Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Chương 151: Quyển 5 – Chương 153

Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức

05/08/2014

☆Chương 153: Cùng rối ren, cả hai nơi đều hỗn loạn



Lúc chạng vạng, mặt trời vừa xuống núi, trời liền tối đen. Đoàn người Liễu Liên nghỉ ngơi trong một điếm nhỏ ở ven đường.

Tiểu điếm cực kỳ nhỏ hẹp, ngọn đèn dầu mờ tối, chỉ bày thưa thớt vài cái bàn.

Phàn Duy Bân chỉ huy nhóm Kiêu Kỵ và Tinh Vệ ăn mặc như người hầu dùng khăn vải lau lau bụi bẩn bám đầy trên bàn và ghế dài, lúc này mới gọi Liễu Liên đang đứng cau mày ở một bên: “Công tử, vẫn nên ngồi xuống trước!”

Đôi mày thanh tú của Liễu Liên nhíu chặt, trong mắt hoa đào tràn đầy coi thường, vẻ mặt không kiên nhẫn, ngồi xuống ghế.

Vân Noãn theo chân bọn Liễu Liên tiến vào, đang ngồi xuống cái bàn bên cạnh Liễu Liên.

Hắn ngồi cùng mấy hộ vệ mà hắn mang theo. Mấy hộ vệ kia hiểu rõ tâm tư của hắn, đặc biệt để lại vị trí đối diện Mỹ Nhân lạnh lùng cho hắn.

Vân Noãn không thể ăn, cũng không thể uống, chỉ trơ mắt nhìn mỹ nhân ở đối diện. Tuy nói sắc đẹp của vị thương nhân Liễu công tử tới từ Kim Triều này có thể thay cơm, nhưng đi theo mấy ngày nay, hắn cũng gầy đi không ít, lại vẫn không oán không hối.

Tay trái Liễu Liên chống má, tay phải cầm đũa ăn ăn uống uống. Hắn thích uống rượu, nhưng buổi tối chưa bao giờ uống.

Khi còn bé, bởi vì bộ dạng vô cùng xinh đẹp, cô nhi như hắn bị quấy rầy không ít, không thể làm gì khác hơn là làm cho mình trở nên bẩn thỉu. Ai ngờ cho dù là vậy, vẫn có người dám có ý đồ không chính đáng với hắn. Bất kể thế nào, trước khi người nọ được như ý hắn cũng sẽ giết chết hắn ta, mặc kệ là dùng thủ đoạn gì.

Cho nên, từ khi bắt đầu lưu lạc năm tám tuổi, mãi cho đến mười một tuổi, suốt ba năm, ban đêm hắn chưa bao giờ dám ngủ say, cũng không dám uống rượu.

Cho đến khi gặp được Vương gia, cũng mỹ mạo như hắn, Vương gia nắm quyền dùng hiện thực nói cho hắn, chỉ cần ngươi đủ lớn mạnh, vậy không ai dám làm gì ngươi!

Cho đến khi gặp được Vương gia, hắn mới bắt đầu ngủ an giấc, mới bắt đầu tùy ý uống rượu, mới dám để mình sạch sẽ chỉnh tề.

Cho đến khi gặp được Vương gia, được Vương gia bồi dưỡng, hắn mới trở nên thật sự mạnh mẽ, mới có thể đủ tùy ý giết chết những kẻ dám mơ ước dung mạo hắn.

Cho nên, Vương gia ân trọng như núi.

Liễu Liên ăn một ngụm rau xanh, cảm thấy so với Vương phi làm thật sự là kém rất xa. Hắn muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ này, thật sớm trở lại Vương phủ, thường xuyên được ăn những món Vương phi làm. Nghĩ đến đây, hắn tùy ý liếc nhìn Vân Noãn đang ngây ngốc nhìn mình một cái, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Vân Noãn, hắn cảm thấy thật ngán ngẩm, cho nên dời ánh mắt đi, tiếp tục dùng bữa.

Vân Noãn bị một cái liếc mắt lạnh như gió đông này của hắn làm cho cả người nóng lên, ánh mắt càng thêm nóng rực.

Có tiền có thể xui khiến ma quỷ.

Đêm hôm đó, Vân Noãn ngủ trong gian phòng cách vách phòng của Liễu Liên.

Hắn đuổi hết tùy tùng đi ra ngoài, tự mình kéo ghế để tựa vào vách tường, ngồi lên, lắng nghe thanh âm ở sát vách.

Cái gì hắn cũng không nghe được.

Liễu Liên cởi áo lông chồn đen xuống, xếp lại gọn gàng, lại cởi áo ngoài xuống, cũng xếp gọn lại đặt bên gối đầu. Những y phục này đều do Vương phi tự tay cắt may, hắn muốn mặc nhiều thêm vài năm nữa.

Nằm ở trên giường, Liễu Liên cũng không ngủ.

Dựa vào công phu của hắn, tất nhiên biết người nọ ở cách vách đang làm cái gì, giết chết người nọ cũng dễ như trở bàn tay, nhưng mà, không thể giết chết hắn, bởi vì hắn còn hữu dụng.

Trời vừa sáng, Liễu Liên một thân tố áo bào lụa trắng trắng mang theo đám người Phàn Duy Bân lên ngựa tiếp tục đi về phía trước.

Vân Noãn dẫn người tiếp tục theo đuôi.

Lần này, Liễu Liên vẫn ở tại một cái tiểu điếm.

Vân Noãn vốn có một biệt viện ở đây, nhưng hắn không muốn rời xa mỹ nhân, vẫn đi vào theo.

Nhìn mỹ nhân áo trắng ở đối diện, vẻ mặt vô vị tẻ nhạt, tùy ý cầm chiếc đũa chọc chọc đĩa cải trắng hầm, một miếng cơm một ngụm thức ăn cũng không ăn, Vân Noãn cực kỳ đau lòng, hắn lặng lẽ nói với hộ vệ vài câu. Hộ vệ mau chóng đi ra ngoài, một khắc sau, bê một hộp đựng thức ăn tiến. Hắn ta cầm hộp thức ăn đi tới bàn Liễu Liên, nhìn Liễu Liên, cúi chào một cái, ngữ khí thành khẩn: “Thưa công tử, Vương gia chúng ta có một chút tâm ý, xin chớ chối từ!”

Nói xong, không đợi đám người Liễu Liên phản ứng, hắn liền mở hộp thức ăn ra.

Đám người Phàn Duy Bân nhìn thức ăn mỹ vị trong hộp tản ra mùi hương mê người, lại nhìn từng miếng củ cải trắng hầm lớn trước mặt, rối rít dùng ánh mắt chờ mong nhìn Liễu Liên.

Liễu Liên không lên tiếng, lười biếng phất phất tay.

Tên hộ vệ kia biết hắn đã nhận, vội vui vẻ rời đi.

Phàn Duy Bân cầm đũa gắp một ít cho Liễu Liên, rồi mới bảo mọi người cùng ăn.

Vân Noãn ngồi chỗ kia nhìn Liễu Liên tùy ý ăn một ít, trong lòng vô cùng đắc ý.

Thàng Ba, khi cách kinh thành Ô Thổ đã rất gần, Vân Noãn đã lấy được tư cách đến gần trò chuyện với Liễu Liên — tuy rằng phần lớn thời gian Liễu Liên đều thờ ơ không thèm để ý tới, thỉnh thoảng lúc tâm tình tốt mới quan tâm một hai câu.

Một ngày nọ, Liễu Liên cưỡi ngựa cùng Phàn Duy Bân bàn bạc chuyện buôn bán kinh doanh của nhà mình, trên mặt không khỏi có chút phiền não.

Vân Noãn ở bên cạnh vội hỏi nguyên do.

Liễu Liên xa cách không nói.

Phàn Duy Bân vội cười nói: “Nhà chúng ta vẫn làm chút việc buôn bán mà triều đình quản lý rất chặt, lần này công tử đến Ô Thổ chính là muốn gặp một nhân vật lớn cực kỳ khó gặp, nhưng vị nhân vật lớn này xưa nay không gặp khách lạ, cho nên công tử chúng ta thật phiền lòng!”

“Nhân vật lớn? Ai vậy?” Vân Noãn thật tò mò

“Phàn quản gia!” Liễu Liên lên tiếng ngắt lời hắn.

Phàn Duy Bân vẻ mặt xấu hổ, im miệng không nói.

Lòng hiếu kỳ của Vân Noãn càng mạnh lên: nếu có thể giúp vị mỹ nhân này một chuyện nhỏ, nói không chừng liền có thể đối mặt trò chuyện rồi!

Dưới sự giúp đỡ nhiệt tình của Vân Noãn, Liễu Liên và Phàn Duy Bân vừa vào kinh liền theo Vân Noãn vào phủ Thái tử.

Phủ Thái tử phòng bị rất nghiêm, vừa vào cửa phủ, vũ khí của đám người Liễu Liên đều bị lấy đi, hơn nữa chỉ có Liễu Liên cùng Phàn Duy Bân là có thể theo Vân Noãn đi vào.

Vân Hàn vừa mới lâm triều xong trở về phủ, đang uống trà, có người đến bẩm báo: “Bẩm báo Thái tử, Thất vương tử đến đây!”

Vân Hàn chỉ có này một đệ đệcùng mẹ này, đương nhiên rất coi trọng, tùy ý nói: “Để hắn vào đi!”

Vân Hàn ngồi trên ghế, nhìn người phía sau Vân Noãn: Liễu Liên cười chói lọi như hoa xuân cùng vẻ mặt mỉm cười tủm tỉm của Phàn Duy Bân, nhất thời hiểu ra tiểu đệ nhà mình bị người ta lợi dụng, trừng mắt nhìn Vân Noãn một cái.



Vân Noãn còn đang mê muội vì vị Liễu công tử này một tháng này đối xử lạnh lùng với mình sao vừa nhìn thấy đại ca liền thay đổi sắc mặt, lại bị đại ca hung hăng trừng mắt một cái.

Vân Hàn cả giận nói: “Cút ra ngoài!”

Vân Noãn không hiểu mô tê gì cả, đành phải ấm ức đi ra ngoài, trước khi ra cửa, còn lưu luyến liếc nhìn Liễu công tử một cái. Ai ngờ Liễu công tử cũng đang nhìn hắn, hơn nữa ánh mắt hoa đào còn cong cong cười cười.

Vân Noãn chỉ cảm thấy cả người run lên, kích động muốn chết, như người mộng du bước đi ra ngoài.

Vân Hàn đợi đệ đệ đi ra ngoài, lúc này mới nhìn về phía Liễu Liên cùng Phàn Duy Bân.

Thân hình của hắn cao giống như đúc khi còn ở phủ Nam An vương, chỉ là diện mạo có hơi khác biệt. Lúc ở phủ Nam An vương, ngũ quan của hắn như tạc, làn da ngăm đen, nhưng hiện tại mặt thật trắng nõn, làm nổi bật đôi lông mày đen rậm, lông mi dài đen nhánh và con ngươi xanh thẫm, có một khí thế tuấn mỹ tự nhiên.

Liễu Liên cười đến vô lại, tùy ý hành lễ cúi chào, nói: “Tống Chương huynh đệ, đã lâu không gặp!”

Vân Hàn đánh giá hắn một chút, nhận ra quần áo trên người Liễu Liên vẫn là do Chu Vương phi ban cho hắn, trong lòng khó chịu như kim đâm, cho nên quyết tâm không để Liễu Liên được dễ chịu, nhàn nhạt hỏi: “Chu Vương phi khỏe không?”

Lời này vừa hỏi ra, Liễu Liên cùng Phàn Duy Bân đều thẳng sống lưng, gương mặt nghiêm trang, ánh mắt lóe hàn quang nhìn chằm chằm Vân Hàn.

Vân Hàn cười ha ha, nói: “Vân Hàn nhận ơn huệ của Vương phi đã lâu, cho nên mới hỏi như vậy. Hai vị, mời ngồi!” Hắn nhanh nhẹ đứng dậy, mời Liễu Liên cùng Phàn Duy Bân ngồi xuống.

Liễu Liên không cần phải nhiều lời nữa, thiếp theo là đến phiên Phàn Duy Bân ra mặt.

Ban đêm, đám người Liễu Liên cùng Phàn Duy Bân được an bài nghỉ lại ở tịnh xá trong khu thư phòng của Vân Hàn.

Vân Noãn nhớ Liễu công tử, nhớ đến tâm cũng ngứa ngáy, đứng ở bên ngoài tịnh xá, bồi hồi lại bồi hồi, chần chừ lại chần chừ.

Đã có người sớm đi báo lại cho Vân Hàn.

Vân Hàn lại vừa bực mình vừa buồn cười, sai người gọi Vân Noãn đến thư phòng.

“Ta nghe nói, đệ rất thích Liễu công tử?” Vân Hàn ngồi trong thư phòng, cầm trong tay một quả Phật thủ xoay tới xoay lui, mắt nhìn về phía Vân Noãn.

Vân Noãn nhìn Vân Hàn, vẻ mặt thản nhiên: “Đúng vậy, ca, hắn thật xinh đẹp!”

Vân Hàn nhìn vị đệ đệ ngây ngốc này, hắn biết đệ đệ si mê nhất là sắc đẹp, hơn nữa còn đồng thời nuôi cả nam lẫn nữ, không khỏi nhíu mày nói: “Xinh đẹp? Đệ có biết hắn là ai không?”

Khuôn mặt tuấn tú của Vân Noãn khẽ nhăn: “Đệ mặc kệ hắn là ai, dù sao đệ vẫn thích hắn!”

Vân Hàn nhìn vẻ mặt si tình lộ rõ của hắn, nhất thời có chút buồn cười, nói: “Thích khách đứng đầu Kim triều – Vô ảnh đao Liễu Liên, sát thủ đứng đầu dưới trướng của Nam An vương, mà đệ cũng dám cầu yêu với hắn?”

Vân Noãn rất cố chấp: “Nếu đệ một mực yên lặng nỗ lực, sau đó lại thổ lộ với hắn, nói không chừng hắn sẽ đồng ý!”

Vân Hàn nhìn đệ đệ luôn quật cường của mình, cho dù bản thân mình thích nói đạo lý, cũng không thể nói được gì. Hắn nhìn Vân Noãn, tức giận mà cười: “Ta dám cam đoan người trong lòng của hắn là nữ, mà không phải nam!”

Vân Noãn nghe vậy, dường như bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm Vân Hàn, thấp giọng hỏi nói: “Ca, nàng kia là ai?”

Vân Hàn có chút phiền chán, hắn thuận miệng nói: “Nam An vương phi của Kim triều!”

Vân Noãn nhìn Vân Hàn, hắn tin. Vân Hàn nán lại ở Kim Kinh hơn nửa năm, nghe nói vẫn luôn ở tại phủ Nam An vương, ca ca nói hẳn là sự thật.

Ngày hôm sau, Phàn Duy Bân và Liễu Liên tiếp tục đàm phán với Vân Hàn.

Cuối cùng, rốt cục cũng đạt thành bước đầu mục đích, việc cần chờ đợi chính là chờ Vân Hàn chính thức đăng cơ lên làm vua.

Ngày hôm đó, Liễu Liên cùng Phàn Duy Bân đang mang theo mấy tên thủ hạ từ trong thư phòng của Vân Hàn đi ra, lập tức liền chạm mặt Vân Noãn.

Vân Noãn si ngốc nhìn khuôn mặt không chút biểu tình lại vẫn xinh đẹp đến kinh người của Liễu Liên, trong ánh mắt hàm chứa phức tạp, có vui mừng khi được gặp lại, có nỗi bi phẫn với việc mình bị Liễu Liên lợi dụng sau đó tiện tay vứt bỏ, cũng có một tia tội nghiệp hàm chứa khẩn cầu và bố thí.

Liễu Liên giống như không nhìn thấy hắn, trực tiếp đi về phía trước. Theo như tính tình của hắn, nếu có người dám nhìn hắn như vậy, sớm đã bị đánh chết ươn rồi, nhưng mà đó chính là Thất vương tử của Ô Thổ, đệ đệ ruột của Vân Hàn, cho nên hắn chỉ có thể nắm chặt quả đấm, liều mạng nhẫn nhịn.

Vân Noãn lại thẳng tắp nhìn theo hắn, mãi cho đến khi bóng lưng của Liễu Liên khuất khỏi tầm mắt.

Mỗi người đều nói trong đám vương tử của Ô Thổ quốc, hắn là người có phúc nhất, mẫu thân là Vương hậu, ca ca ruột lại là Thái tử, hắn chỉ cần làm kẻ giàu sang nhàn nhã mà thôi!

Nhưng mà, kẻ nhàn nhã phú quý này lại có nỗi khổ cầu cũng không được.

Hôm đó, Vân Hàn dùng bữa tối cùng Liễu Liên và Phàn Duy Bân.

Vân Hàn công bố, đây là thức ăn mà chính mình đã dặn người làm dựa theo hương vị của Nam An vương phi tự tay làm.

Nghe lời ấy, Phàn Duy Bân cùng Liễu Liên đều không có phản ứng — một tháng qua bọn họ bị bộ dạng này của Vân Hàn kích thích thành quen, đã sớm chết lặng, không ngờ một khi Vân Hàn không còn sắm vai Tống Chương, sẽ lảm nhảm những lời đáng ghét như thế.

Bất quá, Liễu Liên vẫn còn có chút kỳ vọng, dù sao đã gần nửa năm chưa gặp lại Vương phi.

Kết quả, ăn bữa cơm này mà khiến Liễu Liên thiếu chút nữa muốn lật bàn, nét cười quen thuộc trên mặt hắn lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng: “Mẹ nó chứ, Vương phi làm đồ ăn mà khó ăn như vậy sao?!”

Vân Hàn nhíu mày lại: “Ta nhớ rõ chính là hương vị này a!”

Liễu Liên phất tay áo: “Cái rắm!”

Lão nhân gia hắn tự mình đi đến phòng bếp phủ Thái tử, từ bên trong cầm ra một con gà quay và một bầu rượu, trực tiếp phi thân lên nóc nhà.

Đã là mười lăm tháng năm rồi.

Trên trời treo một vầng trăng tròn, tỏa sáng, thì ra cho dù ở bất kỳ nơi nào, ánh trăng đều giống nhau!

Liễu Liên cắn một miếng gà quay, uống một hớp rượu, tiếp tục ngắm nhìn ánh trăng trên bầu trời.

Uống rượu xong rồi, ném văng bầu rượu ra nơi xa; xương gà còn sư lại, cũng bị hắn ném ra xa.

Uống rượu say, cũng không muốn ngủ, nơi này cũng không phải là Phủ Nam An vương.

Liễu Liên gối lên hai cánh tay, nằm trên nóc nhà ngắm trăng sáng.

Trước kia cũng thường xuyên bị Vương gia phái đi làm nhiệm vụ, có đôi khi vừa đi chính là đi hẳn một hai năm, giống như lần trước, lúc hắn rời đi Chu Tử vẫn còn là một nha đầu thông phòng nho nhỏ, khi trở về Chu Tử đã biến thành Vương phi. Khi đó, hắn giống như còn không biết nhớ nhung Vương phủ.

Hiện tại, mới đi được nửa năm, hắn đã muốn trở về. Chờ khi hắn thật sự trở về Vương phủ, hẳn Tam công tử cũng đã cai sữa rồi, đến lúc đó chăm sóc Nhị công tử cùng Tam công tử, nhất định sẽ chơi rất vui. Cũng không biết khi nào thì Vương phi có thể sinh một tiểu quận chúa giống nàng, nhất định sẽ rất đáng yêu.



Nghĩ đến cảnh tượng tương lai, trên mặt Liễu Liên không tự chủ được mà mỉm cười.

Lúc này trong nội viện Diên Hi cư của phủ Nam An vương, đúng là một cảnh gà bay chó sủa.

Triệu Trinh đã tự mình dẫn quân đi dò xét biên quan, cho nên Bánh Bao Nhỏ cùng Màn Thầu Nhỏ ở lại Diên Hi cư, tuyên bố là sợ mẫu thân ngủ một mình sẽ sợ hãi, phải ngủ cùng mẫu thân.

Dùng xong cơm tối, bốn mẹ con ở trên giường chơi đùa.

Bánh Trôi Nhỏ đã biết ngồi, ngồi ở trên giường cầm túi tiền của Chu Tử vung vẩy chơi đùa. Bánh Bao Nhỏ cùng Màn Thầu Nhỏ song song lộn nhào ở trên giường, lại luôn lộn thành một đống.

Chu Tử ngồi ở mép giường, thấy đứa nào sắp lật qua, sẽ lấy tay chặn lại, bắt bé lộn trở về.

Ngân Linh, Thanh Thủy, Thanh Châu cùng nhũ mẫu đứng ở một bên mím môi cười.

Đến giờ đi ngủ, vấn đề xuất hiện.

Bánh Bao Nhỏ cùng Màn Thầu Nhỏ nói là muốn ở lại, nhưng khi nhũ mẫu ôm Bánh Trôi Nhỏ rời đi, vấn đề liền xảy ra.

Bánh Trôi Nhỏ nhìn thấy hai ca ca đều ở lại, mà mình lại bị bà vú ôm đi, rất là phẫn nộ, khổ là không biết nói, đành phải vừa khóc lớn, vừa giùng giằng trong lòng nhũ mẫu.

Hai ca ca vô lương Bánh Bao Nhỏ cùng Màn Thầu Nhỏ, nhìn thấy đệ đệ khóc lớn, càng thêm hưng phấn lên, ở trên giường “ồ ồ ha ha” vung vẫy tay, ngươi tới ta đi hô to gọi nhỏ chọc tức Bánh Trôi Nhỏ.

Bánh Trôi Nhỏ thấy thế, khóc càng thương tâm, quả thực là tê tâm liệt phế đứt thành từng đoạn.

Chu Tử vội ôm lấy bé từ trong lòng nhũ mẫu, nói: “Cứ để bé ngủ lại chỗ ta đi!”

Bánh Trôi Nhỏ được Chu Tử ôm rồi lại hôn, sờ soạng lại ve vuốt, nhận được vô số lợi lộc, lúc này mới ngừng khóc, đợi Thanh Thủy lau mặt cho bé, Chu Tử đặt bé lên giường, mình muốn nghỉ ngơi một chút. Đảo mắt nhìn lại, ba anh em đã bổ nhào thành một đống. Chu Tử vội xông lên giải cứu Bánh Trôi Nhỏ đang cười hì hì ra ngoài.

Rốt cục, ba anh em cực kỳ mệt mỏi nằm song song ngủ say.

Chu Tử cũng mệt mỏi đến nhúc nhích không nổi.

Thanh Châu cùng Thanh Ba đi tới, nói: “Vương phi, đi tắm rồi nghỉ ngơi một chút đi, ở đây có tụi nô tỳ trông chừng được rồi!”

Ngâm mình trong bồn tắm, Chu Tử thề, có ba đứa trấn sơn tiểu Thái Tuế này, nàng không muốn sinh nữa, nhất định phải tìm Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh, bảo bọn họ kê cho mình chén thuốc ngừa thai mới được.

Ngày hôm sau, Chu Tử gọi hai vị thần y tới, nói rõ ý tứ của mình.

Hầu Lâm Sinh và Hứa Văn Cử hai mặt nhìn nhau — hai người bọn họ vậy mà rất rõ Vương gia đối với với sinh con rất mãnh liệt cố chấp, ba đứa mà đủ sao? Đó là tuyệt đối không có khả năng!

Hứa Văn Cử cân nhắc một chút, nói: “Vương phi, chuyện này cực kỳ quan trọng, nên cùng Vương gia thương lượng một chút!”

Chu Tử lập tức nổi giận, chờ Triệu Trinh trở về, vậy càng đừng nghĩ, nàng vĩnh viễn không đối phó nổi với Triệu Trinh.

Năm ngày sau, Triệu Trinh trở về phủ.

Chu Tử đón hắn vào, sau đó tỉ mỉ quan sát hắn.

Đi ra ngoài mới mấy ngày, Triệu Trinh lập tức đã bị phơi nắng đen thui, thoạt nhìn lại mang theo chút tính trẻ con, biến thành một hắc tiểu tử đáng yêu.

Chu Tử cởi quần áo của hắn đem đi giặt, đẩy mạnh Triệu Trinh vào phòng tắm.

Triệu Trinh tắm xong đi ra, mái tóc dài âm ẩm ướt xõa tung ở sau lưng, áo choàng tắm bằng lụa mềm màu trắng dính sát người, tôn lên gương mặt rám đen tinh xảo, Chu Tử nhìn mà quả thực không muốn dời mắt. Thấy Chu Tử ngây ngốc nhìn mình, Triệu Trinh khẽ mỉm cười, cắn môi một cái.

Động tác gợi cảm như vậy, Chu Tử cảm thấy cổ họng có chút phát khô, nàng đang muốn đi lấy nước, lại bị Triệu Trinh vượt lên trước một bước, cầm cái chén trên án thư lên.

Triệu Trinh bưng chén lên, nhấp một ngụm, sau đó kéo Chu Tử qua, hôn xuống. Hắn chậm rãi đem nước trong miệng mớn cho Chu Tử.

Chu Tử bị hắn hôn đến toàn thân mềm nhũn ra, vẫn nói: “Còn khát!”

Triệu Trinh lại uống một ngụm, lại hôn ghì Chu Tử.

Chờ khi Chu Tử bị Triệu Trinh vén váy nhấn lên cột giường, nàng mới nhớ tới tâm sự mấy ngày nay của mình, vội nói: “Triệu Trinh!”

“Hử?” Triệu Trinh đang chuyên chú lấy vật đó của mình ra, nhắm ngay nơi đó của Chu Tử.

“Chờ một chút, chàng đừng…” mặc dù Chu Tử chống cột giường, nhưng vẫn bị hắn đẩy mà thân mình nghiêng về phía trước.

“Đừng cái gì?” Vừa nói chuyện, Triệu Trinh vừa đẩy đã tiến vào được một chút. Trải qua một phen âu yếm vừa rồi, phía dưới của Chu Tử đã sớm ẩm ướt. Hai tay hắn đỡ lấy mông nhỏ của Chu Tử, hạ thân dùng sức đẩy vào, rốt cục vào hơn phân nửa, không khỏi thoải mái nhắm mắt lại, thở ra một hơi thật dài, lại cử động mạnh mẽ.

“A—” phía dưới của Chu Tử bị của hắn đột nhiên tiến vào, chống đỡ có chút căng đau, vừa rên rỉ một tiếng, không nghĩ tới, ngay sau đó chính là một trận bão tố.

Trong tình huống này, nàng còn quan tâm đến ý định của mình, đứt quãng nói: “Triệu Trinh… đừng… đừng… bắn vào… a…”

Triệu Trinh nghe hiểu, lại làm bộ như không hiểu, vừa va chạm tứ phía, vừa cắn vành tai Chu Tử, thấp giọng hỏi: “Đừng cái gì?”

Chu Tử ngây ngốc nghĩ hắn thật sự không nghe rõ, đành phải tiếp tục dặn, sợ Triệu Trinh không kiềm giữ được mà bắn vào: “Chàng đừng… đừng… đừng bắn… vào…”

Kể từ khi ra ngoài, Triệu Trinh đã vài ngày chưa làm chuyện đó, Chu Tử ngọ nguậy như vậy, phía dưới lập tức siết mạnh đè ép hắn, Triệu Trinh nhất thời nhịn không được, rốt cục hung hăng ra vào mấy cái, rồi dùng sức nhấn vào Chu Tử, bắt đầu… bắn ra.

Đợi sau khi hai người lên giường nằm ngủ, Chu Tử vẫn như đưa đám: “Không phải nói chàng đừng…”

Triệu Trinh nhắm mắt lại, tay lại ở trên người Chu Tử vuốt ve: “Nói không chừng đã sớm hoài thai rồi.”

Chu Tử nghe vậy, mặt đều trắng bệch: “Sẽ không xui xẻo như vậy chứ? Ngày mai thiếp phải đi tìm hai người Hầu Lâm Sinh, bảo bọn họ điều phối chế thuốc tránh thai mới được!”

Triệu Trinh không nói gì, hắn ôm Chu Tử, âm thầm tính toán. Chu Tử cho là hắn đang ngủ, lui vào trong lòng hắn, cũng nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Ngủ đến nửa đêm, Chu Tử bị Triệu Trinh sờ tỉnh, không biết Triệu Trinh tiến vào từ lúc nào, mà không cử động, chỉ lấy tay trêu chọc Chu Tử. Chu Tử cuối cùng cũng đầu hàng trước nam sắc của Triệu Trinh, một lần nữa lại bị Triệu Trinh thực hiện được ý đồ.

Buổi sáng tỉnh lại, Chu Tử nằm ở trên giường tính toán một chút, phát hiện mấy ngày nay đúng là kỳ nguy hiểm của mình, mà lần nào Triệu Trinh cũng đều bắn vào. Xem ra, sợ là có ngừa thai cũng vô dụng, vẫn là nên làm gì thì làm thế ấy đi! Chu Tử chấp nhận số mệnh.

Buổi sáng, Triệu Trinh còn cho gọi Hứa Văn Cử và Hầu Lâm Sinh tới, bắt mạch cho Chu Tử.



Quay lại Mục lục

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook