Chương 87: Phản kích bắt đầu.
angel581992
24/10/2016
Vũ Hạo Nhiên tỉnh dậy là lúc buổi chiều ngày hôm sau. Hắn đưa tay xoa nhẹ cái ót của mình rồi lập tức dùng sức đạp ra đám bụi cây đang che lấy thân cây rỗng hắn đang ở... Vũ Hạo Nhiên đỏ ngầu mắt khẽ mím môi xách balo ra ngoài.... Hắn lục phía đít balo một vật cứng cứng cùng một chiếc hộp nặng rồi móc ra...
Cùng lúc đó đám nhóc Hỷ Hỷ chạy tới... bọn nhóc sững người nhìn đang lắp đạn vào súng Vũ Hạo Nhiên... con nhóc Hiểu Ngọc đi tới giọng run run hỏi...
"Hạo Nhiên.... Ngưng ...Ngưng Ngưng đâu?" Ngưng Ngưng đâu rồi... không phải hôm qua cả hai chạy trốn cùng nhau sao? Sao bây giờ... bây giờ... lại không thấy nữa rồi...
"Không được khóc." Vũ Hạo Nhiên gầm nhẹ... cứ nhớ đến việc vật nhỏ ngu ngốc kia đã làm là hắn lại sôi máu... hắn hận chết mình... rõ ràng đã nói sẽ bảo vệ con mèo ngốc đó nhưng không ngờ lại bị chính con mèo ngốc đó ám toán... Doãn Y Ngưng... thật giỏi a~ dám lấy an toàn của mình ra đùa giỡn...
"Mục tiêu của chúng là Ngưng Ngưng." Hoàng Tuấn trầm giọng nói một cách chắc chắn. Bọn chúng lo đuổi theo mục tiêu nên không chú ý đến bọn hắn... đây là lúc nên phản kích.
"Mọi người.. đây là lúc chúng ta nên phản kích." Thiên Hạo ánh mắt lóe ra tia sát khí nhìn phía khu vực cấm của khu rừng...
Đột nhiên từ phía sau vang lên tiếng chân đạp răng rắc lên những nhánh cây gãy.. đám nhóc liếc nhau khẽ nhếch lên khóe môi của mình... là lúc nên phản kích... cả đám tách ra trốn vào những nơi có thể trốn được sau đó ngồi đợi con mồi sa lưới.
Một tên khuôn mặt tròn với hàm răng chuột từ phía khu vực cấm lầm bầm đi lại...
"Lão đại thật là... muốn giết cứ giết... sao cứ phải chơi mèo vờn chuột với con nhóc đó... bất quá... xem ra con mèo bé nhỏ cũng không sống lâu được... khục... khục... cả người đều đầy máu a~" trông rất mỹ... màu đỏ mê người... thân mình run rẩy chạy trốn... khục... khục...
Phía đang trốn đám nhóc bàn tay nắm chặt, gân xanh nổi lên đầy trán... Ngưng Ngưng... chờ bọn này... nhất định phải chờ bọn này...
"Ar~ Đầy máu sao? Có phải hay không thật kích thích đâu?" trên đầu hắn chợt vang lên tiếng nói teong trẻo lạnh thấu xương khiến hắn chợt rùng mình... rồi một vật cứng lạnh lẽo chĩa thẳng vào đỉnh đầu hắn...
Xung quanh đó đám nhóc cầm dao nhỏ cười cười đi tới. Vũ Hạo Nhiên ngồi vắt vẻo trên cây bắn một phát súng vào đùi tên răng chuột.
*Đoàng!*
Hắn khụy người xuống mồ hôi lạnh chảy ròng ròng nhìn đang lại gần bọn nhóc... sau đó cả người hắn bị trói chặt lại...
Khương Nhật lúc này cầm dao đi tới vạch lên người gã từng nhát từng nhát sâu dài... hắn muốn kêu to nhưng đầu lưỡi lại bị nhét vào đầy gai nhọn...
Hoàng Tuấn dùng sức nhét vào miệng hắn tùng nhúm cây gai trong khi Hoan Hoan, Hỷ Hỷ đi tới bẻ đi từng ngón tay hắn...
Tên răng chuột lần đầu tiên cảm thấy hoảng sợ như vậy... lần đầu tiên hắn biết cái cảm giác bị hành hạ muốn sống không được muốn chết lại không xong...
Hiểu Ngọc cùng Muội Muội lấy trong balo hũ mật ong lớn rồi tưới nhẹ lên những vết thương đang rỉ máu...
Thiên Hạo cùng Mạnh Đình đi tới phía thân cây rưới mật ong một đường dẫn tới thân thể đang run rẩy tên răng chuột... chỉ thấy hắn trong mắt hoảng sợ khẽ lắc đầu... Hắn sai rồi... hắn không nên tham gia vào nhiệm vụ lần này... hắn không nên gặp lũ ác ma này...
Trúc Viễn cùng Vĩnh Linh nhìn đang chơi đùa đồng học cũng chạy tới ôm một tảng đá to đập đập vào cẳng chân của kẻ xấu...
Đã ngoạn là phải ngoạn tàn lũ nhóc nào đó nhìn phía tác phẩm của mình khẽ cười cười...
Lâm Kiệt, Phú Tài cùng Vũ Ninh không có việc gì làm đi lại đạp vài phát vào vết thương khiến tên răng chuột mồ hôi lạnh chảy ròng ròng muốn bất tỉnh nhân sự...
Vũ Hạo Nhiên nhìn bằng hữu chơi đùa đã thì xách chai nước tưới hẳn vào mặt tên kia rồi lôi ra viên thuốc nhét vào miệng đầy gai của hắn... rồi dộng thêm bình nước cho viên thuốc luồng lách qua đám gai chui xuống cổ họng.
"Không phải cảm thấy máu rất mỹ sao? Làm sao bây giờ? Bọn ta cũng cảm thấy rất mỹ đâu...." giọng nói của Vũ Hạo Nhiên lúc này đối với tên mặt chuột chẳng khác nào một giọng nói đến từ địa ngục... nó âm u.. lạnh lẽo không một chút cảm tình... như một vị thần sa đọa tiến thẳng đến địa ngục để gặt hái những linh hồn...
Vũ Hạo Nhiên biết ác ma lâu nay hắn giam cầm trong thân thể bé nhỏ này đang trỗi dậy... một nhân cách thứ hai đang muốn thoát khỏi gông xiềng trói buột muốn phá tan nó đi ra ngoài... nhân cách thứ hai đó đang từ từ dung nhập vào hắn... khi hai linh hồn nhập thành một là lúc vương quốc hắc ám có một vị vương mới...
Vũ Hạo gia tộc đời thứ 255 vị kế thừa giả được sinh ra....khi chỉ vừa 6 tuổi.
Cùng lúc đó đám nhóc Hỷ Hỷ chạy tới... bọn nhóc sững người nhìn đang lắp đạn vào súng Vũ Hạo Nhiên... con nhóc Hiểu Ngọc đi tới giọng run run hỏi...
"Hạo Nhiên.... Ngưng ...Ngưng Ngưng đâu?" Ngưng Ngưng đâu rồi... không phải hôm qua cả hai chạy trốn cùng nhau sao? Sao bây giờ... bây giờ... lại không thấy nữa rồi...
"Không được khóc." Vũ Hạo Nhiên gầm nhẹ... cứ nhớ đến việc vật nhỏ ngu ngốc kia đã làm là hắn lại sôi máu... hắn hận chết mình... rõ ràng đã nói sẽ bảo vệ con mèo ngốc đó nhưng không ngờ lại bị chính con mèo ngốc đó ám toán... Doãn Y Ngưng... thật giỏi a~ dám lấy an toàn của mình ra đùa giỡn...
"Mục tiêu của chúng là Ngưng Ngưng." Hoàng Tuấn trầm giọng nói một cách chắc chắn. Bọn chúng lo đuổi theo mục tiêu nên không chú ý đến bọn hắn... đây là lúc nên phản kích.
"Mọi người.. đây là lúc chúng ta nên phản kích." Thiên Hạo ánh mắt lóe ra tia sát khí nhìn phía khu vực cấm của khu rừng...
Đột nhiên từ phía sau vang lên tiếng chân đạp răng rắc lên những nhánh cây gãy.. đám nhóc liếc nhau khẽ nhếch lên khóe môi của mình... là lúc nên phản kích... cả đám tách ra trốn vào những nơi có thể trốn được sau đó ngồi đợi con mồi sa lưới.
Một tên khuôn mặt tròn với hàm răng chuột từ phía khu vực cấm lầm bầm đi lại...
"Lão đại thật là... muốn giết cứ giết... sao cứ phải chơi mèo vờn chuột với con nhóc đó... bất quá... xem ra con mèo bé nhỏ cũng không sống lâu được... khục... khục... cả người đều đầy máu a~" trông rất mỹ... màu đỏ mê người... thân mình run rẩy chạy trốn... khục... khục...
Phía đang trốn đám nhóc bàn tay nắm chặt, gân xanh nổi lên đầy trán... Ngưng Ngưng... chờ bọn này... nhất định phải chờ bọn này...
"Ar~ Đầy máu sao? Có phải hay không thật kích thích đâu?" trên đầu hắn chợt vang lên tiếng nói teong trẻo lạnh thấu xương khiến hắn chợt rùng mình... rồi một vật cứng lạnh lẽo chĩa thẳng vào đỉnh đầu hắn...
Xung quanh đó đám nhóc cầm dao nhỏ cười cười đi tới. Vũ Hạo Nhiên ngồi vắt vẻo trên cây bắn một phát súng vào đùi tên răng chuột.
*Đoàng!*
Hắn khụy người xuống mồ hôi lạnh chảy ròng ròng nhìn đang lại gần bọn nhóc... sau đó cả người hắn bị trói chặt lại...
Khương Nhật lúc này cầm dao đi tới vạch lên người gã từng nhát từng nhát sâu dài... hắn muốn kêu to nhưng đầu lưỡi lại bị nhét vào đầy gai nhọn...
Hoàng Tuấn dùng sức nhét vào miệng hắn tùng nhúm cây gai trong khi Hoan Hoan, Hỷ Hỷ đi tới bẻ đi từng ngón tay hắn...
Tên răng chuột lần đầu tiên cảm thấy hoảng sợ như vậy... lần đầu tiên hắn biết cái cảm giác bị hành hạ muốn sống không được muốn chết lại không xong...
Hiểu Ngọc cùng Muội Muội lấy trong balo hũ mật ong lớn rồi tưới nhẹ lên những vết thương đang rỉ máu...
Thiên Hạo cùng Mạnh Đình đi tới phía thân cây rưới mật ong một đường dẫn tới thân thể đang run rẩy tên răng chuột... chỉ thấy hắn trong mắt hoảng sợ khẽ lắc đầu... Hắn sai rồi... hắn không nên tham gia vào nhiệm vụ lần này... hắn không nên gặp lũ ác ma này...
Trúc Viễn cùng Vĩnh Linh nhìn đang chơi đùa đồng học cũng chạy tới ôm một tảng đá to đập đập vào cẳng chân của kẻ xấu...
Đã ngoạn là phải ngoạn tàn lũ nhóc nào đó nhìn phía tác phẩm của mình khẽ cười cười...
Lâm Kiệt, Phú Tài cùng Vũ Ninh không có việc gì làm đi lại đạp vài phát vào vết thương khiến tên răng chuột mồ hôi lạnh chảy ròng ròng muốn bất tỉnh nhân sự...
Vũ Hạo Nhiên nhìn bằng hữu chơi đùa đã thì xách chai nước tưới hẳn vào mặt tên kia rồi lôi ra viên thuốc nhét vào miệng đầy gai của hắn... rồi dộng thêm bình nước cho viên thuốc luồng lách qua đám gai chui xuống cổ họng.
"Không phải cảm thấy máu rất mỹ sao? Làm sao bây giờ? Bọn ta cũng cảm thấy rất mỹ đâu...." giọng nói của Vũ Hạo Nhiên lúc này đối với tên mặt chuột chẳng khác nào một giọng nói đến từ địa ngục... nó âm u.. lạnh lẽo không một chút cảm tình... như một vị thần sa đọa tiến thẳng đến địa ngục để gặt hái những linh hồn...
Vũ Hạo Nhiên biết ác ma lâu nay hắn giam cầm trong thân thể bé nhỏ này đang trỗi dậy... một nhân cách thứ hai đang muốn thoát khỏi gông xiềng trói buột muốn phá tan nó đi ra ngoài... nhân cách thứ hai đó đang từ từ dung nhập vào hắn... khi hai linh hồn nhập thành một là lúc vương quốc hắc ám có một vị vương mới...
Vũ Hạo gia tộc đời thứ 255 vị kế thừa giả được sinh ra....khi chỉ vừa 6 tuổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.