Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 1347: Leng keng, ấm sắc thuốc lòng dạ hiểm độc lên sân khấu! 28
Tg Tần Nguyên
26/02/2021
Nhưng mà ngay sau đó, Phong Huyền liền rũ mắt.
Lông mi run run
“Điều chủ nhân nói Phong Huyền sẽ nhớ kỹ, hy vọng chủ nhân cũng không quên.”
Tô Yên lắc đầu
“Sẽ không quên.”
Phong Huyền chủ động ôm lấy Tô Yên, nhỏ giọng
“Bọn họ muốn cưỡng bức Phong Huyền, còn lại đây sờ sờ, Phong Huyền không muốn bị bọn họ chạm vào, bọn họ liền muốn đánh chết Phong Huyền.”
Hắn một câu lại một câu, giải thích cho nàng về đống thi thể đầy trêи đất này.
Hoá ra nguyên do là vậy.
Sự thật cùng với những gì hắn nói là giống nhau.
Nói đến nói đi, hắn là người bị hại.
Tuy rằng cuối cùng, người chết lại là đám người đó.
Ở một góc xa trong quán cơm, có một người đứng đó, thấy một màn này liền không thể tưởng tượng nổi.
Bạch Thánh đỡ ngực, cố nén đau đớn do vết thương mang lại.
Ở ngoài thành hắn được Tô Yên cứu sống, vừa tới đây liền nhìn thấy nam nhân kia đại khai sát giới một trận.
Bạch Thánh có thể khẳng định, hắn ta tuyệt đối không phải con người.
Là thú.
Một loại thú có thể biến hóa thành con người.
Chỉ là hắn ta quá đáng sợ, nhưng khuôn mặt lại quá đẹp.
Hắn có thể nghe câu được câu không tên thú kia cùng ân nhân cứu mạng của hắn nói chuyện.
Bạch Thánh nắm chặt tay.
Trực giác của hắn nói cho hắn biết, loại thú có thể biến thành người này vô cùng nguy hiểm.
Hơn nữa tên kia chỉ dùng dăm ba câu đã lừa bịp được ân nhân cứu mạng của hắn.
Vì sao?
Chẳng lẽ bởi vì hắn ta có bộ dạng gầy yếu bất kham, một quyền là bại sao?
Trong đầu Bạch Thánh lướt qua những chuyện đã xảy ra trêи đỉnh núi.
Hắn vốn không phải là người tốt.
Nhưng hắn biết, có thù tất báo, có ân lại càng phải trả.
Ít nhất, hắn phải đem sự tình vừa mới xảy ra nói cho ân nhân.
Còn lựa chọn như thế nào là việc của ân nhân.
Hắn ôm ngực, tránh ở sau cửa.
Hắn bị thương quá nặng.
Nếu không nhờ mấy quả Chu Tiên của ân nhân cứu mạng, chỉ sợ hắn cũng không thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày hôm nay.
Ba ngày sau.
Tô Yên ngồi trong phòng ăn ở khách điếm ăn sáng.
Phong Huyền vẫn đang ở trong phòng ngủ uống thuốc.
Nàng tính toán ăn xong sẽ mang lên cho hắn một ít.
Đúng lúc này, trước mặt nàng xuất hiện một người.
Động tác ăn bánh bao của Tô Yên khựng lại, ngẩng đầu lên.
Chỉ nhìn thấy một nam tử mặc một thân y phục đen tuyền gọn gàng, ngoại hình tuấn tú.
Nam tử đó bị Tô Yên nhìn chằm chằm, không biết vì sao lại có chút khẩn trương.
Nhưng hắn cố gắng không biểu hiện lên trêи mặt.
Người nọ lên tiếng
“Cảm ơn ân nhân đã cứu ta.”
Tô Yên chớp chớp mắt, trầm mặc.
Tiểu Hoa vừa nhìn là hiểu ký chủ nhà nó đã quên mất người này là ai rồi.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Tiểu Hoa nhẹ giọng nhắc nhở.
“Ký chủ, hắn chính là Bạch Thánh, chị còn phải giúp hắn trở thành giáo chủ Ma giáo đó.”
Tô Yên nhớ ra, gật đầu
“Ừ”
Liền coi như tiếp nhận lời cảm ơn của hắn.
Nói xong, nàng lại cúi đầu ăn bánh bao.
Phát hiện hắn còn chưa rời đi.
Tô Yên nghi hoặc
“Còn có việc?”
Hắn nhìn Tô Yên, trịnh trọng lên tiếng
“Nam tử bên cạnh ân nhân tên là Phong Huyền sao?”
Tô Yên cắn một miếng bánh bao
“Làm sao vậy?”
“Chuyện ngày hôm đó, ta chính mắt nhìn thấy được.”
“Sao?”
“Hắn chớp mắt liền giết rất nhiều người, không biết hắn nói với ân nhân cái gì, nhưng ta chắc chắn, hắn không yếu ớt như vẻ bề ngoài kia. Thậm chí hắn còn rất độc ác. Hy vọng ân nhân không bị lừa.”
Tô Yên nghe xong, gật gật đầu
“Được.”
Trả lời một tiếng, sau đó lại tiếp tục ăn bánh bao.
Bạch Thánh sửng sốt
“Ân nhân không tin?”
Tô Yên cắn bánh bao, ngẩng đầu nghiêm túc nói
“Đây là chuyện của ta.”
Bạch Thánh nhíu mày.
Tên kia rốt cuộc nói gì với ân nhân?
Tại sao ân nhân lại tin tưởng hắn như vậy?
Bạch Thánh chống tay trêи bàn, lên tiếng.
“Ta tuy không phải người tốt, cũng không thích lo chuyện bao đồng, nhưng dù có thế nào đi chăng nữa ân nhân đã cứu ta một mạng, ta cảm thấy hẳn là nên nói rõ chân tướng cho ân nhân.”
Tô Yên gật đầu
“Được, ta đã biết.”
“Không, ân nhân không biết, hắn vốn không phải con người. Hắn rất có thể là một con hung thú hoang dã có thể biến thân thành người, vô cùng nguy hiểm.”
Lông mi run run
“Điều chủ nhân nói Phong Huyền sẽ nhớ kỹ, hy vọng chủ nhân cũng không quên.”
Tô Yên lắc đầu
“Sẽ không quên.”
Phong Huyền chủ động ôm lấy Tô Yên, nhỏ giọng
“Bọn họ muốn cưỡng bức Phong Huyền, còn lại đây sờ sờ, Phong Huyền không muốn bị bọn họ chạm vào, bọn họ liền muốn đánh chết Phong Huyền.”
Hắn một câu lại một câu, giải thích cho nàng về đống thi thể đầy trêи đất này.
Hoá ra nguyên do là vậy.
Sự thật cùng với những gì hắn nói là giống nhau.
Nói đến nói đi, hắn là người bị hại.
Tuy rằng cuối cùng, người chết lại là đám người đó.
Ở một góc xa trong quán cơm, có một người đứng đó, thấy một màn này liền không thể tưởng tượng nổi.
Bạch Thánh đỡ ngực, cố nén đau đớn do vết thương mang lại.
Ở ngoài thành hắn được Tô Yên cứu sống, vừa tới đây liền nhìn thấy nam nhân kia đại khai sát giới một trận.
Bạch Thánh có thể khẳng định, hắn ta tuyệt đối không phải con người.
Là thú.
Một loại thú có thể biến hóa thành con người.
Chỉ là hắn ta quá đáng sợ, nhưng khuôn mặt lại quá đẹp.
Hắn có thể nghe câu được câu không tên thú kia cùng ân nhân cứu mạng của hắn nói chuyện.
Bạch Thánh nắm chặt tay.
Trực giác của hắn nói cho hắn biết, loại thú có thể biến thành người này vô cùng nguy hiểm.
Hơn nữa tên kia chỉ dùng dăm ba câu đã lừa bịp được ân nhân cứu mạng của hắn.
Vì sao?
Chẳng lẽ bởi vì hắn ta có bộ dạng gầy yếu bất kham, một quyền là bại sao?
Trong đầu Bạch Thánh lướt qua những chuyện đã xảy ra trêи đỉnh núi.
Hắn vốn không phải là người tốt.
Nhưng hắn biết, có thù tất báo, có ân lại càng phải trả.
Ít nhất, hắn phải đem sự tình vừa mới xảy ra nói cho ân nhân.
Còn lựa chọn như thế nào là việc của ân nhân.
Hắn ôm ngực, tránh ở sau cửa.
Hắn bị thương quá nặng.
Nếu không nhờ mấy quả Chu Tiên của ân nhân cứu mạng, chỉ sợ hắn cũng không thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày hôm nay.
Ba ngày sau.
Tô Yên ngồi trong phòng ăn ở khách điếm ăn sáng.
Phong Huyền vẫn đang ở trong phòng ngủ uống thuốc.
Nàng tính toán ăn xong sẽ mang lên cho hắn một ít.
Đúng lúc này, trước mặt nàng xuất hiện một người.
Động tác ăn bánh bao của Tô Yên khựng lại, ngẩng đầu lên.
Chỉ nhìn thấy một nam tử mặc một thân y phục đen tuyền gọn gàng, ngoại hình tuấn tú.
Nam tử đó bị Tô Yên nhìn chằm chằm, không biết vì sao lại có chút khẩn trương.
Nhưng hắn cố gắng không biểu hiện lên trêи mặt.
Người nọ lên tiếng
“Cảm ơn ân nhân đã cứu ta.”
Tô Yên chớp chớp mắt, trầm mặc.
Tiểu Hoa vừa nhìn là hiểu ký chủ nhà nó đã quên mất người này là ai rồi.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Tiểu Hoa nhẹ giọng nhắc nhở.
“Ký chủ, hắn chính là Bạch Thánh, chị còn phải giúp hắn trở thành giáo chủ Ma giáo đó.”
Tô Yên nhớ ra, gật đầu
“Ừ”
Liền coi như tiếp nhận lời cảm ơn của hắn.
Nói xong, nàng lại cúi đầu ăn bánh bao.
Phát hiện hắn còn chưa rời đi.
Tô Yên nghi hoặc
“Còn có việc?”
Hắn nhìn Tô Yên, trịnh trọng lên tiếng
“Nam tử bên cạnh ân nhân tên là Phong Huyền sao?”
Tô Yên cắn một miếng bánh bao
“Làm sao vậy?”
“Chuyện ngày hôm đó, ta chính mắt nhìn thấy được.”
“Sao?”
“Hắn chớp mắt liền giết rất nhiều người, không biết hắn nói với ân nhân cái gì, nhưng ta chắc chắn, hắn không yếu ớt như vẻ bề ngoài kia. Thậm chí hắn còn rất độc ác. Hy vọng ân nhân không bị lừa.”
Tô Yên nghe xong, gật gật đầu
“Được.”
Trả lời một tiếng, sau đó lại tiếp tục ăn bánh bao.
Bạch Thánh sửng sốt
“Ân nhân không tin?”
Tô Yên cắn bánh bao, ngẩng đầu nghiêm túc nói
“Đây là chuyện của ta.”
Bạch Thánh nhíu mày.
Tên kia rốt cuộc nói gì với ân nhân?
Tại sao ân nhân lại tin tưởng hắn như vậy?
Bạch Thánh chống tay trêи bàn, lên tiếng.
“Ta tuy không phải người tốt, cũng không thích lo chuyện bao đồng, nhưng dù có thế nào đi chăng nữa ân nhân đã cứu ta một mạng, ta cảm thấy hẳn là nên nói rõ chân tướng cho ân nhân.”
Tô Yên gật đầu
“Được, ta đã biết.”
“Không, ân nhân không biết, hắn vốn không phải con người. Hắn rất có thể là một con hung thú hoang dã có thể biến thân thành người, vô cùng nguy hiểm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.