Chương 99: Quyển 4 – Chương 99
Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức
05/08/2014
☆Chương 99: Châm lửa chiến tranh, lục đục đấu đá
Triệu phú thật cẩn thận lấy một quả hỏa dược mà ban đêm mình đã làm xong, đi ra, bảo hai gã trợ thủ mở hộp đạn trong máy bắn ra, hắn cẩn thận đặt quả hỏa dược này vào trong hộp đạn, đẩy hộp đạn về vị trí bắn, liền châm lửa. Sau đó hắn nhấn một cái vào máy bắn, chỉ nghe “vèo” một tiếng, máy bắn đạn đã đẩy quả hỏa dược kia bắn ra ngoài, cách nơi bắn đạn khoảng nửa dặm thì nổ tung, biến một ngọn núi giả thành đống phế tích.
Triệu Trinh dẫn người chạy tới trước. Sau khi kiểm tra hiện trường nơi đạn nổ, hắn cực kỳ hưng phấn, bắt lấy Triệu Phú: “Rốt cuộc ngươi làm như thế nào mà được thế?”
Triệu Phú trên mặt mang theo tia giảo hoạt, cười: “Vương gia, nô tài chỉ thay đổi tỷ lệ trên tài liệu thí nghiệm của ngài thôi!”
“Đi, làm thêm vài quả nữa!” Triệu Trinh kéo Triệu Phú, bước vào mật thất thiết kế ở trong chính phòng của biệt viện.
Mồng hai tháng Giêng, ông chủ lớn Chương Kỳ của Chương Phúc Ký, lúc nào cũng bộ dạng nhẹ nhàng đơn giản, lên xe tiến về phía biệt viện ở ngoại ô của Nam An vương, tiến hành bái phỏng đầu năm mới.
Nam An vương đang bận rộn chế tạo đạn dược, Điền Tử Kính là mưu sĩ thân tín của Nam An vương, ra gặp Chương Kỳ. Điền Tử Kính và Chương Kỳ tiến hành mật đàm suốt hai canh giờ, cuối cùng khách và chủ đều hài lòng, mục đích mỗi bên đều đạt được.
Mồng năm tháng Giêng, Phàn Duy Bân cùng Bạch Tử Xuân cùng nhau đến gặp Chương Kỳ, bắt đầu tiến hành công việc cụ thể, trong đó bao gồm việc sắp xếp một vài mật thám đến chi nhánh của Chương Phúc Ký.
Mồng tám tháng Giêng, Chương Kỳ mở chi nhánh Chương Phúc Ký ở phía Đông của kinh thành của Đông Xu quốc, tiếp đãi một vị khách nữ.
Tên tiểu nhị trẻ tuổi tuấn tú có tài ăn nói, lập tức nhanh chóng bắt chuyện được với vị phu nhân này, trò chuyện sôi nổi hẳn lên, rất nhanh đã thăm dò được vị phu nhân này là tiểu thiếp của một viên Tham tướng Tam phẩm của Đông Xu quốc, tượng phu của nàng ta hiện đang dẫn binh tiến về thành nhỏ Tần Xuyên. Sau khi tiểu nhị nghe ngóng một chút, phát hiện vài thê tử hoặc thiếp thất của đám quan quân hạ cấp ở Đông Xu quốc đều cũng bảo rằng trượng phu mình đã xuất phát đi Tần Xuyên.
Rất nhanh, đội quân Kiêu Kỵ mà Phàn Duy Bân trước đó phái đến Đông Xu quốc cũng nhận được tin báo: quân đội Đông Xu đã nhận được mệnh lệnh, cấp tốc tiến về tập kết tại thành Tần Xuyên, là nơi rất gần với biên giới Đại Kim của Đông Xu quốc.
Tết Nguyên tiêu, ngày mười lăm tháng Giêng, ba mươi vạn đại quân của Đông Xu quốc ngang nhiên xâm chiếm thành Thanh Dương — là một thành nhỏ nằm ở biên giới phía đông của Đại Kim.
Hưng Thịnh đế vừa đem tin tức “Đông Xu xâm lấn lãnh thổ” truyền ra ngoài, quan dân ở Nam Cương còn chưa nghe được tiếng gió, Triệu Trinh đã bắt đầu phái người lan truyền, tạo ra dư luận, nói là sẽ đưa ra toàn bộ đội quân, muốn hưởng ứng triều đình chống lại quân xâm lược, chỉ còn chờ triều đình hạ lệnh.
Lúc này, khi tin tức “Đông Xu quốc xâm lấn” truyền khắp toàn bộ Đại Kim, quần chúng trên dưới của cả nước sục sôi, cùng lúc này Nam An vương — người chỉ huy toàn bộ quân mã — một mặt án binh bất động, một mặt tung tin đồn ủng hộ triều đình chống lại quân xâm lược. Dân chúng bắt đầu nghị luận ầm ĩ về động tĩnh của triều đình.
Lâm vào thế bị động, Hưng Thịnh đế vì thuận theo lòng dân muốn xoay chuyển tình thế, một mặt trách cứ Đông Xu quốc lòng muông dạ thú, một mặt hạ chỉ lệnh cho Nam An vương xuất quân tiến về phía Đông kháng địch.
Ngày mười tám tháng Giêng, Triệu Phú cùng Bạch Tử Xuân áp tải hỏa dược và máy bắn đạn đã được ngụy trang thật tốt tiến vào đại doanh của quân phòng thủ Nam Cương.
Lúc ban ngày, Chu Tử đến chỗ Cao Thái phi, nghe được chuyện Đông Xu xâm lấn từ miệng phu nhân Tổng binh và phu nhân Chu tham tướng tới thỉnh an Cao Thái phi, lúc ấy mẹ chồng nàng dâu đều sửng sốt, vừa nhìn nhau, liền hiểu e là Triệu Trinh lại phải ra chiến trường lần nữa. Mãi cho đến bữa tối, Cao Thái phi cùng Chu Tử nhìn đầy bàn thức ăn, mà không muốn động đũa, trong lòng đều tràn ngập buồn phiền.
Đúng lúc này, Triệu Trinh trở về. Hơn nửa tháng không gặp, Triệu Trinh dường như không có gì thay đổi. Hắn quỳ xuống hành đại lễ với Cao Thái phi, Chu Tử ở bên cạnh, dường như nhìn thấy ánh nước trong suốt trong mắt hắn: “Mẫu thân, nhi tử lại phải xuất chinh!”
Cao Thái phi cảm xúc ngổn ngang trăm mối, nhưng lại không thể lên tiếng khuyên can, cuối cùng trăm ngàn lời muốn nói chỉ có một câu: “Ta sẽ giúp con chăm sóc Chu Tử và tiểu Thế tử thật tốt!”
Triệu Trinh cúi lạy, dập đầu, chờ lúc hắn ngẩng đầu lên, ánh nước trong mắt đã không thấy tăm hơi.
Triệu Trinh ôm tiểu Thế tử, cả nhà cùng ngồi xuống dùng bữa tối. Bữa tối rất phong phú, nhưng ai cũng không có tâm tư ăn.
Chỉ có tiểu Thế tử không hiểu thế sự, cao hứng phấn chấn khoe khoang hai từ duy nhất mà bé biết nói — “Cha” và “Mẹ”. Bé cười hì hì nhìn Chu Tử, ngọng nghịu kêu một tiếng “Mẹ” ; lại nhăn cái mũi nhỏ, nhìn Triệu Trinh, thanh âm rõ ràng kêu một tiếng “Cha”.
Triệu Trinh cố gắng đè nén nội tâm nặng nề, cố gắng chọc Triệu Tử nói thêm một chút, nhưng vật lộn cả nửa ngày, cuối cùng phát hiện hơn nửa tháng nay Triệu Tử không hề tiến bộ, vẫn chỉ biết kêu “Cha” và “Mẹ”.
Dù Triệu Trinh trong lòng đang tràn ngập tâm sự, cũng không khỏi mỉm cười: “Con trai, chẳng lẽ con muốn dựa vào hai từ “Cha” và “Mẹ” này mà kiếm ăn khắp thiên hạ sao?”
Triệu Tử lại bắt chước theo hắn, lắp ba lắp bắp: “Con! Con!”
Cao Thái phi cùng Chu Tử cũng cười theo, chỉ là trong tiếng cười chứa nhiều chua sót.
Đến đêm khuya, tiểu Thế tử rốt cục không kiên trì nổi, cặp mắt xếch nho nhỏ dính chặt vào nhau sắp biến thành đường chân trời rồi, Cao Thái phi liền ôm bé đi ngủ, bảo Triệu Trinh và Chu Tử trở về Diên Hi cư.
Triệu Trinh nắm tay Chu Tử thủ chậm rãi bước đi.
Mười tám ngày trước, trên trời bông tuyết bay, Triệu Trinh cõng Chu Tử đi trên con đường này trở về Diên Hi, trong lòng Chu Tử tràn ngập ấm áp ngọt ngào.
Mười tám ngày sau, tuyết đã được quét sạch sẽ, đổ xuống ao nước dưới tàng cây bên đường, Triệu Trinh cũng dắt Chu Tử đi qua con đường này về Diên Hi, trong lòng Chu Tử tràn ngập lo lắng cùng đau khổ.
Nhưng, nàng không thể khóc, không thể phát tiết, không thể oán giận, chỉ có thể chôn toàn bộ những cảm xúc này ở trong lòng, yên lặng cùng Triệu Trinh dạo bước.
Trở lại Diên Hi cư, Triệu Trinh nghiêng người nằm trên giường, từ phía sau lưng ôm chặt Chu Tử, thấp giọng nói:
“Bất kể có truyền đến tin tức gì liên quan đến ta, chỉ cần không phải là Triệu Tráng đến đây báo cho nàng, tất cả đều đừng thật sự tin tưởng, nhưng nhất định phải giả bộ là rất tin, cho dù tin tức này là nói ta chết trận sa trường.”
Chu Tử rùng mình, nàng nhắm mắt lại, yên lặng suy nghĩ trong chốc lát, sau đó kiên định nói: “Thiếp đã biết, chàng yên tâm.” Bất cứ lúc nào, nàng đều phải tin tưởng Triệu Trinh.
…
Ngày hai mươi lăm tháng Giêng, Hưng Thịnh đế ban ý chỉ tới thủ phủ Nhuận Dương ở Nam Cương. Sau khi nhận được thánh chỉ, Nam An vương lập tức chỉnh đốn đội quân trấn thủ ở Nam Cương, ngay ngày hôm đó lập tức chỉ huy đội quân tiến về phía đông, gấp rút tiến quân ngàn dặm.
Ngày mười lăm tháng ba, quân phòng thủ ở Nam Cương cùng hai mươi vạn quân phòng thủ ở Đông Cương gặp nhau ở Đạo Dương — cách phía tây thành Thanh Dương không tới một trăm dặm, hình thành cục diện hai quân giằng co cùng ba mươi vạn đại quân của Đông Xu quốc.
Ngày hai mươi tháng ba, Nam An vương chỉ huy quân phòng thủ Đông Cương và Nam Cương, dụ địch xâm nhập, bất ngờ đánh úp, sử dụng vũ khí hỏa dược mới, oanh tạc trận địa Đông Xu.
Quân đội Đông Xu thương vong thê thảm trầm trọng, vứt bỏ áo giáp, dẫn binh liên tục chạy như điên cách xa ba trăm dặm, trốn về biên giới Đông Xu quốc, không bao giờ chịu dễ dàng nghênh chiến nữa. Chiến dịch lần này, trong lịch sử Kim triều, được gọi là trận “Quyết chiến Đạo Dương”. (giao chiến ở Đạo Dương)
Sau khi trận Quyết chiến Đạo Dương kết thúc, binh lính thu dọn chiến trường xong, Triệu Trinh dẫn đầu mấy vị tướng lĩnh của hai đội quân phòng thủ Đông Cương và Nam Cương tiếp kiến những quan binh lập được chiến công trên chiến trường.
Lúc đi đến trước đội ngũ quan binh có công của Đông Cương, một thanh niên mặc sắc phục quan quân cấp thấp đột nhiên bước đến, lớn tiếng nói:
“Tham kiến Vương gia, tại hạ là Trúc Hoành, có một vài ý kiến về hỏa dược mà ngài mới sử dụng trên chiến trường!”
Triệu Trinh nghe vậy, cảm thấy rất hứng thú, chỉ vào Triệu Phú đứng bên cạnh mình, nói với hắn: “Ngươi nói với hắn trước đi!”
Thanh niên này tên là Trúc Hoành, là một Bả tổng (võ quan) Chính cửu phẩm của quân phòng thủ Đông Cương. Hắn nhanh chóng tìm được Triệu Phú, thảo luận một chút ý kiến cải tiến của mình về máy bắn đạn.
Vốn si mê kỹ thuật, Triệu Phú không ngờ cư nhiên lại có thể gặp được người như vậy, chỉ ở bên cạnh quan sát quân phòng thủ Nam Cương sử dụng loại máy bắn đạn kia, lại có thể chỉ ra chuẩn xác chỗ còn khiếm khuyết trong đó.
Triệu Phú cùng Trúc Hoành vừa gặp đã thân, sau khi tâm sự một đêm, hai người bỗng nhiên trở thành tâm đầu ý hợp.
Triệu Phú nhanh chóng cũng dẫn Trúc Hoành tiến vào gặp Triệu Trinh.
Quay lại Mục lục
Triệu phú thật cẩn thận lấy một quả hỏa dược mà ban đêm mình đã làm xong, đi ra, bảo hai gã trợ thủ mở hộp đạn trong máy bắn ra, hắn cẩn thận đặt quả hỏa dược này vào trong hộp đạn, đẩy hộp đạn về vị trí bắn, liền châm lửa. Sau đó hắn nhấn một cái vào máy bắn, chỉ nghe “vèo” một tiếng, máy bắn đạn đã đẩy quả hỏa dược kia bắn ra ngoài, cách nơi bắn đạn khoảng nửa dặm thì nổ tung, biến một ngọn núi giả thành đống phế tích.
Triệu Trinh dẫn người chạy tới trước. Sau khi kiểm tra hiện trường nơi đạn nổ, hắn cực kỳ hưng phấn, bắt lấy Triệu Phú: “Rốt cuộc ngươi làm như thế nào mà được thế?”
Triệu Phú trên mặt mang theo tia giảo hoạt, cười: “Vương gia, nô tài chỉ thay đổi tỷ lệ trên tài liệu thí nghiệm của ngài thôi!”
“Đi, làm thêm vài quả nữa!” Triệu Trinh kéo Triệu Phú, bước vào mật thất thiết kế ở trong chính phòng của biệt viện.
Mồng hai tháng Giêng, ông chủ lớn Chương Kỳ của Chương Phúc Ký, lúc nào cũng bộ dạng nhẹ nhàng đơn giản, lên xe tiến về phía biệt viện ở ngoại ô của Nam An vương, tiến hành bái phỏng đầu năm mới.
Nam An vương đang bận rộn chế tạo đạn dược, Điền Tử Kính là mưu sĩ thân tín của Nam An vương, ra gặp Chương Kỳ. Điền Tử Kính và Chương Kỳ tiến hành mật đàm suốt hai canh giờ, cuối cùng khách và chủ đều hài lòng, mục đích mỗi bên đều đạt được.
Mồng năm tháng Giêng, Phàn Duy Bân cùng Bạch Tử Xuân cùng nhau đến gặp Chương Kỳ, bắt đầu tiến hành công việc cụ thể, trong đó bao gồm việc sắp xếp một vài mật thám đến chi nhánh của Chương Phúc Ký.
Mồng tám tháng Giêng, Chương Kỳ mở chi nhánh Chương Phúc Ký ở phía Đông của kinh thành của Đông Xu quốc, tiếp đãi một vị khách nữ.
Tên tiểu nhị trẻ tuổi tuấn tú có tài ăn nói, lập tức nhanh chóng bắt chuyện được với vị phu nhân này, trò chuyện sôi nổi hẳn lên, rất nhanh đã thăm dò được vị phu nhân này là tiểu thiếp của một viên Tham tướng Tam phẩm của Đông Xu quốc, tượng phu của nàng ta hiện đang dẫn binh tiến về thành nhỏ Tần Xuyên. Sau khi tiểu nhị nghe ngóng một chút, phát hiện vài thê tử hoặc thiếp thất của đám quan quân hạ cấp ở Đông Xu quốc đều cũng bảo rằng trượng phu mình đã xuất phát đi Tần Xuyên.
Rất nhanh, đội quân Kiêu Kỵ mà Phàn Duy Bân trước đó phái đến Đông Xu quốc cũng nhận được tin báo: quân đội Đông Xu đã nhận được mệnh lệnh, cấp tốc tiến về tập kết tại thành Tần Xuyên, là nơi rất gần với biên giới Đại Kim của Đông Xu quốc.
Tết Nguyên tiêu, ngày mười lăm tháng Giêng, ba mươi vạn đại quân của Đông Xu quốc ngang nhiên xâm chiếm thành Thanh Dương — là một thành nhỏ nằm ở biên giới phía đông của Đại Kim.
Hưng Thịnh đế vừa đem tin tức “Đông Xu xâm lấn lãnh thổ” truyền ra ngoài, quan dân ở Nam Cương còn chưa nghe được tiếng gió, Triệu Trinh đã bắt đầu phái người lan truyền, tạo ra dư luận, nói là sẽ đưa ra toàn bộ đội quân, muốn hưởng ứng triều đình chống lại quân xâm lược, chỉ còn chờ triều đình hạ lệnh.
Lúc này, khi tin tức “Đông Xu quốc xâm lấn” truyền khắp toàn bộ Đại Kim, quần chúng trên dưới của cả nước sục sôi, cùng lúc này Nam An vương — người chỉ huy toàn bộ quân mã — một mặt án binh bất động, một mặt tung tin đồn ủng hộ triều đình chống lại quân xâm lược. Dân chúng bắt đầu nghị luận ầm ĩ về động tĩnh của triều đình.
Lâm vào thế bị động, Hưng Thịnh đế vì thuận theo lòng dân muốn xoay chuyển tình thế, một mặt trách cứ Đông Xu quốc lòng muông dạ thú, một mặt hạ chỉ lệnh cho Nam An vương xuất quân tiến về phía Đông kháng địch.
Ngày mười tám tháng Giêng, Triệu Phú cùng Bạch Tử Xuân áp tải hỏa dược và máy bắn đạn đã được ngụy trang thật tốt tiến vào đại doanh của quân phòng thủ Nam Cương.
Lúc ban ngày, Chu Tử đến chỗ Cao Thái phi, nghe được chuyện Đông Xu xâm lấn từ miệng phu nhân Tổng binh và phu nhân Chu tham tướng tới thỉnh an Cao Thái phi, lúc ấy mẹ chồng nàng dâu đều sửng sốt, vừa nhìn nhau, liền hiểu e là Triệu Trinh lại phải ra chiến trường lần nữa. Mãi cho đến bữa tối, Cao Thái phi cùng Chu Tử nhìn đầy bàn thức ăn, mà không muốn động đũa, trong lòng đều tràn ngập buồn phiền.
Đúng lúc này, Triệu Trinh trở về. Hơn nửa tháng không gặp, Triệu Trinh dường như không có gì thay đổi. Hắn quỳ xuống hành đại lễ với Cao Thái phi, Chu Tử ở bên cạnh, dường như nhìn thấy ánh nước trong suốt trong mắt hắn: “Mẫu thân, nhi tử lại phải xuất chinh!”
Cao Thái phi cảm xúc ngổn ngang trăm mối, nhưng lại không thể lên tiếng khuyên can, cuối cùng trăm ngàn lời muốn nói chỉ có một câu: “Ta sẽ giúp con chăm sóc Chu Tử và tiểu Thế tử thật tốt!”
Triệu Trinh cúi lạy, dập đầu, chờ lúc hắn ngẩng đầu lên, ánh nước trong mắt đã không thấy tăm hơi.
Triệu Trinh ôm tiểu Thế tử, cả nhà cùng ngồi xuống dùng bữa tối. Bữa tối rất phong phú, nhưng ai cũng không có tâm tư ăn.
Chỉ có tiểu Thế tử không hiểu thế sự, cao hứng phấn chấn khoe khoang hai từ duy nhất mà bé biết nói — “Cha” và “Mẹ”. Bé cười hì hì nhìn Chu Tử, ngọng nghịu kêu một tiếng “Mẹ” ; lại nhăn cái mũi nhỏ, nhìn Triệu Trinh, thanh âm rõ ràng kêu một tiếng “Cha”.
Triệu Trinh cố gắng đè nén nội tâm nặng nề, cố gắng chọc Triệu Tử nói thêm một chút, nhưng vật lộn cả nửa ngày, cuối cùng phát hiện hơn nửa tháng nay Triệu Tử không hề tiến bộ, vẫn chỉ biết kêu “Cha” và “Mẹ”.
Dù Triệu Trinh trong lòng đang tràn ngập tâm sự, cũng không khỏi mỉm cười: “Con trai, chẳng lẽ con muốn dựa vào hai từ “Cha” và “Mẹ” này mà kiếm ăn khắp thiên hạ sao?”
Triệu Tử lại bắt chước theo hắn, lắp ba lắp bắp: “Con! Con!”
Cao Thái phi cùng Chu Tử cũng cười theo, chỉ là trong tiếng cười chứa nhiều chua sót.
Đến đêm khuya, tiểu Thế tử rốt cục không kiên trì nổi, cặp mắt xếch nho nhỏ dính chặt vào nhau sắp biến thành đường chân trời rồi, Cao Thái phi liền ôm bé đi ngủ, bảo Triệu Trinh và Chu Tử trở về Diên Hi cư.
Triệu Trinh nắm tay Chu Tử thủ chậm rãi bước đi.
Mười tám ngày trước, trên trời bông tuyết bay, Triệu Trinh cõng Chu Tử đi trên con đường này trở về Diên Hi, trong lòng Chu Tử tràn ngập ấm áp ngọt ngào.
Mười tám ngày sau, tuyết đã được quét sạch sẽ, đổ xuống ao nước dưới tàng cây bên đường, Triệu Trinh cũng dắt Chu Tử đi qua con đường này về Diên Hi, trong lòng Chu Tử tràn ngập lo lắng cùng đau khổ.
Nhưng, nàng không thể khóc, không thể phát tiết, không thể oán giận, chỉ có thể chôn toàn bộ những cảm xúc này ở trong lòng, yên lặng cùng Triệu Trinh dạo bước.
Trở lại Diên Hi cư, Triệu Trinh nghiêng người nằm trên giường, từ phía sau lưng ôm chặt Chu Tử, thấp giọng nói:
“Bất kể có truyền đến tin tức gì liên quan đến ta, chỉ cần không phải là Triệu Tráng đến đây báo cho nàng, tất cả đều đừng thật sự tin tưởng, nhưng nhất định phải giả bộ là rất tin, cho dù tin tức này là nói ta chết trận sa trường.”
Chu Tử rùng mình, nàng nhắm mắt lại, yên lặng suy nghĩ trong chốc lát, sau đó kiên định nói: “Thiếp đã biết, chàng yên tâm.” Bất cứ lúc nào, nàng đều phải tin tưởng Triệu Trinh.
…
Ngày hai mươi lăm tháng Giêng, Hưng Thịnh đế ban ý chỉ tới thủ phủ Nhuận Dương ở Nam Cương. Sau khi nhận được thánh chỉ, Nam An vương lập tức chỉnh đốn đội quân trấn thủ ở Nam Cương, ngay ngày hôm đó lập tức chỉ huy đội quân tiến về phía đông, gấp rút tiến quân ngàn dặm.
Ngày mười lăm tháng ba, quân phòng thủ ở Nam Cương cùng hai mươi vạn quân phòng thủ ở Đông Cương gặp nhau ở Đạo Dương — cách phía tây thành Thanh Dương không tới một trăm dặm, hình thành cục diện hai quân giằng co cùng ba mươi vạn đại quân của Đông Xu quốc.
Ngày hai mươi tháng ba, Nam An vương chỉ huy quân phòng thủ Đông Cương và Nam Cương, dụ địch xâm nhập, bất ngờ đánh úp, sử dụng vũ khí hỏa dược mới, oanh tạc trận địa Đông Xu.
Quân đội Đông Xu thương vong thê thảm trầm trọng, vứt bỏ áo giáp, dẫn binh liên tục chạy như điên cách xa ba trăm dặm, trốn về biên giới Đông Xu quốc, không bao giờ chịu dễ dàng nghênh chiến nữa. Chiến dịch lần này, trong lịch sử Kim triều, được gọi là trận “Quyết chiến Đạo Dương”. (giao chiến ở Đạo Dương)
Sau khi trận Quyết chiến Đạo Dương kết thúc, binh lính thu dọn chiến trường xong, Triệu Trinh dẫn đầu mấy vị tướng lĩnh của hai đội quân phòng thủ Đông Cương và Nam Cương tiếp kiến những quan binh lập được chiến công trên chiến trường.
Lúc đi đến trước đội ngũ quan binh có công của Đông Cương, một thanh niên mặc sắc phục quan quân cấp thấp đột nhiên bước đến, lớn tiếng nói:
“Tham kiến Vương gia, tại hạ là Trúc Hoành, có một vài ý kiến về hỏa dược mà ngài mới sử dụng trên chiến trường!”
Triệu Trinh nghe vậy, cảm thấy rất hứng thú, chỉ vào Triệu Phú đứng bên cạnh mình, nói với hắn: “Ngươi nói với hắn trước đi!”
Thanh niên này tên là Trúc Hoành, là một Bả tổng (võ quan) Chính cửu phẩm của quân phòng thủ Đông Cương. Hắn nhanh chóng tìm được Triệu Phú, thảo luận một chút ý kiến cải tiến của mình về máy bắn đạn.
Vốn si mê kỹ thuật, Triệu Phú không ngờ cư nhiên lại có thể gặp được người như vậy, chỉ ở bên cạnh quan sát quân phòng thủ Nam Cương sử dụng loại máy bắn đạn kia, lại có thể chỉ ra chuẩn xác chỗ còn khiếm khuyết trong đó.
Triệu Phú cùng Trúc Hoành vừa gặp đã thân, sau khi tâm sự một đêm, hai người bỗng nhiên trở thành tâm đầu ý hợp.
Triệu Phú nhanh chóng cũng dẫn Trúc Hoành tiến vào gặp Triệu Trinh.
Quay lại Mục lục
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.