Nam Chính Chỉ Yêu Ánh Trăng Sáng
Chương 8: Cá Nướng
Nông Nông Nông
13/05/2022
Tần Miểu Miểu bối rối mãi, nhìn khuôn mặt Đức Minh ca ca, quyết định không đánh thức hắn.
Nàng dựa vào gốc đại thụ, nhích nhẹ cơ thể của mình, để mình nằm hẳn xuống cỏ, rồi nhắm mắt lại.
Ánh nắng đẹp thật, thích hợp để ngủ nhất.
"Miểu Miểu, ta bắt được cá ở dòng suối nhỏ gần đây, ăn không?" Tần Miểu Miểu thức dậy, thấy Đức Minh ca ca đang nướng cá.
Thấy nàng chỉ nhìn mình không nói gì, Nguyên Giác hỏi lại:
"Miểu Miểu, ăn cá không?"
Tần Miểu Miểu hoàn hồn, ngửi mùi thơm của cá nướng, nuốt nước miếng:
"Ăn ạ, ăn ạ!"
Nguyên Giác khẽ cười gật đầu, cầm gia vị rắc lên mình cá, đưa cho nàng.
Tần Miểu Miểu cầm con cá, thổi thổi rồi nhẹ nhàng cắn một miếng.
Ngon! Mắt nàng sáng lên.
Tuy Đức Minh ca ca mất trí nhớ nhưng vẫn nướng được cá ngon thế này!
Thấy nàng ăn thỏa mãn, Nguyên Giác lại cầm một xiên nữa nướng tiếp.
"Thơm quá." Một giọng nữ vang lên, ngay sau đó là một loạt bước chân hướng tới bên này.
Một lát sau, vài bóng người xuất hiện trước mặt Tần Miểu Miểu và Nguyên Giác.
Khương Thanh, Lý Văn Huyên và vài vị quý nữ.
Tần Miểu Miểu tò mò liếc qua Khương Thanh và Lý Văn Huyên.
Hai người này lạ thật đấy, trực giác của meo nói cho meo biết, hai người đều không thích đối phương, sao cứ phải cười với nhau thế?
Khương Thanh vô cùng tự nhiên lại gần, ngồi bên cạnh bọn họ, cười nói: "Ta bảo sao mùi hương lại quen thuộc vậy mà, hóa ra là điện hạ đang nướng cá."
Nói rồi, tự nhiên nhìn Nguyên Giác, trong mắt chan chứa ý vị lòng hiểu rõ mà không nói ra.
"Cô đã từng ăn cá điện hạ nướng ư?" Ánh mắt Lý Văn Huyên lóe lên, cũng ngồi xuống, chỉ là cực kỳ cẩn thận trải khăn xuống mặt đất.
"Đúng vậy," Khương Thanh cười nói, giọng điệu đầy vẻ hoài niệm, "Khi đó trong núi không có đồ ăn ngon, điện hạ thường hay đi bắt cá. Có lần nồi hỏng, ta may mắn được nếm thử cá do điện hạ nướng, rất ngon."
Nói rồi quay đầu nhìn Tần Miểu Miểu: "Quận chúa, người thấy cá điện hạ nướng ngon chứ?"
Điện hạ từng nướng cá cho nàng ta? Mặt Lý Văn Huyên biến sắc.
Hửm? Tần Miểu Miểu ngơ ngác đặt cá trong tay xuống.
Nàng ta đang nói chuyện với meo sao?
Lý Văn Huyên đưa tay lên, lấy tay áo che miệng cười.
Khương Thanh không thèm để ý, hỏi lại một lần.
Tần Miểu Miểu đang định trả lời thì một con cá thơm phức đã được đưa tới trước mặt nàng, giọng nói nhẹ nhàng của Đức Minh ca ca vang lên:
"Miểu Miểu, cá nướng xong rồi."
"Vâng ạ." Tần Miểu Miểu gật gật đầu, dùng tay khác nhận cá nướng của Đức Minh ca ca, cắn dần từ trái sang phải.
Nguyên Giác ngẩng đầu, trả lời những câu nói như rất quen thân của Khương Thanh: "Cô không nhớ mình đã từng nướng cá cho ngươi."
Khương Thanh bấy giờ mới biến sắc, oan ức nhìn hắn: "Điện hạ không nhớ sao ạ, khoảng thời gian hai ta ở trong núi..."
Nguyên Giác mất kiên nhẫn ngắt lời nàng ta: "Lúc này đang là hội săn mùa xuân, các ngươi hẳn phải tích cực săn mồi, cho mọi người thấy phong thái của các quý nữ nước ta, tụ tập hết ở đây làm gì?"
Khương Thanh:...
Lý Văn Huyên:...
Các quý nữ:...
Vậy sao Thái Tử lại ở đây nướng cá với Quận chúa Lan Lăng?
Tuy rằng Thái Tử điện hạ địa vị cao, quyền thế cao, nhưng ngoài Quận chúa Lan Lăng thì đối xử với ai cũng vô cùng lạnh nhạt, các quý nữ không dám nán lại lâu, lần lượt rời đi.
Nguyên Giác gọi Khương Thanh lại.
Khương Thanh mừng rỡ, chẳng lẽ Thái Tử Đức Minh thật ra vẫn còn có chút tình nghĩa với nàng, vừa nãy hành động như vậy là để cho các quý nữ kia xem?
Nàng ta mỉm cười, duyên dáng quay đầu, nhưng lại bắt gặp khuôn mặt lạnh lùng của Thái Tử Đức Minh.
"Sau này đừng cố ý xuất hiện trước mặt Cô và Quận chúa, bằng không, Cô sẽ đưa ngươi và cả Hoàng Hậu luôn trợ giúp ngươi ra khỏi cung, đã rõ chưa?"
Cô gái này vô cùng quỷ dị, tuyệt đối không thể để nàng ta tiếp cận Miểu Miểu.
Mặt Khương Thanh trắng bệch, nhớ tới hành động của vị Thái Tử này sau khi bước lên ngôi vị hoàng đế ở kiếp trước, không nhịn được run rẩy.
Thời gian trước sống quá dễ dàng, hoặc có thể nói là vị Thái Tử này lúc ở sơn cốc thể hiện ra vẻ vô hại quá mức, thế nên nàng ta đã quên mất vị Thái Tử này tàn nhẫn đến mức nào.
Nàng ta nhìn thoáng qua Miểu Miểu đang tập trung ăn cá nướng, trong lòng càng cảm thấy không cam tâm.
Sau khi những người đó rời đi, nơi này cũng yên tĩnh trở lại, Nguyên Giác cầm một con cá lên nướng tiếp.
Chỉ ăn cá không hơi ngấy, Nguyên Giác dẫn Tần Miểu Miểu đi tìm chút quả dại, rửa qua ở dòng suối nhỏ bên cạnh rồi ăn luôn.
Tần Miểu Miểu rất thích như vậy.
Là một con mèo cực kì chán ghét những thứ lễ nghi phiền phức đó, nàng ghét nhất kiểu ăn trái cây phải gọt vỏ, cắt thành miếng rồi mới được ăn. Nhưng khổ nỗi nàng lại có một vị mẫu thân dốc lòng hy vọng nàng có thể làm thục nữ, vì chiều người, nàng chỉ có thể kìm nén bản tính, ăn "trái cây kiểu thục nữ" tận mười mấy năm.
May mà Đức Minh ca ca hiểu nàng! Con sen này thật ra cũng không tồi!
Nàng vui vẻ rạo rực cắn một miếng trái cây.
Nguyên Giác cầm quả, bỗng ngây người.
Rõ ràng là hắn định dùng dao găm để cắt trái cây tử tế cho Miểu Miểu, có định đưa thẳng cho nàng ăn đâu? Miểu Miểu sẽ không trách hắn chăm sóc nàng không chu đáo chứ?
Hắn như lơ đãng nhìn Tần Miểu Miểu, thấy nàng ăn vui vẻ trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Vẫn may, vẫn may.
Hai người ăn xong, trời cũng đã xế chiều, Nguyên Giác thổi còi gọi ngựa của hai người quay lại, chậm rãi cưỡi ngựa về lều trại.
"Bệ hạ, Ngũ hoàng tử quả thật là thiếu niên anh tài, một mình mà cũng có thể giết được một con gấu, Bệ hạ có tay gấu để thưởng thức rồi ạ."
Phía dưới ngai vàng, một con gấu nằm bất động trên mặt đất, trên thân có mấy mũi tên.
Hoàng Hậu nhìn con gấu, làm như bất mãn rồi nói: "Trác Nhi, sao con bất cẩn quá, da gấu đẹp thế này có thể làm cho phụ hoàng một cái áo choàng, vậy mà bị con làm thành như vậy."
Thiên Thần đế cười cười, an ủi Hoàng Hậu: "Săn được một con gấu cũng không dễ, Ngũ hoàng nhi vì trẫm mà bắt được con gấu này đã là không tồi, Hoàng Hậu nàng đừng quá khắt khe với nó."
Hoàng hậu gật đầu: "Bệ hạ nói phải, để tối nay bảo ngự trù nấu món tay gấu cho ngài ạ."
"Được, trẫm cũng đang muốn nếm thử hương vị của tay gấu đây."
Thiên Thần đế nhìn con gấu dưới đất, bỗng nói: "Thái Tử cũng rất thích ăn tay gấu, mang cho nó một cái đi."
Ngũ hoàng tử đứng phía dưới, nghe phụ hoàng thản nhiên đưa tay gấu mình săn được cho Thái Tử, ánh mắt trầm xuống.
Hoàng Hậu nhìn hắn cười, trong mắt ẩn chứa ý cảnh cáo, ngay sau đó mỉm cười nói với Thiên Thần đế:
"Thái Tử hay tin được phụ hoàng ban tay gấu, không biết sẽ vui mừng đến cỡ nào, thần thiếp phái người mang tay gấu đi ngay ạ."
Nói rồi, Hoàng Hậu lại cảm thán: "Thái Tử xưa nay tôn kính phụ hoàng, không biết lần này sẽ săn được gì mang về cho Bệ hạ."
Người mà Hoàng Hậu sắp xếp vẫn luôn âm thầm đi theo Thái Tử, biết được vị Thái Tử này không hề đi săn thú mà đi nướng cá cho con bé Lan Lăng, sợ là lần này sẽ trở về tay không.
Ngũ hoàng tử săn được gấu, huynh trưởng lại vì ở bên cạnh một đứa con gái mà không săn bắt được gì, không biết các triều thần và Bệ hạ sẽ nghĩ như thế nào.
Nghĩ vậy, Hoàng Hậu mới thả lỏng đôi chút.
Tuy là không biết vì sao hắn đã mất trí nhớ mà vẫn đối xử với Quận chúa Lan Lăng tốt như vậy, nhưng Thái Tử Đức Minh hùng tài đại lược trước kia cũng không thể làm những chuyện không có đầu óc thế này.
Xem ra tin tức mà người Hoàng Hậu sắp xếp ở Đông Cung có được là chính xác, Thái Tử quả thực đã mất trí nhớ.
Lúc Nguyên Giác và Tần Miểu Miểu tiến vào, bầu không khí giữa sân đang vô cùng sôi động.
Thấy hai người về cùng nhau, Thiên Thần đế chọc ghẹo bảo: "A Giác sao lại về cùng Miểu Miểu thế này? Bắt được cái gì rồi?"
Tần Miểu Miểu vò vò khăn tay, ngập ngừng: "Miểu Miểu... Miểu Miểu chưa bắt được gì ạ."
Thiên Thần đế gật gật đầu, không bất ngờ chút nào, dù sao thì con bé này cũng chưa từng bắt được con gì.
Ông chuyển tầm mắt đến Nguyên Giác: "A Giác thì sao?"
Nguyên Giác vô cùng bình tĩnh: "Con chưa bắt được gì ạ."
Toàn trường ồ lên.
Thái Tử điện hạ sao vậy, sao có thể đến một con mồi cũng không bắt được?"
Thiên Thần đế cũng hơi ngạc nhiên, cũng có chút lo lắng, chẳng lẽ A Giác mất trí nhớ, quên luôn cả cách săn thú hay sao: "A Giác làm sao vậy?"
Ngũ hoàng tử cũng ra vẻ quan tâm nói: "Đúng đấy Tam ca, có phải huynh khó chịu ở đâu không? Hay là muốn cho phụ hoàng một niềm vui bất ngờ? Đệ còn bắt được một con gấu, sao huynh có thể không bắt được thứ gì chứ?"
Khương Thanh và những người biết chuyện đều chửi thầm trong lòng: Là bởi vì vị Thái Tử điện hạ này cả ngày chỉ đi nướng cá cho Quận chúa Lan Lăng.
Tác giả có lời muốn nói:
Rồi rồi rồi, cuối cùng cũng thả lỏng một chút...
Nàng dựa vào gốc đại thụ, nhích nhẹ cơ thể của mình, để mình nằm hẳn xuống cỏ, rồi nhắm mắt lại.
Ánh nắng đẹp thật, thích hợp để ngủ nhất.
"Miểu Miểu, ta bắt được cá ở dòng suối nhỏ gần đây, ăn không?" Tần Miểu Miểu thức dậy, thấy Đức Minh ca ca đang nướng cá.
Thấy nàng chỉ nhìn mình không nói gì, Nguyên Giác hỏi lại:
"Miểu Miểu, ăn cá không?"
Tần Miểu Miểu hoàn hồn, ngửi mùi thơm của cá nướng, nuốt nước miếng:
"Ăn ạ, ăn ạ!"
Nguyên Giác khẽ cười gật đầu, cầm gia vị rắc lên mình cá, đưa cho nàng.
Tần Miểu Miểu cầm con cá, thổi thổi rồi nhẹ nhàng cắn một miếng.
Ngon! Mắt nàng sáng lên.
Tuy Đức Minh ca ca mất trí nhớ nhưng vẫn nướng được cá ngon thế này!
Thấy nàng ăn thỏa mãn, Nguyên Giác lại cầm một xiên nữa nướng tiếp.
"Thơm quá." Một giọng nữ vang lên, ngay sau đó là một loạt bước chân hướng tới bên này.
Một lát sau, vài bóng người xuất hiện trước mặt Tần Miểu Miểu và Nguyên Giác.
Khương Thanh, Lý Văn Huyên và vài vị quý nữ.
Tần Miểu Miểu tò mò liếc qua Khương Thanh và Lý Văn Huyên.
Hai người này lạ thật đấy, trực giác của meo nói cho meo biết, hai người đều không thích đối phương, sao cứ phải cười với nhau thế?
Khương Thanh vô cùng tự nhiên lại gần, ngồi bên cạnh bọn họ, cười nói: "Ta bảo sao mùi hương lại quen thuộc vậy mà, hóa ra là điện hạ đang nướng cá."
Nói rồi, tự nhiên nhìn Nguyên Giác, trong mắt chan chứa ý vị lòng hiểu rõ mà không nói ra.
"Cô đã từng ăn cá điện hạ nướng ư?" Ánh mắt Lý Văn Huyên lóe lên, cũng ngồi xuống, chỉ là cực kỳ cẩn thận trải khăn xuống mặt đất.
"Đúng vậy," Khương Thanh cười nói, giọng điệu đầy vẻ hoài niệm, "Khi đó trong núi không có đồ ăn ngon, điện hạ thường hay đi bắt cá. Có lần nồi hỏng, ta may mắn được nếm thử cá do điện hạ nướng, rất ngon."
Nói rồi quay đầu nhìn Tần Miểu Miểu: "Quận chúa, người thấy cá điện hạ nướng ngon chứ?"
Điện hạ từng nướng cá cho nàng ta? Mặt Lý Văn Huyên biến sắc.
Hửm? Tần Miểu Miểu ngơ ngác đặt cá trong tay xuống.
Nàng ta đang nói chuyện với meo sao?
Lý Văn Huyên đưa tay lên, lấy tay áo che miệng cười.
Khương Thanh không thèm để ý, hỏi lại một lần.
Tần Miểu Miểu đang định trả lời thì một con cá thơm phức đã được đưa tới trước mặt nàng, giọng nói nhẹ nhàng của Đức Minh ca ca vang lên:
"Miểu Miểu, cá nướng xong rồi."
"Vâng ạ." Tần Miểu Miểu gật gật đầu, dùng tay khác nhận cá nướng của Đức Minh ca ca, cắn dần từ trái sang phải.
Nguyên Giác ngẩng đầu, trả lời những câu nói như rất quen thân của Khương Thanh: "Cô không nhớ mình đã từng nướng cá cho ngươi."
Khương Thanh bấy giờ mới biến sắc, oan ức nhìn hắn: "Điện hạ không nhớ sao ạ, khoảng thời gian hai ta ở trong núi..."
Nguyên Giác mất kiên nhẫn ngắt lời nàng ta: "Lúc này đang là hội săn mùa xuân, các ngươi hẳn phải tích cực săn mồi, cho mọi người thấy phong thái của các quý nữ nước ta, tụ tập hết ở đây làm gì?"
Khương Thanh:...
Lý Văn Huyên:...
Các quý nữ:...
Vậy sao Thái Tử lại ở đây nướng cá với Quận chúa Lan Lăng?
Tuy rằng Thái Tử điện hạ địa vị cao, quyền thế cao, nhưng ngoài Quận chúa Lan Lăng thì đối xử với ai cũng vô cùng lạnh nhạt, các quý nữ không dám nán lại lâu, lần lượt rời đi.
Nguyên Giác gọi Khương Thanh lại.
Khương Thanh mừng rỡ, chẳng lẽ Thái Tử Đức Minh thật ra vẫn còn có chút tình nghĩa với nàng, vừa nãy hành động như vậy là để cho các quý nữ kia xem?
Nàng ta mỉm cười, duyên dáng quay đầu, nhưng lại bắt gặp khuôn mặt lạnh lùng của Thái Tử Đức Minh.
"Sau này đừng cố ý xuất hiện trước mặt Cô và Quận chúa, bằng không, Cô sẽ đưa ngươi và cả Hoàng Hậu luôn trợ giúp ngươi ra khỏi cung, đã rõ chưa?"
Cô gái này vô cùng quỷ dị, tuyệt đối không thể để nàng ta tiếp cận Miểu Miểu.
Mặt Khương Thanh trắng bệch, nhớ tới hành động của vị Thái Tử này sau khi bước lên ngôi vị hoàng đế ở kiếp trước, không nhịn được run rẩy.
Thời gian trước sống quá dễ dàng, hoặc có thể nói là vị Thái Tử này lúc ở sơn cốc thể hiện ra vẻ vô hại quá mức, thế nên nàng ta đã quên mất vị Thái Tử này tàn nhẫn đến mức nào.
Nàng ta nhìn thoáng qua Miểu Miểu đang tập trung ăn cá nướng, trong lòng càng cảm thấy không cam tâm.
Sau khi những người đó rời đi, nơi này cũng yên tĩnh trở lại, Nguyên Giác cầm một con cá lên nướng tiếp.
Chỉ ăn cá không hơi ngấy, Nguyên Giác dẫn Tần Miểu Miểu đi tìm chút quả dại, rửa qua ở dòng suối nhỏ bên cạnh rồi ăn luôn.
Tần Miểu Miểu rất thích như vậy.
Là một con mèo cực kì chán ghét những thứ lễ nghi phiền phức đó, nàng ghét nhất kiểu ăn trái cây phải gọt vỏ, cắt thành miếng rồi mới được ăn. Nhưng khổ nỗi nàng lại có một vị mẫu thân dốc lòng hy vọng nàng có thể làm thục nữ, vì chiều người, nàng chỉ có thể kìm nén bản tính, ăn "trái cây kiểu thục nữ" tận mười mấy năm.
May mà Đức Minh ca ca hiểu nàng! Con sen này thật ra cũng không tồi!
Nàng vui vẻ rạo rực cắn một miếng trái cây.
Nguyên Giác cầm quả, bỗng ngây người.
Rõ ràng là hắn định dùng dao găm để cắt trái cây tử tế cho Miểu Miểu, có định đưa thẳng cho nàng ăn đâu? Miểu Miểu sẽ không trách hắn chăm sóc nàng không chu đáo chứ?
Hắn như lơ đãng nhìn Tần Miểu Miểu, thấy nàng ăn vui vẻ trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Vẫn may, vẫn may.
Hai người ăn xong, trời cũng đã xế chiều, Nguyên Giác thổi còi gọi ngựa của hai người quay lại, chậm rãi cưỡi ngựa về lều trại.
"Bệ hạ, Ngũ hoàng tử quả thật là thiếu niên anh tài, một mình mà cũng có thể giết được một con gấu, Bệ hạ có tay gấu để thưởng thức rồi ạ."
Phía dưới ngai vàng, một con gấu nằm bất động trên mặt đất, trên thân có mấy mũi tên.
Hoàng Hậu nhìn con gấu, làm như bất mãn rồi nói: "Trác Nhi, sao con bất cẩn quá, da gấu đẹp thế này có thể làm cho phụ hoàng một cái áo choàng, vậy mà bị con làm thành như vậy."
Thiên Thần đế cười cười, an ủi Hoàng Hậu: "Săn được một con gấu cũng không dễ, Ngũ hoàng nhi vì trẫm mà bắt được con gấu này đã là không tồi, Hoàng Hậu nàng đừng quá khắt khe với nó."
Hoàng hậu gật đầu: "Bệ hạ nói phải, để tối nay bảo ngự trù nấu món tay gấu cho ngài ạ."
"Được, trẫm cũng đang muốn nếm thử hương vị của tay gấu đây."
Thiên Thần đế nhìn con gấu dưới đất, bỗng nói: "Thái Tử cũng rất thích ăn tay gấu, mang cho nó một cái đi."
Ngũ hoàng tử đứng phía dưới, nghe phụ hoàng thản nhiên đưa tay gấu mình săn được cho Thái Tử, ánh mắt trầm xuống.
Hoàng Hậu nhìn hắn cười, trong mắt ẩn chứa ý cảnh cáo, ngay sau đó mỉm cười nói với Thiên Thần đế:
"Thái Tử hay tin được phụ hoàng ban tay gấu, không biết sẽ vui mừng đến cỡ nào, thần thiếp phái người mang tay gấu đi ngay ạ."
Nói rồi, Hoàng Hậu lại cảm thán: "Thái Tử xưa nay tôn kính phụ hoàng, không biết lần này sẽ săn được gì mang về cho Bệ hạ."
Người mà Hoàng Hậu sắp xếp vẫn luôn âm thầm đi theo Thái Tử, biết được vị Thái Tử này không hề đi săn thú mà đi nướng cá cho con bé Lan Lăng, sợ là lần này sẽ trở về tay không.
Ngũ hoàng tử săn được gấu, huynh trưởng lại vì ở bên cạnh một đứa con gái mà không săn bắt được gì, không biết các triều thần và Bệ hạ sẽ nghĩ như thế nào.
Nghĩ vậy, Hoàng Hậu mới thả lỏng đôi chút.
Tuy là không biết vì sao hắn đã mất trí nhớ mà vẫn đối xử với Quận chúa Lan Lăng tốt như vậy, nhưng Thái Tử Đức Minh hùng tài đại lược trước kia cũng không thể làm những chuyện không có đầu óc thế này.
Xem ra tin tức mà người Hoàng Hậu sắp xếp ở Đông Cung có được là chính xác, Thái Tử quả thực đã mất trí nhớ.
Lúc Nguyên Giác và Tần Miểu Miểu tiến vào, bầu không khí giữa sân đang vô cùng sôi động.
Thấy hai người về cùng nhau, Thiên Thần đế chọc ghẹo bảo: "A Giác sao lại về cùng Miểu Miểu thế này? Bắt được cái gì rồi?"
Tần Miểu Miểu vò vò khăn tay, ngập ngừng: "Miểu Miểu... Miểu Miểu chưa bắt được gì ạ."
Thiên Thần đế gật gật đầu, không bất ngờ chút nào, dù sao thì con bé này cũng chưa từng bắt được con gì.
Ông chuyển tầm mắt đến Nguyên Giác: "A Giác thì sao?"
Nguyên Giác vô cùng bình tĩnh: "Con chưa bắt được gì ạ."
Toàn trường ồ lên.
Thái Tử điện hạ sao vậy, sao có thể đến một con mồi cũng không bắt được?"
Thiên Thần đế cũng hơi ngạc nhiên, cũng có chút lo lắng, chẳng lẽ A Giác mất trí nhớ, quên luôn cả cách săn thú hay sao: "A Giác làm sao vậy?"
Ngũ hoàng tử cũng ra vẻ quan tâm nói: "Đúng đấy Tam ca, có phải huynh khó chịu ở đâu không? Hay là muốn cho phụ hoàng một niềm vui bất ngờ? Đệ còn bắt được một con gấu, sao huynh có thể không bắt được thứ gì chứ?"
Khương Thanh và những người biết chuyện đều chửi thầm trong lòng: Là bởi vì vị Thái Tử điện hạ này cả ngày chỉ đi nướng cá cho Quận chúa Lan Lăng.
Tác giả có lời muốn nói:
Rồi rồi rồi, cuối cùng cũng thả lỏng một chút...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.