Chương 58: Coi Như Là Quà Chia Tay
Cửu Ngũ Đích Mạch Điền
01/07/2021
Sáng sớm, toàn bộ thế giới là màu trắng thuần khiết, bông tuyết ở không trung tung bay, đầy trời giống như lông ngỗng, rơi trêи mặt đất, ngủ say ở gạch ngói đỏ.
Chung cư yên lặng, chỉ có âm thanh của cháo ở trong nồi đang hầm lại, thỉnh thoảng có mấy tiếng lộc cộc, bàn tay Lâm Dịch Phong ninh cháo, sự nóng bỏng dần dần bình ổn.
Bùi Yên mới vừa mở ra cửa phòng, một cổ mùi hương mê người chui vào mũi. Cô nghiêng đầu nhìn lại, thân ảnh cao lớn đang ở phòng bếp bận rộn, ăn mặc đơn giản, khí nóng lượn lờ xung quang hắn.
Rõ ràng là ấm áp nhưng lại có chút quái dị.
Cô đứng tại chỗ, chất phác nhìn chằm chằm bóng dáng hắn.
“Tỉnh rồi?” Tiếng nói trầm thấp của Lâm Dịch Phong vang lên: “Trước tiên uống nước trêи bàn đã.”
Bùi Yên sửng sốt, ngay sau đó dời mặt đi
Đằng sau hắn có đôi mắt sao? Sao có thể thấy cô?
Thấy phía sau không có âm thanh, Lâm Dịch Phong quay đầu lại, nhìn thấy cô chân trần đi dép lê nhíu mày.
Hắn xoa xoa tay, ở tủ giày lấy ra một đôi tất, kéo cô ngốc ngồi vào ghế, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Bùi Yên có chút không quen hình ảnh như vậy, chân hơi kéo về sau, hắn mắng yêu:
“Đừng nhúc nhích.”
Lâm Dịch Phong cúi đầu, ánh mắt chuyên chú, tự đeo tất cho cô rồi chăm chú nhìn cô.
“Yên Yên, về sau mùa đông nhớ rõ phải đeo tất!”
Con ngươi thâm thúy tràn đầy ôn nhu, còn có sự chua xót không dễ phát hiện.
Về sau, có ai ở bên cạnh nhắc nhở cô?
Ánh mắt hắn u ám thâm trầm, hỗm loạn, Bùi Yên chỉ nhìn thoáng qua liền dời đi, nhẹ mím môi không nói gì.
Lâm Dịch Phong cũng không để ý, vươn tay sờ sờ đỉnh đầu, cười nhẹ:
“Ăn cơm đi.”
Trêи bàn cơm có mấy đĩa thức ăn khai vị, màu sắc mê người, hắn mang cháo để vào bàn, rồi ngồi đối diện cô.
“Hôm nay sắp xếp gì chưa ?”
Hắn gắp một cái bánh bao đặt ở bát cô, nhẹ giọng dò hỏi:
“Có chỗ nào muốn đi không?”
Bùi Yên cúi đầu ăn cháo, khóe mắt liếc tới tầm mắt hắn, tạm dừng một lát, chậm rãi lắc lắc đầu.
Hầu hết ký ức ở thành phố đều ở trường học, nơi đó để lại cho cô hồi ức không tốt, cô cũng không muốn trở về.
“Ngày mai em đi rồi, đi cùng anh ra ngoài một chút được không?”
Ngữ khí hắn thực nhu hòa, con ngươi lại sáng như sao trời, không thể che lấp sự mong đợi cùng thương cảm:
“Coi như… Coi như hôm nay tặng quà chia tay cho anh.”
“Sinh nhật anh sắp đến rồi, anh có thể tham lam yêu cầu một ngày không?”
Trong một ngày, không có Yên Yên tràn đầy vết thương, cũng không có Lâm Dịch Phong tội nghiệt sâu nặng.
Chúng ta một lần nữa quen nhau được không?
Sinh nhật? Hắn sinh nhật không phải…
Bùi Yên ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn.
Cô nhớ rõ tháng một năm nay, Từ Uyển ở trong ký túc xá ồn ào,:
“Sinh nhật Lâm học trưởng sắp đến rồi !! Trong trường học rất nhiều người đều chuẩn bị quà…”
Chúc mừng trước lâu như vậy sao?
Nhìn mắt hắn có ý cầu xin, cô nuốt xuống sự nghi vấn, gật gật đầu:
“Được.”
*****
Đầu đường có âm thanh nhảy nhót, người trẻ tuổi cùng bọn nhỏ đều đang hoan hô, có người thậm chí ném tuyết về phía bạn tốt, đùa giỡn nghênh đón trận tuyết lớn của thành phố.
Có lẽ là bởi vì phải đi, Bùi Yên giờ phút này trong lòng yên lặng không ít, vươn bàn tay tiếp được bông tuyết đang rơi xuống, thở ra một hơi, bông tuyết ở không trung lượn vòng đảo quanh, nhảy một vũ điệu mới uyển chuyển nhẹ nhàng rơi trêи mặt đất.
Khóe miệng cô cong lên rất nhỏ, bước chân cũng vui sướиɠ rất nhiều, nghiêng đầu tinh tế nghe tiếng cười vui đầu đường.
Lâm Dịch Phong đứng ở bên cạnh cô, gần như say mê nhìn cảnh này, trong lòng tràn đầy chua xót cùng rung động.
Hắn từng nằm mơ muốn cô cười vui vẻ, nhưng lại tìm mọi cách bức bách uy hϊế͙p͙, càng đẩy cô ra xa
Hắn chưa từng nghe cô muốn cái gì. Chỉ biết bá đạo đòi lấy, lại mạnh mẽ cho rằng chính mình là tốt nhất.
Hốc mắt hắn chua xót không thôi, vì chính mình muộn rồi mới hiểu ra.
Cô là đoá hoa ôn nhu như nước, ở trong sương sớm cùng ánh mặt trời, yêu cầu tự do cùng tôn trọng.
Hiện tại hắn rốt cuộc đã biết, nhưng đã không có cơ hội.
“Anh dẫn em đến một chỗ được không?”
Lâm Dịch Phong áp xuống bi ai trong lòng, rũ mắt nhìn cô, ôn nhu mở miệng:
“Nơi đó nói không chừng có thể nhìn thấy một mảng tuyến lớn, có muốn đi không?”
Hắn vươn bàn tay đặt ở trước mắt cô, ánh mắt nhu hòa, không có sự ép buộc , chỉ lẳng lặng chờ đáp án cô.
Tuyết đầy trời rơi xuống đầu vai hắn, sau đó tan rã không thấy, con ngươi hắn ẩn chứa quá nhiều lời không thể nói, hóa thành sự cô đơn thật sâu.
Bùi Yên ngẩng đầu nhìn ánh mắt thâm trầm nan giải của hắn, không tự chủ hít vào.
Cô từng hận hắn, hận hắn không thể vĩnh viễn biến mất.
Nhưng sự hận này theo sắp dần dần trở nên không hề quan trọng.
So với tự do mà nói, cô không có sức lực hận người khác!
Cô lặng im một lát sau đặt tay nhỏ vào lòng bàn tay hắn.
Chung cư yên lặng, chỉ có âm thanh của cháo ở trong nồi đang hầm lại, thỉnh thoảng có mấy tiếng lộc cộc, bàn tay Lâm Dịch Phong ninh cháo, sự nóng bỏng dần dần bình ổn.
Bùi Yên mới vừa mở ra cửa phòng, một cổ mùi hương mê người chui vào mũi. Cô nghiêng đầu nhìn lại, thân ảnh cao lớn đang ở phòng bếp bận rộn, ăn mặc đơn giản, khí nóng lượn lờ xung quang hắn.
Rõ ràng là ấm áp nhưng lại có chút quái dị.
Cô đứng tại chỗ, chất phác nhìn chằm chằm bóng dáng hắn.
“Tỉnh rồi?” Tiếng nói trầm thấp của Lâm Dịch Phong vang lên: “Trước tiên uống nước trêи bàn đã.”
Bùi Yên sửng sốt, ngay sau đó dời mặt đi
Đằng sau hắn có đôi mắt sao? Sao có thể thấy cô?
Thấy phía sau không có âm thanh, Lâm Dịch Phong quay đầu lại, nhìn thấy cô chân trần đi dép lê nhíu mày.
Hắn xoa xoa tay, ở tủ giày lấy ra một đôi tất, kéo cô ngốc ngồi vào ghế, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Bùi Yên có chút không quen hình ảnh như vậy, chân hơi kéo về sau, hắn mắng yêu:
“Đừng nhúc nhích.”
Lâm Dịch Phong cúi đầu, ánh mắt chuyên chú, tự đeo tất cho cô rồi chăm chú nhìn cô.
“Yên Yên, về sau mùa đông nhớ rõ phải đeo tất!”
Con ngươi thâm thúy tràn đầy ôn nhu, còn có sự chua xót không dễ phát hiện.
Về sau, có ai ở bên cạnh nhắc nhở cô?
Ánh mắt hắn u ám thâm trầm, hỗm loạn, Bùi Yên chỉ nhìn thoáng qua liền dời đi, nhẹ mím môi không nói gì.
Lâm Dịch Phong cũng không để ý, vươn tay sờ sờ đỉnh đầu, cười nhẹ:
“Ăn cơm đi.”
Trêи bàn cơm có mấy đĩa thức ăn khai vị, màu sắc mê người, hắn mang cháo để vào bàn, rồi ngồi đối diện cô.
“Hôm nay sắp xếp gì chưa ?”
Hắn gắp một cái bánh bao đặt ở bát cô, nhẹ giọng dò hỏi:
“Có chỗ nào muốn đi không?”
Bùi Yên cúi đầu ăn cháo, khóe mắt liếc tới tầm mắt hắn, tạm dừng một lát, chậm rãi lắc lắc đầu.
Hầu hết ký ức ở thành phố đều ở trường học, nơi đó để lại cho cô hồi ức không tốt, cô cũng không muốn trở về.
“Ngày mai em đi rồi, đi cùng anh ra ngoài một chút được không?”
Ngữ khí hắn thực nhu hòa, con ngươi lại sáng như sao trời, không thể che lấp sự mong đợi cùng thương cảm:
“Coi như… Coi như hôm nay tặng quà chia tay cho anh.”
“Sinh nhật anh sắp đến rồi, anh có thể tham lam yêu cầu một ngày không?”
Trong một ngày, không có Yên Yên tràn đầy vết thương, cũng không có Lâm Dịch Phong tội nghiệt sâu nặng.
Chúng ta một lần nữa quen nhau được không?
Sinh nhật? Hắn sinh nhật không phải…
Bùi Yên ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn.
Cô nhớ rõ tháng một năm nay, Từ Uyển ở trong ký túc xá ồn ào,:
“Sinh nhật Lâm học trưởng sắp đến rồi !! Trong trường học rất nhiều người đều chuẩn bị quà…”
Chúc mừng trước lâu như vậy sao?
Nhìn mắt hắn có ý cầu xin, cô nuốt xuống sự nghi vấn, gật gật đầu:
“Được.”
*****
Đầu đường có âm thanh nhảy nhót, người trẻ tuổi cùng bọn nhỏ đều đang hoan hô, có người thậm chí ném tuyết về phía bạn tốt, đùa giỡn nghênh đón trận tuyết lớn của thành phố.
Có lẽ là bởi vì phải đi, Bùi Yên giờ phút này trong lòng yên lặng không ít, vươn bàn tay tiếp được bông tuyết đang rơi xuống, thở ra một hơi, bông tuyết ở không trung lượn vòng đảo quanh, nhảy một vũ điệu mới uyển chuyển nhẹ nhàng rơi trêи mặt đất.
Khóe miệng cô cong lên rất nhỏ, bước chân cũng vui sướиɠ rất nhiều, nghiêng đầu tinh tế nghe tiếng cười vui đầu đường.
Lâm Dịch Phong đứng ở bên cạnh cô, gần như say mê nhìn cảnh này, trong lòng tràn đầy chua xót cùng rung động.
Hắn từng nằm mơ muốn cô cười vui vẻ, nhưng lại tìm mọi cách bức bách uy hϊế͙p͙, càng đẩy cô ra xa
Hắn chưa từng nghe cô muốn cái gì. Chỉ biết bá đạo đòi lấy, lại mạnh mẽ cho rằng chính mình là tốt nhất.
Hốc mắt hắn chua xót không thôi, vì chính mình muộn rồi mới hiểu ra.
Cô là đoá hoa ôn nhu như nước, ở trong sương sớm cùng ánh mặt trời, yêu cầu tự do cùng tôn trọng.
Hiện tại hắn rốt cuộc đã biết, nhưng đã không có cơ hội.
“Anh dẫn em đến một chỗ được không?”
Lâm Dịch Phong áp xuống bi ai trong lòng, rũ mắt nhìn cô, ôn nhu mở miệng:
“Nơi đó nói không chừng có thể nhìn thấy một mảng tuyến lớn, có muốn đi không?”
Hắn vươn bàn tay đặt ở trước mắt cô, ánh mắt nhu hòa, không có sự ép buộc , chỉ lẳng lặng chờ đáp án cô.
Tuyết đầy trời rơi xuống đầu vai hắn, sau đó tan rã không thấy, con ngươi hắn ẩn chứa quá nhiều lời không thể nói, hóa thành sự cô đơn thật sâu.
Bùi Yên ngẩng đầu nhìn ánh mắt thâm trầm nan giải của hắn, không tự chủ hít vào.
Cô từng hận hắn, hận hắn không thể vĩnh viễn biến mất.
Nhưng sự hận này theo sắp dần dần trở nên không hề quan trọng.
So với tự do mà nói, cô không có sức lực hận người khác!
Cô lặng im một lát sau đặt tay nhỏ vào lòng bàn tay hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.