Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng
Chương 35:
Bạo Phú Hạng Mục Phụ Trách Nhân
20/09/2024
Hứa Gia Lăng, Hứa Gia Phục đầu đầy mồ hôi, mặt đỏ bừng, bộ ngực nhỏ phập phồng, hiển nhiên là chạy nhanh một đoạn đường, mới chạy tới không bao lâu.
Vốn là tính toán không xuất hiện, nhưng bị người ta nhìn thấy còn trốn tránh, ít nhiều cũng có chút giấu đầu lòi đuôi, Hứa Gia Lăng đành phải từ trong bụi cây đi ra, Hứa Gia Phục theo sát phía sau.
"Nhị ca, huynh có ổn không?"
Hứa Gia Phục hỏi, đảo qua Hứa Gia Thạch, thấy người không bị thương gì nghiêm trọng, âm thầm thở phào.
Trong mắt Hứa Gia Lăng cũng đầy quan tâm.
"Không có chuyện gì chứ?"
Nhìn hai đệ đệ này, Hứa Gia Thạch trong mắt mang theo ý cười, vô cùng kiên cường gật gật đầu.
"Ừm! Không có việc gì, không cần lo lắng cho ta."
Phía trước đại bộ đội đã đi một đoạn đường, tiểu nam hài đi ở phía trước nhất đứng lại, hướng bên này lớn tiếng hô: "Này! Ngươi rốt cuộc còn đi hay không?! Không phải là sợ rồi chứ?!"
Nhìn thoáng qua đám người phía dưới, Tiền Mộc Mộc nhìn về phía Hứa Gia Thạch.
"Đi thôi."
"Ừm!"
Một lớn một nhỏ đi xuống núi.
Nhìn chăm chú bóng lưng rời đi, Hứa Gia Lăng khẽ nắm chặt tay.
Nhìn hai tay nắm kia, Hứa Gia Phục cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé của mình, cắn cắn môi.
Vừa rồi bọn họ cũng nghe thấy động tĩnh, vội vàng chạy tới bên này, thật vất vả mới thấy nhị ca bị người đè xuống đất bắt nạt, vừa muốn lao ra giải cứu nhị ca lại thấy một bóng người lao ra, mang theo lo lắng vô cùng.
Khoảnh khắc từ trên trời giáng xuống, nương tựa như một mẫu thân chân chính, mang theo ánh sáng độc nhất vô nhị, đứng ra vì hài tử của mình.
Không chỉ giải cứu nhị ca, còn vô cùng dịu dàng dọn dẹp lá cây, nhẹ nhàng an ủi, giống như sợ vì chuyện này mà để lại ám ảnh cho nhị ca, lúc này còn muốn đi đòi công đạo thay nhị ca...
Nhưng khi đến lượt bọn họ, ngoại trừ phát hiện bọn họ tùy ý liếc mắt, sau đó nương cũng không cho thêm một ánh mắt nào, vẻ mặt từ đầu đến cuối đều rất lạnh nhạt.
So sánh hai bên, bọn họ tựa như người xa lạ.
Chỉ có nhị ca, mới là con của nương.
...
Một đường đi vào trong thôn, xuyên qua sân lớn từ đường.
Lại leo lên một đoạn sườn núi, mới đi đến nhà nam hài nhi kia.
Tiền Mộc Mộc quan sát bốn phía, ký ức đứt quãng của nguyên thân hiện lên.
Hốc mắt nam hài đỏ lên, mở ra hai tay giống như chim yến về tổ, ngoài miệng tru lên:
"Nương! Có người bắt nạt con!"
Một âm thanh bén nhọn vang lên.
"Tên nào mất não, dám bắt Ngật Đáp[1] của nhà ta! Đồ chó hoang không muốn sống đúng không?!"
[1] Ngật Đáp: nguyên văn là cục mụn, hạt mụn.
Hứa Ngật Đáp ôm eo Hứa Lưu thị, cọ cọ làm nũng, nói ra ấm ức của mình, nhưng đối với chuyện khi dễ người ta một chữ cũng không đề cập tới.
"Chính là đồ đê tiện nhà Hứa tú tài kia! Nàng đá con mấy cái, đau quá!"
Lời này vừa nói ra, cửa phòng bên trái mở toang!
Một nữ nhân dáng người cao gầy, mọc ra một đôi mắt phượng, ngũ quan bén nhọn, vừa nhìn liền biết không dễ chọc đi ra, trong con ngươi nhiễm hận ý nồng đậm.
"Hứa Tiền thị tới rồi?! Ở đâu?!"
Hứa Ngật Đáp chỉ ra ngoài viện.
"Ngay ở bên ngoài. Tỷ tỷ phải cẩn thận một chút, Hứa Tiền thị nham hiểm nhất, cẩn thận nàng ta véo tỷ."
Hứa Cúc Hoa lạnh lùng cười.
"Ta sẽ sợ nàng?!"
Dứt lời, nàng ta quơ lấy then cửa rồi xông ra ngoài!
Thân ảnh quen thuộc kia đụng vào mi mắt, gợi lên vô số hận ý, nàng ta mặt mũi dữ tợn, giơ cao gậy đập tới!
Tiền Mộc Mộc trốn sang bên cạnh.
Dễ dàng tránh đi.
Ngược lại linh hoạt vòng ra phía sau, nâng khuỷu tay lên ——
Đụng vào cột sống của Hứa Cúc Hoa!
Phía sau lưng đau đớn!
Hứa Cúc Hoa đau đến hít sâu mấy hơi, lông mày nhíu lại, một tay xoa lưng, một hồi lâu mới xoay người lại, căm hận nhìn chằm chằm Tiền Mộc Mộc, cũng không biết là nghĩ tới cái gì.
Nàng ta đột nhiên nở nụ cười.
Mang theo châm chọc.
"Nam nhân của ta chính là bị ngươi hại chết, ngươi là tai hoạ thiên lý bất dung! Lúc trước nếu không phải ngươi chết sống không chịu hòa ly, nam nhân của ta cũng sẽ không xảy ra chuyện, ngươi chính là tai tinh, cái đồ đê tiện chết tiệt nhà ngươi!"
Vốn là tính toán không xuất hiện, nhưng bị người ta nhìn thấy còn trốn tránh, ít nhiều cũng có chút giấu đầu lòi đuôi, Hứa Gia Lăng đành phải từ trong bụi cây đi ra, Hứa Gia Phục theo sát phía sau.
"Nhị ca, huynh có ổn không?"
Hứa Gia Phục hỏi, đảo qua Hứa Gia Thạch, thấy người không bị thương gì nghiêm trọng, âm thầm thở phào.
Trong mắt Hứa Gia Lăng cũng đầy quan tâm.
"Không có chuyện gì chứ?"
Nhìn hai đệ đệ này, Hứa Gia Thạch trong mắt mang theo ý cười, vô cùng kiên cường gật gật đầu.
"Ừm! Không có việc gì, không cần lo lắng cho ta."
Phía trước đại bộ đội đã đi một đoạn đường, tiểu nam hài đi ở phía trước nhất đứng lại, hướng bên này lớn tiếng hô: "Này! Ngươi rốt cuộc còn đi hay không?! Không phải là sợ rồi chứ?!"
Nhìn thoáng qua đám người phía dưới, Tiền Mộc Mộc nhìn về phía Hứa Gia Thạch.
"Đi thôi."
"Ừm!"
Một lớn một nhỏ đi xuống núi.
Nhìn chăm chú bóng lưng rời đi, Hứa Gia Lăng khẽ nắm chặt tay.
Nhìn hai tay nắm kia, Hứa Gia Phục cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé của mình, cắn cắn môi.
Vừa rồi bọn họ cũng nghe thấy động tĩnh, vội vàng chạy tới bên này, thật vất vả mới thấy nhị ca bị người đè xuống đất bắt nạt, vừa muốn lao ra giải cứu nhị ca lại thấy một bóng người lao ra, mang theo lo lắng vô cùng.
Khoảnh khắc từ trên trời giáng xuống, nương tựa như một mẫu thân chân chính, mang theo ánh sáng độc nhất vô nhị, đứng ra vì hài tử của mình.
Không chỉ giải cứu nhị ca, còn vô cùng dịu dàng dọn dẹp lá cây, nhẹ nhàng an ủi, giống như sợ vì chuyện này mà để lại ám ảnh cho nhị ca, lúc này còn muốn đi đòi công đạo thay nhị ca...
Nhưng khi đến lượt bọn họ, ngoại trừ phát hiện bọn họ tùy ý liếc mắt, sau đó nương cũng không cho thêm một ánh mắt nào, vẻ mặt từ đầu đến cuối đều rất lạnh nhạt.
So sánh hai bên, bọn họ tựa như người xa lạ.
Chỉ có nhị ca, mới là con của nương.
...
Một đường đi vào trong thôn, xuyên qua sân lớn từ đường.
Lại leo lên một đoạn sườn núi, mới đi đến nhà nam hài nhi kia.
Tiền Mộc Mộc quan sát bốn phía, ký ức đứt quãng của nguyên thân hiện lên.
Hốc mắt nam hài đỏ lên, mở ra hai tay giống như chim yến về tổ, ngoài miệng tru lên:
"Nương! Có người bắt nạt con!"
Một âm thanh bén nhọn vang lên.
"Tên nào mất não, dám bắt Ngật Đáp[1] của nhà ta! Đồ chó hoang không muốn sống đúng không?!"
[1] Ngật Đáp: nguyên văn là cục mụn, hạt mụn.
Hứa Ngật Đáp ôm eo Hứa Lưu thị, cọ cọ làm nũng, nói ra ấm ức của mình, nhưng đối với chuyện khi dễ người ta một chữ cũng không đề cập tới.
"Chính là đồ đê tiện nhà Hứa tú tài kia! Nàng đá con mấy cái, đau quá!"
Lời này vừa nói ra, cửa phòng bên trái mở toang!
Một nữ nhân dáng người cao gầy, mọc ra một đôi mắt phượng, ngũ quan bén nhọn, vừa nhìn liền biết không dễ chọc đi ra, trong con ngươi nhiễm hận ý nồng đậm.
"Hứa Tiền thị tới rồi?! Ở đâu?!"
Hứa Ngật Đáp chỉ ra ngoài viện.
"Ngay ở bên ngoài. Tỷ tỷ phải cẩn thận một chút, Hứa Tiền thị nham hiểm nhất, cẩn thận nàng ta véo tỷ."
Hứa Cúc Hoa lạnh lùng cười.
"Ta sẽ sợ nàng?!"
Dứt lời, nàng ta quơ lấy then cửa rồi xông ra ngoài!
Thân ảnh quen thuộc kia đụng vào mi mắt, gợi lên vô số hận ý, nàng ta mặt mũi dữ tợn, giơ cao gậy đập tới!
Tiền Mộc Mộc trốn sang bên cạnh.
Dễ dàng tránh đi.
Ngược lại linh hoạt vòng ra phía sau, nâng khuỷu tay lên ——
Đụng vào cột sống của Hứa Cúc Hoa!
Phía sau lưng đau đớn!
Hứa Cúc Hoa đau đến hít sâu mấy hơi, lông mày nhíu lại, một tay xoa lưng, một hồi lâu mới xoay người lại, căm hận nhìn chằm chằm Tiền Mộc Mộc, cũng không biết là nghĩ tới cái gì.
Nàng ta đột nhiên nở nụ cười.
Mang theo châm chọc.
"Nam nhân của ta chính là bị ngươi hại chết, ngươi là tai hoạ thiên lý bất dung! Lúc trước nếu không phải ngươi chết sống không chịu hòa ly, nam nhân của ta cũng sẽ không xảy ra chuyện, ngươi chính là tai tinh, cái đồ đê tiện chết tiệt nhà ngươi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.