Mỹ Thực: Nhật Ký Mở Quán Của Đứa Tham Ăn
Chương 38: Cô Đã Từng Có Lý Tưởng Chưa?
Sơn Tra Lạc
30/09/2024
Từ lúc Tống Lệ phát hiện Lan Tâm đưa tiền cho cha cô ta, mấy ngày nay Lan Tâm liên tục tìm đến Tống Lệ để bảo nàng đưa đồ ăn.
Từ khi làm phụ bếp, những việc vặt vãnh này không phải do Tống Lệ làm, nhưng Lan Tâm lại có tính khí không tốt, chẳng qua là muốn Tống Lệ chạy đến một vòng, nghe cô ta than thở.
Hôm nay, Tống Lệ đến tiền viện tìm Lan Tâm, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Hồ Lập, nàng tiện tay đưa cho hắn một quả trứng luộc, để hắn bổ sung dinh dưỡng.
Hắn đang tuổi ăn tuổi lớn, cần phải bổ sung thêm chất dinh dưỡng.
Nàng lắc đầu với thiếu niên, ra hiệu không cần lo lắng cho nàng.
Thấy nàng ra khỏi phòng Lan Tâm bình an vô sự, Hồ Lập vội vàng hỏi: “Cô làm cô ta tức giận rồi, sao dạo này cô ta cứ luôn tìm cô, cô ta có bắt nạt cô không, có đánh cô không? Hay là tôi đi báo cho Hoa mama một tiếng, chắc chắn Hoa mama sẽ bảo vệ cô.”
Tống Lệ đã hứa sẽ giữ bí mật, đổi chủ đề: “Không sao đâu, cô ta không đánh tôi hay ức hiếp tôi, trái lại còn cho tôi còn cho tôi cả một hộp kẹo đường Ngọc Phong nữa này, anh xem.”
Hồ Lập thì thầm: “Cô ta tốt bụng như vậy sao?”
Tống Lệ thở dài: “Cô ta có nhiều nỗi khổ trong lòng, tìm tôi để tâm sự thôi. Cái kẹo Ngọc Phong này làm bằng đường và hạt sen, rất tốt cho việc giải nhiệt hạ sốt, tôi chia cho anh một ít.”
“Tôi không thích ăn đồ ngọt, cô cầm lấy mà ăn. Nếu không có chuyện gì, giờ tôi phải ra hậu viện xem có nước ấm không.” Nói xong, Hồ Lập chạy đi.
Ra khỏi sân trước, đi qua cổng vòm, phía trước là khu vườn và hành lang dài.
Trong gió đêm vang lên tiếng chuông nhỏ trong trẻo và tiếng bước chân đều đều.
Theo hướng tiếng động nhìn lại, dưới ánh trăng sáng trong, gió đêm thổi nhẹ, dưới gốc cây hoa anh đào, có một người đẹp vòng eo thon thả, dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng, tà váy bay bay, cứ như trong giây tiếp theo sẽ bay đến cung trăng trên mấy.
Tiếng chuông nhỏ nhẹ nhàng như tiếng nhạc tiên.
Cảnh tượng này khiến con ngươi của Tống Lệ chấn động.
Trong lòng nảy ra một ý nghĩ - hèn gì trước đây khi hoàng đế đi dạo trong ngự hoa viên tình cờ gặp một phi tần đang nhảy múa, thường sẽ lập tức sủng hạnh nàng ta…
Đừng nói là hoàng đế, ngay cả một người con gái như Tống Lệ, khi thấy một người đẹp nhẹ nhàng nhảy múa dưới ánh trăng, nàng cũng cảm thấy ngưỡng mộ và yêu thích.
Nếu nàng là hoàng đế, rất có khả năng cũng sẽ là một vị hôn quân lười biếng, ham mê sắc đẹp mà không chăm lo việc nước.
Múa xong, Mai Yên bước tới: “Đẹp không?”
Tống Lệ: “Đẹp.”
Cảm thấy câu trả lời hơi khô khan, nàng lại khen: “Điệu múa của cô hoàn toàn khác biết với những điệu múa mà tôi từng thấy trước đây.”
So với những điệu múa xoay vòng vòng từng thấy trên phim truyền hình, điệu múa của Mai Yên đòi hỏi độ dẻo dai của cơ thể rất cao, mỗi động tác đều thể hiện đường cong tuyệt đẹp của người phụ nữ, trêu chọc trái tim người xem.
Vẻ mặt Mai Yên không vui không buồn: “Cảm ơn. Cô nhìn bộ đồ múa trên người tôi này, được may gấp gáp bởi xưởng thêu Trần Ký ở thành phố, chất liệu là kiểu dáng thời thượng nhất hiện nay, thợ thêu cũng là những người với tay nghề thêu thùa giỏi nhất. Một bộ trang phục như vậy tốn hơn 10 lượng bạc, đủ cho một gia đình ba người ăn mặc trong hai năm. Cái trâm cài đầu và hoa tai của tôi cũng trị giá khoảng mười đến 20 lượng bạc.”
Tống Lệ khó hiểu nhìn sang, lại nghe thấy cô ấy lải nhải: “Trước kia tôi chưa bao giờ nghĩ rằng chính mình sẽ có ngày này, tôi không muốn chấp nhận số phận của mình, bị nhốt trong phòng chứa đồ tối om, không có ai nói chuyện cùng, không có gì để ăn, tôi rất sợ hãi. Nhưng khi tôi chấp nhận số phận của mình, tôi phát hiện sống như vậy cũng không có gì không tốt, chỉ cần tập múa, mỗi ngày đều có gạo thượng hạng và mì để ăn, có thịt ăn, áo gấm lụa là. Dù không sánh bằng tiểu thư con nhà quan ngoài kia, vẫn hơn những cô gái nhà thường dân, ít nhất là không phải chịu đói.”
Tống Lệ không biết nên khuyên cô ấy chấp nhận số phận, hay thuyết phục cô ấy không chấp nhận số phận.
Mai Yên cũng không nghĩ Tống Lệ sẽ trả lời mình, chỉ là đúng lúc Tống Lệ bước vào vườn tập múa, lại đúng lúc cô ấy muốn tìm ai đó để nói chuyện.
Cô ấy cất bước rời đi, thì nghe thấy phía sau truyền đến giọng Tống Lệ: “Cô đã từng có lý tưởng chưa?”
Cơ thể Mai Yên cứng lại.
Lý tưởng ư?
Cô ấy cũng từng nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ rời khỏi Xuân Phong lầu, gả cho một người đàn ông bình thường, hắn cày cấy, cô ấy dệt vải, ngày tháng cứ thế trôi qua bình yên.
Nhưng cô ấy đã là kỹ nữ của Xuân Phong lầu, cuộc sống bình dị và hạnh phúc ấy giờ đây xa vời không thể với tới.
Những người như cô ấy, làm sao có thể trở thành phu nhân chính thất, chỉ có thể làm thiếp mà thôi.
Từ khi làm phụ bếp, những việc vặt vãnh này không phải do Tống Lệ làm, nhưng Lan Tâm lại có tính khí không tốt, chẳng qua là muốn Tống Lệ chạy đến một vòng, nghe cô ta than thở.
Hôm nay, Tống Lệ đến tiền viện tìm Lan Tâm, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Hồ Lập, nàng tiện tay đưa cho hắn một quả trứng luộc, để hắn bổ sung dinh dưỡng.
Hắn đang tuổi ăn tuổi lớn, cần phải bổ sung thêm chất dinh dưỡng.
Nàng lắc đầu với thiếu niên, ra hiệu không cần lo lắng cho nàng.
Thấy nàng ra khỏi phòng Lan Tâm bình an vô sự, Hồ Lập vội vàng hỏi: “Cô làm cô ta tức giận rồi, sao dạo này cô ta cứ luôn tìm cô, cô ta có bắt nạt cô không, có đánh cô không? Hay là tôi đi báo cho Hoa mama một tiếng, chắc chắn Hoa mama sẽ bảo vệ cô.”
Tống Lệ đã hứa sẽ giữ bí mật, đổi chủ đề: “Không sao đâu, cô ta không đánh tôi hay ức hiếp tôi, trái lại còn cho tôi còn cho tôi cả một hộp kẹo đường Ngọc Phong nữa này, anh xem.”
Hồ Lập thì thầm: “Cô ta tốt bụng như vậy sao?”
Tống Lệ thở dài: “Cô ta có nhiều nỗi khổ trong lòng, tìm tôi để tâm sự thôi. Cái kẹo Ngọc Phong này làm bằng đường và hạt sen, rất tốt cho việc giải nhiệt hạ sốt, tôi chia cho anh một ít.”
“Tôi không thích ăn đồ ngọt, cô cầm lấy mà ăn. Nếu không có chuyện gì, giờ tôi phải ra hậu viện xem có nước ấm không.” Nói xong, Hồ Lập chạy đi.
Ra khỏi sân trước, đi qua cổng vòm, phía trước là khu vườn và hành lang dài.
Trong gió đêm vang lên tiếng chuông nhỏ trong trẻo và tiếng bước chân đều đều.
Theo hướng tiếng động nhìn lại, dưới ánh trăng sáng trong, gió đêm thổi nhẹ, dưới gốc cây hoa anh đào, có một người đẹp vòng eo thon thả, dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng, tà váy bay bay, cứ như trong giây tiếp theo sẽ bay đến cung trăng trên mấy.
Tiếng chuông nhỏ nhẹ nhàng như tiếng nhạc tiên.
Cảnh tượng này khiến con ngươi của Tống Lệ chấn động.
Trong lòng nảy ra một ý nghĩ - hèn gì trước đây khi hoàng đế đi dạo trong ngự hoa viên tình cờ gặp một phi tần đang nhảy múa, thường sẽ lập tức sủng hạnh nàng ta…
Đừng nói là hoàng đế, ngay cả một người con gái như Tống Lệ, khi thấy một người đẹp nhẹ nhàng nhảy múa dưới ánh trăng, nàng cũng cảm thấy ngưỡng mộ và yêu thích.
Nếu nàng là hoàng đế, rất có khả năng cũng sẽ là một vị hôn quân lười biếng, ham mê sắc đẹp mà không chăm lo việc nước.
Múa xong, Mai Yên bước tới: “Đẹp không?”
Tống Lệ: “Đẹp.”
Cảm thấy câu trả lời hơi khô khan, nàng lại khen: “Điệu múa của cô hoàn toàn khác biết với những điệu múa mà tôi từng thấy trước đây.”
So với những điệu múa xoay vòng vòng từng thấy trên phim truyền hình, điệu múa của Mai Yên đòi hỏi độ dẻo dai của cơ thể rất cao, mỗi động tác đều thể hiện đường cong tuyệt đẹp của người phụ nữ, trêu chọc trái tim người xem.
Vẻ mặt Mai Yên không vui không buồn: “Cảm ơn. Cô nhìn bộ đồ múa trên người tôi này, được may gấp gáp bởi xưởng thêu Trần Ký ở thành phố, chất liệu là kiểu dáng thời thượng nhất hiện nay, thợ thêu cũng là những người với tay nghề thêu thùa giỏi nhất. Một bộ trang phục như vậy tốn hơn 10 lượng bạc, đủ cho một gia đình ba người ăn mặc trong hai năm. Cái trâm cài đầu và hoa tai của tôi cũng trị giá khoảng mười đến 20 lượng bạc.”
Tống Lệ khó hiểu nhìn sang, lại nghe thấy cô ấy lải nhải: “Trước kia tôi chưa bao giờ nghĩ rằng chính mình sẽ có ngày này, tôi không muốn chấp nhận số phận của mình, bị nhốt trong phòng chứa đồ tối om, không có ai nói chuyện cùng, không có gì để ăn, tôi rất sợ hãi. Nhưng khi tôi chấp nhận số phận của mình, tôi phát hiện sống như vậy cũng không có gì không tốt, chỉ cần tập múa, mỗi ngày đều có gạo thượng hạng và mì để ăn, có thịt ăn, áo gấm lụa là. Dù không sánh bằng tiểu thư con nhà quan ngoài kia, vẫn hơn những cô gái nhà thường dân, ít nhất là không phải chịu đói.”
Tống Lệ không biết nên khuyên cô ấy chấp nhận số phận, hay thuyết phục cô ấy không chấp nhận số phận.
Mai Yên cũng không nghĩ Tống Lệ sẽ trả lời mình, chỉ là đúng lúc Tống Lệ bước vào vườn tập múa, lại đúng lúc cô ấy muốn tìm ai đó để nói chuyện.
Cô ấy cất bước rời đi, thì nghe thấy phía sau truyền đến giọng Tống Lệ: “Cô đã từng có lý tưởng chưa?”
Cơ thể Mai Yên cứng lại.
Lý tưởng ư?
Cô ấy cũng từng nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ rời khỏi Xuân Phong lầu, gả cho một người đàn ông bình thường, hắn cày cấy, cô ấy dệt vải, ngày tháng cứ thế trôi qua bình yên.
Nhưng cô ấy đã là kỹ nữ của Xuân Phong lầu, cuộc sống bình dị và hạnh phúc ấy giờ đây xa vời không thể với tới.
Những người như cô ấy, làm sao có thể trở thành phu nhân chính thất, chỉ có thể làm thiếp mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.