Chương 137: Thổ lộ
Quyển Quyển Miêu
08/06/2024
Dù là ai đứng sau màn thì vấn đề của Bạc Di cũng phải được giải quyết trước.
Bạc Di đối với Tịch Thái Phi trung thành tuyệt đối, chỉ tiếc không có đầu óc gì. Bán đứng Tiết Dao là bởi vì quan hộ bộ kia hù dọa, nói có người hoài nghi Tịch Thái Phi sai khiến người nói những lời mê hoặc tiên đế.
Nếu như Tiết Dao thừa nhận tội danh chủ mưu đưa ra lời nói mê hoặc tiên đế nhằm thay đổi người thừa kế thành Ninh Vương, vậy thì nhất định mẹ con Ninh Vương cũng khó thoát bị liên lụy. Không thì hắn phí thời gian là một thư đồng làm cái gì?
Vì vậy, cho dù có đổ mọi tội lỗi cho Tiết Dao thì mẹ con Ninh Vương cũng không thể thoát khỏi can hệ.
Hắn đem những đạo lý này giảng giải cho Bạc Di nghe.
Có rất nhiều suy đoán về việc tại sao tiên đế lập Ninh Vương thành Thái tử, cũng không ai có thể đưa ra câu trả lời chính xác. Tuy nhiên, chuyện này nhất định là do ý định của chính tiên đế, không phải do người khác làm ảnh hưởng.
Cũng chỉ có xuất phát từ chính ý nguyện của tiên đế, Ninh Vương kế thừa mới danh chính ngôn thuận.
Bạc Di gật đầu liên tục nói mình đã hiểu, sau đó quỳ xuống nói rằng mình thật ngu ngốc và cầu xin Tiết Dao tha thứ.
Tiết Dao dìu Bạc Di đứng lên, và nói vì để cho Lục Tiềm thuận lợi đăng cơ, tạm thời để Duệ Vương sắp xếp người bảo vệ thần miếu. Chưa được cho phép, những người không có liên quan không được đi vào thần miếu, để tránh có thêm quan chức lợi dụng sơ hở.
Phương pháp này nghe có vẻ hơi giống giam lỏng, nhưng chỉ kéo dài vài tháng. Tiết Dao cảm thấy làm như vậy sẽ khiến Tịch Thái Phi dễ chấp nhận hơn. Bạc Di cũng đồng ý. HunhHn786
Làm xong việc, Tiết Dao liền đi thư phòng tìm bọn trẻ.
Bởi vì đến sớm, Tiết Dao ở cửa thư phòng chờ giây lát, mới nghe thấy ngoài sân truyền báo Ninh Vương giá lâm.
Bình thường lúc này, Tiết Dao đã vui vẻ ôm bình sữa chờ bé mập mạp vào cửa. Ngày hôm nay lại không giống như vậy. Một khắc trước còn bận tâm vì chuyện Bạc Di, lúc này trong đầu đã bắt đầu tự động chiếu lại cảnh hôn tối hôm qua.
Trước khi Lục Tiềm vào cửa, Tiết Dao suy nghĩ: từ chối Long Ngạo Thiên tỏ tình, còn có thể sống chung hòa bình không?
Lục Tiềm vào cửa, Tiết Dao nhanh chóng chỉnh lại quần áo cùng kiểu tóc, sau đó ưu nhã quay đầu, dùng ánh mắt lơ đãng nhìn về phía Lục Tiềm.
Trong suy nghĩ của Tiết Dao bản thân hắn chính là: bình tĩnh tự nhiên đúng khí chất nam nhân.
Trong mắt Lục Tiềm, Tiết thư đồng chính là mặt gấu trúc.
“Đôi mắt bị làm sao vậy?”
Lục Tiềm hỏi vành mắt đen của thư đồng.
“Làm sao chứ? Mắt ta thì làm sao?”
Người quan tâm đến ngoại hình của mình hơn bình thường, Tiết Dao lo lắng chạm vào mặt mình, sờ sờ đôi mắt, quay người nói với cung nữ muốn một cái gương. HunhHn786 Nhìn vào gương, hắn phát hiện quầng thâm dưới mắt đậm như lớp trang điểm màu khói.
“Tối hôm qua ngủ không ngon.”
Tiết Dao rất không hài lòng với bộ dạng của bản thân lúc này, nhưng vẫn giả vờ không quan tâm. Hắn dùng đôi mắt gấu trúc hờ hững nhìn Lục Tiềm:
“Không có sao cả, buổi trưa nghỉ một lát là tốt rồi.”
“Ngủ không ngon?”
Lục Tiềm nghiêng đầu đánh giá thư đồng:
“Bởi vì từ chối Điện hạ thấy có lỗi sao?”
“Không phải.”
“Đổi ý vẫn còn kịp.”
“Không đổi ý.”
Tiết Dao trợn to đôi mắt gấu trúc kiên định nói:
“Không phải đã nói xem như chưa phát sinh chuyện gì sao?”
Lục Tiềm gật đầu:
“Ngươi có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”
“Vậy còn Điện hạ?”
“Đã xảy ra chính là đã xảy ra.”
“Ngài làm như vậy khiến ta rất áy náy.”
Tiết Dao phản đối.
“Vậy thì đổi ý đi.”
Lục Tiềm nở nụ cười tà ác vô cùng.
“...”
Tiết Dao phát hiện không đúng lắm.
Bad boy vốn không có ý định buông tha hắn, chỉ là không muốn hắn phản ứng quá mức và chống cự nên cũng không quá dồn ép.
“Tối hôm qua rõ ràng nói xong rồi.”
Tiết Dao cau mày nói.
“Nếu Điện hạ muốn nuốt lời, vậy ta đành phải nói lời từ biệt.”
“Từ biệt?”
“Đúng vậy.”
Lục Tiềm nghi ngờ hỏi:
“Từ biệt không cần tới Điện hạ cho phép?”
Tiết Dao nghĩ một chút, nói:
“... Ta cần...”
Lục Tiềm mỉm cười:
“Dao Dao cảm thấy Điện hạ cho phép sao?”
“...”
Dao Dao cảm thấy tính cách đen tối của Điện hạ đã rõ ràng.
“Điện hạ sẽ không làm người khác khó chịu.”
Lục Tiêu đúng vào lúc này đi vào cửa.
Vừa vào thư phòng, Lục Tiềm và Tiết Dao liền ngừng nói chuyện, cùng quay đầu nhìn về phía hắn.
Sắc mặt Lục Tiêu tái nhợt.
Thất đệ cùng A Dao vì sao dùng ánh mắt dữ dằn mà nhìn ta?
Lẽ nào tội ác bá vương ăn không trả tiền đã truyền khắp kinh thành?
Lục Tiềm cảnh giác chau mày nhìn đôi mắt gấu trúc thứ hai.
Quầng thâm dưới mắt Lục ca rất đáng nghi!
Hắn quay đầu nhìn quầng thâm dưới mắt thư đồng.
“Các ngươi tối hôm qua làm cái gì?”
Lục Tiềm nghi ngờ hỏi hai con gấu trúc.
“Không làm gì cả.”
Lục Tiêu và Tiết Dao đồng thanh trả lời cùng một câu, đều rất chột dạ.
Ánh mắt Lục Tiềm sắc bén hơn.
Tiết Dao nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, quay đầu nói xin lỗi bảo bảo ấm áp:
“Xin lỗi Điện hạ. À không, A... A Tiêu, tối hôm qua cùng ngài tách ra, ta đã đi về phủ trước.”
Lục Tiêu thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra tội ác vẫn chưa có bị bại lộ!
“Không có chuyện gì, ta cũng trực tiếp hồi cung.”
“A.... Tiêu.....?”
Nghe thấy thư đồng nhà mình có cách gọi lục ca khác trước, biểu tình Lục Tiềm phảng phất một hơi ăn ba mươi bát đậu phụ hầm sở trường của sư phụ Kiếm Thánh. Hắn đang nôn mửa kề cận cái chết cố gắng giãy giụa.
“Là ta yêu cầu A Dao gọi như vậy.”
Tội ác chưa bị bại lộ, bảo bảo ấm áp ngay lập tức lấy lại sức sống và cảm thấy rất sảng khoái trước ánh mắt chua chát của thất đệ. Vì vậy không nhịn được nhếch khóe miệng lên, hắn ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới trước mặt thất đệ, đắc ý nói:
“Có phải là rất hay không? A Tiêu, A Dao, cùng với Tiểu Ngốc Dưa thất đệ.”
Hệ thống thông báo:
“Độ chua của bạo quân giá trị 79. Vượt quá 100 khả năng gây nên chuyện máu me. Yêu cầu kí chủ nâng cao đề phòng.”
“Ngài lại nói giỡn, ha ha ha ha!”
Tiết Dao chạy như bay chắn giữ bảo bảo ấm áp và bé mập mạp!
Lục Tiềm nguy hiểm cúi đầu chất vấn thư đồng:
“Tiểu Ngốc Dưa?”
Lục ca cùng Dao Dao ngốc lén lút miệt thị Điện hạ!
“Dĩ nhiên không phải!”
Tiết Dao nghiêm túc dỗ dành.
“Điện hạ thông minh hơn người, không một chút ngốc.”
Bảo bảo ấm áp không nể mặt chút nào cười nhạo một tiếng.
“Tiên sinh sắp tới, ngồi đi, A Dao.”
“Vâng, Điện hạ.”
Tiết Dao qua loa mà đáp lại, quay đầu tiếp tục dỗ dành đứa trẻ phản nghịch.
Lục Tiêu sau khi ngồi xuống nhắc nhở A Dao:
“Phải nói 'được rồi A Tiêu'.”
Hệ thống thông báo:
“Độ chua của bạo quân giá trị 83. Yêu cầu ký chủ có biện pháp phòng ngừa kịp thời.”
Tiết Dao vội vàng ngồi gần Lục Tiềm, cách xa bảo bảo ấm áp một chút, mở sách ra nói:
“Hôm nay học bài nào?”
“A Tiêu, A Dao.”
Ánh mắt Lục Tiềm hàn khí bức người.
“Vì sao dùng tên tạo thành một từ có ý nghĩa?”
“Trùng hợp mà thôi!”
“Gia muốn trùng hợp.”
“Vậy gọi Điện hạ là A Tiềm nhé?”
Lục Tiềm cúi đầu suy tư.
Tên này căn bản không thể ghép với tên Dao Dao thành từ có ý nghĩa.
Hệ thống thông báo:
“Độ chua của bạo quân giá trị 84. Ký chủ cân nhắc biện pháp đề phòng.”
“Vậy Điện hạ muốn gọi tên gì!”
Tiết Dao bị doạ toát mồ hôi một đầu, lấy tên chữ của Lục Tiềm ra thử nghiệm:
“Gọi A Uyên được chứ? Cái tên này cũng rất dễ nghe.”
Bé mập mạp họ Lục, tên Tiềm, tên chữ Ly Uyên, chính là “tiềm long tại uyên, đằng tất cửu thiên” ý là con rồng ẩn trong vực sâu, và nó sẽ bay lên trời. Cái tên rất phù hợp khí chất Long Ngạo Thiên. Nhưng mà tên này vẫn không thể ghép với tên Dao Dao thành từ có ý nghĩa. Không phù hợp, giá trị độ chua không giảm xuống được.
Bảo bảo ấm áp còn ngồi bàn sau tưới dầu lên lửa:
“Sao không gọi thất đệ là A Ly? Ly Dao, nghĩa là cách xa.”
“Độ chua của bạo quân giá trị 91. Ký chủ đề phòng nguy hiểm.”
“Ngài đừng nói nữa!”
Tiết Dao quay đầu ngăn cản Lục Tiêu bỏ đá xuống giếng.
Nếu là trước đây, Lục Tiêu nhất định sẽ thu tay lại, nhưng bây giờ Lục Tiêu đã lập địa thành ma, không chỉ không thu tay lại, còn muốn chọc tức thất đệ.
May mắn tiên sinh tới, hai huynh đệ tạm thời đình chiến.
Bảo bảo ấm áp nhất định là xảy ra trục trặc gì đó!
Tiết Dao nghĩ thầm.
Tiểu tử này giai đoạn nổi loạn tới cũng quá muộn. Tại sao đột nhiên trở nên nghịch ngợm như vậy? Từ trước đến nay rõ ràng hắn rất thương thất đệ mà!
Nhất định phải hỏi cho rõ!
Trước giờ nghỉ trưa, Tiết Dao cùng Lục Tiêu đi phòng khác nói chuyện một chút.
“Điện hạ, gần đây ngài xảy ra chuyện gì vậy?”
“Gọi ta A Tiêu.”
“Thất điện hạ không thích ta gọi như vậy.”
“Nhưng ta thích. A Dao, thiên hạ này bây giờ còn chưa phải của thất đệ, ngay cả gọi ta như thế nào cũng phải thuận theo ý của hắn sao?”
“Không phải...”
Tiết Dao cau mày.
“Sao ta cảm giác ngài gần đây cố ý gây sự với đệ đệ của ngài?”
“Ngươi muốn biết tại sao không?”
Lục Tiêu vẻ mặt nghiêm túc.
“Dĩ nhiên muốn.”
“Vậy ngươi hứa với ta trước.”
Lục Tiêu nói.
“Bất luận là lý do gì cũng không thể bởi vì vậy mà chán ghét ta, trốn tránh ta.”
“Ta sẽ không chán ghét ngài, không ai chán ghét ngài, ngài là người tốt tính nhất mà ta từng gặp đến bây giờ.”
Lục Tiêu sững sờ, ánh mắt tối sầm lại:
“Không còn nữa.”
“Tại sao?”
“Ta là đã làm chuyện xấu.”
Lục Tiêu tối hôm qua bá vương ăn không trả tiền, làm hại một người vô tội biến thành ăn mày.
“Tại sao nói như vậy?”
“Mặc kệ tại sao...”
Lục Tiêu nhìn Tiết Dao.
“Ngươi có thể chấp nhận ta không phải người tốt sao?”
“Vậy phải xem không tốt bao nhiêu.”
Tiết Dao nghi ngờ nhìn chằm chằm bảo bảo ấm áp:
“Nếu ngài cố ý bắt nạt Thất điện hạ...”
“Ta không có bắt nạt hắn!”
Lục Tiêu cau mày.
“Là hắn bắt nạt ta, hắn muốn cướp đi tất cả!”
Tiết Dao mở to mắt:
“Cướp đi cái gì?”
Bé mập mạp nhà ta chỉ có lượng ăn khá lớn mà thôi. Chỉ hơi quá đáng ăn mất hai phần đùi gà của người mà thôi!
Lục Tiêu đầy oan ức nói:
“Hắn muốn cướp ngươi.”
Ngươi là tất cả trong cuộc sống cô đơn của ta!
“Ta?”
Lục Tiêu gật gật đầu:
“A Dao, ngày đó ta nói thất đệ 'hồ đồ', thật ra là bởi vì hắn nói với ta hắn muốn cưới ngươi.”
Đôi mắt Tiết Dao trợn to, rất nhanh lại khôi phục trấn định, cười ha hả nói:
“Ta nghe nói Thất điện hạ cũng từng cưới qua một con thỏ.”
“Hắn nghiêm túc.”
Lục Tiêu trịnh trọng nhìn Tiết Dao.
“Ta sẽ không để cho hắn cưới ngươi, ngươi là của
ta.”
“Bằng hữu tốt.”
Tiết Dao theo bản năng giúp bảo bảo ấm áp bổ sung câu nói trọn vẹn.
“Không phải bằng hữu.”
Lục Tiêu phủ nhận.
“Ta thích ngươi. A Dao, ta không muốn kết hôn cũng là bởi vì ngươi. Có ngươi làm bạn một đời như vậy đủ rồi, người khác ta đều không muốn.”
Tiết Dao đã hóa đá.
Đây rốt cuộc là cái thứ phá hoại nhân sinh gì?
Mỗi ngày nhận được một lời thổ lộ của một vị Vương gia?
Hắn lấy nhầm kịch bản Mary Sue sao?
“Điện hạ...”
Tiết Dao ngây ngốc nhìn bảo bảo ấm áp.
“A Tiêu.”
Lục Tiêu kiên trì yêu cầu Tiết Dao đổi cách gọi.
Tiết Dao vẻ mặt tuyệt vọng:
“Không hẳn cần phải là loại tình cảm kia mới có thể ở cùng nhau một đời. Hai chúng ta chỉ là...”
Cửa bỗng nhiên bị người đẩy ra.
“Dao Dao?”
Tiết Dao thấy là Lục Tiềm tìm tới, lo lắng độ chua tăng giá trị, vội vàng nghênh đón cười nói:
“Điện hạ nhanh đi nghỉ một lát, buổi chiều còn phải luyện kiếm đó.”
“Muốn nghỉ bao lâu?”
Ngoài cửa truyền đến giọng nói lười biếng của Cố Thanh Viễn.
“Cố mỗ liền đứng ở đây nhìn các ngươi nghỉ ngơi.”
Tiết Dao sững sờ, ló đầu nhìn ra phía ngoài cửa:
“Cố đại hiệp đã đến? Không phải nói cuối tháng mới tới sao? Vì sao...”
“Rầm!”
Phía sau vang lên âm thanh rất lớn.
Tiết Dao cùng Lục Tiềm đồng thời quay đầu nhìn phía trong phòng.
Đã không thấy Lục Tiêu.
Tiết Dao nhìn bốn phía, phát hiện Lục Tiêu ôm đầu trốn ở dưới bàn.
“Ngài làm cái gì vậy?”
Tiết Dao thấy hắn sắc mặt trắng bệch, đi tới xem.
Lục Tiêu sợ đến mức xua tay bảo bọn họ nhanh chóng ra ngoài và đóng cửa lại!
“Nạn nhân” đến cung để báo thù, đại ác quỷ Lục Tiêu trốn dưới gầm bàn.
“Đi ra đi lục ca.”
Lục Tiềm cũng không có bởi vì thư đồng ngắt lời, mà quên lục ca làm ác kéo thư đồng đi gặp riêng. Thần sắc lãnh khốc hắn nhìn chằm chằm lục ca dưới bàn.
“Chúng ta hãy quyết đấu một trận đi.”
Bạc Di đối với Tịch Thái Phi trung thành tuyệt đối, chỉ tiếc không có đầu óc gì. Bán đứng Tiết Dao là bởi vì quan hộ bộ kia hù dọa, nói có người hoài nghi Tịch Thái Phi sai khiến người nói những lời mê hoặc tiên đế.
Nếu như Tiết Dao thừa nhận tội danh chủ mưu đưa ra lời nói mê hoặc tiên đế nhằm thay đổi người thừa kế thành Ninh Vương, vậy thì nhất định mẹ con Ninh Vương cũng khó thoát bị liên lụy. Không thì hắn phí thời gian là một thư đồng làm cái gì?
Vì vậy, cho dù có đổ mọi tội lỗi cho Tiết Dao thì mẹ con Ninh Vương cũng không thể thoát khỏi can hệ.
Hắn đem những đạo lý này giảng giải cho Bạc Di nghe.
Có rất nhiều suy đoán về việc tại sao tiên đế lập Ninh Vương thành Thái tử, cũng không ai có thể đưa ra câu trả lời chính xác. Tuy nhiên, chuyện này nhất định là do ý định của chính tiên đế, không phải do người khác làm ảnh hưởng.
Cũng chỉ có xuất phát từ chính ý nguyện của tiên đế, Ninh Vương kế thừa mới danh chính ngôn thuận.
Bạc Di gật đầu liên tục nói mình đã hiểu, sau đó quỳ xuống nói rằng mình thật ngu ngốc và cầu xin Tiết Dao tha thứ.
Tiết Dao dìu Bạc Di đứng lên, và nói vì để cho Lục Tiềm thuận lợi đăng cơ, tạm thời để Duệ Vương sắp xếp người bảo vệ thần miếu. Chưa được cho phép, những người không có liên quan không được đi vào thần miếu, để tránh có thêm quan chức lợi dụng sơ hở.
Phương pháp này nghe có vẻ hơi giống giam lỏng, nhưng chỉ kéo dài vài tháng. Tiết Dao cảm thấy làm như vậy sẽ khiến Tịch Thái Phi dễ chấp nhận hơn. Bạc Di cũng đồng ý. HunhHn786
Làm xong việc, Tiết Dao liền đi thư phòng tìm bọn trẻ.
Bởi vì đến sớm, Tiết Dao ở cửa thư phòng chờ giây lát, mới nghe thấy ngoài sân truyền báo Ninh Vương giá lâm.
Bình thường lúc này, Tiết Dao đã vui vẻ ôm bình sữa chờ bé mập mạp vào cửa. Ngày hôm nay lại không giống như vậy. Một khắc trước còn bận tâm vì chuyện Bạc Di, lúc này trong đầu đã bắt đầu tự động chiếu lại cảnh hôn tối hôm qua.
Trước khi Lục Tiềm vào cửa, Tiết Dao suy nghĩ: từ chối Long Ngạo Thiên tỏ tình, còn có thể sống chung hòa bình không?
Lục Tiềm vào cửa, Tiết Dao nhanh chóng chỉnh lại quần áo cùng kiểu tóc, sau đó ưu nhã quay đầu, dùng ánh mắt lơ đãng nhìn về phía Lục Tiềm.
Trong suy nghĩ của Tiết Dao bản thân hắn chính là: bình tĩnh tự nhiên đúng khí chất nam nhân.
Trong mắt Lục Tiềm, Tiết thư đồng chính là mặt gấu trúc.
“Đôi mắt bị làm sao vậy?”
Lục Tiềm hỏi vành mắt đen của thư đồng.
“Làm sao chứ? Mắt ta thì làm sao?”
Người quan tâm đến ngoại hình của mình hơn bình thường, Tiết Dao lo lắng chạm vào mặt mình, sờ sờ đôi mắt, quay người nói với cung nữ muốn một cái gương. HunhHn786 Nhìn vào gương, hắn phát hiện quầng thâm dưới mắt đậm như lớp trang điểm màu khói.
“Tối hôm qua ngủ không ngon.”
Tiết Dao rất không hài lòng với bộ dạng của bản thân lúc này, nhưng vẫn giả vờ không quan tâm. Hắn dùng đôi mắt gấu trúc hờ hững nhìn Lục Tiềm:
“Không có sao cả, buổi trưa nghỉ một lát là tốt rồi.”
“Ngủ không ngon?”
Lục Tiềm nghiêng đầu đánh giá thư đồng:
“Bởi vì từ chối Điện hạ thấy có lỗi sao?”
“Không phải.”
“Đổi ý vẫn còn kịp.”
“Không đổi ý.”
Tiết Dao trợn to đôi mắt gấu trúc kiên định nói:
“Không phải đã nói xem như chưa phát sinh chuyện gì sao?”
Lục Tiềm gật đầu:
“Ngươi có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”
“Vậy còn Điện hạ?”
“Đã xảy ra chính là đã xảy ra.”
“Ngài làm như vậy khiến ta rất áy náy.”
Tiết Dao phản đối.
“Vậy thì đổi ý đi.”
Lục Tiềm nở nụ cười tà ác vô cùng.
“...”
Tiết Dao phát hiện không đúng lắm.
Bad boy vốn không có ý định buông tha hắn, chỉ là không muốn hắn phản ứng quá mức và chống cự nên cũng không quá dồn ép.
“Tối hôm qua rõ ràng nói xong rồi.”
Tiết Dao cau mày nói.
“Nếu Điện hạ muốn nuốt lời, vậy ta đành phải nói lời từ biệt.”
“Từ biệt?”
“Đúng vậy.”
Lục Tiềm nghi ngờ hỏi:
“Từ biệt không cần tới Điện hạ cho phép?”
Tiết Dao nghĩ một chút, nói:
“... Ta cần...”
Lục Tiềm mỉm cười:
“Dao Dao cảm thấy Điện hạ cho phép sao?”
“...”
Dao Dao cảm thấy tính cách đen tối của Điện hạ đã rõ ràng.
“Điện hạ sẽ không làm người khác khó chịu.”
Lục Tiêu đúng vào lúc này đi vào cửa.
Vừa vào thư phòng, Lục Tiềm và Tiết Dao liền ngừng nói chuyện, cùng quay đầu nhìn về phía hắn.
Sắc mặt Lục Tiêu tái nhợt.
Thất đệ cùng A Dao vì sao dùng ánh mắt dữ dằn mà nhìn ta?
Lẽ nào tội ác bá vương ăn không trả tiền đã truyền khắp kinh thành?
Lục Tiềm cảnh giác chau mày nhìn đôi mắt gấu trúc thứ hai.
Quầng thâm dưới mắt Lục ca rất đáng nghi!
Hắn quay đầu nhìn quầng thâm dưới mắt thư đồng.
“Các ngươi tối hôm qua làm cái gì?”
Lục Tiềm nghi ngờ hỏi hai con gấu trúc.
“Không làm gì cả.”
Lục Tiêu và Tiết Dao đồng thanh trả lời cùng một câu, đều rất chột dạ.
Ánh mắt Lục Tiềm sắc bén hơn.
Tiết Dao nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, quay đầu nói xin lỗi bảo bảo ấm áp:
“Xin lỗi Điện hạ. À không, A... A Tiêu, tối hôm qua cùng ngài tách ra, ta đã đi về phủ trước.”
Lục Tiêu thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra tội ác vẫn chưa có bị bại lộ!
“Không có chuyện gì, ta cũng trực tiếp hồi cung.”
“A.... Tiêu.....?”
Nghe thấy thư đồng nhà mình có cách gọi lục ca khác trước, biểu tình Lục Tiềm phảng phất một hơi ăn ba mươi bát đậu phụ hầm sở trường của sư phụ Kiếm Thánh. Hắn đang nôn mửa kề cận cái chết cố gắng giãy giụa.
“Là ta yêu cầu A Dao gọi như vậy.”
Tội ác chưa bị bại lộ, bảo bảo ấm áp ngay lập tức lấy lại sức sống và cảm thấy rất sảng khoái trước ánh mắt chua chát của thất đệ. Vì vậy không nhịn được nhếch khóe miệng lên, hắn ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới trước mặt thất đệ, đắc ý nói:
“Có phải là rất hay không? A Tiêu, A Dao, cùng với Tiểu Ngốc Dưa thất đệ.”
Hệ thống thông báo:
“Độ chua của bạo quân giá trị 79. Vượt quá 100 khả năng gây nên chuyện máu me. Yêu cầu kí chủ nâng cao đề phòng.”
“Ngài lại nói giỡn, ha ha ha ha!”
Tiết Dao chạy như bay chắn giữ bảo bảo ấm áp và bé mập mạp!
Lục Tiềm nguy hiểm cúi đầu chất vấn thư đồng:
“Tiểu Ngốc Dưa?”
Lục ca cùng Dao Dao ngốc lén lút miệt thị Điện hạ!
“Dĩ nhiên không phải!”
Tiết Dao nghiêm túc dỗ dành.
“Điện hạ thông minh hơn người, không một chút ngốc.”
Bảo bảo ấm áp không nể mặt chút nào cười nhạo một tiếng.
“Tiên sinh sắp tới, ngồi đi, A Dao.”
“Vâng, Điện hạ.”
Tiết Dao qua loa mà đáp lại, quay đầu tiếp tục dỗ dành đứa trẻ phản nghịch.
Lục Tiêu sau khi ngồi xuống nhắc nhở A Dao:
“Phải nói 'được rồi A Tiêu'.”
Hệ thống thông báo:
“Độ chua của bạo quân giá trị 83. Yêu cầu ký chủ có biện pháp phòng ngừa kịp thời.”
Tiết Dao vội vàng ngồi gần Lục Tiềm, cách xa bảo bảo ấm áp một chút, mở sách ra nói:
“Hôm nay học bài nào?”
“A Tiêu, A Dao.”
Ánh mắt Lục Tiềm hàn khí bức người.
“Vì sao dùng tên tạo thành một từ có ý nghĩa?”
“Trùng hợp mà thôi!”
“Gia muốn trùng hợp.”
“Vậy gọi Điện hạ là A Tiềm nhé?”
Lục Tiềm cúi đầu suy tư.
Tên này căn bản không thể ghép với tên Dao Dao thành từ có ý nghĩa.
Hệ thống thông báo:
“Độ chua của bạo quân giá trị 84. Ký chủ cân nhắc biện pháp đề phòng.”
“Vậy Điện hạ muốn gọi tên gì!”
Tiết Dao bị doạ toát mồ hôi một đầu, lấy tên chữ của Lục Tiềm ra thử nghiệm:
“Gọi A Uyên được chứ? Cái tên này cũng rất dễ nghe.”
Bé mập mạp họ Lục, tên Tiềm, tên chữ Ly Uyên, chính là “tiềm long tại uyên, đằng tất cửu thiên” ý là con rồng ẩn trong vực sâu, và nó sẽ bay lên trời. Cái tên rất phù hợp khí chất Long Ngạo Thiên. Nhưng mà tên này vẫn không thể ghép với tên Dao Dao thành từ có ý nghĩa. Không phù hợp, giá trị độ chua không giảm xuống được.
Bảo bảo ấm áp còn ngồi bàn sau tưới dầu lên lửa:
“Sao không gọi thất đệ là A Ly? Ly Dao, nghĩa là cách xa.”
“Độ chua của bạo quân giá trị 91. Ký chủ đề phòng nguy hiểm.”
“Ngài đừng nói nữa!”
Tiết Dao quay đầu ngăn cản Lục Tiêu bỏ đá xuống giếng.
Nếu là trước đây, Lục Tiêu nhất định sẽ thu tay lại, nhưng bây giờ Lục Tiêu đã lập địa thành ma, không chỉ không thu tay lại, còn muốn chọc tức thất đệ.
May mắn tiên sinh tới, hai huynh đệ tạm thời đình chiến.
Bảo bảo ấm áp nhất định là xảy ra trục trặc gì đó!
Tiết Dao nghĩ thầm.
Tiểu tử này giai đoạn nổi loạn tới cũng quá muộn. Tại sao đột nhiên trở nên nghịch ngợm như vậy? Từ trước đến nay rõ ràng hắn rất thương thất đệ mà!
Nhất định phải hỏi cho rõ!
Trước giờ nghỉ trưa, Tiết Dao cùng Lục Tiêu đi phòng khác nói chuyện một chút.
“Điện hạ, gần đây ngài xảy ra chuyện gì vậy?”
“Gọi ta A Tiêu.”
“Thất điện hạ không thích ta gọi như vậy.”
“Nhưng ta thích. A Dao, thiên hạ này bây giờ còn chưa phải của thất đệ, ngay cả gọi ta như thế nào cũng phải thuận theo ý của hắn sao?”
“Không phải...”
Tiết Dao cau mày.
“Sao ta cảm giác ngài gần đây cố ý gây sự với đệ đệ của ngài?”
“Ngươi muốn biết tại sao không?”
Lục Tiêu vẻ mặt nghiêm túc.
“Dĩ nhiên muốn.”
“Vậy ngươi hứa với ta trước.”
Lục Tiêu nói.
“Bất luận là lý do gì cũng không thể bởi vì vậy mà chán ghét ta, trốn tránh ta.”
“Ta sẽ không chán ghét ngài, không ai chán ghét ngài, ngài là người tốt tính nhất mà ta từng gặp đến bây giờ.”
Lục Tiêu sững sờ, ánh mắt tối sầm lại:
“Không còn nữa.”
“Tại sao?”
“Ta là đã làm chuyện xấu.”
Lục Tiêu tối hôm qua bá vương ăn không trả tiền, làm hại một người vô tội biến thành ăn mày.
“Tại sao nói như vậy?”
“Mặc kệ tại sao...”
Lục Tiêu nhìn Tiết Dao.
“Ngươi có thể chấp nhận ta không phải người tốt sao?”
“Vậy phải xem không tốt bao nhiêu.”
Tiết Dao nghi ngờ nhìn chằm chằm bảo bảo ấm áp:
“Nếu ngài cố ý bắt nạt Thất điện hạ...”
“Ta không có bắt nạt hắn!”
Lục Tiêu cau mày.
“Là hắn bắt nạt ta, hắn muốn cướp đi tất cả!”
Tiết Dao mở to mắt:
“Cướp đi cái gì?”
Bé mập mạp nhà ta chỉ có lượng ăn khá lớn mà thôi. Chỉ hơi quá đáng ăn mất hai phần đùi gà của người mà thôi!
Lục Tiêu đầy oan ức nói:
“Hắn muốn cướp ngươi.”
Ngươi là tất cả trong cuộc sống cô đơn của ta!
“Ta?”
Lục Tiêu gật gật đầu:
“A Dao, ngày đó ta nói thất đệ 'hồ đồ', thật ra là bởi vì hắn nói với ta hắn muốn cưới ngươi.”
Đôi mắt Tiết Dao trợn to, rất nhanh lại khôi phục trấn định, cười ha hả nói:
“Ta nghe nói Thất điện hạ cũng từng cưới qua một con thỏ.”
“Hắn nghiêm túc.”
Lục Tiêu trịnh trọng nhìn Tiết Dao.
“Ta sẽ không để cho hắn cưới ngươi, ngươi là của
ta.”
“Bằng hữu tốt.”
Tiết Dao theo bản năng giúp bảo bảo ấm áp bổ sung câu nói trọn vẹn.
“Không phải bằng hữu.”
Lục Tiêu phủ nhận.
“Ta thích ngươi. A Dao, ta không muốn kết hôn cũng là bởi vì ngươi. Có ngươi làm bạn một đời như vậy đủ rồi, người khác ta đều không muốn.”
Tiết Dao đã hóa đá.
Đây rốt cuộc là cái thứ phá hoại nhân sinh gì?
Mỗi ngày nhận được một lời thổ lộ của một vị Vương gia?
Hắn lấy nhầm kịch bản Mary Sue sao?
“Điện hạ...”
Tiết Dao ngây ngốc nhìn bảo bảo ấm áp.
“A Tiêu.”
Lục Tiêu kiên trì yêu cầu Tiết Dao đổi cách gọi.
Tiết Dao vẻ mặt tuyệt vọng:
“Không hẳn cần phải là loại tình cảm kia mới có thể ở cùng nhau một đời. Hai chúng ta chỉ là...”
Cửa bỗng nhiên bị người đẩy ra.
“Dao Dao?”
Tiết Dao thấy là Lục Tiềm tìm tới, lo lắng độ chua tăng giá trị, vội vàng nghênh đón cười nói:
“Điện hạ nhanh đi nghỉ một lát, buổi chiều còn phải luyện kiếm đó.”
“Muốn nghỉ bao lâu?”
Ngoài cửa truyền đến giọng nói lười biếng của Cố Thanh Viễn.
“Cố mỗ liền đứng ở đây nhìn các ngươi nghỉ ngơi.”
Tiết Dao sững sờ, ló đầu nhìn ra phía ngoài cửa:
“Cố đại hiệp đã đến? Không phải nói cuối tháng mới tới sao? Vì sao...”
“Rầm!”
Phía sau vang lên âm thanh rất lớn.
Tiết Dao cùng Lục Tiềm đồng thời quay đầu nhìn phía trong phòng.
Đã không thấy Lục Tiêu.
Tiết Dao nhìn bốn phía, phát hiện Lục Tiêu ôm đầu trốn ở dưới bàn.
“Ngài làm cái gì vậy?”
Tiết Dao thấy hắn sắc mặt trắng bệch, đi tới xem.
Lục Tiêu sợ đến mức xua tay bảo bọn họ nhanh chóng ra ngoài và đóng cửa lại!
“Nạn nhân” đến cung để báo thù, đại ác quỷ Lục Tiêu trốn dưới gầm bàn.
“Đi ra đi lục ca.”
Lục Tiềm cũng không có bởi vì thư đồng ngắt lời, mà quên lục ca làm ác kéo thư đồng đi gặp riêng. Thần sắc lãnh khốc hắn nhìn chằm chằm lục ca dưới bàn.
“Chúng ta hãy quyết đấu một trận đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.