Chương 88: Vách núi cheo leo.
angel581992
24/10/2016
Bốn tên nam nhân đang chơi đùa mèo vờn chuột với cô nhóc thì bỗng nghe tiếng súng từ đằng sau vang lên. Hắn cử một tên đi ra xem xét còn bản thân cùng hai tên còn lại thì huýt sáo đi về phía con đường ban nãy Doãn Y Ngưng chạy trốn.
Bé mèo trên người bây giờ toàn là những vết thương rợn người. Máu ướt đẫm chiếc áo cô nhóc đang bận... ánh mắt cô nhóc trở nên càng ngày càng mơ hồ... từng cảm giác mê muội như đang ập tới... cái đầu nhỏ của cô càng ngày càng choáng váng....
Doãn Y Ngưng.... Mọi người còn đang chờ ngươi trở về... ngươi không được bỏ cuộc... Thiên ca ca đang dùng mạng để mạnh hơn là vì ngươi... ngươi không được bỏ cuộc lúc này...
Phải! Từ khi tỉnh lại cô nhóc đã biết rõ nơi Long Ngạo Thiên muốn đi. Đó là Xperia Comix... vùng đất tử thần... thiên đường của người mạnh và là địa ngục của kẻ yếu...
Khi đang cấp cứu có một đoạn thời gian ngắn linh hồn cô đã xuất ra khỏi thân thể.... Cô nhìn phía đang đỏ hốc mắt cứu chữa cho cô... nhìn thấy mồ hôi đầy trán Đông Phương Vũ rồi cô đi tới phía Vũ ca ca đưa tay xoa nhẹ lên gương mặt hắn....
Rồi cô nhìn xuống chiếc giường trắng nơi thân thể cô đang nằm để được cứu trị... nó thật bé nhỏ...cũng thật mong manh a
~
Bất chợt những tiếng đập tường vang lên thôi thúc cô phải đi ra ngoài...linh hồn cô lúc đó nhẹ nhàng xuyên qua cánh cửa của phòng cấp cứu...
Rồi cô thấy ca ca cùng Hàn ca ca vẻ mặt uể oải đầy tuyệt vọng...khi đó cô đi lại phía họ rồi chợt sũng người cô thấy rất rõ giọt nước mắt của ca ca khi ấy... nó long lanh như những viên pha lê tuyệt đẹp... rồi cả giọt lệ rơi nhanh xuống khóe mắt Hàn ca ca cô cũng thấy.... Nó rơi nhanh đến nỗi cô nghĩ đó chỉ là ảo giác... nhưng không... cô biết tất cả đều là sự thật....
Rồi cô nghe bên tai cuộc gọi điện thoại của Thiên ca ca... bàn tay đẫm máu run run cầm điện thoại nhưng ánh mắt của Thiên ca ca khi ấy là ánh mắt đẹp nhất cô từng gặp... Xperia Comix... cô biết nơi đó đối với Thiên ca ca bây giờ chỉ là địa ngục mà không phải thiên đường...
Khi đó ý chí trong cô trỗi dậy một cách mãnh liệt..cô phải sống... nhất định phải sống .... Rồi một luồng sức mạnh nào đó đã đẩy linh hồn cô về lại thân thể... chính là khi đã sống lại cô vẫn không kịp ngăn cản Thiên ca ca... Du học cũng tốt... giết người cũng tốt... tự mình lừa mình dối người sẽ dễ sống hơn... không phải sao?
Bất quá... Thiên ca ca... ngươi nhất định phải trở về a~ Y Ngưng ở đây chờ Thiên ca ca này... Y Ngưng nhất định sẽ vượt qua... nhất định sẽ sống sót...
Lại một phát súng từ phía sau vang lên, phát súng lần này xẹt thẳng vào chân Y Ngưng khiến cô nhóc cả người lảo đảo... cũng nhờ vậy mà ý thức cô nhóc bỗng trở nên thanh tỉnh hơn...
Chạy... nhất định phải chạy.... Người của bọn chúng đang ít đi...
Chỉ còn lại 3 người...
Còn 2 người....
1 người... có người nào đó đang giúp cô... một người... hay một nhóm người nào đó...
*Đoàng!*
Lại một phát súng nữa vang lên lần này ghim hẳn vào chân cô nhóc... Doãn Y Ngưng đứng trên vách núi cheo leo dần dần lùi lại... cả người cô nhóc xơ xác tiêu điều... ánh mắt đang dần mất đi tiêu cự...
Lần mò theo từng tiếng súng đám người Doãn Mặc chạy thục mạng tới nơi được gọi là cấm địa... trên đường đi bọn hắn gặp vài tên bị trói lại đang hấp hối một cách nặng nề... từng tiếng súng nổ như từng tảng đá ghim vào tim bọn hắn... nặng nề đau đớn không thở nổi...
Đám người Doãn Mặc chạy hẳn lên con đường tắt... càng lên cao tâm trạng càng chìm xuống... là máu... khắp nơi đều là máu... những vết máu rợn người kéo dài từng vệt nơi con đường mòn...
Tên nam nhân định bắn phát súng cuối cùng thì chiếc điện thoại trong túi hắn vang lên. Hắn khẽ nhíu mày một cách bực dọc rồi khi thấy tên người gọi thì nở một nụ cười gian trá bỉ ổi...
"Alo..Trình tiểu thư. Nhiệm vụ gần hoàn thành."
"........."
"Hảo. Bất quá... Trình tiểu thư... ta cần thêm tiền......."
"............."
"Thuộc hạ của ta đã thiệt mạng 5 tên trung thành tài giỏi nhất... cho nên ngài biết...."
*Đoàng!*
Một phát súng vang lên, tên đeo kính đang nói chuyện điện thoại khẽ khụy xuống... ánh mắt sắc bén độc ác nhìn phía đang đứng bọn nhóc...
Lũ nhóc đỏ mắt xem phía cả người đầy máu đang đứng ngay vách núi cheo leo...
"Ngưng Ngưng... sao có thể... sao có thể như vậy.."
..... mấy nữ hài tử thều thào nói... nếu bọn chúng đến sớm một chút có phải hay không Y Ngưng sẽ không như vậy... có phải hay không sẽ không như bọn họ chứng kiến cả người đầy máu ...vết thương luy luy Doãn Y Ngưng....
Bé mèo trên người bây giờ toàn là những vết thương rợn người. Máu ướt đẫm chiếc áo cô nhóc đang bận... ánh mắt cô nhóc trở nên càng ngày càng mơ hồ... từng cảm giác mê muội như đang ập tới... cái đầu nhỏ của cô càng ngày càng choáng váng....
Doãn Y Ngưng.... Mọi người còn đang chờ ngươi trở về... ngươi không được bỏ cuộc... Thiên ca ca đang dùng mạng để mạnh hơn là vì ngươi... ngươi không được bỏ cuộc lúc này...
Phải! Từ khi tỉnh lại cô nhóc đã biết rõ nơi Long Ngạo Thiên muốn đi. Đó là Xperia Comix... vùng đất tử thần... thiên đường của người mạnh và là địa ngục của kẻ yếu...
Khi đang cấp cứu có một đoạn thời gian ngắn linh hồn cô đã xuất ra khỏi thân thể.... Cô nhìn phía đang đỏ hốc mắt cứu chữa cho cô... nhìn thấy mồ hôi đầy trán Đông Phương Vũ rồi cô đi tới phía Vũ ca ca đưa tay xoa nhẹ lên gương mặt hắn....
Rồi cô nhìn xuống chiếc giường trắng nơi thân thể cô đang nằm để được cứu trị... nó thật bé nhỏ...cũng thật mong manh a
~
Bất chợt những tiếng đập tường vang lên thôi thúc cô phải đi ra ngoài...linh hồn cô lúc đó nhẹ nhàng xuyên qua cánh cửa của phòng cấp cứu...
Rồi cô thấy ca ca cùng Hàn ca ca vẻ mặt uể oải đầy tuyệt vọng...khi đó cô đi lại phía họ rồi chợt sũng người cô thấy rất rõ giọt nước mắt của ca ca khi ấy... nó long lanh như những viên pha lê tuyệt đẹp... rồi cả giọt lệ rơi nhanh xuống khóe mắt Hàn ca ca cô cũng thấy.... Nó rơi nhanh đến nỗi cô nghĩ đó chỉ là ảo giác... nhưng không... cô biết tất cả đều là sự thật....
Rồi cô nghe bên tai cuộc gọi điện thoại của Thiên ca ca... bàn tay đẫm máu run run cầm điện thoại nhưng ánh mắt của Thiên ca ca khi ấy là ánh mắt đẹp nhất cô từng gặp... Xperia Comix... cô biết nơi đó đối với Thiên ca ca bây giờ chỉ là địa ngục mà không phải thiên đường...
Khi đó ý chí trong cô trỗi dậy một cách mãnh liệt..cô phải sống... nhất định phải sống .... Rồi một luồng sức mạnh nào đó đã đẩy linh hồn cô về lại thân thể... chính là khi đã sống lại cô vẫn không kịp ngăn cản Thiên ca ca... Du học cũng tốt... giết người cũng tốt... tự mình lừa mình dối người sẽ dễ sống hơn... không phải sao?
Bất quá... Thiên ca ca... ngươi nhất định phải trở về a~ Y Ngưng ở đây chờ Thiên ca ca này... Y Ngưng nhất định sẽ vượt qua... nhất định sẽ sống sót...
Lại một phát súng từ phía sau vang lên, phát súng lần này xẹt thẳng vào chân Y Ngưng khiến cô nhóc cả người lảo đảo... cũng nhờ vậy mà ý thức cô nhóc bỗng trở nên thanh tỉnh hơn...
Chạy... nhất định phải chạy.... Người của bọn chúng đang ít đi...
Chỉ còn lại 3 người...
Còn 2 người....
1 người... có người nào đó đang giúp cô... một người... hay một nhóm người nào đó...
*Đoàng!*
Lại một phát súng nữa vang lên lần này ghim hẳn vào chân cô nhóc... Doãn Y Ngưng đứng trên vách núi cheo leo dần dần lùi lại... cả người cô nhóc xơ xác tiêu điều... ánh mắt đang dần mất đi tiêu cự...
Lần mò theo từng tiếng súng đám người Doãn Mặc chạy thục mạng tới nơi được gọi là cấm địa... trên đường đi bọn hắn gặp vài tên bị trói lại đang hấp hối một cách nặng nề... từng tiếng súng nổ như từng tảng đá ghim vào tim bọn hắn... nặng nề đau đớn không thở nổi...
Đám người Doãn Mặc chạy hẳn lên con đường tắt... càng lên cao tâm trạng càng chìm xuống... là máu... khắp nơi đều là máu... những vết máu rợn người kéo dài từng vệt nơi con đường mòn...
Tên nam nhân định bắn phát súng cuối cùng thì chiếc điện thoại trong túi hắn vang lên. Hắn khẽ nhíu mày một cách bực dọc rồi khi thấy tên người gọi thì nở một nụ cười gian trá bỉ ổi...
"Alo..Trình tiểu thư. Nhiệm vụ gần hoàn thành."
"........."
"Hảo. Bất quá... Trình tiểu thư... ta cần thêm tiền......."
"............."
"Thuộc hạ của ta đã thiệt mạng 5 tên trung thành tài giỏi nhất... cho nên ngài biết...."
*Đoàng!*
Một phát súng vang lên, tên đeo kính đang nói chuyện điện thoại khẽ khụy xuống... ánh mắt sắc bén độc ác nhìn phía đang đứng bọn nhóc...
Lũ nhóc đỏ mắt xem phía cả người đầy máu đang đứng ngay vách núi cheo leo...
"Ngưng Ngưng... sao có thể... sao có thể như vậy.."
..... mấy nữ hài tử thều thào nói... nếu bọn chúng đến sớm một chút có phải hay không Y Ngưng sẽ không như vậy... có phải hay không sẽ không như bọn họ chứng kiến cả người đầy máu ...vết thương luy luy Doãn Y Ngưng....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.