Năm Ông Trùm Quỳ Xuống Trước Mặt Gọi Tôi Là Mẹ
Chương 36:
Nữ vương không ở nhà
05/11/2023
Ai biết được đang đi thì gặp phải một nhóm người, có vẻ con trai mình còn quen biết người đàn ông đi đầu kia, khách khí chào hỏi: "Thật trùng hợp, cậu cũng đến đây à?”
Cố Nguyên tò mò nhìn qua, chỉ thấy người đứng đầu kia khá trẻ, cũng xấp xỉ tuổi con trai cô, dáng người cao gầy, mặc một bộ âu phục sang trọng màu trắng, đôi mắt hẹp dài, đôi môi mỏng nhếch lên nở nụ cười, dáng vẻ phong lưu tuấn mỹ, có chút bất cần.
Ánh mắt người kia đầy hứng thú đánh giá Cố Nguyên, nhìn thấy đôi mắt trong suốt của Cố Nguyên nhìn về phía mình, bèn cười trêu chọc: "Cậu chủ Quý thanh tâm quả dục cuối cùng cũng có bạn gái rồi? hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây à?”
Quý Kỳ Sâm hơi hơi nâng cằm, lời nói có ý tứ khinh thường: "Đây là người thân của tôi, mồm miệng cậu sạch sẽ một chút.”
Đôi mắt hẹp của người đàn ông hiện lên ý cười, vui vẻ nói: "Còn tưởng rằng là bạn gái của cậu, nếu là bạn gái cậu tôi đương nhiên sẽ không cướp lấy, còn nếu không phải, vậy thì tôi ——"
Tuy rằng không nói hết câu, nhưng giọng điệu mập mờ, pha chút lười biếng rất dễ khiến người ta liên tưởng đến...
Cố Nguyên nghe xong câu này, đột nhiên thấy ớn lạnh.
Người này muốn theo đuổi cô?
Cô trừng mắt, khinh thường nói: “Cậu có ý tứ gì? Tôi vẫn nên nói cho cậu biết trước, tôi nhìn cậu không thuận mắt, cậu không cần nghĩ nhiều, loại người như cậu ném ra đường chưa chắc có người muốn nhặt.”
Quý Kỳ Sâm lạnh lùng nói: "Nhiếp Ngộ, bớt mơ tưởng đi!"
Nhiếp Ngộ nhìn dáng vẻ khó chịu của Quý Kỳ Sâm, vui vẻ cười to: “Cậu chủ Quý, tôi còn chưa làm gì, cậu gấp như vậy làm gì? Cô gái này là gì của cậu mà khiến cậu để ý tới vậy?"
Quý Kỳ Sâm nhìn chằm chằm Nhiếp Ngộ, ánh mắt sắc bén: "Ai dám có ý đồ với cô ấy, đều là kẻ thù của tôi, Nhiếp Ngộ, nhớ kỹ những lời này."
Nói xong, anh lập tức nắm tay Cố Nguyên, cùng cô rời đi.
Sau khi Quý Kỳ Sâm rời đi, Nhiếp Ngộ sờ cằm nhìn hai người mới rời đi, mỉm cười nói: "Hiếm khi thấy Quý Kỳ Sâm quan tâm đến một người phụ nữ như vậy. Người này là ai thế? Đã gặp qua chưa?"
Biên Cẩn Viên đã chứng kiến hết thảy những chuyện này, anh ta hơi cau mày: "Chắc đang theo đuổi, vẫn chưa thành đâu."
Nhiếp Ngộ cười: "Không biết Quý Kỳ Sâm tìm ở đâu ra một mỹ nữ như vậy, dáng vẻ thuần khiết, thuần khiết đến mức không giống người bình thường."
Anh nhớ lại ánh mắt của cô gái nhỏ, ánh mắt trong veo như nước, đôi mắt đen nhánh khi trừng mắt nhìn anh cũng rất hung dữ, nhưng dáng vẻ vẫn rất đáng yêu. Gương mặt thanh tú, môi hồng răng trắng, làn da trắng sáng mịn màng, khí chất của một mỹ nhân.
Trần Thạc: "Anh Ngộ, không phải anh thích cô gái kia rồi đấy chứ? Em thấy Quý Kỳ Sâm có vẻ rất quan tâm đến cô gái kia. Nếu thật sự chọc tới Quý Kỳ Sâm như vậy không tốt lắm đâu!”
Nhiếp Ngộ nghe anh ta nói vậy thì càng cười lớn hơn: "Thời điểm Quý Kỳ Sâm đối đầu gây tổn hại tới tôi, anh ta không nghĩ tôi cũng khó đụng vào sao? Hơn nữa…"
Gương mặt anh hiện lên dáng vẻ hứng thú: "Tôi cũng chỉ tò mò mà thôi, đối với dáng vẻ đơn thuần của cô gái nhỏ đó, tôi thực sự không có hứng thú.”
Quý Kỳ Sâm dẫn Cố Nguyên đi tới bàn ăn đã đặt trước, bàn ghế đều được làm từ tre, xung quanh có hoa và dây leo, còn có tiếng chim hót. Sau khi hai mẹ con ngồi xuống, Cố Nguyên nhớ tới người vừa này.
"Người đó là ai vậy? Thật đáng ghét!" Cố Nguyên nhớ lại vẫn cảm thấy rất chán ghét. Sao lại có loại người như vậy chứ! Dáng vẻ bại hoại, vừa nhìn là biết không phải người tốt!
Một người đàn ông trưởng thành lại mặc nguyên một bộ vest trắng tinh, tưởng mình đang đóng phim truyền hình chắc?
"Cậu ta tên là Nhiếp Ngộ." Quý Kỳ Sâm nhìn thoáng qua mẹ mình, sau đó nói chi tiết cho cô nghe về xuất thân lẫn lai lịch của Nhiếp Ngộ, còn kể thêm chuyện Nhiếp Ngộ từ cấp hai đã yêu đương, lên đại học thì thay bạn gái như thay áo, cuối cùng nói: "Nghe nói bây giờ cậu ta thích hotgirl mạng.”
Cố Nguyên lập tức hiểu ra: "Chính là những cô gái cằm nhọn, mắt to, mũi thẳng, da trắng sao?”
Với kinh nghiệm lướt weibo thường xuyên, hiện tại cô đại khái hiểu được hết ngôn ngữ mạng!
Quý Kỳ Sâm nghiêm túc nhìn Cố Nguyên, cô là mẹ trên danh nghĩa y học của anh, đã cách biệt với thế giới bên ngoài 25 năm, anh cảm thấy trách nhiệm của mình rất lớn.
Anh cần phải chỉ dẫn cho mẹ thật tốt, không thể để cô bị người xấu xa kia mê hoặc bởi những thủ đoạn hào nhoáng, không thể để cô lầm đường lạc lối, không thể để cô bị tên đàn ông xấu xa đó lừa đi mất.
Tưởng tưởng có một ngày nào đó Nhiếp Ngộ theo đuổi Cố Nguyên thành công, sau đó hai người ở bên nhau, Quý Kỳ Sâm không dám nhìn thẳng hình ảnh đó!
Đây là chuyện mà anh tuyệt đối không cho phép xảy ra.
Cố Nguyên tò mò nhìn qua, chỉ thấy người đứng đầu kia khá trẻ, cũng xấp xỉ tuổi con trai cô, dáng người cao gầy, mặc một bộ âu phục sang trọng màu trắng, đôi mắt hẹp dài, đôi môi mỏng nhếch lên nở nụ cười, dáng vẻ phong lưu tuấn mỹ, có chút bất cần.
Ánh mắt người kia đầy hứng thú đánh giá Cố Nguyên, nhìn thấy đôi mắt trong suốt của Cố Nguyên nhìn về phía mình, bèn cười trêu chọc: "Cậu chủ Quý thanh tâm quả dục cuối cùng cũng có bạn gái rồi? hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây à?”
Quý Kỳ Sâm hơi hơi nâng cằm, lời nói có ý tứ khinh thường: "Đây là người thân của tôi, mồm miệng cậu sạch sẽ một chút.”
Đôi mắt hẹp của người đàn ông hiện lên ý cười, vui vẻ nói: "Còn tưởng rằng là bạn gái của cậu, nếu là bạn gái cậu tôi đương nhiên sẽ không cướp lấy, còn nếu không phải, vậy thì tôi ——"
Tuy rằng không nói hết câu, nhưng giọng điệu mập mờ, pha chút lười biếng rất dễ khiến người ta liên tưởng đến...
Cố Nguyên nghe xong câu này, đột nhiên thấy ớn lạnh.
Người này muốn theo đuổi cô?
Cô trừng mắt, khinh thường nói: “Cậu có ý tứ gì? Tôi vẫn nên nói cho cậu biết trước, tôi nhìn cậu không thuận mắt, cậu không cần nghĩ nhiều, loại người như cậu ném ra đường chưa chắc có người muốn nhặt.”
Quý Kỳ Sâm lạnh lùng nói: "Nhiếp Ngộ, bớt mơ tưởng đi!"
Nhiếp Ngộ nhìn dáng vẻ khó chịu của Quý Kỳ Sâm, vui vẻ cười to: “Cậu chủ Quý, tôi còn chưa làm gì, cậu gấp như vậy làm gì? Cô gái này là gì của cậu mà khiến cậu để ý tới vậy?"
Quý Kỳ Sâm nhìn chằm chằm Nhiếp Ngộ, ánh mắt sắc bén: "Ai dám có ý đồ với cô ấy, đều là kẻ thù của tôi, Nhiếp Ngộ, nhớ kỹ những lời này."
Nói xong, anh lập tức nắm tay Cố Nguyên, cùng cô rời đi.
Sau khi Quý Kỳ Sâm rời đi, Nhiếp Ngộ sờ cằm nhìn hai người mới rời đi, mỉm cười nói: "Hiếm khi thấy Quý Kỳ Sâm quan tâm đến một người phụ nữ như vậy. Người này là ai thế? Đã gặp qua chưa?"
Biên Cẩn Viên đã chứng kiến hết thảy những chuyện này, anh ta hơi cau mày: "Chắc đang theo đuổi, vẫn chưa thành đâu."
Nhiếp Ngộ cười: "Không biết Quý Kỳ Sâm tìm ở đâu ra một mỹ nữ như vậy, dáng vẻ thuần khiết, thuần khiết đến mức không giống người bình thường."
Anh nhớ lại ánh mắt của cô gái nhỏ, ánh mắt trong veo như nước, đôi mắt đen nhánh khi trừng mắt nhìn anh cũng rất hung dữ, nhưng dáng vẻ vẫn rất đáng yêu. Gương mặt thanh tú, môi hồng răng trắng, làn da trắng sáng mịn màng, khí chất của một mỹ nhân.
Trần Thạc: "Anh Ngộ, không phải anh thích cô gái kia rồi đấy chứ? Em thấy Quý Kỳ Sâm có vẻ rất quan tâm đến cô gái kia. Nếu thật sự chọc tới Quý Kỳ Sâm như vậy không tốt lắm đâu!”
Nhiếp Ngộ nghe anh ta nói vậy thì càng cười lớn hơn: "Thời điểm Quý Kỳ Sâm đối đầu gây tổn hại tới tôi, anh ta không nghĩ tôi cũng khó đụng vào sao? Hơn nữa…"
Gương mặt anh hiện lên dáng vẻ hứng thú: "Tôi cũng chỉ tò mò mà thôi, đối với dáng vẻ đơn thuần của cô gái nhỏ đó, tôi thực sự không có hứng thú.”
Quý Kỳ Sâm dẫn Cố Nguyên đi tới bàn ăn đã đặt trước, bàn ghế đều được làm từ tre, xung quanh có hoa và dây leo, còn có tiếng chim hót. Sau khi hai mẹ con ngồi xuống, Cố Nguyên nhớ tới người vừa này.
"Người đó là ai vậy? Thật đáng ghét!" Cố Nguyên nhớ lại vẫn cảm thấy rất chán ghét. Sao lại có loại người như vậy chứ! Dáng vẻ bại hoại, vừa nhìn là biết không phải người tốt!
Một người đàn ông trưởng thành lại mặc nguyên một bộ vest trắng tinh, tưởng mình đang đóng phim truyền hình chắc?
"Cậu ta tên là Nhiếp Ngộ." Quý Kỳ Sâm nhìn thoáng qua mẹ mình, sau đó nói chi tiết cho cô nghe về xuất thân lẫn lai lịch của Nhiếp Ngộ, còn kể thêm chuyện Nhiếp Ngộ từ cấp hai đã yêu đương, lên đại học thì thay bạn gái như thay áo, cuối cùng nói: "Nghe nói bây giờ cậu ta thích hotgirl mạng.”
Cố Nguyên lập tức hiểu ra: "Chính là những cô gái cằm nhọn, mắt to, mũi thẳng, da trắng sao?”
Với kinh nghiệm lướt weibo thường xuyên, hiện tại cô đại khái hiểu được hết ngôn ngữ mạng!
Quý Kỳ Sâm nghiêm túc nhìn Cố Nguyên, cô là mẹ trên danh nghĩa y học của anh, đã cách biệt với thế giới bên ngoài 25 năm, anh cảm thấy trách nhiệm của mình rất lớn.
Anh cần phải chỉ dẫn cho mẹ thật tốt, không thể để cô bị người xấu xa kia mê hoặc bởi những thủ đoạn hào nhoáng, không thể để cô lầm đường lạc lối, không thể để cô bị tên đàn ông xấu xa đó lừa đi mất.
Tưởng tưởng có một ngày nào đó Nhiếp Ngộ theo đuổi Cố Nguyên thành công, sau đó hai người ở bên nhau, Quý Kỳ Sâm không dám nhìn thẳng hình ảnh đó!
Đây là chuyện mà anh tuyệt đối không cho phép xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.