Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Chương 150: Quyển 5 – Chương 152

Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức

05/08/2014

☆Chương 152: Tiến vào Ô Thổ, chờ cá mắc câu



Thời tiết rất lạnh, Chu Tử bảo nhũ mẫu ôm Bánh Trôi Nhỏ đến Diên Hi cư.

Chu Tử ngày ngày ở Diên Hi cư chăm sóc Bánh Trôi Nhỏ, thời gian đến chính viện cũng ít đi, suốt cả hai ngày Bánh Bao Nhỏ cùng Màn Thầu Nhỏ không nhìn thấy mẫu thân.

Ngày hôm đó, Chu Tử đang ôm Bánh Trôi Nhỏ đút bé uống nước, chợt nghe bên ngoài có tiếng nói, nàng lắng nghe, hình như là tiếng của Bánh Bao Nhỏ và Màn Thầu Nhỏ, không khỏi cười một tiếng.

Rất nhanh, Bánh Bao Nhỏ mặc áo gấm chỉ huy Màn Thầu Nhỏ đi còn chưa vững vào phòng ngủ.

Bọn họ vừa vào cửa, liền thấy mẫu thân ôm Bánh Trôi Nhỏ cho uống nước, lập tức cùng nhau kêu lên: “Mẹ!”

Bánh Bao Nhỏ đã sắp ba tuổi, rất nhanh chạy đến bên cạnh Chu Tử, căm tức nhìn Bánh Trôi Nhỏ trắng trắng mềm mềm, trợn to mắt phượng: “Mẫu thân, mẹ quá thiên vị!”

Màn Thầu Nhỏ hơn một tuổi lắc lư theo sát ca ca chạy tới, đứng song song cùng ca ca, khuôn mặt nhỏ nhắn cơ hồ giống Bánh Bao Nhỏ như đúc, tố cáo Chu Tử: “Thiên vị! Thiên vị!”

Chu Tử nhìn hai con trai có gương mặt giống hệt Triệu Trinh, hiếm khi kết thành đồng minh cùng đến tố cáo mình thiên vị, cười đến bụng cũng muốn đau, lại cố ý làm ra vẻ nghiêm chỉnh, nói với Màn Thầu Nhỏ: “Màn Thầu Nhỏ, đến đây, mẫu thân ôm con một cái!”

“Thật?” Gương mặt Màn Thầu Nhỏ lộ vẻ vui mừng cùng không dám tin.

Chu Tử cười: “Thật!”

Màn Thầu Nhỏ quả quyết từ bỏ đại ca đồng minh, nhào vào trong vòng ôm của mẫu thân, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ qua cọ lại trong ngực thơm mềm của mẫu thân, tay nhỏ bé còn lặng lẽ vuốt

Bánh Bao Nhỏ không ngờ quân đồng minh của mình dễ dàng như thế liền ngã giáo, rất là tức giận, cũng thật giận mẫu thân bất công, phượng mắt đen lóng lánh nhìn chằm chằm mẫu thân, trong ánh mắt tràn đầy bi phẫn, xoay người đang muốn chạy đi tìm sư phụ Hàn Tử Xuyên khóc lóc kể lể một chút, sau lưng liền truyền đến thanh âm của mẫu thân ôn nhu: “Mẫu thân muốn hôn hôn âu yếm Bánh Bao Nhỏ, Bánh Bao Nhỏ có muốn mẫu thân hôn không?”

“Mẫu thân thật muốn hôn?” Bánh Bao Nhỏ lập tức xoay người lại, đôi mắt phượng xinh đẹp sáng lóng lánh nhìn mẫu thân.

“Đương nhiên là thật!” Chu Tử một tay ôm Bánh Trôi Nhỏ, một tay ôm cả Màn Thầu Nhỏ, đành phải tận lực dùng ánh mắt, nụ cười cùng lời nói hấp dẫn Bánh Bao Nhỏ.

Bánh Bao Nhỏ muốn chui vào vòng ôm của mẫu thân, nhưng kế hoạch khiển trách mẫu thân của mình nghĩ ra suốt một ngày sẽ bị ngâm nước nóng; không bước qua, nhưng thật khát vọng mẫu thân hôn mình.

Cuối cùng, bé tuân theo khát vọng trong nội tâm, dứt khoát kiên quyết nhào vào vòng ôm ấp của mẫu thân, chen chúc cùng Bánh Trôi Nhỏ và Màn Thầu Nhỏ.

Chu Tử trìu mến nhìn con trai lớn của mình, bộ dạng ba đứa bé này đều giống Triệu Trinh, chỉ là Màn Thầu Nhỏ cùng Bánh Trôi Nhỏ còn nhỏ, mang theo nét trẻ con béo tròn, bởi vậy vẫn là Bánh Bao Nhỏ Triệu Tử giống Triệu Trinh nhất.

Nàng cúi đầu hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Triệu Tử.

Triệu Tử được mẫu thân hôn một cái, cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhắm mắt lại chu chu môi, chờ mẫu thân lại hôn một cái.

Chu Tử mỉm cười lại hôn lên môi con một cái.

Lúc này Bánh Bao Nhỏ mới hài lòng, cười meo meo rúc vào bên cạnh mẫu thâni, còn dùng tay treu chọc Bánh Trôi Nhỏ đã ngủ say.

Màn Thầu Nhỏ Triệu Sam thực khinh bỉ đại ca hay lằng nhằng, bé kiễng gót chân kéo mặt Chu Tử thấp xuống, hôn lên mặt lên môi Chu Tử vài cái, sau đó dùng ánh mắt thắng lợi khinh bỉ nhìn đại ca.

Bánh Bao Nhỏ Triệu Tử thực khinh bỉ nhìn lại đệ đệ, được mẫu thân chủ động hôn và chủ động hôn mẫu thân có thể giống nhau sao?

Buổi tối Triệu Trinh xong việc trở lại Diên Hi cư, rửa mặt chải đầu sau đi vào phòng ngủ, phát hiện trên giường phòng ngủ đã không còn chỗ cho mình dung thân — Triệu Dương ngược lại ngủ cùng nhũ mẫu, nhưng Triệu Tử và Triệu Sam cũng đã cởi áo ngoài, chỉ mặc tiểu trung y một trái một phải lần lượt nằm bên cạnh Chu Tử ở trên giường.



Chúng còn chưa ngủ, thấy phụ vương tiến vào, đều mở đôi mắt phượng nhỏ long lanh trong suốt, không hề chớp mắt nhìn phụ vương, xem phụ vương như xử lý ra sao.

Triệu Trinh rũ mắt xuống, nhấc chăn lên, xách Bánh Bao Nhỏ nằm ở bên ngoài lên, nhét chung vào cùng với Màn Thầu Nhỏ nằm bên trong, sau đó tắt đèn, nằm xuống bên ngoài cạnh Chu Tử mà ngủ.

Bánh Bao Nhỏ và Màn Thầu Nhỏ vốn đang quấn quít vòi mẫu thân kể chuyện xưa, phụ vương tới, chúng cũng không dám dây dưa mẫu thân nữa.

Bọn chúng nhắm mắt lại, hô hấp theo hơi thở của mẫu thân và phụ vương, trong bầu không khí ấm áp hạnh phúc, cũng nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.

Triệu Trinh nghiêng người, dán sát vào Chu Tử đang đưa lưng về phía mình, lôi nàng kéo vào trong lòng mình, thỏa mãn thở dài một tiếng, ngửi hương tóc Chu Tử, rất nhanh cũng tiến vào mộng đẹp.

Tháng hai đầu xuân ở Ô Thổ, dường như so với Đại Kim còn lạnh hơn, tuyết đọng hai bên đường lớn còn chưa tan hết, mang theo chút màu đen lấm tấm, xa xa nhìn lại, khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo.

Chân trời phía tây, một vòng mặt trời chiều sắp lặn nhưng vẫn còn hơi nhô lên, nhưng không mang đến cho người ta một chút ấm áp nào.

Đoàn người Phàn Duy Bân và Liễu Liên cưỡi ngựa, chở hàng hóa, đi cũng không nhanh. Xa xa phía trước dường như có lá cờ của quán rượu bay phấp phới.

Đội Kiêu Kỵ của Phàn Duy Bân thường xuyên đi qua con đường này, lập tức có một Kiêu Kỵ mặc áo ngoài màu xanh giống người hầu giục ngựa tiến lên, nói: “Công tử, phía trước có quán rượu Thanh Sơn.”

Giả trang thành quản gia, Phàn Duy Bân đang muốn trả lời, Liễu Liên bên cạnh sắm vai công tử đánh hắn một cái, cười nói: “Lão tử sắp chết rét, đi uống chút rượu thôi!”

Phàn Duy Bân liếc hắn trắng mắt: “Cút sang một bên đi, trên người ngươi mặc áo lông chồn đen, còn dám kêu la ồn ào chết rét, vậy lão tử đây cũng không biết chết rét từ khi nào rồi!”

Liễu Liên cười ha ha, đắc ý dào dạt khép chặt áo lông chồn, cười nói: “Phàn quản gia, lão tử vốn sắm vai công tử giàu có xa hoa mà!”

Phàn Duy Bân cười nhạo: “Ha, còn không biết xấu hổ mà nói, lấy cớ sắm vai công tử giàu có, lợi dụng lấy ở chỗ Vương phi nhiều thứ tốt như vậy!”

Liễu Liên vẻ mặt phong tao cùng đắc ý: “bộ dạng lão tử ngày thường vốn tựa như công tử giàu có, ngươi đố kỵ sao!”

Phàn Duy Bân “Xùy” một tiếng, tỏ vẻ cực kỳ khinh bỉ.

Quán rượu Thanh Sơn nằm ở ngoại thành Thanh Vân – là nơi tiếp giáp của Ô Thổ quốc và Đại Kim, có hai viện một trước một sau, Tiền viện dùng để kinh doanh quán rượu, hậu viện là để kinh doanh khách điếm.

Để lại hai kẻ hầu do Tinh Vệ cải trang trông giữ ngựa và hàng hóa, Liễu Liên một thân áo lông chồn đen mang theo đám người Phàn Duy Bân tiến vào tửu lâu Thanh Sơn.

Tiểu nhị của quán Thanh Sơn thấy hắn quần áo xa hoa khí thế cực lớn, vội vàng tiến đến nghênh đón.

Nét cười trên mặt Liễu Liên đã sớm biến mất, hóa thân thành một quý công tử tái nhợt ốm yếu, giơ ngón tay thon dài trắng nõn không còn hơi sức, hữu khí vô lực chỉ chỉ Phàn Duy Bân.

Tiểu nhị vội vàng nhìn về phía Phàn Duy Bân mặc quần áo quản gia đứng phía sau vị quý công tử.

Phàn Duy Bân sắm vai quản gia, chững chạc nói: “Trước chuẩn bị cho công tử chúng ta một nhã gian, đem lên mấy món ăn tinh xảo và rượu ngon!”

Tiểu nhị vô cùng sợ hãi: “Bổn điếm không có nhã gian, lầu hai rất sạch sẽ ấm áp, hay là các vị đại gia lên lầu hai được không ạ?”

Phàn Duy Bân còn tính nói chuyện, Liễu Liên khẽ lắc đầu, bước lên lầu trước.

Đến lầu hai, Liễu Liên ngồi xuống vị trí gần cửa sổ.

Phàn Duy Bân hầu hạ Liễu Liên cởi áo lông chồn đen ra.



Tiểu nhị bưng nước ấm cùng khăn mặt tới, Phàn Duy Bân ân cần hầu hạ Liễu Liên rửa tay rửa mặt, lại chân cho Liễu Liên chén trà nóng, nâng đến trước mặt Liễu Liên.

Liễu Liên vẻ mặt không chút hứng thú, khoát tay áo nói: “Để xuống đi!” Lại thở dài nói: “Trời lạnh thế này, lần buôn bán này ta đã nói không muốn đi, phụ thân lại ép không phải ta là không được, đáng thương cho tiểu Xuân Hoa của ta, vẫn còn si ngốc chờ ta trở về……”

Liễu Liên, lúc này, tóc ở đỉnh đầu đeo hắc ngọc quan, phần tóc đen còn lại như thác nước rũ xuống bên hông, trên người mặc áo ngoài bằng lụa màu đen tự tay Chu Tử may, thắt lưng quấn đai lưng Bạch Ngọc, mặt trên đeo một ngọc bội màu tím óng ánh trong suốt, quần áo cao quý, xinh đẹp như hoa, vẻ mặt ủ rũ, mắt hoa đào khẽ híp, lời nói ra lại thật đáng khinh.

Phàn Duy Bân giả trang thành quản gia dường như không dám ngồi xuống, chỉ cúi đầu đứng đó, trầm mặc nghe công tử càu nhàu.

Tên tiểu nhị rất tinh mắt, cúi người chào một cái liền lui xuống.

Lúc rượu và thức ăn được bưng lên, Liễu Liên tỏ vẻ khai ân, tiện tay vẫy vẫy xiêm áo, lười biếng nói: “Cái dạng thời tiết quỷ này, ra ngoài cũng không dễ dàng, các ngươi đều ngồi xuống đi!”

Lúc này Phàn Duy Bân cùng mấy Tinh Vệ và Kiêu Kỵ mới nghiêng mình ngồi xuống.

Liễu Liên uống rượu không cần mời, một chén lại một chén, chén nào cũng thấy đáy. Không lâu sau, đã uống đến mức khuôn mặt trắng nõn hiện lên sắc đỏ, nhìn qua thật là mặt như hoa đào, diễm lệ không gì sánh được. Đám người Phàn Duy Bân từ nhỏ đã lớn lên cùng hắn, nhìn đã quen, vẫn còn dùng bữa uống rượu, không thèm liếc hắn nhiều thêm một cái.

Đúng lúc này, cầu thang vang lên tiếng bước chân nặng nề, một thiếu niên quý tộc Ô Thổ mặc trang phục đi săn có tôi tớ vây quanh nhanh chóng xuất hiện, đi lên lầu, tiểu nhị tiếp đón, mời bọn họ đi đến cái bàn lớn ở tận cùng bên trong, nhưng vị thiếu niên kia liếc mắt một cái liền nhìn thấy Liễu Liên, hai chân không tự chủ được và đi về phía Liễu Liên, đứng ở trước bàn Liễu Liên, ngơ ngác nhìn Liễu Liên.

Liễu Liên nhíu mày, cắm đầu cắm cổ uống rượu.

Vị thiếu niên kia ngũ quan như tạc, diện mạo anh tuấn, ăn mặc rất cao quý, hắn si mê nhìn một lát, mắt nhìn chằm chằm Liễu Liên, thấp giọng nói: “Tại hạ Vân Noãn, tha thiết muốn kết bạn với các hạ.”

Liễu Liên không thèm để ý, bưng một chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Thiếu niên gọi là Vân Noãn kia ăn phải món ‘Bế môn canh’(*), bất đắc dĩ đành phải ngồi xuống cái bàn bên cạnh bàn của Liễu Liên.

(* bế môn canh; bế môn tạ khách; không cho khách vào nhà: từ chối không cho khách vào nhà gọi là cho khách ăn chè bế môn.)

Rượu và thức ăn của hắn rất nhanh cũng được đem lên.

Liễu Liên uống hết chén rượu này đến chén khác, căn bản không cần đồ nhắm; Vân Noãn này ánh mắt cũng không thèm chớp một cái, nhìn Liễu Liên chằm chằm, trong tay nâng chén rượu, xem Liễu Liên là đồ nhắm, cũng một chén tiếp một chén, uống rượu.

Phàn Duy Bân nhìn con mồi đã sắp nhảy vào bẫy này, ánh mắt chớp chớp khó có thể nhận ra, lóe lên một tia hàn ý.

Ngày hôm sau, Liễu Liên mang theo đám người Phàn Duy Bân cưỡi ngựa xuất phát.

Sau khi rời quán rượu Thanh Sơn một đoạn, Phàn Duy Bân thúc ngựa lại gần Liễu Liên, đầu tiên là giơ lên ngón tay cái tán thưởng, sau đó nói: “Liễu Liên, thật vất vả vị Thất vương tử của Ô Thổ này mới mắc câu, ngươi đừng phát tác tật xấu, đánh cho người ta một trận xong liền dừng lại thôi, đừng đánh người ta chạy mất đó!”

Liễu Liên lười biếng nở nụ cười, nói: “Đã khi nào ta làm hỏng việc lớn của Vương gia chưa? Tên Vân Noãn này thật sự là đệ đệ cùng mẹ của Tống Chương sao? Thoạt nhìn khí thế hoàn toàn khác hẳn a!”

Phàn Duy Bân gật gật đầu, nói: “Đại Trác ở trong phủ của hắn có gởi tin, quả đúng là anh em ruột không thể giải, chúng ta muốn trong thời gian ngắn nhất gặp được gã Thái tử đó, thật sự là phải thông qua người này!”

Khi bọn họ đang nói chuyện, phía sau truyền đến tiếng vó ngựa ‘lộp cộp’, Vân Noãn khoác áo choàng gấm màu đen, được bọn tôi tớ vây xung quanh, cưỡi ngựa đuổi theo, lại chỉ dám đi theo cách nhóm người Liễu Liên mười bước, không dám tới gần, sợ mạp phạm đến tiểu mỹ nhân.

Nét cười trên mặt Liễu Liên trong nháy mắt liền thay đổi, lại biến thành gã thanh niên xinh đẹp xấu tính.



Quay lại Mục lục

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook