Chương 57: Anh Buông Tay Em
Cửu Ngũ Đích Mạch Điền
01/07/2021
Ngày hôm sau Lâm Dịch Phong đã gọi người đến khoá hẳn các cửa ở ban công
Thư ký Trương ở phòng khách giám sát, quay đầu lặng lẽ người đàn ông ở phòng bếp bận rộn.
Hắn thành thạo đảo thức ăn trong nồi, xào vài cái sau đó nắp nồi lên, múc canh thịt gà hầm nóng bỏng trong chén.
Thư ký đáy mắt mang theo sự kinh ngạc không giấu được, tuy rằng hắn biết Lâm tổng biết nấu cơm, nhưng khi đeo tạp dề trêи người đàn ông sấm rền gió cuốn kia hắn vẫn như cũ cảm thấy đột ngột.
Nếu như bị đám người ở công ty nhìn thấy không chừng ngây người.
Thư ký ngay sau đó lại nghĩ đến mẹ Lâm và Đường lão gia giao phó, bảo hắn nhắc nhở người đàn ông kia chú ý thân thể.
Ánh mắt hắn liếc vài cái, muốn nói lại thôi.
Mới qua một tuần, Bùi tiểu thư không thay đổi gì, Lâm tổng mắt thường cũng có thể thấy được gầy đi, khuôn mặt tái nhợt mà thon gầy, chau mày, trong mắt sự ngưng trọng không vứt đi được.
Mẹ Lâm nhìn thấy chắc chắn rất đau lòng.
Hắn ở trong lòng thở dài một hơi, yên lặng nuốt xuống lời muốn nói.
Ai đều không có cách khuyên!
Bùi tiểu thư nếu không tốt lên, Lâm tổng sẽ không nghe.
*****
Lâm Dịch Phong cho rằng sau khi đổi thành hết khoá điện tử, tâm hắn mỗi đêm sẽ có thể thả lỏng hơn.
Nhưng mà, liên tiếp mấy buổi tối trong cơn ác mộng bừng tỉnh, cô cũng không nằm ngủ bên cạnh hắn.
Hắn sợ tới mức mồ hôi đầy đầu, nhiều lần cho rằng mình quay về chạng vạng ngày đó, đến khu dạy học kia
Sau đó hốt hoảng tìm kiếm, cô ngồi xổm ngồi ở góc phòng khách, đầu dựa vào đầu gối, cuộn thành một đống nhỏ.
Dùng tư thế không có cảm giác an toàn nhất.
Lâm Dịch Phong chua xót, hơn hai mươi năm qua đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác vô lực.
Cô tựa như sự mềm mại của sinh mệnh hắn, chạm vào không được, ép không được, đặt ở nơi đó sợ cô lặng lẽ biến mất!
Hắn gian nan cất bước, chậm rãi đến gần, ngồi xổm bên cạnh cô.
“Yên Yên, em bảo anh nên làm gì đây?”
“Em nói cho anh được không?”
Hắn muốn mang tất cả những gì mình có được cho cô, nhưng cô không cần, tính cả người hắn cô cũng khinh thường.
Hốc mắt hắn dần dần đỏ, thấp giọng khẩn cầu,p:
“Em tra tấn anh như nào cũng có thể, nhưng dùng sự thương tổn chính mình tới trả thù anh!”
Anh thật sự không chịu nổi!
Bàn tay hắn run rẩy tới gần, muốn sờ khuôn mặt cô, lại bị cô nghiêng đầu né tránh.
Cô chỉ đờ đẫn chuyển hướng ngoài cửa sổ, ánh mắt đen láy, không chứa bất cứ thứ gì.
Ngực Lâm Dịch Phong cứng lại, đột nhiên nhớ tới lần đầu gặp cô.
Cô xấu hổ đến nỗi hai lỗ tai đỏ bừng, trong mắt không giấu được sự xấu hổ, giống nai con né tránh, linh động như vậy.
Trong đầu có giọng nói đang liều mạng hò hét, cô không nên như thế này! Không nên như thế.
Là đẩy cô về phía vực sâu!
Lâm Dịch Phong thống khổ nhắm mắt lại, trong lòng bị sương mù dày đặc che đậy sự hoang mang nháy mắt tiêu tán.
Đáp án kia——
Hắn còn có cơ hội không?
Sớm đã không có!
Từ lúc bắt đầu bước vào cửa phòng của cô, từ lúc bắt đầu hắn lựa chọn chiếm đoạt.
Hắn sống như một quái vật, hút lấy sinh mệnh của cô.
Từ nay về sau, mỗi một ngày cô ở bên hắn, đều không ngừng rút khô kiệt.
Hắn sống, cô chết!
Hắn nháy mắt suy sụp xuống, hắn ngồi ở bên cạnh cô, thật lâu chưa nói một lời, đến hô hấp cũng bị lôi kéo, đau quá đau quá.
Lâm Dịch Phong há miệng thở dốc, mới phát hiện giọng nói nghẹn ở cổ họng.
Chúng nó không muốn buông ra! Mỗi một tấc cơ bắp, mỗi một sợi máu đều ở gắt gao túm chặt hắn.
Chúng nó liều mạng muốn nói cho hắn.
Hắn còn có cơ hội, đừng để cô đi! Đừng để cho cô ấy đi!
Con ngươi hắn tràn đầy đau đớn thở một hơi:
“Không muốn ở cạnh anh?”
Tiếng nói tràn ngập vô lực, giọng nói nhẹ nhàng:
“Nhưng anh hy vọng mỗi buổi sáng tỉnh dậy là có thể thấy em.”
“Mỗi ngày người đầu tiên chào hỏi là em, cuối cùng cũng là em.”
“Muốn mang hết những thứ đẹp nhất đến trước mặt em, hy vọng xa vời em có thể cười ngọt ngào với anh một cái.”
Lâm Dịch Phong nói âm thanh trong cổ họng, hắn mờ mịt nhìn chằm chằm trần nhà, hốc mắt dần dần mơ hồ:
“Chỉ cần nhớ đến em, thật nhiều thật nhiều việc không tự chủ được xảy ra trong đầu.”
“Muốn làm cơm cho em ăn, dắt tay em đi dạo phố, em dựa sát vào em đọc sách, muốn cùng em đi du lịch thế giới….”
“Muốn nhất, muốn nhất…”
Nhìn thấy dáng vẻ khi già đi của em.
“Nhưng chắc không thể rồi .” Hắn chua xót cười.
Em dạy sẽ anh cái gì là tình yêu, nhưng khi anh hiểu được đã không có cơ hội.
Lâm Dịch Phong suy sụp dựa vào trêи tường, nỗ lực áp sự đau đớn trong lòng, chậm rãi mở miệng,
“Bùi Yên, anh buông tay em.”
Trong nháy mắt kia tâm Lâm Dịch Phong hoàn toàn trống rỗng, thứ hắn quý trọng nhất cũng chính hắn buông tay.
“Em không phải muốn tự do sao?”
“Anh cho em!”
Qua thật lâu đều không có lời đáp lại, chỉ còn tiếng tim đập nặng nề như có như không, cùng âm thanh hạt mưa rơi vào cửa sổ.
Cô gái bị lừa gạt nhiều lần, lại không dám dễ dàng tin tưởng, ánh mắt u tĩnh mắt do dự chợt lóe.
Lâm Dịch Phong tự giễu cười cười, rõ ràng khóe miệng cong lên, nhưng sự ướt át lại trượt xuống,
“Còn nhớ rõ nguyện vọng của em khi nói với thầy giáo không ?”
“Em nói em muốn trở thành một hoạ sĩ!”
“Muốn tác phẩm của mình về sau có thể đường đường chính chính xuất hiện ở nghệ thuật quốc gia!”
“Giấc mơ còn chưa thực hiện được, cứ như vậy từ bỏ sao?”
“Còn có hai ngày sẽ đến ngày xuất ngoại rồi , em cam tâm sao?”
Hắn gần như cứng đờ mở miệng, mang cả chính mình cùng tâm tặng cho cô:
“Anh buông tay em, để em đi Paris du học.”
Thật lâu sau, Bùi Yên rốt cuộc có phản ứng, cô chớp chớp mắt, con ngươi lập loè không xác định, ngẩng đầu nhẹ giọng hỏi:
“Là thật sao?”
“…Ừm.”
Thư ký Trương ở phòng khách giám sát, quay đầu lặng lẽ người đàn ông ở phòng bếp bận rộn.
Hắn thành thạo đảo thức ăn trong nồi, xào vài cái sau đó nắp nồi lên, múc canh thịt gà hầm nóng bỏng trong chén.
Thư ký đáy mắt mang theo sự kinh ngạc không giấu được, tuy rằng hắn biết Lâm tổng biết nấu cơm, nhưng khi đeo tạp dề trêи người đàn ông sấm rền gió cuốn kia hắn vẫn như cũ cảm thấy đột ngột.
Nếu như bị đám người ở công ty nhìn thấy không chừng ngây người.
Thư ký ngay sau đó lại nghĩ đến mẹ Lâm và Đường lão gia giao phó, bảo hắn nhắc nhở người đàn ông kia chú ý thân thể.
Ánh mắt hắn liếc vài cái, muốn nói lại thôi.
Mới qua một tuần, Bùi tiểu thư không thay đổi gì, Lâm tổng mắt thường cũng có thể thấy được gầy đi, khuôn mặt tái nhợt mà thon gầy, chau mày, trong mắt sự ngưng trọng không vứt đi được.
Mẹ Lâm nhìn thấy chắc chắn rất đau lòng.
Hắn ở trong lòng thở dài một hơi, yên lặng nuốt xuống lời muốn nói.
Ai đều không có cách khuyên!
Bùi tiểu thư nếu không tốt lên, Lâm tổng sẽ không nghe.
*****
Lâm Dịch Phong cho rằng sau khi đổi thành hết khoá điện tử, tâm hắn mỗi đêm sẽ có thể thả lỏng hơn.
Nhưng mà, liên tiếp mấy buổi tối trong cơn ác mộng bừng tỉnh, cô cũng không nằm ngủ bên cạnh hắn.
Hắn sợ tới mức mồ hôi đầy đầu, nhiều lần cho rằng mình quay về chạng vạng ngày đó, đến khu dạy học kia
Sau đó hốt hoảng tìm kiếm, cô ngồi xổm ngồi ở góc phòng khách, đầu dựa vào đầu gối, cuộn thành một đống nhỏ.
Dùng tư thế không có cảm giác an toàn nhất.
Lâm Dịch Phong chua xót, hơn hai mươi năm qua đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác vô lực.
Cô tựa như sự mềm mại của sinh mệnh hắn, chạm vào không được, ép không được, đặt ở nơi đó sợ cô lặng lẽ biến mất!
Hắn gian nan cất bước, chậm rãi đến gần, ngồi xổm bên cạnh cô.
“Yên Yên, em bảo anh nên làm gì đây?”
“Em nói cho anh được không?”
Hắn muốn mang tất cả những gì mình có được cho cô, nhưng cô không cần, tính cả người hắn cô cũng khinh thường.
Hốc mắt hắn dần dần đỏ, thấp giọng khẩn cầu,p:
“Em tra tấn anh như nào cũng có thể, nhưng dùng sự thương tổn chính mình tới trả thù anh!”
Anh thật sự không chịu nổi!
Bàn tay hắn run rẩy tới gần, muốn sờ khuôn mặt cô, lại bị cô nghiêng đầu né tránh.
Cô chỉ đờ đẫn chuyển hướng ngoài cửa sổ, ánh mắt đen láy, không chứa bất cứ thứ gì.
Ngực Lâm Dịch Phong cứng lại, đột nhiên nhớ tới lần đầu gặp cô.
Cô xấu hổ đến nỗi hai lỗ tai đỏ bừng, trong mắt không giấu được sự xấu hổ, giống nai con né tránh, linh động như vậy.
Trong đầu có giọng nói đang liều mạng hò hét, cô không nên như thế này! Không nên như thế.
Là đẩy cô về phía vực sâu!
Lâm Dịch Phong thống khổ nhắm mắt lại, trong lòng bị sương mù dày đặc che đậy sự hoang mang nháy mắt tiêu tán.
Đáp án kia——
Hắn còn có cơ hội không?
Sớm đã không có!
Từ lúc bắt đầu bước vào cửa phòng của cô, từ lúc bắt đầu hắn lựa chọn chiếm đoạt.
Hắn sống như một quái vật, hút lấy sinh mệnh của cô.
Từ nay về sau, mỗi một ngày cô ở bên hắn, đều không ngừng rút khô kiệt.
Hắn sống, cô chết!
Hắn nháy mắt suy sụp xuống, hắn ngồi ở bên cạnh cô, thật lâu chưa nói một lời, đến hô hấp cũng bị lôi kéo, đau quá đau quá.
Lâm Dịch Phong há miệng thở dốc, mới phát hiện giọng nói nghẹn ở cổ họng.
Chúng nó không muốn buông ra! Mỗi một tấc cơ bắp, mỗi một sợi máu đều ở gắt gao túm chặt hắn.
Chúng nó liều mạng muốn nói cho hắn.
Hắn còn có cơ hội, đừng để cô đi! Đừng để cho cô ấy đi!
Con ngươi hắn tràn đầy đau đớn thở một hơi:
“Không muốn ở cạnh anh?”
Tiếng nói tràn ngập vô lực, giọng nói nhẹ nhàng:
“Nhưng anh hy vọng mỗi buổi sáng tỉnh dậy là có thể thấy em.”
“Mỗi ngày người đầu tiên chào hỏi là em, cuối cùng cũng là em.”
“Muốn mang hết những thứ đẹp nhất đến trước mặt em, hy vọng xa vời em có thể cười ngọt ngào với anh một cái.”
Lâm Dịch Phong nói âm thanh trong cổ họng, hắn mờ mịt nhìn chằm chằm trần nhà, hốc mắt dần dần mơ hồ:
“Chỉ cần nhớ đến em, thật nhiều thật nhiều việc không tự chủ được xảy ra trong đầu.”
“Muốn làm cơm cho em ăn, dắt tay em đi dạo phố, em dựa sát vào em đọc sách, muốn cùng em đi du lịch thế giới….”
“Muốn nhất, muốn nhất…”
Nhìn thấy dáng vẻ khi già đi của em.
“Nhưng chắc không thể rồi .” Hắn chua xót cười.
Em dạy sẽ anh cái gì là tình yêu, nhưng khi anh hiểu được đã không có cơ hội.
Lâm Dịch Phong suy sụp dựa vào trêи tường, nỗ lực áp sự đau đớn trong lòng, chậm rãi mở miệng,
“Bùi Yên, anh buông tay em.”
Trong nháy mắt kia tâm Lâm Dịch Phong hoàn toàn trống rỗng, thứ hắn quý trọng nhất cũng chính hắn buông tay.
“Em không phải muốn tự do sao?”
“Anh cho em!”
Qua thật lâu đều không có lời đáp lại, chỉ còn tiếng tim đập nặng nề như có như không, cùng âm thanh hạt mưa rơi vào cửa sổ.
Cô gái bị lừa gạt nhiều lần, lại không dám dễ dàng tin tưởng, ánh mắt u tĩnh mắt do dự chợt lóe.
Lâm Dịch Phong tự giễu cười cười, rõ ràng khóe miệng cong lên, nhưng sự ướt át lại trượt xuống,
“Còn nhớ rõ nguyện vọng của em khi nói với thầy giáo không ?”
“Em nói em muốn trở thành một hoạ sĩ!”
“Muốn tác phẩm của mình về sau có thể đường đường chính chính xuất hiện ở nghệ thuật quốc gia!”
“Giấc mơ còn chưa thực hiện được, cứ như vậy từ bỏ sao?”
“Còn có hai ngày sẽ đến ngày xuất ngoại rồi , em cam tâm sao?”
Hắn gần như cứng đờ mở miệng, mang cả chính mình cùng tâm tặng cho cô:
“Anh buông tay em, để em đi Paris du học.”
Thật lâu sau, Bùi Yên rốt cuộc có phản ứng, cô chớp chớp mắt, con ngươi lập loè không xác định, ngẩng đầu nhẹ giọng hỏi:
“Là thật sao?”
“…Ừm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.