Chương 9: CHƯƠNG 9
anhthuvonguyen
22/09/2016
Hình của Lam Thần(Lưu ý: hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa)
~~VÀO TRUYỆN
~~
_Con về rồi ạ!- Ngọc Băng nói.
_Vào đây mẹ có chuyện cần nói!- Mẹ Phạm bảo cô vào phòng khách, rồi chỉ vào chỗ kế bên bà ý bảo cô ngồi xuống.
_Có phải con và Tiêu Diệp có xích mích không!- Mẹ Phạm nhẹ nhàng hỏi.
_Có chuyện gì vậy mẹ?
_Mẹ nghe Tiêu Diệp nói con muốn hủy hôn có phải không?
_Thật ạ!- Cô thản nhiên đáp.
_Tại sao? Chẳng phải con nói có chết cũng không hủy sao!?!- Bà Phạm ngạc nhiên trước câu nói của con gái mình.
_Chẳng phải anh ta muốn thế sao!- Nói tới đây giọng cô càng lớn hơn. Phải Hạ thiếu gia là người chủ thân xác này yêu say đắm. Hứ! Thì sao chứ chẳng phải nam chủ nào cũng như vậy sao. Trong những cuốn xuyên không cô từng đọc, nam chủ nào khi thấy nữ phụ thay đổi đều nổi lên hứng thú sao. Nhưng rồi thì sao có những cuốn cuối cùng nam chủ cũng trở về hậu cung của nữ chủ thôi. Thậm chí sau cái đêm mưa, đó cô không còn tin vào tình yêu nữa.
_Thôi không có gì?- Bà Phạm sau khi thấy cô kích động như vậy bà cũng không muốn nói thêm. Có lẽ nỗi đau mà con gái bà phải chịu bà không thể hiểu được. Mẹ xin lỗi con Băng Băng!- Trong lòng bà thầm trách bản thân.
_Xin phép con lên phòng đây! Khi nào có cơm bảo dì Liên đem lên phòng con!- Cô lạnh nhạt đáp, những câu nói hồi nãy của bà như gợi lại nỗi đau mà cô phải chịu ở kiếp trước.
Cô bước từng bước chân nặng trĩu của mình lên lầu. Nằm lên chiếc giường màu xanh nhạt đặt ngay giữa phòng, cô lấy tay che đôi mắt xanh dương của mình đã sớm có những giọt nước đọng lại. Từng giọt nước mắt trong vắt lăng dài trên đôi gò má ửng hồng. Cô như muốn khóc thét lên. Trái tim cô rất đau khi nghĩ đến người đó. Lúc trước đâu ai biết được một cô gái luôn tươi cười lại có một mối tình như thế trừ đứa bạn thân của cô Tố Liên. Đó là người duy nhất có thể tin tưởng trên thế giới đó. Nhưng giờ thì sao cô dường như có tất cả nhưng chưa ai puan tâm đến cảm giác thật của mình... như thế rất lạc lõng, cô đơn. Hahaha! Thế giới là như vậy được thứ này thì mất thứ kia!!! Haha có phải tôi đã hại nhiều người lắm sao! Nếu cho tôi chọn tôi sẽ chọn thế giới trước đây cho dù tôi không có tình yêu, thậm chí là tình thân. Tôi vẫn sẽ đi tiếp! Sống tiếp cuộc sống của tôi cho dù không có anh ta.
_Tiểu thư thức ăn của người đây! - Dì Liên gõ cửa phòng. Nhanh chóng sửa lại bộ mặt của mình cô bước ra mở cửa phòng.
_Còn gì nữa không ạ- Cô lễ phép hỏi.
_Bà chủ nhắn là nếu bà làm cô buồn thì bà xin lỗi bà không cố ý! Bà cò nhấn là ngày mai là đại thọ của cựu chủ tịch tập đoàn Lam thị cô phải tham dự.
_Ưmk! Cô nhắn lại là tôi không được khỏe nên không muốn đi!- Cô chán nản đáp. Nếu cô đi thì sẽ đụng mặt nam nữ chủ nên miễn đi- À còn nữa ngày mai tôi muốn thôi học dì nói với anh hai tôi muốn vé máy bay qua Pháp nhanh nhất có thể và bảo anh ấy rằng tôi sẽ đi du học khoảng hai ba năm sẽ về! Vậy thôi! Mà còn bữa tiệc của Lam gia tôi sẽ tới.
~~HẾT TRUYỆN
~~
Từ tuần sau có thể truyện ta ra trễ hơn vì ta phải đi học thêm. Những buổi chiều và tối ba, năm, bảy, chủ nhật ta sẽ cố gắng viết tiếp nha!!! Tiếp tục ủng hộ truyện của ta nha yêu các nàng nhiều!!!
~~VÀO TRUYỆN
~~
_Con về rồi ạ!- Ngọc Băng nói.
_Vào đây mẹ có chuyện cần nói!- Mẹ Phạm bảo cô vào phòng khách, rồi chỉ vào chỗ kế bên bà ý bảo cô ngồi xuống.
_Có phải con và Tiêu Diệp có xích mích không!- Mẹ Phạm nhẹ nhàng hỏi.
_Có chuyện gì vậy mẹ?
_Mẹ nghe Tiêu Diệp nói con muốn hủy hôn có phải không?
_Thật ạ!- Cô thản nhiên đáp.
_Tại sao? Chẳng phải con nói có chết cũng không hủy sao!?!- Bà Phạm ngạc nhiên trước câu nói của con gái mình.
_Chẳng phải anh ta muốn thế sao!- Nói tới đây giọng cô càng lớn hơn. Phải Hạ thiếu gia là người chủ thân xác này yêu say đắm. Hứ! Thì sao chứ chẳng phải nam chủ nào cũng như vậy sao. Trong những cuốn xuyên không cô từng đọc, nam chủ nào khi thấy nữ phụ thay đổi đều nổi lên hứng thú sao. Nhưng rồi thì sao có những cuốn cuối cùng nam chủ cũng trở về hậu cung của nữ chủ thôi. Thậm chí sau cái đêm mưa, đó cô không còn tin vào tình yêu nữa.
_Thôi không có gì?- Bà Phạm sau khi thấy cô kích động như vậy bà cũng không muốn nói thêm. Có lẽ nỗi đau mà con gái bà phải chịu bà không thể hiểu được. Mẹ xin lỗi con Băng Băng!- Trong lòng bà thầm trách bản thân.
_Xin phép con lên phòng đây! Khi nào có cơm bảo dì Liên đem lên phòng con!- Cô lạnh nhạt đáp, những câu nói hồi nãy của bà như gợi lại nỗi đau mà cô phải chịu ở kiếp trước.
Cô bước từng bước chân nặng trĩu của mình lên lầu. Nằm lên chiếc giường màu xanh nhạt đặt ngay giữa phòng, cô lấy tay che đôi mắt xanh dương của mình đã sớm có những giọt nước đọng lại. Từng giọt nước mắt trong vắt lăng dài trên đôi gò má ửng hồng. Cô như muốn khóc thét lên. Trái tim cô rất đau khi nghĩ đến người đó. Lúc trước đâu ai biết được một cô gái luôn tươi cười lại có một mối tình như thế trừ đứa bạn thân của cô Tố Liên. Đó là người duy nhất có thể tin tưởng trên thế giới đó. Nhưng giờ thì sao cô dường như có tất cả nhưng chưa ai puan tâm đến cảm giác thật của mình... như thế rất lạc lõng, cô đơn. Hahaha! Thế giới là như vậy được thứ này thì mất thứ kia!!! Haha có phải tôi đã hại nhiều người lắm sao! Nếu cho tôi chọn tôi sẽ chọn thế giới trước đây cho dù tôi không có tình yêu, thậm chí là tình thân. Tôi vẫn sẽ đi tiếp! Sống tiếp cuộc sống của tôi cho dù không có anh ta.
_Tiểu thư thức ăn của người đây! - Dì Liên gõ cửa phòng. Nhanh chóng sửa lại bộ mặt của mình cô bước ra mở cửa phòng.
_Còn gì nữa không ạ- Cô lễ phép hỏi.
_Bà chủ nhắn là nếu bà làm cô buồn thì bà xin lỗi bà không cố ý! Bà cò nhấn là ngày mai là đại thọ của cựu chủ tịch tập đoàn Lam thị cô phải tham dự.
_Ưmk! Cô nhắn lại là tôi không được khỏe nên không muốn đi!- Cô chán nản đáp. Nếu cô đi thì sẽ đụng mặt nam nữ chủ nên miễn đi- À còn nữa ngày mai tôi muốn thôi học dì nói với anh hai tôi muốn vé máy bay qua Pháp nhanh nhất có thể và bảo anh ấy rằng tôi sẽ đi du học khoảng hai ba năm sẽ về! Vậy thôi! Mà còn bữa tiệc của Lam gia tôi sẽ tới.
~~HẾT TRUYỆN
~~
Từ tuần sau có thể truyện ta ra trễ hơn vì ta phải đi học thêm. Những buổi chiều và tối ba, năm, bảy, chủ nhật ta sẽ cố gắng viết tiếp nha!!! Tiếp tục ủng hộ truyện của ta nha yêu các nàng nhiều!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.