Chương 10:
Vụ Chi
09/05/2024
“Vậy em phải gọi thế nào…”
Ánh mắt Quân Nghiên vừa vô tội vừa ấm ức như đang lên án Tống Mộc Thanh đã làm chuyện gì đó tội ác tày trời, bây giờ cô ta cũng không muốn cãi cọ với Tống Quân Nghiên, xua tay nói, “Tùy em, cứ gọi tên đi!”
“Được rồi.” Quân Nghiên không dám làm trái lời chị gái đành gật đầu nghe theo.
Tống Mộc Thanh muốn để Quân Nghiên giúp mình vào phòng bệnh của Tiêu Lăng Huyền nên cũng không để ý đến chuyện này nữa, lôi kéo Quân Nghiên bắt đầu nghĩ cách.
Tuy Tống Quân Nghiên không muốn nhưng dưới sự uy hiếp của Tống Mộc Thanh đành phải làm theo ý của cô ta.
Trong phòng VIP ở bệnh viện, Tiêu Lăng Huyền ngồi trên xe lăn, phần lớn băng gạc trên tay và trên đầu đã được tháo ra, nửa thân trên hắn không bị thương nặng lắm.
Lúc này hắn đang cầm một quyển sách đọc, nhưng lại thất thần, cúi đầu nhìn sách hai phút sẽ ngẩng đầu nhìn cửa phòng bệnh một lần như đang chờ ai đó.
Hôm nay đã muộn hơn nửa tiếng so với ngày thường, hắn đẩy xe lăn đến bên cửa sổ lơ đãng ngắm cảnh bên ngoài.
Đúng lúc này ngoài cửa bỗng có tiếng động, Tiêu Lăng Huyền lập tức cúi đầu, giả vờ nghiêm túc đọc sách chăm chú.
Cửa phòng bệnh mở ra, thiếu nữ mặc váy đồng phục bước vào, trong tay cầm bình giữ nhiệt, hôm nay cô đeo khẩu trang che đi hơn nửa gương mặt.
Cô ta bước vào phòng bệnh, cẩn thận đóng cửa lại.
Tiêu Lăng Huyền giống như lúc này mới phát hiện cô ta bước vào, gấp quyển sách trên tay lại, đang muốn nói.
“Em…”
Thiếu nữ tháo khẩu trang xuống, gương mặt này khiến lời nói của Tiêu Lăng Huyền nghẹn lại ở yết hầu.
“Cô… Sao cô lại tới đây?” Tiêu Lăng Huyền nhíu mày nhìn Tống Mộc Thanh.
“Sao thế? Em đến thăm anh không vui? Chẳng lẽ Tống Quân Nghiên chăm sóc anh một tháng cũng câu luôn linh hồn anh đi rồi?” Tống Mộc Thanh oán trách nói, nhưng cũng chỉ là oán giận hai câu, dù sao cô ta có ký ức của kiếp trước, cô ta vẫn luôn tin tưởng Tiêu Lăng Huyền không phải hạng người này.
Mặt Tiêu Lăng Huyền lạnh xuống, ném sách sang một bên, không trả lời vấn đề của Tống Mộc Thanh, “Sao em ấy không đến?”
Phản ứng của Tiêu Lăng Huyền khiến Tống Mộc Thanh kinh ngạc, cô ta cảm thấy hơi bất thường, cô ta luôn cho rằng người mà Tiêu Lăng Huyền Thích là mình, sao hắn lại đột nhiên quan tâm Tống Quân Nghiên?
Nhưng cô ta lại nhanh chóng gạt bỏ sự nghi ngờ trong lòng, thầm mắng bản thân đã suy nghĩ nhiều, dù sao Tống Quân Nghiên đã chăm sóc hắn một tháng, Tiêu Lăng Huyền hỏi một câu cũng bình thường.
Ánh mắt Quân Nghiên vừa vô tội vừa ấm ức như đang lên án Tống Mộc Thanh đã làm chuyện gì đó tội ác tày trời, bây giờ cô ta cũng không muốn cãi cọ với Tống Quân Nghiên, xua tay nói, “Tùy em, cứ gọi tên đi!”
“Được rồi.” Quân Nghiên không dám làm trái lời chị gái đành gật đầu nghe theo.
Tống Mộc Thanh muốn để Quân Nghiên giúp mình vào phòng bệnh của Tiêu Lăng Huyền nên cũng không để ý đến chuyện này nữa, lôi kéo Quân Nghiên bắt đầu nghĩ cách.
Tuy Tống Quân Nghiên không muốn nhưng dưới sự uy hiếp của Tống Mộc Thanh đành phải làm theo ý của cô ta.
Trong phòng VIP ở bệnh viện, Tiêu Lăng Huyền ngồi trên xe lăn, phần lớn băng gạc trên tay và trên đầu đã được tháo ra, nửa thân trên hắn không bị thương nặng lắm.
Lúc này hắn đang cầm một quyển sách đọc, nhưng lại thất thần, cúi đầu nhìn sách hai phút sẽ ngẩng đầu nhìn cửa phòng bệnh một lần như đang chờ ai đó.
Hôm nay đã muộn hơn nửa tiếng so với ngày thường, hắn đẩy xe lăn đến bên cửa sổ lơ đãng ngắm cảnh bên ngoài.
Đúng lúc này ngoài cửa bỗng có tiếng động, Tiêu Lăng Huyền lập tức cúi đầu, giả vờ nghiêm túc đọc sách chăm chú.
Cửa phòng bệnh mở ra, thiếu nữ mặc váy đồng phục bước vào, trong tay cầm bình giữ nhiệt, hôm nay cô đeo khẩu trang che đi hơn nửa gương mặt.
Cô ta bước vào phòng bệnh, cẩn thận đóng cửa lại.
Tiêu Lăng Huyền giống như lúc này mới phát hiện cô ta bước vào, gấp quyển sách trên tay lại, đang muốn nói.
“Em…”
Thiếu nữ tháo khẩu trang xuống, gương mặt này khiến lời nói của Tiêu Lăng Huyền nghẹn lại ở yết hầu.
“Cô… Sao cô lại tới đây?” Tiêu Lăng Huyền nhíu mày nhìn Tống Mộc Thanh.
“Sao thế? Em đến thăm anh không vui? Chẳng lẽ Tống Quân Nghiên chăm sóc anh một tháng cũng câu luôn linh hồn anh đi rồi?” Tống Mộc Thanh oán trách nói, nhưng cũng chỉ là oán giận hai câu, dù sao cô ta có ký ức của kiếp trước, cô ta vẫn luôn tin tưởng Tiêu Lăng Huyền không phải hạng người này.
Mặt Tiêu Lăng Huyền lạnh xuống, ném sách sang một bên, không trả lời vấn đề của Tống Mộc Thanh, “Sao em ấy không đến?”
Phản ứng của Tiêu Lăng Huyền khiến Tống Mộc Thanh kinh ngạc, cô ta cảm thấy hơi bất thường, cô ta luôn cho rằng người mà Tiêu Lăng Huyền Thích là mình, sao hắn lại đột nhiên quan tâm Tống Quân Nghiên?
Nhưng cô ta lại nhanh chóng gạt bỏ sự nghi ngờ trong lòng, thầm mắng bản thân đã suy nghĩ nhiều, dù sao Tống Quân Nghiên đã chăm sóc hắn một tháng, Tiêu Lăng Huyền hỏi một câu cũng bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.