Chương 73: Sính lễ hỏi cưới
Quyển Quyển Miêu
04/04/2023
Vừa nghe tôi bảo cần một giọt máu, Lương Ân không hỏi nhiều thêm đã tự động trích ra.
Thậm chí hắn còn hỏi: "Có cần là máu đầu tim không?"
"Không cần! Một giọt máu bình thường thôi!" Tôi hoảng hốt ngăn lại, sợ hắn thật sự rút máu đầu tim ra.
Ai chẳng biết máu đầu tim muốn lấy cực kỳ đau, hơn nữa còn liên hệ mật thiết với bản thân người tu sĩ. Nếu rơi vào tay kẻ có ý đồ xấu thì có thể khiến tu sĩ kia chết đi sống lại trăm lần cũng được. Tôi từng nghe Man Di kể những ma tu theo dòng huyết tu đều rút máu đầu tim từ tu sĩ khác để bồi bổ cho bản thân.
Vì thế Lương Ân chỉ rút một giọt máu từ đầu ngón tay, dùng linh lực của bản thân bọc lấy nó để không rơi vỡ hay khô đi. Theo lời hướng dẫn của Mộng Kính, tôi chạm tay vào viên máu, nó ngay lập tức chui vào trong cơ thể tôi biến mất không còn dấu vết.
Mộng Kính hiếm khi im ắng đến vậy. Tôi đến sốt ruột thay: "Sao rồi?"
"Ta có thể xác định rằng trong người ngươi có chảy cùng huyết mạch giống hắn." Nó nói, "Tuy rằng hơi thở cực kỳ loãng nhưng ta nhận ra được sự đồng điệu."
"Ý ngươi là thế nào?" Tôi không hiểu nó đang nói gì, "Chẳng lẽ ta cũng có huyết mạch Cổ Thần?"
"Thật ra có việc này ta chưa nói với ngươi." Mộng Kính ấp úng, "Ban đầu ta nương nhờ làm mắt của ngươi quả thật chỉ để rời khỏi bí cảnh Ly Lan. Thế nhưng sau khi cư ngụ vào rồi ta cảm giác huyết mạch của ngươi vô cùng có lợi cho việc tu luyện. Ngươi cũng có thể thấy so với hồi mới gặp thì linh thức của ta đã thông minh hơn rất nhiều... ặc, quên mất, ngươi không nhớ chuyện lúc trước."
"Có điều khi đó ta không biết huyết mạch này là gì, suốt thời gian qua cũng không liên tưởng đến Cổ Ma và Cổ Thần. Nói thật thì huyết mạch truyền thừa trên đời có rất nhiều, kiến thức của ta rất hữu hạn, chỉ đủ để biết nó có lợi cho việc tu hành của ta hay không mà thôi." Mộng Kính ảo não tiếp tục, "Mãi đến khi ngươi và Lương Ân bàn tới chuyện ai nợ ai, ta liên tưởng đến huyết mạch kỳ lạ trong cơ thể ngươi, cộng thêm những chuyện trước kia khiến ta đánh liều đoán rằng nói không chừng... mấu chốt nằm ở đây. Nào ngờ quả thật như vậy!"
Tôi sững người trong chốc lát, đem những lời Mộng Kính nói thuật lại toàn bộ cho Lương Ân. Gương mặt hắn cũng hiện lên vẻ kinh ngạc tột độ.
"Kể từ sau khi ta gặp ngươi, ngươi đã từng truyền máu cho ta bao giờ chưa?" Tôi hỏi.
Lương Ân lắc đầu: "Chưa từng. Hơn nữa bình cảnh của ta xuất hiện trước cả khi ta biết đến ngươi, chứng tỏ huyết mạch của ta đã có vấn đề từ sớm."
Mà nếu Lương Ân thân mang huyết mạch Cổ Thần lại không phải người truyền máu cho tôi, vậy thì chỉ còn một khả năng duy nhất: Mộ Quang Dao.
Có điều tại sao y phải làm vậy? Lần đầu tiên kể từ khi sống lại tôi thật sự muốn nhớ ra xem đã có chuyện gì xảy ra.
Thế nhưng cũng không hoàn toàn vô dụng, chí ít thì tôi đã biết người nợ nhân quả ở đây là tôi chứ không phải Lương Ân. Nếu tôi hoàn trả huyết mạch này trở về cho hắn, hắn sẽ nhận được huyết mạch hoàn chỉnh giống Man Di, tự nhiên không còn lo lắng bình cảnh nữa. Mà nhân quả sâu xa giữa chúng tôi cũng theo đó hoàn toàn kết thúc.
Tôi trình bày suy nghĩ của mình xong, vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm: "Chí ít thì chúng ta cũng đã tìm được phương pháp giải quyết."
"Không cần vội." Lương Ân điềm tĩnh lên tiếng, "Giải quyết xong chuyện của Huyên trước rồi đến việc của ta sau."
Chắc vì đã tìm ra được phương hướng giải quyết cho một nan đề bấy lâu nên tối hôm đó tôi ngủ ngon hẳn, hoàn toàn không mộng mị. Thời điểm tôi tỉnh dậy, Lương Ân đã mang đồ ăn sáng vào phòng.
Tôi vừa nhỏ nhẹ ăn uống vừa cảm giác dường như thiếu mất gì đó. Đến khi tôi uống xong ly sữa trên bàn thì đầu tôi mới sực nhớ ra mình quên mất điều gì.
Nếu là như mọi khi thì Man Di đã phá cửa phòng nằm sẵn trên giường chờ tôi dậy, quấn quýt không buông, nào im lặng được vậy.
"Man Di có tới không?" Tôi chần chừ hỏi Lương Ân, dẫu rằng hắn không giống loại người sẽ ghen tuông chiếm hữu không cho phép y vào phòng.
"Không có." Lương Ân hờ hững đáp.
Sự khác thường ắt có vấn đề. Tôi lo lắng mang giày vào, nhảy xuống khỏi giường: "Ta đi xem y ra sao."
Sẽ không phải thánh nữ ngứa mắt việc y trộm Thánh Thuỷ bao năm qua nên nhân lúc chúng tôi ngủ say sai người trùm bao tải bắt cóc y đi chứ? Hẳn là không đâu, dù sao Man Di cũng lên tới Đại Thừa kỳ rồi, chẳng thể im hơi lặng tiếng bị bắt như thế.
Vừa ra khỏi cửa tôi liền trông thấy Mộc Khải Nhân ôm kiếm ngồi trước phòng, bộ dáng hệt như một con cún nhỏ đáng thương.
"Ngươi sao thế? Sao không về phòng của mình?" Tôi lo lắng thầm nghĩ sẽ không phải Man Di đá người ta ra đây đấy chứ.
Mộc Khải Nhân hắt xì, ủ rũ đáp: "Ta không dám, tên ma tu kia đáng sợ quá."
"Man Di bắt nạt ngươi?" Tôi nghiêm mặt hỏi.
"Không, là Độc Cuồng Ma cơ. Sau khi ngươi đổi chỗ với ta ngủ cùng sư huynh thì bọn ta cũng sắp lại phòng. Ta không muốn bị nhị sư huynh của ngươi làm phiền nên chọn Độc Cuồng Ma. Vốn nghĩ gã vốn im hơi lặng tiếng nên sẽ ổn thôi, ai ngờ đến tối..."
Tôi cũng hồi hộp theo: "Đến tối thì thế nào?"
"Đến tối gã bắt đầu đem lừa trong lãnh địa ra chải lông! Hơn nữa còn hỏi ta lừa có đẹp không?!" Mộc Khải Nhân nghiến răng kèn kẹt, "Ta bảo đẹp, gã lại bảo không dễ thương bằng sư đệ của gã! Mẹ nó, chẳng lẽ sư đệ của gã là lừa sao? Ai ngờ ta vừa hỏi xong câu đó thì gã bỗng dưng đổi thái độ cứ như muốn giết người tới nơi! Còn đập phá đồ đạc lung tung nữa! Đúng là đồ điên!"
Man Di đã từng nói với tôi Độc Cuồng Ma đầu óc có vấn đề, xem ra bệnh cũng không nhẹ.
"Vậy sư huynh của ta và Man Di chung phòng?" Tôi vẫn cảm thấy tổ hợp này thật kỳ quái.
"Theo lý là vậy, nhưng lúc ta chuồn ra ngoài thì thấy tên thiếu đứng đắn kia đang ngồi trên nóc nhà. Chắc Man Di cũng kinh khủng lắm, ôi ma tu..." Nói tới đây hắn dường như nhớ ra thân phận của Man Di trong lòng tôi, vội ho nhẹ, "Ma tu cũng có người này người kia."
Tôi thở dài vỗ vai hắn, bảo hắn đi tìm Lương Ân an ủi đi, sau đó đi về phòng của Man Di.
Cái nhìn của chính đạo đối với ma tu đã khắc sâu vào xương cốt, không thể thay đổi ngày một ngày hai. Huống hồ ma tu quả thật chẳng phải người tốt bị hàm oan gì, Mộc Khải Nhân có ngăn cách âu cũng bình thường.
Lúc tôi đẩy cửa bước vào, Man Di ấy vậy mà vẫn còn nằm ở trên giường ngủ. Lòng tôi lấy làm lạ, chạy lại gần lay y: "Ngươi dậy chưa?"
"Vốn dĩ không ngủ được thì sao có thể dậy." Thanh âm ai oán cất lên.
Tôi lấy làm dở khóc dở cười: "Hôm qua ta ngủ cùng Lương Ân là vì có chuyện riêng cần nói với hắn, không phải cố ý bỏ rơi ngươi."
Rõ ràng tôi đã giải thích rồi, vì sao Man Di trông cứ như phi tần bị đày vào lãnh cung thế? Hơn nữa tôi bây giờ trông như đứa bé, có thể làm được việc gì?
Man Di xoay người, gương mặt xinh đẹp đối diện với tôi, thấp giọng mềm mại nói: "Ta biết, nhưng ta nhớ Huyên."
Tôi để ý thấy trong lồng ngực của y có thứ gì đó, chạm tay tới: "Đây là?"
Mở ra thì vật này là một tấm trận pháp, tuy không đề tên trận pháp sư vẽ nó nhưng nhìn vào bút tích tôi cũng lờ mờ đoán được là tác phẩm của mình trước kia. Nhất là khi tôi lật mặt sau đọc công dụng của nó, nét chữ giống hệt chữ tôi không sai một ly.
"Sính lễ hỏi cưới ta đó." Man Di chớp mắt, "Năm xưa ngươi dùng tấm trận pháp này để mu... khụ, để hỏi cưới ta."
Mộng Kính chậc chậc: "Đổi trắng thay đen không biết ngượng mồm. Rõ ràng do ngươi nhìn nhầm y thành Mộ Quang Dao, tưởng đối phương bị bắt làm nô lệ nên mới dùng trận pháp đến đổi người tại hội đấu giá. Vừa bán mình tiếp cận được ngươi vừa hời được một tấm trận pháp, đúng là gian thương!"
Dù biết tỏng Man Di đang tự thêm mắm dặm muối, tôi vẫn trả trận pháp lại cho y. Cho dù có phải y khi đó lừa tôi hay không thì trận pháp cũng đã thuộc về y rồi, tôi không có nhu cầu lấy lại.
Ánh mắt tôi nhìn quanh phòng, chép miệng: "Ngươi đuổi sư huynh ta ra ngoài?"
"Không hề, oan cho ta quá." Man Di cắn môi hờn dỗi, "Huyên à, trong mắt ngươi ta là người xấu xa không biết nói lý lẽ sao?"
... Thỉnh thoảng.
Nhưng tính cách này của y cũng do tôi nuông chiều mà ra, nên tôi nào ý kiến gì được.
"Sư huynh của ngươi trong lòng bức bối nên đi ra ngoài hít thở không khí." Y quấn lọn tóc mình vào tóc của tôi, tự lấy đó làm trò vui, "Người chính đạo thật biết cách bày chuyện cho bản thân phiền lòng. Muốn cái gì thì cứ làm cái đó, sao phải suy tư trăn trở nhiều đến vậy chứ."
Chuyện khiến nhị sư huynh tôi bức bối e rằng cũng chỉ có thánh nữ của Vọng Thần giáo. Thái độ của hắn thật khiến tôi không hiểu được giữa hai người có cố sự gì nữa.
Thậm chí hắn còn hỏi: "Có cần là máu đầu tim không?"
"Không cần! Một giọt máu bình thường thôi!" Tôi hoảng hốt ngăn lại, sợ hắn thật sự rút máu đầu tim ra.
Ai chẳng biết máu đầu tim muốn lấy cực kỳ đau, hơn nữa còn liên hệ mật thiết với bản thân người tu sĩ. Nếu rơi vào tay kẻ có ý đồ xấu thì có thể khiến tu sĩ kia chết đi sống lại trăm lần cũng được. Tôi từng nghe Man Di kể những ma tu theo dòng huyết tu đều rút máu đầu tim từ tu sĩ khác để bồi bổ cho bản thân.
Vì thế Lương Ân chỉ rút một giọt máu từ đầu ngón tay, dùng linh lực của bản thân bọc lấy nó để không rơi vỡ hay khô đi. Theo lời hướng dẫn của Mộng Kính, tôi chạm tay vào viên máu, nó ngay lập tức chui vào trong cơ thể tôi biến mất không còn dấu vết.
Mộng Kính hiếm khi im ắng đến vậy. Tôi đến sốt ruột thay: "Sao rồi?"
"Ta có thể xác định rằng trong người ngươi có chảy cùng huyết mạch giống hắn." Nó nói, "Tuy rằng hơi thở cực kỳ loãng nhưng ta nhận ra được sự đồng điệu."
"Ý ngươi là thế nào?" Tôi không hiểu nó đang nói gì, "Chẳng lẽ ta cũng có huyết mạch Cổ Thần?"
"Thật ra có việc này ta chưa nói với ngươi." Mộng Kính ấp úng, "Ban đầu ta nương nhờ làm mắt của ngươi quả thật chỉ để rời khỏi bí cảnh Ly Lan. Thế nhưng sau khi cư ngụ vào rồi ta cảm giác huyết mạch của ngươi vô cùng có lợi cho việc tu luyện. Ngươi cũng có thể thấy so với hồi mới gặp thì linh thức của ta đã thông minh hơn rất nhiều... ặc, quên mất, ngươi không nhớ chuyện lúc trước."
"Có điều khi đó ta không biết huyết mạch này là gì, suốt thời gian qua cũng không liên tưởng đến Cổ Ma và Cổ Thần. Nói thật thì huyết mạch truyền thừa trên đời có rất nhiều, kiến thức của ta rất hữu hạn, chỉ đủ để biết nó có lợi cho việc tu hành của ta hay không mà thôi." Mộng Kính ảo não tiếp tục, "Mãi đến khi ngươi và Lương Ân bàn tới chuyện ai nợ ai, ta liên tưởng đến huyết mạch kỳ lạ trong cơ thể ngươi, cộng thêm những chuyện trước kia khiến ta đánh liều đoán rằng nói không chừng... mấu chốt nằm ở đây. Nào ngờ quả thật như vậy!"
Tôi sững người trong chốc lát, đem những lời Mộng Kính nói thuật lại toàn bộ cho Lương Ân. Gương mặt hắn cũng hiện lên vẻ kinh ngạc tột độ.
"Kể từ sau khi ta gặp ngươi, ngươi đã từng truyền máu cho ta bao giờ chưa?" Tôi hỏi.
Lương Ân lắc đầu: "Chưa từng. Hơn nữa bình cảnh của ta xuất hiện trước cả khi ta biết đến ngươi, chứng tỏ huyết mạch của ta đã có vấn đề từ sớm."
Mà nếu Lương Ân thân mang huyết mạch Cổ Thần lại không phải người truyền máu cho tôi, vậy thì chỉ còn một khả năng duy nhất: Mộ Quang Dao.
Có điều tại sao y phải làm vậy? Lần đầu tiên kể từ khi sống lại tôi thật sự muốn nhớ ra xem đã có chuyện gì xảy ra.
Thế nhưng cũng không hoàn toàn vô dụng, chí ít thì tôi đã biết người nợ nhân quả ở đây là tôi chứ không phải Lương Ân. Nếu tôi hoàn trả huyết mạch này trở về cho hắn, hắn sẽ nhận được huyết mạch hoàn chỉnh giống Man Di, tự nhiên không còn lo lắng bình cảnh nữa. Mà nhân quả sâu xa giữa chúng tôi cũng theo đó hoàn toàn kết thúc.
Tôi trình bày suy nghĩ của mình xong, vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm: "Chí ít thì chúng ta cũng đã tìm được phương pháp giải quyết."
"Không cần vội." Lương Ân điềm tĩnh lên tiếng, "Giải quyết xong chuyện của Huyên trước rồi đến việc của ta sau."
Chắc vì đã tìm ra được phương hướng giải quyết cho một nan đề bấy lâu nên tối hôm đó tôi ngủ ngon hẳn, hoàn toàn không mộng mị. Thời điểm tôi tỉnh dậy, Lương Ân đã mang đồ ăn sáng vào phòng.
Tôi vừa nhỏ nhẹ ăn uống vừa cảm giác dường như thiếu mất gì đó. Đến khi tôi uống xong ly sữa trên bàn thì đầu tôi mới sực nhớ ra mình quên mất điều gì.
Nếu là như mọi khi thì Man Di đã phá cửa phòng nằm sẵn trên giường chờ tôi dậy, quấn quýt không buông, nào im lặng được vậy.
"Man Di có tới không?" Tôi chần chừ hỏi Lương Ân, dẫu rằng hắn không giống loại người sẽ ghen tuông chiếm hữu không cho phép y vào phòng.
"Không có." Lương Ân hờ hững đáp.
Sự khác thường ắt có vấn đề. Tôi lo lắng mang giày vào, nhảy xuống khỏi giường: "Ta đi xem y ra sao."
Sẽ không phải thánh nữ ngứa mắt việc y trộm Thánh Thuỷ bao năm qua nên nhân lúc chúng tôi ngủ say sai người trùm bao tải bắt cóc y đi chứ? Hẳn là không đâu, dù sao Man Di cũng lên tới Đại Thừa kỳ rồi, chẳng thể im hơi lặng tiếng bị bắt như thế.
Vừa ra khỏi cửa tôi liền trông thấy Mộc Khải Nhân ôm kiếm ngồi trước phòng, bộ dáng hệt như một con cún nhỏ đáng thương.
"Ngươi sao thế? Sao không về phòng của mình?" Tôi lo lắng thầm nghĩ sẽ không phải Man Di đá người ta ra đây đấy chứ.
Mộc Khải Nhân hắt xì, ủ rũ đáp: "Ta không dám, tên ma tu kia đáng sợ quá."
"Man Di bắt nạt ngươi?" Tôi nghiêm mặt hỏi.
"Không, là Độc Cuồng Ma cơ. Sau khi ngươi đổi chỗ với ta ngủ cùng sư huynh thì bọn ta cũng sắp lại phòng. Ta không muốn bị nhị sư huynh của ngươi làm phiền nên chọn Độc Cuồng Ma. Vốn nghĩ gã vốn im hơi lặng tiếng nên sẽ ổn thôi, ai ngờ đến tối..."
Tôi cũng hồi hộp theo: "Đến tối thì thế nào?"
"Đến tối gã bắt đầu đem lừa trong lãnh địa ra chải lông! Hơn nữa còn hỏi ta lừa có đẹp không?!" Mộc Khải Nhân nghiến răng kèn kẹt, "Ta bảo đẹp, gã lại bảo không dễ thương bằng sư đệ của gã! Mẹ nó, chẳng lẽ sư đệ của gã là lừa sao? Ai ngờ ta vừa hỏi xong câu đó thì gã bỗng dưng đổi thái độ cứ như muốn giết người tới nơi! Còn đập phá đồ đạc lung tung nữa! Đúng là đồ điên!"
Man Di đã từng nói với tôi Độc Cuồng Ma đầu óc có vấn đề, xem ra bệnh cũng không nhẹ.
"Vậy sư huynh của ta và Man Di chung phòng?" Tôi vẫn cảm thấy tổ hợp này thật kỳ quái.
"Theo lý là vậy, nhưng lúc ta chuồn ra ngoài thì thấy tên thiếu đứng đắn kia đang ngồi trên nóc nhà. Chắc Man Di cũng kinh khủng lắm, ôi ma tu..." Nói tới đây hắn dường như nhớ ra thân phận của Man Di trong lòng tôi, vội ho nhẹ, "Ma tu cũng có người này người kia."
Tôi thở dài vỗ vai hắn, bảo hắn đi tìm Lương Ân an ủi đi, sau đó đi về phòng của Man Di.
Cái nhìn của chính đạo đối với ma tu đã khắc sâu vào xương cốt, không thể thay đổi ngày một ngày hai. Huống hồ ma tu quả thật chẳng phải người tốt bị hàm oan gì, Mộc Khải Nhân có ngăn cách âu cũng bình thường.
Lúc tôi đẩy cửa bước vào, Man Di ấy vậy mà vẫn còn nằm ở trên giường ngủ. Lòng tôi lấy làm lạ, chạy lại gần lay y: "Ngươi dậy chưa?"
"Vốn dĩ không ngủ được thì sao có thể dậy." Thanh âm ai oán cất lên.
Tôi lấy làm dở khóc dở cười: "Hôm qua ta ngủ cùng Lương Ân là vì có chuyện riêng cần nói với hắn, không phải cố ý bỏ rơi ngươi."
Rõ ràng tôi đã giải thích rồi, vì sao Man Di trông cứ như phi tần bị đày vào lãnh cung thế? Hơn nữa tôi bây giờ trông như đứa bé, có thể làm được việc gì?
Man Di xoay người, gương mặt xinh đẹp đối diện với tôi, thấp giọng mềm mại nói: "Ta biết, nhưng ta nhớ Huyên."
Tôi để ý thấy trong lồng ngực của y có thứ gì đó, chạm tay tới: "Đây là?"
Mở ra thì vật này là một tấm trận pháp, tuy không đề tên trận pháp sư vẽ nó nhưng nhìn vào bút tích tôi cũng lờ mờ đoán được là tác phẩm của mình trước kia. Nhất là khi tôi lật mặt sau đọc công dụng của nó, nét chữ giống hệt chữ tôi không sai một ly.
"Sính lễ hỏi cưới ta đó." Man Di chớp mắt, "Năm xưa ngươi dùng tấm trận pháp này để mu... khụ, để hỏi cưới ta."
Mộng Kính chậc chậc: "Đổi trắng thay đen không biết ngượng mồm. Rõ ràng do ngươi nhìn nhầm y thành Mộ Quang Dao, tưởng đối phương bị bắt làm nô lệ nên mới dùng trận pháp đến đổi người tại hội đấu giá. Vừa bán mình tiếp cận được ngươi vừa hời được một tấm trận pháp, đúng là gian thương!"
Dù biết tỏng Man Di đang tự thêm mắm dặm muối, tôi vẫn trả trận pháp lại cho y. Cho dù có phải y khi đó lừa tôi hay không thì trận pháp cũng đã thuộc về y rồi, tôi không có nhu cầu lấy lại.
Ánh mắt tôi nhìn quanh phòng, chép miệng: "Ngươi đuổi sư huynh ta ra ngoài?"
"Không hề, oan cho ta quá." Man Di cắn môi hờn dỗi, "Huyên à, trong mắt ngươi ta là người xấu xa không biết nói lý lẽ sao?"
... Thỉnh thoảng.
Nhưng tính cách này của y cũng do tôi nuông chiều mà ra, nên tôi nào ý kiến gì được.
"Sư huynh của ngươi trong lòng bức bối nên đi ra ngoài hít thở không khí." Y quấn lọn tóc mình vào tóc của tôi, tự lấy đó làm trò vui, "Người chính đạo thật biết cách bày chuyện cho bản thân phiền lòng. Muốn cái gì thì cứ làm cái đó, sao phải suy tư trăn trở nhiều đến vậy chứ."
Chuyện khiến nhị sư huynh tôi bức bối e rằng cũng chỉ có thánh nữ của Vọng Thần giáo. Thái độ của hắn thật khiến tôi không hiểu được giữa hai người có cố sự gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.