Chương 24:
Trà Trà Hảo Manh
15/05/2021
Lúc Đồng Niên Niên vào trong nhà Trần Tinh, không hiểu sao thấy lo lắng.
Trần Tinh nhéo nhéo sau gáy cô, "Học tỷ đang sợ cái gì?" Cô cũng thẳng thắn: "Sợ nửa đường xuất hiện một Trình Giảo Kim [*]."
[*] Ý đang làm chuyện tốt bị người ta phá ngang.
"Trình Giảo Kim sẽ không xuất hiện, ngược lại chị nên lo lắng về Trần Giảo Tinh."
Đồng Niên Niên sửng sốt hồi lâu, suy nghĩ kỹ phát âm chữ Giảo của cậu [*] rồi khôi phục tinh thần, nở nụ cười, cả người cũng thả lỏng ra.
[*] Giảo 咬: Cắn
Nhà Trần Tinh là một biệt thự hai tầng, cách biển khá xa, bốn phía yên tĩnh, có phong cảnh khiến người ta thấy thoải mái, theo như Trần Tinh nói thì tất cả những thứ này rất thích hợp để dưỡng lão.
Cô đánh giá bố cục trong phòng, cây xanh rất nhiều, đều là bà ngoại Trần Tinh chăm sóc.
"Chúng ta học ở chỗ nào?"
"Phòng tôi." Trần Tinh đi về phía nhà bếp, "Nhưng trước đó, chúng ta có cần làm cơm trước không?"
Lúc này mới mười giờ sáng, Đồng Niên Niên liếc xéo cậu, "Học trước đã."
Trần Tinh nhún vai tỏ ý được thôi, lấy từ trong tủ lạnh ra một một đĩa hoa quả, cắt ngang dọc ra bảy tám miếng, hình thù xấu xí.
"Cậu cắt hả?" Đồng Niên Niên hỏi cậu.
Cậu hừ một tiếng, cằm sắp hất lên trời: "Chị cho rằng cái gì tôi cũng có người hầu hạ sao?"
Đồng Niên Niên sờ lỗi tai cậu lấy lòng, cầm miếng dâu tây bỏ vào trong miệng.
Rồi cười híp mắt nói: "Ngọt lắm."
Trần Tinh cũng vui vẻ, sự ngọt ngào của Đồng Niên Niên xuyên qua trái tim của cậu rồi.
Phòng Trần Tinh chẳng có chỗ nào đặc biệt, thậm chí còn đơn giản hơn nhiều so với trong tưởng tượng của Đồng Niên Niên, cô chỉ vào bàn học rồi quay đầu hỏi cậu: "Học ở chỗ này sao?"
Bàn học rõ ràng đã được dọn dẹp qua, sạch sẽ ngăn nắp, nhưng chỉ có mỗi một chiếc ghế.
Trần Tinh chuyển cái ghế đẩu ở cạnh cửa tới, "Học tỷ ngồi ghế này."
Quá thân thiết rồi, có sự khác thường tất có quỷ. Đồng Niên Niên bỏ cặp sách ra rồi do dự ngồi xuống, lại liếc mắt nhìn cậu: "Ngoan ngoãn một chút rồi tôi sẽ làm cơm trưa cho cậu."
Trần Tinh nghiêm túc gật đầu, "Tôi tuyệt đối không quấy rầy chị đâu!"
Đúng là cậu không quấy rầy.
Học hai giờ liền, Đồng Niên Niên cử động cái cổ mỏi nhừ, nghiêng đầu thì nhìn thấy Trần Tinh nằm bò ra bên cạnh cô từ lâu.
Giống như lần trước ở thư viện vậy, lại ngủ rồi.
Lần trước cô gọi cậu dậy ăn cơm, chẳng hiểu sao bị hôn. Nhưng lần này khác rồi.
Đồng Niên Niên hôn nhẹ lên tai Trần Tinh, sau đó lùi lại. Chắc là ngứa nên Trần Tinh nhắm mắt, nhíu mày gãi tai. Tai cậu bị gãi đỏ lên, ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào khiến cái tai bị gãi đỏ của cậu trở nên mỏng manh trong suốt, giống như cánh bồ công anh bay bổng.
Cô cười cười, véo mũi cậu, "Dậy thôi."
Ai biết Trần Tinh đã tỉnh từ lâu rồi.
Cậu không mở mắt, bị véo mũi cũng chẳng cảm thấy ngộp thở ngược lại còn cười để lộ hàm răng trắng, "Hì hì."
Lông mày nhảy lên một cái, Đồng Niên Niên giật mình thấy có chuyện không ổn nhưng chưa kịp bỏ tay ra thì eo đã bị ôm lấy.
Lại bị chiếm tiện nghi.
Đi xuống phòng bếp dưới tầng, vào lúc uống nước Đồng Niên Niên xuýt xoa, "Đau chết mất." Lúc Trần Tinh hôn môi chưa bao giờ có chừng mực, hôn rất hung hãn, giống như con sói đói bụng tám trăm năm rồi, cậu thích mút lấy môi dưới cô, phải hút đến khô cắn khẽ xong mới nhả ra.
"Tôi xem thử xem." Trần Tinh nắm cằm Đồng Niên Niên, nhìn xung quanh một vòng, sau đó gặm môi dưới sưng đỏ, "Thật là đẹp mắt."
... Đồng Niên Niên cảm thấy không phải cô dễ xấu hổ, mà là bởi vì thủ đoạn của Trần Tinh quá cao.
Cô đẩy tay cậu ra, mặt đỏ lên vì từ ngữ mập mờ này: "Cậu muốn ăn gì?"
Trần Tinh giống như kẹo mạch nha, ôm lấy Đồng Niên Niên từ phía sau, cằm để lên bả vai cô, miệng lúc mở lúc đóng: "Chị làm gì tôi cũng ăn."
Đồng Niên Niên cười lạnh nói: "Lần trước là ai không ăn mướp đắng tôi làm vậy?"
Trần Tinh hậm hực giả ngu, "Chắc hẳn không phải tôi rồi."
Cuối cùng Đồng Niên Niên làm mì ý, quá trình vất vả, công việc chủ yếu là bị Trần Tinh quấn lấy, công việc thứ yếu là phía dưới.
Cơm nước no nê, Trần Tinh đi rửa bát, Đồng Niên Niên lên tầng tiếp tục học tập.
Đứng ở trên cầu thang, Đồng Niên Niên còn có thể nghe thấy tiếng nước truyền ra trong phòng bếp.
Cô nghĩ, thời gian cứ trôi qua như vậy, thật ra rất tốt.
Cuộc sống yên bình... mới là chuyện lạ.
Có Trần Tinh ở đây, muốn cuộc sống yên bình là chuyện không có khả năng.
Năm giờ chiều, trời vẫn còn sáng. Đồng Niên Niên thò đầu từ trong đống sách vở ra rồi vươn vai một cái. Trần Tinh ở trên giường im lặng đọc sách văn cổ nghe thấy động tĩnh liền chạy tới, "Học tỷ, chị muốn nghỉ ngơi sao?"
Trực giác của Đồng Niên Niên cảm thấy không đúng lắm, cô nheo một bên mắt lại, kìm nén một ngày trời, lúc này đuôi cáo muốn lộ ra rồi à?
"Làm gì?"
Giống như ảo thuật vậy, không biết Trần Tinh rút ở đâu ra một đĩa CD, nói: "Chúng ta xem phim đi."
À, xem phim.
Đồng Niên Niên liếc nhìn bìa ngoài bộ phim.
Trần Tinh nhéo nhéo sau gáy cô, "Học tỷ đang sợ cái gì?" Cô cũng thẳng thắn: "Sợ nửa đường xuất hiện một Trình Giảo Kim [*]."
[*] Ý đang làm chuyện tốt bị người ta phá ngang.
"Trình Giảo Kim sẽ không xuất hiện, ngược lại chị nên lo lắng về Trần Giảo Tinh."
Đồng Niên Niên sửng sốt hồi lâu, suy nghĩ kỹ phát âm chữ Giảo của cậu [*] rồi khôi phục tinh thần, nở nụ cười, cả người cũng thả lỏng ra.
[*] Giảo 咬: Cắn
Nhà Trần Tinh là một biệt thự hai tầng, cách biển khá xa, bốn phía yên tĩnh, có phong cảnh khiến người ta thấy thoải mái, theo như Trần Tinh nói thì tất cả những thứ này rất thích hợp để dưỡng lão.
Cô đánh giá bố cục trong phòng, cây xanh rất nhiều, đều là bà ngoại Trần Tinh chăm sóc.
"Chúng ta học ở chỗ nào?"
"Phòng tôi." Trần Tinh đi về phía nhà bếp, "Nhưng trước đó, chúng ta có cần làm cơm trước không?"
Lúc này mới mười giờ sáng, Đồng Niên Niên liếc xéo cậu, "Học trước đã."
Trần Tinh nhún vai tỏ ý được thôi, lấy từ trong tủ lạnh ra một một đĩa hoa quả, cắt ngang dọc ra bảy tám miếng, hình thù xấu xí.
"Cậu cắt hả?" Đồng Niên Niên hỏi cậu.
Cậu hừ một tiếng, cằm sắp hất lên trời: "Chị cho rằng cái gì tôi cũng có người hầu hạ sao?"
Đồng Niên Niên sờ lỗi tai cậu lấy lòng, cầm miếng dâu tây bỏ vào trong miệng.
Rồi cười híp mắt nói: "Ngọt lắm."
Trần Tinh cũng vui vẻ, sự ngọt ngào của Đồng Niên Niên xuyên qua trái tim của cậu rồi.
Phòng Trần Tinh chẳng có chỗ nào đặc biệt, thậm chí còn đơn giản hơn nhiều so với trong tưởng tượng của Đồng Niên Niên, cô chỉ vào bàn học rồi quay đầu hỏi cậu: "Học ở chỗ này sao?"
Bàn học rõ ràng đã được dọn dẹp qua, sạch sẽ ngăn nắp, nhưng chỉ có mỗi một chiếc ghế.
Trần Tinh chuyển cái ghế đẩu ở cạnh cửa tới, "Học tỷ ngồi ghế này."
Quá thân thiết rồi, có sự khác thường tất có quỷ. Đồng Niên Niên bỏ cặp sách ra rồi do dự ngồi xuống, lại liếc mắt nhìn cậu: "Ngoan ngoãn một chút rồi tôi sẽ làm cơm trưa cho cậu."
Trần Tinh nghiêm túc gật đầu, "Tôi tuyệt đối không quấy rầy chị đâu!"
Đúng là cậu không quấy rầy.
Học hai giờ liền, Đồng Niên Niên cử động cái cổ mỏi nhừ, nghiêng đầu thì nhìn thấy Trần Tinh nằm bò ra bên cạnh cô từ lâu.
Giống như lần trước ở thư viện vậy, lại ngủ rồi.
Lần trước cô gọi cậu dậy ăn cơm, chẳng hiểu sao bị hôn. Nhưng lần này khác rồi.
Đồng Niên Niên hôn nhẹ lên tai Trần Tinh, sau đó lùi lại. Chắc là ngứa nên Trần Tinh nhắm mắt, nhíu mày gãi tai. Tai cậu bị gãi đỏ lên, ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào khiến cái tai bị gãi đỏ của cậu trở nên mỏng manh trong suốt, giống như cánh bồ công anh bay bổng.
Cô cười cười, véo mũi cậu, "Dậy thôi."
Ai biết Trần Tinh đã tỉnh từ lâu rồi.
Cậu không mở mắt, bị véo mũi cũng chẳng cảm thấy ngộp thở ngược lại còn cười để lộ hàm răng trắng, "Hì hì."
Lông mày nhảy lên một cái, Đồng Niên Niên giật mình thấy có chuyện không ổn nhưng chưa kịp bỏ tay ra thì eo đã bị ôm lấy.
Lại bị chiếm tiện nghi.
Đi xuống phòng bếp dưới tầng, vào lúc uống nước Đồng Niên Niên xuýt xoa, "Đau chết mất." Lúc Trần Tinh hôn môi chưa bao giờ có chừng mực, hôn rất hung hãn, giống như con sói đói bụng tám trăm năm rồi, cậu thích mút lấy môi dưới cô, phải hút đến khô cắn khẽ xong mới nhả ra.
"Tôi xem thử xem." Trần Tinh nắm cằm Đồng Niên Niên, nhìn xung quanh một vòng, sau đó gặm môi dưới sưng đỏ, "Thật là đẹp mắt."
... Đồng Niên Niên cảm thấy không phải cô dễ xấu hổ, mà là bởi vì thủ đoạn của Trần Tinh quá cao.
Cô đẩy tay cậu ra, mặt đỏ lên vì từ ngữ mập mờ này: "Cậu muốn ăn gì?"
Trần Tinh giống như kẹo mạch nha, ôm lấy Đồng Niên Niên từ phía sau, cằm để lên bả vai cô, miệng lúc mở lúc đóng: "Chị làm gì tôi cũng ăn."
Đồng Niên Niên cười lạnh nói: "Lần trước là ai không ăn mướp đắng tôi làm vậy?"
Trần Tinh hậm hực giả ngu, "Chắc hẳn không phải tôi rồi."
Cuối cùng Đồng Niên Niên làm mì ý, quá trình vất vả, công việc chủ yếu là bị Trần Tinh quấn lấy, công việc thứ yếu là phía dưới.
Cơm nước no nê, Trần Tinh đi rửa bát, Đồng Niên Niên lên tầng tiếp tục học tập.
Đứng ở trên cầu thang, Đồng Niên Niên còn có thể nghe thấy tiếng nước truyền ra trong phòng bếp.
Cô nghĩ, thời gian cứ trôi qua như vậy, thật ra rất tốt.
Cuộc sống yên bình... mới là chuyện lạ.
Có Trần Tinh ở đây, muốn cuộc sống yên bình là chuyện không có khả năng.
Năm giờ chiều, trời vẫn còn sáng. Đồng Niên Niên thò đầu từ trong đống sách vở ra rồi vươn vai một cái. Trần Tinh ở trên giường im lặng đọc sách văn cổ nghe thấy động tĩnh liền chạy tới, "Học tỷ, chị muốn nghỉ ngơi sao?"
Trực giác của Đồng Niên Niên cảm thấy không đúng lắm, cô nheo một bên mắt lại, kìm nén một ngày trời, lúc này đuôi cáo muốn lộ ra rồi à?
"Làm gì?"
Giống như ảo thuật vậy, không biết Trần Tinh rút ở đâu ra một đĩa CD, nói: "Chúng ta xem phim đi."
À, xem phim.
Đồng Niên Niên liếc nhìn bìa ngoài bộ phim.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.