Chương 33: Bảo Bối, Chúng Ta Làm Một Lần Được Không
Cửu Ngũ Đích Mạch Điền
01/07/2021
Màn đêm buông xuống, ánh trăng cùng sao yên lặng trêи mặt hồ dệt lên một bức tranh duy mĩ, tĩnh lặng không tiếng động.
Tiếng nói của nam nhân từ đỉnh đầu Bùi Yên truyền đến, mang theo sự chờ mong không dễ phát hiện.
“Ngày thường em ở trường học đi học, tôi tan làm sẽ tới đón em”
“Cuối tuần chúng ta cùng nhau ra ngoài, hoặc là mua vé máy bay ra nước ngoài.”
“Em không phải thích xem triển lãm tranh sao? Về sau chúng ta có thể đi khắp thành phố xem triển lãm.”
“Cứ ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, được không?”
Nói xong yết hầu Lâm Dịch Phong lên xuống rất nhan, hai bên tai hồng lên.
Đây là lần đầu tiên hắn nói ra tâm ý của mình với cô, cảm xúc xa lạ lại phức tạp, ngực dâng lên chút ấm áp, hô hấp nhanh hơn bình thường.
Giống như dâng lên bộ phận trân quý nhất của mình đến trước mặt cô, hy vọng cô có thể cười với hắn một cái. Tốt nhất có thể dùng cặp mắt trong sáng thanh khiết nhìn chằm chằm hắn, chỉ nhìn một mình hắn.
Bốn phía càng thêm yên tĩnh, trầm luân vào cảnh trong mơ, ngẫu nhiên có thể nghe thấy gió nhẹ thổi qua lá liễu, phát ra tiếng nhỏ sàn sạt.
Giọng hắn đột ngột mà nóng rực.
Bùi Yên dán vào ngực nóng bỏng của hắn, nghe lời của hắn như một loại thông báo , trong lòng lại một mảnh tĩnh mịch, không có chút vui sướиɠ.
Những lời này của hắn dễ dàng quyết định tương lai cô, căn bản không nghĩ tới sẽ hỏi ý cô
Chỉ là thông báo một tiếng thôi!
Khi hắn tức giận cô phải vô điều kiện nhận sự tức giận của hắn, mà nếu hắn ngẫu nhiên ôn hòa, cô phải tự mình hùa với hắn.
Giống như một sủng vật được hắn nuôi dưỡng.
Trước thuần hóa thú tính, lại đúng lúc ném mấy cục xương an ủi.
Ý nghĩ của sủng vật căn bản không quan trọng.
“Yên Yên?”
Thật lâu không nghe thấy cô đáp lại, trong lòng hắn bắt đầu bất an, lực trong tay dần dần buộc chặt.
Bùi Yên mím môi, vẫn là nhịn không được mở miệng hỏi,:
“Vì sao lúc đó anh lại đối với tôi như vậy?” Giọng nói rầu rĩ nặng nề.
Trong không khí hòa hoãn như vậy, cảm xúc chân thật của cô đang được bày tỏ ra.
Hắn vào phòng cô cường bạo xô, lại tàn nhẫn chặt đứt đường lui của cô, tùy ý ép dưới thân ɖâʍ loạn, cưỡng bức cô cùng bạn trai chia tay.
Vì sao biến cô thành vật bừa bãi phát tiết.
Vì sao?
Trước ngực Lâm Dịch Phong dần dần ướt một mảng, dọc theo áo thẩm thấu vào ngực.
Bùi Yên không muốn ở trước mặt hắn bày tỏ ý nghĩ của chính mình, càng không muốn khóc với hắn, không khác gì mềm yếu ở trước mặt hắn. Nhưng ở trong bóng đêm nặng nề, sự không cam lòng cùng khuất nhục vọt ra, cô không khống chế được.
Tim hắn giống như cũng bị sự ướt át của nước mắt làm nóng lên, ê ẩm trướng trướng.
Hắn biết, biết đây là tâm bệnh mà cô dành cho hắn.
Là một tay hắn tạo thành, cũng không thể vãn hồi.
Chính hắn cũng thường xuyên ở hai loại cảm xúc cực đoan giãy giụa.
Tựa như ngày đó ở khách sạn hắn uy hϊế͙p͙ cô, sau khi kɧօáϊ ý, sự mờ mịt vô hạn nảy lên trong lòng.
Còn hắn kiệt lực áp chế sự áy náy.
Nhưng tính cách hắn vốn là sát phạt quyết đoán, sau khi đạt tới mục đích, mặt trái của cảm xúc bị hắn đảo lại.
Hắn kiên định nói cho chính mình, so với có được cô, cái khác có vẻ không quan trọng.
Chỉ ở trong đêm khuya tĩnh lặng, giọng nói mỏng manh nói cho hắn: Anh đã sai.
Anh làm việc này đã là sai rồi.
Lâm Dịch Phong duỗi tay nâng cằm cô, nhìn cô rơi lệ đầy mặt, đồng tử rụt một chút, tâm cũng đau theo.
Ngón tay hắn vuốt ve khóe mắt ướt át của cô, tiếng nói nghẹn ngào mà ôn nhu.
“Bảo bối, đừng khóc!”
“Thực xin lỗi, dùng cách này tổn thương em ”
“Đối mặt với em, tôi không có cách nào khống chế cảm xúc của mình .”
“Rõ ràng muốn đối tốt với em, lại thường thường đấu đá lung tung, cuối cùng làm em khổ sở.”
Lâm Dịch Phong cũng khϊế͙p͙ sợ chính mình, hắn không biết là từ khi nào sinh ra những cảm xúc phức tạp như vậy.
Ban đầu chỉ là nhìn cô nhiều hơn vài lần, cảm thấy cô giống mèo con biết làm nũng lại thích che giấu chính mình.
Dần dần ánh mắt càng đặt ở trêи người cô, phát hiện mỗi lần cô thẹn thùng, khuôn mặt sẽ phấn phấn.
Cô cũng thường thường phản kháng, lộ móng vuốt, nhưng không gây thương tổn người khác, ngược lại chính mình lại bị tức giận.
Hắn không biết nên khóc hay cười, cầm lòng không được muốn nhìn nhiều hơn.
Nhìn thì phát hiện tim mình đập càng nhanh, sẽ không ngừng suy đoán cô sẽ có phản ứng gì, lúc cô nhìn Vệ Diễn hắn sẽ mất mát, lúc bọn họ hôn môi hắn sẽ điên cuồng ghen ghét.
Lúc hắn hiểu rõ lòng mình thì đã hãm thật sâu vào đó.
Hắn cúi đầu, nhíu mày, đuôi mắt dần dần đỏ, giọng nói ôn nhu:
“Yên Yên, cho tôi xin lỗi.”
“Em có thể tha thứ cho tôi không?”
Bùi Yên còn rớt nước mắt, nước mắt dọc theo cằm nhỏ giọt rơi trêи áo gió của hắn,
cô nhắm mắt lại không nói gì.
Chỉ có thể nghe thấy tiếng nghẹn ngào thở dốc.
Lâm Dịch Phong nhíu chặt mày, dáng vẻ trầm mặc của cô tựa như móng vuốt của mèo cào tâm hắn, đáy lòng càng ngày càng nôn nóng.
Cô suy nghĩ cái gì hắn cũng không biết.
Hắn nắm lấy tay cô ấn ở ngực mình, âm thanh cao hơn:
“Em đánh tôi đi, bảo bối”
“Đánh cho bớt giận, quên hết chuyện xấu trước kia của tôi đi được không?”
Hắn luôn nghĩ là làm , Bùi Yên đã nhìn quen, không muốn để ý đến hắn, chỉ là muốn rút tay về, nhưng mà như cũ bị hắn nắm chặt lấy.
“Anh buông ra!” Cô hít hít mũi chua xót.
“Đánh đi, nếu không tôi không buông!”
Hắn lại khôi phục tính tình cường thế kia, nhíu mày nhìn chăm chú vào cô, có chút ấu trĩ.
Bùi Yên không muốn để ý đàn ông bá đạo này, lại không tránh thoát được, thường xuyên cũng nổi lên sự quật cường của mình.
Xô vốn dĩ đã ủy khuất, còn bị hắn bắt buộc đánh người, không đánh còn không bỏ.
Cô càng nghĩ càng tức giận, hai nắm tay đấm đánh ngực hắn, mỗi quyền đều dùng hết lực, trêи mặt lộ ra vẻ phẫn nộ.
Nhưng hắn ở bộ đội mấy năm, đã sớm luyện thành tường đồng vách sắt, ngực tràn đầy cơ bắp to lớn. Bùi Yên đánh mấy quyền lại khiến tay mình đau.
Cô buông tay, lạnh mặt giận dỗi, trêи mặt mang theo sự bất mãn mà chính mình cũng không thể phát hiện, giống như làm nũng với người mà mình thân mật.
Lâm Dịch Phong tự nhiên thấy, trong lòng mừng rỡ, hắn buồn cười ra tiếng,p:
“Đánh đau à? Tôi thổi thổi cho em.”
Vừa nói vừa xoa tay nhỏ, thổi vào tay cô.
Bùi Yên tràn ngập chua xót bị hắn thổi đã biến mất, lúc hắn vô lại càng làm cho cô không có cách nào, trong lòng loáng thoáng cảm thấy hiện tại bọn họ có chút không đúng.
Hắn nắm tay cô đặt ở bên miệng, bộ dáng che chở giống như là…
Trong lòng cô không khoẻ, đứng dậy muốn rời đi, ʍôиɠ mới vừa nâng lên đã bị bàn tay to áp xuống, ngồi lên ɖu͙ƈ vọng của hắn, tư thế ái muội, vô cùng dán sát.
Lâm Dịch Phong kêu rêи một tiếng.
Vốn dĩ nhìn dáng vẻ của cô trong lòng đã ngứa, nào chịu được động tác như vậy.
Hắn dùng sức ấn ʍôиɠ cô xuống, khiến cô càng dán chặt lấy mình mình, ɖu͙ƈ long nhanh chóng thức tỉnh, tạo thành lều trại.
Bùi Yên đườn nhiên cũng phát hiện phía dưới truyền đến nhiệt độ nóng bỏng, ɖu͙ƈ vọng cứng rắn của hắn chống ʍôиɠ cô.
Cô co rúm lại một chút, cắn chặt môi không dám nhúc nhích. Cô đã biết lúc này không thể giãy giụa, bằng không sẽ chỉ làm hắn càng thêm mất khống chế.
“Tôi… tôi muốn ....trở về!”
Cô cứng lại trong lòng ngực của hắn, giọng nói lắp bắp.
Lâm Dịch Phong giữ eo cô, ở bên tai cô dồn dập thở dốc, không thể áp xuống sự nóng bỏng như lửa kia.
Trong đầu tràn đầy bộ dáng của cô. Đều là giọng nói mềm mại nhút nhát của cô.
Hắn đột nhiên bế cô lên tới, lúc cô kinh hoảng thất thố, cúi đầu hôn lấy môi cô, trấn an,
“Yên Yên, ngoan nào, chúng ta làm một lần được không.”
Nói xong ôm cô đi ra, đi nhanh tới cổng trường.
Hắn sa vào ɖu͙ƈ vọng vẫn chưa phát hiện, sâu trong rừng cây bên hồ, tín hiệu màu đỏ ảm đạm chợt lóe.
Đã quay hết toàn bộ cảnh ban nãy.
Tiếng nói của nam nhân từ đỉnh đầu Bùi Yên truyền đến, mang theo sự chờ mong không dễ phát hiện.
“Ngày thường em ở trường học đi học, tôi tan làm sẽ tới đón em”
“Cuối tuần chúng ta cùng nhau ra ngoài, hoặc là mua vé máy bay ra nước ngoài.”
“Em không phải thích xem triển lãm tranh sao? Về sau chúng ta có thể đi khắp thành phố xem triển lãm.”
“Cứ ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, được không?”
Nói xong yết hầu Lâm Dịch Phong lên xuống rất nhan, hai bên tai hồng lên.
Đây là lần đầu tiên hắn nói ra tâm ý của mình với cô, cảm xúc xa lạ lại phức tạp, ngực dâng lên chút ấm áp, hô hấp nhanh hơn bình thường.
Giống như dâng lên bộ phận trân quý nhất của mình đến trước mặt cô, hy vọng cô có thể cười với hắn một cái. Tốt nhất có thể dùng cặp mắt trong sáng thanh khiết nhìn chằm chằm hắn, chỉ nhìn một mình hắn.
Bốn phía càng thêm yên tĩnh, trầm luân vào cảnh trong mơ, ngẫu nhiên có thể nghe thấy gió nhẹ thổi qua lá liễu, phát ra tiếng nhỏ sàn sạt.
Giọng hắn đột ngột mà nóng rực.
Bùi Yên dán vào ngực nóng bỏng của hắn, nghe lời của hắn như một loại thông báo , trong lòng lại một mảnh tĩnh mịch, không có chút vui sướиɠ.
Những lời này của hắn dễ dàng quyết định tương lai cô, căn bản không nghĩ tới sẽ hỏi ý cô
Chỉ là thông báo một tiếng thôi!
Khi hắn tức giận cô phải vô điều kiện nhận sự tức giận của hắn, mà nếu hắn ngẫu nhiên ôn hòa, cô phải tự mình hùa với hắn.
Giống như một sủng vật được hắn nuôi dưỡng.
Trước thuần hóa thú tính, lại đúng lúc ném mấy cục xương an ủi.
Ý nghĩ của sủng vật căn bản không quan trọng.
“Yên Yên?”
Thật lâu không nghe thấy cô đáp lại, trong lòng hắn bắt đầu bất an, lực trong tay dần dần buộc chặt.
Bùi Yên mím môi, vẫn là nhịn không được mở miệng hỏi,:
“Vì sao lúc đó anh lại đối với tôi như vậy?” Giọng nói rầu rĩ nặng nề.
Trong không khí hòa hoãn như vậy, cảm xúc chân thật của cô đang được bày tỏ ra.
Hắn vào phòng cô cường bạo xô, lại tàn nhẫn chặt đứt đường lui của cô, tùy ý ép dưới thân ɖâʍ loạn, cưỡng bức cô cùng bạn trai chia tay.
Vì sao biến cô thành vật bừa bãi phát tiết.
Vì sao?
Trước ngực Lâm Dịch Phong dần dần ướt một mảng, dọc theo áo thẩm thấu vào ngực.
Bùi Yên không muốn ở trước mặt hắn bày tỏ ý nghĩ của chính mình, càng không muốn khóc với hắn, không khác gì mềm yếu ở trước mặt hắn. Nhưng ở trong bóng đêm nặng nề, sự không cam lòng cùng khuất nhục vọt ra, cô không khống chế được.
Tim hắn giống như cũng bị sự ướt át của nước mắt làm nóng lên, ê ẩm trướng trướng.
Hắn biết, biết đây là tâm bệnh mà cô dành cho hắn.
Là một tay hắn tạo thành, cũng không thể vãn hồi.
Chính hắn cũng thường xuyên ở hai loại cảm xúc cực đoan giãy giụa.
Tựa như ngày đó ở khách sạn hắn uy hϊế͙p͙ cô, sau khi kɧօáϊ ý, sự mờ mịt vô hạn nảy lên trong lòng.
Còn hắn kiệt lực áp chế sự áy náy.
Nhưng tính cách hắn vốn là sát phạt quyết đoán, sau khi đạt tới mục đích, mặt trái của cảm xúc bị hắn đảo lại.
Hắn kiên định nói cho chính mình, so với có được cô, cái khác có vẻ không quan trọng.
Chỉ ở trong đêm khuya tĩnh lặng, giọng nói mỏng manh nói cho hắn: Anh đã sai.
Anh làm việc này đã là sai rồi.
Lâm Dịch Phong duỗi tay nâng cằm cô, nhìn cô rơi lệ đầy mặt, đồng tử rụt một chút, tâm cũng đau theo.
Ngón tay hắn vuốt ve khóe mắt ướt át của cô, tiếng nói nghẹn ngào mà ôn nhu.
“Bảo bối, đừng khóc!”
“Thực xin lỗi, dùng cách này tổn thương em ”
“Đối mặt với em, tôi không có cách nào khống chế cảm xúc của mình .”
“Rõ ràng muốn đối tốt với em, lại thường thường đấu đá lung tung, cuối cùng làm em khổ sở.”
Lâm Dịch Phong cũng khϊế͙p͙ sợ chính mình, hắn không biết là từ khi nào sinh ra những cảm xúc phức tạp như vậy.
Ban đầu chỉ là nhìn cô nhiều hơn vài lần, cảm thấy cô giống mèo con biết làm nũng lại thích che giấu chính mình.
Dần dần ánh mắt càng đặt ở trêи người cô, phát hiện mỗi lần cô thẹn thùng, khuôn mặt sẽ phấn phấn.
Cô cũng thường thường phản kháng, lộ móng vuốt, nhưng không gây thương tổn người khác, ngược lại chính mình lại bị tức giận.
Hắn không biết nên khóc hay cười, cầm lòng không được muốn nhìn nhiều hơn.
Nhìn thì phát hiện tim mình đập càng nhanh, sẽ không ngừng suy đoán cô sẽ có phản ứng gì, lúc cô nhìn Vệ Diễn hắn sẽ mất mát, lúc bọn họ hôn môi hắn sẽ điên cuồng ghen ghét.
Lúc hắn hiểu rõ lòng mình thì đã hãm thật sâu vào đó.
Hắn cúi đầu, nhíu mày, đuôi mắt dần dần đỏ, giọng nói ôn nhu:
“Yên Yên, cho tôi xin lỗi.”
“Em có thể tha thứ cho tôi không?”
Bùi Yên còn rớt nước mắt, nước mắt dọc theo cằm nhỏ giọt rơi trêи áo gió của hắn,
cô nhắm mắt lại không nói gì.
Chỉ có thể nghe thấy tiếng nghẹn ngào thở dốc.
Lâm Dịch Phong nhíu chặt mày, dáng vẻ trầm mặc của cô tựa như móng vuốt của mèo cào tâm hắn, đáy lòng càng ngày càng nôn nóng.
Cô suy nghĩ cái gì hắn cũng không biết.
Hắn nắm lấy tay cô ấn ở ngực mình, âm thanh cao hơn:
“Em đánh tôi đi, bảo bối”
“Đánh cho bớt giận, quên hết chuyện xấu trước kia của tôi đi được không?”
Hắn luôn nghĩ là làm , Bùi Yên đã nhìn quen, không muốn để ý đến hắn, chỉ là muốn rút tay về, nhưng mà như cũ bị hắn nắm chặt lấy.
“Anh buông ra!” Cô hít hít mũi chua xót.
“Đánh đi, nếu không tôi không buông!”
Hắn lại khôi phục tính tình cường thế kia, nhíu mày nhìn chăm chú vào cô, có chút ấu trĩ.
Bùi Yên không muốn để ý đàn ông bá đạo này, lại không tránh thoát được, thường xuyên cũng nổi lên sự quật cường của mình.
Xô vốn dĩ đã ủy khuất, còn bị hắn bắt buộc đánh người, không đánh còn không bỏ.
Cô càng nghĩ càng tức giận, hai nắm tay đấm đánh ngực hắn, mỗi quyền đều dùng hết lực, trêи mặt lộ ra vẻ phẫn nộ.
Nhưng hắn ở bộ đội mấy năm, đã sớm luyện thành tường đồng vách sắt, ngực tràn đầy cơ bắp to lớn. Bùi Yên đánh mấy quyền lại khiến tay mình đau.
Cô buông tay, lạnh mặt giận dỗi, trêи mặt mang theo sự bất mãn mà chính mình cũng không thể phát hiện, giống như làm nũng với người mà mình thân mật.
Lâm Dịch Phong tự nhiên thấy, trong lòng mừng rỡ, hắn buồn cười ra tiếng,p:
“Đánh đau à? Tôi thổi thổi cho em.”
Vừa nói vừa xoa tay nhỏ, thổi vào tay cô.
Bùi Yên tràn ngập chua xót bị hắn thổi đã biến mất, lúc hắn vô lại càng làm cho cô không có cách nào, trong lòng loáng thoáng cảm thấy hiện tại bọn họ có chút không đúng.
Hắn nắm tay cô đặt ở bên miệng, bộ dáng che chở giống như là…
Trong lòng cô không khoẻ, đứng dậy muốn rời đi, ʍôиɠ mới vừa nâng lên đã bị bàn tay to áp xuống, ngồi lên ɖu͙ƈ vọng của hắn, tư thế ái muội, vô cùng dán sát.
Lâm Dịch Phong kêu rêи một tiếng.
Vốn dĩ nhìn dáng vẻ của cô trong lòng đã ngứa, nào chịu được động tác như vậy.
Hắn dùng sức ấn ʍôиɠ cô xuống, khiến cô càng dán chặt lấy mình mình, ɖu͙ƈ long nhanh chóng thức tỉnh, tạo thành lều trại.
Bùi Yên đườn nhiên cũng phát hiện phía dưới truyền đến nhiệt độ nóng bỏng, ɖu͙ƈ vọng cứng rắn của hắn chống ʍôиɠ cô.
Cô co rúm lại một chút, cắn chặt môi không dám nhúc nhích. Cô đã biết lúc này không thể giãy giụa, bằng không sẽ chỉ làm hắn càng thêm mất khống chế.
“Tôi… tôi muốn ....trở về!”
Cô cứng lại trong lòng ngực của hắn, giọng nói lắp bắp.
Lâm Dịch Phong giữ eo cô, ở bên tai cô dồn dập thở dốc, không thể áp xuống sự nóng bỏng như lửa kia.
Trong đầu tràn đầy bộ dáng của cô. Đều là giọng nói mềm mại nhút nhát của cô.
Hắn đột nhiên bế cô lên tới, lúc cô kinh hoảng thất thố, cúi đầu hôn lấy môi cô, trấn an,
“Yên Yên, ngoan nào, chúng ta làm một lần được không.”
Nói xong ôm cô đi ra, đi nhanh tới cổng trường.
Hắn sa vào ɖu͙ƈ vọng vẫn chưa phát hiện, sâu trong rừng cây bên hồ, tín hiệu màu đỏ ảm đạm chợt lóe.
Đã quay hết toàn bộ cảnh ban nãy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.