Năm Đó Vạn Dặm Tìm Đường Phong Hầu
Chương 76
Mạn Mạn Hà Kỳ Đa
20/07/2020
Editor: Miri
-------------------------------------------
Chung Uyển sốt cao, gân cốt cả người đều đau, ngủ cũng không sâu, có người tiến vào trong phòng là y liền nhận ra ngay. Y nghĩ là thái y nên cũng không ngồi dậy, lại quá buồn ngủ nên không quan tâm.
Một lát sau không thấy động tĩnh gì nữa, Chung Uyển lại ngủ tiếp, thẳng đến lúc y cảm giác có người đang sờ eo của mình.
So với Úc Xá, Chung Uyển mới thật sự là công tử được ma ma lẫn nha đầu hầu hạ tới lớn, người khác cho y mặc y phục hay đắp chăn gì đó, Chung Uyển đều sẽ không sao. Chỉ có duy nhất một điều là y không chịu được có người nào đụng vào da thịt mình. Chung Uyển từ nhỏ đều tự mình làm mọi chuyện không phải là do y đã sớm biết nghi ngờ người khác, mà thật ra là do trên da thịt của y có quá nhiều chỗ mẫn cảm.
Lúc Úc Xá giải khai đai lưng của y, Chung Uyển đã lập tức tỉnh dậy. Y vốn là đang nghiêng đầu, cúi xuống một chút đã thấy ngay Úc Xá, lúc này mới không nhúc nhích.
Thấy Úc Xá vẫn lành lặn, Chung Uyển thoáng an tâm. Ban đầu Chung Uyển còn tưởng là Úc Xá sợ mình đeo đai lưng sẽ ngủ không thoải mái, nên mới thuận nước đẩy thuyền giả bộ ngủ để Úc Xá đùa nghịch mình.
Úc Xá không dám phá quy củ quá nhiều, nếu hắn thấy mình tỉnh thì nhất định sẽ không giúp mình nữa.
Nghĩ tới hôm qua lại thấy chua xót, Chung Uyển còn âm thầm nghĩ, chờ Úc Xá giải khai xong đai lưng của mình thì sẽ đột nhiên mở mắt ra hù dọa hắn một phen. Đã nhiều năm như vậy rồi, bây giờ hai người đã tâm ý tương thông, còn có đau khổ nào là chịu không nổi đâu.
Nhưng chuyện xảy ra lại không giống với tưởng tượng của Chung Uyển.
Y thật sự giả bộ hết nổi nữa.
Sau lưng Chung Uyển còn cắm một đống ngân châm, y không ngồi dậy được, cảm giác bị động thế này khiến y có chút chật vật, thấp giọng nói, "Đừng phá."
Nếu là ngày thường, Úc Xá tất nhiên lập tức buông tay, nhưng hiện tại hắn lại nhận định là hai người đã làm chuyện phu thê rồi, Úc Xá cảm thấy không có gì là mình không thể xem.
Úc Xá nghĩ Chung Uyển còn đang e lệ, nhưng cũng có thể là y đang tức giận, chỉ có thể ôn nhu nói, "Ngươi và ta đã......còn sợ ta xem sao?"
"Không phải." Chung Uyển mơ hồ, y cũng không biết Úc Xá đây là đã thanh tỉnh hay vẫn còn đang phát bệnh, y vội la lên, "Ngươi đột nhiên muốn làm chuyện kia cũng không sao, nhưng thái y không biết khi nào sẽ về, lỡ để cho người khác thấy thì sao? Ngươi......Ngươi......"
Úc Xá không vừa lòng ngó bình kim sang dược kia, "Vào đây càng tốt, ta còn có chuyện muốn hỏi hắn, tiện thể bảo hắn nhìn qua nơi này của ngươi."
"Ngươi lặp lại lần nữa ta nghe?" Chung Uyển hoài nghi lỗ tai mình chắc bị điếc rồi, sợ tới mức giọng nói thay đổi, "Bảo hắn...... Nhìn nơi này của ta?!"
Chung Uyển đỏ mặt cả giận nói: "Ta không muốn!!!"
Úc Xá không dám cứng rắn với y, sợ Chung Uyển giãy giụa sẽ đụng phải châm đang ghim sau lưng, thở dài, buông tay ra.
Không đợi Chung Uyển thở phào nhẹ nhõm, Úc Xá đã đứng dậy khóa cửa phòng ngủ, lại thả màn trướng xuống. Úc Xá lần này không ép buộc nữa, hắn ngồi bên cạnh Chung Uyển, dùng hết ôn nhu từ lúc sinh ra tới giờ có được, nhỏ giọng nói, "Là ta sai, ta không ngờ ngươi lại để ý đến như vậy......Nhưng ta vẫn muốn để thái y nhìn một chút, bằng không ta an tâm không nổi."
Chung Uyển da đầu tê dại nghĩ, an tâm cái gì?! Vì sao lại muốn thái y nhìn qua? Úc Xá vừa được phong vương, chẳng lẽ hắn nói với Hoàng Thượng là muốn thành thân với mình? Cho nên phải nhờ thái y chứng minh mình còn là đồng trinh?
Chưa từng nghe triều đại mình còn có quy củ này......
Hơn nữa mình còn là một đại nam nhân, biết phải chứng minh kiểu gì?
Chẳng lẽ phải xem đồ nối dõi của mình mạnh hay không mạnh? Hay là phải xem mặt sau có đủ căng mềm hay không?
Chung Uyển hỏng mất, "Cút con mẹ ngươi đi!"
Mặt Úc Xá vẫn không đổi sắc, cam chịu, "Ngươi cứ việc mắng, chờ ngươi đứng dậy được rồi thì cứ lấy kiếm đâm ta một nhát, ta tuyệt sẽ không tránh."
Chung Uyển sởn tóc gáy: "Không phải, ngươi......"
"Được rồi." Úc Xá không dám ép y, "Không cần thái y, ta tự mình xem cho ngươi, được chưa?"
Úc Xá nhìn sắc mặt tái nhợt của Chung Uyển thì càng sốt ruột không thôi, cúi đầu hôn má Chung Uyển một cái, ở bên tai y thủ thỉ, "Quy Viễn, ta thề với ngươi, chỉ một lần cuối cùng này thôi, sau này ta nhất định sẽ không làm ngươi đau nữa."
Chung Uyển nghe vậy thì trong lòng càng khổ sở, ấp úng, "Thật, thật sự chỉ có một lần thôi ư?"
"Yên tâm, nhất định là vậy." Úc Xá nắm tay Chung Uyển, vừa để sát mặt vào tai y, vừa lợi dụng lúc y không chú ý mà lấy đai lưng vừa tháo ra của Chung Uyển để trói tay y lên. Không đợi Chung Uyển nói tiếp, Úc Xá đã cúi đầu hôn lên môi Chung Uyển, khàn giọng nói, "Đừng nhúc nhích, ta không thể không kéo xuống xem......"
Hai tay Chung Uyển bị trói vào đầu giường, y bị chọc tức tới mức không cáu kỉnh nổi nữa, đơn giản chôn cái mặt đỏ của mình vào gối đầu, "Được......được rồi, làm gì tùy ngươi đấy!"
Úc Xá đứng lên, nhìn Chung Uyển bị mình trói trên giường, mang bộ dáng mặc người khác xâu xé, trong lòng tự nhiên nổi lên một cổ kiều diễm khác thường, hắn tự mắng trong lòng mình là cái đồ súc sinh, hít sâu một cái, kéo tiết khố của Chung Uyển xuống.
Úc Xá: "......"
Chung Uyển từ mặt đến cổ đều đỏ, y bực bội nói: "Nhìn ra cái gì? Nhìn ra lão tử vẫn còn non sao?"
Úc Xá rốt cuộc cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Úc Xá vô cùng cẩn thận kéo chăn qua đắp kĩ Chung Uyển, cố gắng giữ bình tĩnh nói: "Ta......ta còn có chút việc, người trong cung tới tìm ta......ta đi nhanh rồi trở lại."
Úc Xá thất hồn lạc phách co giò chạy.
Sau một nén nhang, thái y lại đây rút châm ra, thấy tay Chung Uyển bị trói thì hoảng sợ. Chung Uyển đã không còn mặt mũi nào để gặp người khác, y gượng cười, "Đời sống chốn hầu môn......thật là quá khắt khe."
Thái y hãi hùng khiếp vía cởi trói cho Chung Uyển, gỡ hết châm xuống rồi mới cẩn thận nói: "Thiếu gia, thân mình của ngài như vậy, trăm triệu lần không thể làm loại chuyện này bây giờ."
Chung Uyển cười khổ lẩm bẩm, "Ừ......không phải là ta......quá được sủng ái sao, đành chịu thôi."
Thái y không tán đồng nhìn Chung Uyển, rồi lại thông cảm gật gật đầu, "Hay là để ta nói vài câu với thế tử?"
Chung Uyển xua xua tay, nuốt hết khổ sở vào bụng, "Được......Nếu ngài có thể khuyên được thì khuyên hắn đi."
Thái y thổn thức đi mất, Chung Uyển thần chí không rõ lại nằm xuống, thương cảm trong lòng bị Úc Xá quét sạch không chừa lại một mảnh, chỉ còn lại sầu muộn không thôi
"Nhìn xong......cái gì cũng chưa làm....đã đi rồi, đã đi rồi......"
Chung Uyển lẩm bẩm, "Chỗ đó của ta......lại khiến người khác thất vọng nhiều như vậy......"
Ngoài biệt viện Úc vương phủ, An Quốc trưởng công chúa mang theo bảy phần hỏa khí, cả giận nói, "Chuyện gì? Ai chắn ở phía trước?"
Xa phu của An Quốc trưởng công chúa tiến lên trả lời, "Bẩm công chúa, phía trước là kiệu của Kiềm An vương phủ, nhưng không biết trong xe là ai."
"Kiềm An vương phủ?" An Quốc trưởng công chúa bật cười, "Kiềm An vương không phải đã bị đoạt đi tước vị rồi à? Làm gì còn có cái gọi là Kiềm An vương phủ, đi......bảo kiệu xe phía trước tránh ra."
Xa phu đi rồi, chỉ trong chốc lát đã trở về nói: "Công chúa, trong xe là muội muội của nguyên Kiềm An vương, hình như cũng là tới gặp thế tử. Xe của họ đang nói chuyện với bọn gia tướng canh cửa, còn chờ thông báo."
"A." An Quốc trưởng công chúa cười, "Tử Hựu còn không chịu gặp ta, làm sao có thể gặp nàng? Đi, bảo kiệu xe của họ ra bên ngoài đường chờ, đừng chắn ở chỗ này."
Xa phu cảm thấy làm vậy thì không tốt lắm, hiện giờ ai cũng biết Chung Uyển là khách quý của biệt viện Úc vương phủ, là người Úc Xá quan tâm nhất. Chung Uyển lại xuất thân từ Ninh vương phủ, ở trước mặt hạ nhân của Úc Xá phủ làm vậy, tựa hồ có chút không ổn, gã thấp giọng nói: "Kiệu của nàng cũng không ở giữa đường, không chắn hết kiệu công chúa, tiểu nhân quẹo qua một chút là có thể tránh đi."
An Quốc trưởng công chúa vốn đã bén lửa rồi, cả giận nói: "Sao? Bây giờ ta còn phải sợ cả một tiểu tôn thất nữ chưa có phong ấp ư? Ta thông cảm cho nàng vẫn chưa xuất giá nên mới không bảo nàng ở giữa đường quỳ xuống đất thỉnh an ta, vậy là đã khoan dung lắm rồ. Bảo nàng tránh sang một bên!"
Ca phu không dám chọc giận An Quốc trưởng công chúa rồi chuốc họa vào thân, vội đi. Không bao lâu, kiệu của Tuyên Từ Tâm quả nhiên tránh qua một bên.
An Quốc trưởng công chúa cứ như tới để vấn tội, hỏi cũng không thèm hỏi, sai người mở cổng biệt viện ra, ngồi trên kiệu vào thẳng.
Ở bên cạnh đường, Tuyên Từ Tâm vén màn xe lên, nhíu mày hỏi, "Đó là kiệu của ai?"
Lâm Tư khoa tay múa chân, Tuyên Từ Tâm miễn cưỡng nhận ra, "An Quốc trưởng công chúa......Đúng thế, ta chỉ là tiểu tôn thất nữ, tất nhiên phải nhường đường cho nàng."
Lâm Tư nhìn ra sắc mặt khó coi của Tuyên Từ Tâm, dùng thủ ngữ: An Quốc trưởng công chúa là dưỡng mẫu của thế tử, thân phận tôn quý, tất nhiên muốn vào trước.
Tuyên Từ Tâm cười khổ, "Không cần an ủi ta, đã lâu như vậy rồi, cũng đã tặng không ít đồ vật qua bên này, cũng không ít lời thăm hỏi y, nhưng Chung Uyển vẫn không chịu gặp ta, ta còn dám nói cái gì chứ. Nếu không phải nhờ chủ tử trong phủ của họ bây giờ đã sửa thành họ Tuyên, ta đã không thể tới rồi."
Tuyên Từ Tâm tuy có quan hệ tông thân với Úc Xá, nhưng tóm lại vẫn là người khác họ. Biệt viện Úc vương phủ không có nữ quyến, Tuyên Từ Tâm lại là nữ nhi chưa xuất giá, không thể tự tiện đi lại. Tuyên Du vốn là muốn tới thay cho nàng, nhưng Tuyên Từ Tâm lại không tin được hắn, đại ca của nàng là bị thân thủ của Úc Xá xử trí, Tuyên Từ Tâm sợ Tuyên Du mơ màng nói sai lời nào, lại vô tình gây phiền toái cho Chung Uyển. Hôm qua Tuyên Từ Tâm nghe ý chỉ, biết Úc Xá được hoàng đế nhận hồi, rốt cuộc cũng thành người một nhà với mình, thế là nàng không cần lo sợ nữa, hôm sau liền vội vàng chạy tới đây.
Tuyên Từ Tâm nhíu mày hỏi: "Người An Quốc trưởng công chúa muốn gặp là Úc Xá, ta lại muốn gặp Chung Uyển, chắc là......không có gì trở ngại chứ? Chẳng lẽ ta phải đợi nàng ra khỏi đó thì mới có thể đi vào?"
Lâm Tư cũng không biết nói sao, khoa tay múa chân: Cứ chờ trước đã.
Tuyên Từ Tâm nhìn đồ vật trên xe một chút, "Thôi...... Không gặp thì lần sau lại đi, lát nữa nếu bọn họ không cho chúng ta vào, ngươi đem y phục cùng hộp điểm tâm kia đưa vào thay ta, thuận tiện nói với Chung Uyển là có......có thời gian thì sai người nói với ta một tiếng, không cần y phải hồi phủ, ta tự mình đến thăm y."
Tuyên Từ Tâm thở ra một hơi, nén giận: "Nghe nói Úc Xá không phải là dạng người dễ ở chung, lâu như vậy rồi, cũng không biết y ở bên này có chịu ùy khuất gì không, có thiếu thốn cái gì không, rốt cuộc sống như thế nào."
Lâm Tư khoa tay múa chân: Chờ một chút.
Tuyên Từ Tâm buông màn xe xuống, chờ bị sập cửa vào mặt, nhưng không nghĩ chỉ mới trôi qua một chén trà thôi, gia tướng của biệt viện Úc vương phủ lại bước nhanh tới chỗ nàng, hành lễ nói: "Đã để chờ lâu, thỉnh tiểu thư nhập phủ."
Lâm Tư lôi kéo dây cương, vốn tưởng rằng phải từ cửa bên hông tiến vào, không nghĩ bọn gia tướng lại mở rộng cửa lớn ra, cung cung kính kính nghênh đón Tuyên Từ Tâm vào phủ.
Tuyên Từ Tâm vào phủ, xuống xe, được tôi tớ của nội viện đưa vào chính sảnh.
Ngồi ngay giữa chính sảnh, An Quốc trưởng công chúa đang bực bội uống trà.
Tuyên Từ Tâm tiến lên hành lễ, An Quốc trưởng công chúa hơi hơi hạ mí mắt, thấp giọng "Ừ" một tiếng.
Tuyên Từ Tâm đứng dậy, không đợi nàng ngồi xuống, Phùng quản gia đã chạy một mạch ra từ bên trong. Phùng quản gia ngượng ngùng khom người cười với An Quốc trưởng công chúa một cái, sau lại quay qua nói với Tuyên Từ Tâm nói: "Thỉnh tiểu thư vào bên này."
An Quốc trưởng công chúa không thể tưởng tượng nổi, nói: "Cái gì?"
Phùng quản gia kêu khổ trong lòng, thầm nghĩ mấy ngày trước người vừa mới thọc một đao vào tâm thế tử. Còn bên kia, thế tử mới vừa đắc tội với Chung thiếu gia từ trong ra ngoài, nghe nói có người bên ngoại gia tới thì chột dạ không thôi, còn tâm trí đâu mà đi lo cho công chúa đây.
Phùng quản gia căng da đầu cười nói: "Thế tử chắc là nghĩ công chúa tới đây một chuyến cũng không dễ dàng gì, cho nên muốn cho công chúa ngồi nghỉ ngơi một chút."
An Quốc trưởng công chúa bị chọc tức tới sắc mặt thay đổi: "Được, được lắm."
Tuyên Từ Tâm ngước mắt nhìn An Quốc trưởng công chúa, áp xuống khóe miệng đang muốn cong lên, hành lễ với nàng, xong rồi cùng Phùng quản gia tiến vào nội viện.
Lời editor:
Ai không hiểu thì Chung Uyển còn đang tưởng cả đời này Úc Xá thật sự chỉ làm một lần với y nha.....Đọc lại mấy chương trước sẽ rõ.
Anh Úc rõ ràng là sợ vợ...
-------------------------------------------
Chung Uyển sốt cao, gân cốt cả người đều đau, ngủ cũng không sâu, có người tiến vào trong phòng là y liền nhận ra ngay. Y nghĩ là thái y nên cũng không ngồi dậy, lại quá buồn ngủ nên không quan tâm.
Một lát sau không thấy động tĩnh gì nữa, Chung Uyển lại ngủ tiếp, thẳng đến lúc y cảm giác có người đang sờ eo của mình.
So với Úc Xá, Chung Uyển mới thật sự là công tử được ma ma lẫn nha đầu hầu hạ tới lớn, người khác cho y mặc y phục hay đắp chăn gì đó, Chung Uyển đều sẽ không sao. Chỉ có duy nhất một điều là y không chịu được có người nào đụng vào da thịt mình. Chung Uyển từ nhỏ đều tự mình làm mọi chuyện không phải là do y đã sớm biết nghi ngờ người khác, mà thật ra là do trên da thịt của y có quá nhiều chỗ mẫn cảm.
Lúc Úc Xá giải khai đai lưng của y, Chung Uyển đã lập tức tỉnh dậy. Y vốn là đang nghiêng đầu, cúi xuống một chút đã thấy ngay Úc Xá, lúc này mới không nhúc nhích.
Thấy Úc Xá vẫn lành lặn, Chung Uyển thoáng an tâm. Ban đầu Chung Uyển còn tưởng là Úc Xá sợ mình đeo đai lưng sẽ ngủ không thoải mái, nên mới thuận nước đẩy thuyền giả bộ ngủ để Úc Xá đùa nghịch mình.
Úc Xá không dám phá quy củ quá nhiều, nếu hắn thấy mình tỉnh thì nhất định sẽ không giúp mình nữa.
Nghĩ tới hôm qua lại thấy chua xót, Chung Uyển còn âm thầm nghĩ, chờ Úc Xá giải khai xong đai lưng của mình thì sẽ đột nhiên mở mắt ra hù dọa hắn một phen. Đã nhiều năm như vậy rồi, bây giờ hai người đã tâm ý tương thông, còn có đau khổ nào là chịu không nổi đâu.
Nhưng chuyện xảy ra lại không giống với tưởng tượng của Chung Uyển.
Y thật sự giả bộ hết nổi nữa.
Sau lưng Chung Uyển còn cắm một đống ngân châm, y không ngồi dậy được, cảm giác bị động thế này khiến y có chút chật vật, thấp giọng nói, "Đừng phá."
Nếu là ngày thường, Úc Xá tất nhiên lập tức buông tay, nhưng hiện tại hắn lại nhận định là hai người đã làm chuyện phu thê rồi, Úc Xá cảm thấy không có gì là mình không thể xem.
Úc Xá nghĩ Chung Uyển còn đang e lệ, nhưng cũng có thể là y đang tức giận, chỉ có thể ôn nhu nói, "Ngươi và ta đã......còn sợ ta xem sao?"
"Không phải." Chung Uyển mơ hồ, y cũng không biết Úc Xá đây là đã thanh tỉnh hay vẫn còn đang phát bệnh, y vội la lên, "Ngươi đột nhiên muốn làm chuyện kia cũng không sao, nhưng thái y không biết khi nào sẽ về, lỡ để cho người khác thấy thì sao? Ngươi......Ngươi......"
Úc Xá không vừa lòng ngó bình kim sang dược kia, "Vào đây càng tốt, ta còn có chuyện muốn hỏi hắn, tiện thể bảo hắn nhìn qua nơi này của ngươi."
"Ngươi lặp lại lần nữa ta nghe?" Chung Uyển hoài nghi lỗ tai mình chắc bị điếc rồi, sợ tới mức giọng nói thay đổi, "Bảo hắn...... Nhìn nơi này của ta?!"
Chung Uyển đỏ mặt cả giận nói: "Ta không muốn!!!"
Úc Xá không dám cứng rắn với y, sợ Chung Uyển giãy giụa sẽ đụng phải châm đang ghim sau lưng, thở dài, buông tay ra.
Không đợi Chung Uyển thở phào nhẹ nhõm, Úc Xá đã đứng dậy khóa cửa phòng ngủ, lại thả màn trướng xuống. Úc Xá lần này không ép buộc nữa, hắn ngồi bên cạnh Chung Uyển, dùng hết ôn nhu từ lúc sinh ra tới giờ có được, nhỏ giọng nói, "Là ta sai, ta không ngờ ngươi lại để ý đến như vậy......Nhưng ta vẫn muốn để thái y nhìn một chút, bằng không ta an tâm không nổi."
Chung Uyển da đầu tê dại nghĩ, an tâm cái gì?! Vì sao lại muốn thái y nhìn qua? Úc Xá vừa được phong vương, chẳng lẽ hắn nói với Hoàng Thượng là muốn thành thân với mình? Cho nên phải nhờ thái y chứng minh mình còn là đồng trinh?
Chưa từng nghe triều đại mình còn có quy củ này......
Hơn nữa mình còn là một đại nam nhân, biết phải chứng minh kiểu gì?
Chẳng lẽ phải xem đồ nối dõi của mình mạnh hay không mạnh? Hay là phải xem mặt sau có đủ căng mềm hay không?
Chung Uyển hỏng mất, "Cút con mẹ ngươi đi!"
Mặt Úc Xá vẫn không đổi sắc, cam chịu, "Ngươi cứ việc mắng, chờ ngươi đứng dậy được rồi thì cứ lấy kiếm đâm ta một nhát, ta tuyệt sẽ không tránh."
Chung Uyển sởn tóc gáy: "Không phải, ngươi......"
"Được rồi." Úc Xá không dám ép y, "Không cần thái y, ta tự mình xem cho ngươi, được chưa?"
Úc Xá nhìn sắc mặt tái nhợt của Chung Uyển thì càng sốt ruột không thôi, cúi đầu hôn má Chung Uyển một cái, ở bên tai y thủ thỉ, "Quy Viễn, ta thề với ngươi, chỉ một lần cuối cùng này thôi, sau này ta nhất định sẽ không làm ngươi đau nữa."
Chung Uyển nghe vậy thì trong lòng càng khổ sở, ấp úng, "Thật, thật sự chỉ có một lần thôi ư?"
"Yên tâm, nhất định là vậy." Úc Xá nắm tay Chung Uyển, vừa để sát mặt vào tai y, vừa lợi dụng lúc y không chú ý mà lấy đai lưng vừa tháo ra của Chung Uyển để trói tay y lên. Không đợi Chung Uyển nói tiếp, Úc Xá đã cúi đầu hôn lên môi Chung Uyển, khàn giọng nói, "Đừng nhúc nhích, ta không thể không kéo xuống xem......"
Hai tay Chung Uyển bị trói vào đầu giường, y bị chọc tức tới mức không cáu kỉnh nổi nữa, đơn giản chôn cái mặt đỏ của mình vào gối đầu, "Được......được rồi, làm gì tùy ngươi đấy!"
Úc Xá đứng lên, nhìn Chung Uyển bị mình trói trên giường, mang bộ dáng mặc người khác xâu xé, trong lòng tự nhiên nổi lên một cổ kiều diễm khác thường, hắn tự mắng trong lòng mình là cái đồ súc sinh, hít sâu một cái, kéo tiết khố của Chung Uyển xuống.
Úc Xá: "......"
Chung Uyển từ mặt đến cổ đều đỏ, y bực bội nói: "Nhìn ra cái gì? Nhìn ra lão tử vẫn còn non sao?"
Úc Xá rốt cuộc cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Úc Xá vô cùng cẩn thận kéo chăn qua đắp kĩ Chung Uyển, cố gắng giữ bình tĩnh nói: "Ta......ta còn có chút việc, người trong cung tới tìm ta......ta đi nhanh rồi trở lại."
Úc Xá thất hồn lạc phách co giò chạy.
Sau một nén nhang, thái y lại đây rút châm ra, thấy tay Chung Uyển bị trói thì hoảng sợ. Chung Uyển đã không còn mặt mũi nào để gặp người khác, y gượng cười, "Đời sống chốn hầu môn......thật là quá khắt khe."
Thái y hãi hùng khiếp vía cởi trói cho Chung Uyển, gỡ hết châm xuống rồi mới cẩn thận nói: "Thiếu gia, thân mình của ngài như vậy, trăm triệu lần không thể làm loại chuyện này bây giờ."
Chung Uyển cười khổ lẩm bẩm, "Ừ......không phải là ta......quá được sủng ái sao, đành chịu thôi."
Thái y không tán đồng nhìn Chung Uyển, rồi lại thông cảm gật gật đầu, "Hay là để ta nói vài câu với thế tử?"
Chung Uyển xua xua tay, nuốt hết khổ sở vào bụng, "Được......Nếu ngài có thể khuyên được thì khuyên hắn đi."
Thái y thổn thức đi mất, Chung Uyển thần chí không rõ lại nằm xuống, thương cảm trong lòng bị Úc Xá quét sạch không chừa lại một mảnh, chỉ còn lại sầu muộn không thôi
"Nhìn xong......cái gì cũng chưa làm....đã đi rồi, đã đi rồi......"
Chung Uyển lẩm bẩm, "Chỗ đó của ta......lại khiến người khác thất vọng nhiều như vậy......"
Ngoài biệt viện Úc vương phủ, An Quốc trưởng công chúa mang theo bảy phần hỏa khí, cả giận nói, "Chuyện gì? Ai chắn ở phía trước?"
Xa phu của An Quốc trưởng công chúa tiến lên trả lời, "Bẩm công chúa, phía trước là kiệu của Kiềm An vương phủ, nhưng không biết trong xe là ai."
"Kiềm An vương phủ?" An Quốc trưởng công chúa bật cười, "Kiềm An vương không phải đã bị đoạt đi tước vị rồi à? Làm gì còn có cái gọi là Kiềm An vương phủ, đi......bảo kiệu xe phía trước tránh ra."
Xa phu đi rồi, chỉ trong chốc lát đã trở về nói: "Công chúa, trong xe là muội muội của nguyên Kiềm An vương, hình như cũng là tới gặp thế tử. Xe của họ đang nói chuyện với bọn gia tướng canh cửa, còn chờ thông báo."
"A." An Quốc trưởng công chúa cười, "Tử Hựu còn không chịu gặp ta, làm sao có thể gặp nàng? Đi, bảo kiệu xe của họ ra bên ngoài đường chờ, đừng chắn ở chỗ này."
Xa phu cảm thấy làm vậy thì không tốt lắm, hiện giờ ai cũng biết Chung Uyển là khách quý của biệt viện Úc vương phủ, là người Úc Xá quan tâm nhất. Chung Uyển lại xuất thân từ Ninh vương phủ, ở trước mặt hạ nhân của Úc Xá phủ làm vậy, tựa hồ có chút không ổn, gã thấp giọng nói: "Kiệu của nàng cũng không ở giữa đường, không chắn hết kiệu công chúa, tiểu nhân quẹo qua một chút là có thể tránh đi."
An Quốc trưởng công chúa vốn đã bén lửa rồi, cả giận nói: "Sao? Bây giờ ta còn phải sợ cả một tiểu tôn thất nữ chưa có phong ấp ư? Ta thông cảm cho nàng vẫn chưa xuất giá nên mới không bảo nàng ở giữa đường quỳ xuống đất thỉnh an ta, vậy là đã khoan dung lắm rồ. Bảo nàng tránh sang một bên!"
Ca phu không dám chọc giận An Quốc trưởng công chúa rồi chuốc họa vào thân, vội đi. Không bao lâu, kiệu của Tuyên Từ Tâm quả nhiên tránh qua một bên.
An Quốc trưởng công chúa cứ như tới để vấn tội, hỏi cũng không thèm hỏi, sai người mở cổng biệt viện ra, ngồi trên kiệu vào thẳng.
Ở bên cạnh đường, Tuyên Từ Tâm vén màn xe lên, nhíu mày hỏi, "Đó là kiệu của ai?"
Lâm Tư khoa tay múa chân, Tuyên Từ Tâm miễn cưỡng nhận ra, "An Quốc trưởng công chúa......Đúng thế, ta chỉ là tiểu tôn thất nữ, tất nhiên phải nhường đường cho nàng."
Lâm Tư nhìn ra sắc mặt khó coi của Tuyên Từ Tâm, dùng thủ ngữ: An Quốc trưởng công chúa là dưỡng mẫu của thế tử, thân phận tôn quý, tất nhiên muốn vào trước.
Tuyên Từ Tâm cười khổ, "Không cần an ủi ta, đã lâu như vậy rồi, cũng đã tặng không ít đồ vật qua bên này, cũng không ít lời thăm hỏi y, nhưng Chung Uyển vẫn không chịu gặp ta, ta còn dám nói cái gì chứ. Nếu không phải nhờ chủ tử trong phủ của họ bây giờ đã sửa thành họ Tuyên, ta đã không thể tới rồi."
Tuyên Từ Tâm tuy có quan hệ tông thân với Úc Xá, nhưng tóm lại vẫn là người khác họ. Biệt viện Úc vương phủ không có nữ quyến, Tuyên Từ Tâm lại là nữ nhi chưa xuất giá, không thể tự tiện đi lại. Tuyên Du vốn là muốn tới thay cho nàng, nhưng Tuyên Từ Tâm lại không tin được hắn, đại ca của nàng là bị thân thủ của Úc Xá xử trí, Tuyên Từ Tâm sợ Tuyên Du mơ màng nói sai lời nào, lại vô tình gây phiền toái cho Chung Uyển. Hôm qua Tuyên Từ Tâm nghe ý chỉ, biết Úc Xá được hoàng đế nhận hồi, rốt cuộc cũng thành người một nhà với mình, thế là nàng không cần lo sợ nữa, hôm sau liền vội vàng chạy tới đây.
Tuyên Từ Tâm nhíu mày hỏi: "Người An Quốc trưởng công chúa muốn gặp là Úc Xá, ta lại muốn gặp Chung Uyển, chắc là......không có gì trở ngại chứ? Chẳng lẽ ta phải đợi nàng ra khỏi đó thì mới có thể đi vào?"
Lâm Tư cũng không biết nói sao, khoa tay múa chân: Cứ chờ trước đã.
Tuyên Từ Tâm nhìn đồ vật trên xe một chút, "Thôi...... Không gặp thì lần sau lại đi, lát nữa nếu bọn họ không cho chúng ta vào, ngươi đem y phục cùng hộp điểm tâm kia đưa vào thay ta, thuận tiện nói với Chung Uyển là có......có thời gian thì sai người nói với ta một tiếng, không cần y phải hồi phủ, ta tự mình đến thăm y."
Tuyên Từ Tâm thở ra một hơi, nén giận: "Nghe nói Úc Xá không phải là dạng người dễ ở chung, lâu như vậy rồi, cũng không biết y ở bên này có chịu ùy khuất gì không, có thiếu thốn cái gì không, rốt cuộc sống như thế nào."
Lâm Tư khoa tay múa chân: Chờ một chút.
Tuyên Từ Tâm buông màn xe xuống, chờ bị sập cửa vào mặt, nhưng không nghĩ chỉ mới trôi qua một chén trà thôi, gia tướng của biệt viện Úc vương phủ lại bước nhanh tới chỗ nàng, hành lễ nói: "Đã để chờ lâu, thỉnh tiểu thư nhập phủ."
Lâm Tư lôi kéo dây cương, vốn tưởng rằng phải từ cửa bên hông tiến vào, không nghĩ bọn gia tướng lại mở rộng cửa lớn ra, cung cung kính kính nghênh đón Tuyên Từ Tâm vào phủ.
Tuyên Từ Tâm vào phủ, xuống xe, được tôi tớ của nội viện đưa vào chính sảnh.
Ngồi ngay giữa chính sảnh, An Quốc trưởng công chúa đang bực bội uống trà.
Tuyên Từ Tâm tiến lên hành lễ, An Quốc trưởng công chúa hơi hơi hạ mí mắt, thấp giọng "Ừ" một tiếng.
Tuyên Từ Tâm đứng dậy, không đợi nàng ngồi xuống, Phùng quản gia đã chạy một mạch ra từ bên trong. Phùng quản gia ngượng ngùng khom người cười với An Quốc trưởng công chúa một cái, sau lại quay qua nói với Tuyên Từ Tâm nói: "Thỉnh tiểu thư vào bên này."
An Quốc trưởng công chúa không thể tưởng tượng nổi, nói: "Cái gì?"
Phùng quản gia kêu khổ trong lòng, thầm nghĩ mấy ngày trước người vừa mới thọc một đao vào tâm thế tử. Còn bên kia, thế tử mới vừa đắc tội với Chung thiếu gia từ trong ra ngoài, nghe nói có người bên ngoại gia tới thì chột dạ không thôi, còn tâm trí đâu mà đi lo cho công chúa đây.
Phùng quản gia căng da đầu cười nói: "Thế tử chắc là nghĩ công chúa tới đây một chuyến cũng không dễ dàng gì, cho nên muốn cho công chúa ngồi nghỉ ngơi một chút."
An Quốc trưởng công chúa bị chọc tức tới sắc mặt thay đổi: "Được, được lắm."
Tuyên Từ Tâm ngước mắt nhìn An Quốc trưởng công chúa, áp xuống khóe miệng đang muốn cong lên, hành lễ với nàng, xong rồi cùng Phùng quản gia tiến vào nội viện.
Lời editor:
Ai không hiểu thì Chung Uyển còn đang tưởng cả đời này Úc Xá thật sự chỉ làm một lần với y nha.....Đọc lại mấy chương trước sẽ rõ.
Anh Úc rõ ràng là sợ vợ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.