Chương 9:
Vụ Chi
09/05/2024
“Chị, có chuyện gì sao?” Quân Nghiên quay đầu nhìn Tống Mộc Thanh.
“À… Em định đi đâu?” Tống Mộc Thanh nhìn thoáng qua bình giữ nhiệt trong tay Tống Quân Nghiên, biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.
Kiếp trước sau khi Tiêu Lăng Huyền bị tai nạn cô ta cũng không quan tâm đến hắn, bởi thế nên cũng không biết Tống Quân Nghiên đã tới bệnh viện chăm sóc hắn một thời gian dài.
Nhưng Tống Quân Nghiên đã chăm sóc Tiêu Lăng Huyền lâu thế cũng không khiến Tiêu Lăng Huyền yêu mình, ngược lại vẫn yêu cô ta sâu đậm, xem ra cô em gái bạch liên hoa này cũng chẳng có mị lực gì.
Nghĩ như vậy, Tống mộc Thanh không chỉ không cảm thấy xấu hổ vì sai lầm của mình, mà còn cao ngạo liếc nhìn Tống Quân Nghiên.
“Em tới bệnh viện thăm Huyền ca ca, hôm nay em tan học hơi muộn, không biết Huyền ca ca đã đói chưa, em phải nhanh chóng đến đưa cơm cho anh ấy.” Quân Nghiên nhìn đồng hồ trên tay, thấy đã không còn sớm, xoay người vội vàng định đi.
“Nghiên Nghiên, chờ đã! Em, em có thể giúp chị một việc được không?” Tống Mộc Thanh vội giữ Tống Quân Nghiên lại, nở một nụ cười cứng đờ với cô.
Cho dù không muốn nhờ đến Quân Nghiên, nhưng vì trước đó cô ta đã làm loạn ở bệnh viện một lần, bây giờ đừng nói phòng bệnh của Tiêu Lăng Huyền, đến cả bệnh viện cô ta còn không vào được.
Hơn nữa Tiêu Lăng Huyền đang nằm trên giường bệnh, cũng không cầm điện thoại, dù Tống Mộc Thanh có muốn âm thầm liên lạc với hắn cũng không được, vì thế cô ta không thể không nhờ Tống Quân Nghiên.
“… Được, chị nhờ em việc gì thế?” Quân thụ sủng nhược kinh nhìn Tống Mộc Thanh.
Tuy quan hệ hai chị em từ nhỏ đến lớn khá tốt nhưng một tháng gần đây Tống Mộc Thanh không biết bị sao, không thèm để ý tới cô và mẹ, còn thường dùng ánh mắt thù hận nhìn hai mẹ con cô.
Tống Mộc Thanh cho rằng bản thân đã che giấu rất tốt nhưng thật ra chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra.
Địch ý đến từ chị gái khiến Quân nghiên cảm thấy sợ hãi, nhưng mẹ lại an ủi cô, nói đây là thời kỳ phản nghịch của chị gái, qua đoạn thời gian này thì sẽ tốt thôi. Vì thế Quân Nghiên cũng coi chị gái mình đang trong thời kỳ phản nghịch.
“Sau lần đến bệnh viện đó chị cũng chưa từng đến thăm A Huyền, chị rất lo lắng cho anh ấy, nhưng dì Tiêu lại không cho chị vào phòng bệnh. Nghiên Nghiên, em có thể giúp chị được không?” Tống Mộc Thanh miễn cưỡng để bản thân có biểu tình tự nhiên nói với Quân Nghiên.
“Nhưng... Nếu bị dì Tiêu phát hiện, dì ấy sẽ tức giận…” Quân Nghiên có chút khó xử, cô còn nhớ rõ trước đó dì Tiêu đã nói không cho phép đưa Tống Mộc Thanh đến gặp Tiêu Lăng Huyền.
“Em không định giúp chị?” Mặt Tống Mộc Thanh trầm xuống, hai chị em từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cô ta biết rất rõ phải làm thế nào để khiến Tống Quân Nghiên đồng ý.
“Không phải, em chỉ sợ bị dì Tiêu phát hiện, hơn nữa Huyền ca ca bây giờ vừa mới có thể xuống giường, em sợ anh ấy nhìn thấy chị sẽ cảm thấy khổ sở. Huyền ca ca còn chờ em đưa cơm tới, có thể để lần sau được không, em sợ anh ấy chờ lâu sẽ đói…”
Quân Nghiên một câu ‘Huyền ca ca’, hai câu cũng ‘Huyền ca ca’ làm gân xanh trên trán Tống Mộc Thanh nổi lên, cô ta nhịn không được nói, “Em có thể đừng gọi A Huyền là Huyền ca ca nữa được không? Em không thấy gọi như thế rất có vấn đề à?”
Quân Nghiên ấm ức ngậm miệng, nhưng bạch liên hoa như bọn cô đều gọi vậy mà, thật không biết Tống Mộc Thanh sao lại tức giận chứ.
“À… Em định đi đâu?” Tống Mộc Thanh nhìn thoáng qua bình giữ nhiệt trong tay Tống Quân Nghiên, biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.
Kiếp trước sau khi Tiêu Lăng Huyền bị tai nạn cô ta cũng không quan tâm đến hắn, bởi thế nên cũng không biết Tống Quân Nghiên đã tới bệnh viện chăm sóc hắn một thời gian dài.
Nhưng Tống Quân Nghiên đã chăm sóc Tiêu Lăng Huyền lâu thế cũng không khiến Tiêu Lăng Huyền yêu mình, ngược lại vẫn yêu cô ta sâu đậm, xem ra cô em gái bạch liên hoa này cũng chẳng có mị lực gì.
Nghĩ như vậy, Tống mộc Thanh không chỉ không cảm thấy xấu hổ vì sai lầm của mình, mà còn cao ngạo liếc nhìn Tống Quân Nghiên.
“Em tới bệnh viện thăm Huyền ca ca, hôm nay em tan học hơi muộn, không biết Huyền ca ca đã đói chưa, em phải nhanh chóng đến đưa cơm cho anh ấy.” Quân Nghiên nhìn đồng hồ trên tay, thấy đã không còn sớm, xoay người vội vàng định đi.
“Nghiên Nghiên, chờ đã! Em, em có thể giúp chị một việc được không?” Tống Mộc Thanh vội giữ Tống Quân Nghiên lại, nở một nụ cười cứng đờ với cô.
Cho dù không muốn nhờ đến Quân Nghiên, nhưng vì trước đó cô ta đã làm loạn ở bệnh viện một lần, bây giờ đừng nói phòng bệnh của Tiêu Lăng Huyền, đến cả bệnh viện cô ta còn không vào được.
Hơn nữa Tiêu Lăng Huyền đang nằm trên giường bệnh, cũng không cầm điện thoại, dù Tống Mộc Thanh có muốn âm thầm liên lạc với hắn cũng không được, vì thế cô ta không thể không nhờ Tống Quân Nghiên.
“… Được, chị nhờ em việc gì thế?” Quân thụ sủng nhược kinh nhìn Tống Mộc Thanh.
Tuy quan hệ hai chị em từ nhỏ đến lớn khá tốt nhưng một tháng gần đây Tống Mộc Thanh không biết bị sao, không thèm để ý tới cô và mẹ, còn thường dùng ánh mắt thù hận nhìn hai mẹ con cô.
Tống Mộc Thanh cho rằng bản thân đã che giấu rất tốt nhưng thật ra chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra.
Địch ý đến từ chị gái khiến Quân nghiên cảm thấy sợ hãi, nhưng mẹ lại an ủi cô, nói đây là thời kỳ phản nghịch của chị gái, qua đoạn thời gian này thì sẽ tốt thôi. Vì thế Quân Nghiên cũng coi chị gái mình đang trong thời kỳ phản nghịch.
“Sau lần đến bệnh viện đó chị cũng chưa từng đến thăm A Huyền, chị rất lo lắng cho anh ấy, nhưng dì Tiêu lại không cho chị vào phòng bệnh. Nghiên Nghiên, em có thể giúp chị được không?” Tống Mộc Thanh miễn cưỡng để bản thân có biểu tình tự nhiên nói với Quân Nghiên.
“Nhưng... Nếu bị dì Tiêu phát hiện, dì ấy sẽ tức giận…” Quân Nghiên có chút khó xử, cô còn nhớ rõ trước đó dì Tiêu đã nói không cho phép đưa Tống Mộc Thanh đến gặp Tiêu Lăng Huyền.
“Em không định giúp chị?” Mặt Tống Mộc Thanh trầm xuống, hai chị em từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cô ta biết rất rõ phải làm thế nào để khiến Tống Quân Nghiên đồng ý.
“Không phải, em chỉ sợ bị dì Tiêu phát hiện, hơn nữa Huyền ca ca bây giờ vừa mới có thể xuống giường, em sợ anh ấy nhìn thấy chị sẽ cảm thấy khổ sở. Huyền ca ca còn chờ em đưa cơm tới, có thể để lần sau được không, em sợ anh ấy chờ lâu sẽ đói…”
Quân Nghiên một câu ‘Huyền ca ca’, hai câu cũng ‘Huyền ca ca’ làm gân xanh trên trán Tống Mộc Thanh nổi lên, cô ta nhịn không được nói, “Em có thể đừng gọi A Huyền là Huyền ca ca nữa được không? Em không thấy gọi như thế rất có vấn đề à?”
Quân Nghiên ấm ức ngậm miệng, nhưng bạch liên hoa như bọn cô đều gọi vậy mà, thật không biết Tống Mộc Thanh sao lại tức giận chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.