Chương 142: Quyển 5 – Chương 143
Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức
05/08/2014
☆Chương 143: Bị ức hiếp, mỹ nhân cứu anh hùng
Triệu Trinh mặt không biến sắc, theo ánh mắt đó nhìn sang, chỉ thấy vài nha hoàn xinh đẹp vây quanh một mỹ nhân ăn mặc sang trọng đang đứng bên quầy, mỹ nhân ăn mặc sang trọng mở đôi mắt đẹp đang nhìn mình, ánh mắt có chút quái dị. Từ lúc thiếu niên, Triệu Trinh đã chịu đủ loại ánh mắt mê đắm này tàn phá, sớm đã quen, phương pháp giải quyết rất đơn giản: nếu là nam, đập một trận; nếu là nữ, không nhìn là xong.
Mặc dù Triệu Trinh mặc thường phục, nhưng quần áo trên người đều do Chu Tử tự mình may, chất vải được dùng đều là loại được gọi một cách khiêm tốn là lụa mềm xa hoa, hơn nữa hắn cao quý thoát tục, phong thái tuấn mỹ diện mạo hơn người, vừa đứng trước quầy, tiểu nhị của tiệm trang sức tự động lấy châu báu xa hoa nhất ra. Triệu Trinh không muốn lãng phí thời gian, tùy ý chọn một đôi vòng tay cẩn hồng ngọc, vốn đã chuẩn bị rời đi, lại cảm thấy hơi ít, bảo tiểu nhị lấy thêm một ít đồ trang sức mới lạ tới, chọn thêm một chút.
Đang lúc ấy thì Liễu Liên chợt cưỡi ngựa chạy tới. Thì ra Chu Vương phi đã trở về phủ, lại vì Lâm Thừa tướng cũng đã đến phủ, phái hắn tới thúc giục Vương gia nhanh quay về. Lúc này Triệu Trinh liền mang theo Liễu Liên, Triệu Tráng cùng Lương Đào Đào cưỡi ngựa rời đi.
Vì không có thời gian, sau khi rời tiệm trang sức, Triệu Trinh mang theo Liễu Liên, Triệu Tráng cùng Lương Đào Đào đi vào ngõ Gò Gà rừng, định rẽ đường nhỏ trở về Vương phủ.
Mùa đông trời tối sớm, lúc này sắc trời đã sụp tối, nơi xa một chút đã không thể nhìn thấy được. Triệu Trinh cưỡi ngựa vào ngõ Gò Gà rừng, đi không bao xa, mới vừa đi tới ngã ba đầu đường, bên trái ngã ba liền chui ra mấy người áo đen, trong tay cầm đao sáng loáng, chậm rãi nhào tới, miệng còn la hét: “Để bạc lại cho lão tử!”
Triệu Trinh cười nhạt, ghìm ngựa, Triệu Tráng và Lương Đào Đào một trái một phải che trở hắn. Liễu Liên cười khẽ một tiếng, ném dây cương cho Triệu Tráng, phi thân tới, như chim én lượn vào trong mây bay đến chỗ đám người áo đen, chỉ thấy hắn hơi nâng cánh tay, sau mấy tiếng “rắc rắc”, tất cả những người này đều ngã trên mặt đất. Liễu Liên phủi tay một cái, đang muốn bước qua, chợt nghe bên phải ngã ba truyền đến tiếng ồn ào: “Có cướp! Có cướp! Bắt cướp đi!”
Nhóm người Triệu Trinh đều sửng sốt. Liễu Liên nhẹ nhàng di chuyển, chắn trước ngựa Vương gia.
Chỉ thấy một đám gia đinh dưới sự dẫn đầu của một đại hán mặc áo gấm giơ vũ khí vọt tới, xa xa phía sau còn đi theo mấy người nhìn giống như nữ tử, trong tay cũng đều giơ vũ khí.
Sau khi đám người xông tới, thấy người áo đen ngổn ngang đầy đất, bước chân hơi chậm lại, rồi lập tức ngừng lại. Người phía sau chưa phát giác, vẫn xông về phía trước, không kịp ngừng lại, toàn bộ lập tức đụng vào nhau, đè lên những người áo đen nằm trên đất. Mấy nha hoàn đi theo phía sau cùng không biết xảy xa chuyện gì, vẫn còn theo trình tự thốt ra lời kịch: “Bọn cướp khốn kiếp, giữa ban ngày ban mặt, bọn ngươi dám…”
Đứng ở phía trên cùng, Liễu Liên sớm đã cười ngất, Triệu Tráng và Lương Đào Đào cũng hiểu chuyện gì xảy ra, cũng đều mím miệng mà cười. Triệu Trinh biết mình xui xẻo, gặp phải tiết mục mỹ nhân cứu anh hùng, vừa bực mình vừa buồn cười, cũng không xuống ngựa, yên lặng chờ đoạn sau.
Rất nhanh, hai tiểu nha hoàn vây quanh một mỹ nữ bước nhanh tới, họ vừa muốn nói lời kịch đã chuẩn bị sẵn ra, lại phát hiện trước mắt không hề giống như dự định. Lâm nhị tiểu thư – Lâm Mộ Từ, đạo diễn kiêm nữ nhân vật chính trong tiết mục “Mỹ nhân cứu anh hùng” lần này, phản ứng tương đối nhanh, nàng ta thấy người áo đen nằm ngổn ngang dưới đất, lại nhìn đám gia đinh Lâm phủ đang giùng giằng bò dậy, lời vốn định nói ra lập tức nuốt vào, trưng ra vẻ mặt kinh ngạc vô cùng khoa trương, nói: “Lâm Đại, ruốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Cuối cùng Lâm Đại cũng thoát khỏi chui lên trên trong cái nhóm nằm sấp đống, bò dậy từ trong đám người, nhịn đau nói: “Bẩm tiểu thư, nô tài không biết!”
Liễu Liên nhận ra Nhị tiểu thư của phủ Lâm Thừa tướng đã gặp ở trạm dịch, cười một tiếng nói: “Lâm nhị tiểu thư, nếu tất cả mọi người không hiểu đã xảy ra chuyện gì, vậy xin nhường đường cho chúng ta.”
Lâm Mộ Từ vẫn không muốn buông tha, vùng vẫy giãy chết nói: “Vậy những người trên mặt đất này…”
“Những người này tự các ngươi xem mà giải quyết.” Liễu Liên cười híp mắt dắt ngựa của mình đi tới. Lúc đi tới đống… người áo đen này, chân trái của hắn nhẹ nhàng đá một cái, những người áo đen té xuống đất này như bị một sức mạnh cuốn lên, cùng nhau vọt tới chái nhà bên trái, “ầm” một tiếng, ngã xuống chất đống trên đất, tựa vào tường.
Lâm Mộ Từ sợ ngây người, nàng ta không ngờ trên đời lại có loại võ công cao thâm đến mức kinh khủng như thế. Những gia đinh nha hoàn kia của nàng ta cũng thế, không dám nhúc nhích, trơ mắt nhìn Liễu Liên có tướng mạo đẹp như cô nương cười tủm tỉm dắt ngựa bước qua.
Đợi sau khi Vương gia, Triệu tráng và Lương Đào Đào cưỡi ngựa bước qua xong, Liễu Liên quay đầu lại nhìn Lâm Mộ Từ một cái, trên mặt vẫn mang theo nụ cười ngọt ngào, mắt hoa đào khẽ nhíu lại, khóe miệng nhếch lên, hai lúm đồng tiền nhỏ như ẩn như hiện: “Lâm nhị tiểu thư, nếu ta là ngươi, tối nay sẽ rời khỏi Kim kinh!” Dứt lời, hắn cười thật trầm một tiếng, xoay người lên ngựa, đánh ngựa đuổi theo Vương gia.
Để lại Lâm Mộ Từ giận đến phát run, gầm thét trong gió rét lạnh: “Các ngươi chờ đó cho ta…”
Triệu Trinh rất tức giận. Hắn càng tức giận càng bình tĩnh, trên mặt lại càng không biểu hiện gì, dọc đường đi chỉ đánh ngựa chạy nhanh, một câu cũng không nói.
Liễu Liên, Triệu tráng và Lương Đào Đào đều có thể hiểu tâm tình của hắn, cũng đều không nói một lời, không đụng chạm đến xui xẻo của hắn. Suy nghĩ một chút, Vương gia đường đường là một đại nam nhân, lại bị một nữ nhân coi trọng, còn bị người ta lôi vô tiết mục mỹ nhân cứu anh hùng, thật là quá mất mặt đi.
Mãi khi đến Vương phủ, Triệu Trinh vẫn rất tức giận, không thèm xuống ngựa, trực tiếp vọt vào Vương phủ, tiếp tục vọt tới cửa lớn Ngoại thư phòng, rồi mới nhanh chóng nhảy xuống, ném dây cương, sải bước chạy thẳng tới thư phòng.
Lâm Hiếu Từ đang ngồi ở hành lang Ngoại thư phòng đợi Vương gia, vừa thấy Vương gia đi vào, lập tức đứng dậy chào đón Vương gia.
Triệu Trinh đang đầy một bụng lửa, vừa thấy Lâm Hiếu Từ, nhất thời liền bạo phát, đưa chân một cước định đá, lại bị Liễu Liên cùng Triệu Tráng ở phía đằng sau kéo lại. Liễu Liên vừa kéo Vương gia, vừa nhỏ giọng nói: “Vương gia, Lâm đại nhân nay là…”
Cứng rắn nuốt cơn giận xuống cũng không phải là phong cách của Triệu Trinh, hắn dùng lực hít một hơi, một cước đạp lên trên lưng ghế ngay sau Lâm Hiếu Từ, “rắc rắc” một tiếng, cái ghế bị phá thành mảnh nhỏ. Mặt Lâm Hiếu Từ đầy sợ hãi, luôn miệng nói: “Vương gia! Thuộc hạ sợ hãi!” Cho dù dưới tình thế cấp bách, hắn cũng không dám xưng là “Hạ quan”, mà xưng là “Thuộc hạ”.
Mắt phượng của Triệu Trinh chứa oai phong, ngón tay chỉ Lâm Hiếu Từ, hắn thực sự không mở miệng được, chẳng lẽ nói “Muội muội ngươi coi trọng lão tử, ngươi về nhà quản giáo thật nghiêm cho ta”?
Cuối cùng, hắn nuốt cơn giận nói: “Ngươi chiều ra một cô em gái thật tốt nhỉ!”
Triệu Trinh vào thư phòng, Lâm Hiếu Từ rất lanh lợi, mặc dù vẫn không hiểu đầu cua tai nheo gì, vẫn theo Triệu Trinh đi vào thư phòng.
Cửa thư phòng khép chặt, Liễu Liên và Triệu Tráng liền đuổi những người không có nhiệm vụ ra ngoài, đóng cửa viện, canh giữ bên ngoài, không cho người khác tới gần.
Trong thư phòng đầu tiên là một loạt âm thanh ly tách bị ném vỡ, tiếp theo là tiếng Vương gia rít gào. Sau hồi lâu, Lâm Hiếu Từ mặt xám mày tro đi ra ngoài, lảo đảo rời đi. Sau khi ra khỏi Ngoại thư phòng, hắn ngừng lại nơi rừng cây nhỏ ngoài cửa lớn của phủ Nam An vương, chờ đợi phu nhân đã vào nhà sau gặp Chu Vương phi để cùng trở về phủ.
Tùy tùng của hắn chờ ở một chỗ không xa, nhưng hắn không muốn gọi họ tới, tình nguyện một mình đợi ở nơi này. Lúc này màn đêm đã phủ xuống, trời đã tối đen. Gió bấc rít gào thổi đến, lướt qua rừng cây nhỏ, quanh quẩn một lát lại cuốn đi. Áo choàng của Lâm Hiếu Từ để ở chỗ tùy tùng, gió mát rất nhanh thổi xuyên qua lớp áo gấm mỏng manh trên người hắn.
Chẳng qua Lâm Hiếu Từ chỉ cảm thấy uất ức. Hắn có thể đi tới bước hôm nay thật không dễ.
Người tài ba dưới trướng Vương gia quá nhiều, so trung thành hắn không bằng Chương Tử Hàm, Điền Tử Kinh, so mưu lược hắn còn kém Hồ Phi Đồng và Phàn Duy Bân, so võ lực hắn sao hơn Hách Tinh Thành, Nghiêm Lập Thành, sao hắn lại khiến Vương gia coi trọng? Chỉ bằng việc hắn đàng hoàng, chịu khó, kiên định, khiêm tốn.
Hôm nay, bởi vì muội muội, bởi vì mẫu thân, chút ưu điểm này cũng bị Vương gia nghi ngờ.
Nhưng mẫu thân và muội muội, cũng là người cùng hắn trải qua giai đoạn cuộc sống gian nan nhất, họ kiêng khem tiết kiệm, thức đêm thêu thùa may vá, tạo điều kiện cho hắn đọc sách, mới có hắn hôm nay! Mẫu thân chỉ hơi bất thường, muội muội chỉ hơi tùy hứng một chút, sao Vương gia lại chịu cơn tức đến mức ấy!
Nghe nói Vương phi ghen còn đánh Vương gia đó thôi, không phải Vương gia cũng dung túng Vương phi, nuông chiều Vương phi đó sao? Cái này có phải gọi là chỉ cho quan đốt lửa không cho dân thắp đèn không?
Sau hồi lâu, Lâm Hiếu Từ cũng ổn định tâm tình, khôi phục lại bình thường, từ rừng cây nhỏ đi ra. Sắc mặt của hắn vẫn còn chút tái nhợt, chỉ là bước chân đã vững vàng hơn nhiều.
Liên phu nhân và trượng phu cùng lên xe, ra khỏi phủ Nam An vương. Lâm Hiếu Từ vẫn không lên tiếng, đợi khi sắp đến phủ Thừa tướng, hắn mới nói: “Phu nhân, mấy ngày nay đã uất ức cho nàng.”
Liên phu nhân không ngờ hắn lại có thể biết nói ra lời săn sóc này, nước mắt dường như tràn mi muốn chảy ra, nhưng xưa nay nàng kín đáo, vì vậy giấu diếm, mỉm cười nói: “Phu quân, đây đều là phận thê tử phải làm.”
Lâm Hiếu Từ không nói chuyện nữa. Thê tử rất tốt, đoan trang hiền huệ có cách trị gia, nhưng tại sao lại cảm thấy khoảng cách quá xa xôi, quả nhiên là ‘tương kính như tân’!
Triệu Trinh mắng cho Lâm Hiếu Từ một trận xong, nỗi buồn bực sinh ra vì mẫu thân và muội muội của Lâm Hiếu Từ lập tức biến mất, tâm tình tốt hơn rất nhiều.
Triệu Tráng lặng lẽ bưng một ly trà nóng đi vào, để trà nóng xuống, bắt đầu quét dọn đống bừa bãi dưới đất. Liễu Liên cũng đi vào theo hắn, bình tĩnh đứng một bên.
Tâm tình Triệu Trinh vui vẻ rồi, nhìn lướt qua Liễu Liên và Triệu Tráng, đột nhiên cảm thấy áo lông chồn đen Liễu Liên mặc trên người nhìn rất quen mắt, không khỏi có chút nghi ngờ, liên tục nhìn Liễu Liên thêm vài lần.
Trong thư phòng đốt nến lớn, sáng ngời. Bên ngoài, Liễu Liên mặc một bộ áo lông chồn đen cao quý, bên trong mặc một bộ áo giáp màu đen nửa mới nửa cũ, nơi hông thắt nhuyễn đao màu đen thật chặt, dưới chân mang giày da hươu nhỏ, dưới ánh nến sáng ngời, càng lộ vẻ eo ong, lưng vươn dài eo thon, đích thị là một Mỹ thiếu niên hiếm thấy.
Liễu Liên bị Vương gia nhìn chằm chằm, trong lòng biết bình dấm chua Vương gia đang đăm chiêu suy nghĩ, tiến lên một bước, khom mình hành lễ nói: “Bẩm Vương gia, hôm nay thuộc hạ hộ tống Vương phi vào cung, Vương phi thấy quần áo thuộc hạ mỏng manh không chịu nổi gió lạnh, liền khai ân ban cho cái áo lông chồn này.”
Giờ Triệu Trinh mới hiểu được chuyện xảy ra, trong lòng lại đổ một bình dấm, chua đến khó chịu. Hắn trợn mắt nhìn Liễu Liên một cái, lạnh nhạt nói: “Là do Vương phi ban tặng, vậy ngươi cứ mặc đi!”
Nói như thế, ngay cả Triệu Tráng cũng nghe ra mùi vị chua chát trong lời Vương gia, không khỏi cười thầm trong lòng: Vương gia bình tĩnh vừa gặp phải Chu Vương phi, lập tức liền không bình tĩnh nổi nữa!
Liễu Liên làm như không nghe ra, vui thích nói: “Mùa đông này thuộc hạ nhất định sẽ ngày ngày mặc trên người, mỗi ngày đều cảm nhận ân đức của Vương gia, Vương phi!”
Triệu Trinh mắc nghẹn: “…”
Triệu Trinh mặt không biến sắc, theo ánh mắt đó nhìn sang, chỉ thấy vài nha hoàn xinh đẹp vây quanh một mỹ nhân ăn mặc sang trọng đang đứng bên quầy, mỹ nhân ăn mặc sang trọng mở đôi mắt đẹp đang nhìn mình, ánh mắt có chút quái dị. Từ lúc thiếu niên, Triệu Trinh đã chịu đủ loại ánh mắt mê đắm này tàn phá, sớm đã quen, phương pháp giải quyết rất đơn giản: nếu là nam, đập một trận; nếu là nữ, không nhìn là xong.
Mặc dù Triệu Trinh mặc thường phục, nhưng quần áo trên người đều do Chu Tử tự mình may, chất vải được dùng đều là loại được gọi một cách khiêm tốn là lụa mềm xa hoa, hơn nữa hắn cao quý thoát tục, phong thái tuấn mỹ diện mạo hơn người, vừa đứng trước quầy, tiểu nhị của tiệm trang sức tự động lấy châu báu xa hoa nhất ra. Triệu Trinh không muốn lãng phí thời gian, tùy ý chọn một đôi vòng tay cẩn hồng ngọc, vốn đã chuẩn bị rời đi, lại cảm thấy hơi ít, bảo tiểu nhị lấy thêm một ít đồ trang sức mới lạ tới, chọn thêm một chút.
Đang lúc ấy thì Liễu Liên chợt cưỡi ngựa chạy tới. Thì ra Chu Vương phi đã trở về phủ, lại vì Lâm Thừa tướng cũng đã đến phủ, phái hắn tới thúc giục Vương gia nhanh quay về. Lúc này Triệu Trinh liền mang theo Liễu Liên, Triệu Tráng cùng Lương Đào Đào cưỡi ngựa rời đi.
Vì không có thời gian, sau khi rời tiệm trang sức, Triệu Trinh mang theo Liễu Liên, Triệu Tráng cùng Lương Đào Đào đi vào ngõ Gò Gà rừng, định rẽ đường nhỏ trở về Vương phủ.
Mùa đông trời tối sớm, lúc này sắc trời đã sụp tối, nơi xa một chút đã không thể nhìn thấy được. Triệu Trinh cưỡi ngựa vào ngõ Gò Gà rừng, đi không bao xa, mới vừa đi tới ngã ba đầu đường, bên trái ngã ba liền chui ra mấy người áo đen, trong tay cầm đao sáng loáng, chậm rãi nhào tới, miệng còn la hét: “Để bạc lại cho lão tử!”
Triệu Trinh cười nhạt, ghìm ngựa, Triệu Tráng và Lương Đào Đào một trái một phải che trở hắn. Liễu Liên cười khẽ một tiếng, ném dây cương cho Triệu Tráng, phi thân tới, như chim én lượn vào trong mây bay đến chỗ đám người áo đen, chỉ thấy hắn hơi nâng cánh tay, sau mấy tiếng “rắc rắc”, tất cả những người này đều ngã trên mặt đất. Liễu Liên phủi tay một cái, đang muốn bước qua, chợt nghe bên phải ngã ba truyền đến tiếng ồn ào: “Có cướp! Có cướp! Bắt cướp đi!”
Nhóm người Triệu Trinh đều sửng sốt. Liễu Liên nhẹ nhàng di chuyển, chắn trước ngựa Vương gia.
Chỉ thấy một đám gia đinh dưới sự dẫn đầu của một đại hán mặc áo gấm giơ vũ khí vọt tới, xa xa phía sau còn đi theo mấy người nhìn giống như nữ tử, trong tay cũng đều giơ vũ khí.
Sau khi đám người xông tới, thấy người áo đen ngổn ngang đầy đất, bước chân hơi chậm lại, rồi lập tức ngừng lại. Người phía sau chưa phát giác, vẫn xông về phía trước, không kịp ngừng lại, toàn bộ lập tức đụng vào nhau, đè lên những người áo đen nằm trên đất. Mấy nha hoàn đi theo phía sau cùng không biết xảy xa chuyện gì, vẫn còn theo trình tự thốt ra lời kịch: “Bọn cướp khốn kiếp, giữa ban ngày ban mặt, bọn ngươi dám…”
Đứng ở phía trên cùng, Liễu Liên sớm đã cười ngất, Triệu Tráng và Lương Đào Đào cũng hiểu chuyện gì xảy ra, cũng đều mím miệng mà cười. Triệu Trinh biết mình xui xẻo, gặp phải tiết mục mỹ nhân cứu anh hùng, vừa bực mình vừa buồn cười, cũng không xuống ngựa, yên lặng chờ đoạn sau.
Rất nhanh, hai tiểu nha hoàn vây quanh một mỹ nữ bước nhanh tới, họ vừa muốn nói lời kịch đã chuẩn bị sẵn ra, lại phát hiện trước mắt không hề giống như dự định. Lâm nhị tiểu thư – Lâm Mộ Từ, đạo diễn kiêm nữ nhân vật chính trong tiết mục “Mỹ nhân cứu anh hùng” lần này, phản ứng tương đối nhanh, nàng ta thấy người áo đen nằm ngổn ngang dưới đất, lại nhìn đám gia đinh Lâm phủ đang giùng giằng bò dậy, lời vốn định nói ra lập tức nuốt vào, trưng ra vẻ mặt kinh ngạc vô cùng khoa trương, nói: “Lâm Đại, ruốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Cuối cùng Lâm Đại cũng thoát khỏi chui lên trên trong cái nhóm nằm sấp đống, bò dậy từ trong đám người, nhịn đau nói: “Bẩm tiểu thư, nô tài không biết!”
Liễu Liên nhận ra Nhị tiểu thư của phủ Lâm Thừa tướng đã gặp ở trạm dịch, cười một tiếng nói: “Lâm nhị tiểu thư, nếu tất cả mọi người không hiểu đã xảy ra chuyện gì, vậy xin nhường đường cho chúng ta.”
Lâm Mộ Từ vẫn không muốn buông tha, vùng vẫy giãy chết nói: “Vậy những người trên mặt đất này…”
“Những người này tự các ngươi xem mà giải quyết.” Liễu Liên cười híp mắt dắt ngựa của mình đi tới. Lúc đi tới đống… người áo đen này, chân trái của hắn nhẹ nhàng đá một cái, những người áo đen té xuống đất này như bị một sức mạnh cuốn lên, cùng nhau vọt tới chái nhà bên trái, “ầm” một tiếng, ngã xuống chất đống trên đất, tựa vào tường.
Lâm Mộ Từ sợ ngây người, nàng ta không ngờ trên đời lại có loại võ công cao thâm đến mức kinh khủng như thế. Những gia đinh nha hoàn kia của nàng ta cũng thế, không dám nhúc nhích, trơ mắt nhìn Liễu Liên có tướng mạo đẹp như cô nương cười tủm tỉm dắt ngựa bước qua.
Đợi sau khi Vương gia, Triệu tráng và Lương Đào Đào cưỡi ngựa bước qua xong, Liễu Liên quay đầu lại nhìn Lâm Mộ Từ một cái, trên mặt vẫn mang theo nụ cười ngọt ngào, mắt hoa đào khẽ nhíu lại, khóe miệng nhếch lên, hai lúm đồng tiền nhỏ như ẩn như hiện: “Lâm nhị tiểu thư, nếu ta là ngươi, tối nay sẽ rời khỏi Kim kinh!” Dứt lời, hắn cười thật trầm một tiếng, xoay người lên ngựa, đánh ngựa đuổi theo Vương gia.
Để lại Lâm Mộ Từ giận đến phát run, gầm thét trong gió rét lạnh: “Các ngươi chờ đó cho ta…”
Triệu Trinh rất tức giận. Hắn càng tức giận càng bình tĩnh, trên mặt lại càng không biểu hiện gì, dọc đường đi chỉ đánh ngựa chạy nhanh, một câu cũng không nói.
Liễu Liên, Triệu tráng và Lương Đào Đào đều có thể hiểu tâm tình của hắn, cũng đều không nói một lời, không đụng chạm đến xui xẻo của hắn. Suy nghĩ một chút, Vương gia đường đường là một đại nam nhân, lại bị một nữ nhân coi trọng, còn bị người ta lôi vô tiết mục mỹ nhân cứu anh hùng, thật là quá mất mặt đi.
Mãi khi đến Vương phủ, Triệu Trinh vẫn rất tức giận, không thèm xuống ngựa, trực tiếp vọt vào Vương phủ, tiếp tục vọt tới cửa lớn Ngoại thư phòng, rồi mới nhanh chóng nhảy xuống, ném dây cương, sải bước chạy thẳng tới thư phòng.
Lâm Hiếu Từ đang ngồi ở hành lang Ngoại thư phòng đợi Vương gia, vừa thấy Vương gia đi vào, lập tức đứng dậy chào đón Vương gia.
Triệu Trinh đang đầy một bụng lửa, vừa thấy Lâm Hiếu Từ, nhất thời liền bạo phát, đưa chân một cước định đá, lại bị Liễu Liên cùng Triệu Tráng ở phía đằng sau kéo lại. Liễu Liên vừa kéo Vương gia, vừa nhỏ giọng nói: “Vương gia, Lâm đại nhân nay là…”
Cứng rắn nuốt cơn giận xuống cũng không phải là phong cách của Triệu Trinh, hắn dùng lực hít một hơi, một cước đạp lên trên lưng ghế ngay sau Lâm Hiếu Từ, “rắc rắc” một tiếng, cái ghế bị phá thành mảnh nhỏ. Mặt Lâm Hiếu Từ đầy sợ hãi, luôn miệng nói: “Vương gia! Thuộc hạ sợ hãi!” Cho dù dưới tình thế cấp bách, hắn cũng không dám xưng là “Hạ quan”, mà xưng là “Thuộc hạ”.
Mắt phượng của Triệu Trinh chứa oai phong, ngón tay chỉ Lâm Hiếu Từ, hắn thực sự không mở miệng được, chẳng lẽ nói “Muội muội ngươi coi trọng lão tử, ngươi về nhà quản giáo thật nghiêm cho ta”?
Cuối cùng, hắn nuốt cơn giận nói: “Ngươi chiều ra một cô em gái thật tốt nhỉ!”
Triệu Trinh vào thư phòng, Lâm Hiếu Từ rất lanh lợi, mặc dù vẫn không hiểu đầu cua tai nheo gì, vẫn theo Triệu Trinh đi vào thư phòng.
Cửa thư phòng khép chặt, Liễu Liên và Triệu Tráng liền đuổi những người không có nhiệm vụ ra ngoài, đóng cửa viện, canh giữ bên ngoài, không cho người khác tới gần.
Trong thư phòng đầu tiên là một loạt âm thanh ly tách bị ném vỡ, tiếp theo là tiếng Vương gia rít gào. Sau hồi lâu, Lâm Hiếu Từ mặt xám mày tro đi ra ngoài, lảo đảo rời đi. Sau khi ra khỏi Ngoại thư phòng, hắn ngừng lại nơi rừng cây nhỏ ngoài cửa lớn của phủ Nam An vương, chờ đợi phu nhân đã vào nhà sau gặp Chu Vương phi để cùng trở về phủ.
Tùy tùng của hắn chờ ở một chỗ không xa, nhưng hắn không muốn gọi họ tới, tình nguyện một mình đợi ở nơi này. Lúc này màn đêm đã phủ xuống, trời đã tối đen. Gió bấc rít gào thổi đến, lướt qua rừng cây nhỏ, quanh quẩn một lát lại cuốn đi. Áo choàng của Lâm Hiếu Từ để ở chỗ tùy tùng, gió mát rất nhanh thổi xuyên qua lớp áo gấm mỏng manh trên người hắn.
Chẳng qua Lâm Hiếu Từ chỉ cảm thấy uất ức. Hắn có thể đi tới bước hôm nay thật không dễ.
Người tài ba dưới trướng Vương gia quá nhiều, so trung thành hắn không bằng Chương Tử Hàm, Điền Tử Kinh, so mưu lược hắn còn kém Hồ Phi Đồng và Phàn Duy Bân, so võ lực hắn sao hơn Hách Tinh Thành, Nghiêm Lập Thành, sao hắn lại khiến Vương gia coi trọng? Chỉ bằng việc hắn đàng hoàng, chịu khó, kiên định, khiêm tốn.
Hôm nay, bởi vì muội muội, bởi vì mẫu thân, chút ưu điểm này cũng bị Vương gia nghi ngờ.
Nhưng mẫu thân và muội muội, cũng là người cùng hắn trải qua giai đoạn cuộc sống gian nan nhất, họ kiêng khem tiết kiệm, thức đêm thêu thùa may vá, tạo điều kiện cho hắn đọc sách, mới có hắn hôm nay! Mẫu thân chỉ hơi bất thường, muội muội chỉ hơi tùy hứng một chút, sao Vương gia lại chịu cơn tức đến mức ấy!
Nghe nói Vương phi ghen còn đánh Vương gia đó thôi, không phải Vương gia cũng dung túng Vương phi, nuông chiều Vương phi đó sao? Cái này có phải gọi là chỉ cho quan đốt lửa không cho dân thắp đèn không?
Sau hồi lâu, Lâm Hiếu Từ cũng ổn định tâm tình, khôi phục lại bình thường, từ rừng cây nhỏ đi ra. Sắc mặt của hắn vẫn còn chút tái nhợt, chỉ là bước chân đã vững vàng hơn nhiều.
Liên phu nhân và trượng phu cùng lên xe, ra khỏi phủ Nam An vương. Lâm Hiếu Từ vẫn không lên tiếng, đợi khi sắp đến phủ Thừa tướng, hắn mới nói: “Phu nhân, mấy ngày nay đã uất ức cho nàng.”
Liên phu nhân không ngờ hắn lại có thể biết nói ra lời săn sóc này, nước mắt dường như tràn mi muốn chảy ra, nhưng xưa nay nàng kín đáo, vì vậy giấu diếm, mỉm cười nói: “Phu quân, đây đều là phận thê tử phải làm.”
Lâm Hiếu Từ không nói chuyện nữa. Thê tử rất tốt, đoan trang hiền huệ có cách trị gia, nhưng tại sao lại cảm thấy khoảng cách quá xa xôi, quả nhiên là ‘tương kính như tân’!
Triệu Trinh mắng cho Lâm Hiếu Từ một trận xong, nỗi buồn bực sinh ra vì mẫu thân và muội muội của Lâm Hiếu Từ lập tức biến mất, tâm tình tốt hơn rất nhiều.
Triệu Tráng lặng lẽ bưng một ly trà nóng đi vào, để trà nóng xuống, bắt đầu quét dọn đống bừa bãi dưới đất. Liễu Liên cũng đi vào theo hắn, bình tĩnh đứng một bên.
Tâm tình Triệu Trinh vui vẻ rồi, nhìn lướt qua Liễu Liên và Triệu Tráng, đột nhiên cảm thấy áo lông chồn đen Liễu Liên mặc trên người nhìn rất quen mắt, không khỏi có chút nghi ngờ, liên tục nhìn Liễu Liên thêm vài lần.
Trong thư phòng đốt nến lớn, sáng ngời. Bên ngoài, Liễu Liên mặc một bộ áo lông chồn đen cao quý, bên trong mặc một bộ áo giáp màu đen nửa mới nửa cũ, nơi hông thắt nhuyễn đao màu đen thật chặt, dưới chân mang giày da hươu nhỏ, dưới ánh nến sáng ngời, càng lộ vẻ eo ong, lưng vươn dài eo thon, đích thị là một Mỹ thiếu niên hiếm thấy.
Liễu Liên bị Vương gia nhìn chằm chằm, trong lòng biết bình dấm chua Vương gia đang đăm chiêu suy nghĩ, tiến lên một bước, khom mình hành lễ nói: “Bẩm Vương gia, hôm nay thuộc hạ hộ tống Vương phi vào cung, Vương phi thấy quần áo thuộc hạ mỏng manh không chịu nổi gió lạnh, liền khai ân ban cho cái áo lông chồn này.”
Giờ Triệu Trinh mới hiểu được chuyện xảy ra, trong lòng lại đổ một bình dấm, chua đến khó chịu. Hắn trợn mắt nhìn Liễu Liên một cái, lạnh nhạt nói: “Là do Vương phi ban tặng, vậy ngươi cứ mặc đi!”
Nói như thế, ngay cả Triệu Tráng cũng nghe ra mùi vị chua chát trong lời Vương gia, không khỏi cười thầm trong lòng: Vương gia bình tĩnh vừa gặp phải Chu Vương phi, lập tức liền không bình tĩnh nổi nữa!
Liễu Liên làm như không nghe ra, vui thích nói: “Mùa đông này thuộc hạ nhất định sẽ ngày ngày mặc trên người, mỗi ngày đều cảm nhận ân đức của Vương gia, Vương phi!”
Triệu Trinh mắc nghẹn: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.