Nam Chủ Hắn Luôn Tuyệt Tình Như Vậy
Chương 3: Hiệp 2 (1)
Mạc Tiểu Lan
31/12/2021
Cố Nghi hoài nghi chính mình nghe lầm, chưa từ bỏ ý định hỏi: "Hôm nay là ngày mấy?"
Đào Giáp không rõ nên vẫn lặp lại từng chữ: "Hôm nay là ngày mười lăm tháng sáu."
Cố Nghi sững sờ há miệng. . .
Chẳng lẽ nàng thật ăn bánh nướng mà nghẹn chết, rồi làm lại từ đầu à. . .
Cung phi chết đi vì nghẹn bánh nướng, nàng là người đầu tiên ở Đại Mục có phải hay không +_+. . .
Thế nhưng mà, nếu như chết rồi, nàng cũng không cần quay trở lại đây đâu. . .
Đây là cái tiểu thuyết cung đấu kinh khủng gì vậy chứ!
Rõ ràng nàng đều tránh đi những việc có thể gây chết người, cả hỏa hoạn và nhân vật nữ chính, làm sao sẽ còn bị nghẹn bánh nướng đến chết T_T?
Đây là bắt buộc Cố Mỹ Nhân phải chết trong vòng ba chương à =.=!
Đào Giáp thấy sắc mặt nàng trắng bệch, hỏi vội: "Mỹ nhân, người làm sao vậy, người nơi nào không thoải mái?"
Nàng nơi nào đều không thoải mái!
Cố Nghi hít vào một hơi thật dài, trở lại đã thấy Vương Quý Nhân phái cung tỳ tới đợi ở cửa Thiên Điện.
"Quý nhân mời hai vị mỹ nhân đến trong điện dùng đồ ăn sáng."
Cố Nghi chờ giây lát, mới đứng lên, "Tạ quý nhân ân điển, ta liền đi ngay."
Đến liền đến thôi, nàng lần này liền thử một lần đi theo tuyến tình tiết nguyên bản, đi gặp mặt Nữ Chủ một lần, nhìn xem có thể làm được hay không!
Nở nụ cười trên môi, Cố Nghi bước vào sảnh chính của Tú Di Điện.
Tề Mỹ Nhân đã đến, nhìn thấy nàng, nhẹ gật đầu, nói: "Ngươi đến."
Cố Nghi cười nói: "Tề Mỹ Nhân hôm nay môi sắc hoa đào, rất đẹp!"
Tề Mỹ Nhân như cũ ngượng ngùng cười cười.
Vương Quý Nhân như cũ khoan thai tới chậm.
Đồ ăn sáng trước mặt Cố Nghi vẫn là bánh nướng.
Nàng lần này nhưng không có động đũa.
Đào Giáp đành phải kiên trì múc cho nàng nàng một muỗng canh nấm tuyết ở phía xa.
Cố Nghi uống một hớp canh , bên tai nghe Vương Quý Nhân nói: "Quần áo trên người Cố Mỹ Nhân đã cũ, bản cung vừa hay lại có thớt vải cùng màu, không bằng thưởng cho Cố Mỹ Nhân, mặc lên người, nghĩ đến, nhất định là không kém."
Cố Nghi đặt đũa trong tay xuống, "Tạ quý nhân ân điển."
Nửa khắc qua đi, một cung tỳ lập tức ôm một thớt vải đến, vẫn là một thớt tơ lụa màu xanh chất lượng còn tốt.
Vương Quý Nhân nhìn thoáng qua tơ lụa, nói: "Cái này thớt vải lâu không chú ý, lại dính tro rồi. Chỉ có thể làm phiền Cố Mỹ Nhân đi một lần, đưa đến hoán y cục."
Cố Nghi không nói nhảm, một tiếng liền đồng ý.
Lần này, nàng chậm rãi đi đến hoán y cục, thậm chí nửa đường còn dừng lại thưởng thức cảnh trí trong chốc lát.
Hồ sen mùa hè, nở đầy những búp sen hồng.
Đào Giáp đi theo sau nàng, "Mỹ nhân vẫn là để nô tỳ cầm tơ lụa giùm cho ạ."
Cố Nghi cười cười, "Vương Quý Nhân đã để ta đưa đi, chính là để ta cầm, ngươi đi theo ta là được."
Đào Giáp thấp giọng hỏi: "Mỹ nhân, người không bực mình sao?"
Cố Nghi lắc đầu, "Vương Quý Nhân là chủ một điện, phẩm cấp ở trên ta, có gì mà bực mình chứ."
Đào Giáp gật đầu, "Mỹ nhân thông thấu!"
Trong nguyên tác, Cố Mỹ Nhân phẫn uất hồi lâu mới đi hoán y cục gặp gỡ nhân vật nữ chính Triệu Uyển, thế nên Cố Nghi liền đứng một lúc lâu trong ngự hoa viên, không có việc gì, chỉ nhìn chằm chằm một chậu bạch cúc ngẩn người.
Đào Giáp thấy thế, vội nói: "Mỹ nhân nếu là thích hoa cúc này, hôm nay nô tỳ liền phá thợ tỉa hoa đưa một ít đến Tú Di Điện cho mỹ nhân thưởng thức."
Cố Nghi không yên lòng "Ừ" một tiếng.
Giờ Tỵ một khắc.
Cố Nghi rốt cục lề mà lề mề đi đến cửa hoán y cục.
Nàng đứng ngay cửa lớn hình vòm của hoán y cục.
Chốc lát sau, một bóng người đi tới.
Là thiếu nữ mặc một thân cung trang, cho dù cung trang của tỳ nữ đơn giản chỉ là áo màu hồng phấn cùng váy ngắn là màu xanh lá nhưng mặc trên người nàng ấy vẫn mang đến cảm giác phiêu dật như tiên, nhược liễu phù phong.
Tóc đen nhánh, da trắng như tuyết, một đôi mắt sóng nước liễm diễm.
Xác nhận một lần, hẳn là Nữ Chủ!
Nếu như đáy còn không phải là Nữ Chủ, Cố Nghi chỉ có thể nói, hoán y cục quả nhiên ngọa hổ tàng long.
Cố Nghi thăm dò gọi nàng lại, "Ngươi qua đây, ta có thớt tơ lụa giao cho ngươi."
Triệu Uyển nhìn thấy người mặc cung trang phẩm cấp mỹ nhân đứng ngoài hoán y cục, hơi kinh ngạc, doanh doanh cúi đầu nói: "Mỹ nhân, phân phó là được."
Cố Nghi đem tơ lụa nâng cho nàng, "Ngươi rửa sạch sau đó đưa đến Tú Di Điện Thiên Điện." Lại hỏi, "Ngươi tên là gì?"
Triệu Uyển: "Nô tỳ Uyển nhi."
Cố Nghi: "Thế nhưng là Triệu Uyển?"
Triệu Uyển mặt lộ vẻ kinh ngạc, "Mỹ nhân vì sao biết ta họ Triệu?"
Ổn, chính là nhân vật nữ chính!
Cố Nghi khẽ cười, "Ta đoán."
Triệu Uyển: ". . ." Nàng đón lấy tơ lụa vào tay, phúc thân nói, " nếu như thế, nô tỳ cáo lui."
Đào Giáp không rõ nên vẫn lặp lại từng chữ: "Hôm nay là ngày mười lăm tháng sáu."
Cố Nghi sững sờ há miệng. . .
Chẳng lẽ nàng thật ăn bánh nướng mà nghẹn chết, rồi làm lại từ đầu à. . .
Cung phi chết đi vì nghẹn bánh nướng, nàng là người đầu tiên ở Đại Mục có phải hay không +_+. . .
Thế nhưng mà, nếu như chết rồi, nàng cũng không cần quay trở lại đây đâu. . .
Đây là cái tiểu thuyết cung đấu kinh khủng gì vậy chứ!
Rõ ràng nàng đều tránh đi những việc có thể gây chết người, cả hỏa hoạn và nhân vật nữ chính, làm sao sẽ còn bị nghẹn bánh nướng đến chết T_T?
Đây là bắt buộc Cố Mỹ Nhân phải chết trong vòng ba chương à =.=!
Đào Giáp thấy sắc mặt nàng trắng bệch, hỏi vội: "Mỹ nhân, người làm sao vậy, người nơi nào không thoải mái?"
Nàng nơi nào đều không thoải mái!
Cố Nghi hít vào một hơi thật dài, trở lại đã thấy Vương Quý Nhân phái cung tỳ tới đợi ở cửa Thiên Điện.
"Quý nhân mời hai vị mỹ nhân đến trong điện dùng đồ ăn sáng."
Cố Nghi chờ giây lát, mới đứng lên, "Tạ quý nhân ân điển, ta liền đi ngay."
Đến liền đến thôi, nàng lần này liền thử một lần đi theo tuyến tình tiết nguyên bản, đi gặp mặt Nữ Chủ một lần, nhìn xem có thể làm được hay không!
Nở nụ cười trên môi, Cố Nghi bước vào sảnh chính của Tú Di Điện.
Tề Mỹ Nhân đã đến, nhìn thấy nàng, nhẹ gật đầu, nói: "Ngươi đến."
Cố Nghi cười nói: "Tề Mỹ Nhân hôm nay môi sắc hoa đào, rất đẹp!"
Tề Mỹ Nhân như cũ ngượng ngùng cười cười.
Vương Quý Nhân như cũ khoan thai tới chậm.
Đồ ăn sáng trước mặt Cố Nghi vẫn là bánh nướng.
Nàng lần này nhưng không có động đũa.
Đào Giáp đành phải kiên trì múc cho nàng nàng một muỗng canh nấm tuyết ở phía xa.
Cố Nghi uống một hớp canh , bên tai nghe Vương Quý Nhân nói: "Quần áo trên người Cố Mỹ Nhân đã cũ, bản cung vừa hay lại có thớt vải cùng màu, không bằng thưởng cho Cố Mỹ Nhân, mặc lên người, nghĩ đến, nhất định là không kém."
Cố Nghi đặt đũa trong tay xuống, "Tạ quý nhân ân điển."
Nửa khắc qua đi, một cung tỳ lập tức ôm một thớt vải đến, vẫn là một thớt tơ lụa màu xanh chất lượng còn tốt.
Vương Quý Nhân nhìn thoáng qua tơ lụa, nói: "Cái này thớt vải lâu không chú ý, lại dính tro rồi. Chỉ có thể làm phiền Cố Mỹ Nhân đi một lần, đưa đến hoán y cục."
Cố Nghi không nói nhảm, một tiếng liền đồng ý.
Lần này, nàng chậm rãi đi đến hoán y cục, thậm chí nửa đường còn dừng lại thưởng thức cảnh trí trong chốc lát.
Hồ sen mùa hè, nở đầy những búp sen hồng.
Đào Giáp đi theo sau nàng, "Mỹ nhân vẫn là để nô tỳ cầm tơ lụa giùm cho ạ."
Cố Nghi cười cười, "Vương Quý Nhân đã để ta đưa đi, chính là để ta cầm, ngươi đi theo ta là được."
Đào Giáp thấp giọng hỏi: "Mỹ nhân, người không bực mình sao?"
Cố Nghi lắc đầu, "Vương Quý Nhân là chủ một điện, phẩm cấp ở trên ta, có gì mà bực mình chứ."
Đào Giáp gật đầu, "Mỹ nhân thông thấu!"
Trong nguyên tác, Cố Mỹ Nhân phẫn uất hồi lâu mới đi hoán y cục gặp gỡ nhân vật nữ chính Triệu Uyển, thế nên Cố Nghi liền đứng một lúc lâu trong ngự hoa viên, không có việc gì, chỉ nhìn chằm chằm một chậu bạch cúc ngẩn người.
Đào Giáp thấy thế, vội nói: "Mỹ nhân nếu là thích hoa cúc này, hôm nay nô tỳ liền phá thợ tỉa hoa đưa một ít đến Tú Di Điện cho mỹ nhân thưởng thức."
Cố Nghi không yên lòng "Ừ" một tiếng.
Giờ Tỵ một khắc.
Cố Nghi rốt cục lề mà lề mề đi đến cửa hoán y cục.
Nàng đứng ngay cửa lớn hình vòm của hoán y cục.
Chốc lát sau, một bóng người đi tới.
Là thiếu nữ mặc một thân cung trang, cho dù cung trang của tỳ nữ đơn giản chỉ là áo màu hồng phấn cùng váy ngắn là màu xanh lá nhưng mặc trên người nàng ấy vẫn mang đến cảm giác phiêu dật như tiên, nhược liễu phù phong.
Tóc đen nhánh, da trắng như tuyết, một đôi mắt sóng nước liễm diễm.
Xác nhận một lần, hẳn là Nữ Chủ!
Nếu như đáy còn không phải là Nữ Chủ, Cố Nghi chỉ có thể nói, hoán y cục quả nhiên ngọa hổ tàng long.
Cố Nghi thăm dò gọi nàng lại, "Ngươi qua đây, ta có thớt tơ lụa giao cho ngươi."
Triệu Uyển nhìn thấy người mặc cung trang phẩm cấp mỹ nhân đứng ngoài hoán y cục, hơi kinh ngạc, doanh doanh cúi đầu nói: "Mỹ nhân, phân phó là được."
Cố Nghi đem tơ lụa nâng cho nàng, "Ngươi rửa sạch sau đó đưa đến Tú Di Điện Thiên Điện." Lại hỏi, "Ngươi tên là gì?"
Triệu Uyển: "Nô tỳ Uyển nhi."
Cố Nghi: "Thế nhưng là Triệu Uyển?"
Triệu Uyển mặt lộ vẻ kinh ngạc, "Mỹ nhân vì sao biết ta họ Triệu?"
Ổn, chính là nhân vật nữ chính!
Cố Nghi khẽ cười, "Ta đoán."
Triệu Uyển: ". . ." Nàng đón lấy tơ lụa vào tay, phúc thân nói, " nếu như thế, nô tỳ cáo lui."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.