Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Chương 141: Quyển 5 – Chương 142

Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức

05/08/2014

☆Chương 142: Vì hài hòa, vợ chồng đồng lòng



Triệu Trinh dặn dò Triệu Tráng: “Sai người xuống hỏi thăm một chút!”

“Dạ.” Triệu Tráng khom người hành lễ.

Không lâu sau, Triệu Tráng đã trở lại: “Bẩm Vương gia, là Lâm nhị tiểu thư muội muội của Lâm Thừa tướng xuất hành.” Lâm nhị tiểu thư? Triệu Trinh nhớ tới bởi vì mẫu thân kỳ quặc và muội muội độc đáo này mà mấy ngày nay Lâm Hiếu Từ trở thành trò cười của Kim kinh, trong lòng tức giận.

Lâm Hiếu Từ là do hắn quan sát mấy năm mà cất nhắc lên, rất có năng lực có trách nhiệm, nhưng sao lại vướng vào mẫu thân và muội muội kỳ quái như vậy! Xem ra, thật sự phải để Chu Tử gặp phu nhân Lâm Hiếu Từ, xem thử rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

Nghĩ tới đây, Triệu Trinh dặn dò Triệu Tráng: “Bảo Lâm Hiếu Từ buổi tối đến phủ chờ ta, lại lấy danh nghĩa Vương phi gởi thiệp mời phu nhân Lâm Hiếu Từ đến phủ.”

Triệu Tráng “Dạ” đáp lời.

Người Triệu Trinh muốn gặp phải một lúc sau mới đến.

Thì ra là Chương Kỳ.

Bởi vì Lâm nhị tiểu thư nhà Thừa tướng vây màn dọn đường xuất hành, cho nên hắn ta cũng bị ngăn ở đầu phố, đợi kiệu của Lâm tiểu thư rời đi mới đến được đây.

Chương Kỳ không có thay đổi gì lớn, quần áo cao quý mặt mày hớn hở, thê tử Kim thị vừa mới sinh cho hắn một đứa con trai, vì vậy sắc mặt hắn vui mừng, lúc gặp thỉnh an Triệu Trinh, trên khuôn mặt tuấn tú vẫn không kiềm được nụ cười: “Tiểu nhân tham kiến Vương gia.”

Kể từ khi đi theo Nam An vương, Chương Kỳ cảm thấy buôn bán càng thuận lợi hơn, thân phận Chương gia cũng từng bước thăng cao – thê tử mới cưới của hắn chính là thứ nữ Kim Tú Chi của Thượng thư Bộ binh Kim Hoán Nhiên, người ra mặt mai mối còn là Nam An Vương phi.

Đối với một thương nhân mà nói, thể diện thực sự rất lớn!

Sau khi khách và chủ ngồi vào chỗ của mình, Triệu Trinh nhanh chóng trực tiếp tiến vào vấn đề chính: “Ngươi thật đã gặp tận mặt Thải tử Vân Hàn của Ô Thổ?”

Chương Kỳ gật đầu một cái, nói: “Đúng vậy.”

Hắn nâng chung trà lên uống một hớp, xua đi cơn lạnh, vừa nhớ lại vừa nói: “Hình như là mùa đông năm trước, tại hạ đến kinh đô Ô Thủ xem xét tình hình chi nhánh, thông qua trung gian gặp được Thái tử Vân Hàn của Ô Thổ, chỉ là, lúc ấy hắn còn chưa phải là Thái tử.”

Triệu Trinh rất chăm chú lắng nghe.

“Dáng vẻ hắn đại khái khoảng 24 – 25 tuổi, vóc dáng rất cáo, rất gầy, da ngăm đen, thích cười, thích buôn chuyện, thích nói đạo lý…”

Sau khi Chương Kỳ cáo từ, Triệu Trinh vẫn chưa rời khỏi Vọng Giang lâu, ám vệ của đội Kiêu Kỵ cải trang thành gã sai vặt đưa tin tức mới đến: là Đại Trác mỹ nhân đang ở Ô Thổ gửi đến. Đại Trác mỹ nhân không thể theo như kế hoạch ban đầu tiến vào phủ Thái tử Vân Hàn của Ô Thổ, mà vào phủ đệ của Thất hoàng tử Vân Lĩnh.

Triệu Tráng mở ra xem, Thái tử Vân Hàn của Ô Thổ ở kinh đô Ô Thổ, gần đây còn tham dự yến tiệc do Thất hoàng tử Vân Lĩnh của Ô Thổ tổ chức. Hắn vội bẩm báo tình huống này cho Vương gia. Triệu Trinh thoáng trầm ngâm, mang theo Triệu Tráng rời khỏi Vọng Giang lâu, chạy thẳng tới phường Trạng Nguyên – hắn muốn tự mình mua quà tặng cho Chu Tử.

Thấy Nam An vương phi phái người đưa thiệp tới cho Liên phu nhân, tâm tình của Lâm lão phu nhân và Lâm Mộ Từ rất phức tạp.

Lâm lão phu nhân buồn bực bất bình: rõ ràng lão nương mới là mẹ ruột của Lâm Thừa tướng, Nam An vương phi này thật không thức thời, không hiểu lễ gì cả, nhảy qua mẹ chồng trực tiếp đưa thiệp cho nàng dâu, thật là xuất thân nghèo hèn không hiểu lễ tiết!

Lâm Mộ Từ đầu tiên là tức giận: quý phụ quý nữ của Kinh thành có ai không biết hiện tại người làm chủ trong Lâm phủ rõ ràng là Lâm Mộ Từ ta, tại sao không gửi thiếp mời ta?

Rất nhanh, Lâm Mộ Từ liền nhìn xuống. Ả ta cảm thấy bây giờ huynh trưởng của mình đã là người quan trọng nhất của triều Đại Kim – Hoàng đế còn nhỏ, Thái hậu yếu mềm, Thừa tướng hắn cũng chính là người đứng đầu Đại Kim.



Nam An vương phi thì có là gì, lúc ả cử hành tiệc ‘ngắm mai’ trước giao thừa lần đó, đã mời nữ quyến của quan cao thế gia quyền quý của Kim kinh, chỉ sót mất Nam An vương phi kia!

Ngày nhận được thiếp mời, Liên phu nhân mang theo trưởng nữ cùng thứ nữ đến phủ Nam An vương, cũng không xuống xe, được ma ma dẫn trực tiếp đến cửa nội viện Tùng Đào Uyển, lúc này mới xuống xe.

Chu Tử biết nam tử trẻ tuổi trong phủ mình quá nhiều, không tiện để Liên phu nhân xuống xe ở trước cửa, cho nên tự mình khoác áo choàng lông chồn tím, đầu đội mũ Chiêu Quân ngênh đón ở cửa nội viện Tùng Đào Uyển.

Liên thị biết rõ Nam An vương là chủ tử đứng phía sau trượng phu mình, lúc này rất cảm động, vội nhún người hành lễ.

Đại lễ còn chưa thực hiện xong, đã bị Nam An vương phi ngăn cản: “Bên ngoài rất lạnh, đi vào rồi hãy nói!”

Tống Chương đứng bên ngoài nội viện, như đang đứng nhìn phong cảnh xa xa, nhưng trên thực tế hắn đang nheo mắt nhìn sang bên này.

Mấy ngày không gặp, Chu Vương phi dường như mượt mà hơn, lông chồn màu tím quấn quanh gương mặt trắng nõn mịn màng, mắt to nở nụ cười, đôi môi đỏ tươi trơn bóng, vươn bàn tay thon dài trắng nõn ra đỡ Liên phu nhân, trên ngón áp út của bàn tay trái đeo một chiếc nhẫn vàng nạm hồng ngọc – từ trước đến nay không chú ý thấy chiếc nhẫn nàng đeo, không ngờ đeo lên ngón tay lại đẹp mắt như vậy!

Tống Chương nhớ mình có mua được một chiếc nhẫn kim cương từ Ba Tư, Chu Vương phi đeo lên nhất định sẽ càng đẹp. Tống Chương nhìn Chu Vương phi, bên hành lang cạnh chính đường, Liễu Liên chắp tay sau lưng đứng đó, lẳng lặng nhìn Tống Chương, mắt hoa đào nhíu lại, dường như hắn nhìn thấu chút gì đó.

Nhìn Liên phu nhân khóc lóc nức nở, Chu Tử chỉ đành nỗ lực an ủi.

Thời đại này, trăm việc lấy hiếu làm đầu, Lâm lão phu nhân cùng Nhị tiểu thư nhà họ Lâm chiếm một chữ “Hiếu”, bước lên trước đứng ở bậc cao nhất của nấc thang đạo đức.

Cuối cùng, Chu Tử nói: “Chuyện này vẫn phải dựa vào chính ngươi, dựa vào ai cũng vô dụng! Vì con trẻ, ngươi phải kiên cường!”

Nghe Chu Vương phi khuyên giải, Liên phu nhân lau nước mắt, nói: “Nhà mẹ thần thiếp ở Tây Bắc, thiếp cũng chỉ có thể ở nơi này của Vương phi ngài khóc lóc phát tiết một chút. Vì con trẻ, thần thiếp cũng không thể giữ bộ dáng mềm yếu này tiếp nữa!”

Nàng và con trai con gái bị đuổi tới Thiên viện, lão phu nhân bắt nàng ngày ngày canh giữ niệm kinh trong Phật đường, mỗi đêm Lâm Hiếu Từ cũng bị mẫu thân đuổi tới nghỉ ngơi trong viện của hai vị di nương.

Cứ theo cái đà này, e rằng ngay cả một mảnh đất dung thân mẹ con nàng cũng bị chiếm mất. Chu Tử thấy nàng tươi tỉnh hơn một chút, trong lòng cũng dễ chịu hơn, nói: “Đến đây, ngươi nói kế hoạch của ngươi một chút đi!”

Sau nửa canh giờ, Chu Tử mang Liên phu nhân ra khỏi nội viện Tùng Đào Uyển, chuẩn bị lên xe vào cung gặp Thái hậu. Liễu Liên mặc áo bào lưng quấn ‘nhuyễn đao’, mang một đội Tinh vệ theo Chu Vương phi vào cung.

Trước khi Chu Tử lên xe, tùy ý liếc mắt về phía Liễu Liên đang ngồi chỗ phu xe, nhất thời liền có chút khó chịu – hôm nay trời đông giá rét, Liễu Liên chỉ mặc áo đen thật mỏng, vòng eo bị đai lưng màu đen xiết chặt, mặc mỏng manh như vậy, không lạnh sao? Nhìn gương mặt trắng như tuyết hơi ửng đỏ, lạnh cóng rồi phải không?

Chu Tử không lên xe, đứng ở trước cửa xe trực tiếp hỏi Liễu Liên: “Liễu Liên, có lạnh không?”

Liễu Liên thoạt nhìn tựa như liễu yếu, thực tế võ công cao cường chịu lạnh cực giỏi, đều chỉ mặc áo giáp mỏng trải qua mùa đông, hắn nhìn Chu Vương phi khoác áo choàng lông chồn tím đầu đội mũ trùm đầu, trong lòng còn thấy nóng thay nàng, rất muốn hỏi: “Vương phi, ngài nóng không?”

Nhưng sau khi những lời này quay một vòng trong đầu hắn, nói ra lại thành: “Bẩm Vương phi, thuộc hạ quả thật có hơi lạnh!”

Chu Tử gật đầu một cái, gọi Ngân Linh tới: “Ngân Linh, đến ngăn kéo trong cùng bên trong phòng kho lấy một cái áo lông chồn đen, đưa cho Liễu thống lĩnh.”

Liễu Liên: “… Liễu Liên tạ ơn Vương phi!”

Liễu Liên mặc áo lông chồn đen cao quý, cầm roi đánh xe, gió bắc rít gào thổi tới, nhưng thân thể hắn lại nóng đến toát mồ hôi, người càng nóng, lại càng có cảm giác dễ chịu phức tạp không nói nên lời.

Tóm lại, đầy ngập tâm sự cuối cùng chỉ hóa thành một câu – ơn của Vương gia nặng tựa như núi.

Trong tẩm điện Thanh Vân điện của Thái hậu, màn che trước cửa sổ đã sớm kéo lên, nhưng sắc trời âm u, cũng không làm cho phòng ngủ sáng rỡ lên được. Lư hương trong góc im ắng tỏa hương như có như không.

Chu Thái hậu ngủ trưa cùng tiểu hoàng đế, nhũ mẫu ôm tiểu hoàng đế ra ngoài cho bú sữa, Chu Thái hậu mặc quần áo ngủ ngồi trước bàn trang điểm, tóc đen như mây xõa ở sau lưng.

“Tiền Liễu Đức” yên lặng đứng một bên. Ngọc Hương mang theo mấy cung nữ phụ trách rửa mặt bưng dụng cụ rửa mặt: chậu vàng, xà bông thơm, khăn lụa… tiến vào. Chu Bích liếc họ một cái, nhàn nhạt nói: “Để ở một bên, ra ngoài trước đi!”



Ngọc Hương mang đám người ra ngoài. Chu Bích mới nhỏ giọng nói: “Còn không qua đây?” Trong giọng nói của nàng mang theo ba phần ngay thơ đáng yêu, hai phần khát vọng, một phần mong đợi.

“Tiền Liễu Đức” vẫn luôn đứng yên một bên đi tới, đứng sau lưng Chu Bích, nhìn đôi bóng trong gương.

Nữ tử xinh đẹp ngọt ngào không son phấn, nam tử lại tô son điểm phấn, vẽ lông mày vẽ mắt.

Chu Bích quay đầu lại nhìn “Tiền Liễu Đức”, trong đôi mắt to chứa nụ cười thật sâu: “Không thì ta là nam, ngươi là nữ?”

Từ Liên Ba mỉm cười: “…”

Chỉ chốc lát sau, Từ Liên Ba đã xóa lớp hóa trang, lại dùng chậu vàng của Chu Bích rửa mặt.

Hắn mới vừa rửa mặt xong, Chu Bích đã đưa khăn lụa lên lau mặt.

Từ Liên Ba cúi đầu lau khô mặt, rất nhanh ngồi thẳng lên, cười tủm tỉm nhìn Chu Bích.

Chu Bích nhìn chăm chú gương mặt tuấn tú tinh khiết của hắn, nhìn mãi không thôi.

Từ Liên Ba hẳn không quá hai mươi lăm tuổi, gương mặt trẻ tuổi rất tuấn tú, bởi vì hóa trang trong thời gian dài, làn da trắng trên mặt giống như trong suốt, tôn lên chân mày khóe mắt đen nhánh và đôi môi màu hồng nhạt, có một cảm giác tuấn tú khác lạ.

Chỉ là gương mặt tuấn tú như vậy, trên người lại mặc áo gấm thái giám hầu hạ màu tím, xem ra tức cười đến khó nói. Chu Bích nhìn hắn, trong đôi mắt to mới bắt đầu là thích thú cùng vui sướng, sau lại phức tạp, cuối cùng, nàng nhón chân, hôn lên đôi môi màu hồng nhạt của Từ Liên Ba.

Đôi môi vừa tiếp xúc, Chu Bích liền muốn rời đi, vòng eo lại bị Từ Liên Ba lập tức nắm lấy. Từ Liên Ba ngậm môi Chu Bích, gặm cắn chèn ép. Hắn không có bao nhiêu kinh nghiệm, chỉ dựa vào bản năng của mình mà hôn Chu Bích.

Chu Bích có kinh nghiệm, có rất nhiều rất nhiều kinh nghiệm, nhưng nàng không muốn thực hiện, chỉ muốn thuận theo Từ Liên Ba, hoàn toàn giao mình ra, mặc cho Từ Liên Ba chèn ép.

Ngọc Hương trông chừng ngoài điện, không cho cung nữ thái giám đến gần, lý do là Thái hậu đang bàn chuyện quan trọng cùng Tiền Đại Bạn, những người không có nhiệm vụ không nên tới gần. Lúc Chu Tử mang theo Liên phu nhân vào cung, Chu Bích đã sửa soạn thật chỉnh tề ra gặp tỷ tỷ.

Chu Tử nhìn Chu Bích, cảm thấy mặt muội muội trắng trẻo ửng hồng, mắt trong suốt đầy nước, đôi môi thoa son đỏ thẫm do nàng đưa từ Nam Cương tới, sắc mặt thật tốt.

Sắc mặt muội muội tốt, trong lòng Chu Tử rất vui vẻ, nàng không nhịn được vỗ vỗ bả vai Chu Bích, thuận miệng nói: “Lần trước gặp muội, tỷ còn cảm thấy sắc mặt muội không tốt lắm, trong lòng rất lo lắng, nên đã tặng nhiều táo đỏ A Giao đến. Bây giờ nhìn lại, hẳn những thứ đó đã có tác dụng, thấy sắc mặt muội thật tốt, ngày mai tỷ lại đưa tới, ngày ngày muội đều phải dùng!”

Những lời qua quít bình thường “ngày ngày muội đều phải dùng” này, lại khiến Chu Bích không tự chủ được mà mặt đỏ tới mang tai, da mặt phát sốt.

Liên phu nhân thật tò mò nhìn Chu Vương phi thân thiết với Chu Thái hậu, nàng không ngờ tình cảm của hai tỷ muội lại tốt đến như vậy, cũng thấy thú vị nói: “Sắc mặt của Thái hậu nương nương thật tốt!”

Chu Bích biết tỷ tỷ mang theo người vào, nhất định là có chuyện, liền nói sang chuyện khác: “Tỷ tỷ, Liên phu nhân…”

Chu Tử nói rõ nguyên do đến đây: nhờ Chu Bích ra mặt, cho Liên phu nhân chút ân huệ gặp gỡ, chấn chỉnh kìm hãm Lâm lão phu nhân.

Chu Bích gật đầu đồng ý, bất quá cũng nói với Liên phu nhân: “Những chuyện này ngươi cũng phải bàn bạc giải quyết cùng Lâm Thừa tướng, người ngoài nhúng tay nhiều quá, ngược lại cũng không tốt!”

Liên phu nhân liên tiếp vâng dạ nghe theo. Nàng vốn xuất thân từ Liên gia quyền thế ở Tây Bắc, đường đường là quý nữ con nhà danh giá, Nam An vương ra mặt dẫn lối bắc cầu, mới gả cho Lâm Hiếu Từ nhỏ nhoi lúc ấy chưa có danh tiếng gì. Mặc dù tính tình nàng đôn hậu, nhưng cũng có thủ đoạn và kiên quyết, chỉ e dè đạo hiếu, cho nên mới bị Lâm lão phu nhân cùng Lâm Mộ Từ chèn ép.

Hiện tại có Chu Thái hậu cùng Chu Vương phi làm hậu thuẫn, nàng được khuyến khích rất nhiều.

Triệu Trinh mặc thường phục đến phường Trạng Nguyên, bên cạnh chỉ dẫn theo Triệu Tráng cùng Lương Đào Đào. Mới vừa tiến vào một tiệm bán trang sức, Triệu Trinh cảm thấy dường như có người đang chăm chú nhìn mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook