Chương 135: Hư vinh được lấp đầy..
angel581992
24/10/2016
Pesta đang cúi đầu đan chiếc áo len thì nghe giọng nói nũng nịu từ xa vang lên... rồi một tô cháo nóng nghi ngút được đặt lên bàn.. ánh mắt đang cúi xuống của Pesta đầy vẻ chán ghét hiện ra rồi bà cảm động ngẩng đầu vỗ nhẹ lên bàn tay của Bạch Liên Ngọc..
Một tay lại đưa lên đầu cô vuốt nhẹ giọng nói sủng nịch xúc động vang lên...
"Nữ nhi ngoan... tí nữa mẫu thân sẽ ăn... Đến... ngươi về phòng thay đồ đi... chúng ta sẽ đi Listy mua sắm..."
Bạch Liên Ngọc đáy mắt lướt qua tia vui mừng nhưng lại nũng nịu lắc đầu.... "Nương... ngài đã mua cho ta quá nhiều đồ rồi... ta sợ sẽ bận không hết." kể từ khi bước chân vào gia đình này bà như một vị nữ hoàng hạnh phúc... người hầu kẻ hạ đầy ắp... sự sủng nịch cưng chiều của cặp vợ chồng già này... trên tất cả những gì bà muốn họ sẽ tìm mọi cách để lấy tới đưa đến trước mặt bà...
Cảm giác hư vinh cũng vì thế càng được lắp đầy khiến bà muốn cướp lấy mọi thứ... những thứ này vốn dĩ là của bà... Bạch Liên Ngọc dường như quên mất hoàn toàn việc mạo danh của mình... cái bà có được chỉ là một sự giả tạo hư vô...
Con người là một loại động vật bậc cao đầy sự tham lam cùng ích kỷ... chỉ cần là những nơi con người tồn tại ...nơi đó sẽ đầy ắp những điều dối trá hư vinh cùng giành giật... những thuở khai sinh là giành giật miếng ăn cùng sự sống... nhưng khi thời đại càng ngày càng phát triển trở nên sung túc hơn họ sẽ vì tiền tài địa vị quyền lực mà tranh giành... đấu đá với nhau...
Chỉ cần là thứ họ muốn cho dù là những thủ đoạn dơ bẩn nhất sẽ được giăng ra để phục vụ cho nhu cầu của bản thân họ...
Bạch Liên Ngọc cảm thấy chỉ cần nắm trong tay ái thê của Podius... những thứ tham vọng đó luôn sẽ nằm trong tay mình... gia sản kết xù... danh phận hiển hách... địa vị cao quý... đều đủ cả... nói cho cùng cũng chỉ là những hư vinh... thứ mà khi mất đi cũng không thể mang theo được.
"Nói bậy... hài tử của ta cho dù mặc không hết thì đã sao chứ... bất quá là đem bỏ... Nữ nhi... ta muốn bù đắp lại cho con những thời gian thiếu thốn đã qua a~" Pesta thều thào nói... một khoảng thời gian dài đến nỗi khiến tim bà gần như chết lặng... nỗi nhớ con hằng đêm vẫn âm ỉ trong trái tim bà...
Không nói ra không có nghĩa là không tồn tại... mỗi khi nhắm mắt lại là hình ảnh nữ nhi bé nhỏ nằm trong vũng máu... một màu đỏ tuyệt vọng bi thương... cứ như muôn ngàn nhát dao đâm nát tim bà... những khi đó bà đều giật mình tỉnh giấc... xung quanh gian phòng chỉ là một màu đen lạnh lẽo vô vọng... Podius tuy nói hài nhi đã khỏe mạnh nhưng chừng nào bà chưa tận mắt chứng kiến nữ nhi thì ngày đó nỗi ám ảnh vẫn còn đọng lại...
Một ký ức đầy đáu đớn được chôn sâu tận đáy lòng.
Đợi đến khi Bạch Liên Ngọc hấp tấp ra khỏi phòng để về phòng chuẩn bị trang điểm Pesta ánh mắt đỏ hồng ban nãy chỉ còn lại một mảnh lạnh lẽo.. Mạn tính độc dược? Chỉ có vài tháng mà đã nhịn không được rồi sao? Muốn nắm trong tay bà để chi phối Podius...
Bạch Liên Ngọc... các ngươi quá xem thường ta rồi...
"Lie! Đổ nó đi." bà mệt mỏi xoa đầu phẩy tay nói.
"Là! Phu nhân." cô người hầu ghét bỏ nhìn chén cháo trong tay mình rồi chạy nhanh đem cháo bên trong đi đổ vào bồn rửa tay... rồi ào ào vặn nước cho những hạt cháo rơi hẳn xuống cống nước...
"Phu nhân. Không lẽ để cho hai kẻ giả mạo chiếm vị trí của tiểu thư cùng tiểu thư nhỏ sao?" Riela ánh mắt đầy lửa giận nói... tiểu thư nhỏ cô đã gặp vài lần là một người rất đơn giản... tuy luôn xa cách với người lạ nhưng lại rất ngoan ngoãn.. không như vị tiểu thư mà kẻ giả mạo mang về...
Chỉ mới vài tháng ngắn ngủi mà đã xem đây là nhà mình... đánh chửi hạ nhân lại còn mang vẻ mặt oan ức... như mình là người bị hại..
Riela là người thị nữ thân tín nhất của Pesta... chỉ sau vú nuôi... sau khi tỉnh dậy đến nay đều là Riela phụ trách chăm lo sinh hoạt cho bà... cho nên việc này Riela cũng biết...
"Chưa phải lúc.."
Làm sao bà có thể không muốn công bố thân phận thật sự của nữ nhi cùng ngoại tôn nữ của mình... nhưng vẫn chưa đủ chứng cứ để chỉ chứng những kẻ đó... nên tuyệt đối không thể xé rách mặt.... Một khi nguy hiểm vẫn chưa được giải trừ thì vẫn chưa thể công bố mọi việc...
Đôi mắt bà khẽ nhíu mày như đang suy nghĩ điều gì rồi tia sáng lạnh khẽ lướt qua khóe mắt...
*Bạch... bạch...bạch...* Bên ngoài hành lang tiếng bước chân gấp gáp vội vàng vang lên càng ngày càng rõ ràng... sau đó một bóng đen dừng lại phía cánh cửa...
"Bà ngoại... ma ma nói ngài sẽ dẫn bọn ta đi Listy có thật hay không nha~" một bóng dáng nhỏ xinh chạy tới cánh cửa nhìn xung quanh sau đó như xác định vị trí xà vào lòng Pesta nũng nịu...
Một tay lại đưa lên đầu cô vuốt nhẹ giọng nói sủng nịch xúc động vang lên...
"Nữ nhi ngoan... tí nữa mẫu thân sẽ ăn... Đến... ngươi về phòng thay đồ đi... chúng ta sẽ đi Listy mua sắm..."
Bạch Liên Ngọc đáy mắt lướt qua tia vui mừng nhưng lại nũng nịu lắc đầu.... "Nương... ngài đã mua cho ta quá nhiều đồ rồi... ta sợ sẽ bận không hết." kể từ khi bước chân vào gia đình này bà như một vị nữ hoàng hạnh phúc... người hầu kẻ hạ đầy ắp... sự sủng nịch cưng chiều của cặp vợ chồng già này... trên tất cả những gì bà muốn họ sẽ tìm mọi cách để lấy tới đưa đến trước mặt bà...
Cảm giác hư vinh cũng vì thế càng được lắp đầy khiến bà muốn cướp lấy mọi thứ... những thứ này vốn dĩ là của bà... Bạch Liên Ngọc dường như quên mất hoàn toàn việc mạo danh của mình... cái bà có được chỉ là một sự giả tạo hư vô...
Con người là một loại động vật bậc cao đầy sự tham lam cùng ích kỷ... chỉ cần là những nơi con người tồn tại ...nơi đó sẽ đầy ắp những điều dối trá hư vinh cùng giành giật... những thuở khai sinh là giành giật miếng ăn cùng sự sống... nhưng khi thời đại càng ngày càng phát triển trở nên sung túc hơn họ sẽ vì tiền tài địa vị quyền lực mà tranh giành... đấu đá với nhau...
Chỉ cần là thứ họ muốn cho dù là những thủ đoạn dơ bẩn nhất sẽ được giăng ra để phục vụ cho nhu cầu của bản thân họ...
Bạch Liên Ngọc cảm thấy chỉ cần nắm trong tay ái thê của Podius... những thứ tham vọng đó luôn sẽ nằm trong tay mình... gia sản kết xù... danh phận hiển hách... địa vị cao quý... đều đủ cả... nói cho cùng cũng chỉ là những hư vinh... thứ mà khi mất đi cũng không thể mang theo được.
"Nói bậy... hài tử của ta cho dù mặc không hết thì đã sao chứ... bất quá là đem bỏ... Nữ nhi... ta muốn bù đắp lại cho con những thời gian thiếu thốn đã qua a~" Pesta thều thào nói... một khoảng thời gian dài đến nỗi khiến tim bà gần như chết lặng... nỗi nhớ con hằng đêm vẫn âm ỉ trong trái tim bà...
Không nói ra không có nghĩa là không tồn tại... mỗi khi nhắm mắt lại là hình ảnh nữ nhi bé nhỏ nằm trong vũng máu... một màu đỏ tuyệt vọng bi thương... cứ như muôn ngàn nhát dao đâm nát tim bà... những khi đó bà đều giật mình tỉnh giấc... xung quanh gian phòng chỉ là một màu đen lạnh lẽo vô vọng... Podius tuy nói hài nhi đã khỏe mạnh nhưng chừng nào bà chưa tận mắt chứng kiến nữ nhi thì ngày đó nỗi ám ảnh vẫn còn đọng lại...
Một ký ức đầy đáu đớn được chôn sâu tận đáy lòng.
Đợi đến khi Bạch Liên Ngọc hấp tấp ra khỏi phòng để về phòng chuẩn bị trang điểm Pesta ánh mắt đỏ hồng ban nãy chỉ còn lại một mảnh lạnh lẽo.. Mạn tính độc dược? Chỉ có vài tháng mà đã nhịn không được rồi sao? Muốn nắm trong tay bà để chi phối Podius...
Bạch Liên Ngọc... các ngươi quá xem thường ta rồi...
"Lie! Đổ nó đi." bà mệt mỏi xoa đầu phẩy tay nói.
"Là! Phu nhân." cô người hầu ghét bỏ nhìn chén cháo trong tay mình rồi chạy nhanh đem cháo bên trong đi đổ vào bồn rửa tay... rồi ào ào vặn nước cho những hạt cháo rơi hẳn xuống cống nước...
"Phu nhân. Không lẽ để cho hai kẻ giả mạo chiếm vị trí của tiểu thư cùng tiểu thư nhỏ sao?" Riela ánh mắt đầy lửa giận nói... tiểu thư nhỏ cô đã gặp vài lần là một người rất đơn giản... tuy luôn xa cách với người lạ nhưng lại rất ngoan ngoãn.. không như vị tiểu thư mà kẻ giả mạo mang về...
Chỉ mới vài tháng ngắn ngủi mà đã xem đây là nhà mình... đánh chửi hạ nhân lại còn mang vẻ mặt oan ức... như mình là người bị hại..
Riela là người thị nữ thân tín nhất của Pesta... chỉ sau vú nuôi... sau khi tỉnh dậy đến nay đều là Riela phụ trách chăm lo sinh hoạt cho bà... cho nên việc này Riela cũng biết...
"Chưa phải lúc.."
Làm sao bà có thể không muốn công bố thân phận thật sự của nữ nhi cùng ngoại tôn nữ của mình... nhưng vẫn chưa đủ chứng cứ để chỉ chứng những kẻ đó... nên tuyệt đối không thể xé rách mặt.... Một khi nguy hiểm vẫn chưa được giải trừ thì vẫn chưa thể công bố mọi việc...
Đôi mắt bà khẽ nhíu mày như đang suy nghĩ điều gì rồi tia sáng lạnh khẽ lướt qua khóe mắt...
*Bạch... bạch...bạch...* Bên ngoài hành lang tiếng bước chân gấp gáp vội vàng vang lên càng ngày càng rõ ràng... sau đó một bóng đen dừng lại phía cánh cửa...
"Bà ngoại... ma ma nói ngài sẽ dẫn bọn ta đi Listy có thật hay không nha~" một bóng dáng nhỏ xinh chạy tới cánh cửa nhìn xung quanh sau đó như xác định vị trí xà vào lòng Pesta nũng nịu...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.