Mỹ Thực: Nhật Ký Mở Quán Của Đứa Tham Ăn
Chương 9: Trong Xuân Phong Lầu Này, Ăn Mặc Đẹp Chưa Chắc Đã Là Điều Tốt
Sơn Tra Lạc
29/09/2024
“Hoa mama, con không muốn tiếp khách, con chỉ muốn hầu hạ Như Mộng cô nương cả đời, xin mama hãy cho phép con.”
Hoa mama liếc mắt một cái: “Xuân Phong lầu của ta không phải là nơi nuôi những người vô công rồi nghề, thêm một người là thêm một miệng ăn. Lúc đầu ta bỏ ra 10 lượng bạc mua cô về, không phải để làm nha hoàn.”
Chỉ một ánh mắt, những tên côn đồ và quy nô phía sau Hoa mama đã hiểu ý, ép Xảo Nhi vào căn phòng tối.
Thông thường, khi dạy dỗ các hoa nương tử không nghe lời trong kỹ viện, người ta thường dùng một số phương pháp thâm độc để không làm tổn hại đến vẻ ngoài, còn có cách dùng kim bạc, bề ngoài da thịt nhìn như không có vấn đề gì nhưng thực chất tổn thương đã ăn sâu vào bên trong.
Hoa mama không dùng phương pháp thâm độc đó, không phải vì mụ có lòng dạ Bồ Tát. Mụ ra lệnh cho mấy tên côn đồ nhốt Xảo Nhi vào phòng tối, trói tay chân lại, tháo hết trâm vòng, tất cả những vật có thể gây nguy hiểm đều được dọn sạch, tránh làm tổn thương đến gương mặt xinh đẹp này.
Bị nhốt trong phòng tối, không có thức ăn, chỉ cho một ít nước, nhốt khoảng bảy tám ngày, cơ bản không ai chịu nổi.
Hoa mama đang thử sức bền của con mồi.
***
Dưới ánh trăng yếu ớt, trên một khoảng đất trống ở hậu viện, Tống Lệ ngồi xổm trên mặt đất, một tay cầm sách, một tay cầm cành cây, từng nét một, dạy Hồ Lập nhận diện chữ phồn thể.
Nghe Hồ Lập kể lại chuyện của Xảo Nhi, Tống Lệ rất đồng cảm với hoàn cảnh của cô ấy.
Ban ngày, nàng và Tiểu Thúy ra tiền viện giúp việc, Tiểu Thúy ngưỡng mộ nhìn Xảo Nhi trong chiếc áo lụa đào và váy thêu hoa văn tinh xảo rồi lại cúi đầu nhìn chiếc áo vải thô xám xịt trên người mình, thở dài nói: “Xinh đẹp có thể kiếm được cơm ăn, kiếp sau tôi cũng muốn đẹp như Xảo Nhi.”
Yêu cái đẹp là chuyện thường tình, huống chi Tiểu Thúy chỉ mới 15, 16 tuổi, đang ở độ tuổi dậy thì.
Lúc đó, Tống Lệ đã nói một câu: “Trong Xuân Phong lầu này, ăn mặc đẹp chưa chắc đã là điều tốt.”
Không ngờ mọi chuyện lại diễn ra nhanh như vậy.
Tống Lệ, Tiểu Thúy và Xảo Nhi là ba người mới vào Xuân Phong lầu cùng một đợt, Xảo Nhi vì dung mạo nổi bật nên được sắp xếp ra tiền viện hầu hạ hoa nương tử, Tiểu Thúy có làn da đen vàng và Tống Lệ có vết sẹo trên mặt thì vào hậu viện.
Hậu viện không nhàn nhã như tiền viện. Tiền viện nhìn có vẻ ít việc, đãi ngộ tốt, ăn ngon mặc đẹp nhưng thường bị ép buộc, quà tặng cũng đã ngầm được định giá từ trước.
Hậu viện đa phần là việc nặng nhọc, Tống Lệ không ngại vất vả, cũng không ngại làm việc, chỉ sợ không thể tự cứu được bản thân như Xảo Nhi.
Hiện giờ nàng đã được thăng lên làm phụ bếp, sau này sẽ dựa vào bản lĩnh của chính mình mà đứng vững, với số tiền lương ít ỏi hàng tháng, ít nhất mỗi tối cũng có thể ngủ yên giấc.
Cành cây trong tay dừng lại, nàng cúi đầu suy nghĩ, những sợi tóc lưa thưa trước trán rủ xuống, vết sẹo vặn vẹo bên má phải có màu hồng nhạt như thịt.
Thấy nàng có vẻ buồn bã, Hồ Lập chuyển chủ đề: “Nghe nói Hoa mama khen cô làm việc tốt, thưởng cho cô nửa xâu tiền, cô có biết vị khách sộp đó đã ăn hết bao nhiêu bạc không?”
Quả nhiên Tống Lệ bị chuyển hướng sự chú ý: “Bao nhiêu?”
Hồ Lập làm động tác bằng tay: “Tận 3 lượng bạc.”
Tống Lệ hít sâu một hơi, Hoa mama cũng thật là nham hiểm, bảo sao lại sẵn sàng nâng nàng lên làm phụ bếp, còn hào phóng thưởng cho nửa xâu tiền.
3 lượng bạc, đủ cho một gia đình năm người ăn mặc tiêu dùng trong một quý.
…
Hôm nay những chiếc xíu mại măng tươi do chính tay nàng nấu bán rất chạy trong Xuân Phong lầu, được nhiều khách khen ngợi, còn có không ít khách gói mang về.
Hoa mama đếm tiền xu, cười đến nỗi không thấy mặt trời, nọng cằm rung lên bần bật.
Tay nghề được khách hàng công nhận cũng giúp Tống Lệ đứng vững trong bếp.
Bữa tối hôm nay vẫn là món thịt heo hầm cải thảo và miến. Bình thường trong bát mà thấy được một hai miếng thịt mỡ thôi cũng đủ khiến người ta vui cả ngày.
Tống Lệ nhìn bát sứ trong tay, có đến bảy tám miếng thịt nạc và mỡ, nàng vô thức nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm vào miếng thịt không rời mắt, còn vui hơn cả nhặt được tiền.
Mặc dù dạ dày đang cồn cào, khao khát bổ sung dầu mỡ nhưng Tống Lệ vẫn cố gắng kiềm chế mong muốn này, nàng gắp một nửa số thịt mỡ sang bát của mẹ nuôi.
Chu Vạn Xuân đang định từ chối thì nghe nàng nói: “Mẹ đã bỏ ra 2 lượng bạc chữa bệnh cho con, con nhận mẹ làm mẹ nuôi, sau này con ăn một miếng thịt thì nhất định không để mẹ nuôi chỉ uống canh.”
Hoa mama liếc mắt một cái: “Xuân Phong lầu của ta không phải là nơi nuôi những người vô công rồi nghề, thêm một người là thêm một miệng ăn. Lúc đầu ta bỏ ra 10 lượng bạc mua cô về, không phải để làm nha hoàn.”
Chỉ một ánh mắt, những tên côn đồ và quy nô phía sau Hoa mama đã hiểu ý, ép Xảo Nhi vào căn phòng tối.
Thông thường, khi dạy dỗ các hoa nương tử không nghe lời trong kỹ viện, người ta thường dùng một số phương pháp thâm độc để không làm tổn hại đến vẻ ngoài, còn có cách dùng kim bạc, bề ngoài da thịt nhìn như không có vấn đề gì nhưng thực chất tổn thương đã ăn sâu vào bên trong.
Hoa mama không dùng phương pháp thâm độc đó, không phải vì mụ có lòng dạ Bồ Tát. Mụ ra lệnh cho mấy tên côn đồ nhốt Xảo Nhi vào phòng tối, trói tay chân lại, tháo hết trâm vòng, tất cả những vật có thể gây nguy hiểm đều được dọn sạch, tránh làm tổn thương đến gương mặt xinh đẹp này.
Bị nhốt trong phòng tối, không có thức ăn, chỉ cho một ít nước, nhốt khoảng bảy tám ngày, cơ bản không ai chịu nổi.
Hoa mama đang thử sức bền của con mồi.
***
Dưới ánh trăng yếu ớt, trên một khoảng đất trống ở hậu viện, Tống Lệ ngồi xổm trên mặt đất, một tay cầm sách, một tay cầm cành cây, từng nét một, dạy Hồ Lập nhận diện chữ phồn thể.
Nghe Hồ Lập kể lại chuyện của Xảo Nhi, Tống Lệ rất đồng cảm với hoàn cảnh của cô ấy.
Ban ngày, nàng và Tiểu Thúy ra tiền viện giúp việc, Tiểu Thúy ngưỡng mộ nhìn Xảo Nhi trong chiếc áo lụa đào và váy thêu hoa văn tinh xảo rồi lại cúi đầu nhìn chiếc áo vải thô xám xịt trên người mình, thở dài nói: “Xinh đẹp có thể kiếm được cơm ăn, kiếp sau tôi cũng muốn đẹp như Xảo Nhi.”
Yêu cái đẹp là chuyện thường tình, huống chi Tiểu Thúy chỉ mới 15, 16 tuổi, đang ở độ tuổi dậy thì.
Lúc đó, Tống Lệ đã nói một câu: “Trong Xuân Phong lầu này, ăn mặc đẹp chưa chắc đã là điều tốt.”
Không ngờ mọi chuyện lại diễn ra nhanh như vậy.
Tống Lệ, Tiểu Thúy và Xảo Nhi là ba người mới vào Xuân Phong lầu cùng một đợt, Xảo Nhi vì dung mạo nổi bật nên được sắp xếp ra tiền viện hầu hạ hoa nương tử, Tiểu Thúy có làn da đen vàng và Tống Lệ có vết sẹo trên mặt thì vào hậu viện.
Hậu viện không nhàn nhã như tiền viện. Tiền viện nhìn có vẻ ít việc, đãi ngộ tốt, ăn ngon mặc đẹp nhưng thường bị ép buộc, quà tặng cũng đã ngầm được định giá từ trước.
Hậu viện đa phần là việc nặng nhọc, Tống Lệ không ngại vất vả, cũng không ngại làm việc, chỉ sợ không thể tự cứu được bản thân như Xảo Nhi.
Hiện giờ nàng đã được thăng lên làm phụ bếp, sau này sẽ dựa vào bản lĩnh của chính mình mà đứng vững, với số tiền lương ít ỏi hàng tháng, ít nhất mỗi tối cũng có thể ngủ yên giấc.
Cành cây trong tay dừng lại, nàng cúi đầu suy nghĩ, những sợi tóc lưa thưa trước trán rủ xuống, vết sẹo vặn vẹo bên má phải có màu hồng nhạt như thịt.
Thấy nàng có vẻ buồn bã, Hồ Lập chuyển chủ đề: “Nghe nói Hoa mama khen cô làm việc tốt, thưởng cho cô nửa xâu tiền, cô có biết vị khách sộp đó đã ăn hết bao nhiêu bạc không?”
Quả nhiên Tống Lệ bị chuyển hướng sự chú ý: “Bao nhiêu?”
Hồ Lập làm động tác bằng tay: “Tận 3 lượng bạc.”
Tống Lệ hít sâu một hơi, Hoa mama cũng thật là nham hiểm, bảo sao lại sẵn sàng nâng nàng lên làm phụ bếp, còn hào phóng thưởng cho nửa xâu tiền.
3 lượng bạc, đủ cho một gia đình năm người ăn mặc tiêu dùng trong một quý.
…
Hôm nay những chiếc xíu mại măng tươi do chính tay nàng nấu bán rất chạy trong Xuân Phong lầu, được nhiều khách khen ngợi, còn có không ít khách gói mang về.
Hoa mama đếm tiền xu, cười đến nỗi không thấy mặt trời, nọng cằm rung lên bần bật.
Tay nghề được khách hàng công nhận cũng giúp Tống Lệ đứng vững trong bếp.
Bữa tối hôm nay vẫn là món thịt heo hầm cải thảo và miến. Bình thường trong bát mà thấy được một hai miếng thịt mỡ thôi cũng đủ khiến người ta vui cả ngày.
Tống Lệ nhìn bát sứ trong tay, có đến bảy tám miếng thịt nạc và mỡ, nàng vô thức nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm vào miếng thịt không rời mắt, còn vui hơn cả nhặt được tiền.
Mặc dù dạ dày đang cồn cào, khao khát bổ sung dầu mỡ nhưng Tống Lệ vẫn cố gắng kiềm chế mong muốn này, nàng gắp một nửa số thịt mỡ sang bát của mẹ nuôi.
Chu Vạn Xuân đang định từ chối thì nghe nàng nói: “Mẹ đã bỏ ra 2 lượng bạc chữa bệnh cho con, con nhận mẹ làm mẹ nuôi, sau này con ăn một miếng thịt thì nhất định không để mẹ nuôi chỉ uống canh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.