Chương 136: Đe dọa
Quyển Quyển Miêu
02/06/2024
Sau khi trở về phủ, cả đêm Tiết Dao không ngủ, liên tục nhớ lại mọi chuyện, nghĩ xem bắt đầu từ khi nào không ổn.
Hắn nhớ tới nhiệm vụ khiến bạo quân động tâm là bắt đầu tính tiến độ trước khi gặp mặt A Châu.
Khi đó hắn làm cái gì?
Hắn dựa theo sự tưởng tượng của chính mình, ở trước mặt Lục Tiềm giả làm A Châu mềm mại đáng yêu.
Đáp án cuối cùng hiện ra trong đầu khiến hắn run lên vì hãi hùng khiếp vía: Lục Tiềm coi hắn thành A Châu? Cho nên xảy ra hiểu lầm tai hại về đối tượng động lòng.
Trên thực tế, nhiệm vụ khiến Lục Tiềm động tâm sở dĩ vào thời khắc ấy bạo phát là bởi vì sự tích lũy tâm lý lần đầu tiên va chạm với phản ứng sinh lý sinh ra rung động khiến hệ thống chính thức bắt đầu tính toán tiến độ nhiệm vụ.
Không phải chỉ vì Tiết Dao vặn vẹo thân thể vài lần mà khiến Lục Tiềm rung động. Nếu đổi thành nam nhân khác ở trước mặt hắn uốn éo, rất có thể sẽ bị Lục Tiềm cho ăn quả đấm.
Tiết Dao nghĩ chính mình thông qua thủ đoạn đê hèn cướp kịch bản chiếm được đãi ngộ của nữ chính.
Đó cũng không phải điều hắn muốn. Hắn chỉ muốn làm bạn tốt với Lục Tiềm cả đời, ở bên nhau đến già, không muốn cùng Lục Tiềm biến thành loại quan hệ kia.
Hắn khẳng định như vậy?
Sau khi bị hôn qua, phần thứ hai giấu kín ở trong thân thể Tiết Dao lộ ra làm cho hắn vô ý thức chán ghét bản thân.
Hãy tưởng tượng đi, người đời sau sẽ dùng ánh mắt trêu chọc khi xem thông tin bách khoa toàn thư trên mạng di động, và nói rằng Hoàng đế Long Ngạo Thiên Đại Tề là kẻ lừa đảo. Trong hậu cung nữ có nam có, sinh hoạt thật là phong phú. Ngươi nói hắn là đồng tính luyến sao? Đồng tính luyến ái có thể sinh nhiều con như vậy sao? Khả năng chính là cảm thấy đổi khẩu vị vui chơi một chút. Ha ha, Hoàng đế cổ đại có cuộc sống thật hỗn loạn, con mẹ nó.
Tiết Dao siết chặt nắm tay, ước gì có thể đấm gục những thế hệ tương lai do mình tưởng tượng cười nhạo Lục Tiềm.
Đột nhiên đấm vào ván giường, Tiết Dao cau mày, bồn chồn xoay người, dùng chăn che đầu.
Hắn không thể chịu đựng được Lục Tiềm từ Thiên Cổ Nhất Đế biến thành trò cười thiên cổ.
Sau khi trở về cung điện, Lục Tiềm vốn tưởng rằng mình sẽ được lục ca yêu cầu thách đấu. Không ngờ, lục ca chỉ gật đầu chào hắn, vẻ mặt không vui trở về cung.
Lục Tiêu không phải cố ý bỏ qua cho thất đệ, nhưng vì hành vi tội lỗi của bản thân nên ảnh hưởng đến mọi cảm xúc của hắn, tạm thời không nhớ chuyện A Dao.
Hắn vừa nãy làm một chuyện vô cùng không có lương tâm. HunhHn786
Bên trong gian phòng ăn riêng ở tửu lâu, ở trước mặt nam nhân mặc y phục màu xanh lục, mỗi món trên bàn hắn ăn một miếng sau đó mượn cớ ra ngoài rồi... Chạy! Trốn!
Lục Tiêu chưa tính tiền đã chạy trốn.
Hắn vốn muốn cung kính, nhưng khi rời khỏi phòng ăn riêng, dư quang nhìn thấy người mặc y phục màu xanh lục vẻ mặt nhàn tản tự tại, trong lòng chợt nổi lên tà niệm:
“Nếu ta chạy trốn, một bàn thức ăn này sẽ do hắn trả tiền.”
Lục Tiêu dám nghĩ dám làm, đi xuống lầu, liền thừa dịp không ai chú ý, nhảy qua cửa sổ bỏ trốn. HunhHn786
Lần đầu làm chuyện xấu nên chột dạ, khiến Lục Tiêu thể hiện thực lực khinh công ba phần tăng bảy phần nhanh như gió, một đường bão táp hồi cung. Hắn lao thẳng về cung, thở hổn hển với vẻ mặt sát khí.
Sau khi vào cung đã được an toàn, Lục Tiêu lúc này cảm thấy một loại hưng phấn ly kỳ mà trước đây chưa từng trải qua, cũng xuất hiện một gánh nặng đạo đức nghiêm trọng.
Bàn ăn đắt tiền đó, nam nhân kia có đủ bạc trả không? Liệu có thể bị lấy sạch gia sản của hắn hay không? Từ đây hắn phải lưu lạc đầu đường xó chợ? Ăn xin mà sống?
Tỉnh táo lại, Lục Tiêu càng cảm giác khó chịu.
Người nam nhân mặc y phục xanh lục tuy rằng có kiêu ngạo nhưng không phạm phải lỗi lầm lớn nào. Vậy mà hắn trút hết sự tức giận và bất bình vì đã đánh mất A Dao lên người vô tội đó, điều này đã trực tiếp khiến người đó trở thành một kẻ ăn mày.
Lục Tiêu lăn lộn khó ngủ, cảm giác hai tay đã dính đầy máu tươi, lập địa thành ma.
Sáng sớm hôm sau Tiết Dao với hai vành mắt đen, ngồi ăn sáng cùng ông ngoại và mẫu thân.
Chu Nhụy thấy con trai tinh thần không được tốt, liền khuyên hắn xin nghỉ ở nhà một ngày.
Chu Xung dữ dằn liếc Chu Nhụy một cái, nói:
“Không bị bệnh nặng không có gặp tai nạn sao có thể tùy ý xin nghỉ, không cho phép.”
Cơm nước xong, ngoại công nói Tiết Dao đi cùng mình nói riêng.
Tiết Dao cho là ông ngoại muốn giáo dục hắn không thể lười biếng, không nghĩ tới lại là vì một chuyện khác.
Một chuyện làm cho hắn giật mình.
“A Dao, trước khi tiên đế ngự giá thân chinh, con có từng nói tiên đế ở bên bờ Bạch Túc gặp nguy hiểm sao?”
Ông ngoại lo lắng vô cùng mà thấp giọng hỏi Tiết Dao.
Tiết Dao sợ đến cả người giật một cái.
Câu nói như thế làm sao bị truyền đi ra ngoài?
Hắn bình tĩnh lại, cẩn thận suy nghĩ. Không thể nào, lúc đó hắn chỉ nói với Thái tử Lục Cẩm An chuyện này. Thái tử không phải người nhiều chuyện.
“Không có, con sao dám nói ra lời đồn nhiễu loạn quân tâm? Ông ngoại, ngài tại sao hỏi như vậy?”
Tiết Dao kiên định nói.
Chu Xung cau mày thở dài:
“Không biết tại sao ở trong triều đã truyền tai nhau lời đồn đó.”
Tiết Dao vội la lên:
“Sao lời đồn lại tới trên người con?”
“Hiện tại người nào không biết con là tâm phúc bên cạnh Ninh Vương?”
Chu Xung ý vị sâu xa:
“Đã có người từ chỗ Duệ Vương nghe được chút tin tức. Qua mấy tháng, sau sinh thần 18 tuổi của Ninh Vương, Hoàng thượng liền lập tức nhường ngôi cho Ninh Vương. Trong triều biết bao người nghĩ trăm phương ngàn kế nịnh bợ Ninh Vương, đều không được. Sau đó bọn họ lại nghĩ đến nịnh bợ con. Vài ngày trước, bọn họ dùng lý do hiếu kính ta tặng lễ vật, tất cả đều bị ta đuổi đi. E sợ những người này là nổi lên tâm trả thù, có thể hại khổ con.”
“Ông ngoại không cần lo lắng.”
Tiết Dao an ủi:
“Loại lời đồn bịa đặt, Ninh Vương tuyệt đối sẽ không tin tưởng.”
“Chuyện này cũng không phải là hoàn toàn bịa đặt.”
Trong lòng Tiết Dao lộp bộp.
“Bọn họ có căn cứ gì?”
Chu Xung nói:
“Nghe nói thần nữ Bạc Di vào đêm trước khi xuất chinh từng khuyên bảo tiên đế. Tiên đế cũng từng mấy trận chiến đắc thắng, đã cười Bạc Di tiên đoán sai. Cho nên bây giờ có người bắt được chuyện này, lén lút đề ra nghi vấn đe dọa Bạc Di.
Trước khi Tiên đế băng hà đã thay đổi chọn Ninh Vương làm Thái tử. Việc này thật là làm người ta khó hiểu. Có người hoài nghi Bạc Di do Tịch phi sai khiến, đối với Tiên đế hạ xuống loại nguyền rủa gì đó.
Nghe đâu Bạc Di bị đe dọa ép hỏi đã rũ sạch liên quan Tịch phi, nói những chuyện này đều là do một thư đồng bên cạnh Ninh Vương sai khiến nàng làm.”
Tiết Dao đầu óc ong ong.
Chu Xung nói tiếp.
“Bất quá những việc này không có chứng cứ xác thực. Dù sao Bạc Di là tiên đế đích thân phong thần nữ, có rất nhiều người thỉnh cầu hỏi cung nàng, đều bị Hoàng thượng cùng Duệ Vương trách cứ cự tuyệt. Cho dù bọn họ lén lút thẩm vấn, cũng không dám trắng trợn nói ra, bằng không chính mình cũng phải bị định tội.”
Thái dương Tiết Dao nổi gân xanh nhảy thình thịch, nhất thời không để ý đáp lại lời ông ngoại.
Chu Xung còn chưa nhận ra sự khác biệt trên sắc mặt của cháu trai mình, ông vẫn lẩm bẩm với vẻ lo lắng.
“Coi như dọn sạch dư đảng Đông gia, trong triều cũng không có một ngày bình yên. Tiên đế giữ lại Đông gia chính là muốn hạn chế một số người. Bây giờ vây cánh Đông gia không còn, đám người vốn cùng Đông gia giằng co liền tạo áp lực với bệ hạ. Đối với thư đồng nhỏ không thế lực như con, lôi kéo không được, bọn họ sẽ muốn diệt trừ triệt để.”
Lúc này, Tiết Dao lần đầu tiên hiểu rõ ràng tại sao các vị Hoàng đế cổ đại lại thích đùa giỡn với quyền lực như vậy.
Rất nhiều Hoàng đế dung túng một nhóm tham quan cùng đảng phái thanh lưu tranh quyền, còn kéo cả thái giám vào. Bên nào yếu thế liền để thái giám đi vào gây rối đục nước, để hai phe thế lực ngang nhau, như vậy liền không ai còn lại khí lực gây áp lực cho Hoàng đế.
Ví dụ, nếu Hoàng đế muốn xây dựng một cung điện hoặc một khu vườn, sẽ khiến cho các quan chức suy đoán.
Vì sao tồn tại những quan tham nhũng, tâm địa xấu xa, luôn phung phí tiền bạc tiếng xấu muôn đời? Bởi vì họ cố gắng tìm hiểu ý đồ của Hoàng đế và mang tiếng xấu thay cho Hoàng đế, mong rằng Hoàng đế sẽ coi mình như tay sai, chia sẻ ân huệ nào đó, và đạt được vinh quang suốt đời.
Thái giám cũng là người của Hoàng đế. Bọn họ có khi tự xưng “Gia”, thể hiện giống như hòa thượng đạo sĩ. Họ tỏ ra nhìn thấu sự đời và thờ ơ với việc trần tục. Dù sao bọn họ cũng bị ép tuyệt tự, cũng không thể hưởng thụ phương diện kia. Bọn họ chỉ có thể làm tâm phúc của Hoàng đế, nên được Hoàng đế tin cậy.
Cả hai loại người này đều là quân cờ của Hoàng đế.
Tiết Dao từ trước vẫn luôn không thích Lâm An đế trọng dụng vây cánh Đông gia cùng thái giám Ti Lễ. Hiện tại Duệ Vương chấp chính, một hơi diệt trừ sạch sẻ các phe phái đối nghịch, chờ Lục Tiềm lên ngôi.
Thoạt nhìn là giúp đệ đệ quét sạch triều đình, trên thực tế là muốn Lục Tiềm dùng sức bản thân tự mình giằng co với các quan viên.
Đến bước này, mới có thể nhìn ra Lâm An đế là gừng càng già càng cay. Lâm An đế không phải loại vua không biết phân biệt trung gian, đại móng heo này hiểu rõ toàn cục hơn bất kỳ ai.
Tiết Dao quả thực tâm loạn như ma. Trong triều những phe phái được gọi là thanh lưu, không thể khoan dung một thư đồng nhỏ bé như hắn, sau này nhiều con mắt nhìn chằm chằm Lục Tiềm còn chưa có bồi dưỡng được phụ tá đắc lực, sẽ có bao nhiêu khó khăn đây?
Kỳ lạ là lúc này Tiết Dao lại không lo lắng mình có thể mất đầu vì những tin đồn này, mà chỉ lo Lục Tiềm sẽ gặp khó khăn.
Lấy lại tinh thần hắn mới phát hiện ông ngoại đang gọi hắn. Tiết Dao vội vàng đáp lại:
“Ngài nói cái gì?”
“Con làm gì mà ngẩn ra vậy?”
Chu Xung vội la lên:
“Chuyện này không phải nhỏ, con hôm nay vào cung, nhanh chóng nói Ninh Vương đem Bạc Di xử lý đi. Nếu Ninh Vương không thể đứng ra xử lý, liền nhờ Duệ Vương hỗ trợ. Việc này lớn, chớ lưu lại mối họa, đêm dài lắm mộng.”
“A Dao đã rõ, ông ngoại yên tâm.”
Tiết Dao kỳ thực không biết rõ ông ngoại nói “xử lý Bạc Di” là dùng biện pháp gì. Không phải diệt khẩu chứ? Tịch phi cũng sẽ không thể nào tiếp thu nha.
Vậy hắn nói với Lục Tiềm như thế nào đây?
Bạc Di đối với Lục Tiềm mà nói giống như người thân bên nhà ngoại. Nếu như xử lý Bạc Di, cũng chỉ có thể đuổi về quê Tịch phi. Nếu như vậy Tịch phi khó mà tiếp thu. Nàng ở Đại Tề, người có thể xem là người thân đã quá ít.
Tiết Dao nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là tự mình đi tìm Bạc Di một chuyến, HunhHn786 không để cho Bạc Di bị người đe dọa liền đem việc riêng tư truyền ra ngoài.
Lục Tiềm sắp trở thành hoàng đế, còn sợ cái gì nữa?
Bạc Di đã lớn tuổi nhưng khi nhìn thấy Tiết Dao cũng sợ đến không dám ngẩng đầu lên, giống đà điểu cúi mặt thêu thùa.
Tiết Dao nói hôm nay hắn tìm Bạc Di có việc rất quan trọng.
Bạc Di giả làm người điếc, nghiêng đầu đưa lỗ tai về hướng hắn, hỏi:
“Hả?”
Tiết Dao có chút cuống lên:
“Bạc Di, việc này không thể qua loa. Bà phải phối hợp với ta. Là người nào ép hỏi bà về tiên đoán trước khi xuất chinh? Bà có nhớ không?”
Khung thêu trong tay Bạc Di rơi xuống đất, bà run rẩy đứng dậy, quỳ xuống trước mặt Tiết Dao, ngẩng đầu nói với hắn:
“Ta già rồi, sớm tiến vào quan tài sẽ cho ngài bớt việc. Nhưng ta không thể bỏ mặc nương nương cùng tiểu điện hạ.”
“Đừng nói những thứ này.”
Tiết Dao dìu Bạc Di lên, tận lực dùng vẻ mặt ôn hòa hỏi chuyện.
Kết quả rất nhanh đã hỏi ra rồi. Tiết Dao vốn phỏng đoán là người nhà họ Tiết vì trả thù hắn mới tìm Bạc Di, nhưng không phải, là một quan tứ phẩm trong Hộ Bộ.
Nói cách khác có thể là Hộ Bộ Thượng Thư ở sau lưng giở trò quỷ.
Tiết Dao không nghĩ ra chính mình thời điểm nào đắc tội quan chức Hộ Bộ. Sau đó tỉ mỉ nghĩ một chút, nghĩ đến Hộ Bộ Thượng Thư là học trò của Lý đại nhân ở Nội Các.
Cũng không phải quan hệ sư đồ thật sự, mà là Lý đại nhân là chủ khảo khi Hộ Bộ Thượng Thư đi thi khoa cử.
Ở Đại Tề, quan chủ khảo được thí sinh tôn xưng là thầy để thuận lợi vào triều làm quan không hiếm. Không ít người kết giao quan chủ khảo dùng danh nghĩa thầy trò hình thành quan hệ đôi bên cùng có lợi. Hộ Bộ Thượng Thư rất có thể chính là vì Lý đại nhân mà mạo hiểm đi thẩm vấn Bạc Di.
Lý đại nhân vốn chắc chắn ngồi vị trí Thủ Phụ, nhưng bị Chu Xung chen vào mất vị trí, ít nhiều cũng có liên quan Tiết Dao.
Bây giờ Ninh Vương sắp đăng cơ, muốn phế bỏ Chu Xung, mục tiêu phù hợp đương nhiên là Tiết Dao.
- -----------------
Tiểu kịch trường:
Cố đại hiệp: nói là người hâm mộ cuồng thực chất lại là kẻ lừa đảo tiền cơm của lão tử!
Hắn nhớ tới nhiệm vụ khiến bạo quân động tâm là bắt đầu tính tiến độ trước khi gặp mặt A Châu.
Khi đó hắn làm cái gì?
Hắn dựa theo sự tưởng tượng của chính mình, ở trước mặt Lục Tiềm giả làm A Châu mềm mại đáng yêu.
Đáp án cuối cùng hiện ra trong đầu khiến hắn run lên vì hãi hùng khiếp vía: Lục Tiềm coi hắn thành A Châu? Cho nên xảy ra hiểu lầm tai hại về đối tượng động lòng.
Trên thực tế, nhiệm vụ khiến Lục Tiềm động tâm sở dĩ vào thời khắc ấy bạo phát là bởi vì sự tích lũy tâm lý lần đầu tiên va chạm với phản ứng sinh lý sinh ra rung động khiến hệ thống chính thức bắt đầu tính toán tiến độ nhiệm vụ.
Không phải chỉ vì Tiết Dao vặn vẹo thân thể vài lần mà khiến Lục Tiềm rung động. Nếu đổi thành nam nhân khác ở trước mặt hắn uốn éo, rất có thể sẽ bị Lục Tiềm cho ăn quả đấm.
Tiết Dao nghĩ chính mình thông qua thủ đoạn đê hèn cướp kịch bản chiếm được đãi ngộ của nữ chính.
Đó cũng không phải điều hắn muốn. Hắn chỉ muốn làm bạn tốt với Lục Tiềm cả đời, ở bên nhau đến già, không muốn cùng Lục Tiềm biến thành loại quan hệ kia.
Hắn khẳng định như vậy?
Sau khi bị hôn qua, phần thứ hai giấu kín ở trong thân thể Tiết Dao lộ ra làm cho hắn vô ý thức chán ghét bản thân.
Hãy tưởng tượng đi, người đời sau sẽ dùng ánh mắt trêu chọc khi xem thông tin bách khoa toàn thư trên mạng di động, và nói rằng Hoàng đế Long Ngạo Thiên Đại Tề là kẻ lừa đảo. Trong hậu cung nữ có nam có, sinh hoạt thật là phong phú. Ngươi nói hắn là đồng tính luyến sao? Đồng tính luyến ái có thể sinh nhiều con như vậy sao? Khả năng chính là cảm thấy đổi khẩu vị vui chơi một chút. Ha ha, Hoàng đế cổ đại có cuộc sống thật hỗn loạn, con mẹ nó.
Tiết Dao siết chặt nắm tay, ước gì có thể đấm gục những thế hệ tương lai do mình tưởng tượng cười nhạo Lục Tiềm.
Đột nhiên đấm vào ván giường, Tiết Dao cau mày, bồn chồn xoay người, dùng chăn che đầu.
Hắn không thể chịu đựng được Lục Tiềm từ Thiên Cổ Nhất Đế biến thành trò cười thiên cổ.
Sau khi trở về cung điện, Lục Tiềm vốn tưởng rằng mình sẽ được lục ca yêu cầu thách đấu. Không ngờ, lục ca chỉ gật đầu chào hắn, vẻ mặt không vui trở về cung.
Lục Tiêu không phải cố ý bỏ qua cho thất đệ, nhưng vì hành vi tội lỗi của bản thân nên ảnh hưởng đến mọi cảm xúc của hắn, tạm thời không nhớ chuyện A Dao.
Hắn vừa nãy làm một chuyện vô cùng không có lương tâm. HunhHn786
Bên trong gian phòng ăn riêng ở tửu lâu, ở trước mặt nam nhân mặc y phục màu xanh lục, mỗi món trên bàn hắn ăn một miếng sau đó mượn cớ ra ngoài rồi... Chạy! Trốn!
Lục Tiêu chưa tính tiền đã chạy trốn.
Hắn vốn muốn cung kính, nhưng khi rời khỏi phòng ăn riêng, dư quang nhìn thấy người mặc y phục màu xanh lục vẻ mặt nhàn tản tự tại, trong lòng chợt nổi lên tà niệm:
“Nếu ta chạy trốn, một bàn thức ăn này sẽ do hắn trả tiền.”
Lục Tiêu dám nghĩ dám làm, đi xuống lầu, liền thừa dịp không ai chú ý, nhảy qua cửa sổ bỏ trốn. HunhHn786
Lần đầu làm chuyện xấu nên chột dạ, khiến Lục Tiêu thể hiện thực lực khinh công ba phần tăng bảy phần nhanh như gió, một đường bão táp hồi cung. Hắn lao thẳng về cung, thở hổn hển với vẻ mặt sát khí.
Sau khi vào cung đã được an toàn, Lục Tiêu lúc này cảm thấy một loại hưng phấn ly kỳ mà trước đây chưa từng trải qua, cũng xuất hiện một gánh nặng đạo đức nghiêm trọng.
Bàn ăn đắt tiền đó, nam nhân kia có đủ bạc trả không? Liệu có thể bị lấy sạch gia sản của hắn hay không? Từ đây hắn phải lưu lạc đầu đường xó chợ? Ăn xin mà sống?
Tỉnh táo lại, Lục Tiêu càng cảm giác khó chịu.
Người nam nhân mặc y phục xanh lục tuy rằng có kiêu ngạo nhưng không phạm phải lỗi lầm lớn nào. Vậy mà hắn trút hết sự tức giận và bất bình vì đã đánh mất A Dao lên người vô tội đó, điều này đã trực tiếp khiến người đó trở thành một kẻ ăn mày.
Lục Tiêu lăn lộn khó ngủ, cảm giác hai tay đã dính đầy máu tươi, lập địa thành ma.
Sáng sớm hôm sau Tiết Dao với hai vành mắt đen, ngồi ăn sáng cùng ông ngoại và mẫu thân.
Chu Nhụy thấy con trai tinh thần không được tốt, liền khuyên hắn xin nghỉ ở nhà một ngày.
Chu Xung dữ dằn liếc Chu Nhụy một cái, nói:
“Không bị bệnh nặng không có gặp tai nạn sao có thể tùy ý xin nghỉ, không cho phép.”
Cơm nước xong, ngoại công nói Tiết Dao đi cùng mình nói riêng.
Tiết Dao cho là ông ngoại muốn giáo dục hắn không thể lười biếng, không nghĩ tới lại là vì một chuyện khác.
Một chuyện làm cho hắn giật mình.
“A Dao, trước khi tiên đế ngự giá thân chinh, con có từng nói tiên đế ở bên bờ Bạch Túc gặp nguy hiểm sao?”
Ông ngoại lo lắng vô cùng mà thấp giọng hỏi Tiết Dao.
Tiết Dao sợ đến cả người giật một cái.
Câu nói như thế làm sao bị truyền đi ra ngoài?
Hắn bình tĩnh lại, cẩn thận suy nghĩ. Không thể nào, lúc đó hắn chỉ nói với Thái tử Lục Cẩm An chuyện này. Thái tử không phải người nhiều chuyện.
“Không có, con sao dám nói ra lời đồn nhiễu loạn quân tâm? Ông ngoại, ngài tại sao hỏi như vậy?”
Tiết Dao kiên định nói.
Chu Xung cau mày thở dài:
“Không biết tại sao ở trong triều đã truyền tai nhau lời đồn đó.”
Tiết Dao vội la lên:
“Sao lời đồn lại tới trên người con?”
“Hiện tại người nào không biết con là tâm phúc bên cạnh Ninh Vương?”
Chu Xung ý vị sâu xa:
“Đã có người từ chỗ Duệ Vương nghe được chút tin tức. Qua mấy tháng, sau sinh thần 18 tuổi của Ninh Vương, Hoàng thượng liền lập tức nhường ngôi cho Ninh Vương. Trong triều biết bao người nghĩ trăm phương ngàn kế nịnh bợ Ninh Vương, đều không được. Sau đó bọn họ lại nghĩ đến nịnh bợ con. Vài ngày trước, bọn họ dùng lý do hiếu kính ta tặng lễ vật, tất cả đều bị ta đuổi đi. E sợ những người này là nổi lên tâm trả thù, có thể hại khổ con.”
“Ông ngoại không cần lo lắng.”
Tiết Dao an ủi:
“Loại lời đồn bịa đặt, Ninh Vương tuyệt đối sẽ không tin tưởng.”
“Chuyện này cũng không phải là hoàn toàn bịa đặt.”
Trong lòng Tiết Dao lộp bộp.
“Bọn họ có căn cứ gì?”
Chu Xung nói:
“Nghe nói thần nữ Bạc Di vào đêm trước khi xuất chinh từng khuyên bảo tiên đế. Tiên đế cũng từng mấy trận chiến đắc thắng, đã cười Bạc Di tiên đoán sai. Cho nên bây giờ có người bắt được chuyện này, lén lút đề ra nghi vấn đe dọa Bạc Di.
Trước khi Tiên đế băng hà đã thay đổi chọn Ninh Vương làm Thái tử. Việc này thật là làm người ta khó hiểu. Có người hoài nghi Bạc Di do Tịch phi sai khiến, đối với Tiên đế hạ xuống loại nguyền rủa gì đó.
Nghe đâu Bạc Di bị đe dọa ép hỏi đã rũ sạch liên quan Tịch phi, nói những chuyện này đều là do một thư đồng bên cạnh Ninh Vương sai khiến nàng làm.”
Tiết Dao đầu óc ong ong.
Chu Xung nói tiếp.
“Bất quá những việc này không có chứng cứ xác thực. Dù sao Bạc Di là tiên đế đích thân phong thần nữ, có rất nhiều người thỉnh cầu hỏi cung nàng, đều bị Hoàng thượng cùng Duệ Vương trách cứ cự tuyệt. Cho dù bọn họ lén lút thẩm vấn, cũng không dám trắng trợn nói ra, bằng không chính mình cũng phải bị định tội.”
Thái dương Tiết Dao nổi gân xanh nhảy thình thịch, nhất thời không để ý đáp lại lời ông ngoại.
Chu Xung còn chưa nhận ra sự khác biệt trên sắc mặt của cháu trai mình, ông vẫn lẩm bẩm với vẻ lo lắng.
“Coi như dọn sạch dư đảng Đông gia, trong triều cũng không có một ngày bình yên. Tiên đế giữ lại Đông gia chính là muốn hạn chế một số người. Bây giờ vây cánh Đông gia không còn, đám người vốn cùng Đông gia giằng co liền tạo áp lực với bệ hạ. Đối với thư đồng nhỏ không thế lực như con, lôi kéo không được, bọn họ sẽ muốn diệt trừ triệt để.”
Lúc này, Tiết Dao lần đầu tiên hiểu rõ ràng tại sao các vị Hoàng đế cổ đại lại thích đùa giỡn với quyền lực như vậy.
Rất nhiều Hoàng đế dung túng một nhóm tham quan cùng đảng phái thanh lưu tranh quyền, còn kéo cả thái giám vào. Bên nào yếu thế liền để thái giám đi vào gây rối đục nước, để hai phe thế lực ngang nhau, như vậy liền không ai còn lại khí lực gây áp lực cho Hoàng đế.
Ví dụ, nếu Hoàng đế muốn xây dựng một cung điện hoặc một khu vườn, sẽ khiến cho các quan chức suy đoán.
Vì sao tồn tại những quan tham nhũng, tâm địa xấu xa, luôn phung phí tiền bạc tiếng xấu muôn đời? Bởi vì họ cố gắng tìm hiểu ý đồ của Hoàng đế và mang tiếng xấu thay cho Hoàng đế, mong rằng Hoàng đế sẽ coi mình như tay sai, chia sẻ ân huệ nào đó, và đạt được vinh quang suốt đời.
Thái giám cũng là người của Hoàng đế. Bọn họ có khi tự xưng “Gia”, thể hiện giống như hòa thượng đạo sĩ. Họ tỏ ra nhìn thấu sự đời và thờ ơ với việc trần tục. Dù sao bọn họ cũng bị ép tuyệt tự, cũng không thể hưởng thụ phương diện kia. Bọn họ chỉ có thể làm tâm phúc của Hoàng đế, nên được Hoàng đế tin cậy.
Cả hai loại người này đều là quân cờ của Hoàng đế.
Tiết Dao từ trước vẫn luôn không thích Lâm An đế trọng dụng vây cánh Đông gia cùng thái giám Ti Lễ. Hiện tại Duệ Vương chấp chính, một hơi diệt trừ sạch sẻ các phe phái đối nghịch, chờ Lục Tiềm lên ngôi.
Thoạt nhìn là giúp đệ đệ quét sạch triều đình, trên thực tế là muốn Lục Tiềm dùng sức bản thân tự mình giằng co với các quan viên.
Đến bước này, mới có thể nhìn ra Lâm An đế là gừng càng già càng cay. Lâm An đế không phải loại vua không biết phân biệt trung gian, đại móng heo này hiểu rõ toàn cục hơn bất kỳ ai.
Tiết Dao quả thực tâm loạn như ma. Trong triều những phe phái được gọi là thanh lưu, không thể khoan dung một thư đồng nhỏ bé như hắn, sau này nhiều con mắt nhìn chằm chằm Lục Tiềm còn chưa có bồi dưỡng được phụ tá đắc lực, sẽ có bao nhiêu khó khăn đây?
Kỳ lạ là lúc này Tiết Dao lại không lo lắng mình có thể mất đầu vì những tin đồn này, mà chỉ lo Lục Tiềm sẽ gặp khó khăn.
Lấy lại tinh thần hắn mới phát hiện ông ngoại đang gọi hắn. Tiết Dao vội vàng đáp lại:
“Ngài nói cái gì?”
“Con làm gì mà ngẩn ra vậy?”
Chu Xung vội la lên:
“Chuyện này không phải nhỏ, con hôm nay vào cung, nhanh chóng nói Ninh Vương đem Bạc Di xử lý đi. Nếu Ninh Vương không thể đứng ra xử lý, liền nhờ Duệ Vương hỗ trợ. Việc này lớn, chớ lưu lại mối họa, đêm dài lắm mộng.”
“A Dao đã rõ, ông ngoại yên tâm.”
Tiết Dao kỳ thực không biết rõ ông ngoại nói “xử lý Bạc Di” là dùng biện pháp gì. Không phải diệt khẩu chứ? Tịch phi cũng sẽ không thể nào tiếp thu nha.
Vậy hắn nói với Lục Tiềm như thế nào đây?
Bạc Di đối với Lục Tiềm mà nói giống như người thân bên nhà ngoại. Nếu như xử lý Bạc Di, cũng chỉ có thể đuổi về quê Tịch phi. Nếu như vậy Tịch phi khó mà tiếp thu. Nàng ở Đại Tề, người có thể xem là người thân đã quá ít.
Tiết Dao nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là tự mình đi tìm Bạc Di một chuyến, HunhHn786 không để cho Bạc Di bị người đe dọa liền đem việc riêng tư truyền ra ngoài.
Lục Tiềm sắp trở thành hoàng đế, còn sợ cái gì nữa?
Bạc Di đã lớn tuổi nhưng khi nhìn thấy Tiết Dao cũng sợ đến không dám ngẩng đầu lên, giống đà điểu cúi mặt thêu thùa.
Tiết Dao nói hôm nay hắn tìm Bạc Di có việc rất quan trọng.
Bạc Di giả làm người điếc, nghiêng đầu đưa lỗ tai về hướng hắn, hỏi:
“Hả?”
Tiết Dao có chút cuống lên:
“Bạc Di, việc này không thể qua loa. Bà phải phối hợp với ta. Là người nào ép hỏi bà về tiên đoán trước khi xuất chinh? Bà có nhớ không?”
Khung thêu trong tay Bạc Di rơi xuống đất, bà run rẩy đứng dậy, quỳ xuống trước mặt Tiết Dao, ngẩng đầu nói với hắn:
“Ta già rồi, sớm tiến vào quan tài sẽ cho ngài bớt việc. Nhưng ta không thể bỏ mặc nương nương cùng tiểu điện hạ.”
“Đừng nói những thứ này.”
Tiết Dao dìu Bạc Di lên, tận lực dùng vẻ mặt ôn hòa hỏi chuyện.
Kết quả rất nhanh đã hỏi ra rồi. Tiết Dao vốn phỏng đoán là người nhà họ Tiết vì trả thù hắn mới tìm Bạc Di, nhưng không phải, là một quan tứ phẩm trong Hộ Bộ.
Nói cách khác có thể là Hộ Bộ Thượng Thư ở sau lưng giở trò quỷ.
Tiết Dao không nghĩ ra chính mình thời điểm nào đắc tội quan chức Hộ Bộ. Sau đó tỉ mỉ nghĩ một chút, nghĩ đến Hộ Bộ Thượng Thư là học trò của Lý đại nhân ở Nội Các.
Cũng không phải quan hệ sư đồ thật sự, mà là Lý đại nhân là chủ khảo khi Hộ Bộ Thượng Thư đi thi khoa cử.
Ở Đại Tề, quan chủ khảo được thí sinh tôn xưng là thầy để thuận lợi vào triều làm quan không hiếm. Không ít người kết giao quan chủ khảo dùng danh nghĩa thầy trò hình thành quan hệ đôi bên cùng có lợi. Hộ Bộ Thượng Thư rất có thể chính là vì Lý đại nhân mà mạo hiểm đi thẩm vấn Bạc Di.
Lý đại nhân vốn chắc chắn ngồi vị trí Thủ Phụ, nhưng bị Chu Xung chen vào mất vị trí, ít nhiều cũng có liên quan Tiết Dao.
Bây giờ Ninh Vương sắp đăng cơ, muốn phế bỏ Chu Xung, mục tiêu phù hợp đương nhiên là Tiết Dao.
- -----------------
Tiểu kịch trường:
Cố đại hiệp: nói là người hâm mộ cuồng thực chất lại là kẻ lừa đảo tiền cơm của lão tử!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.