Năm Ông Trùm Quỳ Xuống Trước Mặt Gọi Tôi Là Mẹ

Chương 37:

Nữ vương không ở nhà

05/11/2023

Vì thế anh lại càng nhiệt tình kể cho Cố Nguyên không ít chuyện xấu của Nhiếp Ngộ, cậu ta lăng nhăng, chỉ lo chơi bời, làm giám đốc tập đoàn truyền thông hàng đầu, không biết đã qua lại với bao nhiêu cô gái không đứng đắn, còn có Lục Chi Khiêm người khiến Cố Nguyên căm ghét cũng là diễn viên dưới trướng công ty giải trí thuộc tập đoàn của Nhiếp Ngộ.

Nếu những câu đầu Quý Kỳ Sâm kể lại chỉ khiến Cố Nguyên cảm thấy phản cảm, nhưng câu cuối cùng đã khiến cô có ấn tượng vô cùng xấu đối với Nhiếp Ngộ.

Cố Nguyên nắm chặt tay, đối với Nhiếp Ngộ vô cùng chán ghét, hơn nữa còn rất tiếc nuối cảm thán: "Sao lại có người ăn chơi bời như vậy chứ! Mẹ cậu ta không dạy cậu ta cách làm người sao?”

Cùng tuổi với con trai nhưng con trai cô lại rất hiểu chuyện, thông minh ưu tú, ôn nhu lại còn hiếu thảo!

Nhìn thấy không, đây chính là sự khác biệt!

Quý Kỳ Sâm gật đầu tán đồng: "Mẹ, mẹ phải hiểu bây giờ không phải 25 năm trước, biết người biết mặt không biết lòng, bình thường mẹ phải cẩn thận một chút.”

Cố Nguyên đồng ý gật đầu: "Đúng vậy, gặp phải kiểu người ăn chơi như Nhiếp Ngộ phải tránh thật xa!”

Tốt nhất là như vậy!

Cuối cùng Quý Kỳ Sâm cũng thở phào nhẹ nhõm, vừa đúng lúc đồ ăn được bưng lên, không giống các món ăn kiểu Tây mà đầu bếp Michelin trong nhà làm, nơi này chủ yếu là món ăn Trung Quốc, chế biến tỉ mỉ, xen lẫn mùi hương từ rừng trúc, cảnh quan tao nhã, đồ ăn độc đáo, Cố Nguyên ăn mà không dừng được đũa.

Lúc này, di động của Quý Kỳ Sâm vang lên.

Hiện tại Cố Nguyên đã hiểu rõ tác dụng của điện thoại, nhưng tới hiện tại vẫn chưa có ai gọi điện thoại cho cô, vậy nên cô rất tò mò thúc giục nói: "Con trai, con có điện thoại kìa, mau nghe máy đi.”



Quý Kỳ Sâm cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua.

Rất ít người biết số điện thoại cá nhân của anh, người có thể gọi quấy rầy anh vào lúc này lại càng ít. Nên khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại, anh đã đoán ra được người gọi tới là ai.

Là ba của anh, Quý Chấn Thiên.

Quý Kỳ Sâm đứng dậy: "Mẹ, mẹ ăn trước đi, con ra ngoài nghe điện thoại.”

Thật ra Cố Nguyên rất tò mò cách gọi điện thoại, cô còn chưa gọi điện thoại cho ai. Nhưng cô đoán con trai nhất định có việc quan trọng, liền vội vàng gật đầu: "Ừm Ừm, vậy con nhanh lên nhé, nếu không đồ ăn sẽ nguội mất!”

Quý Kỳ Sâm vừa ra ngoài nghe điện thoại, Cố Nguyên một mình hưởng thụ mỹ thực, cô ăn tới no căng bụng mà Quý Kỳ Sâm vẫn chưa trở về. Cô muốn đi vệ sinh, nên hỏi phục vụ rồi đi về phía nhà vệ sinh.

Nào ngờ vừa đi đến nhà vệ sinh liền nhìn thấy một bóng dáng màu trắng.

Người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục trắng chân hơi co lại, dáng vẻ tùy hứng tựa lưng trên cây tre, quần tây màu trắng hai chân thon dài. Ánh mặt trời chiếu vào rừng trúc, chiếu qua mái tóc ngắn, môi khẽ nhếch, dáng vẻ cười có chút lười biếng, bất cần đời.

Cũng rất tuấn mỹ!

Cố Nguyên đứng dưới ánh nắng nhìn qua, người này có một đôi mắt hẹp dài, hơi xếch lên trên, có chút tà khí, hơn nữa đôi mắt kia có màu nâu nhạt, so với màu mắt người bình thường còn nhạt hơn một chút.



Điều này khiến cô nhớ tới người mẹ đã mất của mình, màu mắt của bà cũng nhạt hơn so với người bình thường.

Trong lòng có chút khó chịu, một tên ăn chơi sa đọa lại có đôi mắt giống mẹ mình!

"Em gái nhỏ, em tên là gì?" Đôi môi mỏng Nhiếp Ngộ hé mở, giọng nói lười biếng mang theo ý tứ đùa giỡn.

"Tôi không muốn nói chuyện với anh." Cố Nguyên khó chịu, có chút khinh thường không muốn để ý tới.

"Vì sao? Quý Kỳ Sâm không cho cô nói chuyện với tôi à?" Nhiếp Ngộ nhìn dáng vẻ lạnh lùng của cô, nhịn không được mà bật cười.

"Đúng vậy." Trên mặt Cố Nguyên hiện rõ ý tứ không chào đón: "Cho nên anh không cần để ý tới tôi, tôi cũng không muốn trả lời anh đâu!”

"Cô và Quý Kỳ Sâm có quan hệ gì? Cậu ta theo đuổi cô à?" Nhiếp Ngộ càng ngày càng cảm thấy thú vị.

Cố Nguyên nghe được câu này suýt thì phun ra một ngụm máu: "Anh nghe không hiểu tiếng người à? Quý Kỳ Sâm là người thân của tôi, người thân có quan hệ huyết thống! Bớt dùng đầu óc cặn bã của mình để phỏng đoán quan hệ của người khác đi, biết chưa?”

"Thật sự là người thân?" Nhiếp Ngộ nhướn mày: "Cậu ta mà có người thân sao? Sao tôi chưa nghe nói bao giờ?”

"Anh và Kỳ Sâm rất thân à?" Cố Nguyên nghe được câu này có chút thắc mắc, cô có chút nghi hoặc nhìn về phía Nhiếp Ngộ.

Từ lúc con trai nhà mình nhìn thấy Nhiếp Ngộ, cô đã cảm giác có chút không thích hợp. Hai người không phải đối thủ mà giống như kẻ thù thì đúng hơn, nhưng cách Nhiếp Ngộ nói chuyện giống như thể cậu ta rất thân quen với con trai cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Năm Ông Trùm Quỳ Xuống Trước Mặt Gọi Tôi Là Mẹ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook