Nam Chính Chỉ Yêu Ánh Trăng Sáng
Chương 9: Hôn Trộm Dưới Ánh Trăng
Nông Nông Nông
13/05/2022
Nguyên Giác ngẩng đầu, làm lơ những câu nói hùng hổ của Ngũ hoàng tử, không nói gì.
Vẻ mặt của hắn rất dửng dưng, nhưng ánh mắt lại vô cùng phức tạp, dường như không hề để ý đến những lời nói của Ngũ hoàng tử, dường như lại vô cùng để ý, chỉ là ngại huynh đệ tình thân nên nhịn xuống. Thiên Thần đế nhìn khuôn mặt hắn, bỗng thấy xót xa.
Đứa con trai này luôn tỏ ra mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức khiến người ta vô thức quên mất nó chẳng qua chỉ là một thiếu niên hơn hai mươi tuổi, đã vậy từ lâu đã không còn mẹ.
Nhìn khuôn mặt của Thái Tử, Thiên Thần đế bỗng chốc lơ đãng, ông nhớ đến lúc Nguyên Hoàng Hậu hấp hối, dùng hết sức lực còn sót lại để nắm tay ông, nước mắt giàn giụa, cầu xin ông hãy chăm sóc cho hoàng nhi của bọn họ.
Chớp mắt đã qua hai mươi năm.
Nhìn khí thế hùng hổ của Ngũ hoàng tử phía dưới, biểu cảm trên mặt Thiên Thần đế trầm xuống.
Hoàng Hậu cảm nhận được chuyện không đúng, nhẹ nhàng gõ gõ chung trà gần đó, "Trác Nhi, dạo này con bận nên quên mất phải không? Tam ca của con bệnh nặng mới khỏi, giờ vẫn đang trong thời kỳ tĩnh dưỡng."
Nguyên Trác được Hoàng Hậu nhắc nhở mới để ý đến biểu cảm không vui Thiên Thần đế, hoảng hốt trong lòng, vội cười nói: "Sức khỏe của Tam ca rất tốt, trước kia ít khi sinh bệnh, con cũng quên mất là huynh ấy đang bị bệnh," Hắn quay đầu nói với Nguyên Giác, "Tam ca, xin lỗi, xin lỗi huynh, đệ lỗ mãng rồi."
Nguyên Giác gật gật đầu, ngồi về ghế của mình.
Hắn không nói gì, nhưng dường như lại bày tỏ hết thảy, Nguyên Trác bị chiêu thức ấy vần cho ngơ ngẩn, xấu hổ đứng sững lại chốc lát mới ngượng ngùng về lại ghế.
Vài triều thần nhạy bén nhướng mày, trong lòng đánh giá cuộc đối đầu vừa rồi của Thái Tử và Ngũ hoàng tử.
Không nói lời nào, không đánh mà thắng, Thái Tử điện hạ vẫn cao tay hơn.
Tần Miểu Miểu thấy Đức Minh ca ca vẫn vô cùng điềm tĩnh, chớp chớp đôi mắt to tròn.
Đức Minh ca ca tốt tính thật đấy, đến Ngũ hoàng tử khiêu khích mà cũng mặc kệ.
Một trong các thủ tục cần thiết của hội săn mùa xuân là kiểm kê chiến lợi phẩm của mọi người, sau đó bình chọn ra người xuất sắc nhất, theo quy định, người xuất sắc nhất có thể đưa ra một thỉnh cầu với Thiên Thần đế.
Người xuất sắc nhất của hội săn mùa xuân này là Ngũ hoàng tử.
Thiên Thần đế nhìn con trai, chàng thiếu niên oai hùng phía dưới, hỏi hắn muốn điều gì
Ngũ hoàng tử vừa bị mẫu hậu nhắc nhở, bấy giờ không còn vẻ đắc ý, vênh váo lúc mới săn được gấu, nghe Thiên Thần đế hỏi chuyện thì hơi thẹn thùng nói:
"Phụ hoàng, nhi thần đã trưởng thành, có thể xuất cung lập phủ."
Nước Tề có quy định để đảm bảo địa vị của Thái Tử, Thái Tử phải vào triều năm mười lăm tuổi, còn hoàng tử sau khi thành thân mới được xuất cung lập phủ.
Ngũ hoàng tử năm nay đã mười tám, lại chưa đính hôn, cũng coi là thành thân muộn.
Thiên Thần đế cười to: "Ngũ hoàng tử lớn rồi, muốn thành thân rồi."
Ngũ hoàng tử đỏ mặt gật đầu.
Thiên Thần đế tò mò: "Ngũ hoàng nhi đã có ý trung nhân hay sao?"
Ngũ hoàng tử làm như lơ đãng nhìn Khương Thanh, lắc đầu: "Phụ hoàng tùy ý quyết định ạ."
......
Chạng vạng, mọi người quây quần lại nướng con mồi mình thu hoạch được, trên mặt đất chỗ nào cũng là đống lửa, các tiểu thư, thiếu niên quý tộc đoan trang, tao nhã ban ngày giờ đây ngồi chung một chỗ, nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Nguyên Giác và Tần Miểu Miểu buổi chiều đã ăn rất nhiều cá nướng, giờ cũng không đói nên tìm đại một bụi cỏ ngồi xuống.
"Đức Minh ca ca, chàng không đến chỗ hoàng cữu sao?" Miểu Miểu phồng má, nhìn Ngũ hoàng tử đang ở cạnh Thiên Thần đế, nướng thỏ cho ông, rồi lại nhìn Đức Minh ca ca nhàn nhã bên cạnh mình, mở miệng hỏi.
Nguyên Giác lắc đầu: "Không cần."
Thân thế của Khương Thanh đã được điều tra vài lần nhưng vẫn không tìm ra sơ hở, phụ hoàng bực bội trong lòng vì năng lực yếu kém của thuộc hạ, càng thêm kiêng kị Khương Thanh có thể "vô tình" gặp gỡ mình.
Ngũ hoàng tử và Hoàng Hậu không biết suy nghĩ trong lòng Thiên Thần đế, vì tài sản lão An Quốc Công để lại mà tìm mọi cách tiếp cận Khương Thanh, phạm vào điều kiêng kị của Thiên Thần đế.
Thấy Đức Minh ca ca tự tin như vậy, Tần Miểu Miểu lại hoài nghi chuyện hắn mất trí nhớ.
Mắt hạnh to tròn của nàng trong suốt như nhìn thấy tận đáy, quả thực không thể che giấu được gì, Nguyên Giác bật cười, đang định nói gì lại nghe thấy có tiếng hai người đến gần. Ngay sau đó, một giọng nói vang lên:
"Ngũ hoàng tử điện hạ, người tìm thần nữ ra đây có việc gì ạ?"
Tần Miểu Miểu: Giọng Khương Thanh đây mà?
Nàng quay đầu, tròn mắt nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Nguyên Giác.
Làm sao bây giờ?
Nguyên Giác chỉ chỉ miếng da lông phía dưới bọn họ, lại chỉ lều trại bên cạnh, ý bảo bọn họ cứ ở đây.
Bây giờ bọn họ đang ở đằng sau lều trại, mà Khương Thanh và Ngũ hoàng tử đang ở bên cạnh lều, đằng sau có khoảng cách nhất định, có thể nghe tiếng mà không nhìn thấy đối phương.
Đức Minh ca ca bảo không cần đi, Tần Miểu Miểu cũng an tâm, ngồi trên da lông yên tĩnh ngóng chuyện.
Bên kia, Ngũ hoàng tử dịu giọng, như một người khác hoàn toàn với dáng vẻ kiêu ngạo thường ngày.
"A Thanh, ta đã nói với muội rồi mà, chúng ta là biểu huynh muội, muội gọi ta là biểu ca là được rồi."
Biểu ca? Khương Thanh nhướng mày, che giấu ý mỉa mai trong mắt.
Kiếp trước, Lý Hoàng Hậu và An Quốc Công vì tài sản cha nàng để lại mà hại chết nàng, hiện giờ thấy không thể âm thầm giết chết nàng nên bắt đầu mượn sức nàng?
Nàng nhẹ nhàng bảo: "Ngũ điện hạ thân phận tôn quý, A Thanh không dám trèo cao."
Ngũ hoàng tử bị từ chối cũng không hề nổi giận, hắn biết A Thanh sinh sống nhiều năm trên núi nên dễ thẹn thùng.
Hắn nhìn cần cổ trắng ngần vì cúi đầu mà hơi lộ ra, trong lòng mềm nhũn.
"Vậy tùy muội, nhưng muội phải nhớ, ta luôn là biểu ca của muội, sẽ bảo vệ cho muội từng giờ từng khắc."
"Vâng, điện hạ."
"À phải rồi, Khương Thanh, chuyện lần trước ta nói với muội, muội nghĩ thế nào?" Ngũ hoàng tử hạ giọng, ngập ngừng hỏi.
Chuyện gì mà trịnh trọng thế? Tần Miểu Miểu khẽ meo meo dựng lỗ tai lên.
Nguyên Giác bỗng lại gần, nắm lấy bàn nhỏ của nàng.
Tần Miểu Miểu:???
Nguyên Giác không nói gì, bàn tay to không ít thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay nhỏ non mịn của Tần Miểu Miểu, làm nàng ngưa ngứa, không nhịn được muốn rút tay ra.
Không lay động được gì.
Sao Đức Minh ca ca lại tự nhiên dính người thế? Tần Miểu Miểu buồn rầu nhún mũi, do dự mãi, cuối cùng vẫn để kệ rồi hóng hớt tiếp.
"Điện hạ, ta..." Khương Thanh muốn nói lại thôi, "Mẫu thân thần nữ trước khi lâm chung đã dặn dò thần nữ, không được làm thiếp thất người khác..."
"A Thanh, ta sẽ không phụ muội, muội chỉ cần đồng ý, ta sẽ lập tức đi xin phụ hoàng mẫu hậu, ban muội cho ta làm chính thê!" Ngũ hoàng tử nói vội, chỉ kém thề với trời.
Khương Thanh vẫn cự tuyệt: "Điện hạ, hai chúng ta đều biết, Hoàng Hậu nương nương đang tìm kiếm chính thê cho người, không hề suy xét đến thần nữ."
Ngũ hoàng tử nghẹn lời, hắn hiểu mẫu hậu, kế hoạch dẫn dắt Khương Thanh quyến rũ Thái Tử thất bại, mẫu hậu bảo hắn tiếp cận Khương Thanh vì tài sản trong tay nàng, lúc cần cho nàng cái danh trắc phi là được, tuyệt đối không thể để một đứa con gái mồ côi bị Thái Tử từ chối làm chính thê của hắn.
Chỉ là nếu bảo hắn phải từ bỏ...
Hắn nhìn khuôn mặt mỹ lệ của Khương Thanh, không cam lòng.
Khương Thanh là người con gái hợp ý nhất mà hắn từng gặp, hắn không muốn từ bỏ.
"Ta..." Hắn có ý thuyết phục nàng.
"Điện hạ, di nguyện của mẫu thân, thứ cho Khương Thanh không thể làm trái." Dứt lời, lập tức xoay người đi.
Ngũ hoàng tử vội vàng đuổi theo.
Sau khi bọn họ đi xa, Tần Miểu Miểu chọc chọc cằm, nói thầm bên tai Nguyên Giác, đùa: "Tiếp theo huynh ấy chắc chắn sẽ nói: Biểu muội, tình nghĩa ta với muội, hẳn muội cũng biết. Dẫu cho ta có chính thê, nhất định sẽ không bạc đãi muội, trong lòng ta, muội chính là thê tử duy nhất..."
Nguyên Giác nội công thâm hậu, nghe thấy Ngũ hoàng tử cách đó không xa vừa đuổi theo Khương Thanh vừa nói:
"A Thanh, tình nghĩa ta với muội, hẳn muội cũng biết. Dẫu cho ta có chính thê, nhất định sẽ không bạc đãi muội, trong lòng ta, muội chính là thê tử duy nhất..."
Hắn bật cười, kéo đôi tay nhỏ nhắn, mềm mại trong tay lên hôn một cái.
Tần Miểu Miểu: "Đức Minh ca ca, sao chàng lại hôn trộm em!"
Hầy, Đức Minh ca ca xấu xa, rõ ràng là đã hứa với mẫu thân là không tiếp xúc thân thể với meo rồi mà, đã vậy mà còn hôn trộm meo.
Nguyên Giác: "Nàng xem ánh trăng này."
Tần Miểu Miểu ngẩng đầu, một vầng trăng tròn xoe treo giữa không trung, ánh trăng dịu nhẹ phủ xuống hai người, mềm mại mơ màng.
Một nụ hôn bất chợt rơi xuống mái đầu nàng.
Tác giả có lời muốn nói:
Đêm trăng sáng, mỹ nhân bên cạnh, quả là thời cơ hôn trộm tuyệt vời...
Vẻ mặt của hắn rất dửng dưng, nhưng ánh mắt lại vô cùng phức tạp, dường như không hề để ý đến những lời nói của Ngũ hoàng tử, dường như lại vô cùng để ý, chỉ là ngại huynh đệ tình thân nên nhịn xuống. Thiên Thần đế nhìn khuôn mặt hắn, bỗng thấy xót xa.
Đứa con trai này luôn tỏ ra mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức khiến người ta vô thức quên mất nó chẳng qua chỉ là một thiếu niên hơn hai mươi tuổi, đã vậy từ lâu đã không còn mẹ.
Nhìn khuôn mặt của Thái Tử, Thiên Thần đế bỗng chốc lơ đãng, ông nhớ đến lúc Nguyên Hoàng Hậu hấp hối, dùng hết sức lực còn sót lại để nắm tay ông, nước mắt giàn giụa, cầu xin ông hãy chăm sóc cho hoàng nhi của bọn họ.
Chớp mắt đã qua hai mươi năm.
Nhìn khí thế hùng hổ của Ngũ hoàng tử phía dưới, biểu cảm trên mặt Thiên Thần đế trầm xuống.
Hoàng Hậu cảm nhận được chuyện không đúng, nhẹ nhàng gõ gõ chung trà gần đó, "Trác Nhi, dạo này con bận nên quên mất phải không? Tam ca của con bệnh nặng mới khỏi, giờ vẫn đang trong thời kỳ tĩnh dưỡng."
Nguyên Trác được Hoàng Hậu nhắc nhở mới để ý đến biểu cảm không vui Thiên Thần đế, hoảng hốt trong lòng, vội cười nói: "Sức khỏe của Tam ca rất tốt, trước kia ít khi sinh bệnh, con cũng quên mất là huynh ấy đang bị bệnh," Hắn quay đầu nói với Nguyên Giác, "Tam ca, xin lỗi, xin lỗi huynh, đệ lỗ mãng rồi."
Nguyên Giác gật gật đầu, ngồi về ghế của mình.
Hắn không nói gì, nhưng dường như lại bày tỏ hết thảy, Nguyên Trác bị chiêu thức ấy vần cho ngơ ngẩn, xấu hổ đứng sững lại chốc lát mới ngượng ngùng về lại ghế.
Vài triều thần nhạy bén nhướng mày, trong lòng đánh giá cuộc đối đầu vừa rồi của Thái Tử và Ngũ hoàng tử.
Không nói lời nào, không đánh mà thắng, Thái Tử điện hạ vẫn cao tay hơn.
Tần Miểu Miểu thấy Đức Minh ca ca vẫn vô cùng điềm tĩnh, chớp chớp đôi mắt to tròn.
Đức Minh ca ca tốt tính thật đấy, đến Ngũ hoàng tử khiêu khích mà cũng mặc kệ.
Một trong các thủ tục cần thiết của hội săn mùa xuân là kiểm kê chiến lợi phẩm của mọi người, sau đó bình chọn ra người xuất sắc nhất, theo quy định, người xuất sắc nhất có thể đưa ra một thỉnh cầu với Thiên Thần đế.
Người xuất sắc nhất của hội săn mùa xuân này là Ngũ hoàng tử.
Thiên Thần đế nhìn con trai, chàng thiếu niên oai hùng phía dưới, hỏi hắn muốn điều gì
Ngũ hoàng tử vừa bị mẫu hậu nhắc nhở, bấy giờ không còn vẻ đắc ý, vênh váo lúc mới săn được gấu, nghe Thiên Thần đế hỏi chuyện thì hơi thẹn thùng nói:
"Phụ hoàng, nhi thần đã trưởng thành, có thể xuất cung lập phủ."
Nước Tề có quy định để đảm bảo địa vị của Thái Tử, Thái Tử phải vào triều năm mười lăm tuổi, còn hoàng tử sau khi thành thân mới được xuất cung lập phủ.
Ngũ hoàng tử năm nay đã mười tám, lại chưa đính hôn, cũng coi là thành thân muộn.
Thiên Thần đế cười to: "Ngũ hoàng tử lớn rồi, muốn thành thân rồi."
Ngũ hoàng tử đỏ mặt gật đầu.
Thiên Thần đế tò mò: "Ngũ hoàng nhi đã có ý trung nhân hay sao?"
Ngũ hoàng tử làm như lơ đãng nhìn Khương Thanh, lắc đầu: "Phụ hoàng tùy ý quyết định ạ."
......
Chạng vạng, mọi người quây quần lại nướng con mồi mình thu hoạch được, trên mặt đất chỗ nào cũng là đống lửa, các tiểu thư, thiếu niên quý tộc đoan trang, tao nhã ban ngày giờ đây ngồi chung một chỗ, nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Nguyên Giác và Tần Miểu Miểu buổi chiều đã ăn rất nhiều cá nướng, giờ cũng không đói nên tìm đại một bụi cỏ ngồi xuống.
"Đức Minh ca ca, chàng không đến chỗ hoàng cữu sao?" Miểu Miểu phồng má, nhìn Ngũ hoàng tử đang ở cạnh Thiên Thần đế, nướng thỏ cho ông, rồi lại nhìn Đức Minh ca ca nhàn nhã bên cạnh mình, mở miệng hỏi.
Nguyên Giác lắc đầu: "Không cần."
Thân thế của Khương Thanh đã được điều tra vài lần nhưng vẫn không tìm ra sơ hở, phụ hoàng bực bội trong lòng vì năng lực yếu kém của thuộc hạ, càng thêm kiêng kị Khương Thanh có thể "vô tình" gặp gỡ mình.
Ngũ hoàng tử và Hoàng Hậu không biết suy nghĩ trong lòng Thiên Thần đế, vì tài sản lão An Quốc Công để lại mà tìm mọi cách tiếp cận Khương Thanh, phạm vào điều kiêng kị của Thiên Thần đế.
Thấy Đức Minh ca ca tự tin như vậy, Tần Miểu Miểu lại hoài nghi chuyện hắn mất trí nhớ.
Mắt hạnh to tròn của nàng trong suốt như nhìn thấy tận đáy, quả thực không thể che giấu được gì, Nguyên Giác bật cười, đang định nói gì lại nghe thấy có tiếng hai người đến gần. Ngay sau đó, một giọng nói vang lên:
"Ngũ hoàng tử điện hạ, người tìm thần nữ ra đây có việc gì ạ?"
Tần Miểu Miểu: Giọng Khương Thanh đây mà?
Nàng quay đầu, tròn mắt nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Nguyên Giác.
Làm sao bây giờ?
Nguyên Giác chỉ chỉ miếng da lông phía dưới bọn họ, lại chỉ lều trại bên cạnh, ý bảo bọn họ cứ ở đây.
Bây giờ bọn họ đang ở đằng sau lều trại, mà Khương Thanh và Ngũ hoàng tử đang ở bên cạnh lều, đằng sau có khoảng cách nhất định, có thể nghe tiếng mà không nhìn thấy đối phương.
Đức Minh ca ca bảo không cần đi, Tần Miểu Miểu cũng an tâm, ngồi trên da lông yên tĩnh ngóng chuyện.
Bên kia, Ngũ hoàng tử dịu giọng, như một người khác hoàn toàn với dáng vẻ kiêu ngạo thường ngày.
"A Thanh, ta đã nói với muội rồi mà, chúng ta là biểu huynh muội, muội gọi ta là biểu ca là được rồi."
Biểu ca? Khương Thanh nhướng mày, che giấu ý mỉa mai trong mắt.
Kiếp trước, Lý Hoàng Hậu và An Quốc Công vì tài sản cha nàng để lại mà hại chết nàng, hiện giờ thấy không thể âm thầm giết chết nàng nên bắt đầu mượn sức nàng?
Nàng nhẹ nhàng bảo: "Ngũ điện hạ thân phận tôn quý, A Thanh không dám trèo cao."
Ngũ hoàng tử bị từ chối cũng không hề nổi giận, hắn biết A Thanh sinh sống nhiều năm trên núi nên dễ thẹn thùng.
Hắn nhìn cần cổ trắng ngần vì cúi đầu mà hơi lộ ra, trong lòng mềm nhũn.
"Vậy tùy muội, nhưng muội phải nhớ, ta luôn là biểu ca của muội, sẽ bảo vệ cho muội từng giờ từng khắc."
"Vâng, điện hạ."
"À phải rồi, Khương Thanh, chuyện lần trước ta nói với muội, muội nghĩ thế nào?" Ngũ hoàng tử hạ giọng, ngập ngừng hỏi.
Chuyện gì mà trịnh trọng thế? Tần Miểu Miểu khẽ meo meo dựng lỗ tai lên.
Nguyên Giác bỗng lại gần, nắm lấy bàn nhỏ của nàng.
Tần Miểu Miểu:???
Nguyên Giác không nói gì, bàn tay to không ít thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay nhỏ non mịn của Tần Miểu Miểu, làm nàng ngưa ngứa, không nhịn được muốn rút tay ra.
Không lay động được gì.
Sao Đức Minh ca ca lại tự nhiên dính người thế? Tần Miểu Miểu buồn rầu nhún mũi, do dự mãi, cuối cùng vẫn để kệ rồi hóng hớt tiếp.
"Điện hạ, ta..." Khương Thanh muốn nói lại thôi, "Mẫu thân thần nữ trước khi lâm chung đã dặn dò thần nữ, không được làm thiếp thất người khác..."
"A Thanh, ta sẽ không phụ muội, muội chỉ cần đồng ý, ta sẽ lập tức đi xin phụ hoàng mẫu hậu, ban muội cho ta làm chính thê!" Ngũ hoàng tử nói vội, chỉ kém thề với trời.
Khương Thanh vẫn cự tuyệt: "Điện hạ, hai chúng ta đều biết, Hoàng Hậu nương nương đang tìm kiếm chính thê cho người, không hề suy xét đến thần nữ."
Ngũ hoàng tử nghẹn lời, hắn hiểu mẫu hậu, kế hoạch dẫn dắt Khương Thanh quyến rũ Thái Tử thất bại, mẫu hậu bảo hắn tiếp cận Khương Thanh vì tài sản trong tay nàng, lúc cần cho nàng cái danh trắc phi là được, tuyệt đối không thể để một đứa con gái mồ côi bị Thái Tử từ chối làm chính thê của hắn.
Chỉ là nếu bảo hắn phải từ bỏ...
Hắn nhìn khuôn mặt mỹ lệ của Khương Thanh, không cam lòng.
Khương Thanh là người con gái hợp ý nhất mà hắn từng gặp, hắn không muốn từ bỏ.
"Ta..." Hắn có ý thuyết phục nàng.
"Điện hạ, di nguyện của mẫu thân, thứ cho Khương Thanh không thể làm trái." Dứt lời, lập tức xoay người đi.
Ngũ hoàng tử vội vàng đuổi theo.
Sau khi bọn họ đi xa, Tần Miểu Miểu chọc chọc cằm, nói thầm bên tai Nguyên Giác, đùa: "Tiếp theo huynh ấy chắc chắn sẽ nói: Biểu muội, tình nghĩa ta với muội, hẳn muội cũng biết. Dẫu cho ta có chính thê, nhất định sẽ không bạc đãi muội, trong lòng ta, muội chính là thê tử duy nhất..."
Nguyên Giác nội công thâm hậu, nghe thấy Ngũ hoàng tử cách đó không xa vừa đuổi theo Khương Thanh vừa nói:
"A Thanh, tình nghĩa ta với muội, hẳn muội cũng biết. Dẫu cho ta có chính thê, nhất định sẽ không bạc đãi muội, trong lòng ta, muội chính là thê tử duy nhất..."
Hắn bật cười, kéo đôi tay nhỏ nhắn, mềm mại trong tay lên hôn một cái.
Tần Miểu Miểu: "Đức Minh ca ca, sao chàng lại hôn trộm em!"
Hầy, Đức Minh ca ca xấu xa, rõ ràng là đã hứa với mẫu thân là không tiếp xúc thân thể với meo rồi mà, đã vậy mà còn hôn trộm meo.
Nguyên Giác: "Nàng xem ánh trăng này."
Tần Miểu Miểu ngẩng đầu, một vầng trăng tròn xoe treo giữa không trung, ánh trăng dịu nhẹ phủ xuống hai người, mềm mại mơ màng.
Một nụ hôn bất chợt rơi xuống mái đầu nàng.
Tác giả có lời muốn nói:
Đêm trăng sáng, mỹ nhân bên cạnh, quả là thời cơ hôn trộm tuyệt vời...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.