Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 1345: Leng keng, ấm sắc thuốc lòng dạ hiểm độc lên sân khấu! 26
Tg Tần Nguyên
26/02/2021
Chỉ thấy bốn phía quanh cái bàn nhỏ nàng và Phong Huyền ngồi, chồng chất đầy thi thể nằm la liệt.
Máu chảy toàn bộ con phố.
Xung quanh im phăng phắc.
Ông chủ quán cơm vẫn còn sống.
Co ro cúm rúm ngồi trong góc, tay vẫn cầm chiếc quạt, hai mắt tràn đầy sợ hãi.
Tô Yên bước từng bước trêи mặt đất.
Đạp lên vết máu, phát ra âm thanh.
Tô Yên nhìn một vòng, chỉ thấy Phong Huyền vẫn ngồi im ở cái bàn nhỏ đó.
Hắn không rời đi.
“Khụ khụ khụ khụ khụ khụ”
Hắn một tay chống bàn, ho khù khụ.
Giống như rất suy yếu.
Tô Yên tiến tới gần, Phong Huyền ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh bao phủ một tầng nước.
Hắn nhẹ nhàng gọi
“Chủ nhân.”
Nói xong lại ho kϊƈɦ liệt.
Thân hình đong đưa, tựa như chịu đựng không nổi, giây tiếp theo sẽ ngã trêи mặt đất.
Tô Yên duỗi tay đỡ lấy hắn.
Phong Huyền thuần thục ôm lấy eo Tô Yên.
Không nghe thấy tiếng hắn ho khan nữa, ngược lại trong lời nói mang theo chút u oán.
“Chủ nhân vì sao lại đi lâu như vậy?”
Tô Yên duỗi tay vỗ vỗ lưng cho hắn thuận khí.
Móc ra một quả Chu Tiên cho hắn ăn.
Hắn liền cầm lấy cắn một miếng to.
Đại khái là quả Chu Tiên có tác dụng, bộ dạng tái nhợt của hắn có chút khôi phục.
Chỉ là đầu Phong Huyền vẫn dựa vào vai Tô Yên, dáng vẻ vẫn còn vô yếu ớt đáng thương.
Hắn không nhắc một câu nào đến đám người chết ở xung quanh.
Trêи người không dính một giọt máu, dường như việc này không có chút liên quan nào với hắn.
Tô Yên nghiêng đầu, hỏi
“Chàng làm?”
Thân thể Phong Huyền cứng đờ, ngẩng đầu.
Đầu tiên là trầm mặc trong chốc lát.
Sau đó nhìn chằm chằm Tô Yên, lên tiếng.
“Là bọn họ sai.”
Cho nên hắn giết bọn họ, rất hợp lý mà.
Tô Yên hỏi lại
“Chàng giết?”
Phong Huyền cúi đầu, lại ho khan.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Cứ như quả Chu Tiên vừa ăn chỉ có một xíu tác dụng lúc đó, đến bây giờ lại hoàn toàn vô dụng vậy.
Thân thể lung lay muốn đổ, giống như nếu Tô Yên còn tiếp tục hỏi, hắn liền ngất xỉu luôn.
Hai người trầm mặc hồi lâu.
Tô Yên im lặng chờ hắn trả lời.
Phong Huyền thấy chiêu này đã vô dụng.
Hắn ngẩng đầu, đáp lời nàng
“Là ta giết.”
Đôi mắt đen nhánh, khuôn mặt ốm yếu.
Hắn ôm Tô Yên rất chặt, không biết thế nào lại cảm thấy có chút khẩn trương.
Chỉ là con người thôi mà.
Hắn đã giết rất nhiều, rất nhiều người.
Nếu nàng dám làm ra chuyện gì khiến hắn không hài lòng, hắn sẽ ăn nàng luôn.
Chỉ là… hắn lại có chút luyến tiếc, không muốn ăn nàng.
Khó lắm mới gặp được một người hợp ý hắn như vậy.
Ăn nàng rồi, đi đâu tìm được một người nữa đây?
Phong Huyền đung đưa người, dưới ánh mặt trời, dây xích trêи cổ tay hắn xuất hiện rõ ràng.
Tô Yên nhìn hắn, nghiêm túc hỏi
“Lý do?”
Phong Huyền thấy nàng bình tĩnh như vậy
Sự khẩn trương trong lòng thoáng thả lỏng.
Sau đó cẩn thận nhớ lại những chuyện vừa xảy ra.
Vì sao lại giết đám người này nhỉ?
Phong Huyền nghĩ mãi, nghĩ mãi, cuối cùng cũng nghĩ ra.
Hắn lên tiếng
“Bọn họ muốn cưỡng bức ta.”
Tô Yên sửng sốt.
“Sao?”
Nàng nghĩ tới rất nhiều lý do, chỉ duy nhất không có cái lí do này.
Thân thể Phong Huyền run rẩy, bỗng nhiên nhìn về phía Tô Yên
“Chủ nhân vì sao lại để ta ở đây một mình?”
“Bởi vì ······”
Vừa mới bắt đầu nói, Phong Huyền liền chặn ngang
“Có phải chủ nhân ghét bỏ ta rồi không? Nên mới cố ý để ta một mình ở đây?”
Tô Yên lắc đầu
“Không phải vậy.”
“Khụ khụ khụ khụ khụ khụ.”
Đại khái là vừa rồi vội vội vàng vàng giải thích, Phong Huyền lại ho sặc sụa.
Ho đến hốc mắt đỏ bừng, vô cùng đáng thương.
Máu chảy toàn bộ con phố.
Xung quanh im phăng phắc.
Ông chủ quán cơm vẫn còn sống.
Co ro cúm rúm ngồi trong góc, tay vẫn cầm chiếc quạt, hai mắt tràn đầy sợ hãi.
Tô Yên bước từng bước trêи mặt đất.
Đạp lên vết máu, phát ra âm thanh.
Tô Yên nhìn một vòng, chỉ thấy Phong Huyền vẫn ngồi im ở cái bàn nhỏ đó.
Hắn không rời đi.
“Khụ khụ khụ khụ khụ khụ”
Hắn một tay chống bàn, ho khù khụ.
Giống như rất suy yếu.
Tô Yên tiến tới gần, Phong Huyền ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh bao phủ một tầng nước.
Hắn nhẹ nhàng gọi
“Chủ nhân.”
Nói xong lại ho kϊƈɦ liệt.
Thân hình đong đưa, tựa như chịu đựng không nổi, giây tiếp theo sẽ ngã trêи mặt đất.
Tô Yên duỗi tay đỡ lấy hắn.
Phong Huyền thuần thục ôm lấy eo Tô Yên.
Không nghe thấy tiếng hắn ho khan nữa, ngược lại trong lời nói mang theo chút u oán.
“Chủ nhân vì sao lại đi lâu như vậy?”
Tô Yên duỗi tay vỗ vỗ lưng cho hắn thuận khí.
Móc ra một quả Chu Tiên cho hắn ăn.
Hắn liền cầm lấy cắn một miếng to.
Đại khái là quả Chu Tiên có tác dụng, bộ dạng tái nhợt của hắn có chút khôi phục.
Chỉ là đầu Phong Huyền vẫn dựa vào vai Tô Yên, dáng vẻ vẫn còn vô yếu ớt đáng thương.
Hắn không nhắc một câu nào đến đám người chết ở xung quanh.
Trêи người không dính một giọt máu, dường như việc này không có chút liên quan nào với hắn.
Tô Yên nghiêng đầu, hỏi
“Chàng làm?”
Thân thể Phong Huyền cứng đờ, ngẩng đầu.
Đầu tiên là trầm mặc trong chốc lát.
Sau đó nhìn chằm chằm Tô Yên, lên tiếng.
“Là bọn họ sai.”
Cho nên hắn giết bọn họ, rất hợp lý mà.
Tô Yên hỏi lại
“Chàng giết?”
Phong Huyền cúi đầu, lại ho khan.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Cứ như quả Chu Tiên vừa ăn chỉ có một xíu tác dụng lúc đó, đến bây giờ lại hoàn toàn vô dụng vậy.
Thân thể lung lay muốn đổ, giống như nếu Tô Yên còn tiếp tục hỏi, hắn liền ngất xỉu luôn.
Hai người trầm mặc hồi lâu.
Tô Yên im lặng chờ hắn trả lời.
Phong Huyền thấy chiêu này đã vô dụng.
Hắn ngẩng đầu, đáp lời nàng
“Là ta giết.”
Đôi mắt đen nhánh, khuôn mặt ốm yếu.
Hắn ôm Tô Yên rất chặt, không biết thế nào lại cảm thấy có chút khẩn trương.
Chỉ là con người thôi mà.
Hắn đã giết rất nhiều, rất nhiều người.
Nếu nàng dám làm ra chuyện gì khiến hắn không hài lòng, hắn sẽ ăn nàng luôn.
Chỉ là… hắn lại có chút luyến tiếc, không muốn ăn nàng.
Khó lắm mới gặp được một người hợp ý hắn như vậy.
Ăn nàng rồi, đi đâu tìm được một người nữa đây?
Phong Huyền đung đưa người, dưới ánh mặt trời, dây xích trêи cổ tay hắn xuất hiện rõ ràng.
Tô Yên nhìn hắn, nghiêm túc hỏi
“Lý do?”
Phong Huyền thấy nàng bình tĩnh như vậy
Sự khẩn trương trong lòng thoáng thả lỏng.
Sau đó cẩn thận nhớ lại những chuyện vừa xảy ra.
Vì sao lại giết đám người này nhỉ?
Phong Huyền nghĩ mãi, nghĩ mãi, cuối cùng cũng nghĩ ra.
Hắn lên tiếng
“Bọn họ muốn cưỡng bức ta.”
Tô Yên sửng sốt.
“Sao?”
Nàng nghĩ tới rất nhiều lý do, chỉ duy nhất không có cái lí do này.
Thân thể Phong Huyền run rẩy, bỗng nhiên nhìn về phía Tô Yên
“Chủ nhân vì sao lại để ta ở đây một mình?”
“Bởi vì ······”
Vừa mới bắt đầu nói, Phong Huyền liền chặn ngang
“Có phải chủ nhân ghét bỏ ta rồi không? Nên mới cố ý để ta một mình ở đây?”
Tô Yên lắc đầu
“Không phải vậy.”
“Khụ khụ khụ khụ khụ khụ.”
Đại khái là vừa rồi vội vội vàng vàng giải thích, Phong Huyền lại ho sặc sụa.
Ho đến hốc mắt đỏ bừng, vô cùng đáng thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.