Mỹ Thực: Nhật Ký Mở Quán Của Đứa Tham Ăn
Chương 33: Có Qua Có Lại
Sơn Tra Lạc
30/09/2024
Chu Vạn Xuân nhai từng hạt trứng cá tươi, liếc mắt thấy Tống Lệ đang cầm chén sứ thô trong tay, trong nửa chén canh cá màu trắng sữa, chỉ có vài miếng đậu hũ non.
Bà luôn thờ ơ, dù Tống Lệ có đối xử tốt với bà thế nào, trên mặt bà cũng không có biểu cảm gì, chỉ cúi đầu tiếp tục xúc trứng cá ăn.
Tống Lệ hoàn toàn không thèm để ý, nàng để lại nửa chén canh đậu hũ cá diếc tươi ở đáy nồi cho Tiểu Thúy.
Tất nhiên cũng không phải là cho không, Tiểu Thúy phải làm việc để đổi lấy canh cá, giúp dọn dẹp sạch sẽ căn bếp nhỏ, rửa bát và làm những việc vặt khác.
Tiểu Thúy dĩ nhiên rất vui lòng.
Không giống như Tống Lệ làm việc trong bếp và được Hoa mama yêu thích, không thiếu đồ ăn ngon, Tiểu Thúy là nha hoàn làm việc nặng ở bên ngoài, rất hiếm khi được ăn thịt. Đặc biệt là tài nghệ nấu nướng của Tống Lệ rất khá, các món ăn nàng nấu đều có màu sắc, hương vị và mùi thơm đầy đủ, không dễ gì được ăn món nàng nấu.
Vừa rồi mùi cá lan tỏa khắp sân, hương đậu nành thơm phức, thật khiến người ta thèm muốn chết.
Tiểu Thúy đổ hết những giọt canh cá cuối cùng ở đáy nồi vào chén, miếng đậu hũ non tan ngay trong miệng, những cái lỗ vỡ ra trên miếng đậu được nấu hấp thụ nước cá, vừa trơn mềm vừa tươi ngon.
Giống như Trư Bát Giới ăn củ nhân sâm, Tiểu Thúy ăn xong đậu hũ non mà chẳng cảm nhận được mùi vị, cô ấy bưng chén lên uống ừng ực hết sạch canh cá, còn thòm thèm liếm môi, chỉ cảm thấy đậm đà tươi ngon vô cùng.
Tiểu Thúy dùng muỗng xúc một cọng hành lá ở đáy chén đưa vào miệng, từ từ thưởng thức vị ngon vừa rồi.
Khi Chu Vạn Xuân ăn xong chén canh cá đậu hũ, Tống Lệ đã đi ngủ trên chiếc giường lớn, còn Tiểu Thúy đã dọn sạch bếp, cầm lấy chén của Chu Vạn Xuân mang đi rửa.
Vào tháng ba, một kỳ thi quan trọng cấp quốc gia dần được khởi động.
Vì là kỳ thi Hội tổ chức vào mùa xuân nên người ta còn gọi là kỳ thi Xuân.
Ở huyện Phượng Tiên cách kinh đô hàng vạn dặm, mọi người đều bàn tán sôi nổi về kỳ thi mùa xuân, nó trở thành đề tài quen thuộc sau bữa ăn của dân chúng.
Kết thúc kỳ nghỉ, sáng nay Tống Lệ đến chợ bán cháo cá lát, xung quanh đều nghe thấy mọi người bàn tán về kỳ thi này.
Đổng phu tử thường xuyên tới sạp của Tống Lệ mua cháo cá, hôm nay trông có vẻ thần thái hơn hẳn.
Đổng Phác vừa húp cháo vừa nghe những người qua lại chào hỏi, nói những lời chúc tốt lành: “Thầy Đổng đang ăn sáng à, nghe nói Phạm Diêu cũng tham gia kỳ thi mùa xuân năm nay, năm ngoái đã đỗ kỳ thi Hương, ngay cả tri phủ cũng khen Phạm Diêu có tài năng hơn người, năm nay chắc chắn sẽ đỗ cao.”
Đổng Phác mặt mày hồng hào, có thể thấy được rõ ràng những lời này đã nói trúng vào tim ông ấy, nhưng Đổng Phác vẫn khiêm tốn đáp: “Người tài còn nhiều, núi cao còn có núi cao hơn, mong được như lời nói may mắn của ông, nếu trò ấy may mắn đỗ đạt trong kỳ thi mùa xuân, đến lúc đó nhất định sẽ mời ông uống rượu.”
Nói xong một hồi, Tống Lệ quay đầu sang hỏi: “Thầy Đổng này, vừa rồi tôi nghe người nọ nói, hình như ông cũng có học sinh tham gia kỳ thi Hội năm nay ư?”
Đổng Phác dùng cái muỗng gạt đi lớp váng cháo trên cùng, miệng húp vào: “Đúng vậy, Phạm Diêu là học trò giỏi nhất của lão phu, cũng là người chăm chỉ nhất mà lão phu từng gặp. Tiếc là gia cảnh của trò ấy nghèo khó, không đủ tiền theo học những nhà nho tài giỏi, là lão phu làm chậm trễ trò ấy.”
Tống Lệ an ủi: “Phu tử chắc hẳn đã đối xử với học trò rất tốt, có một vị thầy tận tâm như vậy, chắc chắn học trò của phu tử cũng rất biết ơn.”
Đổng Phác được an ủi, nhìn bóng lưng bận rộn của Tống Lệ vì có khách, ông ấy thở dài tiếc nuối.
Ban đầu, ông ấy bị hấp dẫn bởi một bát cháo cá của Tống Lệ, ngon mà giá cả hợp lý, lại thanh đạm bổ dưỡng, nên ông ấy thường xuyên ghé qua. Sau này, ông ấy nhận thấy nàng có cách nói chuyện không tầm thường, hiểu biết chữ nghĩa, không hiểu sao lại lưu lạc đến nơi như thế này.
Tống Lệ quay người bận rộn, trong tầm mắt bỗng xuất hiện một bàn tay đang cầm đồng xu, ngón tay thon dài trắng nõn, không giống như ngón tay của người dân thường quen làm việc nặng nhọc, mà giống như đôi tay của người thường xuyên chơi đàn.
Nàng ngước lên, ánh mắt chậm rãi dời từ bộ y phục tuần tra màu xanh đen của người kia lên trên, trong lòng bỗng nhiên có một linh cảm không tốt.
Bà luôn thờ ơ, dù Tống Lệ có đối xử tốt với bà thế nào, trên mặt bà cũng không có biểu cảm gì, chỉ cúi đầu tiếp tục xúc trứng cá ăn.
Tống Lệ hoàn toàn không thèm để ý, nàng để lại nửa chén canh đậu hũ cá diếc tươi ở đáy nồi cho Tiểu Thúy.
Tất nhiên cũng không phải là cho không, Tiểu Thúy phải làm việc để đổi lấy canh cá, giúp dọn dẹp sạch sẽ căn bếp nhỏ, rửa bát và làm những việc vặt khác.
Tiểu Thúy dĩ nhiên rất vui lòng.
Không giống như Tống Lệ làm việc trong bếp và được Hoa mama yêu thích, không thiếu đồ ăn ngon, Tiểu Thúy là nha hoàn làm việc nặng ở bên ngoài, rất hiếm khi được ăn thịt. Đặc biệt là tài nghệ nấu nướng của Tống Lệ rất khá, các món ăn nàng nấu đều có màu sắc, hương vị và mùi thơm đầy đủ, không dễ gì được ăn món nàng nấu.
Vừa rồi mùi cá lan tỏa khắp sân, hương đậu nành thơm phức, thật khiến người ta thèm muốn chết.
Tiểu Thúy đổ hết những giọt canh cá cuối cùng ở đáy nồi vào chén, miếng đậu hũ non tan ngay trong miệng, những cái lỗ vỡ ra trên miếng đậu được nấu hấp thụ nước cá, vừa trơn mềm vừa tươi ngon.
Giống như Trư Bát Giới ăn củ nhân sâm, Tiểu Thúy ăn xong đậu hũ non mà chẳng cảm nhận được mùi vị, cô ấy bưng chén lên uống ừng ực hết sạch canh cá, còn thòm thèm liếm môi, chỉ cảm thấy đậm đà tươi ngon vô cùng.
Tiểu Thúy dùng muỗng xúc một cọng hành lá ở đáy chén đưa vào miệng, từ từ thưởng thức vị ngon vừa rồi.
Khi Chu Vạn Xuân ăn xong chén canh cá đậu hũ, Tống Lệ đã đi ngủ trên chiếc giường lớn, còn Tiểu Thúy đã dọn sạch bếp, cầm lấy chén của Chu Vạn Xuân mang đi rửa.
Vào tháng ba, một kỳ thi quan trọng cấp quốc gia dần được khởi động.
Vì là kỳ thi Hội tổ chức vào mùa xuân nên người ta còn gọi là kỳ thi Xuân.
Ở huyện Phượng Tiên cách kinh đô hàng vạn dặm, mọi người đều bàn tán sôi nổi về kỳ thi mùa xuân, nó trở thành đề tài quen thuộc sau bữa ăn của dân chúng.
Kết thúc kỳ nghỉ, sáng nay Tống Lệ đến chợ bán cháo cá lát, xung quanh đều nghe thấy mọi người bàn tán về kỳ thi này.
Đổng phu tử thường xuyên tới sạp của Tống Lệ mua cháo cá, hôm nay trông có vẻ thần thái hơn hẳn.
Đổng Phác vừa húp cháo vừa nghe những người qua lại chào hỏi, nói những lời chúc tốt lành: “Thầy Đổng đang ăn sáng à, nghe nói Phạm Diêu cũng tham gia kỳ thi mùa xuân năm nay, năm ngoái đã đỗ kỳ thi Hương, ngay cả tri phủ cũng khen Phạm Diêu có tài năng hơn người, năm nay chắc chắn sẽ đỗ cao.”
Đổng Phác mặt mày hồng hào, có thể thấy được rõ ràng những lời này đã nói trúng vào tim ông ấy, nhưng Đổng Phác vẫn khiêm tốn đáp: “Người tài còn nhiều, núi cao còn có núi cao hơn, mong được như lời nói may mắn của ông, nếu trò ấy may mắn đỗ đạt trong kỳ thi mùa xuân, đến lúc đó nhất định sẽ mời ông uống rượu.”
Nói xong một hồi, Tống Lệ quay đầu sang hỏi: “Thầy Đổng này, vừa rồi tôi nghe người nọ nói, hình như ông cũng có học sinh tham gia kỳ thi Hội năm nay ư?”
Đổng Phác dùng cái muỗng gạt đi lớp váng cháo trên cùng, miệng húp vào: “Đúng vậy, Phạm Diêu là học trò giỏi nhất của lão phu, cũng là người chăm chỉ nhất mà lão phu từng gặp. Tiếc là gia cảnh của trò ấy nghèo khó, không đủ tiền theo học những nhà nho tài giỏi, là lão phu làm chậm trễ trò ấy.”
Tống Lệ an ủi: “Phu tử chắc hẳn đã đối xử với học trò rất tốt, có một vị thầy tận tâm như vậy, chắc chắn học trò của phu tử cũng rất biết ơn.”
Đổng Phác được an ủi, nhìn bóng lưng bận rộn của Tống Lệ vì có khách, ông ấy thở dài tiếc nuối.
Ban đầu, ông ấy bị hấp dẫn bởi một bát cháo cá của Tống Lệ, ngon mà giá cả hợp lý, lại thanh đạm bổ dưỡng, nên ông ấy thường xuyên ghé qua. Sau này, ông ấy nhận thấy nàng có cách nói chuyện không tầm thường, hiểu biết chữ nghĩa, không hiểu sao lại lưu lạc đến nơi như thế này.
Tống Lệ quay người bận rộn, trong tầm mắt bỗng xuất hiện một bàn tay đang cầm đồng xu, ngón tay thon dài trắng nõn, không giống như ngón tay của người dân thường quen làm việc nặng nhọc, mà giống như đôi tay của người thường xuyên chơi đàn.
Nàng ngước lên, ánh mắt chậm rãi dời từ bộ y phục tuần tra màu xanh đen của người kia lên trên, trong lòng bỗng nhiên có một linh cảm không tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.