Chương 77: Chịu thiệt
Trà Trà Đáng Yêu
28/08/2020
Edit | Beta: Manh & MDL
Nhạc Dư cảm thấy hết sức đau đầu, cô biết mẹ mà đã ngồi đây thì chẳng thể nào giấu giếm được nữa. Cũng phải thôi, với một người như Hoắc Tuân, không phải cô bảo anh là người bình thường thì anh sẽ trở thành người bình thường thật.
Sau khi chọn lọc ngôn từ, Nhạc Dư khái quát trọng điểm cho Dư Tú, bao gồm tầm ảnh hưởng của nhà họ Hoắc ở Bắc Hoài, công việc chính của Hoắc Tuân và nhóm bạn bè của anh. Tuy cô nói không nhiều, nhưng cũng đủ để bà hiểu rằng Hoắc Tuân và họ không phải cùng một loại người. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng địa vị con người quả thực có phân cao thấp, Hoắc Tuân thuộc tầng lớp thượng lưu, còn bọn họ cùng lắm chỉ là dân thường.
Dư Tú nghe xong thì nhíu mày, nói trúng trọng tâm: “Thế con đã gặp người nhà của cậu ấy chưa?”
Nhạc Dư nhẹ nhàng lắc đầu, thấy mẹ lộ vẻ thất vọng, cô vội nói: “Là con không muốn gặp chứ không phải do Hoắc Tuân. Mẹ à, kể từ lúc nhận rõ sự chênh lệch giữa bọn con, con luôn toan tính xem chia tay xong thì nên sống thế nào. Anh ấy thông minh lắm, nhìn thấu cả tâm tư bé nhỏ của con, nhưng trước nay anh ấy luôn suy nghĩ đến cảm nhận của con, biết con rất tự trọng nên chưa bao giờ nói toạc ra, mà dùng hành động để từ từ mở cửa trái tim con.”
“Mẹ, đâu phải mẹ không biết con bướng bỉnh cỡ nào. Nếu một năm trước con còn chưa dám đảm bảo thì bây giờ con có thể khẳng định với mẹ, không ai có thể làm con cảm thấy an toàn hơn Hoắc Tuân.”
“Một năm trước?” Suy nghĩ của Dư Tú đứt đoạn: “Chẳng phải một năm trước con mới bắt đầu hẹn hò với cậu ấy sao?”
Lúc này Nhạc Dư tựa như một quả bóng, còn Dư Tú chính là cây kim, chọc cho cô phải xì ra bằng hết. Cô cắn răng thừa nhận: “Con và anh ấy đã ở bên nhau năm năm rồi.”
“…” Dư Tú trợn tròn mắt: “Con giấu giỏi thật đấy!”
“Tại con nghĩ sớm muộn gì cũng chia tay, có nói với bố mẹ cũng vô ích…”
“Vậy mà con cũng nghĩ được hả.” Dư Tú chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Người nhà Hoắc Tuân chưa gặp con nhưng chắc đã biết đến con rồi đúng không?”
Nhạc Dư gật đầu.
“Chậc chậc chậc, không chỉ nhịn giỏi được mà còn thành công hòa tan cục băng nhà con, Hoắc Tuân cũng lợi hại thật.”
Nhạc Dư hiểu ý mẹ, lẳng lặng vùi nửa khuôn mặt vào chăn, lúc trước cô quả thực quá sắt đá. Cô khẽ hỏi: “Mẹ à, thế mẹ có hài lòng với anh ấy không?”
“Chính bởi vì quá hài lòng nên mẹ mới lo đấy. Chuyện “môn đăng hộ đối” nghe thì tưởng lạc hậu nhưng chắc chắn có cái lí của riêng nó. Mẹ chỉ sợ con chịu thiệt thôi.”
“Con mẹ có Hoắc Tuân, chịu thiệt thế nào được.”
“Chuyện đó khó nói lắm. Tóm lại đến lúc đấy mà xôi hỏng bỏng không thì con cứ về nhà, con gái của Dư Tú đâu phải là không ai muốn.”
Nhạc Dư nén giọt nước mắt chực trào: “Con cảm ơn mẹ.”
Ngày hôm sau, Nhạc Dư và Hoắc Tuân trở về Bắc Hoài.
“Tí nữa anh về thẳng nhà hả?”
Hoắc Tuân lắc đầu: “Anh qua Vọng Sơn với em trước rồi tối mới sang kia.”
Nhạc Dư áy náy băn khoăn: “Đừng bận tâm đến em, anh cứ về thăm nhà trước đi.”
Thấy cô khăng khăng, Hoắc Tuân đành phải gật đầu, hôn lên đỉnh đầu cô: “Ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, anh sẽ về sớm cùng đồ ăn ngon.”
Sao cứ như sinh li tử biệt thế nhỉ… Nhạc Dư thầm lắc đầu ở trong lòng đề ra yêu cầu: “Em muốn ăn bánh trứng muối[1] của tiệm Lý Ký.”
Hoắc Tuân ừ một tiếng, cúi đầu nhìn di động, là Phùng Khanh hỏi bao giờ thì anh về nhà. Sau khi hồi âm “sắp đến nơi rồi ạ”, anh tắt di động, quả quyết bỏ qua năm từ “Đinh Đinh cũng ở đây”.
Nhạc Dư không có thói quen nhìn di động của anh, cô rời mắt, chờ anh lại vòng tay ôm mình mới hỏi: “Có lần anh bảo em sắp xếp thời gian để đi Tây Thành chơi, nhà được mua từ trước đấy rồi hả?”
Hoắc Tuân ngẫm nghĩ về thời gian, đáp: “Không, sau đấy anh mới mua.”
Nhạc Dư nhìn anh: “Thế mà anh bảo như thật.”
Hoắc Tuân nói: “Đó là lựa chọn đầu tiên của anh, nhưng không phải lựa chọn duy nhất.”
Nhạc Dư thích ngắm dáng vẻ nắm chắc phần thắng của anh, cô cười cười: “Bao giờ mình qua Tây Thành chơi? Hết Tết chắc anh sẽ bận lắm.”
“Bóp bóp cái là có thời gian ngay. Năm ngoái anh tất bật như thế chính là để bây giờ có nhiều thời gian ở bên em, sau này công việc của anh sẽ tập trung tại Bắc Hoài, ít phải đi công tác hơn, có thể sắp xếp thời gian để qua Tây Thành với em được.”
Sự nghiệp khởi sắc thì ắt sẽ ổn định, anh có lý do để bận rộn thì cũng có lý do để nhàn rỗi, tuy không nhiều nhưng có ít còn hơn không.
Anh đã xem qua lịch trước, kết hợp với lịch của Nhạc Dư, tháng năm là vừa đẹp.
Khi ấy, những vấn đề nên giải quyết hẳn đều đã giải quyết xong xuôi.
CHÚ THÍCH
[1] Bánh trứng muối: là một món bánh ngọt truyền thống của Trung Quốc, được làm từ lúa mì, bơ, trứng muối và một số phụ gia khác, thường kết hợp đậu đỏ, đậu xanh, khoai môn, v.v. xay nhuyễn.
Nhạc Dư cảm thấy hết sức đau đầu, cô biết mẹ mà đã ngồi đây thì chẳng thể nào giấu giếm được nữa. Cũng phải thôi, với một người như Hoắc Tuân, không phải cô bảo anh là người bình thường thì anh sẽ trở thành người bình thường thật.
Sau khi chọn lọc ngôn từ, Nhạc Dư khái quát trọng điểm cho Dư Tú, bao gồm tầm ảnh hưởng của nhà họ Hoắc ở Bắc Hoài, công việc chính của Hoắc Tuân và nhóm bạn bè của anh. Tuy cô nói không nhiều, nhưng cũng đủ để bà hiểu rằng Hoắc Tuân và họ không phải cùng một loại người. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng địa vị con người quả thực có phân cao thấp, Hoắc Tuân thuộc tầng lớp thượng lưu, còn bọn họ cùng lắm chỉ là dân thường.
Dư Tú nghe xong thì nhíu mày, nói trúng trọng tâm: “Thế con đã gặp người nhà của cậu ấy chưa?”
Nhạc Dư nhẹ nhàng lắc đầu, thấy mẹ lộ vẻ thất vọng, cô vội nói: “Là con không muốn gặp chứ không phải do Hoắc Tuân. Mẹ à, kể từ lúc nhận rõ sự chênh lệch giữa bọn con, con luôn toan tính xem chia tay xong thì nên sống thế nào. Anh ấy thông minh lắm, nhìn thấu cả tâm tư bé nhỏ của con, nhưng trước nay anh ấy luôn suy nghĩ đến cảm nhận của con, biết con rất tự trọng nên chưa bao giờ nói toạc ra, mà dùng hành động để từ từ mở cửa trái tim con.”
“Mẹ, đâu phải mẹ không biết con bướng bỉnh cỡ nào. Nếu một năm trước con còn chưa dám đảm bảo thì bây giờ con có thể khẳng định với mẹ, không ai có thể làm con cảm thấy an toàn hơn Hoắc Tuân.”
“Một năm trước?” Suy nghĩ của Dư Tú đứt đoạn: “Chẳng phải một năm trước con mới bắt đầu hẹn hò với cậu ấy sao?”
Lúc này Nhạc Dư tựa như một quả bóng, còn Dư Tú chính là cây kim, chọc cho cô phải xì ra bằng hết. Cô cắn răng thừa nhận: “Con và anh ấy đã ở bên nhau năm năm rồi.”
“…” Dư Tú trợn tròn mắt: “Con giấu giỏi thật đấy!”
“Tại con nghĩ sớm muộn gì cũng chia tay, có nói với bố mẹ cũng vô ích…”
“Vậy mà con cũng nghĩ được hả.” Dư Tú chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Người nhà Hoắc Tuân chưa gặp con nhưng chắc đã biết đến con rồi đúng không?”
Nhạc Dư gật đầu.
“Chậc chậc chậc, không chỉ nhịn giỏi được mà còn thành công hòa tan cục băng nhà con, Hoắc Tuân cũng lợi hại thật.”
Nhạc Dư hiểu ý mẹ, lẳng lặng vùi nửa khuôn mặt vào chăn, lúc trước cô quả thực quá sắt đá. Cô khẽ hỏi: “Mẹ à, thế mẹ có hài lòng với anh ấy không?”
“Chính bởi vì quá hài lòng nên mẹ mới lo đấy. Chuyện “môn đăng hộ đối” nghe thì tưởng lạc hậu nhưng chắc chắn có cái lí của riêng nó. Mẹ chỉ sợ con chịu thiệt thôi.”
“Con mẹ có Hoắc Tuân, chịu thiệt thế nào được.”
“Chuyện đó khó nói lắm. Tóm lại đến lúc đấy mà xôi hỏng bỏng không thì con cứ về nhà, con gái của Dư Tú đâu phải là không ai muốn.”
Nhạc Dư nén giọt nước mắt chực trào: “Con cảm ơn mẹ.”
Ngày hôm sau, Nhạc Dư và Hoắc Tuân trở về Bắc Hoài.
“Tí nữa anh về thẳng nhà hả?”
Hoắc Tuân lắc đầu: “Anh qua Vọng Sơn với em trước rồi tối mới sang kia.”
Nhạc Dư áy náy băn khoăn: “Đừng bận tâm đến em, anh cứ về thăm nhà trước đi.”
Thấy cô khăng khăng, Hoắc Tuân đành phải gật đầu, hôn lên đỉnh đầu cô: “Ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, anh sẽ về sớm cùng đồ ăn ngon.”
Sao cứ như sinh li tử biệt thế nhỉ… Nhạc Dư thầm lắc đầu ở trong lòng đề ra yêu cầu: “Em muốn ăn bánh trứng muối[1] của tiệm Lý Ký.”
Hoắc Tuân ừ một tiếng, cúi đầu nhìn di động, là Phùng Khanh hỏi bao giờ thì anh về nhà. Sau khi hồi âm “sắp đến nơi rồi ạ”, anh tắt di động, quả quyết bỏ qua năm từ “Đinh Đinh cũng ở đây”.
Nhạc Dư không có thói quen nhìn di động của anh, cô rời mắt, chờ anh lại vòng tay ôm mình mới hỏi: “Có lần anh bảo em sắp xếp thời gian để đi Tây Thành chơi, nhà được mua từ trước đấy rồi hả?”
Hoắc Tuân ngẫm nghĩ về thời gian, đáp: “Không, sau đấy anh mới mua.”
Nhạc Dư nhìn anh: “Thế mà anh bảo như thật.”
Hoắc Tuân nói: “Đó là lựa chọn đầu tiên của anh, nhưng không phải lựa chọn duy nhất.”
Nhạc Dư thích ngắm dáng vẻ nắm chắc phần thắng của anh, cô cười cười: “Bao giờ mình qua Tây Thành chơi? Hết Tết chắc anh sẽ bận lắm.”
“Bóp bóp cái là có thời gian ngay. Năm ngoái anh tất bật như thế chính là để bây giờ có nhiều thời gian ở bên em, sau này công việc của anh sẽ tập trung tại Bắc Hoài, ít phải đi công tác hơn, có thể sắp xếp thời gian để qua Tây Thành với em được.”
Sự nghiệp khởi sắc thì ắt sẽ ổn định, anh có lý do để bận rộn thì cũng có lý do để nhàn rỗi, tuy không nhiều nhưng có ít còn hơn không.
Anh đã xem qua lịch trước, kết hợp với lịch của Nhạc Dư, tháng năm là vừa đẹp.
Khi ấy, những vấn đề nên giải quyết hẳn đều đã giải quyết xong xuôi.
CHÚ THÍCH
[1] Bánh trứng muối: là một món bánh ngọt truyền thống của Trung Quốc, được làm từ lúa mì, bơ, trứng muối và một số phụ gia khác, thường kết hợp đậu đỏ, đậu xanh, khoai môn, v.v. xay nhuyễn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.