Chương 78: Tỏ tình
Trà Trà Đáng Yêu
28/08/2020
Edit | Beta: Manh
Hoắc Tuân quen Mạnh Đinh vào năm anh mười ba tuổi, khi ấy cô nàng chỉ mới lên mười.
Từ nhỏ đến lớn, Mạnh Đinh có lối sống rất kỷ luật. Trong khi những đứa trẻ khác còn đang mải khóc lóc la lối vì không giành được đồ chơi thì cô lại suy nghĩ xem hôm sau có nên luyện chữ thêm một tiếng đồng hồ hay không. Trong mắt cô, nam sinh cùng tuổi đều mắc chung một bệnh: ấu trĩ, thích ra vẻ ta đây, thậm chí còn hay gây sự vô cớ; còn nam sinh khóa trên, dù lớn hơn cô nhưng dường như lại mê mẩn trò khoe khoang, tâng bốc để thể hiện bản thân khi chỉ vừa lên cấp hai. Cô khịt mũi coi thường, chẳng buồn ghé mắt.
Hoắc Tuân là người đầu tiên dấy lên ý thức cạnh tranh trong cô.
Thân là cậu con trai nhà hàng xóm, Hoắc Tuân có phần ưu tú quá mức. Trong đám bạn bè, anh là người đứng đầu; anh ham chơi, song lại học giỏi. Anh vốn thông minh hơn người khác, có thể nhẹ nhàng vượt xa đối phương, huống chi những gì Mạnh Đinh theo đuổi dường như chỉ là việc dễ dàng với anh.
Bất kể Hoắc Tuân có để cô vào mắt hay không, cô thực sự xem anh như cái đích của mình. Đến khi cô thi đỗ trường Phổ thông của Hoắc Tuân, người đã sớm giành được suất tuyển thẳng vào Đại học H, cô nói với anh: “Mình nhận được giấy báo trúng tuyển của Số 1 rồi.”
Hoắc Tuân chúc mừng: “Xứng đáng mà, cậu đã rất cố gắng.”
Nhưng cô không thích được khen là “cố gắng”. Có lẽ cô quả thực đã nỗ lực, nhưng cô không mong người khác khen mình vì nhẽ ấy chứ không phải vì thiên phú, bởi đây là điểm cô ghen tị với Hoắc Tuân. Cô hỏi: “Hoắc Tuân, cậu thấy mình thế nào?”
Tuy nhỏ hơn Hoắc Tuân, nhưng xưa nay cô luôn gọi thẳng tên anh để biểu thị sự ngang hàng.
Hoắc Tuân im lặng, câu này ẩn chứa quá nhiều thông tin, khiến anh phải suy ngẫm hồi lâu. Cuối cùng anh đáp: “Cậu rất thông minh, tôi chưa từng thấy cô gái nào tự chủ như cậu, dường như cậu nắm bắt được cả cuộc đời mình trong tay, chỉ cần thực hiện từng bước một. Không có ai là hoàn hảo, nhưng những chuyện cậu làm lại rất gần với khái niệm đó.”
Chính câu nói đầy khẳng định ấy đã khiến Mạnh Đinh thầm mến Hoắc Tuân đứt quãng suốt tám năm. Sở dĩ nói “đứt quãng” là bởi trong tám năm ấy, cô nàng đã từng hẹn hò với vài chàng, song khi so sánh, cô nàng cho rằng Hoắc Tuân vẫn là người phù hợp nhất.
Mạnh Đinh cảm thấy tốt nghiệp đại học vừa khéo là thời điểm tốt, thế nên năm ấy, cô tỏ tình với Hoắc Tuân.
Sau khi nghe xong, Hoắc Tuân đã rất kinh ngạc, bởi trong thâm tâm anh chỉ xem Mạnh Đinh như một người bạn mang lại cảm giác thoải mái khi ở chung, chẳng hề nhìn ra bất kỳ manh mối nào.
Để giữ mặt mũi cho Mạnh Đinh, anh không từ chối thẳng thừng mà uyển chuyển thông báo: “Tôi đã có bạn gái rồi.”
Lần đầu tiên thất lễ trong cuộc đời Mạnh Đinh xảy ra vào chính ngày đó, nhưng may mà chẳng ai hay biết ngoài Hoắc Tuân. Kể từ đây, giữa họ như có con kênh Hồng Câu[1] vô hình, hai người vốn cùng nhau lớn lên từ nhỏ lại chơi vơi ở trên mức mới quen, dưới mức bạn bè.
[1] 鴻溝 (Hồng Câu): là con kênh đào cổ ở tỉnh Hà Nam, Trung Quốc. Năm xưa khi Hán – Sở phân tranh 8 năm, đã lấy Hồng Câu làm ranh giới chia đôi thiên hạ. Ngày nay, danh từ này được dùng để chỉ những người có tư tưởng khác nhau, hoặc giữa đôi bên có khoảng cách.
Khi ấy Mạnh Đinh vừa bước vào đời, chưa hoàn toàn trưởng thành, thế nên đương nhiên sẽ làm chuyện thiếu chín chắn.
Ví dụ như chuyện đối với Nhạc Dư.
“Về rồi à? Đinh Đinh chờ con lâu lắm rồi đấy.”
Hoắc Tuân đặt chìa khóa vào khay, ngước mắt nhìn phòng khách, Mạnh Đinh ngồi quay lưng, nghiêng đầu, sống lưng thẳng tắp, trên mặt là nụ cười trang nhã đúng mực mà Phùng Khanh thích.
Anh thu hồi tầm mắt, thản nhiên nói: “Có ai báo với con là Mạnh Đinh sẽ đến đâu.”
Phùng Khanh liếc xéo anh: “Sao lại không? Hai ngày nay Đinh Đinh đều sang chơi với mẹ đấy.”
Hoắc Tuân cười: “Vậy ra hôm nay cô ấy cũng sang vì mẹ, chứ không phải là đến chờ con.”
Phùng Khanh: “…”
“Mẹ,” Hoắc tuân bước về cầu thang, “vừa xuống máy bay nên con thấy rất mệt, con lên nhà trước đây ạ.”
Phùng Khanh duỗi tay chặn anh lại, khẽ cảnh cáo: “Khách khứa còn đang ở đây đấy.”
Nhưng những chuyện cần nói đều đã được nói vào ngày anh đi đón máy bay. Hoắc Tuân đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, anh nhìn thoáng qua Mạnh Đinh, hỏi: “Cậu có phiền nếu tôi không tiếp chuyện được không?”
Nụ cười trên môi Mạnh Đinh càng thêm sâu, cô nàng đứng dậy, nhìn Phùng Khanh: “Bác ơi, hôm qua mẹ con bảo muốn cùng con đi đâu đó ăn trong hôm nay. Cũng sắp đến giờ rồi, con nên về chuẩn bị bác ạ.”
Hoắc Tuân thấy thoải mái hơn rất nhiều, giở giọng trêu chọc: “Mẹ à, mẹ cũng không thể giữ Mạnh Đinh để cô ấy phải lỡ hẹn chứ.”
Tránh được khỏi tình huống khó xử, sắc mặt Phùng Khanh dịu hơn hẳn. Bà tiễn Mạnh Đinh ra cửa, lúc ngoái lại đã chẳng còn thấy bóng con trai ở đầu cầu thang.
Khi Hoắc Tuân sắp sửa đến trước cửa phòng, anh nhận được tin nhắn từ một dãy số xa lạ.
“Bây giờ mẹ mình còn đang làm spa ở thẩm mỹ viện, mình đã nói dối vì cậu, thế có tính là cậu nợ mình một lần không?”
Manh: Nào những cánh tay đọc tên chương tưởng Hoắc – Nhạc tỏ tình với nhau đâu, còn đợi gì mà không giơ lên =))))))
Hoắc Tuân quen Mạnh Đinh vào năm anh mười ba tuổi, khi ấy cô nàng chỉ mới lên mười.
Từ nhỏ đến lớn, Mạnh Đinh có lối sống rất kỷ luật. Trong khi những đứa trẻ khác còn đang mải khóc lóc la lối vì không giành được đồ chơi thì cô lại suy nghĩ xem hôm sau có nên luyện chữ thêm một tiếng đồng hồ hay không. Trong mắt cô, nam sinh cùng tuổi đều mắc chung một bệnh: ấu trĩ, thích ra vẻ ta đây, thậm chí còn hay gây sự vô cớ; còn nam sinh khóa trên, dù lớn hơn cô nhưng dường như lại mê mẩn trò khoe khoang, tâng bốc để thể hiện bản thân khi chỉ vừa lên cấp hai. Cô khịt mũi coi thường, chẳng buồn ghé mắt.
Hoắc Tuân là người đầu tiên dấy lên ý thức cạnh tranh trong cô.
Thân là cậu con trai nhà hàng xóm, Hoắc Tuân có phần ưu tú quá mức. Trong đám bạn bè, anh là người đứng đầu; anh ham chơi, song lại học giỏi. Anh vốn thông minh hơn người khác, có thể nhẹ nhàng vượt xa đối phương, huống chi những gì Mạnh Đinh theo đuổi dường như chỉ là việc dễ dàng với anh.
Bất kể Hoắc Tuân có để cô vào mắt hay không, cô thực sự xem anh như cái đích của mình. Đến khi cô thi đỗ trường Phổ thông của Hoắc Tuân, người đã sớm giành được suất tuyển thẳng vào Đại học H, cô nói với anh: “Mình nhận được giấy báo trúng tuyển của Số 1 rồi.”
Hoắc Tuân chúc mừng: “Xứng đáng mà, cậu đã rất cố gắng.”
Nhưng cô không thích được khen là “cố gắng”. Có lẽ cô quả thực đã nỗ lực, nhưng cô không mong người khác khen mình vì nhẽ ấy chứ không phải vì thiên phú, bởi đây là điểm cô ghen tị với Hoắc Tuân. Cô hỏi: “Hoắc Tuân, cậu thấy mình thế nào?”
Tuy nhỏ hơn Hoắc Tuân, nhưng xưa nay cô luôn gọi thẳng tên anh để biểu thị sự ngang hàng.
Hoắc Tuân im lặng, câu này ẩn chứa quá nhiều thông tin, khiến anh phải suy ngẫm hồi lâu. Cuối cùng anh đáp: “Cậu rất thông minh, tôi chưa từng thấy cô gái nào tự chủ như cậu, dường như cậu nắm bắt được cả cuộc đời mình trong tay, chỉ cần thực hiện từng bước một. Không có ai là hoàn hảo, nhưng những chuyện cậu làm lại rất gần với khái niệm đó.”
Chính câu nói đầy khẳng định ấy đã khiến Mạnh Đinh thầm mến Hoắc Tuân đứt quãng suốt tám năm. Sở dĩ nói “đứt quãng” là bởi trong tám năm ấy, cô nàng đã từng hẹn hò với vài chàng, song khi so sánh, cô nàng cho rằng Hoắc Tuân vẫn là người phù hợp nhất.
Mạnh Đinh cảm thấy tốt nghiệp đại học vừa khéo là thời điểm tốt, thế nên năm ấy, cô tỏ tình với Hoắc Tuân.
Sau khi nghe xong, Hoắc Tuân đã rất kinh ngạc, bởi trong thâm tâm anh chỉ xem Mạnh Đinh như một người bạn mang lại cảm giác thoải mái khi ở chung, chẳng hề nhìn ra bất kỳ manh mối nào.
Để giữ mặt mũi cho Mạnh Đinh, anh không từ chối thẳng thừng mà uyển chuyển thông báo: “Tôi đã có bạn gái rồi.”
Lần đầu tiên thất lễ trong cuộc đời Mạnh Đinh xảy ra vào chính ngày đó, nhưng may mà chẳng ai hay biết ngoài Hoắc Tuân. Kể từ đây, giữa họ như có con kênh Hồng Câu[1] vô hình, hai người vốn cùng nhau lớn lên từ nhỏ lại chơi vơi ở trên mức mới quen, dưới mức bạn bè.
[1] 鴻溝 (Hồng Câu): là con kênh đào cổ ở tỉnh Hà Nam, Trung Quốc. Năm xưa khi Hán – Sở phân tranh 8 năm, đã lấy Hồng Câu làm ranh giới chia đôi thiên hạ. Ngày nay, danh từ này được dùng để chỉ những người có tư tưởng khác nhau, hoặc giữa đôi bên có khoảng cách.
Khi ấy Mạnh Đinh vừa bước vào đời, chưa hoàn toàn trưởng thành, thế nên đương nhiên sẽ làm chuyện thiếu chín chắn.
Ví dụ như chuyện đối với Nhạc Dư.
“Về rồi à? Đinh Đinh chờ con lâu lắm rồi đấy.”
Hoắc Tuân đặt chìa khóa vào khay, ngước mắt nhìn phòng khách, Mạnh Đinh ngồi quay lưng, nghiêng đầu, sống lưng thẳng tắp, trên mặt là nụ cười trang nhã đúng mực mà Phùng Khanh thích.
Anh thu hồi tầm mắt, thản nhiên nói: “Có ai báo với con là Mạnh Đinh sẽ đến đâu.”
Phùng Khanh liếc xéo anh: “Sao lại không? Hai ngày nay Đinh Đinh đều sang chơi với mẹ đấy.”
Hoắc Tuân cười: “Vậy ra hôm nay cô ấy cũng sang vì mẹ, chứ không phải là đến chờ con.”
Phùng Khanh: “…”
“Mẹ,” Hoắc tuân bước về cầu thang, “vừa xuống máy bay nên con thấy rất mệt, con lên nhà trước đây ạ.”
Phùng Khanh duỗi tay chặn anh lại, khẽ cảnh cáo: “Khách khứa còn đang ở đây đấy.”
Nhưng những chuyện cần nói đều đã được nói vào ngày anh đi đón máy bay. Hoắc Tuân đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, anh nhìn thoáng qua Mạnh Đinh, hỏi: “Cậu có phiền nếu tôi không tiếp chuyện được không?”
Nụ cười trên môi Mạnh Đinh càng thêm sâu, cô nàng đứng dậy, nhìn Phùng Khanh: “Bác ơi, hôm qua mẹ con bảo muốn cùng con đi đâu đó ăn trong hôm nay. Cũng sắp đến giờ rồi, con nên về chuẩn bị bác ạ.”
Hoắc Tuân thấy thoải mái hơn rất nhiều, giở giọng trêu chọc: “Mẹ à, mẹ cũng không thể giữ Mạnh Đinh để cô ấy phải lỡ hẹn chứ.”
Tránh được khỏi tình huống khó xử, sắc mặt Phùng Khanh dịu hơn hẳn. Bà tiễn Mạnh Đinh ra cửa, lúc ngoái lại đã chẳng còn thấy bóng con trai ở đầu cầu thang.
Khi Hoắc Tuân sắp sửa đến trước cửa phòng, anh nhận được tin nhắn từ một dãy số xa lạ.
“Bây giờ mẹ mình còn đang làm spa ở thẩm mỹ viện, mình đã nói dối vì cậu, thế có tính là cậu nợ mình một lần không?”
Manh: Nào những cánh tay đọc tên chương tưởng Hoắc – Nhạc tỏ tình với nhau đâu, còn đợi gì mà không giơ lên =))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.