Năm Đó Vạn Dặm Tìm Đường Phong Hầu
Chương 77
Mạn Mạn Hà Kỳ Đa
20/07/2020
Editor: Miri
-------------------------------------------
Úc Xá về lại viện của mình, trước đó hắn còn đi hỏi Phùng quản gia là có phải trán Chung Uyển do dập đầu mà bị thương không, Phùng quản gia gật đầu như đảo tỏi, vội nói, "Không chỉ là xây xát thôi, hôm qua lúc mới trở về, trán của y chảy máu không ngừng ấy chứ."
Úc Xá ức chế tới mức có kích động muốn xách Phùng quản gia ra đánh cho một trận, hữu khí vô lực, "Sao ngươi không nói ta biết."
Phùng quản gia khó hiểu nhìn Úc Xá, chuyện này còn phải nói sao, bị thương rõ ràng như vậy, Úc Xá chỉ cần liếc mắt một chút là thấy được ngay còn gì.
Phùng quản gia cẩn thận hỏi: "Thế tử vừa mới đi thăm Chung thiếu gia sao? Y khá hơn chút nào không?"
Úc Xá nói không ra lời.
"Tam thư lục lễ......" Úc Xá suy sụp ngồi xuống, "Cái gì cũng chưa làm nhưng vẫn ngủ cùng nhau thì thôi đi......nhưng lúc y đang bệnh mà ta lại, ta lại......"
Phùng quản gia thăm dò hỏi: "Thế tử? Thế tử?"
Phùng quản gia còn muốn hỏi tiếp, nhưng bên ngoài truyền lời, nói An Quốc trưởng công chúa và tiểu thư của nguyên Kiềm An vương phủ tới. Phùng quản gia ngoài ý muốn, "Hai vị này sao lại tới cùng nhau?"
Người hầu truyền lời công đạo rõ ràng, Phùng quản gia nhìn về phía Úc Xá: "Gặp công chúa trước? Thế tử? Thế tử!"
Úc Xá như vừa tỉnh khỏi giấc mộng, không chút nghĩ ngợi nói, "Thỉnh Tuyên Từ Tâm tới."
Phùng quản gia chần chờ, "Không ổn lắm, lão nô nghĩ chắc là tiểu thư tới đậy để gặp Chung thiếu gia, thế tử có muốn cho nàng gặp không."
"Tám phần là nàng muốn cầu tình cho đại ca, không cần để Chung Uyển gặp." Úc Xá sửa sang lại y phục một chút, "Thỉnh nàng tới."
Phùng quản gia bất lực, đi thỉnh Tuyên Từ Tâm.
Úc Xá thu hồi cảm xúc lại, ở chính sảnh gặp Tuyên Từ Tâm.
Hai bên gặp nhau rồi, nhưng mỗi người lại có tâm sự riêng, nên không ai nói câu nào.
Úc Xá rõ ràng trong lòng là mình và hậu nhân Ninh vương có quan hệ huyết thống với nhau, nhưng có lẽ bởi vì hắn luôn căm ghét xuất thân của mình, Úc Xá cũng không dùng một chút ôn nhu nào để đối đãi với hài tử Ninh vương. Hôm nay hắn cho Tuyên Từ Tâm thể diện lớn như vậy, bất quá đều là vì Chung Uyển.
Úc Xá cũng có chút tính toán. Trong lòng hắn, Ninh vương phủ chính là nhà của Chung Uyển, dù hắn không muốn nhìn thấy hậu nhân Ninh vương đi nữa, lúc nào nên cho họ thể diện thì hắn đều sẽ cho, bằng không để người ngoài thấy thì không phải sẽ nghĩ là mình không coi trọng Chung Uyển sao?
Nếu đúng như Chung Uyển nói, thì không phải người ngoài sẽ nghĩ y chưa từng được sống yên ổn trong phủ mình sao?
Đầu bên kia, Tuyên Từ Tâm cũng có chút xấu hổ.
Tuyên Từ Tâm từ nhỏ đã không chịu sự quản thúc, ở Kiềm An nàng chỉ có người thân lớn nhất là đại ca, nhưng đại ca của nàng cũng quản không được chuyện của nàng, lúc nào cũng cãi vã giằng co từ nhỏ tới lớn, bây giờ tới kinh thành mới biết được trời cao đất rộng. Nàng ở kinh thành hết nửa năm, lại trải qua chuyện của Tuyên Thụy, bao nhiêu góc cạnh sắc bén cũng đã bị mài giũa phẳng phiu.
Chung Uyển bảo vệ nàng rất tốt, chuyện quan hệ giữa Úc Xá và Chung Uyển, nàng thật sự không biết một chút nào.
Sau khi xảy ra chuyện Tuyên Thụy, Tuyên Từ Tâm hồi phủ hỏi Nghiêm quản gia, sau lại hỏi Lâm Tư, lúc này mới hiểu Úc Xá chính là "Khoa Phụ" kia.
Làm rõ hết mọi chuyện rồi, Tuyên Từ Tâm ngũ vị tạp trần, cảm thấy có lẽ cả đời này Chung Uyển sẽ không trở về phủ nữa.
Trong lòng Úc Xá bậy giờ chỉ có một ý niệm duy nhất là bồi tội với Chung Uyển, không rảnh lòng vòng với Tuyên Từ Tâm, hỏi: "Lần này tiểu thư tới đây là có chuyện cần ta hỗ trợ sao?"
Phải liệu lý Tuyên Thụy thế nào, trong lòng Úc Xá đã sớm có kế hoạch, tương lai phải an bài Tuyên Du, Tuyên Từ Tâm thế nào, hắn cũng đã có chủ ý. Hắn cũng đã chuẩn bị tốt lý do thoái thác, chỉ còn chờ Tuyên Từ Tâm tới cầu tình.
Tuyên Từ Tâm do dự, "Chung Uyển......"
Úc Xá ngước mắt.
Tuyên Từ Tâm cố gắng khiến phong thái mình khiêm nhường, "Chuyện của đại ca ta, Chung Uyển thật sự không biết gì, thỉnh thế tử không cần vì chuyện của hắn mà giận chó đánh mèo Chung Uyển."
Úc Xá bất ngờ nhìn Tuyên Từ Tâm, "Ngươi đang......lo cho Chung Uyển?"
Tuyên Từ Tâm định bụng sẽ ra tay cứng rắn. Dù sao đại ca nàng cũng là tự mình tìm đường chết, cứu không nổi nữa thì dứt khoát mặc kệ hắn, tận lực tẩy sạch cho Chung Uyển là được, miễn cho y trụ ở phủ này không yên ổn. Nàng thấp giọng nói: "Thân thể y không tốt, lúc nào cũng sinh bệnh, còn thỉnh......thế tử không cần vì chuyện của đại ca ta mà khắc khe với y."
Úc Xá nheo mắt lại.
Hắn đột nhiên nhớ tới trước kia khi Chung Uyển lừa hắn, y có nói một câu.
Phu thê bình thường nếu cãi nhau đều sẽ có trưởng bối tới khuyên giải.
Tuy Chung Uyển bình thường hay làm loạn, nhưng câu nói kia của y kỳ thật rất đúng.
Úc Xá nhìn Tuyên Từ Tâm, trong lòng dâng lên một ý niệm có thể nói là vô cùng xấu xa.
Trong lòng Chung Uyển lo lắng cho cặp song bào thai này nhiều đến bao nhiêu, Úc Xá tất nhiên biết rõ.
Hắn với Chung Uyển đều mệnh khổ, không có trưởng bối đáng tin cậy, nhưng có thể mượn nha đầu này dùng một chút.
Úc Xá vẫn không lên tiếng, chỉ nhìn vật trang trí nho nhỏ trên bàn, thấp giọng nói: "Thật không dám giấu giếm, quan hệ giữa ta và Chung Uyển bây giờ quả thật có chút xa cách."
Tuyên Từ Tâm thầm nghĩ, biết ngay mà.
Tuyên Từ Tâm âm thầm đem Tuyên Thụy ra mắng tám trăm lần, đúng là được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều. Nàng tận lực cung kính nói: "Thế tử không cần tin lời người khác, ta có thể làm chứng, Chung Uyển thật sự là......"
"Ngươi hiểu lầm rồi." Úc Xá thở một hơi dài, "Chuyện Tuyên Thụy, ta không hề hoài nghi y nửa phần."
Tuyên Từ Tâm nhíu mày: "Không phải vì đại ca ta, còn có thể vì cái gì?"
Úc Xá nhìn ra ngoài cửa sổ, buồn bã nói: "Ngày hôm trước, ta nói với y chút chuyện cũ năm xưa, tất nhiên là cũng có chút liên quan tới đại ca ngươi, sau khi nói xong...... Chung Uyển liền chạy đi."
Tuyên Từ Tâm hoảng sợ: "Chạy? Chạy đi đâu?"
Úc Xá vẫn úp úp mở mở, lại nói, "Ta sốt ruột chờ y, sau đó y trở về, lại còn bị thương. Vừa trở về là y lại ngã bệnh, ta đi thăm y thì......y như thay đổi thành một người khác vậy."
Úc Xá làm ra thái độ như có chút khó nói, ngừng một lúc mới bảo: "Y không muốn thân mật với ta."
Tuyên Từ Tâm nuốt chút nước miếng, biết là mình không nên nghe, nhưng nhịn không được hỏi: "Rốt cuộc là vì sao?"
Úc Xá lắc đầu: "Không biết, y mắng ta rất khó nghe, còn nói phải dùng kiếm thọc ta, còn không cho ta xem vết thương của y."
Tuyên Từ Tâm đại kinh thất sắc, "Chung Uyển y......y không phải là người như vậy đâu."
Tuyên Từ Tâm đột nhiên nghĩ tới cái gì, nói: "Chẳng lẽ y đang trách ngươi? Trách ngươi không cứu đại ca ta?"
Úc Xá mập mờ, "Không biết."
Tuyên Từ Tâm cả giận nói: "Tuyên Thụy là tự mình tìm chết! Có thể giữ mạng cho hắn là tốt lắm rồi, sao Chung Uyển còn có thể không hiểu lý lẽ mà đi bênh vực người thân như vậy?"
Úc Xá lại không nói nữa.
Úc Xá đứng dậy, một lát sau đã trở lại, trong tay cầm một tượng đất đã tu bổ, giao cho Tuyên Từ Tâm, thấp giọng nói: "Này là đồ vật ta thức cả đêm để dán lại, ngươi đem cái này cho y......thay ta nói vài câu, thỉnh y đừng trách ta."
"Tất nhiên rồi." Tuyên Từ Tâm lập tức đồng ý, "Nếu Chung Uyển còn dám cáu gắt với ngươi, ta cũng sẽ nổi nóng với y."
Tuyên Từ Tâm nhìn tượng đất nho nhỏ trong lòng bàn tay, chua xót nói: "Này chẳng lẽ là do y quăng ngã, rồi ngươi vất vả dán lại?"
Úc Xá nhìn sang nơi khác, lắc đầu, "Đừng hỏi."
Tuyên Từ Tâm trong lúc nhất thời còn cảm thấy xúc động, cũng không khỏi phẫn nộ, không thể nhịn được nữa, dùng khăn bọc tượng đất kĩ càng, đi theo Phùng quản gia tìm Chung Uyển.
Bởi vì cớ sự nực cười xảy ra khi nãy, Úc Xá bây giờ thật sự không còn mặt mũi nào mà đi gặp Chung Uyển. Hắn âm thầm cầu nguyện Tuyên Từ Tâm có thể hữu dụng, giúp mình thoát kiếp nạn này. Sau đó hắn đứng dậy đi gặp An Quốc trưởng công chúa.
Chính sảnh, trà đã lạnh.
Sắc mặt An Quốc trưởng công chúa sắc cực kì kém, thấy Úc Xá tới thì vẫn cứ như chưa thấy hắn, mí mắt cũng không thèm nâng lên chút nào.
Úc Xá ngồi xuống, sai người đổi trà.
Không đợi An Quốc trưởng công chúa nổi giận chất vấn, Úc Xá liền lên tiếng trước: "Công chúa cũng nhận được ý chỉ?"
An Quốc trưởng công chúa bình tĩnh lại, sau một lúc lâu mới "Ừ" một tiếng.
Úc Xá không nhanh không chậm hỏi: "Hoàng Thượng vẫn chưa đổi họ cho ta, công chúa thấy thế nào?"
An Quốc trưởng công chúa vẫn còn nghẹn tức trong bụng, ngữ khí lạnh băng, "Nào có nhanh như vậy?"
Úc Xá nhàn nhạt nói: "Nhưng lần trước công chúa đã nói với ta là sức khỏe Hoàng Thượng không tốt lắm mà."
An Quốc trưởng công chúa sửng sốt.
"Hoàng Thượng có chút tự phụ." Úc Xá nhẹ giọng nói, "Hắn muốn ta và Tuyên Quỳnh khống chế lẫn nhau để bảo toàn đoạn năm tháng an bình cuối cùng của mình, ta có thể chờ, nhưng Tuyên Quỳnh thì sao? Hắn tha cho ta sao?"
An Quốc trưởng công chúa nhíu mày, "Hoàng huynh đã nhận hồi ngươi, hơn nữa hắn rõ ràng là thiên vị ngươi hơn, ngươi còn chưa an tâm?"
"Một ngày ta không đạt báu vật, một ngày ta không thể an tâm." ánh mắt Úc Xá mịt mờ, "Ta muốn châm lửa thêm lần nữa."
An Quốc trưởng công chúa không kịp vấn tội hắn, nàng bất an nói, "Ngươi muốn làm gì?"
"Thỉnh công chúa thay ta làm một chuyện." Úc Xá nhẹ nhàng nói, "Thay ta vạch trần thân thế của ta."
"Ngươi điên rồi?!" An Quốc trưởng công chúa đứng dậy, nàng hoảng loạn đảo mắt ra nhìn bên ngoài, nhỏ giọng, "Ngươi điên rồi? Chuyện sinh mẫu của ngươi......có thể để người khác biết sao?!"
Úc Xá bình tĩnh nói: "Sao lại không? Hoàng Thượng đã nhận hồi ta, vô luận sinh mẫu của ta là ai, hoàng đế vẫn là sinh phụ của ta, chuyện này không thể làm lung lay thân phận ta. Ta nên kế vị thì có thể kế vị."
Thứ duy nhất bị hủy hoại, cùng lắm chỉ là thanh danh của hoàng đế, tiểu Chung phi, và cả mình thôi.
Úc Xá căn bản không quan tâm chuyện đó.
An Quốc trưởng công chúa khó tin nổi: "Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?"
"Thay Úc vương tạo áp lực cho Hoàng Thượng." Úc Xá nói, "Hôm qua vừa xảy ra chuyện, Úc vương trở tay không kịp, không thể hiểu nổi vì sao chậu nước bẩn này lại đổ lên người Tuyên Quỳnh, tất nhiên sẽ hoảng loạn. Hắn sẽ không tiếp tục động tay chân, nhưng nếu để một ngày qua đi thì hắn có thể đã nghĩ ra biện pháp ứng đối, phải hành động kịp thời."
Úc Xá lắc đầu: "Ta chờ không được, hắn không làm, thì ta thay hắn làm."
An Quốc trưởng công chúa nổi nóng, cười lạnh: "Ngươi thay hắn làm sao? Ngươi đây là đang thay ta phân rõ giới hạn với hắn!"
Úc Xá bật cười: "Công chúa, trước kia ta đã nói với người là dù người có tùy cơ quay đầu tương trợ cho Tuyên Quỳnh, ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ ngăn người. Nhưng không phải chính người nói là muốn một lòng tương trợ ta sao?"
An Quốc trưởng công chúa nghẹn lời.
An Quốc trưởng công chúa ngồi trở lại ghế, sau một lúc lâu nói: "Ngươi......muốn ta làm gì?"
"Ta tin công chúa có thân thủ riêng của mình trong Úc vương phủ, truyền lời cho bọn họ." Úc Xá nói, "Ra ngoài truyền tin đồn, ta là do tiểu Chung phi sinh ra."
An Quốc trưởng công chúa chần chờ một hồi lâu, cuối cùng quăng bể chén trà, bỗng nhiên đứng lên, không nói lời nào mà đi mất
Phùng quản gia kinh hồn táng đảm từ ngoài đi vào phòng, khom người nhặt chén trà, nhỏ giọng nói: "Công chúa đây là đáp ứng hay là không đáp ứng?"
Úc Xá cười nhạo: "Tất nhiên là đáp ứng rồi."
Phùng quản gia vẫn không yên tâm, "Thế tử...... chuyện quan trọng như vậy lại giao cho trưởng công chúa làm, có thể yên tâm sao?"
Úc Xá nhẹ nhàng nói: "Không sao."
Dù sao lúc này, An Quốc trưởng công chúa cũng chỉ là con mồi mà thôi.
Thân thế của mình sẽ từ lão thái giám tâm phúc của Úc Phi trong cung, Thang Khâm nói ra.
Giữ hai lão già đó lâu như vậy, rốt cuộc cũng có tác dụng.
Úc Xá nhéo nhéo ấn đường, nghĩ lại kế hoạch của mình một lần nữa. Hắn vừa mới phát bệnh nên không quá an tâm về bản thân, đang chuẩn bị bàn bạc với Chung Uyển, muốn nhờ y chu toàn một vài chuyện cho mình.
Nhưng mà......
Úc Xá hỏi: "Tuyên Từ Tâm còn trong viện của y sao?"
Phùng quản gia căng thẳng gật đầu.
Úc Xá có chút đuối lý, lại ngồi xuống, chờ tin tốt từ Tuyên Từ Tâm.
Trong viện của Chung Uyển.
Chung Uyển ngồi ở trên giường, nhìn Tuyên Từ Tâm nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, trợn mắt há mồm.
"Tuy các ngươi đều là nam tử...... Thôi không nói chuyện này, muội vẫn luôn không hiểu lắm mấy chuyện tình tình ái ái, nhưng nếu muốn ở một chỗ thì phải hòa thuận với nhau."
Tuyên Từ Tâm tận tình khuyên bảo, "Cãi nhau một chút thôi mà huynh liền quăng bể đồ vật, quăng xong còn chạy trốn, lại chạy suốt một buổi tối?"
Chung Uyển mờ mịt: "Ta quăng bể cái gì?"
Tuyên Từ Tâm đem tượng đất nhỏ đưa cho Chung Uyển, khó hiểu nói, "Bình thường huynh đối tốt với chúng ta như vậy, chưa từng nổi giận dù chỉ một chút, vậy sao không trích ra một ít ôn nhu đó cho hắn? Hai người không phải là thanh mai trúc mã sao?"
Chung Uyển như bị nghẹn ở cổ họng, "Con mẹ hắn......Hắn nói cái gì với muội?!"
"Huynh còn mắng hắn? Không phải hắn nói muội nghe, huynh không cần đổ oan cho hắn." Tuyên Từ Tâm bất mãn nhìn Chung Uyển, "Muội ở trong phủ chúng ta nghe người khác nói là ngày thường huynh vì hắn mà cáu gắt làm đủ thứ chuyện, khóc sướt mướt, còn lấy mấy việc vụn vặt ra làm cớ gọi hắn về, mấy lời đó là giả sao?"
Chung Uyển nghẹn tới ngực đau, gật đầu: "Ừ, ta nhận."
"Vậy huynh còn oan ức gì." Tuyên Từ Tâm nói, "Huynh biết thế tử có bao nhiêu đáng thương không, hắn cẩn thận chăm huynh từng chút."
Chung Uyển gian nan nói: "Xin lỗi......"
"Đừng nói với muội câu đó, nói với thế tử đi." Tuyên Từ Tâm thở dài, "Trước kia muội nghe nói Úc tiểu vương gia tính tình không tốt, làm muội ngày ngày kinh hồn táng đảm, cho rằng huynh bị hắn tra tấn, trăm triệu không thể ngờ....."
Tuyên Từ Tâm lắc đầu, "Nghe nói hôm nay hắn chỉ muốn nhìn vết thương của huynh thôi mà huynh lập tức nổi nóng với hắn? Sao huynh lại xấu tính tới như vậy? Hắn muốn nhìn vết thương không phải là vì lo cho huynh sao?"
Chung Uyển bị chọc tức tới nỗi cắn gối đầu.
Cái tên Úc Tử Hựu này......đúng là kẻ điên đáng đánh!
Hắn cho rằng bảo Từ Tâm tới khuyên giải mình không tức giận nữa thì mình sẽ lập tức hết giận sao?
Hắn có biết cách dỗ người khác không? Hắn thật sự không phải là đang phái Từ Tâm tới đổ thêm dầu vào lửa đó chứ?!
Tuyên Từ Tâm cực kì có trách nhiệm của một người được gửi gắm, nói: "Huynh nói cho muội một lời chắc chắn, huynh sẽ để hắn nhìn, được không?"
Lỗ tai Chung Uyển đỏ ửng, y cắn gối đầu, tiếng răng kẽo kẹt vang lên, "......Được rồi."
-------------------------------------------
Úc Xá về lại viện của mình, trước đó hắn còn đi hỏi Phùng quản gia là có phải trán Chung Uyển do dập đầu mà bị thương không, Phùng quản gia gật đầu như đảo tỏi, vội nói, "Không chỉ là xây xát thôi, hôm qua lúc mới trở về, trán của y chảy máu không ngừng ấy chứ."
Úc Xá ức chế tới mức có kích động muốn xách Phùng quản gia ra đánh cho một trận, hữu khí vô lực, "Sao ngươi không nói ta biết."
Phùng quản gia khó hiểu nhìn Úc Xá, chuyện này còn phải nói sao, bị thương rõ ràng như vậy, Úc Xá chỉ cần liếc mắt một chút là thấy được ngay còn gì.
Phùng quản gia cẩn thận hỏi: "Thế tử vừa mới đi thăm Chung thiếu gia sao? Y khá hơn chút nào không?"
Úc Xá nói không ra lời.
"Tam thư lục lễ......" Úc Xá suy sụp ngồi xuống, "Cái gì cũng chưa làm nhưng vẫn ngủ cùng nhau thì thôi đi......nhưng lúc y đang bệnh mà ta lại, ta lại......"
Phùng quản gia thăm dò hỏi: "Thế tử? Thế tử?"
Phùng quản gia còn muốn hỏi tiếp, nhưng bên ngoài truyền lời, nói An Quốc trưởng công chúa và tiểu thư của nguyên Kiềm An vương phủ tới. Phùng quản gia ngoài ý muốn, "Hai vị này sao lại tới cùng nhau?"
Người hầu truyền lời công đạo rõ ràng, Phùng quản gia nhìn về phía Úc Xá: "Gặp công chúa trước? Thế tử? Thế tử!"
Úc Xá như vừa tỉnh khỏi giấc mộng, không chút nghĩ ngợi nói, "Thỉnh Tuyên Từ Tâm tới."
Phùng quản gia chần chờ, "Không ổn lắm, lão nô nghĩ chắc là tiểu thư tới đậy để gặp Chung thiếu gia, thế tử có muốn cho nàng gặp không."
"Tám phần là nàng muốn cầu tình cho đại ca, không cần để Chung Uyển gặp." Úc Xá sửa sang lại y phục một chút, "Thỉnh nàng tới."
Phùng quản gia bất lực, đi thỉnh Tuyên Từ Tâm.
Úc Xá thu hồi cảm xúc lại, ở chính sảnh gặp Tuyên Từ Tâm.
Hai bên gặp nhau rồi, nhưng mỗi người lại có tâm sự riêng, nên không ai nói câu nào.
Úc Xá rõ ràng trong lòng là mình và hậu nhân Ninh vương có quan hệ huyết thống với nhau, nhưng có lẽ bởi vì hắn luôn căm ghét xuất thân của mình, Úc Xá cũng không dùng một chút ôn nhu nào để đối đãi với hài tử Ninh vương. Hôm nay hắn cho Tuyên Từ Tâm thể diện lớn như vậy, bất quá đều là vì Chung Uyển.
Úc Xá cũng có chút tính toán. Trong lòng hắn, Ninh vương phủ chính là nhà của Chung Uyển, dù hắn không muốn nhìn thấy hậu nhân Ninh vương đi nữa, lúc nào nên cho họ thể diện thì hắn đều sẽ cho, bằng không để người ngoài thấy thì không phải sẽ nghĩ là mình không coi trọng Chung Uyển sao?
Nếu đúng như Chung Uyển nói, thì không phải người ngoài sẽ nghĩ y chưa từng được sống yên ổn trong phủ mình sao?
Đầu bên kia, Tuyên Từ Tâm cũng có chút xấu hổ.
Tuyên Từ Tâm từ nhỏ đã không chịu sự quản thúc, ở Kiềm An nàng chỉ có người thân lớn nhất là đại ca, nhưng đại ca của nàng cũng quản không được chuyện của nàng, lúc nào cũng cãi vã giằng co từ nhỏ tới lớn, bây giờ tới kinh thành mới biết được trời cao đất rộng. Nàng ở kinh thành hết nửa năm, lại trải qua chuyện của Tuyên Thụy, bao nhiêu góc cạnh sắc bén cũng đã bị mài giũa phẳng phiu.
Chung Uyển bảo vệ nàng rất tốt, chuyện quan hệ giữa Úc Xá và Chung Uyển, nàng thật sự không biết một chút nào.
Sau khi xảy ra chuyện Tuyên Thụy, Tuyên Từ Tâm hồi phủ hỏi Nghiêm quản gia, sau lại hỏi Lâm Tư, lúc này mới hiểu Úc Xá chính là "Khoa Phụ" kia.
Làm rõ hết mọi chuyện rồi, Tuyên Từ Tâm ngũ vị tạp trần, cảm thấy có lẽ cả đời này Chung Uyển sẽ không trở về phủ nữa.
Trong lòng Úc Xá bậy giờ chỉ có một ý niệm duy nhất là bồi tội với Chung Uyển, không rảnh lòng vòng với Tuyên Từ Tâm, hỏi: "Lần này tiểu thư tới đây là có chuyện cần ta hỗ trợ sao?"
Phải liệu lý Tuyên Thụy thế nào, trong lòng Úc Xá đã sớm có kế hoạch, tương lai phải an bài Tuyên Du, Tuyên Từ Tâm thế nào, hắn cũng đã có chủ ý. Hắn cũng đã chuẩn bị tốt lý do thoái thác, chỉ còn chờ Tuyên Từ Tâm tới cầu tình.
Tuyên Từ Tâm do dự, "Chung Uyển......"
Úc Xá ngước mắt.
Tuyên Từ Tâm cố gắng khiến phong thái mình khiêm nhường, "Chuyện của đại ca ta, Chung Uyển thật sự không biết gì, thỉnh thế tử không cần vì chuyện của hắn mà giận chó đánh mèo Chung Uyển."
Úc Xá bất ngờ nhìn Tuyên Từ Tâm, "Ngươi đang......lo cho Chung Uyển?"
Tuyên Từ Tâm định bụng sẽ ra tay cứng rắn. Dù sao đại ca nàng cũng là tự mình tìm đường chết, cứu không nổi nữa thì dứt khoát mặc kệ hắn, tận lực tẩy sạch cho Chung Uyển là được, miễn cho y trụ ở phủ này không yên ổn. Nàng thấp giọng nói: "Thân thể y không tốt, lúc nào cũng sinh bệnh, còn thỉnh......thế tử không cần vì chuyện của đại ca ta mà khắc khe với y."
Úc Xá nheo mắt lại.
Hắn đột nhiên nhớ tới trước kia khi Chung Uyển lừa hắn, y có nói một câu.
Phu thê bình thường nếu cãi nhau đều sẽ có trưởng bối tới khuyên giải.
Tuy Chung Uyển bình thường hay làm loạn, nhưng câu nói kia của y kỳ thật rất đúng.
Úc Xá nhìn Tuyên Từ Tâm, trong lòng dâng lên một ý niệm có thể nói là vô cùng xấu xa.
Trong lòng Chung Uyển lo lắng cho cặp song bào thai này nhiều đến bao nhiêu, Úc Xá tất nhiên biết rõ.
Hắn với Chung Uyển đều mệnh khổ, không có trưởng bối đáng tin cậy, nhưng có thể mượn nha đầu này dùng một chút.
Úc Xá vẫn không lên tiếng, chỉ nhìn vật trang trí nho nhỏ trên bàn, thấp giọng nói: "Thật không dám giấu giếm, quan hệ giữa ta và Chung Uyển bây giờ quả thật có chút xa cách."
Tuyên Từ Tâm thầm nghĩ, biết ngay mà.
Tuyên Từ Tâm âm thầm đem Tuyên Thụy ra mắng tám trăm lần, đúng là được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều. Nàng tận lực cung kính nói: "Thế tử không cần tin lời người khác, ta có thể làm chứng, Chung Uyển thật sự là......"
"Ngươi hiểu lầm rồi." Úc Xá thở một hơi dài, "Chuyện Tuyên Thụy, ta không hề hoài nghi y nửa phần."
Tuyên Từ Tâm nhíu mày: "Không phải vì đại ca ta, còn có thể vì cái gì?"
Úc Xá nhìn ra ngoài cửa sổ, buồn bã nói: "Ngày hôm trước, ta nói với y chút chuyện cũ năm xưa, tất nhiên là cũng có chút liên quan tới đại ca ngươi, sau khi nói xong...... Chung Uyển liền chạy đi."
Tuyên Từ Tâm hoảng sợ: "Chạy? Chạy đi đâu?"
Úc Xá vẫn úp úp mở mở, lại nói, "Ta sốt ruột chờ y, sau đó y trở về, lại còn bị thương. Vừa trở về là y lại ngã bệnh, ta đi thăm y thì......y như thay đổi thành một người khác vậy."
Úc Xá làm ra thái độ như có chút khó nói, ngừng một lúc mới bảo: "Y không muốn thân mật với ta."
Tuyên Từ Tâm nuốt chút nước miếng, biết là mình không nên nghe, nhưng nhịn không được hỏi: "Rốt cuộc là vì sao?"
Úc Xá lắc đầu: "Không biết, y mắng ta rất khó nghe, còn nói phải dùng kiếm thọc ta, còn không cho ta xem vết thương của y."
Tuyên Từ Tâm đại kinh thất sắc, "Chung Uyển y......y không phải là người như vậy đâu."
Tuyên Từ Tâm đột nhiên nghĩ tới cái gì, nói: "Chẳng lẽ y đang trách ngươi? Trách ngươi không cứu đại ca ta?"
Úc Xá mập mờ, "Không biết."
Tuyên Từ Tâm cả giận nói: "Tuyên Thụy là tự mình tìm chết! Có thể giữ mạng cho hắn là tốt lắm rồi, sao Chung Uyển còn có thể không hiểu lý lẽ mà đi bênh vực người thân như vậy?"
Úc Xá lại không nói nữa.
Úc Xá đứng dậy, một lát sau đã trở lại, trong tay cầm một tượng đất đã tu bổ, giao cho Tuyên Từ Tâm, thấp giọng nói: "Này là đồ vật ta thức cả đêm để dán lại, ngươi đem cái này cho y......thay ta nói vài câu, thỉnh y đừng trách ta."
"Tất nhiên rồi." Tuyên Từ Tâm lập tức đồng ý, "Nếu Chung Uyển còn dám cáu gắt với ngươi, ta cũng sẽ nổi nóng với y."
Tuyên Từ Tâm nhìn tượng đất nho nhỏ trong lòng bàn tay, chua xót nói: "Này chẳng lẽ là do y quăng ngã, rồi ngươi vất vả dán lại?"
Úc Xá nhìn sang nơi khác, lắc đầu, "Đừng hỏi."
Tuyên Từ Tâm trong lúc nhất thời còn cảm thấy xúc động, cũng không khỏi phẫn nộ, không thể nhịn được nữa, dùng khăn bọc tượng đất kĩ càng, đi theo Phùng quản gia tìm Chung Uyển.
Bởi vì cớ sự nực cười xảy ra khi nãy, Úc Xá bây giờ thật sự không còn mặt mũi nào mà đi gặp Chung Uyển. Hắn âm thầm cầu nguyện Tuyên Từ Tâm có thể hữu dụng, giúp mình thoát kiếp nạn này. Sau đó hắn đứng dậy đi gặp An Quốc trưởng công chúa.
Chính sảnh, trà đã lạnh.
Sắc mặt An Quốc trưởng công chúa sắc cực kì kém, thấy Úc Xá tới thì vẫn cứ như chưa thấy hắn, mí mắt cũng không thèm nâng lên chút nào.
Úc Xá ngồi xuống, sai người đổi trà.
Không đợi An Quốc trưởng công chúa nổi giận chất vấn, Úc Xá liền lên tiếng trước: "Công chúa cũng nhận được ý chỉ?"
An Quốc trưởng công chúa bình tĩnh lại, sau một lúc lâu mới "Ừ" một tiếng.
Úc Xá không nhanh không chậm hỏi: "Hoàng Thượng vẫn chưa đổi họ cho ta, công chúa thấy thế nào?"
An Quốc trưởng công chúa vẫn còn nghẹn tức trong bụng, ngữ khí lạnh băng, "Nào có nhanh như vậy?"
Úc Xá nhàn nhạt nói: "Nhưng lần trước công chúa đã nói với ta là sức khỏe Hoàng Thượng không tốt lắm mà."
An Quốc trưởng công chúa sửng sốt.
"Hoàng Thượng có chút tự phụ." Úc Xá nhẹ giọng nói, "Hắn muốn ta và Tuyên Quỳnh khống chế lẫn nhau để bảo toàn đoạn năm tháng an bình cuối cùng của mình, ta có thể chờ, nhưng Tuyên Quỳnh thì sao? Hắn tha cho ta sao?"
An Quốc trưởng công chúa nhíu mày, "Hoàng huynh đã nhận hồi ngươi, hơn nữa hắn rõ ràng là thiên vị ngươi hơn, ngươi còn chưa an tâm?"
"Một ngày ta không đạt báu vật, một ngày ta không thể an tâm." ánh mắt Úc Xá mịt mờ, "Ta muốn châm lửa thêm lần nữa."
An Quốc trưởng công chúa không kịp vấn tội hắn, nàng bất an nói, "Ngươi muốn làm gì?"
"Thỉnh công chúa thay ta làm một chuyện." Úc Xá nhẹ nhàng nói, "Thay ta vạch trần thân thế của ta."
"Ngươi điên rồi?!" An Quốc trưởng công chúa đứng dậy, nàng hoảng loạn đảo mắt ra nhìn bên ngoài, nhỏ giọng, "Ngươi điên rồi? Chuyện sinh mẫu của ngươi......có thể để người khác biết sao?!"
Úc Xá bình tĩnh nói: "Sao lại không? Hoàng Thượng đã nhận hồi ta, vô luận sinh mẫu của ta là ai, hoàng đế vẫn là sinh phụ của ta, chuyện này không thể làm lung lay thân phận ta. Ta nên kế vị thì có thể kế vị."
Thứ duy nhất bị hủy hoại, cùng lắm chỉ là thanh danh của hoàng đế, tiểu Chung phi, và cả mình thôi.
Úc Xá căn bản không quan tâm chuyện đó.
An Quốc trưởng công chúa khó tin nổi: "Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?"
"Thay Úc vương tạo áp lực cho Hoàng Thượng." Úc Xá nói, "Hôm qua vừa xảy ra chuyện, Úc vương trở tay không kịp, không thể hiểu nổi vì sao chậu nước bẩn này lại đổ lên người Tuyên Quỳnh, tất nhiên sẽ hoảng loạn. Hắn sẽ không tiếp tục động tay chân, nhưng nếu để một ngày qua đi thì hắn có thể đã nghĩ ra biện pháp ứng đối, phải hành động kịp thời."
Úc Xá lắc đầu: "Ta chờ không được, hắn không làm, thì ta thay hắn làm."
An Quốc trưởng công chúa nổi nóng, cười lạnh: "Ngươi thay hắn làm sao? Ngươi đây là đang thay ta phân rõ giới hạn với hắn!"
Úc Xá bật cười: "Công chúa, trước kia ta đã nói với người là dù người có tùy cơ quay đầu tương trợ cho Tuyên Quỳnh, ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ ngăn người. Nhưng không phải chính người nói là muốn một lòng tương trợ ta sao?"
An Quốc trưởng công chúa nghẹn lời.
An Quốc trưởng công chúa ngồi trở lại ghế, sau một lúc lâu nói: "Ngươi......muốn ta làm gì?"
"Ta tin công chúa có thân thủ riêng của mình trong Úc vương phủ, truyền lời cho bọn họ." Úc Xá nói, "Ra ngoài truyền tin đồn, ta là do tiểu Chung phi sinh ra."
An Quốc trưởng công chúa chần chờ một hồi lâu, cuối cùng quăng bể chén trà, bỗng nhiên đứng lên, không nói lời nào mà đi mất
Phùng quản gia kinh hồn táng đảm từ ngoài đi vào phòng, khom người nhặt chén trà, nhỏ giọng nói: "Công chúa đây là đáp ứng hay là không đáp ứng?"
Úc Xá cười nhạo: "Tất nhiên là đáp ứng rồi."
Phùng quản gia vẫn không yên tâm, "Thế tử...... chuyện quan trọng như vậy lại giao cho trưởng công chúa làm, có thể yên tâm sao?"
Úc Xá nhẹ nhàng nói: "Không sao."
Dù sao lúc này, An Quốc trưởng công chúa cũng chỉ là con mồi mà thôi.
Thân thế của mình sẽ từ lão thái giám tâm phúc của Úc Phi trong cung, Thang Khâm nói ra.
Giữ hai lão già đó lâu như vậy, rốt cuộc cũng có tác dụng.
Úc Xá nhéo nhéo ấn đường, nghĩ lại kế hoạch của mình một lần nữa. Hắn vừa mới phát bệnh nên không quá an tâm về bản thân, đang chuẩn bị bàn bạc với Chung Uyển, muốn nhờ y chu toàn một vài chuyện cho mình.
Nhưng mà......
Úc Xá hỏi: "Tuyên Từ Tâm còn trong viện của y sao?"
Phùng quản gia căng thẳng gật đầu.
Úc Xá có chút đuối lý, lại ngồi xuống, chờ tin tốt từ Tuyên Từ Tâm.
Trong viện của Chung Uyển.
Chung Uyển ngồi ở trên giường, nhìn Tuyên Từ Tâm nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, trợn mắt há mồm.
"Tuy các ngươi đều là nam tử...... Thôi không nói chuyện này, muội vẫn luôn không hiểu lắm mấy chuyện tình tình ái ái, nhưng nếu muốn ở một chỗ thì phải hòa thuận với nhau."
Tuyên Từ Tâm tận tình khuyên bảo, "Cãi nhau một chút thôi mà huynh liền quăng bể đồ vật, quăng xong còn chạy trốn, lại chạy suốt một buổi tối?"
Chung Uyển mờ mịt: "Ta quăng bể cái gì?"
Tuyên Từ Tâm đem tượng đất nhỏ đưa cho Chung Uyển, khó hiểu nói, "Bình thường huynh đối tốt với chúng ta như vậy, chưa từng nổi giận dù chỉ một chút, vậy sao không trích ra một ít ôn nhu đó cho hắn? Hai người không phải là thanh mai trúc mã sao?"
Chung Uyển như bị nghẹn ở cổ họng, "Con mẹ hắn......Hắn nói cái gì với muội?!"
"Huynh còn mắng hắn? Không phải hắn nói muội nghe, huynh không cần đổ oan cho hắn." Tuyên Từ Tâm bất mãn nhìn Chung Uyển, "Muội ở trong phủ chúng ta nghe người khác nói là ngày thường huynh vì hắn mà cáu gắt làm đủ thứ chuyện, khóc sướt mướt, còn lấy mấy việc vụn vặt ra làm cớ gọi hắn về, mấy lời đó là giả sao?"
Chung Uyển nghẹn tới ngực đau, gật đầu: "Ừ, ta nhận."
"Vậy huynh còn oan ức gì." Tuyên Từ Tâm nói, "Huynh biết thế tử có bao nhiêu đáng thương không, hắn cẩn thận chăm huynh từng chút."
Chung Uyển gian nan nói: "Xin lỗi......"
"Đừng nói với muội câu đó, nói với thế tử đi." Tuyên Từ Tâm thở dài, "Trước kia muội nghe nói Úc tiểu vương gia tính tình không tốt, làm muội ngày ngày kinh hồn táng đảm, cho rằng huynh bị hắn tra tấn, trăm triệu không thể ngờ....."
Tuyên Từ Tâm lắc đầu, "Nghe nói hôm nay hắn chỉ muốn nhìn vết thương của huynh thôi mà huynh lập tức nổi nóng với hắn? Sao huynh lại xấu tính tới như vậy? Hắn muốn nhìn vết thương không phải là vì lo cho huynh sao?"
Chung Uyển bị chọc tức tới nỗi cắn gối đầu.
Cái tên Úc Tử Hựu này......đúng là kẻ điên đáng đánh!
Hắn cho rằng bảo Từ Tâm tới khuyên giải mình không tức giận nữa thì mình sẽ lập tức hết giận sao?
Hắn có biết cách dỗ người khác không? Hắn thật sự không phải là đang phái Từ Tâm tới đổ thêm dầu vào lửa đó chứ?!
Tuyên Từ Tâm cực kì có trách nhiệm của một người được gửi gắm, nói: "Huynh nói cho muội một lời chắc chắn, huynh sẽ để hắn nhìn, được không?"
Lỗ tai Chung Uyển đỏ ửng, y cắn gối đầu, tiếng răng kẽo kẹt vang lên, "......Được rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.