Mỹ Thực: Nhật Ký Mở Quán Của Đứa Tham Ăn
Chương 11: Cô Ấy Là Em Gái Tôi
Sơn Tra Lạc
29/09/2024
Hồ Lập hiểu ra, nàng được thăng chức, tăng lương, ngày càng sống thoải mái hơn.
Hắn móc từ trong lòng ra một gói giấy dầu, đưa cho nàng: “Hôm qua tôi giúp chạy việc vặt được thưởng tiền, cho cô đấy, chúc mừng cô thăng chức.”
Tống Lệ nhận lấy, mở một góc gói giấy dầu ra, mùi thơm ngọt của lúa mì từ bột mì xộc vào mũi.
Trong gói giấy dầu là hai chiếc bánh bao trắng tròn, phần gấp mép có những nếp nhăn đều đặn, mềm mịn trắng muốt, lấp lánh mỡ, dường như có thể ngửi thấy mùi thơm của hành lá và thịt heo béo ngậy bên trong.
Nàng muốn từ chối nhưng bụng lại không hợp thời điểm mà kêu lên, thế nên nàng đã cầm lấy một chiếc bánh bao nhét vào miệng: “Anh còn phải dành dụm tiền chuộc thân, sau này đừng tiêu xài bừa bãi nữa.”
Thấy nàng ăn ngấu nghiến, có vẻ rất ngon miệng, khóe miệng Hồ Lập khẽ cong lên, tâm trạng cũng không tự giác mà tốt lên.
Tống Lệ cắn bánh bao, nước xốt dầu bên trong suýt nữa tràn ra, nàng vội hút một cái, hương vị ngon đến mức lông mày nàng giật giật: “Vẫn là bánh bao nhà lão Lý ngon, chỉ có điều vỏ bánh hình như dày hơn chút, nhân thịt ít hơn trước.”
Hồ Lập: “Có lẽ do làm ăn tốt nên lão Lý cũng bắt đầu gian lận.”
Tống Lệ ăn xong một cái rồi gói chiếc bánh bao còn lại vào giấy dầu, định mang cho mẹ nuôi.
Bọn họ ngồi trên bậc thềm đá, gã quy nô đi qua bên cạnh nhìn họ với ánh mắt ác ý: “Tao nói sao sáng sớm mày đi mua bánh bao lại không nỡ chia cho anh em vài cái, hóa ra là dành riêng cho A Sửu. Một người là tiểu tiện nhân trèo lên giường người ta, một người do kỹ nữ lầu xanh sinh ra, không biết cha là ai. Hai người các người ngồi với nhau, đúng là trời sinh một cặp!”
Tống Lệ nghe tiếng nhìn lại, người nói là Giáp Nhất, quy nô thường xuyên xung đột với Hồ Lập, ghen tỵ vì Hồ Lập có vẻ ngoài xinh đẹp, hay chế giễu hắn giống đàn bà...
Hồ Lập sợ lời lẽ tục tĩu làm bẩn tai Tống Lệ nên đẩy nàng rời đi: “Không cần để ý, về hậu viện của cô đi.”
Tống Lệ cũng không muốn dây dưa với loại vô lại như vậy, dặn dò Hồ Lập là mình không để ý, bảo hắn cũng đừng để ý.
Thấy bóng lưng Tống Lệ biến mất ở góc đường, Hồ Lập cũng không diễn nữa, ánh mắt dịu dàng chuyển thành u ám, hắn xắn tay áo: “Đừng lãng phí thời gian nữa, các người cùng lên đi, tôi còn phải xách nước nóng.”
Nghe lời hắn nói, Giáp Nhất và mấy gã quy nô khác nhìn nhau.
Bình thường toàn là bọn họ bắt nạt Hồ Lập, hôm nay hắn lại làm ra vẻ không chút lo sợ, chẳng lẽ có chiêu gì lợi hại sao?
Mấy gã quy nô trao đổi ánh mắt với nhau, quyết định cùng nhau xông lên.
Rồi Hồ Lập lại bị đánh một trận.
Cả người nằm bẹp trên đất, mắt thâm quầng, khóe miệng rỉ máu, trán sưng to, Giáp Nhất bĩu môi, cười ha hả: “Tưởng mày có bản lĩnh gì, cũng chỉ là đồ bị đánh thôi.”
“A Sửu mà mày thích đó đã được thăng làm phụ bếp rồi, sao mày không nịnh bợ cô ta mà học tay nghề?”
Hồ Lập ngoan cố nói: “Cô ấy không phải gọi là A Sửu, không phải người tôi thích, cô ấy là em gái tôi. Các người là đang ghen tỵ cô ấy được làm phụ bếp, được Hoa mama để mắt đến.”
Giáp Nhất nhổ nước bọt vào hắn: “Người ta mắt cao hơn đầu, nghe nói trước kia là nha hoàn trong đại viện, trèo lên giường thiếu gia nhà chủ mới bị chủ mẫu bán đến đây. Đâu thèm nhận một gã quy nô làm anh trai, cũng không soi gương xem mình ra sao, hừ.”
Nói xong, gã ta lại đá Hồ Lập một cái rồi mới nghênh ngang rời đi.
Đợi đến khi tiếng bước chân đi xa, Hồ Lập khó khăn bò dậy, dùng tay áo lau đi vệt máu ở khóe miệng, khẽ nhếch môi.
Mấy người này đúng là ganh tị với Tống Lệ.
Hắn không tin Tống Lệ là loại người như vậy, nếu Tống Lệ thật sự có thể làm chuyện bò lên giường thì sao có thể tự hủy dung mạo của mình chứ?
Cho dù Tống Lệ thật sự làm thì cũng không trách nàng được, ai mà không muốn sống một cuộc sống có thể diện hơn một chút chứ.
Tống Lệ biết đọc biết viết, biết nấu ăn ngon, ngay cả Hoa mama cũng nói nàng có khí độ tốt, có tầm nhìn, nhìn một cái là biết được nuôi dạy trong một đại gia tộc... Một người em gái tốt như vậy, lẽ ra phải có một người anh trai đủ khả năng bảo vệ nàng.
Hắn thật sự không xứng làm anh trai của Tống Lệ.
Lúc Tống Lệ mới đến, Hồ Lập cũng như những tên quy nô khác, ác ý trêu chọc nàng, nàng không nổi giận với hắn, chỉ bình tĩnh hỏi hắn còn nhỏ tuổi như vậy, sao lại sống ở nơi như thế này?
Hắn móc từ trong lòng ra một gói giấy dầu, đưa cho nàng: “Hôm qua tôi giúp chạy việc vặt được thưởng tiền, cho cô đấy, chúc mừng cô thăng chức.”
Tống Lệ nhận lấy, mở một góc gói giấy dầu ra, mùi thơm ngọt của lúa mì từ bột mì xộc vào mũi.
Trong gói giấy dầu là hai chiếc bánh bao trắng tròn, phần gấp mép có những nếp nhăn đều đặn, mềm mịn trắng muốt, lấp lánh mỡ, dường như có thể ngửi thấy mùi thơm của hành lá và thịt heo béo ngậy bên trong.
Nàng muốn từ chối nhưng bụng lại không hợp thời điểm mà kêu lên, thế nên nàng đã cầm lấy một chiếc bánh bao nhét vào miệng: “Anh còn phải dành dụm tiền chuộc thân, sau này đừng tiêu xài bừa bãi nữa.”
Thấy nàng ăn ngấu nghiến, có vẻ rất ngon miệng, khóe miệng Hồ Lập khẽ cong lên, tâm trạng cũng không tự giác mà tốt lên.
Tống Lệ cắn bánh bao, nước xốt dầu bên trong suýt nữa tràn ra, nàng vội hút một cái, hương vị ngon đến mức lông mày nàng giật giật: “Vẫn là bánh bao nhà lão Lý ngon, chỉ có điều vỏ bánh hình như dày hơn chút, nhân thịt ít hơn trước.”
Hồ Lập: “Có lẽ do làm ăn tốt nên lão Lý cũng bắt đầu gian lận.”
Tống Lệ ăn xong một cái rồi gói chiếc bánh bao còn lại vào giấy dầu, định mang cho mẹ nuôi.
Bọn họ ngồi trên bậc thềm đá, gã quy nô đi qua bên cạnh nhìn họ với ánh mắt ác ý: “Tao nói sao sáng sớm mày đi mua bánh bao lại không nỡ chia cho anh em vài cái, hóa ra là dành riêng cho A Sửu. Một người là tiểu tiện nhân trèo lên giường người ta, một người do kỹ nữ lầu xanh sinh ra, không biết cha là ai. Hai người các người ngồi với nhau, đúng là trời sinh một cặp!”
Tống Lệ nghe tiếng nhìn lại, người nói là Giáp Nhất, quy nô thường xuyên xung đột với Hồ Lập, ghen tỵ vì Hồ Lập có vẻ ngoài xinh đẹp, hay chế giễu hắn giống đàn bà...
Hồ Lập sợ lời lẽ tục tĩu làm bẩn tai Tống Lệ nên đẩy nàng rời đi: “Không cần để ý, về hậu viện của cô đi.”
Tống Lệ cũng không muốn dây dưa với loại vô lại như vậy, dặn dò Hồ Lập là mình không để ý, bảo hắn cũng đừng để ý.
Thấy bóng lưng Tống Lệ biến mất ở góc đường, Hồ Lập cũng không diễn nữa, ánh mắt dịu dàng chuyển thành u ám, hắn xắn tay áo: “Đừng lãng phí thời gian nữa, các người cùng lên đi, tôi còn phải xách nước nóng.”
Nghe lời hắn nói, Giáp Nhất và mấy gã quy nô khác nhìn nhau.
Bình thường toàn là bọn họ bắt nạt Hồ Lập, hôm nay hắn lại làm ra vẻ không chút lo sợ, chẳng lẽ có chiêu gì lợi hại sao?
Mấy gã quy nô trao đổi ánh mắt với nhau, quyết định cùng nhau xông lên.
Rồi Hồ Lập lại bị đánh một trận.
Cả người nằm bẹp trên đất, mắt thâm quầng, khóe miệng rỉ máu, trán sưng to, Giáp Nhất bĩu môi, cười ha hả: “Tưởng mày có bản lĩnh gì, cũng chỉ là đồ bị đánh thôi.”
“A Sửu mà mày thích đó đã được thăng làm phụ bếp rồi, sao mày không nịnh bợ cô ta mà học tay nghề?”
Hồ Lập ngoan cố nói: “Cô ấy không phải gọi là A Sửu, không phải người tôi thích, cô ấy là em gái tôi. Các người là đang ghen tỵ cô ấy được làm phụ bếp, được Hoa mama để mắt đến.”
Giáp Nhất nhổ nước bọt vào hắn: “Người ta mắt cao hơn đầu, nghe nói trước kia là nha hoàn trong đại viện, trèo lên giường thiếu gia nhà chủ mới bị chủ mẫu bán đến đây. Đâu thèm nhận một gã quy nô làm anh trai, cũng không soi gương xem mình ra sao, hừ.”
Nói xong, gã ta lại đá Hồ Lập một cái rồi mới nghênh ngang rời đi.
Đợi đến khi tiếng bước chân đi xa, Hồ Lập khó khăn bò dậy, dùng tay áo lau đi vệt máu ở khóe miệng, khẽ nhếch môi.
Mấy người này đúng là ganh tị với Tống Lệ.
Hắn không tin Tống Lệ là loại người như vậy, nếu Tống Lệ thật sự có thể làm chuyện bò lên giường thì sao có thể tự hủy dung mạo của mình chứ?
Cho dù Tống Lệ thật sự làm thì cũng không trách nàng được, ai mà không muốn sống một cuộc sống có thể diện hơn một chút chứ.
Tống Lệ biết đọc biết viết, biết nấu ăn ngon, ngay cả Hoa mama cũng nói nàng có khí độ tốt, có tầm nhìn, nhìn một cái là biết được nuôi dạy trong một đại gia tộc... Một người em gái tốt như vậy, lẽ ra phải có một người anh trai đủ khả năng bảo vệ nàng.
Hắn thật sự không xứng làm anh trai của Tống Lệ.
Lúc Tống Lệ mới đến, Hồ Lập cũng như những tên quy nô khác, ác ý trêu chọc nàng, nàng không nổi giận với hắn, chỉ bình tĩnh hỏi hắn còn nhỏ tuổi như vậy, sao lại sống ở nơi như thế này?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.