Nam Chính Đều Yêu Tôi

Chương 34: Xe Chấn

Cửu Ngũ Đích Mạch Điền

01/07/2021

Bóng đêm ʍôиɠ lung, Maybach dừng ở trêи đường phía đông học viện, ánh đèn mờ nhạt xuyên thấu qua lá cây um tùm, đem đậu nành đèn vựng phô đệm chăn ở màu đen xe đỉnh phía trêи.

Mà bên trong xe, khung cảnh kiều diễm, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc trầm trầm cùng tiếng khóc yêu kiều rêи rỉ.

Quần áo của cô và của hắn hỗn độn ném ở góc xe, qυầи ɭót bị xé thành vải vụn, áօ ɭót cũng bị tháo xuống.

Lâm Dịch Phong nằm ngửa trêи đệm, đầu gối hơi nghiêng về phía ghế, bàn tay to nắm lấy ʍôиɠ mềm của cô trước sau đong đưa, ɖu͙ƈ long thô cự bị hoa huyệt cắn nuốt, quy đầu cứng rắn nghiền nát hoa tâm, từng đợt ɖâʍ thủy từ chỗ giao hợp tràn ra, ướt đẫm đệm.

Hắn nhìn chằm chằm hoa huyện đang nở rộ, bối thịt giống như cánh hoa suy nhược nở rộ, hút lấy cự vật siêu lớn, hoa tâm lại ướt.

Bụng nhỏ của cô bị căng ra, hồng nộn cùng tím đem kết hợp khiến đôi mắt hắn càng thêm thâm thúy, bàn tay nóng bỏng nhéo ʍôиɠ cô, giữa háng đâm thật mạnh

“Ưm a…”

Hoa huyệt lại trướng lên, Bùi Yên hừ một tiếng, nước mắt từ khóe mắt chảy ra.

Hai chân thon dài trắng ngọc ngồi ở bên hông hắn, hai tay nhỏ vô lực chống lên trần xe, cánh tay mảnh khảnh bị đâm lắc lư.

Tay vịn là Lâm Dịch Phong trang bị riêng, cô không chịu cùng hắn về chung cư, hắn khiến xe trở thành giường, làm cô nước sốt giàn giụa.

“Bảo bối, mau động!”

ʍôиɠ thịt ở trong tay hắn bị niết đến đỏ lên, giống như xoa bóp đậu hủ, hắn thúc giục.

Vài lần trêи giường hắn không còn hung ác, nhưng bá đạo như cũ.

Vì khiến cô hoàn toàn đắm chìm vào hoan ái mà hắn tạo ra, buộc cô chủ động, làm cô nhu nhược không xương ở bên hông mình, ʍôиɠ nhỏ nâng lên, đón ý nói hùa hắn tận tình va chạm.

Bùi Yên cắn môi đỏ, mười ngón tay non mịn cầm chặt tay vịn, vòng eo như ngọc nhỏ yếu nhẹ nhàng vặn vẹo, đầu иɦũ ɦσα tùy ý lắc nhẹ, hoa huyệt bị côn thịt vặn, quy đầu đâm thọc vào vách tường thịt mẫn cảm, lại một lượng lớn ɖâʍ thủy chảy ra.

“Ưm a ~ a ~”

Cô ngẩng đầu lên rêи rỉ một tiếng, giống như mèo nhỏ hừ kêu. Thân thể không tự giác run run, tư thế này côn thịt cắm rất sâu, giống như muốn đỉnh tiến đáy huyệt.

Cô nhếch lên ʍôиɠ nhỏ muốn thoát ra, mới vừa phun ra nửa cự vật, đã bị bàn tay to vô tình áp xuống, phát ra tiếng ướt dính òm ọp.

Hông hắn dùng lực, hung hăng đâm vào, vừa hung vừa sâu, nhiều lần thọc vào rút ra âm thanh ở trong xe không dứt bên tai.

“Ư ư… Chậm… Chậm một chút….”

Bùi Yên bất lực ngẩng đầu, mười ngón túm chặt tay hắn, tiếng khóc yêu kiều văng vẳng.

Thân thể mềm mại bị đỉnh đến loạn run, thỏ ngọc ở giữa không trung kịch liệt đong đưa, giống như hai viên hơi nước, đung đưa lay động.

Môi đỏ của cô nửa mở hài, má hồng đào hoa, nước mắt rưng rưng bị hắn làm đếm mê mang.

Côn thịt thọc vào rút ra chỗ tê dại khó làm, bụng nhỏ bắt đầu kịch liệt co rút lại, tê tê dại dại điện lưu tự bụng hạ hướng quanh thân hướng.

Cô không chống cự được, chỉ có thể loạng choạng muốn thoát khỏi sự kɧօáϊ cảm trí mạng, trong miệng sợ hãi:

“Chậm… Một chút.. Quá sâu…”

Đôi mắt của Lâm Dịch Phong dính chặt vào thân thể mềm mại, trải qua quá nhiều lần yêu thương của hắn, bộ ngực càng thêm tuyết trắng đẫy đà, lả lướt đầu иɦũ ɦσα hồng hào run rẩy.

Tóc cô duỗi ở đằng sau, đuôi tóc hơi xoăn, theo nhịp điệu của hắn khắp nơi phiêu đãng, giống như một yêu tinh thanh thuần lại tuyệt mỹ.

Hắn nhìn đến nỗi đuôi mắt biến thành màu đỏ tươi, trong cổ họng phát ra tiếng rêи sảng kɧօáϊ, nhịn không được càng mau kϊƈɦ thích, một trêи một dưới điên cùng cô, hoa huyệt mới vừa phun ra nửa côn thịt lại thật mạnh chọc xuống, nguyên cây nuốt vào, ɖâʍ thủy ẩm ướt vẩy ra khắp nơi.

Bùi Yên cảm giác mình như ngồi trêи lưng ngựa xóc nảy, chỉ có côn thịt chống đỡ cô, vật to lớn xỏ xuyên qua khiến cô khóc thành tiếng, tay nhỏ buông ra muốn che lại bụng nhỏ bị đâm đến trướng đau.

Lâm Dịch Phong thừa cơ mạnh mẽ hướng lên đỉnh đầu, co giống như mất con chim non mất đi sự che chở rớt ở trong lòng ngực hắn, bộ ngực mềm mại đè lên cơ ngực rắn chắc của hắn. Hắn muốn giữ đầu nhỏ của cô, ʍút̼ môi đỏ mềm mại, quấn lấy cái lưỡi hít vào trong miệng.

Bàn tay to một bên nắm lấy ngực tuyết, lại làm vô, đánh thẳng đến huyệt thịt vang lên tiếng bạch bạch rung động.

Cô bị thao khiến cho eo thon loạn run, không chịu nổi hắn cắm lộng, cô tránh né môi hắn, ghé vào cổ hắn khóc lóc xin tha.

“Nhẹ… Nhẹ một chút, nhẹ một chút… Được không…”

“Tôi không chịu nổi… ư ư”

Lâm Dịch Phong bị tiếng khóc của cô gọi về một tia lý trí, hắn thả chậm tốc độ, một chút một chút kϊƈɦ thích, môi mỏng thỏa mãn hôn tóc cô, sườn mặt, vành tai, sau đó thở hổn hển ở bên tai hỏi:

“Nên gọi anh là cái gì?”

“…chồngg”

Giọng nói rầu rĩ nũng nịu từ cổ truyền đến.

Trong vài lần hoan ái hắn vì ép cô gọi “chồng”, khiến thân thể mềm mại làm đến loạn chiến, rốt cuối cùng đã mở miệng, cho dù không tình nguyện, cũng êm tai như thế.

Lâm Dịch Phong động tình gợi cằm cô, ʍút̼ mạnh một cái,

“Gọi thêm vài tiếng!”

“Chồng… chồng , chồng…” hốc mắt Bùi Yên đỏ lên, nhu nhu mở miệng.

Hắn giữ cổ cô, ở bên môi nhẹ ʍút̼, tiếng nói khàn khàn:

“Tiểu ngoan, bảo bối”

Đây là từ tâm hắn gọi cô, hận không thể vẫn luôn ở trong cơ thể bá chiếm cô.

Cô là của hắn!

Nam nhân quả nhiên ôn nhu thật nhiều, quy đầu chậm rãi cọ mềm thịt, một chút một chút tiến vào, dần dần lấp đầy, lại dùng ít lực nhẹ đảo, tiếng nước ướt dính có tiết tấu vang lên.

“Ưm a ~ a ~”



Động tác cọ xát như vậy khiến cả người run run, hợp với ngón chân hồng hào đều căng thẳng, cả người giống như bị điện giật, trong miệng ưm không có phòng bị tràn ra.

Nàng sỉ đến cắn khẩn môi, trêи mặt bởi vì xấu hổ và giận dữ đỏ lên, làm người càng thêm trìu mến.

Nữ hài kiều âm không thể nghi ngờ là mạnh nhất xuân dược, Lâm Dịch Phong nghe được lưng run lên, bàn tay to nắm lấy kiều trêи ʍôиɠ hạ vứt ném, giữa háng thật mạnh hướng lên trêи rút cạn, nhiều lần xỏ xuyên qua, bạch bạch bạch đảo huyệt thanh liên miên không dứt, từng vòng bọt mép hồ ở giao hợp chỗ, càng nhiều nhỏ giọt ở cái đệm thượng.

“Nhẹ chút…. Nhẹ chút…”

Còn chưa đắm chìm trong ôn nhu đã bị hắn mạnh mẽ điên động, bộ ngực cùng tiểu huyệt đều bị đâm trướng đau, nước mắt chảy không ngừng, cô nhu nhược đáng thương xin tha.

Lâm Dịch Phong hôn cái miệng nhỏ, bàn tay to ôm eo nhỏ đột nhiên áp cô dưới thân, thật mạnh đỉnh vào, mỗi một lần đều đâm đến chỗ sâu nhất, đôi chân non mềm vô lực ở bàn tay tráng kiệt trung đong đưa.

Bùi Yên bị đâm không lui được, trực tiếp bị đỉnh đến cái đệm bên cạnh. Tay cô mảnh khảnh p bám vào hắn. Bất lực nức nở, ngẩng cổ yếu ớt thừa nhận hắn xâm phạm, giống như một con thiên nga.

Trong đầu cô hỗn độn, lúc cắn hắn bả vai hắn, trong cơ thể bỗng nhiên phun ra lượng lớn ɖâʍ thủy.

Lâm Dịch Phong bị sự đau đớn trêи vai kϊƈɦ thích đến eo tê dại, bàn tay to kéo đùi ngọc cô, đè nặng người con gái đang run bần bật, mấy chục lần đỉnh nhập, khắp nơi trong cơ thể cô hung mãnh bộc phát ra.

“A……”

Nhiệt độ ở bụng nhỏ khiến cô choáng váng thành tiếng, giọng nói mềm mại, giống như một bé mèo con vô lực.

Hắn ôm lấy thân thể rùng mình mềm mại, tinh tế hôn qua mồ hôi trêи trán cô, ở trêи môi cô lưu luyến, tiếng hít thở nặng nề ở trong xe thật lâu vẫn chưa tan……

Bùi Yên đang choáng váng chậm rãi tỉnh lại, phát hiện mình bị hắn ngăn chặn, trọng lượng hắn khiến cô không hít thở nổi.

“Anh.. Đi ra ngoài!”

Cô xô đẩy bờ vai của hắn, giọng nói mềm mềm mại mại.

Lâm Dịch Phong không làm theo ý cô, chỉ thay đổi hai vị trí, khiến cô cưỡi trêи người hắn, tư thế này làm côn thịt vào được càng sâu. Bùi Yên rơi lệ, bảo hắn đi ra ngoài.

Cuối cùng hắn thỏa hiệp một bước, lúc hơi rút ra, một nửa còn lại khảm ở trong cơ thể cô. Cô không thoát được, chỉ có thể ghé vào trước ngực hắn.

Bên trong xe cuối cùng cũng an tĩnh lại, mùi hương ɖâʍ mị đậm đến rùng mình, đèn trần chiếu vào trêи người hai người, hai chân trắng nõn của cô ở háng hắn, chỗ tư mật đang cắm vào ɖu͙ƈ long, tϊиɦ ɖϊƈh͙ ở trong huyệt kϊƈɦ động, chuẩn bị tràn ra tới.

Lâm Dịch Phong yêu thương nhìn cô gái đang ghé vào ngực hắn, bàn tay to ấn ở ʍôиɠ non, một chút một chút vỗ nhẹ.

“Tôi không thoải mái, anh đi ra ngoài đi.”

Bùi Yên nhỏ giọng cầu xin, cô sợ hắn lát nữa tiếp tục, chỉ muốn rời khỏi hắn. Nhưng mỗi khi chuẩn bị có động tác rời đi đã bị hắn ấn xuống.

Lâm Dịch Phong căn bản không muốn buông tha cô, chỉ là nhìn cô vừa rồi bị mình lăn lộn tàn nhẫn nên để cô nghỉ một lát, hắn nâng khuôn mặt nhỏ, nhéo mũi:

“Lại giận dỗi”

“Bên trong em thật chặt, vừa lúc hơi buông lỏng.”

Tiếng nói mang theo chút tà mị.

Ánh mắt lộ liễu của hắn cùng lời nói khiến mặt cô nháy mắt đỏ lên, nghiêng đầu trốn tránh cảm giác ɖu͙ƈ vọng trong huyệt dần dần thức tỉnh. Cô sợ tới mức cả người run lên, lập tức chống thân thể, kinh hoảng thất thố lui đến góc xe.

“Tôi không muốn làm..”

Bùi Yên cuộn hai chân, đôi tay che ở trước ngực, nơm nớp lo sợ mở miệng, gió mát làm lung lay chút nước ở khóe mắt.

Lúc Lâm Dịch Phong thả lỏng bị cô tránh ra, hắn dù bận vẫn ung dung nhìn cô tránh ở xe, ánh mắt càng ngày càng nóng cháy.

Toàn thân cô hồng hồng phấn phấn, tất cả đều là dấu vết vừa rồi giao hoan. Mà tay nhỏ căn bản che không nổi иɦũ ɦσα, hơn nửa nhũ lộ ở bên ngoài, càng dụ hoặc. Tiểu huyệt ướt át như ẩn như hiện, bị cắm đến lầy lội, mật thủy tràn lan, một chút phun ɖâʍ thủy, ở trêи đệm nhỏ giọt.

Đôi mắt cô thủy nhuận sóng nước lóng lánh, vô cùng mê người, chỉ khiến hắn xem đến huyết mạch phun trào.

Hô hấp của Lâm Dịch Phong lập tức thô nặng vài phần, ƈôи ȶɦịt thô dài đứng thẳng ở bên hông, hưng phấn phun chất nhầy.

“Lại đây!” Giọng nói trầm thấp của hắn căng chặt.

“Anh đã nói chỉ làm một lần, vì sao nói không giữ lời, huhu…”

Bùi Yên che lại ngực, khóc đến hai mắt đỏ bừng, con ngươi tràn đầy nước mắt đều đang lên án hắn.

“Anh luôn gạt tôi.”

Lâm Dịch Phong nghe xong sửng sốt.

Cầm lòng không được cười lên tiếng.

Hắn nói làm một lần chỉ là sách lược hướng dẫn, áp thân cô xuống, còn không phải muốn làm gì thì làm. Vật nhỏ này tin là thật, đôi mắt ướt dầm dề lên án hắn nói không giữ lời,

Tong mắt hắn ɖu͙ƈ vọng nóng rực dần dần tiêu tán, hóa thành dở khóc dở cười bất đắc dĩ.

Giờ phút này nếu lại muốn cô vài lần, chỉ sợ về sau mình được vào sổ đen của cô đi!

“Lại đây, không làm!”

Bùi Yên bán tín bán nghi nhìn hắn, ngồi xổm thân thể bất động, trong ánh mắt tràn ngập không tín nhiệm.

“Lại như vậy nữa đêm nay đừng mong về trường học!”

Hắn giả vờ mặt lạnh uy hϊế͙p͙, giọng nói mang theo chút không thể nề hà.

Vật nhỏ này lúc khôn khéo thật là khiến người vừa yêu vừa hận.

Cuối cùng vẫn không có làm, hắn ở trong xe đã cởi nội y cô, mặc quần áo cho cô, chỉ là phát tiết cắn môi cô, ước gì có thể nuốt cô xuống.

Bùi Yên mở cửa xe, lập tức chạy về phía trường học, bộ dáng chỉ sợ lại ở vài giây sẽ không đi được.

Lâm Dịch Phong nhìn bộ dáng chạy trốn của cô, hận không thể nghiến răng nghiến lợi.

Thề về sau không nói ra lời ma quỷ sẽ làm một lần nữa!



*****

Cuối tuần, ở biệt thự Tô gia nghênh đón một vị khách quen.

Tô Khải Nguy mới vừa xuống xe, quản gia vội vã tiến lên, lo lắng sốt ruột nói:

“Nhị gia, tiểu thư đã ở trong phòng một ngày không ra, người đi khuyên nhủ đi.”

Quản gia làm ở Tô gia mười năm sau, nhìn Tô Điệp Y lớn lên, coi như con mình. Sáng nay không biết cô ở trong phòng nhìn cái gì, quăng ngã đồ vật, người hầu gõ cửa dò hỏi, còn bị đuổi ra, trong phòng truyền đến tiếng nức nở, làm quản gia sợ hãi.

Lão gia cùng phu nhân đều ở nước ngoài, bà đương nhiên nghĩ tới Tô Khải Nguy. Tiểu thư từ nhỏ thân với Nhị gia, mỗi khi Nhị gia ra nước ngoài đều mua quà cho cô, quản gia muốn cho Nhị gia tới khuyên.

Tô Khải Nguy gật gật đầu, vẻ mặt uy nghiêm, hắn phân phó quản gia:

“Cậy cửa phòng ra.”

“Này?” Quản gia có chút do dự.

“Không có việc gì, nghe tôi.”

Khi người hầu mở cửa phòng, phát hiện Tô Điệp Y ngồi xổm ngồi ở góc, mặt dại ra. Trong phòng bừa bãi, bình hoa pha lê trang trí quăng đầy đất, những quyển sách đều rải rác ném xuống đất.

Tô Điệp Y cho tới bây giờ còn ở lừa mình dối người, cô thuyết phục chính mình là Bùi Yên quyến rũ Lâm Dịch Phong, người đàn ông kia chỉ là muốn phát tiết, chỉ là muốn có người chơi cùng thôi.

Nhưng những video không ngừng ở trong đầu cô phóng to ra, Lâm Dịch Phong hỏi Bùi Yên ăn gì, hắn thay cô ta lau nước mắt, hắn chủ động hôn cô ta, hắn ôm cô ta, hắn cười với cô ta…

Cô chưa bao giờ thấy người đàn ông này có nhiều biểu cảm như vậy!

Hắn cũng sẽ cười, cũng sẽ ôn nhu dỗ người khác.

Dây không phải là thái độ đối với đồ chơi!

Đến cô cũng không thể thuyết phục được chính mình, đầu óc có giọng nói cho cô,

Lâm Dịch Phong có khả năng thích Bùi Yên, mày nhìn những hành động của hắn, hắn đang sủng cô ta!

Nhưng vì sao người kia là Bùi Yên? Không phải là Tô Điệp Y?

Bùi Yên rõ ràng là bạn gái Vệ Diễn, cô ta làm gì có tư cách?

Lâm Dịch Phong nhất định là bị Bùi Yên lừa!

Đều là lỗi của cô ta!

Vì thế cô hận Bùi Yên, nghiêng trời lệch đất.

Tô Khải Nguy đóng cửa lại, thấy cháu gái thất hồn lạc phách, thở dài:

“Điệp Y, cháu chỉ có chút tiền đồ như này à?”

Hắn lướt qua mảnh vỡ pha lê, ngồi trêи sô pha, ánh mắt không giận mà uy.

“Chú hai.”

Tô Điệp Y ngẩng đầu thấy hắn, hốc mắt lập tức đỏ, cầu xin nói:

“Chú hai, chú giúp cháu đi!”

“Anh ấy khẳng định bị lừa!”

“Con này là bạn gái người khác, anh ấy khẳng định bị lừa gạt”

Tô Khải Nguy cầm ảnh trêи bàn, không nói gì.

Về chuyện này của cháu gái ông biết rõ, lúc trước ông đã khuyên trước mặt mẹ con bé, nói để cô ghi danh khoa máy tính, hẳn là tôn trọng quyết định của cô.

Trêи thực tế Tô Điệp Y vì cái gì, ông cũng rõ ràng, còn đi tra xét bối cảnh của người đàn ông kia, tư liệu là phú nhị đại, bản thân cũng cực kỳ ưu tú.

Hắn cũng mặc kệ cháu gái.

Vốn tưởng rằng nắm chắc, không ngờ tới sẽ có ngày hôm nay

“Cháu định làm như thế nào?” Tô Khải Nguy hỏi cô.

Tô Điệp Y ngồi xổm ngồi ở trêи thảm trầm mặc không nói, cô hận không thể khiến toàn thế giới biết rõ bộ mặt thật của Bùi Yên, thấy rõ nàng cô ta lả lơi ong bướm như thế nào, là người trong ngoài không đồng nhất

Nhưng cô không có cách nào cụ thể, cô không thể làm công khai, càng không thể bại lộ mình!

Tô Khải Nguy nhìn cháu mình đang ngốc, lắc lắc đầu.

Quả nhiên vẫn là đứa bé.

“Mẹ cháu làm truyền thông, cháu học cái thói ném đồ ở đâu vậy?”

Tô Điệp Y mờ mịt khó hiểu nhìn chú hai.

“Biết xã hội này vũ khí có thể đả thương người nhất là cái gì không?”

“Là dư luận”

“Dưới dư luận, mỹ lệ và ưu tú đều sẽ trở thành nhược điểm, sẽ trở thành lý do người khác công kϊƈɦ cô ta.”

Tô Khải Nguy cười cười, trêи mặt xẹt qua một tia tàn nhẫn, hắn nhìn đôi mắt cháu gái chậm rãi mở miệng,

“Cháu còn không hiểu, lòng người ghen ghét có lúc rất đáng sợ.”

“Chờ một chút đi, hiện tại ảnh chụp còn chưa đủ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nam Chính Đều Yêu Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook