Nam Chủ Hắn Luôn Tuyệt Tình Như Vậy
Chương 4: Hiệp 2 (2)
Mạc Tiểu Lan
31/12/2021
Đúng vào lúc này, túi thơm bên hông Triệu Uyển theo nàng ngồi xổm phúc thân rơi xuống mặt đất, một khối bạch ngọc liền rơi ra.
Chính là thời điểm vừa vặn như thế. Cố Nghi trong lòng ha ha, nhìn kỹ ngọc bội trên mặt đất, là khối bạch ngọc hình con thỏ, tạo hình tuy đơn giản nhưng chất lượng lại phi phàm.
Triệu Uyển lập tức hốt hoảng đem ngọc bội nhặt lên, nhét vào bên hông.
Ở trong nguyên tác, Cố Mỹ Nhân chịu tức giận ở chỗ Vương Quý Nhân, nội tâm phẫn uất, nhìn thấy cung tỳ nho nhỏ của hoán y cục giấu mỹ ngọc, liền hoài nghi nàng ăn cắp đồ vật của ngươi khác, vậy mà tịch thu ngọc bội thỏ trắng của nữ chính.
Cố Nghi hiện tại suy tư khó khăn, Cố Mỹ Nhân, Chẳng lẽ. . . Nhưng thật ra là. . . Bởi vì nghèo quá a. . .
Triệu Uyển chưa từng đem ngọc bội bày ra trước mặt người khác, luôn giấu ở tường kép của túi thơm bên hông, đi ngủ đều chưa từng rời khỏi người.
Không hiểu sao hôm nay liền bỗng nhiên rơi xuống, nàng nhìn thoáng qua túi thơm, dây lụa kia tựa hồ là bị cắt qua. . .
Nàng còn không kịp nghĩ kĩ, giương mắt liền đối diện với ánh mắt tò mò của mỹ nhân.
Mỹ nhân trước mắt cong cong, trong mắt chứa ý cười. . .
Dường như là một mỹ nhân ôn nhu tuyệt vời.
Triệu Uyển cúi người nói: "Nô tỳ mới vừa rồi thất thố, còn thỉnh mỹ nhân trách phạt."
Cố Nghi nào dám phạt nàng, cũng không phải chán sống à.
"Không ngại, vật thiếp thân của bản thân nên cất cho cẩn thận."
Triệu Uyển thưa phải.
Cố Nghi tự nhận nàng cùng Nữ Chủ hẳn là kết xuống thiện duyên, thản nhiên rời đi.
Vẻn vẹn qua một ngày, buổi chiều ngày thứ hai, mười sáu tháng sáu, giờ Mùi ba khắc.
Triệu Uyển nâng thớt tơ lụa màu xanh đã được thay tẩy sạch sẽ tìm tới cửa.
Cố Nghi kinh ngạc nói: "Nhanh như vậy liền xong rồi?" Một hồi trước tiểu cung tỳ Sơ Đồng đưa đến thế nhưng là chạng vạng tối ngày thứ ba đấy.
Triệu Uyển rủ xuống lông mày liễm mục, "Mỹ nhân trạch tâm nhân hậu, nô tỳ liền trước thay mỹ nhân hoán y."
Nhìn xem nhìn xem, cái này kết xuống đều là thiện duyên nhé ^_~!
Cố Nghi vui vẻ nói: "Như thế rất tốt."
Đào Giáp tiến lên nâng thớt tơ lụa, tinh tế vừa ngửi, còn có dư hương.
Triệu Uyển sau khi đi, Cố Nghi cẩn thận ở trong Thiên điện của Tú Di Điện lại trạch* qua một ngày.
trạch*: tương tự như ý trạch nam, trạch nữ, những người luôn thích sống trong nhà, không thích đi ra ngoài nhiều.
Thợ tỉa hoa trong cung đưa tới một số bồn bạch cúc, nàng liền nâng bút tùy ý phác họa, cũng là không tính nhàm chán.
Đào Giáp một mặt mài mực, một mặt hỏi: "Mỹ nhân họa chính là tảng đá sao?"
Cố Nghi gượng cười hai tiếng, hoa cúc cũng có thể nhìn thành tảng đá nhỉ -.-, "Ừm, đúng thế."
Tối muộn ngày thứ ba, mặt trăng đã lên đầu cành, mười bảy tháng sáu, vẫn là vầng trăng tròn như cái mâm): .
Cố Nghi đếm lấy canh giờ , chờ đợi hừng đông, lần này nàng thông minh không có gọi bữa ăn khuya, chỉ ở gian phòng tĩnh tọa.
Đào Giáp liền đứng bên cạnh nàng cách đó không xa.
Ầm ầm.
Bầu trời phát ra một đạo kinh lôi, mưa to chợt hạ xuống.
Chờ một hồi lâu, Cố Nghi nghe ra đến bên ngoài truyền đến một tiếng kêu hô: "Hoàng Thượng giá lâm."
Cố Nghi vô ý thức nhìn về phía mặt trăng ngoài cửa sổ, cái mâm tròn này vừa mới lên qua đỉnh cây hòe ngoài điện.
Chính điện trước loáng thoáng, truyền đến chính là thanh âm Vương Quý Nhân.
Đợi đến tiếng người biến mất dần, Cố Nghi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hẳn là ổn.
Đêm dần khuya, mưa càng rơi xuống càng lớn, bên ngoài gió cũng nổi lên.
Một trận cuồng phong đem song cửa sổ thổi ra, phát ra một tiếng vang lớn, gió thổi tắt ánh nến trong phòng.
Cố Nghi khí tức rung động, đứng lên.
Đào Giáp nói: "Gió quá lớn, nô tỳ đi đóng cửa sổ, lại điểm giá nến, mỹ nhân chờ chút."
Gian phòng bỗng nhiên trở tối, trong bóng tối, Cố Nghi đang đứng bị Đào Giáp đứng dậy một bên đụng phải.
Cố Nghi níu lấy đồ vật mình chạm để ổn định thân hình, hình như đó là một cái giá sách.
Sau đó, chỉ nghe thấy "Ba" một tiếng vang thật lớn.
Một chậu bạch cúc từ trên giá sách rơi xuống, đập trúng đầu Cố Nghi.
Giá sách kia cao ước chừng bằng hai người, Cố Nghi bị nện trúng đầu rơi máu chảy.
Trong cơn đau dữ dội, nàng lại lần nữa trông thấy một tia sáng trắng.
Sáng sớm sắc trời mới vừa sáng, Cố Nghi liền mở mắt, mơ hồ một bóng người đứng ngoài màn hoa, Đào Giáp.
Đào Giáp phát giác được mỹ nhân trên giường đã tỉnh, đang muốn đưa tay đi xốc màn lên, liền gặp Cố Nghi xoay người ngồi dậy, hỏi nàng : "Hôm nay là ngày gì?"
Đào Giáp sững sờ một lát, đáp: "Hồi chủ tử, hôm nay là mười lăm tháng sáu!" Lại bổ sung, "Hôm nay vừa lúc thời gian lật bài tử, chủ tử muốn chuẩn bị một hai không ạ?"
Bực cmn luôn, mười lăm tháng sáu!
Cố Nghi chỉ cảm thấy mình hít thở đều không thông, nàng tức giận đến bật ngửa về trên giường.
Xuyên thư cái quỷ gì, không đi theo nguyên kịch bản không được, đi theo nguyên kịch bản cũng không được.
Không đi là chết, đi cũng là chết.
Còn không cho chết thật, một lần lại một lần lặp lại, cái này ai chịu nổi!
Tiểu thuyết rác rưởi, xuyên thư rác rưởi!
Bà đây mặc kệ!
Chính là thời điểm vừa vặn như thế. Cố Nghi trong lòng ha ha, nhìn kỹ ngọc bội trên mặt đất, là khối bạch ngọc hình con thỏ, tạo hình tuy đơn giản nhưng chất lượng lại phi phàm.
Triệu Uyển lập tức hốt hoảng đem ngọc bội nhặt lên, nhét vào bên hông.
Ở trong nguyên tác, Cố Mỹ Nhân chịu tức giận ở chỗ Vương Quý Nhân, nội tâm phẫn uất, nhìn thấy cung tỳ nho nhỏ của hoán y cục giấu mỹ ngọc, liền hoài nghi nàng ăn cắp đồ vật của ngươi khác, vậy mà tịch thu ngọc bội thỏ trắng của nữ chính.
Cố Nghi hiện tại suy tư khó khăn, Cố Mỹ Nhân, Chẳng lẽ. . . Nhưng thật ra là. . . Bởi vì nghèo quá a. . .
Triệu Uyển chưa từng đem ngọc bội bày ra trước mặt người khác, luôn giấu ở tường kép của túi thơm bên hông, đi ngủ đều chưa từng rời khỏi người.
Không hiểu sao hôm nay liền bỗng nhiên rơi xuống, nàng nhìn thoáng qua túi thơm, dây lụa kia tựa hồ là bị cắt qua. . .
Nàng còn không kịp nghĩ kĩ, giương mắt liền đối diện với ánh mắt tò mò của mỹ nhân.
Mỹ nhân trước mắt cong cong, trong mắt chứa ý cười. . .
Dường như là một mỹ nhân ôn nhu tuyệt vời.
Triệu Uyển cúi người nói: "Nô tỳ mới vừa rồi thất thố, còn thỉnh mỹ nhân trách phạt."
Cố Nghi nào dám phạt nàng, cũng không phải chán sống à.
"Không ngại, vật thiếp thân của bản thân nên cất cho cẩn thận."
Triệu Uyển thưa phải.
Cố Nghi tự nhận nàng cùng Nữ Chủ hẳn là kết xuống thiện duyên, thản nhiên rời đi.
Vẻn vẹn qua một ngày, buổi chiều ngày thứ hai, mười sáu tháng sáu, giờ Mùi ba khắc.
Triệu Uyển nâng thớt tơ lụa màu xanh đã được thay tẩy sạch sẽ tìm tới cửa.
Cố Nghi kinh ngạc nói: "Nhanh như vậy liền xong rồi?" Một hồi trước tiểu cung tỳ Sơ Đồng đưa đến thế nhưng là chạng vạng tối ngày thứ ba đấy.
Triệu Uyển rủ xuống lông mày liễm mục, "Mỹ nhân trạch tâm nhân hậu, nô tỳ liền trước thay mỹ nhân hoán y."
Nhìn xem nhìn xem, cái này kết xuống đều là thiện duyên nhé ^_~!
Cố Nghi vui vẻ nói: "Như thế rất tốt."
Đào Giáp tiến lên nâng thớt tơ lụa, tinh tế vừa ngửi, còn có dư hương.
Triệu Uyển sau khi đi, Cố Nghi cẩn thận ở trong Thiên điện của Tú Di Điện lại trạch* qua một ngày.
trạch*: tương tự như ý trạch nam, trạch nữ, những người luôn thích sống trong nhà, không thích đi ra ngoài nhiều.
Thợ tỉa hoa trong cung đưa tới một số bồn bạch cúc, nàng liền nâng bút tùy ý phác họa, cũng là không tính nhàm chán.
Đào Giáp một mặt mài mực, một mặt hỏi: "Mỹ nhân họa chính là tảng đá sao?"
Cố Nghi gượng cười hai tiếng, hoa cúc cũng có thể nhìn thành tảng đá nhỉ -.-, "Ừm, đúng thế."
Tối muộn ngày thứ ba, mặt trăng đã lên đầu cành, mười bảy tháng sáu, vẫn là vầng trăng tròn như cái mâm): .
Cố Nghi đếm lấy canh giờ , chờ đợi hừng đông, lần này nàng thông minh không có gọi bữa ăn khuya, chỉ ở gian phòng tĩnh tọa.
Đào Giáp liền đứng bên cạnh nàng cách đó không xa.
Ầm ầm.
Bầu trời phát ra một đạo kinh lôi, mưa to chợt hạ xuống.
Chờ một hồi lâu, Cố Nghi nghe ra đến bên ngoài truyền đến một tiếng kêu hô: "Hoàng Thượng giá lâm."
Cố Nghi vô ý thức nhìn về phía mặt trăng ngoài cửa sổ, cái mâm tròn này vừa mới lên qua đỉnh cây hòe ngoài điện.
Chính điện trước loáng thoáng, truyền đến chính là thanh âm Vương Quý Nhân.
Đợi đến tiếng người biến mất dần, Cố Nghi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hẳn là ổn.
Đêm dần khuya, mưa càng rơi xuống càng lớn, bên ngoài gió cũng nổi lên.
Một trận cuồng phong đem song cửa sổ thổi ra, phát ra một tiếng vang lớn, gió thổi tắt ánh nến trong phòng.
Cố Nghi khí tức rung động, đứng lên.
Đào Giáp nói: "Gió quá lớn, nô tỳ đi đóng cửa sổ, lại điểm giá nến, mỹ nhân chờ chút."
Gian phòng bỗng nhiên trở tối, trong bóng tối, Cố Nghi đang đứng bị Đào Giáp đứng dậy một bên đụng phải.
Cố Nghi níu lấy đồ vật mình chạm để ổn định thân hình, hình như đó là một cái giá sách.
Sau đó, chỉ nghe thấy "Ba" một tiếng vang thật lớn.
Một chậu bạch cúc từ trên giá sách rơi xuống, đập trúng đầu Cố Nghi.
Giá sách kia cao ước chừng bằng hai người, Cố Nghi bị nện trúng đầu rơi máu chảy.
Trong cơn đau dữ dội, nàng lại lần nữa trông thấy một tia sáng trắng.
Sáng sớm sắc trời mới vừa sáng, Cố Nghi liền mở mắt, mơ hồ một bóng người đứng ngoài màn hoa, Đào Giáp.
Đào Giáp phát giác được mỹ nhân trên giường đã tỉnh, đang muốn đưa tay đi xốc màn lên, liền gặp Cố Nghi xoay người ngồi dậy, hỏi nàng : "Hôm nay là ngày gì?"
Đào Giáp sững sờ một lát, đáp: "Hồi chủ tử, hôm nay là mười lăm tháng sáu!" Lại bổ sung, "Hôm nay vừa lúc thời gian lật bài tử, chủ tử muốn chuẩn bị một hai không ạ?"
Bực cmn luôn, mười lăm tháng sáu!
Cố Nghi chỉ cảm thấy mình hít thở đều không thông, nàng tức giận đến bật ngửa về trên giường.
Xuyên thư cái quỷ gì, không đi theo nguyên kịch bản không được, đi theo nguyên kịch bản cũng không được.
Không đi là chết, đi cũng là chết.
Còn không cho chết thật, một lần lại một lần lặp lại, cái này ai chịu nổi!
Tiểu thuyết rác rưởi, xuyên thư rác rưởi!
Bà đây mặc kệ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.