Chương 21:
Vụ Chi
09/05/2024
Quân Nghiên hoàn hồn sau tiếng gọi của nữ sinh, thiếu nữ đang vươn một tay lắc qua lắc lại trước mặt cô, Quân Nghiên cười áy náy, “Điềm Điềm, sao thế?”
Phương Điềm và Quân Nghiên là bạn thân chơi với nhau từ bé, hai nhà cũng gần nhau, vì thế quan hệ của hai người từ nhỏ đã rất tốt, đến cả lúc đi học cũng chung lớp, chưa từng tách ra.
Lúc này đang là thời gian nghỉ giải lao giữa tiết, Phương Điềm đang trò chuyện với bạn tốt, nhưng lúc này Quân Nghiên lại thất thần khiến Phương Điềm rất bất mãn.
“Sao gần đây cậu hay thất thần thế? Đi học cũng thế, không lâu nữa là thi cuối kỳ rồi, cẩn thận thành tích đi xuống đó. Gần đây không biết Tống Mộc Thanh bị làm sao mà thành tích vào được tận top 10, cậu làm lớp phó học tập không cẩn thận là bị cậu ta nhảy lên đầu lên cổ bây giờ!”
Phương Điềm hơi lo lắng nhìn bạn tốt đang ưu sầu, khuôn mặt bánh bao trắng nõn nhăn lại.
Tuy lớn lên từ nhỏ cùng Tống Quân Nghiên, nhưng quan hệ giữa Phương Điềm và Tống Mộc Thanh lại không tốt lắm, có thể hình dung quan hệ của bọn họ như nước với lửa.
Tống Mộc Thanh chướng mắt Phương Điềm chỉ biết đi theo sau Tống Quân Nghiên làm kẻ phụ họa, Phương Điềm thì chướng mắt cái dáng vẻ cao cao tại thượng kiêu căng tỏ vẻ đại tiểu thư của Tống Mộc Thanh.
“Thành tích của chị gái tiến bộ là tốt, ba cũng không cần suốt ngày phải lo lắng chuyện học tập của chị ấy nữa.”
Quân Nghiên không những không lo lắng mà còn lộ ra nụ cười dịu dàng đặc trưng của bạch liên hoa, nụ cười ngây thơ xinh đẹp như đóa phù dung đang nở rộ.
Phương Điềm hừ một tiếng, khinh thường nói.
“Đừng đùa, cũng chỉ có cậu mới có lòng tốt như thế thôi, cậu không thấy cậu ta gần đây luôn làm lơ cậu sao? Người ta đến cả giả vờ cũng không muốn, cậu cứ mãi lương thiện như thế kiểu gì cũng phải chịu thiệt! Ba cậu thiên vị cậu ta, cẩn thận sau này ông ấy sẽ cho cậu ta toàn bộ Tống thị, lúc đó hai mẹ con các cậu chỉ có thể hít gió sống qua ngày thôi!”
Quân Nghiên có chút không vui chu môi, cô không thích Phương Điềm nói ba và chị mình như thế, “Bọn tớ là người một nhà, Tống thị cho ai thì cho, chị gái sẽ không hại tớ và mẹ đâu.”
Phương Điềm trợn trắng mắt, cô biết với cái tính cách này của Quân Nghiên kiểu gì cũng nói thế này, lúc đang muốn mở miệng nói thêm, ngoài cửa phòng học truyền đến tiếng ồn ào.
Hai người nhìn về phía âm thanh phát ra, cô chủ nhiệm đẩy xe lăn vào phòng học, ngồi trên xe lăn là một thiếu niên có khuôn mặt anh tuấn, biểu tình lãnh đạm, áo sơmi đồng phục trường bình thường khi mặc trên người hắn lại có vài phần khí chất đặc biệt.
Tiêu Lăng Huyền bị thương nằm viện hai tháng cuối cùng cũng quay trở lại trường học!
Phương Điềm và Quân Nghiên là bạn thân chơi với nhau từ bé, hai nhà cũng gần nhau, vì thế quan hệ của hai người từ nhỏ đã rất tốt, đến cả lúc đi học cũng chung lớp, chưa từng tách ra.
Lúc này đang là thời gian nghỉ giải lao giữa tiết, Phương Điềm đang trò chuyện với bạn tốt, nhưng lúc này Quân Nghiên lại thất thần khiến Phương Điềm rất bất mãn.
“Sao gần đây cậu hay thất thần thế? Đi học cũng thế, không lâu nữa là thi cuối kỳ rồi, cẩn thận thành tích đi xuống đó. Gần đây không biết Tống Mộc Thanh bị làm sao mà thành tích vào được tận top 10, cậu làm lớp phó học tập không cẩn thận là bị cậu ta nhảy lên đầu lên cổ bây giờ!”
Phương Điềm hơi lo lắng nhìn bạn tốt đang ưu sầu, khuôn mặt bánh bao trắng nõn nhăn lại.
Tuy lớn lên từ nhỏ cùng Tống Quân Nghiên, nhưng quan hệ giữa Phương Điềm và Tống Mộc Thanh lại không tốt lắm, có thể hình dung quan hệ của bọn họ như nước với lửa.
Tống Mộc Thanh chướng mắt Phương Điềm chỉ biết đi theo sau Tống Quân Nghiên làm kẻ phụ họa, Phương Điềm thì chướng mắt cái dáng vẻ cao cao tại thượng kiêu căng tỏ vẻ đại tiểu thư của Tống Mộc Thanh.
“Thành tích của chị gái tiến bộ là tốt, ba cũng không cần suốt ngày phải lo lắng chuyện học tập của chị ấy nữa.”
Quân Nghiên không những không lo lắng mà còn lộ ra nụ cười dịu dàng đặc trưng của bạch liên hoa, nụ cười ngây thơ xinh đẹp như đóa phù dung đang nở rộ.
Phương Điềm hừ một tiếng, khinh thường nói.
“Đừng đùa, cũng chỉ có cậu mới có lòng tốt như thế thôi, cậu không thấy cậu ta gần đây luôn làm lơ cậu sao? Người ta đến cả giả vờ cũng không muốn, cậu cứ mãi lương thiện như thế kiểu gì cũng phải chịu thiệt! Ba cậu thiên vị cậu ta, cẩn thận sau này ông ấy sẽ cho cậu ta toàn bộ Tống thị, lúc đó hai mẹ con các cậu chỉ có thể hít gió sống qua ngày thôi!”
Quân Nghiên có chút không vui chu môi, cô không thích Phương Điềm nói ba và chị mình như thế, “Bọn tớ là người một nhà, Tống thị cho ai thì cho, chị gái sẽ không hại tớ và mẹ đâu.”
Phương Điềm trợn trắng mắt, cô biết với cái tính cách này của Quân Nghiên kiểu gì cũng nói thế này, lúc đang muốn mở miệng nói thêm, ngoài cửa phòng học truyền đến tiếng ồn ào.
Hai người nhìn về phía âm thanh phát ra, cô chủ nhiệm đẩy xe lăn vào phòng học, ngồi trên xe lăn là một thiếu niên có khuôn mặt anh tuấn, biểu tình lãnh đạm, áo sơmi đồng phục trường bình thường khi mặc trên người hắn lại có vài phần khí chất đặc biệt.
Tiêu Lăng Huyền bị thương nằm viện hai tháng cuối cùng cũng quay trở lại trường học!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.