Chương 82: Lúng túng
Trà Trà Đáng Yêu
28/08/2020
Edit: Manh
Mạnh Đinh siết chặt cốc, đầu ngón tay trở trắng, cố giữ vẻ bình thản, giả bộ trêu đùa: “Mình thì có mục đích gì với cậu được? Hoắc Tuân à, cậu sẽ không cho rằng mình vẫn còn thích cậu đấy chứ? Năm đó mình mới bao nhiêu tuổi đầu?”
Sau khi đặt một loạt câu hỏi, Mạnh Đinh có phần hối hận. Cô nàng nhận ra rằng mình đã quá nhiều lời, nghe kiểu gì cũng thấy như đang chột dạ.
Có điều Hoắc Tuân vốn chẳng để ý liệu cô nàng có mục đích thật hay không, mắt không rời hồ nước nhỏ: “Không có là tốt nhất, tôi tin ánh mắt của cậu.”
Thà bị giễu cợt còn hơn là bị phớt lờ. Mạnh Đinh giận sôi gan, cười khẩy: “Thế cậu đã nghĩ tới chuyện bác gái không ưng Nhạc Dư chưa?”
Cô nàng vừa dứt lời, Hoắc Tuân gần như đổi sắc mặt ngay tức khắc. Anh nhíu chặt mày, mở miệng cảnh cáo: “Mạnh Đinh, nhà cậu dạy cậu nói xấu sau lưng người khác như thế đấy à?”
Mặt Mạnh Đinh thoáng đỏ bừng, cô nàng toan cất tiếng song lại chẳng thốt nên lời. Bởi vì cô nàng biết, ở trước mặt Hoắc Tuân, tất cả suy nghĩ của cô nàng đều lộ rõ, nói gì cũng là sai.
“Lần này tôi coi như chưa nghe thấy gì.” Hoắc Tuân nghĩ, hẳn là Nhạc Dư sắp trở lại, anh quay mặt về phía cửa phòng bao: “Tôi sẽ nói rõ ràng với mẹ, hy vọng cậu đừng mang đến bất kỳ ảo tưởng nào cho mẹ tôi, vậy là đủ.”
Mạnh Đinh nghiến chặt răng, nhìn chằm chằm vào gương mặt nghiêng của anh, cố tìm kiếm chút áy náy, nhưng cô nàng chẳng những không nhìn ra, mà còn thêm lúng túng vì không có bậc thang để xuống nước.
Giây phút nghe thấy có người ở bên kia bảo Hồ Đông Du là phải đi trước, Mạnh Đinh như trút được gánh nặng. Cô nàng quay mặt, đặt cốc xuống, với lấy túi xách rồi bảo Hồ Đông Du: “Tự dưng tôi nhớ ra là mình còn có việc, đi với bọn họ trước đây.” Lại quay đầu chớp mắt với hai người kia: “Không phiền đưa tôi một đoạn chứ?”
“Đương nhiên là không rồi.”
Hậu quả của “không phiền” chính là, phòng bao vốn nhộn nhịp mười bóng người đột nhiên trở nên trống trải, chỉ còn lại mỗi Hồ Đông Du và Hoắc Tuân.
Hồ Đông Du khoanh tay: “Bể kèo rồi.”
Hoắc Tuân ngồi xuống, cầm đũa gắp một miếng ngó sen: “Cũng không hẳn. Vẫn còn tôi với Nhạc Dư ăn thử giúp cậu mà.”
“Ăn thử quái gì? Cũng chỉ là cú lừa thôi.” Hồ Đông Du ngồi xuống bên cạnh anh: “Lần này tụ tập chẳng phải là để Nhạc Dư cởi bỏ vướng mắc? Giờ thì hay rồi, cơm còn chưa ăn mà người đã mất hút hết.”
Vì Nhạc Dư, Hoắc Tuân chỉ mời những người từng tham dự bữa ăn năm đó, trừ tốp người mẫu. Khi ấy bọn họ hẵng còn trẻ, vài ba người còn có thể tụ tập, mà nay trưởng thành, dính dáng đến lợi ích công việc, rất nhiều mối quan hệ đều biến chất. Gọi được tất cả mọi người đến, ngồi chung một mâm, thậm chí còn không cho phép bạn bè đưa bạn gái đến bởi vì vết xe đổ năm xưa, quả là không dễ dàng gì với Hoắc Tuân.
“Thực ra tôi nghĩ nếu chỉ có mấy người phụ nữ lắm miệng và Nhiếp Sướng trở mặt ngay tại trận thì Nhạc Dư đã chẳng xa cách lâu như vậy.”
Năm đó Hoắc Tuân dẫn Nhạc Dư đi gặp bạn bè của mình cốt để tiếp bước cho quan hệ của cả hai. Nhưng ai ngờ sau lần đó, Nhạc Dư đột nhiên giữ khoảng cách với anh. Cô không đi theo lối mòn, mà trở nên chu đáo, nghe lời, việc nào cũng rạch ròi, sợ vượt quá giới hạn. Thế nên dù có thân mật đến mấy, hai người như bị ngăn cách bởi một dòng sông không thể vượt qua.
Hoắc Tuân không muốn như vậy. Anh muốn quấn quýt như sam, chứ không phải là kính nhau như khách. Tiếc là anh phát hiện quá muộn màng, đợi đến khi phản ứng kịp thì khoảng cách đã tồn tại. Mấy năm nay, anh không ngừng cố gắng sưởi ấm trái tim của Nhạc Dư, muốn làm cô cảm thấy thật an toàn, song không biết vì sao, cứ mỗi lần anh sắp sửa thành công thì lại có kẻ nhảy ra phá đám, anh có bình tĩnh mấy cũng cảm thấy đau đầu. Anh biết chỉ hỏi tận gốc rễ mới có thể giải quyết vấn đề, lần tụ tập hôm nay cũng sinh ra là vì thế.
Nghe anh nói xong, Hồ Đông Du nổi hứng: “Ý cậu là?”
“Không có gì, tôi sẽ điều tra rõ chuyện này.”
Hoắc Tuân im lặng, Hồ Đông Du đang định hỏi lại thì thấy cửa phòng bao mở ra, đành hậm hực kiềm chế sự tò mò.
Thấy bên trong chỉ còn đúng hai người, Nhạc Dư tưởng mình vào nhầm phòng: “Sao lại đi hết rồi?”
Hồ Đông Du nhún vai: “Cãi nhau to quá, mất hứng ăn uống.”
Nhạc Dư tặng cho anh một ánh mắt an tâm: “Yên tâm, vẫn còn tôi với Hoắc Tuân… Không đúng, hình như mới nãy tôi thấy cả Hình Khoát ở ngoài nữa.”
Hồ Đông Du lắc lư di động với cô: “Đi nốt rồi.” Anh chàng vô tư vỗ đùi: “Thôi! Quanh đi quẩn lại vẫn chỉ có ba chúng mình, tôi cũng quen rồi. Ngồi xuống ăn đi, cho tôi nhận xét trung thực nhé.”
Hoắc Tuân liếc bạn, nhấn mạnh: “Chúng tôi không muốn ở chung một chỗ với cậu đâu, bóng đèn à, tự giác tí đi.”
Hồ Đông Du: …
Tôn Thiến, anh nhớ em quá!
***
Trên đường trở về, Hoắc Tuân nghe được tiếng ngâm nga của Nhạc Dư.
“Đang vui à?” Anh hỏi.
Nhạc Dư cao giọng ừ một tiếng rồi nói: “Cả một bàn đồ ăn mà chỉ có ba người giải quyết, được ăn uống no say nên đương nhiên là em là vui rồi.”
Đáng yêu quá. Hoắc Tuân cười, lại hỏi: “Lần này không có người lạ bàn tán sau lưng nữa, Nhạc Nhạc có vui không?”
“Anh biết à?” Nhạc Dư chưa bao giờ kể cho anh nghe chuyện này: “Sao anh biết?”
“Lúc đấy em cứ là lạ suốt mấy tuần liền, sau đó không chịu tham dự mấy buổi tụ tập nữa, anh đương nhiên phải tóm từng người tới hỏi.”
Nhạc Dư thầm nghĩ, xem ra Hoắc Tuân chỉ nghi ngờ người ngoài, chứ không nghĩ đến Hình Khoát, khi ấy anh ta mới là cọng rơm cuối cùng đè sụp cô ——
Trình Huân và Hoắc Tuân chỉ là đối tác kinh doanh, gã dúi danh thiếp cho cô, định “tiếp nhận”, cô chỉ cần làm lơ là được. Nhưng còn Hình Khoát? Anh ta chính là người bạn lâu năm của Hoắc Tuân, ấy thế mà còn phớt lờ danh phận “vợ của bạn” để thọc gậy bánh xe… Cái vòng luẩn quẩn của bọn họ loạn đến độ cô không thể không lo cho bản thân mình, nào dám quá tin tưởng Hoắc Tuân?
Nhưng cô sẽ không chủ động nói những chuyện liên quan đến bạn bè. Nếu Hoắc Tuân biết, tự anh sẽ xử lý tốt; nếu anh không biết, vậy thì cũng chẳng sao. Lúc này đây, quan trọng nhất là hai người đang hạnh phúc bên nhau.
Nhạc Dư hôn Hoắc Tuân một cái: “Bảo bối thật tuyệt vời, hôm nay em vui lắm.”
Hoắc Tuân ôm cô ngồi lên đùi mình, bàn tay chu du, nói: “Trên đường đến Đông Phong hôm nay, chẳng phải chúng mình đã nói tối sẽ chơi trò giáo viên và học sinh sao? Có muốn chơi ở trong xe…”
Nhạc Dư bỗng nâng khuỷu tay chặn miệng anh lại: “Anh nói bé thôi!”
Cái mũi bị đụng đau điếng, song Hoắc Tuân chẳng hé răng. Anh kéo giãn khoảng cách để có không gian trò chuyện: “Nghe sao được, có tấm chắn rồi mà.”
Nhạc Dư vẫn hoảng: “Nhưng có phải cách âm đâu!”
Hoắc Tuân bại trận: “Thì về nhà chơi vậy.”
Trong lòng anh lại nghĩ, chờ khi nào đến Tây Thành, nhất định anh phải làm một trận trong xe mới được.
Mạnh Đinh siết chặt cốc, đầu ngón tay trở trắng, cố giữ vẻ bình thản, giả bộ trêu đùa: “Mình thì có mục đích gì với cậu được? Hoắc Tuân à, cậu sẽ không cho rằng mình vẫn còn thích cậu đấy chứ? Năm đó mình mới bao nhiêu tuổi đầu?”
Sau khi đặt một loạt câu hỏi, Mạnh Đinh có phần hối hận. Cô nàng nhận ra rằng mình đã quá nhiều lời, nghe kiểu gì cũng thấy như đang chột dạ.
Có điều Hoắc Tuân vốn chẳng để ý liệu cô nàng có mục đích thật hay không, mắt không rời hồ nước nhỏ: “Không có là tốt nhất, tôi tin ánh mắt của cậu.”
Thà bị giễu cợt còn hơn là bị phớt lờ. Mạnh Đinh giận sôi gan, cười khẩy: “Thế cậu đã nghĩ tới chuyện bác gái không ưng Nhạc Dư chưa?”
Cô nàng vừa dứt lời, Hoắc Tuân gần như đổi sắc mặt ngay tức khắc. Anh nhíu chặt mày, mở miệng cảnh cáo: “Mạnh Đinh, nhà cậu dạy cậu nói xấu sau lưng người khác như thế đấy à?”
Mặt Mạnh Đinh thoáng đỏ bừng, cô nàng toan cất tiếng song lại chẳng thốt nên lời. Bởi vì cô nàng biết, ở trước mặt Hoắc Tuân, tất cả suy nghĩ của cô nàng đều lộ rõ, nói gì cũng là sai.
“Lần này tôi coi như chưa nghe thấy gì.” Hoắc Tuân nghĩ, hẳn là Nhạc Dư sắp trở lại, anh quay mặt về phía cửa phòng bao: “Tôi sẽ nói rõ ràng với mẹ, hy vọng cậu đừng mang đến bất kỳ ảo tưởng nào cho mẹ tôi, vậy là đủ.”
Mạnh Đinh nghiến chặt răng, nhìn chằm chằm vào gương mặt nghiêng của anh, cố tìm kiếm chút áy náy, nhưng cô nàng chẳng những không nhìn ra, mà còn thêm lúng túng vì không có bậc thang để xuống nước.
Giây phút nghe thấy có người ở bên kia bảo Hồ Đông Du là phải đi trước, Mạnh Đinh như trút được gánh nặng. Cô nàng quay mặt, đặt cốc xuống, với lấy túi xách rồi bảo Hồ Đông Du: “Tự dưng tôi nhớ ra là mình còn có việc, đi với bọn họ trước đây.” Lại quay đầu chớp mắt với hai người kia: “Không phiền đưa tôi một đoạn chứ?”
“Đương nhiên là không rồi.”
Hậu quả của “không phiền” chính là, phòng bao vốn nhộn nhịp mười bóng người đột nhiên trở nên trống trải, chỉ còn lại mỗi Hồ Đông Du và Hoắc Tuân.
Hồ Đông Du khoanh tay: “Bể kèo rồi.”
Hoắc Tuân ngồi xuống, cầm đũa gắp một miếng ngó sen: “Cũng không hẳn. Vẫn còn tôi với Nhạc Dư ăn thử giúp cậu mà.”
“Ăn thử quái gì? Cũng chỉ là cú lừa thôi.” Hồ Đông Du ngồi xuống bên cạnh anh: “Lần này tụ tập chẳng phải là để Nhạc Dư cởi bỏ vướng mắc? Giờ thì hay rồi, cơm còn chưa ăn mà người đã mất hút hết.”
Vì Nhạc Dư, Hoắc Tuân chỉ mời những người từng tham dự bữa ăn năm đó, trừ tốp người mẫu. Khi ấy bọn họ hẵng còn trẻ, vài ba người còn có thể tụ tập, mà nay trưởng thành, dính dáng đến lợi ích công việc, rất nhiều mối quan hệ đều biến chất. Gọi được tất cả mọi người đến, ngồi chung một mâm, thậm chí còn không cho phép bạn bè đưa bạn gái đến bởi vì vết xe đổ năm xưa, quả là không dễ dàng gì với Hoắc Tuân.
“Thực ra tôi nghĩ nếu chỉ có mấy người phụ nữ lắm miệng và Nhiếp Sướng trở mặt ngay tại trận thì Nhạc Dư đã chẳng xa cách lâu như vậy.”
Năm đó Hoắc Tuân dẫn Nhạc Dư đi gặp bạn bè của mình cốt để tiếp bước cho quan hệ của cả hai. Nhưng ai ngờ sau lần đó, Nhạc Dư đột nhiên giữ khoảng cách với anh. Cô không đi theo lối mòn, mà trở nên chu đáo, nghe lời, việc nào cũng rạch ròi, sợ vượt quá giới hạn. Thế nên dù có thân mật đến mấy, hai người như bị ngăn cách bởi một dòng sông không thể vượt qua.
Hoắc Tuân không muốn như vậy. Anh muốn quấn quýt như sam, chứ không phải là kính nhau như khách. Tiếc là anh phát hiện quá muộn màng, đợi đến khi phản ứng kịp thì khoảng cách đã tồn tại. Mấy năm nay, anh không ngừng cố gắng sưởi ấm trái tim của Nhạc Dư, muốn làm cô cảm thấy thật an toàn, song không biết vì sao, cứ mỗi lần anh sắp sửa thành công thì lại có kẻ nhảy ra phá đám, anh có bình tĩnh mấy cũng cảm thấy đau đầu. Anh biết chỉ hỏi tận gốc rễ mới có thể giải quyết vấn đề, lần tụ tập hôm nay cũng sinh ra là vì thế.
Nghe anh nói xong, Hồ Đông Du nổi hứng: “Ý cậu là?”
“Không có gì, tôi sẽ điều tra rõ chuyện này.”
Hoắc Tuân im lặng, Hồ Đông Du đang định hỏi lại thì thấy cửa phòng bao mở ra, đành hậm hực kiềm chế sự tò mò.
Thấy bên trong chỉ còn đúng hai người, Nhạc Dư tưởng mình vào nhầm phòng: “Sao lại đi hết rồi?”
Hồ Đông Du nhún vai: “Cãi nhau to quá, mất hứng ăn uống.”
Nhạc Dư tặng cho anh một ánh mắt an tâm: “Yên tâm, vẫn còn tôi với Hoắc Tuân… Không đúng, hình như mới nãy tôi thấy cả Hình Khoát ở ngoài nữa.”
Hồ Đông Du lắc lư di động với cô: “Đi nốt rồi.” Anh chàng vô tư vỗ đùi: “Thôi! Quanh đi quẩn lại vẫn chỉ có ba chúng mình, tôi cũng quen rồi. Ngồi xuống ăn đi, cho tôi nhận xét trung thực nhé.”
Hoắc Tuân liếc bạn, nhấn mạnh: “Chúng tôi không muốn ở chung một chỗ với cậu đâu, bóng đèn à, tự giác tí đi.”
Hồ Đông Du: …
Tôn Thiến, anh nhớ em quá!
***
Trên đường trở về, Hoắc Tuân nghe được tiếng ngâm nga của Nhạc Dư.
“Đang vui à?” Anh hỏi.
Nhạc Dư cao giọng ừ một tiếng rồi nói: “Cả một bàn đồ ăn mà chỉ có ba người giải quyết, được ăn uống no say nên đương nhiên là em là vui rồi.”
Đáng yêu quá. Hoắc Tuân cười, lại hỏi: “Lần này không có người lạ bàn tán sau lưng nữa, Nhạc Nhạc có vui không?”
“Anh biết à?” Nhạc Dư chưa bao giờ kể cho anh nghe chuyện này: “Sao anh biết?”
“Lúc đấy em cứ là lạ suốt mấy tuần liền, sau đó không chịu tham dự mấy buổi tụ tập nữa, anh đương nhiên phải tóm từng người tới hỏi.”
Nhạc Dư thầm nghĩ, xem ra Hoắc Tuân chỉ nghi ngờ người ngoài, chứ không nghĩ đến Hình Khoát, khi ấy anh ta mới là cọng rơm cuối cùng đè sụp cô ——
Trình Huân và Hoắc Tuân chỉ là đối tác kinh doanh, gã dúi danh thiếp cho cô, định “tiếp nhận”, cô chỉ cần làm lơ là được. Nhưng còn Hình Khoát? Anh ta chính là người bạn lâu năm của Hoắc Tuân, ấy thế mà còn phớt lờ danh phận “vợ của bạn” để thọc gậy bánh xe… Cái vòng luẩn quẩn của bọn họ loạn đến độ cô không thể không lo cho bản thân mình, nào dám quá tin tưởng Hoắc Tuân?
Nhưng cô sẽ không chủ động nói những chuyện liên quan đến bạn bè. Nếu Hoắc Tuân biết, tự anh sẽ xử lý tốt; nếu anh không biết, vậy thì cũng chẳng sao. Lúc này đây, quan trọng nhất là hai người đang hạnh phúc bên nhau.
Nhạc Dư hôn Hoắc Tuân một cái: “Bảo bối thật tuyệt vời, hôm nay em vui lắm.”
Hoắc Tuân ôm cô ngồi lên đùi mình, bàn tay chu du, nói: “Trên đường đến Đông Phong hôm nay, chẳng phải chúng mình đã nói tối sẽ chơi trò giáo viên và học sinh sao? Có muốn chơi ở trong xe…”
Nhạc Dư bỗng nâng khuỷu tay chặn miệng anh lại: “Anh nói bé thôi!”
Cái mũi bị đụng đau điếng, song Hoắc Tuân chẳng hé răng. Anh kéo giãn khoảng cách để có không gian trò chuyện: “Nghe sao được, có tấm chắn rồi mà.”
Nhạc Dư vẫn hoảng: “Nhưng có phải cách âm đâu!”
Hoắc Tuân bại trận: “Thì về nhà chơi vậy.”
Trong lòng anh lại nghĩ, chờ khi nào đến Tây Thành, nhất định anh phải làm một trận trong xe mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.