Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng
Chương 34:
Bạo Phú Hạng Mục Phụ Trách Nhân
20/09/2024
Hai nam hài bị gọi là Đại Căn, Thung Tử, xoa xoa tay cười xấu xa đi tới, hai tay gắt gao ấn Hứa Gia Thạch trên mặt đất.
Có người thế chỗ, nam hài đứng lên, vén áo bào nhỏ lên, cởi dây lưng quần, nụ cười ác độc trên mặt kéo dài đến đáy mắt, ngay cả độ cong bên miệng cũng thể hiện nó lúc này hưng phấn đến đỉnh điểm.
"Gia gia ta ấy à, hôm nay mời ngươi uống —— "
Lời còn chưa dứt, một bóng hình xinh đẹp đã lao nhanh ra!
Bắp chân trực tiếp hung hăng va chạm vào cánh tay!
Trời đất quay cuồng, nam hài nhi hoàn toàn không phản ứng kịp.
Cả người đã bị quật ngã trên mặt đất!
Đau đớn theo hoàn hồn, rõ ràng truyền đến, khuôn mặt ngũ quan nam hài nhi nhăn thành một cục, ôm chỗ bị đụng, lăn lộn ở trên mặt đất, đau đến chết đi sống lại.
Tiền Mộc Mộc vẻ mặt lạnh lùng.
Ánh mắt cũng không thèm liếc qua, thong thả bước đến trước mặt Hứa Gia Thạch, đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Hứa Đại Căn, không nói gì, chỉ mang theo ý cảnh cáo mãnh liệt.
Một cỗ lãnh ý lan rộng sau lưng, hai tiểu tử hoảng sợ, nào dám trái lời, run rẩy buông lỏng tay ra.
Tiền Mộc Mộc trầm xuống, đỡ Hứa Gia Thạch đứng lên, lại lau sạch lá cây và bụi đất dính trên đầu và quần áo cho thằng bé.
Nhìn thấy mẫu thân xuất hiện, Hứa Gia Thạch có chút vui vẻ.
Vừa rồi nương đã bảo vệ thằng bé.
Nương thật lợi hại!
Khi ánh mắt rơi vào vết trầy da trên gương mặt, cùng với vết rách nơi khóe miệng, ánh mắt Tiền Mộc Mộc ngưng tụ, nghiêng đầu, một tia lệ khí rất nhạt hiện lên đáy mắt.
Tiểu tử mà nàng ngay cả nói nặng cũng không nỡ, lại bị người khác làm bị thương thành như vậy...
Thú vị đấy.
Xoay người nhìn nam hài nhi giống như con giòi trên mặt đất, trong lòng dần sinh ra tức giận.
"Đứng lên."
Cơn đau hòa hoãn lại, nam hài chống tay đứng lên, kích động oán giận kêu la: "Ngươi dám đánh ta?! Ngươi chờ đó, ta nhất định sẽ nói với cha nương ta!"
Tiền Mộc Mộc hoạt động tứ chi, không sợ chút nào.
"Bây giờ dẫn ta đi."
Nam hài nhi ngây người.
"Đi đâu?"
Tiền Mộc Mộc cong môi.
"Đi tới nhà ngươi."
Tuy nói oan có đầu nợ có chủ, nhưng nàng còn không đến mức động thủ với tiểu hài tử.
Trẻ con phạm sai lầm, quá nửa là người lớn dạy không tốt.
Nếu người lớn không dạy tốt, vậy nàng liền để người lớn biết cái gì gọi là "Có qua có lại"!
Nam hài nhi sửng sốt rồi lại cười nhạo nói:
"Ngươi còn dám tới nhà ta, ngươi không muốn sống nữa sao? Tỷ tỷ của ta nhất định sẽ xé xác ngươi!"
Tỷ tỷ ngươi?
Tiền Mộc Mộc nhíu mày.
Nghe không hiểu là có ý gì.
Nhưng nàng cũng không muốn truy cứu thâm ý trong đó, đạp nam hài nhi, "Bớt nói nhảm, đi nhanh lên."
Nam hài bị đạp, tức giận đến muốn đánh lại.
Lại đột nhiên phát hiện đây không phải Hứa Gia Thạch, mà là Hứa Tiền thị, nó rụt cổ một cái, nén giận đi xuống núi.
Tiện nhân! Chờ đó!
Ta nhất định sẽ gọi nương và tỷ tỷ của ta trả lại!
Đám trẻ con góp vui xung quanh thấy thế cũng đi theo xuống núi.
Xoa đầu Hứa Gia Thạch, Tiền Mộc Mộc ôn nhu cười nói: "Con về trước đi, ta đi lấy lại công bằng cho con."
Hứa Gia Thạch mở to tròng mắt như hắc diệu thạch, vội vàng lắc đầu.
"Con muốn đi cùng nương, con không có mặt thì nương sẽ chịu thiệt!"
Tiền Mộc Mộc vừa muốn cự tuyệt, nhưng lại nghĩ đến nhìn người ta bị bắt nạt bị giáo huấn trước mặt mình có vẻ tương đối hả giận hơn một chút...
Nghĩ thông suốt điểm này, nàng liền gật đầu đáp ứng.
Mang theo Hứa Gia Thạch muốn xuống núi, khóe mắt lại liếc thấy bụi cây đối diện có hai cái đầu nhỏ đang nấp bên trong...
Có người thế chỗ, nam hài đứng lên, vén áo bào nhỏ lên, cởi dây lưng quần, nụ cười ác độc trên mặt kéo dài đến đáy mắt, ngay cả độ cong bên miệng cũng thể hiện nó lúc này hưng phấn đến đỉnh điểm.
"Gia gia ta ấy à, hôm nay mời ngươi uống —— "
Lời còn chưa dứt, một bóng hình xinh đẹp đã lao nhanh ra!
Bắp chân trực tiếp hung hăng va chạm vào cánh tay!
Trời đất quay cuồng, nam hài nhi hoàn toàn không phản ứng kịp.
Cả người đã bị quật ngã trên mặt đất!
Đau đớn theo hoàn hồn, rõ ràng truyền đến, khuôn mặt ngũ quan nam hài nhi nhăn thành một cục, ôm chỗ bị đụng, lăn lộn ở trên mặt đất, đau đến chết đi sống lại.
Tiền Mộc Mộc vẻ mặt lạnh lùng.
Ánh mắt cũng không thèm liếc qua, thong thả bước đến trước mặt Hứa Gia Thạch, đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Hứa Đại Căn, không nói gì, chỉ mang theo ý cảnh cáo mãnh liệt.
Một cỗ lãnh ý lan rộng sau lưng, hai tiểu tử hoảng sợ, nào dám trái lời, run rẩy buông lỏng tay ra.
Tiền Mộc Mộc trầm xuống, đỡ Hứa Gia Thạch đứng lên, lại lau sạch lá cây và bụi đất dính trên đầu và quần áo cho thằng bé.
Nhìn thấy mẫu thân xuất hiện, Hứa Gia Thạch có chút vui vẻ.
Vừa rồi nương đã bảo vệ thằng bé.
Nương thật lợi hại!
Khi ánh mắt rơi vào vết trầy da trên gương mặt, cùng với vết rách nơi khóe miệng, ánh mắt Tiền Mộc Mộc ngưng tụ, nghiêng đầu, một tia lệ khí rất nhạt hiện lên đáy mắt.
Tiểu tử mà nàng ngay cả nói nặng cũng không nỡ, lại bị người khác làm bị thương thành như vậy...
Thú vị đấy.
Xoay người nhìn nam hài nhi giống như con giòi trên mặt đất, trong lòng dần sinh ra tức giận.
"Đứng lên."
Cơn đau hòa hoãn lại, nam hài chống tay đứng lên, kích động oán giận kêu la: "Ngươi dám đánh ta?! Ngươi chờ đó, ta nhất định sẽ nói với cha nương ta!"
Tiền Mộc Mộc hoạt động tứ chi, không sợ chút nào.
"Bây giờ dẫn ta đi."
Nam hài nhi ngây người.
"Đi đâu?"
Tiền Mộc Mộc cong môi.
"Đi tới nhà ngươi."
Tuy nói oan có đầu nợ có chủ, nhưng nàng còn không đến mức động thủ với tiểu hài tử.
Trẻ con phạm sai lầm, quá nửa là người lớn dạy không tốt.
Nếu người lớn không dạy tốt, vậy nàng liền để người lớn biết cái gì gọi là "Có qua có lại"!
Nam hài nhi sửng sốt rồi lại cười nhạo nói:
"Ngươi còn dám tới nhà ta, ngươi không muốn sống nữa sao? Tỷ tỷ của ta nhất định sẽ xé xác ngươi!"
Tỷ tỷ ngươi?
Tiền Mộc Mộc nhíu mày.
Nghe không hiểu là có ý gì.
Nhưng nàng cũng không muốn truy cứu thâm ý trong đó, đạp nam hài nhi, "Bớt nói nhảm, đi nhanh lên."
Nam hài bị đạp, tức giận đến muốn đánh lại.
Lại đột nhiên phát hiện đây không phải Hứa Gia Thạch, mà là Hứa Tiền thị, nó rụt cổ một cái, nén giận đi xuống núi.
Tiện nhân! Chờ đó!
Ta nhất định sẽ gọi nương và tỷ tỷ của ta trả lại!
Đám trẻ con góp vui xung quanh thấy thế cũng đi theo xuống núi.
Xoa đầu Hứa Gia Thạch, Tiền Mộc Mộc ôn nhu cười nói: "Con về trước đi, ta đi lấy lại công bằng cho con."
Hứa Gia Thạch mở to tròng mắt như hắc diệu thạch, vội vàng lắc đầu.
"Con muốn đi cùng nương, con không có mặt thì nương sẽ chịu thiệt!"
Tiền Mộc Mộc vừa muốn cự tuyệt, nhưng lại nghĩ đến nhìn người ta bị bắt nạt bị giáo huấn trước mặt mình có vẻ tương đối hả giận hơn một chút...
Nghĩ thông suốt điểm này, nàng liền gật đầu đáp ứng.
Mang theo Hứa Gia Thạch muốn xuống núi, khóe mắt lại liếc thấy bụi cây đối diện có hai cái đầu nhỏ đang nấp bên trong...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.