Chương 81: Bày tỏ
Trà Trà Đáng Yêu
28/08/2020
Edit | Beta: Manh
“Đàn anh.”
Một tiếng đàn anh làm mặt mày Hình Khoát giãn ra, xem chừng tâm trạng có vẻ tốt. Anh ta nói: “Hóa ra em vẫn còn nhớ à.”
Nhạc Dư cười cười, không đáp mà bảo: “Hoắc Tuân đang đợi, em đi trước nhé.”
“Ừ.” Hình Khoát không ngăn cản, như thể anh ta ra ngoài là để ghé nhà vệ sinh, chạm mặt cô chỉ là tình cờ.
Trên đường trở về, Nhạc Dư hoảng hốt một phen, đột nhiên cảm thấy mình của ngày xưa quá non nớt và yếu đuối.
Khi ấy cô và Hoắc Tuân mới hẹn hò được một năm, cô gần như không có cảm giác an toàn, chỉ cần vài người quạt gió thổi lửa là sẽ dao động. Vì thế, cô không dám tiếp xúc với nhóm bạn bè của Hoắc Tuân, luôn cảm thấy đó tựa như cái miệng của thú hoang, sơ sẩy một cái là bị nuốt sạch. Sau một tuần đắn đo, cô chọn làm rùa đen rụt cổ, cho rằng chỉ cần trốn tránh hiện thực thì sẽ không phải suy nghĩ về những chuyện phiền lòng ấy nữa.
Cứ thế trốn tránh suốt bốn năm trời.
Bốn năm trước, trong buồng vệ sinh của nhà hàng Phụng Hợp, Nhạc Dư tận tai nghe được từng câu soi mói của tốp phụ nữ đứng bên ngoài.
“Hoắc thiếu tốt với Nhạc gì gì thật, nước ấm hay không cũng phải so bì, lạ lùng.”
“Nghe đâu yêu nhau được một năm rồi, thế mà vẫn mặn nồng phết.”
“Là người đầu tiên nhỉ? Người đầu tiên bao giờ chẳng đặc biệt hơn.”
“Hừ, cô ta có khác gì chúng ta đâu? Lúc mới khai trai, anh con ông cháu cha nào chẳng ngây thơ ngoan ngoãn, rồi cũng thành cái dạng như bây giờ đấy thây? Cứ chờ xem, cô ta chỉ là món khai vị của Hoắc thiếu thôi, chẳng yêu đương được bao lâu đâu, kết cục của Tố Tố ngày hôm nay chính là kết cục của cô ta sau này.”
“Nói thì nói mình cô ta thôi, đừng lôi đám người kia vào, không muốn sống nữa à?”
…
Trước cuộc tán nhảm này, một trò hề đã xảy ra trong phòng bao.
Khi ấy Nhiếp Sướng và Cao Nhân Nhân còn chưa hẹn hò, cô bạn gái lúc bấy giờ là Tố Tố sục sạo di động của anh ta, chọc anh ta nổi khùng, xé toạc vé vào cửa của buổi hòa nhạc tối họ vốn định đi xem ngay tại trận rồi cụt hứng bỏ về.
Một lời không hợp là chia tay, những người bên cạnh đều đã quen, nhưng Nhạc Dư chứng kiến thì lại khiếp vía, như thể trông thấy tương lai của chính mình.
Vì không muốn làm Hoắc Tuân lo lắng, cô viện cớ ra ngoài một mình, quẹo vào nhà vệ sinh do không biết phải đi đâu. Kết quả một giây trước cô còn thấy buồn nôn vì hành vi và tác phong của Nhiếp Sướng thì một giây sau lại giận ứa gan vì đám phụ nữ nhiều chuyện bên ngoài. Biết cô ra khỏi phòng bao mà còn ở đây nói xấu cô, rõ ràng họ chẳng hề coi cô ra gì.
Nhưng dù tức đến mấy, Nhạc Dư cũng nhịn xuống, bởi vì cán cân ở trong lòng cô đã nghiêng về kết luận của bọn họ.
Tuy họ nói rất khó nghe, song suy cho cùng cũng chẳng sai. Khoảng cách giữa Hoắc Tuân và cô vốn đã lớn, cuộc sống hiện thực nào có đầy rẫy chuyện tình của Hoàng tử và cô bé Lọ Lem? Hành động của Nhiếp Sướng và lời của tốp phụ nữ gióng lên một hồi chuông cảnh tỉnh, khiến cô tỉnh mộng, ngừng ảo tưởng viển vông.
Chờ người bên ngoài rời đi, Nhạc Dư bước ra, trông thấy gương mặt trắng bệch trong gương, cô đành phải đánh thêm son mới lấy lại được chút khí sắc.
Thì ra cô vẫn còn để ý.
Hồn xiêu phách lạc rời khỏi nhà vệ sinh, ở phía cuối hành lang của Phụng Hợp, Nhạc Dư trông thấy Hình Khoát.
Hình Khoát đang hút thuốc không ngừng nhìn sang, rõ ràng là đang đợi cô.
Nhạc Dư nghi hoặc, rốt cuộc người này nhận ra cô hay đã quên rồi?
Hình Khoát là sinh viên của trường Đại học G, học cùng khóa với Hoắc Tuân, đồng thời cũng là bạn cùng trường kiêm đàn anh của Nhạc Dư. Vào lễ kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập trường của Đại học G, Hình Khoát và Hoắc Tuân cùng đi tham dự, cùng ngồi một hàng, vị trí cách nhau không xa; sau khi lễ kỷ niệm kết thúc, trong bữa cơm mà Nhạc Dư tham dự, người ngồi cạnh cô là Hoắc Tuân, còn người ngồi cạnh anh là Hình Khoát.
Trước khi tan cuộc, ai ai cũng để lại phương thức liên lạc.
So với Hoắc Tuân nhiệt tình theo đuổi, Hình Khoát chỉ lấy thân phận đàn anh tự nhận để giải đáp nghi vấn giúp Nhạc Dư. Hai người chưa bao giờ hẹn đi riêng, trong suốt một khoảng thời gian dài, Nhạc Dư thực sự xem anh ta như bạn của mình. Về sau, Hoắc Tuân lấp đầy cuộc sống của cô, Hình Khoát cũng dần dần rút lui khỏi vai diễn của mình, cắt đứt liên lạc với Nhạc Dư.
Nhạc Dư không mấy xúc động trước chuyện này. Cuộc đời người ở người đi, ngay cả cô và Hoắc Tuân cũng có một tương lai không thể nói trước.
Cô chỉ không ngờ mình sẽ gặp lại Hình Khoát vào đúng ngày này.
Thấy người ta còn chưa quên mình, Nhạc Dư chủ động chào hỏi: “Chào đàn anh.”
Hình Khoát nhíu chặt mày, giẫm tắt điếu thuốc với vẻ mất kiên nhẫn hiếm hoi, anh ta ngước mắt, ánh mắt lạnh như dao: “Người em thích là Hoắc Tuân à?”
Nhạc Dư không kịp phản ứng: “Cái gì?”
Hình Khoát nheo mắt: “Nhạc Dư, em thật sự không hiểu ý anh sao?”
Vịt đến miệng còn bay, chẳng phải chính là chỉ anh ta ư? Anh ta thích Nhạc Dư, biết cô khó cưa nên muốn làm cô rung rinh bằng con đường bầu bạn hàng ngày, thế mà vừa đi công tác một chuyến thì cô đã trở thành bạn gái của người khác. Anh ta dám đánh cược thì dám chịu thua, dứt khoát rút lui. Mãi đến hôm nay, anh ta mới biết người ở bên Nhạc Dư chính là Hoắc Tuân chứ không phải ai khác.
“…” Đã nói tới nước này thì dù Nhạc Dư có chậm hiểu đến mấy cũng phải vỡ lẽ.
Đối mặt với lời bày tỏ của Hình Khoát, trong đầu cô tràn ngập câu hỏi: vì sao Hình Khoát lại thích cô? Vì sao lại nói ra vào ngay lúc này? Anh ta thừa biết cô là bạn gái của Hoắc Tuân còn gì? Chẳng lẽ trong mắt nhóm người này, tình yêu chỉ rẻ mạt thế thôi sao?
Sự khó chịu dồn dập khiến Nhạc Dư choáng váng, cô định thần, nghiêm mặt nói với Hình Khoát: “Thành thật xin lỗi anh.”
Hình Khoát nghe xong sửng sốt mấy giây, đoạn cười nhạt, tặc lưỡi thở dài: “Nhạc Dư ơi là Nhạc Dư, em thực sự không hiểu Hoắc Tuân đâu. Hôm nay em cũng thấy Nhiếp Sướng làm gì rồi đấy, thay vì Hoắc Tuân thì sao em không chọn anh này, anh tốt hơn biết bao nhiêu.”
“Có lẽ là thế. Nhưng chỉ cần tôi còn yêu Hoắc Tuân ngày nào thì sẽ ở yên vị trí của mình ngày đó.” Cô rời mắt, lạnh nhạt đáp: “Đàn anh, hy vọng anh cũng vậy.”
Câu nói hôm nào như chỉ được thốt ra mới đây thôi.
Bốn năm sau, Nhạc Dư của ngày hôm nay nhếch khóe môi, cảm thấy mình đã giành chiến thắng.
Nếu không một ai trong các người nghĩ tôi và Hoắc Tuân có tương lai, tôi càng muốn chứng minh cho các người thấy tôi và anh ấy phù hợp cỡ nào.
Ở một đầu khác.
Sau khi Nhiếp Sướng dẫn người đi, Cao Nhân Nhân cũng đùng đùng rời khỏi chốn thị phi này.
Hồ Đông Du ngồi một bên lẩm bẩm: “Sao cứ luôn là Nhiếp Sướng có vấn đề thế nhỉ…” Mắt anh chàng lóe sáng: “Rốt cuộc hôm nay ai gọi cậu ta tới vậy?”
Không ai chịu thừa nhận.
Anh chàng túm tóc, liếc trộm Hoắc Tuân, không nhìn ra bạn đang nghĩ gì, chàng ta lại càng đau đầu.
Hoắc Tuân không cho bọn họ đưa bạn gái đến vì sợ Nhạc Dư lại nghe được những lời vớ vẩn; muốn mượn cơ hội này để nói cho những người khác biết tầm quan trọng của Nhạc Dư, ai ngờ tên chúa phá đám Nhiếp Sướng lại ngóc đầu dậy. Suốt cả buổi tối, Hoắc Tuân chẳng nói mấy câu, lúc này Nhạc Dư lại không ở trong phòng bao…
Hồ Đông Du đổ lệ trong tim, chuyện quái quỷ gì vậy trời!
Hoắc Tuân chẳng quan tâm Hồ Đông Du đang nghĩ gì, anh cầm di động đứng bên cửa sổ ngắm cảnh, lẳng lặng đợi Nhạc Dư trở về.
Mạnh Đinh nhìn một bàn đồ ăn chưa ai động đũa, bưng ly nước bước về phía Hoắc Tuân, hỏi: “Chỗ này có gì đẹp hả?”
Chẳng phải chỉ là một hồ nước thôi sao.
Hoắc Tuân im lặng hồi lâu, song khi mở miệng thì lại hỏi một đằng đáp một nẻo.
“Mạnh Đinh, tôi không biết mấy ngày nay cậu về nước với mục đích gì.” Anh gảy ngón tay, nửa đoạn tàn thuốc rơi xuống: “Nhưng Nhạc Dư là bạn gái của tôi, cậu đừng có quá đà.”
Tác giả: Lượng thông tin ở chương này tương đối nhiều.
Manh: Friendzone Hình Khoát, bái bai =))))))
“Đàn anh.”
Một tiếng đàn anh làm mặt mày Hình Khoát giãn ra, xem chừng tâm trạng có vẻ tốt. Anh ta nói: “Hóa ra em vẫn còn nhớ à.”
Nhạc Dư cười cười, không đáp mà bảo: “Hoắc Tuân đang đợi, em đi trước nhé.”
“Ừ.” Hình Khoát không ngăn cản, như thể anh ta ra ngoài là để ghé nhà vệ sinh, chạm mặt cô chỉ là tình cờ.
Trên đường trở về, Nhạc Dư hoảng hốt một phen, đột nhiên cảm thấy mình của ngày xưa quá non nớt và yếu đuối.
Khi ấy cô và Hoắc Tuân mới hẹn hò được một năm, cô gần như không có cảm giác an toàn, chỉ cần vài người quạt gió thổi lửa là sẽ dao động. Vì thế, cô không dám tiếp xúc với nhóm bạn bè của Hoắc Tuân, luôn cảm thấy đó tựa như cái miệng của thú hoang, sơ sẩy một cái là bị nuốt sạch. Sau một tuần đắn đo, cô chọn làm rùa đen rụt cổ, cho rằng chỉ cần trốn tránh hiện thực thì sẽ không phải suy nghĩ về những chuyện phiền lòng ấy nữa.
Cứ thế trốn tránh suốt bốn năm trời.
Bốn năm trước, trong buồng vệ sinh của nhà hàng Phụng Hợp, Nhạc Dư tận tai nghe được từng câu soi mói của tốp phụ nữ đứng bên ngoài.
“Hoắc thiếu tốt với Nhạc gì gì thật, nước ấm hay không cũng phải so bì, lạ lùng.”
“Nghe đâu yêu nhau được một năm rồi, thế mà vẫn mặn nồng phết.”
“Là người đầu tiên nhỉ? Người đầu tiên bao giờ chẳng đặc biệt hơn.”
“Hừ, cô ta có khác gì chúng ta đâu? Lúc mới khai trai, anh con ông cháu cha nào chẳng ngây thơ ngoan ngoãn, rồi cũng thành cái dạng như bây giờ đấy thây? Cứ chờ xem, cô ta chỉ là món khai vị của Hoắc thiếu thôi, chẳng yêu đương được bao lâu đâu, kết cục của Tố Tố ngày hôm nay chính là kết cục của cô ta sau này.”
“Nói thì nói mình cô ta thôi, đừng lôi đám người kia vào, không muốn sống nữa à?”
…
Trước cuộc tán nhảm này, một trò hề đã xảy ra trong phòng bao.
Khi ấy Nhiếp Sướng và Cao Nhân Nhân còn chưa hẹn hò, cô bạn gái lúc bấy giờ là Tố Tố sục sạo di động của anh ta, chọc anh ta nổi khùng, xé toạc vé vào cửa của buổi hòa nhạc tối họ vốn định đi xem ngay tại trận rồi cụt hứng bỏ về.
Một lời không hợp là chia tay, những người bên cạnh đều đã quen, nhưng Nhạc Dư chứng kiến thì lại khiếp vía, như thể trông thấy tương lai của chính mình.
Vì không muốn làm Hoắc Tuân lo lắng, cô viện cớ ra ngoài một mình, quẹo vào nhà vệ sinh do không biết phải đi đâu. Kết quả một giây trước cô còn thấy buồn nôn vì hành vi và tác phong của Nhiếp Sướng thì một giây sau lại giận ứa gan vì đám phụ nữ nhiều chuyện bên ngoài. Biết cô ra khỏi phòng bao mà còn ở đây nói xấu cô, rõ ràng họ chẳng hề coi cô ra gì.
Nhưng dù tức đến mấy, Nhạc Dư cũng nhịn xuống, bởi vì cán cân ở trong lòng cô đã nghiêng về kết luận của bọn họ.
Tuy họ nói rất khó nghe, song suy cho cùng cũng chẳng sai. Khoảng cách giữa Hoắc Tuân và cô vốn đã lớn, cuộc sống hiện thực nào có đầy rẫy chuyện tình của Hoàng tử và cô bé Lọ Lem? Hành động của Nhiếp Sướng và lời của tốp phụ nữ gióng lên một hồi chuông cảnh tỉnh, khiến cô tỉnh mộng, ngừng ảo tưởng viển vông.
Chờ người bên ngoài rời đi, Nhạc Dư bước ra, trông thấy gương mặt trắng bệch trong gương, cô đành phải đánh thêm son mới lấy lại được chút khí sắc.
Thì ra cô vẫn còn để ý.
Hồn xiêu phách lạc rời khỏi nhà vệ sinh, ở phía cuối hành lang của Phụng Hợp, Nhạc Dư trông thấy Hình Khoát.
Hình Khoát đang hút thuốc không ngừng nhìn sang, rõ ràng là đang đợi cô.
Nhạc Dư nghi hoặc, rốt cuộc người này nhận ra cô hay đã quên rồi?
Hình Khoát là sinh viên của trường Đại học G, học cùng khóa với Hoắc Tuân, đồng thời cũng là bạn cùng trường kiêm đàn anh của Nhạc Dư. Vào lễ kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập trường của Đại học G, Hình Khoát và Hoắc Tuân cùng đi tham dự, cùng ngồi một hàng, vị trí cách nhau không xa; sau khi lễ kỷ niệm kết thúc, trong bữa cơm mà Nhạc Dư tham dự, người ngồi cạnh cô là Hoắc Tuân, còn người ngồi cạnh anh là Hình Khoát.
Trước khi tan cuộc, ai ai cũng để lại phương thức liên lạc.
So với Hoắc Tuân nhiệt tình theo đuổi, Hình Khoát chỉ lấy thân phận đàn anh tự nhận để giải đáp nghi vấn giúp Nhạc Dư. Hai người chưa bao giờ hẹn đi riêng, trong suốt một khoảng thời gian dài, Nhạc Dư thực sự xem anh ta như bạn của mình. Về sau, Hoắc Tuân lấp đầy cuộc sống của cô, Hình Khoát cũng dần dần rút lui khỏi vai diễn của mình, cắt đứt liên lạc với Nhạc Dư.
Nhạc Dư không mấy xúc động trước chuyện này. Cuộc đời người ở người đi, ngay cả cô và Hoắc Tuân cũng có một tương lai không thể nói trước.
Cô chỉ không ngờ mình sẽ gặp lại Hình Khoát vào đúng ngày này.
Thấy người ta còn chưa quên mình, Nhạc Dư chủ động chào hỏi: “Chào đàn anh.”
Hình Khoát nhíu chặt mày, giẫm tắt điếu thuốc với vẻ mất kiên nhẫn hiếm hoi, anh ta ngước mắt, ánh mắt lạnh như dao: “Người em thích là Hoắc Tuân à?”
Nhạc Dư không kịp phản ứng: “Cái gì?”
Hình Khoát nheo mắt: “Nhạc Dư, em thật sự không hiểu ý anh sao?”
Vịt đến miệng còn bay, chẳng phải chính là chỉ anh ta ư? Anh ta thích Nhạc Dư, biết cô khó cưa nên muốn làm cô rung rinh bằng con đường bầu bạn hàng ngày, thế mà vừa đi công tác một chuyến thì cô đã trở thành bạn gái của người khác. Anh ta dám đánh cược thì dám chịu thua, dứt khoát rút lui. Mãi đến hôm nay, anh ta mới biết người ở bên Nhạc Dư chính là Hoắc Tuân chứ không phải ai khác.
“…” Đã nói tới nước này thì dù Nhạc Dư có chậm hiểu đến mấy cũng phải vỡ lẽ.
Đối mặt với lời bày tỏ của Hình Khoát, trong đầu cô tràn ngập câu hỏi: vì sao Hình Khoát lại thích cô? Vì sao lại nói ra vào ngay lúc này? Anh ta thừa biết cô là bạn gái của Hoắc Tuân còn gì? Chẳng lẽ trong mắt nhóm người này, tình yêu chỉ rẻ mạt thế thôi sao?
Sự khó chịu dồn dập khiến Nhạc Dư choáng váng, cô định thần, nghiêm mặt nói với Hình Khoát: “Thành thật xin lỗi anh.”
Hình Khoát nghe xong sửng sốt mấy giây, đoạn cười nhạt, tặc lưỡi thở dài: “Nhạc Dư ơi là Nhạc Dư, em thực sự không hiểu Hoắc Tuân đâu. Hôm nay em cũng thấy Nhiếp Sướng làm gì rồi đấy, thay vì Hoắc Tuân thì sao em không chọn anh này, anh tốt hơn biết bao nhiêu.”
“Có lẽ là thế. Nhưng chỉ cần tôi còn yêu Hoắc Tuân ngày nào thì sẽ ở yên vị trí của mình ngày đó.” Cô rời mắt, lạnh nhạt đáp: “Đàn anh, hy vọng anh cũng vậy.”
Câu nói hôm nào như chỉ được thốt ra mới đây thôi.
Bốn năm sau, Nhạc Dư của ngày hôm nay nhếch khóe môi, cảm thấy mình đã giành chiến thắng.
Nếu không một ai trong các người nghĩ tôi và Hoắc Tuân có tương lai, tôi càng muốn chứng minh cho các người thấy tôi và anh ấy phù hợp cỡ nào.
Ở một đầu khác.
Sau khi Nhiếp Sướng dẫn người đi, Cao Nhân Nhân cũng đùng đùng rời khỏi chốn thị phi này.
Hồ Đông Du ngồi một bên lẩm bẩm: “Sao cứ luôn là Nhiếp Sướng có vấn đề thế nhỉ…” Mắt anh chàng lóe sáng: “Rốt cuộc hôm nay ai gọi cậu ta tới vậy?”
Không ai chịu thừa nhận.
Anh chàng túm tóc, liếc trộm Hoắc Tuân, không nhìn ra bạn đang nghĩ gì, chàng ta lại càng đau đầu.
Hoắc Tuân không cho bọn họ đưa bạn gái đến vì sợ Nhạc Dư lại nghe được những lời vớ vẩn; muốn mượn cơ hội này để nói cho những người khác biết tầm quan trọng của Nhạc Dư, ai ngờ tên chúa phá đám Nhiếp Sướng lại ngóc đầu dậy. Suốt cả buổi tối, Hoắc Tuân chẳng nói mấy câu, lúc này Nhạc Dư lại không ở trong phòng bao…
Hồ Đông Du đổ lệ trong tim, chuyện quái quỷ gì vậy trời!
Hoắc Tuân chẳng quan tâm Hồ Đông Du đang nghĩ gì, anh cầm di động đứng bên cửa sổ ngắm cảnh, lẳng lặng đợi Nhạc Dư trở về.
Mạnh Đinh nhìn một bàn đồ ăn chưa ai động đũa, bưng ly nước bước về phía Hoắc Tuân, hỏi: “Chỗ này có gì đẹp hả?”
Chẳng phải chỉ là một hồ nước thôi sao.
Hoắc Tuân im lặng hồi lâu, song khi mở miệng thì lại hỏi một đằng đáp một nẻo.
“Mạnh Đinh, tôi không biết mấy ngày nay cậu về nước với mục đích gì.” Anh gảy ngón tay, nửa đoạn tàn thuốc rơi xuống: “Nhưng Nhạc Dư là bạn gái của tôi, cậu đừng có quá đà.”
Tác giả: Lượng thông tin ở chương này tương đối nhiều.
Manh: Friendzone Hình Khoát, bái bai =))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.