Chương 74: Thần tích
Quyển Quyển Miêu
04/04/2023
Theo lịch trình thì hôm nay hẳn chúng tôi đã phải lên đường, thế nhưng Vọng Thần giáo lại đột ngột báo toàn bộ giáo đã đóng cửa phong bế trong vòng ba ngày tới.
"Vì sao lại như vậy?" Mộc Khải Nhân khó hiểu hỏi.
"Không phải việc gì lớn, chỉ cần đợi ba ngày là được." Nữ đệ tử không trả lời, đưa cho chúng tôi một câu trả lời mơ hồ.
Đợi nàng đi rồi, ánh nhìn của mọi người trong phòng đều đổ dồn về phía Lý Gia Hoà.
"Được rồi, nàng không nói dối đâu, xác thực không phải việc nghiêm trọng." Hắn chắp tay sau lưng ra vẻ đạo mạo, "Hàng năm sẽ có vài lúc Vọng Thần giáo gặp phải Quỷ Triều, vì bảo vệ đệ tử trong giáo thánh nữ sẽ mở kết giới bảo vệ. Loại kết giới này ngăn không cho kẻ khác tiến vào, cũng không cho bất kỳ ai tiến ra, chúng ta chỉ cần chờ ba ngày là được."
Đây là lần đầu tiên tôi nghe đến Quỷ Triều, cho nên không khỏi tò mò. Thế nhưng không cần đợi tôi lên tiếng thì Mộc Khải Nhân đã vội vàng hỏi thay: "Quỷ Triều là gì? Tại sao lại xuất hiện ở nơi này?"
"Thanh Sơn phái có dạy về chiến trường phía Bắc, ngươi còn nhớ được bao nhiêu?" Nhị sư huynh hỏi.
Mộc Khải Nhân tự hào vỗ ngực: "Đều nhớ hết!"
Tôi cũng tự mò mẫm lại ký ức trong đầu, xác thực có một vài thông tin liên quan đến nơi này.
Thuở đấy chiến trường phía Bắc chưa được gọi bằng cái tên hiện tại, trái lại có tên là chiến trường Ma Thần.
Hàng ngàn vạn năm trước đây nhân loại chỉ vừa mới tìm ra con đường tu tiên, không phân chính ma, thế cục hỗn loạn vô cùng. Tu chân giới biến thành nơi cá lớn nuốt cá bé, ngay cả người phàm cũng xui xẻo không thoát được. Cuối cùng khi mâu thuẫn đẩy lên đỉnh điểm, các tu sĩ tự dựng cờ chia thành hai phe Thần và Ma, nảy sinh cuộc chiến tranh Ma Thần.
Về điều này thì các sư bá trong Thanh Sơn cũng từng giảng giải qua tu sĩ khi xưa chỉ vừa mới chập chững tu tiên nên vẫn còn thiếu hiểu biết, xem Ma và Thần là những đấng tối cao trên hết nên mới thờ phụng bọn họ. Hiện nay thì mọi người đều đã biết thiên đạo mới là đấng tối cao, việc thờ phụng cũng dần dần biến mất.
Chiến tranh luôn kết thúc tàn khốc, máu chảy thành sông xác chất đầy đồng. Ngàn vạn năm trước Bắc địa vốn là nơi dồi dào tài nguyên lẫn đông đúc dân cư, lại vì cuộc chiến tranh này mà trở nên hoang tàn.
"Người sáng lập Vọng Thần giáo là một thiếu nữ ở thời đại chiến tranh Ma Thần. Khi đó số phận của những người phụ nữ phàm nhân như nàng vô cùng thảm thiết, không bị chém giết thì cũng bị bắt làm nô lệ hoặc lô đỉnh. Thiếu nữ hợp mưu cùng đồng bạn bỏ trốn lên núi, nào ngờ tu sĩ đuổi sát theo sau. Khi bọn họ cho rằng chính mình sắp sửa chết tới nơi thì trên trời giáng thần tích, Thần đã xuất hiện để cứu bọn họ." Lý Gia Hoà chậm rãi kể chuyện.
Thông tin liên quan về Vọng Thần giáo rất ít ỏi, đây vẫn là lần đầu tiên tôi được nghe kể về điều này.
Trong mắt các môn phái khác thì Vọng Thần giáo cứ như con cừu lạc bầy, bọn họ không hướng tới trường sinh bất tử, không đặt thiên đạo lên đầu, chỉ một mực thờ cúng vị Thần nào đấy không ai biết. Khổ nỗi Vọng Thần giáo ít khi giao tiếp với bên ngoài, nhiều người còn cho ràng bọn họ là dị giáo.
"Thần không những giết những tên tu sĩ kia mà còn dựng lên kết giới xung quanh núi để bảo vệ, giao quyền điều khiển kết giới cho thiếu nữ. Cảm kích tấm lòng từ bi của thần, thiếu nữ dẫn đầu đã tự nguyện gìn giữ sự trong trắng cả cuộc đời chỉ để thờ phụng ngài. Ngài cũng chính là thánh nữ đầu tiên của Vọng Thần giáo. Có lẽ nhờ ơn đức của Thần, mỗi đời thánh nữ trước khi chết đi đều bỗng dưng có thai, sinh nghén ra thánh nữ đời sau. Mà những thánh nữ từ khi sinh ra đã tự động sở hữu khả năng đóng mở kết giới." Lý Gia Hoà tiếp tục, "Vọng Thần giáo muốn trở thành chốn thu lưu những người phụ nữ cơ nhỡ trong chiến tranh, đương nhiên dẫn đến sự chú ý của kẻ có tà tâm. May mắn thay có kết giới của Thần, bọn họ mới không thể tấn công vào."
"Sau khi chiến tranh kết thúc thì tình huống cũng xem như khá hơn. Đáng tiếc vô số vong hồn tử trận không cam lòng trước hiện thực này, không chịu vào luân hồi cũng không muốn hồn phi phách tán, bèn tu luyện thành quỷ. Đám quỷ này mất hết lý trí, chỉ dựa vào bản năng sinh tồn. Cũng vì lý do đó mà Bắc địa không còn người phàm nào sống được, trừ Phật tông và Vọng Thần giáo vẫn kiên trì bám trụ ra thì các tông môn khác hoặc đã tận diệt hoặc đã dời đi."
Tôi từ một suy ra hai: "Cho nên Quỷ Triều chính là những vong linh kia lao tới quấy rối sao?"
"Đúng rồi, sư đệ của ta thông minh quá." Lý Gia Hoà cười tít mắt, xoa đầu tôi.
Thà hắn không nói thì thôi, nói rồi tôi cảm giác như vừa mới hỏi một câu ngớ ngẩn vậy.
"Bọn quỷ bình thường chỉ lang thang trong vô thức, ít khi tụ tập với nhau. Nhưng thi thoảng sẽ bất ngờ xuất hiện những đợt Quỷ Triều, vì an nguy của đệ tử trong giáo thánh nữ cần phải kích hoạt kết giới bảo hộ." Lý Gia Hoà tổng kết lại, "Các ngươi cũng thấy rồi đó, đa số đệ tử của Vọng Thần giáo tu vi không cao, thậm chí có cả người phàm được thu lưu. Quỷ Triều đối với chúng ta có lẽ không phải vấn đề quá lớn nhưng với họ thì có. Thánh nữ lấy dân làm gốc, noi theo gương sáng của thần chăm lo bảo vệ cho con dân của mình."
Man Di khoanh tay ở một bên hừ lạnh: "Ngươi không thấy câu chuyện đó có sự vô lý hay sao? Chiến tranh Ma Thần năm ấy có biết bao nhiêu người vô tội chết, vì sao Thần chỉ giáng xuống cứu vớt mỗi nhóm thiếu nữ kia? Nếu Thần thật sự tốt như vậy tại sao không cứu hết tất cả những phàm nhân ngoài kia đi?"
"Chuyện xưa truyền miệng ắt không thể chính xác hoàn toàn, ta cũng chỉ nghe kể lại thôi." Tính cách nhị sư huynh tôi vốn hoà nhã, không thèm chấp nhặt y, "Nhưng quả thật trong giáo có lưu truyền dị bản rằng sau khi được cứu vớt, thánh nữ đã cảm tạ sự ưu ái của thần đối với bọn họ. Thần đáp, không có ngẫu nhiên, cũng không có ưu ái, đây là nhân quả tất yếu phải xảy ra."
Man Di làu bàu: "Xem ra vị Thần này bụng dạ khó lường..."
"Man Di!" Tôi nhỏ giọng kéo vạt áo của y.
Y rốt cuộc cũng nhận ra bản thân vô lễ, bèn im miệng không nói nữa.
Tôi sợ sư huynh ý kiến thái độ của y, bèn dời chủ đề sang việc khác: "Nếu sinh ra là con trai như sư huynh thì phải làm thế nào? Thánh nữ có thể là nam không?"
"Kỳ thực từ trước tới nay các đời thánh nữ vẫn luôn sinh độc nhất một nữ, chưa bao giờ sinh nam." Giọng nói của Lý Gia Hoà hơi hạ xuống, "Trường hợp của ta và chị gái vẫn là lần đầu tiên. Ban đầu bọn họ không biết phải làm thế nào, cùng song song nuôi dưỡng chúng ta. Sau khi xác định chị ta mới là người nắm giữ năng lực điều khiển kết giới, ta cũng đã đủ cứng cáp rồi thì họ gửi ta sang Thanh Sơn phái."
Nói tới đây, hắn đột nhiên cười phá lên: "Sư đệ không biết đâu, năm đó ta lần đầu tiên ra khỏi Vọng Thần giáo, phát hiện Thanh Sơn phái toàn đàn ông cao to không có lấy một cô gái mềm mại thì sợ đến nỗi khóc nhè tại chỗ luôn. Trước năm sáu tuổi ta chưa từng gặp người đàn ông trưởng thành nào cả, còn tưởng đâu tất cả mọi người trên đời sau khi lớn lên sẽ mọc thêm ngực. Đại sư huynh là thể tu, cơ thể cường tráng ra sao ngươi cũng biết rồi đấy. Lúc hắn chỉ dẫn ta tu luyện nhập khí, mặc áo phanh ngực, ta còn hỏi vì sao ngực hắn to như vậy mà đi lại không lắc lư há há há!"
... Nhị sư huynh tôi thật tài, không cần đợi người khác vạch trần đã tự kể luôn quá khứ đáng xấu hổ của mình.
Mộc Khải Nhân không biết tưởng tượng gì, liếc nhìn Lương Ân xong rùng mình: "Nếu ta mà dám nói thế với sư huynh thì giờ đây mộ đã xanh cỏ rồi..."
Man Di cúi đầu xuống, hỏi nhỏ bên tai tôi: "Ngực ta hay ngực Lương Ân to hơn thế?"
Tôi: "..."
Vì sao chủ đề nói chuyện lại biến thành đánh giá phẩm chất cơ ngực rồi?
"Vì sao lại như vậy?" Mộc Khải Nhân khó hiểu hỏi.
"Không phải việc gì lớn, chỉ cần đợi ba ngày là được." Nữ đệ tử không trả lời, đưa cho chúng tôi một câu trả lời mơ hồ.
Đợi nàng đi rồi, ánh nhìn của mọi người trong phòng đều đổ dồn về phía Lý Gia Hoà.
"Được rồi, nàng không nói dối đâu, xác thực không phải việc nghiêm trọng." Hắn chắp tay sau lưng ra vẻ đạo mạo, "Hàng năm sẽ có vài lúc Vọng Thần giáo gặp phải Quỷ Triều, vì bảo vệ đệ tử trong giáo thánh nữ sẽ mở kết giới bảo vệ. Loại kết giới này ngăn không cho kẻ khác tiến vào, cũng không cho bất kỳ ai tiến ra, chúng ta chỉ cần chờ ba ngày là được."
Đây là lần đầu tiên tôi nghe đến Quỷ Triều, cho nên không khỏi tò mò. Thế nhưng không cần đợi tôi lên tiếng thì Mộc Khải Nhân đã vội vàng hỏi thay: "Quỷ Triều là gì? Tại sao lại xuất hiện ở nơi này?"
"Thanh Sơn phái có dạy về chiến trường phía Bắc, ngươi còn nhớ được bao nhiêu?" Nhị sư huynh hỏi.
Mộc Khải Nhân tự hào vỗ ngực: "Đều nhớ hết!"
Tôi cũng tự mò mẫm lại ký ức trong đầu, xác thực có một vài thông tin liên quan đến nơi này.
Thuở đấy chiến trường phía Bắc chưa được gọi bằng cái tên hiện tại, trái lại có tên là chiến trường Ma Thần.
Hàng ngàn vạn năm trước đây nhân loại chỉ vừa mới tìm ra con đường tu tiên, không phân chính ma, thế cục hỗn loạn vô cùng. Tu chân giới biến thành nơi cá lớn nuốt cá bé, ngay cả người phàm cũng xui xẻo không thoát được. Cuối cùng khi mâu thuẫn đẩy lên đỉnh điểm, các tu sĩ tự dựng cờ chia thành hai phe Thần và Ma, nảy sinh cuộc chiến tranh Ma Thần.
Về điều này thì các sư bá trong Thanh Sơn cũng từng giảng giải qua tu sĩ khi xưa chỉ vừa mới chập chững tu tiên nên vẫn còn thiếu hiểu biết, xem Ma và Thần là những đấng tối cao trên hết nên mới thờ phụng bọn họ. Hiện nay thì mọi người đều đã biết thiên đạo mới là đấng tối cao, việc thờ phụng cũng dần dần biến mất.
Chiến tranh luôn kết thúc tàn khốc, máu chảy thành sông xác chất đầy đồng. Ngàn vạn năm trước Bắc địa vốn là nơi dồi dào tài nguyên lẫn đông đúc dân cư, lại vì cuộc chiến tranh này mà trở nên hoang tàn.
"Người sáng lập Vọng Thần giáo là một thiếu nữ ở thời đại chiến tranh Ma Thần. Khi đó số phận của những người phụ nữ phàm nhân như nàng vô cùng thảm thiết, không bị chém giết thì cũng bị bắt làm nô lệ hoặc lô đỉnh. Thiếu nữ hợp mưu cùng đồng bạn bỏ trốn lên núi, nào ngờ tu sĩ đuổi sát theo sau. Khi bọn họ cho rằng chính mình sắp sửa chết tới nơi thì trên trời giáng thần tích, Thần đã xuất hiện để cứu bọn họ." Lý Gia Hoà chậm rãi kể chuyện.
Thông tin liên quan về Vọng Thần giáo rất ít ỏi, đây vẫn là lần đầu tiên tôi được nghe kể về điều này.
Trong mắt các môn phái khác thì Vọng Thần giáo cứ như con cừu lạc bầy, bọn họ không hướng tới trường sinh bất tử, không đặt thiên đạo lên đầu, chỉ một mực thờ cúng vị Thần nào đấy không ai biết. Khổ nỗi Vọng Thần giáo ít khi giao tiếp với bên ngoài, nhiều người còn cho ràng bọn họ là dị giáo.
"Thần không những giết những tên tu sĩ kia mà còn dựng lên kết giới xung quanh núi để bảo vệ, giao quyền điều khiển kết giới cho thiếu nữ. Cảm kích tấm lòng từ bi của thần, thiếu nữ dẫn đầu đã tự nguyện gìn giữ sự trong trắng cả cuộc đời chỉ để thờ phụng ngài. Ngài cũng chính là thánh nữ đầu tiên của Vọng Thần giáo. Có lẽ nhờ ơn đức của Thần, mỗi đời thánh nữ trước khi chết đi đều bỗng dưng có thai, sinh nghén ra thánh nữ đời sau. Mà những thánh nữ từ khi sinh ra đã tự động sở hữu khả năng đóng mở kết giới." Lý Gia Hoà tiếp tục, "Vọng Thần giáo muốn trở thành chốn thu lưu những người phụ nữ cơ nhỡ trong chiến tranh, đương nhiên dẫn đến sự chú ý của kẻ có tà tâm. May mắn thay có kết giới của Thần, bọn họ mới không thể tấn công vào."
"Sau khi chiến tranh kết thúc thì tình huống cũng xem như khá hơn. Đáng tiếc vô số vong hồn tử trận không cam lòng trước hiện thực này, không chịu vào luân hồi cũng không muốn hồn phi phách tán, bèn tu luyện thành quỷ. Đám quỷ này mất hết lý trí, chỉ dựa vào bản năng sinh tồn. Cũng vì lý do đó mà Bắc địa không còn người phàm nào sống được, trừ Phật tông và Vọng Thần giáo vẫn kiên trì bám trụ ra thì các tông môn khác hoặc đã tận diệt hoặc đã dời đi."
Tôi từ một suy ra hai: "Cho nên Quỷ Triều chính là những vong linh kia lao tới quấy rối sao?"
"Đúng rồi, sư đệ của ta thông minh quá." Lý Gia Hoà cười tít mắt, xoa đầu tôi.
Thà hắn không nói thì thôi, nói rồi tôi cảm giác như vừa mới hỏi một câu ngớ ngẩn vậy.
"Bọn quỷ bình thường chỉ lang thang trong vô thức, ít khi tụ tập với nhau. Nhưng thi thoảng sẽ bất ngờ xuất hiện những đợt Quỷ Triều, vì an nguy của đệ tử trong giáo thánh nữ cần phải kích hoạt kết giới bảo hộ." Lý Gia Hoà tổng kết lại, "Các ngươi cũng thấy rồi đó, đa số đệ tử của Vọng Thần giáo tu vi không cao, thậm chí có cả người phàm được thu lưu. Quỷ Triều đối với chúng ta có lẽ không phải vấn đề quá lớn nhưng với họ thì có. Thánh nữ lấy dân làm gốc, noi theo gương sáng của thần chăm lo bảo vệ cho con dân của mình."
Man Di khoanh tay ở một bên hừ lạnh: "Ngươi không thấy câu chuyện đó có sự vô lý hay sao? Chiến tranh Ma Thần năm ấy có biết bao nhiêu người vô tội chết, vì sao Thần chỉ giáng xuống cứu vớt mỗi nhóm thiếu nữ kia? Nếu Thần thật sự tốt như vậy tại sao không cứu hết tất cả những phàm nhân ngoài kia đi?"
"Chuyện xưa truyền miệng ắt không thể chính xác hoàn toàn, ta cũng chỉ nghe kể lại thôi." Tính cách nhị sư huynh tôi vốn hoà nhã, không thèm chấp nhặt y, "Nhưng quả thật trong giáo có lưu truyền dị bản rằng sau khi được cứu vớt, thánh nữ đã cảm tạ sự ưu ái của thần đối với bọn họ. Thần đáp, không có ngẫu nhiên, cũng không có ưu ái, đây là nhân quả tất yếu phải xảy ra."
Man Di làu bàu: "Xem ra vị Thần này bụng dạ khó lường..."
"Man Di!" Tôi nhỏ giọng kéo vạt áo của y.
Y rốt cuộc cũng nhận ra bản thân vô lễ, bèn im miệng không nói nữa.
Tôi sợ sư huynh ý kiến thái độ của y, bèn dời chủ đề sang việc khác: "Nếu sinh ra là con trai như sư huynh thì phải làm thế nào? Thánh nữ có thể là nam không?"
"Kỳ thực từ trước tới nay các đời thánh nữ vẫn luôn sinh độc nhất một nữ, chưa bao giờ sinh nam." Giọng nói của Lý Gia Hoà hơi hạ xuống, "Trường hợp của ta và chị gái vẫn là lần đầu tiên. Ban đầu bọn họ không biết phải làm thế nào, cùng song song nuôi dưỡng chúng ta. Sau khi xác định chị ta mới là người nắm giữ năng lực điều khiển kết giới, ta cũng đã đủ cứng cáp rồi thì họ gửi ta sang Thanh Sơn phái."
Nói tới đây, hắn đột nhiên cười phá lên: "Sư đệ không biết đâu, năm đó ta lần đầu tiên ra khỏi Vọng Thần giáo, phát hiện Thanh Sơn phái toàn đàn ông cao to không có lấy một cô gái mềm mại thì sợ đến nỗi khóc nhè tại chỗ luôn. Trước năm sáu tuổi ta chưa từng gặp người đàn ông trưởng thành nào cả, còn tưởng đâu tất cả mọi người trên đời sau khi lớn lên sẽ mọc thêm ngực. Đại sư huynh là thể tu, cơ thể cường tráng ra sao ngươi cũng biết rồi đấy. Lúc hắn chỉ dẫn ta tu luyện nhập khí, mặc áo phanh ngực, ta còn hỏi vì sao ngực hắn to như vậy mà đi lại không lắc lư há há há!"
... Nhị sư huynh tôi thật tài, không cần đợi người khác vạch trần đã tự kể luôn quá khứ đáng xấu hổ của mình.
Mộc Khải Nhân không biết tưởng tượng gì, liếc nhìn Lương Ân xong rùng mình: "Nếu ta mà dám nói thế với sư huynh thì giờ đây mộ đã xanh cỏ rồi..."
Man Di cúi đầu xuống, hỏi nhỏ bên tai tôi: "Ngực ta hay ngực Lương Ân to hơn thế?"
Tôi: "..."
Vì sao chủ đề nói chuyện lại biến thành đánh giá phẩm chất cơ ngực rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.