Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 1346: Leng keng, ấm sắc thuốc lòng dạ hiểm độc lên sân khấu! 27
Tg Tần Nguyên
26/02/2021
Tô Yên nâng tay lên, sờ sờ mặt hắn.
Phong Huyền đang ho khan liền dừng lại, ánh mắt loé lên chút ánh sáng.
Hắn nhìn vào bàn tay Tô Yên
“Chủ nhân đi làm cái gì?”
“Ta đi tìm người.”
Phong Huyền chống tay lên bàn, ho khan hai tiếng, bàn tay ôm Tô Yên buông lỏng ra.
Hắn nhìn Tô Yên, ánh mắt sâu kín
“Sợ là chủ nhân cố ý để Phong Huyền ở chỗ này, đi tìm khế ước thú lợi hại hơn.”
Tô Yên chớp chớp mắt, không phải đang nói về chuyện hắn làm hay sao?
Như thế nào lại trở thành chất vấn nàng rồi?
Tô Yên nghiêng đầu nhìn thi thể chất đầy đất.
Phong Huyền thấy nàng hoàn toàn không quan tâm tới hắn, trong lòng càng thêm tức giận.
Tay chống vào bàn, ho càng thêm lợi hại.
“Chủ nhân hối hận vì trở về sớm quá sao? Có lẽ trở về muộn thêm một chút, sẽ có một người nào đó thật lợi hại giết chết Phong Huyền. Cũng có thể không cần người khác động thủ, có khi Phong Huyền cũng tự phát bệnh mà chết. Chủ nhân liền có thể vứt bỏ Phong Huyền, không cần băn khoăn mà đi tìm khế ước thú khác.”
Tô Yên trầm mặc.
Không phải nàng không muốn nói chuyện.
Là căn bản không biết nên nói gì.
Rốt cục không thể hiểu được tại sao hắn lại có thể nghĩ xiên nghĩ xẹo ra những chuyện này???
Tô Yên nhìn hắn giống như lúc nào cũng có thể ngã lăn ra đất.
Nàng muốn dìu hắn mà người ta lại tránh đi. Tựa như nếu Tô Yên không nói rõ ràng thì sẽ không cho nàng chạm vào người.
Tô Yên nhìn Phong Huyền trong chốc lát.
Nàng cúi đầu, kéo chiếc ghế bên cạnh ra ngồi xuống.
Cầm lấy ấm trà tự rót cho mình một ly.
Không cho nàng chạm vào sao?
Vậy không chạm nữa.
Chờ nàng uống chén nước rồi cùng hắn nói chuyện tử tế.
Trong đầu Tô Yên đang nghĩ về nam nhân đeo mặt nạ kia.
Nếu gặp lại, tỷ lệ thắng của nàng chỉ có sáu phần.
Hung thú Thượng cổ Thao Thiết?
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Ừm, trước kia nàng cũng đã từng trở thành Thao Thiết, da dày thịt béo, đao thương bất nhập.
Hai chữ “Thao Thiết” đã đại biểu cho sức mạnh vô song.
Tiểu Hoa thấy nam chủ gây lộn với ký chủ nhà mình, trong lòng vừa cân nhắc tới những tiểu thuyết ngôn tình và phim truyền hình mình đã xem qua.
Suy nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra biện pháp để hai người này hoà hợp.
Mãi một lúc lâu sau, Tiểu Hoa đột nhiên hét ầm lên.
“Ký chủ, ký chủ, chị và nam chủ giống như tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ ốm yếu vậy đó~~~”
Tô Yên sửng sốt
“Hả?”
Tiểu Hoa đắm chìm trong trí tưởng tượng của mình.
“Ký chủ, cô vợ nhỏ của chị giống như đang rất khổ sở, chị không định dỗ dành chút sao?”
Tô Yên ngẩng đầu, chỉ thấy Phong Huyền đứng đằng đó, tay đỡ cái bàn, thân thể cứng đơ.
Đầu cúi thấp, quanh thân tràn đầy tịch mịch.
Cái cảnh tượng máu chảy thành sông như thế này là do hắn làm ra, hắn còn cảm thấy ủy khuất?
Chỉ nghe Phong Huyền yếu ớt mở miệng
“Chủ nhân, về sau Phong Huyền sẽ không giết người nữa, chủ nhân có thể đừng tìm khế ước thú khác có được không?”
Âm thanh hắn chua xót, đôi môi run rẩy
Tô Yên thấy hắn vẫn đang rối rắm chuyện nàng bỏ đi tìm khế ước thú khác.
Thấy hắn khổ sở như vậy, không phải vô cớ kiếm chuyện với nàng.
Tô Yên đứng lên, đi đến trước mặt hắn, nghiêm túc nói
“Ta không đi tìm khế ước thú khác.”
Nàng duỗi tay ôm lấy hắn.
“Ta cũng chưa từng coi chàng như món đồ vật có thể tuỳ ý vứt bỏ.”
Nàng nhón chân, hôn lên mắt hắn.
“Chàng đối với ta, rất quan trọng. Dù chàng làm bất cứ điều gì, ta cũng sẽ không vứt bỏ chàng. Đây là hứa hẹn của ta dành cho chàng.”
Phong Huyền lập tức mở mắt.
Ánh mắt sáng quắc nhìn Tô Yên.
Giống như là đã được đả thông tư tưởng.
Phong Huyền đang ho khan liền dừng lại, ánh mắt loé lên chút ánh sáng.
Hắn nhìn vào bàn tay Tô Yên
“Chủ nhân đi làm cái gì?”
“Ta đi tìm người.”
Phong Huyền chống tay lên bàn, ho khan hai tiếng, bàn tay ôm Tô Yên buông lỏng ra.
Hắn nhìn Tô Yên, ánh mắt sâu kín
“Sợ là chủ nhân cố ý để Phong Huyền ở chỗ này, đi tìm khế ước thú lợi hại hơn.”
Tô Yên chớp chớp mắt, không phải đang nói về chuyện hắn làm hay sao?
Như thế nào lại trở thành chất vấn nàng rồi?
Tô Yên nghiêng đầu nhìn thi thể chất đầy đất.
Phong Huyền thấy nàng hoàn toàn không quan tâm tới hắn, trong lòng càng thêm tức giận.
Tay chống vào bàn, ho càng thêm lợi hại.
“Chủ nhân hối hận vì trở về sớm quá sao? Có lẽ trở về muộn thêm một chút, sẽ có một người nào đó thật lợi hại giết chết Phong Huyền. Cũng có thể không cần người khác động thủ, có khi Phong Huyền cũng tự phát bệnh mà chết. Chủ nhân liền có thể vứt bỏ Phong Huyền, không cần băn khoăn mà đi tìm khế ước thú khác.”
Tô Yên trầm mặc.
Không phải nàng không muốn nói chuyện.
Là căn bản không biết nên nói gì.
Rốt cục không thể hiểu được tại sao hắn lại có thể nghĩ xiên nghĩ xẹo ra những chuyện này???
Tô Yên nhìn hắn giống như lúc nào cũng có thể ngã lăn ra đất.
Nàng muốn dìu hắn mà người ta lại tránh đi. Tựa như nếu Tô Yên không nói rõ ràng thì sẽ không cho nàng chạm vào người.
Tô Yên nhìn Phong Huyền trong chốc lát.
Nàng cúi đầu, kéo chiếc ghế bên cạnh ra ngồi xuống.
Cầm lấy ấm trà tự rót cho mình một ly.
Không cho nàng chạm vào sao?
Vậy không chạm nữa.
Chờ nàng uống chén nước rồi cùng hắn nói chuyện tử tế.
Trong đầu Tô Yên đang nghĩ về nam nhân đeo mặt nạ kia.
Nếu gặp lại, tỷ lệ thắng của nàng chỉ có sáu phần.
Hung thú Thượng cổ Thao Thiết?
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Ừm, trước kia nàng cũng đã từng trở thành Thao Thiết, da dày thịt béo, đao thương bất nhập.
Hai chữ “Thao Thiết” đã đại biểu cho sức mạnh vô song.
Tiểu Hoa thấy nam chủ gây lộn với ký chủ nhà mình, trong lòng vừa cân nhắc tới những tiểu thuyết ngôn tình và phim truyền hình mình đã xem qua.
Suy nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra biện pháp để hai người này hoà hợp.
Mãi một lúc lâu sau, Tiểu Hoa đột nhiên hét ầm lên.
“Ký chủ, ký chủ, chị và nam chủ giống như tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ ốm yếu vậy đó~~~”
Tô Yên sửng sốt
“Hả?”
Tiểu Hoa đắm chìm trong trí tưởng tượng của mình.
“Ký chủ, cô vợ nhỏ của chị giống như đang rất khổ sở, chị không định dỗ dành chút sao?”
Tô Yên ngẩng đầu, chỉ thấy Phong Huyền đứng đằng đó, tay đỡ cái bàn, thân thể cứng đơ.
Đầu cúi thấp, quanh thân tràn đầy tịch mịch.
Cái cảnh tượng máu chảy thành sông như thế này là do hắn làm ra, hắn còn cảm thấy ủy khuất?
Chỉ nghe Phong Huyền yếu ớt mở miệng
“Chủ nhân, về sau Phong Huyền sẽ không giết người nữa, chủ nhân có thể đừng tìm khế ước thú khác có được không?”
Âm thanh hắn chua xót, đôi môi run rẩy
Tô Yên thấy hắn vẫn đang rối rắm chuyện nàng bỏ đi tìm khế ước thú khác.
Thấy hắn khổ sở như vậy, không phải vô cớ kiếm chuyện với nàng.
Tô Yên đứng lên, đi đến trước mặt hắn, nghiêm túc nói
“Ta không đi tìm khế ước thú khác.”
Nàng duỗi tay ôm lấy hắn.
“Ta cũng chưa từng coi chàng như món đồ vật có thể tuỳ ý vứt bỏ.”
Nàng nhón chân, hôn lên mắt hắn.
“Chàng đối với ta, rất quan trọng. Dù chàng làm bất cứ điều gì, ta cũng sẽ không vứt bỏ chàng. Đây là hứa hẹn của ta dành cho chàng.”
Phong Huyền lập tức mở mắt.
Ánh mắt sáng quắc nhìn Tô Yên.
Giống như là đã được đả thông tư tưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.