Chương 98: Quyển 4 – Chương 98
Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức
05/08/2014
☆Chương 98: Nhận cấp báo, nửa đêm rời phủ
Chu Tử nằm trên lưng Triệu Trinh, tay Triệu Trinh tách hai đùi nàng ra, nâng cái mông nhỏ của nàng, khiến nàng duy trì trạng thái bụng không tiếp xúc với phần lưng của mình.
Bông tuyết vẫn không ngừng bay xuống.
Triệu Trinh dáng người cao gầy, chân dài vai rộng eo thon, tuy rằng được gọi là tinh tráng, nhưng lưng cũng không quá dày rộng. Chu Tử kề mặt dán lên lưng hắn, cảm nhận cơ thể của Triệu Trinh.
Lúc này, Triệu Trinh thật ra phải nói vài lời ngon tiếng ngọt, xúc tiến không khí nhằm dỗ dành Chu Tử, nhưng Triệu Trinh không giỏi ăn nói, chỉ vững vàng cõng Chu Tử đi lên phía trước, hắn muốn che mưa chắn gió cho nàng, mang đến cả đời ấm áp và yên bình cho nàng.
Chút bất tri bất giác, bọn họ đã đi cùng nhau hơn ba năm.
Ba năm, rốt cục đã khiến bọn họ hiểu thấu lòng nhau, rốt cục cũng xác định cùng hạ một quyết tâm: Bất kể tương lai sẽ như thế nào, chúng ta đều phải ở cùng nhau, giúp đỡ lẫn nhau, chăm sóc lẫn nhau, bao dung lẫn nhau, đến đầu bạc răng long, làm một đôi vợ chồng bình thường nhất.
Sau khi trở lại Diên Hi cư, Chu Tử cho người bưng chén lê đường phèn chưng cách thủy đã chuẩn bị trước lên. Triệu Trinh đặc biệt không thích ăn ngọt, cho nên nàng cố ý căn dặn chỉ để một chút đường phèn.
Một chén lê chưng cách thủy với đường phèn Triệu Trinh còn chưa uống xong, Chu Tử đã vội vàng bận rộn sắp xếp quần áo cho Triệu Trinh đi tắm.
Chờ khi hai người thu dọn ổn thỏa, đã đến giờ Tý.
Bên ngoài đầu tiên truyền đến vài tiếng pháo lẻ tẻ, ngay sau đó, tiếng pháo ngày càng nhiều, nhanh chóng vang thành một tràng liên tục — năm mới đã đến nhân gian!
Chu Tử thúc giục Triệu Trinh đi ngủ sớm một chút: “Ngày mai chúng ta còn phải thỉnh an Thái phi, bách quan ở Nam Cương còn phải vội tới thỉnh an chàng đó!”
Cao Thái phi từng nhắc với Chu Tử, kể từ năm mười hai tuổi, Triệu Trinh đã rời khỏi kinh thành, từ lúc đó đến bây giờ hai mẹ con chưa từng ăn Tết cùng nhau. Chính vì nguyên nhân đó, Chu Tử rất coi trọng màn chúc Tết thỉnh an ngày mai.
Trước khi ngủ, nàng lại dặn dò thêm một lần nữa: “Ngày mai đừng quên trước hết phải thỉnh an chúc Tết Thái phi nương nương!”
Triệu Trinh lười biếng ôm lấy Chu Tử, hôn xuống đỉnh đầu Chu Tử, nhắm hai mắt lại.
Nằm được một lát, Chu Tử bỗng nhiên nhớ tới việc gì, vội đẩy đẩy Triệu Trinh: “Thiếp nghe nói dân chúng thành Nhuận Dương đầu năm mới đều phải đến chùa miếu thắp hương cầu phúc!”
Triệu Trinh lúc này ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lồng ngực, tâm tình rất tốt, mở miệng đáp ứng: “Ngày mai đưa mẫu phi, nàng và tiểu Thế tử cùng đi đi!”
“Dạ.” Chu Tử cực kỳ vừa lòng, chui vào trong lồng ngực Triệu Trinh, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, vừa rạng sáng, Chu Tử giật mình bừng tỉnh.
Nàng vẫn còn ngái ngủ, mắt căn bản không mở ra được, vươn tay phải mò tìm Triệu Trinh, vừa chạm tới, lại cảm thấy không đúng, mở to mắt nhìn, thì ra trong lòng mình đang ôm nào phải là Triệu Trinh, rõ ràng là một cái gối mềm thêu hoa!
Nghe thấy trong phòng ngủ có động tĩnh, Thanh Thủy và Thanh Châu vội bước vào. Vừa tiến vào, các nàng liền bẩm báo: “Giờ Dần, bên Ngoại thư phòng đến đây cấp báo, sau đó Vương gia liền mang người đến biệt viện ở ngoại ô, nói là hôm nay sợ là không về được!”
Đầu tiên là Chu Tử ngây người, tiếp theo liền bắt đầu đấm giường: Hôm nay là mồng một đầu năm, đừng nói đến việc Triệu Trinh đi thỉnh an chúc tết Cao Thái phi, ngay cả đám quan viên ở thành Nhuận Dương đến đại điện Vương phủ chờ triều bái cũng không có cách nào ăn nói với họ a!
Mãi cho đến khi rời giường rửa mặt, Chu Tử vẫn còn đang tức giận: nàng thật sự không biết, mồng một đầu năm không có Nam An vương, mình nên hoàn thành công việc như thế nào đây. Triệu Trinh này, luôn luôn nghiêm cẩn như vậy, hôm nay làm sao lại làm ra cái chuyện không đáng tin cậy như thế chứ?
Bởi vì đang mang thai nên có chút nóng nảy, chỉ một loáng Chu Tử đã quên, nàng đêm qua đã thề, “Vì một lần hắn cõng mình tối nay, mình sẽ tha thứ cho hắn 1001 lần”!
Rửa mặt xong, chút oán giận với Triệu Trinh đã muốn tan thành mây khói. Nàng bắt đầu đứng trên lập trường của Triệu Trinh mà suy nghĩ: cấp báo Triệu Trinh nhận được nhất định rất nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức ngay cả hắn cũng không ngủ, mặc kệ cả đầu năm mới, bỏ cả người nhà lập tức rời đi.
Nàng bắt đầu lo lắng cho Triệu Trinh.
Chu Tử nhớ tới đêm qua sau khi Triệu Trinh trở về, không biết vì sao, nhìn thấy mình liền cười, cũng không phải nụ cười rõ ràng, chỉ là ánh mắt phượng cong cong khó có thể nhận ra, hoặc là khóe miệng khẽ nhếch lên, sợ là chỉ có mỗi mình nàng mới biết được là hắn đang cười.
Chu Tử nghĩ đi nghĩ lại còn có chút mất hồn, lúc này Thanh Châu và Thanh Ba đang giúp nàng trang điểm, nhìn thấy Chu trắc phi lẳng lặng ngồi một chỗ, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt, hai má ửng hồng, đều đoán được rằng hẳn là Chu trắc phi đang nhớ tới Vương gia a, nghĩ thế, hai nàng không khỏi nhìn nhau cười — hai vị này thật sự là rất ân ái a!
Trang điểm thay quần áo xong, Chu Tử đứng trước gương thủy tinh, nhìn nữ tử xinh đẹp mặc bộ lễ phục trắc phi màu đỏ tươi trong gương — búi tóc Bàn long cao quý, cài trâm vàng khảm ngọc lam mà trắc phi chuyên dùng, lễ phục bằng gấm màu đỏ tươi, tôn lên dung nhan tươi trẻ da thịt trong suốt, mặc dù không tính là xinh đẹp tuyệt trần, nhưng cũng có thể xem là một tiểu mỹ nhân.
Chu Tử đứng trước gương thủy tinh tự sướng một lát, cuối cùng nhìn lễ phục trắc phi đỏ tươi trên người thở dài: tương lai nếu không thể sinh đủ ba đứa con trai theo ước định với Triệu Trinh, với trình độ chấp nhất của Triệu Trinh, sợ là đến bốn mươi tuổi vẫn còn phải liều mạng cố gắng sinh con, lúc đó điều đáng sợ hơn nữa là tới bốn mươi tuổi phải còn mặc lễ phục trắc phi đỏ chói này!
Lúc mười tám tuổi, mặc màu đỏ tươi không thấy dung tục, chỉ thêm mềm mại; đến bốn mươi tuổi mà còn mặc màu đỏ tươi, đại khái chỉ còn lại giả bộ nai tơ và không biết xấu hổ thôi.
Nghĩ một hồi, nàng lại bắt đầu nghĩ đến Triệu Trinh, không biết Triệu Trinh rời đi gấp như vậy, rốt cuộc là vì sao, mặt khác, cũng sợ Triệu Trinh ăn mặc quá mỏng manh, ăn uống quá ít. Tóm lại, thật là lo lắng đủ điều a!
Lúc Chu Tử đến chính phòng, Cao Thái phi đã thức dậy, đã ăn vận trang điểm thích hợp, đang ngồi ngay ngắn uống trà bên bàn gỗ lim chạm trổ hình rồng không đầu ở chính đường!
Cao Thái phi nhìn Chu Tử một thân trang sức kiều diễm tiến vào, vẻ mặt tươi cười, vừa bảo Hoàng Oanh đứng bên cạnh lấy bao lì xì ra, vừa nói: “Con đang có thai, có lòng giữ lễ là được rồi, không cần quỳ!”
Chu Tử mang theo nụ cười, vẫn quy củ quỳ xuống, hành đại lễ với Cao Thái phi.
Sau khi nhận bao lì xì, Chu Tử ngồi xuống cái ghế dựa bên cạnh Cao Thái phi. Cao Thái phi vừa sai người bưng lên cho Chu Tử một chén trà bát bảo cẩu kỷ hạt sen, vừa giải thích: “Bởi vì nhiệm vụ khẩn cấp, lúc rạng sáng Trinh Nhi phải đến biệt viện ở ngoại ô, sợ quấy rầy con nghỉ ngơi, nên không muốn đánh thức con!” Bà lại nhấp một ngụm trà, nói tiếp: “Hắn cũng an bài quan Trường sử (quan chép sử) của Vương phủ đi truyền lời với bách quan ở thành Nhuận Dương, lệnh cho bọn họ không cần đến đại điện thỉnh an, ở nhà an hưởng ăn Tết với người thân là được rồi!”
Lúc này Chu Tử mới biết Triệu Trinh đã an bài ổn thỏa xong cả rồi, tâm tình lo lắng lúc này mới yên tâm một chút, trong lòng còn thầm cảm thán mình quan trọng hóa vấn đề rồi, có Triệu Trinh ở đây, mình còn cần phải suy nghĩ gì sao? Có việc gì mà chàng không thay mình lo toan suy tính hết chứ? Mình chỉ cần nghe lời là được rồi!
Lúc này Triệu Tử cũng đã thức dậy, bé vừa tỉnh là đòi tổ mẫu, được Nhũ Yến bế ra, đến gặp tổ mẫu Cao Thái phi. Ai ngờ mới vừa ra đến, bé vừa nhìn thấy mẫu thân đang ngồi, liền từ bỏ tổ mẫu mới vừa rồi tâm tâm niệm niệm, giãy dụa muốn mẫu thân.
Chu Tử ôm Triệu Tử hôn hít một hồi, rồi mới bế Triệu Tử thỉnh an chúc tết Cao Thái phi.
Cao Thái phi lần đầu tiên trải qua một lễ mừng năm mới như vậy, cực kỳ vui vẻ, vì vậy chuẩn bị một cái bao lì xì thật to cho Triệu Tử.
Cao Thái phi cùng Chu Tử và cả Triệu Tử ăn bữa cơm đoàn viên mồng một đầu năm, Triệu Trinh thì đang bận rộn công việc ở biệt viện ngoại ô.
Giờ Tý đêm qua, Phàn Duy Bân và Bạch Tử Xuân nhận được tin báo từ mật thám ở Kim Kinh dùng bồ câu đưa tới, cảm thấy sự tình nghiêm trọng, nửa đêm vội chạy tới bẩm báo Vương gia, ai ngờ ở Ngoại thư phòng gặp được Triệu Phú cũng nửa đêm gấp gáp chạy về từ biệt viện ở ngoại ô.
Trước đây, Triệu Phú cũng giống đám người Triệu Hùng và Triệu Tráng, đều là chân sai vặt thân tín của Triệu Trinh, sau này được Triệu Trinh phát hiện hắn có thiên phú về phương diện máy móc và chất nổ, liền cất nhắc hắn tới Ngoại thư phòng, chuyên quản lý chuyện ở phòng thiết kế. Triệu Phú tính cách hướng nội, chỉ cần để hắn làm chuyện mình thích, một tháng cũng có thể không ra cửa.
Trước tết, Vương gia dời phòng thiết kế chuyển đến biệt viện ở ngoại ô Nhuận Dương, Triệu Phú cũng đi theo qua đó. Đêm giao thừa Vương gia trở về Vương phủ, Triệu Phú không muốn trở về, một mình ở lại đó tiếp tục nghiên cứu.
Ba người này đều là thuộc hạ thân tín của Nam An vương, quen biết xưa nay, cũng không quản đang là đêm khuya, ăn nhịp với nhau, liền năn nỉ Hàn Tử Xuyên đi bẩm báo cho Nam An vương.
Hàn Tử Xuyên sợ là có việc gấp, không dám trì hoãn, vội vàng chạy tới ngoại viện Diên Hi cư, phát hiện đang là ca trực của Triệu Hùng, vui mừng quá đỗi, trực tiếp nói cho Triệu Hùng đầu đuôi sự tình.
Sau khi Triệu Trinh bị Triệu Hùng đứng bên ngoài cửa sổ đánh thức, hắn nhanh chóng bật dậy.
Trước khi ra cửa, hắn nhìn lại Chu Tử đang ngủ say trên giường, trong lòng bỗng sinh ra một cảm giác lưu luyến triền miên, chỉ không muốn rời đi. Hắn cúi người hôn lên môi Chu Tử một chút, vừa chạm được đôi môi mềm mại ấm áp của Chu Tử, hắn liền cảm thấy cả người tê rần, rất muốn hôn sâu hơn nữa, nhưng lại biết kế tiếp mình nhất định sẽ như “xe không phanh”, đành chỉ hôn một cái rồi đứng dậy.
Nhưng mà, hắn vẫn cảm thấy có chút chưa thỏa mãn, liền vươn tay sờ soạng trên người Chu Tử. Hình như bộ ngực Chu Tử lớn hơn một chút, một tay không thể ôm trọn; bụng vẫn như trước chưa nổi quá rõ ràng, chỉ hơi hơi nhô lên một chút. Cuối cùng, tay Triệu Trinh sờ đến mông Chu Tử, nhéo nhéo, cảm thấy thơm mềm trắng nõn, chỉ vỗ nhẹ một cái, giải nghiện.
Lúc này Chu Tử cựa quậy, dường như muốn tỉnh, Triệu Trinh vội đem một cái gối mềm thêu hoa nhét vào trong lòng Chu Tử. Chu Tử ôm gối mềm, tưởng là Triệu Trinh, cọ cọ, rất nhanh lại ngủ say.
Lúc này Triệu Trinh mới thỏa mãn rời đi.
Hắn vừa đi vừa nghĩ, Chu Tử gởi lại chỗ mình một trăm cái đánh mông, phải tìm cái lý do để lấy thôi! Không đánh thật sự là không đã ghiền a! Hắn cảm thấy hiện tại mình càng ngày càng quái dị, nhìn thấy Chu Tử liền cao hứng, liền muốn hôn một cái, sờ một cái, bóp một cái, chẳng lẽ mình đem Chu Tử trở thành cún con hoặc là sủng vật gì khác rồi sao?
Đến cửa hông Ngoại thư phòng, Triệu Trinh vóc dáng cao ráo, đưa tay liền nắm được một nắm tuyết từ trên nhánh cây bên đường.
Triệu Hùng cùng Hàn Tử Xuyên đi theo phía sau không biết vì sao Vương gia có hành động như thế, cũng bắt chước nắm một nắm tuyết.
Vào cửa hông, Triệu Trinh vừa sải bước đi, vừa cầm nắm tuyết trong tay chà xát lên mặt mình.
Triệu Hùng và Hàn Tử Xuyên sửng sốt, hai người không hẹn mà gặp, cùng vứt nắm tuyết trong tay ra ngoài, nắm truyết rơi xuống sân, cùng phát ra tiếng “Bụp bụp”.
Bạch Tử Xuân cùng Phàn Duy Bân hai người từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, lại là cộng sự nhiều năm, luôn luôn thân thiết, bình thường ngay cả phòng ở cũng kề nhau, có thể nói là “Tiêu không xa Mạnh, Mạnh không rời Tiêu”, vừa thấy Vương gia đi đến, hai người tâm ý tương thông, sóng vai cùng bước lên trước, lúc sắp đến cửa thư phòng, Phàn Duy Bân đi ở bên phải dùng bả vai đẩy Triệu Phú đang định giành trước tiến vào, vén rèm lên, để cho Bạch Tử Xuân đi vào, sau đó mình cười hì hì với Triệu Phú đang tức giận, theo sát Bạch Tử Xuân đi vào. Để lại Triệu Phú đang thở hổn hển, tức giận dựng râu trợn mắt, lạnh lẽo đứng ngoài cửa.
Tiến vào thư phòng, hai người cùng nhau hành lễ.
Bạch Tử Xuân bẩm báo trước: “Vừa mới nhận được tin cấp báo: sứ giả Đông Xu được đưa đến một tòa nhà không nổi bật lắm ở thành Đông, sau đó lại ngồi trên một chiếc xe ngựa đi ra, chạy thẳng đến miếu Ni cô, hai khắc sau, xe ngựa rời khỏi miếu Ni cô, lại cách một khắc nữa, ba người áo đen cưỡi ngựa đi ra ngoài, thẳng hướng hoàng cung, vào cung từ cửa Tấn An.”
Trước khi bước vào Ngoại thư phòng, Triệu Trinh chà xát một ít tuyết lên mặt để đánh tan cơn buồn ngủ, cũng làm khuôn mặt trắng nõn của hắn hơi ửng hồng, càng làm nổi bật lên đôi mắt phượng sâu thẳm dưới hàng mi dày rậm. Nghe Bạch Tử Xuân bẩm báo xong, hắn hơi trầm ngâm, nói: “E là Hoàng đế muốn liên hợp với Đông Xu quốc, mục đích cụ thể còn chưa rõ, bất quá một tháng sau nhất định sẽ có động tĩnh!”
Hắn nhìn về phía Phàn Duy Bân: “Lệnh cho người của ngươi theo sát sứ giả Đông Xu quốc, phải liên tục theo sát cho tới biên giới Đông Xu quốc.”
Phàn Duy Bân dạ một tiếng, lui về phía sau một bước rồi đứng lại.
Triệu Trinh quay lại nói với Bạch Tử Xuân: “Điều tra ông chủ của Chương Phúc Ký – Chương Kỳ, càng chi tiết càng tốt!”
Bạch Tử Xuân dạ một tiếng, cũng lui về phía sau một bước.
Phàn Duy Bân cùng Bạch Tử Xuân một trước một sau ra khỏi cửa thư phòng, nhìn thấy Triệu Phú còn đang trợn trừng mắt nhìn mình, không khỏi cực kỳ khoái trá vui vẻ, đắc ý dào dạt rời đi.
Triệu Trinh nghe Phàn Duy Bân và Bạch Tử Xuân bẩm báo xong, chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu, vẻ mặt vẫn không đổi; nhưng vừa nghe Triệu Phú bẩm báo, vẻ mặt luôn luôn điềm tĩnh của hắn lúc này trở nên vui mừng. Hắn lập tức đứng bật dậy, nói: “Ta sẽ đi ngay bây giờ!”
Triệu Trinh còn không kịp khoác thêm áo choàng, trực tiếp giục ngựa chạy đi.
Đám người Triệu Phú vội cưỡi ngựa chạy theo.
Chu Tử nằm trên lưng Triệu Trinh, tay Triệu Trinh tách hai đùi nàng ra, nâng cái mông nhỏ của nàng, khiến nàng duy trì trạng thái bụng không tiếp xúc với phần lưng của mình.
Bông tuyết vẫn không ngừng bay xuống.
Triệu Trinh dáng người cao gầy, chân dài vai rộng eo thon, tuy rằng được gọi là tinh tráng, nhưng lưng cũng không quá dày rộng. Chu Tử kề mặt dán lên lưng hắn, cảm nhận cơ thể của Triệu Trinh.
Lúc này, Triệu Trinh thật ra phải nói vài lời ngon tiếng ngọt, xúc tiến không khí nhằm dỗ dành Chu Tử, nhưng Triệu Trinh không giỏi ăn nói, chỉ vững vàng cõng Chu Tử đi lên phía trước, hắn muốn che mưa chắn gió cho nàng, mang đến cả đời ấm áp và yên bình cho nàng.
Chút bất tri bất giác, bọn họ đã đi cùng nhau hơn ba năm.
Ba năm, rốt cục đã khiến bọn họ hiểu thấu lòng nhau, rốt cục cũng xác định cùng hạ một quyết tâm: Bất kể tương lai sẽ như thế nào, chúng ta đều phải ở cùng nhau, giúp đỡ lẫn nhau, chăm sóc lẫn nhau, bao dung lẫn nhau, đến đầu bạc răng long, làm một đôi vợ chồng bình thường nhất.
Sau khi trở lại Diên Hi cư, Chu Tử cho người bưng chén lê đường phèn chưng cách thủy đã chuẩn bị trước lên. Triệu Trinh đặc biệt không thích ăn ngọt, cho nên nàng cố ý căn dặn chỉ để một chút đường phèn.
Một chén lê chưng cách thủy với đường phèn Triệu Trinh còn chưa uống xong, Chu Tử đã vội vàng bận rộn sắp xếp quần áo cho Triệu Trinh đi tắm.
Chờ khi hai người thu dọn ổn thỏa, đã đến giờ Tý.
Bên ngoài đầu tiên truyền đến vài tiếng pháo lẻ tẻ, ngay sau đó, tiếng pháo ngày càng nhiều, nhanh chóng vang thành một tràng liên tục — năm mới đã đến nhân gian!
Chu Tử thúc giục Triệu Trinh đi ngủ sớm một chút: “Ngày mai chúng ta còn phải thỉnh an Thái phi, bách quan ở Nam Cương còn phải vội tới thỉnh an chàng đó!”
Cao Thái phi từng nhắc với Chu Tử, kể từ năm mười hai tuổi, Triệu Trinh đã rời khỏi kinh thành, từ lúc đó đến bây giờ hai mẹ con chưa từng ăn Tết cùng nhau. Chính vì nguyên nhân đó, Chu Tử rất coi trọng màn chúc Tết thỉnh an ngày mai.
Trước khi ngủ, nàng lại dặn dò thêm một lần nữa: “Ngày mai đừng quên trước hết phải thỉnh an chúc Tết Thái phi nương nương!”
Triệu Trinh lười biếng ôm lấy Chu Tử, hôn xuống đỉnh đầu Chu Tử, nhắm hai mắt lại.
Nằm được một lát, Chu Tử bỗng nhiên nhớ tới việc gì, vội đẩy đẩy Triệu Trinh: “Thiếp nghe nói dân chúng thành Nhuận Dương đầu năm mới đều phải đến chùa miếu thắp hương cầu phúc!”
Triệu Trinh lúc này ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lồng ngực, tâm tình rất tốt, mở miệng đáp ứng: “Ngày mai đưa mẫu phi, nàng và tiểu Thế tử cùng đi đi!”
“Dạ.” Chu Tử cực kỳ vừa lòng, chui vào trong lồng ngực Triệu Trinh, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, vừa rạng sáng, Chu Tử giật mình bừng tỉnh.
Nàng vẫn còn ngái ngủ, mắt căn bản không mở ra được, vươn tay phải mò tìm Triệu Trinh, vừa chạm tới, lại cảm thấy không đúng, mở to mắt nhìn, thì ra trong lòng mình đang ôm nào phải là Triệu Trinh, rõ ràng là một cái gối mềm thêu hoa!
Nghe thấy trong phòng ngủ có động tĩnh, Thanh Thủy và Thanh Châu vội bước vào. Vừa tiến vào, các nàng liền bẩm báo: “Giờ Dần, bên Ngoại thư phòng đến đây cấp báo, sau đó Vương gia liền mang người đến biệt viện ở ngoại ô, nói là hôm nay sợ là không về được!”
Đầu tiên là Chu Tử ngây người, tiếp theo liền bắt đầu đấm giường: Hôm nay là mồng một đầu năm, đừng nói đến việc Triệu Trinh đi thỉnh an chúc tết Cao Thái phi, ngay cả đám quan viên ở thành Nhuận Dương đến đại điện Vương phủ chờ triều bái cũng không có cách nào ăn nói với họ a!
Mãi cho đến khi rời giường rửa mặt, Chu Tử vẫn còn đang tức giận: nàng thật sự không biết, mồng một đầu năm không có Nam An vương, mình nên hoàn thành công việc như thế nào đây. Triệu Trinh này, luôn luôn nghiêm cẩn như vậy, hôm nay làm sao lại làm ra cái chuyện không đáng tin cậy như thế chứ?
Bởi vì đang mang thai nên có chút nóng nảy, chỉ một loáng Chu Tử đã quên, nàng đêm qua đã thề, “Vì một lần hắn cõng mình tối nay, mình sẽ tha thứ cho hắn 1001 lần”!
Rửa mặt xong, chút oán giận với Triệu Trinh đã muốn tan thành mây khói. Nàng bắt đầu đứng trên lập trường của Triệu Trinh mà suy nghĩ: cấp báo Triệu Trinh nhận được nhất định rất nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức ngay cả hắn cũng không ngủ, mặc kệ cả đầu năm mới, bỏ cả người nhà lập tức rời đi.
Nàng bắt đầu lo lắng cho Triệu Trinh.
Chu Tử nhớ tới đêm qua sau khi Triệu Trinh trở về, không biết vì sao, nhìn thấy mình liền cười, cũng không phải nụ cười rõ ràng, chỉ là ánh mắt phượng cong cong khó có thể nhận ra, hoặc là khóe miệng khẽ nhếch lên, sợ là chỉ có mỗi mình nàng mới biết được là hắn đang cười.
Chu Tử nghĩ đi nghĩ lại còn có chút mất hồn, lúc này Thanh Châu và Thanh Ba đang giúp nàng trang điểm, nhìn thấy Chu trắc phi lẳng lặng ngồi một chỗ, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt, hai má ửng hồng, đều đoán được rằng hẳn là Chu trắc phi đang nhớ tới Vương gia a, nghĩ thế, hai nàng không khỏi nhìn nhau cười — hai vị này thật sự là rất ân ái a!
Trang điểm thay quần áo xong, Chu Tử đứng trước gương thủy tinh, nhìn nữ tử xinh đẹp mặc bộ lễ phục trắc phi màu đỏ tươi trong gương — búi tóc Bàn long cao quý, cài trâm vàng khảm ngọc lam mà trắc phi chuyên dùng, lễ phục bằng gấm màu đỏ tươi, tôn lên dung nhan tươi trẻ da thịt trong suốt, mặc dù không tính là xinh đẹp tuyệt trần, nhưng cũng có thể xem là một tiểu mỹ nhân.
Chu Tử đứng trước gương thủy tinh tự sướng một lát, cuối cùng nhìn lễ phục trắc phi đỏ tươi trên người thở dài: tương lai nếu không thể sinh đủ ba đứa con trai theo ước định với Triệu Trinh, với trình độ chấp nhất của Triệu Trinh, sợ là đến bốn mươi tuổi vẫn còn phải liều mạng cố gắng sinh con, lúc đó điều đáng sợ hơn nữa là tới bốn mươi tuổi phải còn mặc lễ phục trắc phi đỏ chói này!
Lúc mười tám tuổi, mặc màu đỏ tươi không thấy dung tục, chỉ thêm mềm mại; đến bốn mươi tuổi mà còn mặc màu đỏ tươi, đại khái chỉ còn lại giả bộ nai tơ và không biết xấu hổ thôi.
Nghĩ một hồi, nàng lại bắt đầu nghĩ đến Triệu Trinh, không biết Triệu Trinh rời đi gấp như vậy, rốt cuộc là vì sao, mặt khác, cũng sợ Triệu Trinh ăn mặc quá mỏng manh, ăn uống quá ít. Tóm lại, thật là lo lắng đủ điều a!
Lúc Chu Tử đến chính phòng, Cao Thái phi đã thức dậy, đã ăn vận trang điểm thích hợp, đang ngồi ngay ngắn uống trà bên bàn gỗ lim chạm trổ hình rồng không đầu ở chính đường!
Cao Thái phi nhìn Chu Tử một thân trang sức kiều diễm tiến vào, vẻ mặt tươi cười, vừa bảo Hoàng Oanh đứng bên cạnh lấy bao lì xì ra, vừa nói: “Con đang có thai, có lòng giữ lễ là được rồi, không cần quỳ!”
Chu Tử mang theo nụ cười, vẫn quy củ quỳ xuống, hành đại lễ với Cao Thái phi.
Sau khi nhận bao lì xì, Chu Tử ngồi xuống cái ghế dựa bên cạnh Cao Thái phi. Cao Thái phi vừa sai người bưng lên cho Chu Tử một chén trà bát bảo cẩu kỷ hạt sen, vừa giải thích: “Bởi vì nhiệm vụ khẩn cấp, lúc rạng sáng Trinh Nhi phải đến biệt viện ở ngoại ô, sợ quấy rầy con nghỉ ngơi, nên không muốn đánh thức con!” Bà lại nhấp một ngụm trà, nói tiếp: “Hắn cũng an bài quan Trường sử (quan chép sử) của Vương phủ đi truyền lời với bách quan ở thành Nhuận Dương, lệnh cho bọn họ không cần đến đại điện thỉnh an, ở nhà an hưởng ăn Tết với người thân là được rồi!”
Lúc này Chu Tử mới biết Triệu Trinh đã an bài ổn thỏa xong cả rồi, tâm tình lo lắng lúc này mới yên tâm một chút, trong lòng còn thầm cảm thán mình quan trọng hóa vấn đề rồi, có Triệu Trinh ở đây, mình còn cần phải suy nghĩ gì sao? Có việc gì mà chàng không thay mình lo toan suy tính hết chứ? Mình chỉ cần nghe lời là được rồi!
Lúc này Triệu Tử cũng đã thức dậy, bé vừa tỉnh là đòi tổ mẫu, được Nhũ Yến bế ra, đến gặp tổ mẫu Cao Thái phi. Ai ngờ mới vừa ra đến, bé vừa nhìn thấy mẫu thân đang ngồi, liền từ bỏ tổ mẫu mới vừa rồi tâm tâm niệm niệm, giãy dụa muốn mẫu thân.
Chu Tử ôm Triệu Tử hôn hít một hồi, rồi mới bế Triệu Tử thỉnh an chúc tết Cao Thái phi.
Cao Thái phi lần đầu tiên trải qua một lễ mừng năm mới như vậy, cực kỳ vui vẻ, vì vậy chuẩn bị một cái bao lì xì thật to cho Triệu Tử.
Cao Thái phi cùng Chu Tử và cả Triệu Tử ăn bữa cơm đoàn viên mồng một đầu năm, Triệu Trinh thì đang bận rộn công việc ở biệt viện ngoại ô.
Giờ Tý đêm qua, Phàn Duy Bân và Bạch Tử Xuân nhận được tin báo từ mật thám ở Kim Kinh dùng bồ câu đưa tới, cảm thấy sự tình nghiêm trọng, nửa đêm vội chạy tới bẩm báo Vương gia, ai ngờ ở Ngoại thư phòng gặp được Triệu Phú cũng nửa đêm gấp gáp chạy về từ biệt viện ở ngoại ô.
Trước đây, Triệu Phú cũng giống đám người Triệu Hùng và Triệu Tráng, đều là chân sai vặt thân tín của Triệu Trinh, sau này được Triệu Trinh phát hiện hắn có thiên phú về phương diện máy móc và chất nổ, liền cất nhắc hắn tới Ngoại thư phòng, chuyên quản lý chuyện ở phòng thiết kế. Triệu Phú tính cách hướng nội, chỉ cần để hắn làm chuyện mình thích, một tháng cũng có thể không ra cửa.
Trước tết, Vương gia dời phòng thiết kế chuyển đến biệt viện ở ngoại ô Nhuận Dương, Triệu Phú cũng đi theo qua đó. Đêm giao thừa Vương gia trở về Vương phủ, Triệu Phú không muốn trở về, một mình ở lại đó tiếp tục nghiên cứu.
Ba người này đều là thuộc hạ thân tín của Nam An vương, quen biết xưa nay, cũng không quản đang là đêm khuya, ăn nhịp với nhau, liền năn nỉ Hàn Tử Xuyên đi bẩm báo cho Nam An vương.
Hàn Tử Xuyên sợ là có việc gấp, không dám trì hoãn, vội vàng chạy tới ngoại viện Diên Hi cư, phát hiện đang là ca trực của Triệu Hùng, vui mừng quá đỗi, trực tiếp nói cho Triệu Hùng đầu đuôi sự tình.
Sau khi Triệu Trinh bị Triệu Hùng đứng bên ngoài cửa sổ đánh thức, hắn nhanh chóng bật dậy.
Trước khi ra cửa, hắn nhìn lại Chu Tử đang ngủ say trên giường, trong lòng bỗng sinh ra một cảm giác lưu luyến triền miên, chỉ không muốn rời đi. Hắn cúi người hôn lên môi Chu Tử một chút, vừa chạm được đôi môi mềm mại ấm áp của Chu Tử, hắn liền cảm thấy cả người tê rần, rất muốn hôn sâu hơn nữa, nhưng lại biết kế tiếp mình nhất định sẽ như “xe không phanh”, đành chỉ hôn một cái rồi đứng dậy.
Nhưng mà, hắn vẫn cảm thấy có chút chưa thỏa mãn, liền vươn tay sờ soạng trên người Chu Tử. Hình như bộ ngực Chu Tử lớn hơn một chút, một tay không thể ôm trọn; bụng vẫn như trước chưa nổi quá rõ ràng, chỉ hơi hơi nhô lên một chút. Cuối cùng, tay Triệu Trinh sờ đến mông Chu Tử, nhéo nhéo, cảm thấy thơm mềm trắng nõn, chỉ vỗ nhẹ một cái, giải nghiện.
Lúc này Chu Tử cựa quậy, dường như muốn tỉnh, Triệu Trinh vội đem một cái gối mềm thêu hoa nhét vào trong lòng Chu Tử. Chu Tử ôm gối mềm, tưởng là Triệu Trinh, cọ cọ, rất nhanh lại ngủ say.
Lúc này Triệu Trinh mới thỏa mãn rời đi.
Hắn vừa đi vừa nghĩ, Chu Tử gởi lại chỗ mình một trăm cái đánh mông, phải tìm cái lý do để lấy thôi! Không đánh thật sự là không đã ghiền a! Hắn cảm thấy hiện tại mình càng ngày càng quái dị, nhìn thấy Chu Tử liền cao hứng, liền muốn hôn một cái, sờ một cái, bóp một cái, chẳng lẽ mình đem Chu Tử trở thành cún con hoặc là sủng vật gì khác rồi sao?
Đến cửa hông Ngoại thư phòng, Triệu Trinh vóc dáng cao ráo, đưa tay liền nắm được một nắm tuyết từ trên nhánh cây bên đường.
Triệu Hùng cùng Hàn Tử Xuyên đi theo phía sau không biết vì sao Vương gia có hành động như thế, cũng bắt chước nắm một nắm tuyết.
Vào cửa hông, Triệu Trinh vừa sải bước đi, vừa cầm nắm tuyết trong tay chà xát lên mặt mình.
Triệu Hùng và Hàn Tử Xuyên sửng sốt, hai người không hẹn mà gặp, cùng vứt nắm tuyết trong tay ra ngoài, nắm truyết rơi xuống sân, cùng phát ra tiếng “Bụp bụp”.
Bạch Tử Xuân cùng Phàn Duy Bân hai người từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, lại là cộng sự nhiều năm, luôn luôn thân thiết, bình thường ngay cả phòng ở cũng kề nhau, có thể nói là “Tiêu không xa Mạnh, Mạnh không rời Tiêu”, vừa thấy Vương gia đi đến, hai người tâm ý tương thông, sóng vai cùng bước lên trước, lúc sắp đến cửa thư phòng, Phàn Duy Bân đi ở bên phải dùng bả vai đẩy Triệu Phú đang định giành trước tiến vào, vén rèm lên, để cho Bạch Tử Xuân đi vào, sau đó mình cười hì hì với Triệu Phú đang tức giận, theo sát Bạch Tử Xuân đi vào. Để lại Triệu Phú đang thở hổn hển, tức giận dựng râu trợn mắt, lạnh lẽo đứng ngoài cửa.
Tiến vào thư phòng, hai người cùng nhau hành lễ.
Bạch Tử Xuân bẩm báo trước: “Vừa mới nhận được tin cấp báo: sứ giả Đông Xu được đưa đến một tòa nhà không nổi bật lắm ở thành Đông, sau đó lại ngồi trên một chiếc xe ngựa đi ra, chạy thẳng đến miếu Ni cô, hai khắc sau, xe ngựa rời khỏi miếu Ni cô, lại cách một khắc nữa, ba người áo đen cưỡi ngựa đi ra ngoài, thẳng hướng hoàng cung, vào cung từ cửa Tấn An.”
Trước khi bước vào Ngoại thư phòng, Triệu Trinh chà xát một ít tuyết lên mặt để đánh tan cơn buồn ngủ, cũng làm khuôn mặt trắng nõn của hắn hơi ửng hồng, càng làm nổi bật lên đôi mắt phượng sâu thẳm dưới hàng mi dày rậm. Nghe Bạch Tử Xuân bẩm báo xong, hắn hơi trầm ngâm, nói: “E là Hoàng đế muốn liên hợp với Đông Xu quốc, mục đích cụ thể còn chưa rõ, bất quá một tháng sau nhất định sẽ có động tĩnh!”
Hắn nhìn về phía Phàn Duy Bân: “Lệnh cho người của ngươi theo sát sứ giả Đông Xu quốc, phải liên tục theo sát cho tới biên giới Đông Xu quốc.”
Phàn Duy Bân dạ một tiếng, lui về phía sau một bước rồi đứng lại.
Triệu Trinh quay lại nói với Bạch Tử Xuân: “Điều tra ông chủ của Chương Phúc Ký – Chương Kỳ, càng chi tiết càng tốt!”
Bạch Tử Xuân dạ một tiếng, cũng lui về phía sau một bước.
Phàn Duy Bân cùng Bạch Tử Xuân một trước một sau ra khỏi cửa thư phòng, nhìn thấy Triệu Phú còn đang trợn trừng mắt nhìn mình, không khỏi cực kỳ khoái trá vui vẻ, đắc ý dào dạt rời đi.
Triệu Trinh nghe Phàn Duy Bân và Bạch Tử Xuân bẩm báo xong, chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu, vẻ mặt vẫn không đổi; nhưng vừa nghe Triệu Phú bẩm báo, vẻ mặt luôn luôn điềm tĩnh của hắn lúc này trở nên vui mừng. Hắn lập tức đứng bật dậy, nói: “Ta sẽ đi ngay bây giờ!”
Triệu Trinh còn không kịp khoác thêm áo choàng, trực tiếp giục ngựa chạy đi.
Đám người Triệu Phú vội cưỡi ngựa chạy theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.