Năm Ông Trùm Quỳ Xuống Trước Mặt Gọi Tôi Là Mẹ
Chương 42:
Nữ vương không ở nhà
06/11/2023
Nguyên Nguyên muốn ăn cỏ: "Mẹ vẫn chưa ngủ.”
JQS: "Mẹ đang làm gì vậy?"
Nguyên Nguyên muốn ăn cỏ: "Mẹ…"
Cố Nguyên do dự suy nghĩ một chút, cân nhắc có nên chia sẻ những gì mình học được cho con trai hay không. Trên diễn đàn có chia sẻ nếu muốn giao tiếp tốt thì phải thẳng thắn, không được xem con trai là trẻ con, phải nói cho con trai nghe suy nghĩ thật sự của mình.
Quý Kỳ Sâm: "Mẹ đang chơi trò chơi có đúng không?"
Nguyên Nguyên muốn ăn cỏ quả quyết phủ nhận: "Đương nhiên là không! Sao con có thể nghĩ mẹ như vậy?”
Nhìn cô giống loại người không tim không phổi, vui vẻ thoải mái chơi game trong lúc con trai đang buồn bực không vui vẻ hay sao?
Quý Kỳ Sâm: “Vậy thì tốt. Mẹ nghỉ ngơi sớm một chút, không được thức khuya!”
Nói xong, anh lại bổ sung thêm một câu: "Nếu không con sẽ tịch thu điện thoại của mẹ.”
Cố Nguyên: “...”
Cô nhìn chằm chằm câu cuối cùng "Nếu không con sẽ tịch thu điện thoại của mẹ" một lúc lâu.
Đúng lúc này, tin nhắn của Quý Kỳ Sâm lại gửi tới: "Nếu mẹ đi ngủ trước 10 giờ mỗi ngày thì có thể thoải mái chơi điện thoại, nhưng thời gian chơi điện thoại không được quá ba tiếng!”
Cố Nguyên: “.....”
Quý Kỳ Sâm đợi một lúc lâu vẫn không nhận được câu trả lời: “?”
Cố Nguyên cảm thấy tay mình đang run rẩy.
Chẳng lẽ con trai cô cũng lên diễn đàn kia, hơn nữa còn tình cờ nhìn thấy bài viết kia đấy chứ? Sao mấy câu này lại giống trên diễn đàn đến vậy?
Quý Kỳ Sâm: “Mẹ?”
Cố Nguyên vội vàng trả lời: “Không có gì, không có gì, vừa rồi mẹ vào toilet.”
Quý Kỳ Sâm: “Vậy thì tốt, đúng rồi, con có chuyện này muốn nói cho mẹ biết.”
Cố Nguyên: “Chuyện gì thế?”
Quý Kỳ Sâm: “Ngày mai ba con sẽ về.”
Cố Nguyên: “...”
!!!
Quý Chấn Thiên, ba ruột của con trai cô, sắp về rồi?
********************
Con trai mình cũng là tổng tài danh tiếng lẫy lừng, nhưng hai người này hoàn toàn khác nhau! Quý Kỳ Sâm là con trai của cô, con trai chăm sóc cô vì cô là người thân, cũng chỉ có vậy.
Nhưng Quý Chấn Thiên thì khác, người ta là doanh nhân thành công nổi tiếng, là nhân vật hô phong hoán vũ, là người mà Cố Nguyên sùng bái từ khi còn là sinh viên nghèo trong ký túc xá.
Vừa nghĩ đến chuyện này, Cố Nguyên không ngủ được.
Thế nên ngày hôm sau, khi Quý Kỳ Sâm nhìn thấy Cố Nguyên, anh phát hiện dưới mắt Cố Nguyên có quầng thâm mắt.
Anh nhíu mày: "Mẹ, đêm qua mẹ thức khuya chơi game hay lướt Weibo?”
Hoặc là tìm được niềm vui mới gì trên điện thoại rồi?
Cố Nguyên vội vàng lắc đầu xua tay: "Không có, không có, thật sự không hề! Lúc đầu Mẹ bị mất ngủ, rất nhanh sau đó là ngủ được rồi!”
Quý Kỳ Sâm thấy cô như vậy cũng không hỏi nhiều, sắc mặt hòa hoãn lại: "Ăn cơm trước đi, khoảng mười giờ ba con mới về tới nhà.”
Cố Nguyên ngơ ngẩn trả lời lại, cùng Quý Kỳ Sâm ăn cơm.
Bữa sáng ngon miệng vẫn như mọi ngày, nhưng đây là lần đầu tiên Cố Nguyên không chú ý tới món ăn ngon, cô bắt đầu cân nhắc thân phận của mình.
Mình và Quý Chấn Thiên hoàn toàn xa lạ, hoàn toàn không hề quen biết, xét về dáng vẻ bên ngoài lại chênh lệch tuổi tác khá lớn, hai người có một đứa con trai chung, nhìn thế nào cũng thấy rất xấu hổ.
Ví dụ như một vấn đề quan trọng, cô nên xưng hô với Quý Chấn Thiên thế nào đây?
Tổng giám đốc Quý? Ngài Quý?
Cố Nguyên vừa ăn sáng vừa suy nghĩ lung tung, lúc này Quý Chấn Thiên đã bước chân vào cửa.
Tâm trạng hôm nay của Quý Chấn Thiên rất tốt.
Gần đây ông quen một người bạn gái tên là Camille Trần, từng tham gia nhiều cuộc thi sắc đẹp nổi tiếng quốc tế, tất cả các phương diện đều không tồi, ông rất thích cô bạn gái này. Thậm chí gần đây ông còn có suy nghĩ, mình có nên công khai tình cảm với cô ấy hay không? Thế nên lần này ông muốn đưa bạn gái về để giới thiệu với con trai, sẵn tiện để con trai đánh giá người bạn gái này.
Đương nhiên ông cũng muốn đánh giá giúp con trai, không phải con trai cung mang về một cô gái nhỏ đấy sao?
Quý Chấn Thiên dẫn bạn gái Camille tiến vào biệt thự, người tiếp đón vẫn là quản gia Tư Mã mặc âu phục thắt nơ, sau đó dì Trần chỉ bảo người giúp việc mang trà, trái cây và bánh lên.
Quý Chấn Thiên không thấy con trai đâu, chuyện này cũng không có gì phải bất ngờ.
Nếu con trai có thể ngoan ngoãn ở đây chào đón ông trở về, vậy nó khẳng định không phải con trai của ông!
Ông thưởng thức cà phê được vận chuyển từ nước ngoài về, tùy ý hỏi: "Kỳ Sâm đâu?”
JQS: "Mẹ đang làm gì vậy?"
Nguyên Nguyên muốn ăn cỏ: "Mẹ…"
Cố Nguyên do dự suy nghĩ một chút, cân nhắc có nên chia sẻ những gì mình học được cho con trai hay không. Trên diễn đàn có chia sẻ nếu muốn giao tiếp tốt thì phải thẳng thắn, không được xem con trai là trẻ con, phải nói cho con trai nghe suy nghĩ thật sự của mình.
Quý Kỳ Sâm: "Mẹ đang chơi trò chơi có đúng không?"
Nguyên Nguyên muốn ăn cỏ quả quyết phủ nhận: "Đương nhiên là không! Sao con có thể nghĩ mẹ như vậy?”
Nhìn cô giống loại người không tim không phổi, vui vẻ thoải mái chơi game trong lúc con trai đang buồn bực không vui vẻ hay sao?
Quý Kỳ Sâm: “Vậy thì tốt. Mẹ nghỉ ngơi sớm một chút, không được thức khuya!”
Nói xong, anh lại bổ sung thêm một câu: "Nếu không con sẽ tịch thu điện thoại của mẹ.”
Cố Nguyên: “...”
Cô nhìn chằm chằm câu cuối cùng "Nếu không con sẽ tịch thu điện thoại của mẹ" một lúc lâu.
Đúng lúc này, tin nhắn của Quý Kỳ Sâm lại gửi tới: "Nếu mẹ đi ngủ trước 10 giờ mỗi ngày thì có thể thoải mái chơi điện thoại, nhưng thời gian chơi điện thoại không được quá ba tiếng!”
Cố Nguyên: “.....”
Quý Kỳ Sâm đợi một lúc lâu vẫn không nhận được câu trả lời: “?”
Cố Nguyên cảm thấy tay mình đang run rẩy.
Chẳng lẽ con trai cô cũng lên diễn đàn kia, hơn nữa còn tình cờ nhìn thấy bài viết kia đấy chứ? Sao mấy câu này lại giống trên diễn đàn đến vậy?
Quý Kỳ Sâm: “Mẹ?”
Cố Nguyên vội vàng trả lời: “Không có gì, không có gì, vừa rồi mẹ vào toilet.”
Quý Kỳ Sâm: “Vậy thì tốt, đúng rồi, con có chuyện này muốn nói cho mẹ biết.”
Cố Nguyên: “Chuyện gì thế?”
Quý Kỳ Sâm: “Ngày mai ba con sẽ về.”
Cố Nguyên: “...”
!!!
Quý Chấn Thiên, ba ruột của con trai cô, sắp về rồi?
********************
Con trai mình cũng là tổng tài danh tiếng lẫy lừng, nhưng hai người này hoàn toàn khác nhau! Quý Kỳ Sâm là con trai của cô, con trai chăm sóc cô vì cô là người thân, cũng chỉ có vậy.
Nhưng Quý Chấn Thiên thì khác, người ta là doanh nhân thành công nổi tiếng, là nhân vật hô phong hoán vũ, là người mà Cố Nguyên sùng bái từ khi còn là sinh viên nghèo trong ký túc xá.
Vừa nghĩ đến chuyện này, Cố Nguyên không ngủ được.
Thế nên ngày hôm sau, khi Quý Kỳ Sâm nhìn thấy Cố Nguyên, anh phát hiện dưới mắt Cố Nguyên có quầng thâm mắt.
Anh nhíu mày: "Mẹ, đêm qua mẹ thức khuya chơi game hay lướt Weibo?”
Hoặc là tìm được niềm vui mới gì trên điện thoại rồi?
Cố Nguyên vội vàng lắc đầu xua tay: "Không có, không có, thật sự không hề! Lúc đầu Mẹ bị mất ngủ, rất nhanh sau đó là ngủ được rồi!”
Quý Kỳ Sâm thấy cô như vậy cũng không hỏi nhiều, sắc mặt hòa hoãn lại: "Ăn cơm trước đi, khoảng mười giờ ba con mới về tới nhà.”
Cố Nguyên ngơ ngẩn trả lời lại, cùng Quý Kỳ Sâm ăn cơm.
Bữa sáng ngon miệng vẫn như mọi ngày, nhưng đây là lần đầu tiên Cố Nguyên không chú ý tới món ăn ngon, cô bắt đầu cân nhắc thân phận của mình.
Mình và Quý Chấn Thiên hoàn toàn xa lạ, hoàn toàn không hề quen biết, xét về dáng vẻ bên ngoài lại chênh lệch tuổi tác khá lớn, hai người có một đứa con trai chung, nhìn thế nào cũng thấy rất xấu hổ.
Ví dụ như một vấn đề quan trọng, cô nên xưng hô với Quý Chấn Thiên thế nào đây?
Tổng giám đốc Quý? Ngài Quý?
Cố Nguyên vừa ăn sáng vừa suy nghĩ lung tung, lúc này Quý Chấn Thiên đã bước chân vào cửa.
Tâm trạng hôm nay của Quý Chấn Thiên rất tốt.
Gần đây ông quen một người bạn gái tên là Camille Trần, từng tham gia nhiều cuộc thi sắc đẹp nổi tiếng quốc tế, tất cả các phương diện đều không tồi, ông rất thích cô bạn gái này. Thậm chí gần đây ông còn có suy nghĩ, mình có nên công khai tình cảm với cô ấy hay không? Thế nên lần này ông muốn đưa bạn gái về để giới thiệu với con trai, sẵn tiện để con trai đánh giá người bạn gái này.
Đương nhiên ông cũng muốn đánh giá giúp con trai, không phải con trai cung mang về một cô gái nhỏ đấy sao?
Quý Chấn Thiên dẫn bạn gái Camille tiến vào biệt thự, người tiếp đón vẫn là quản gia Tư Mã mặc âu phục thắt nơ, sau đó dì Trần chỉ bảo người giúp việc mang trà, trái cây và bánh lên.
Quý Chấn Thiên không thấy con trai đâu, chuyện này cũng không có gì phải bất ngờ.
Nếu con trai có thể ngoan ngoãn ở đây chào đón ông trở về, vậy nó khẳng định không phải con trai của ông!
Ông thưởng thức cà phê được vận chuyển từ nước ngoài về, tùy ý hỏi: "Kỳ Sâm đâu?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.