Năm Ông Trùm Quỳ Xuống Trước Mặt Gọi Tôi Là Mẹ
Chương 43:
Nữ vương không ở nhà
06/11/2023
Dì Trần cười nói: "Thưa ông chủ, cậu chủ đang ở trên thư phòng với cô Cố. Hình như cô Cố có chuyện cần giúp đỡ nên đang nhờ cậu chủ hướng dẫn.”
Vừa nhắc tới chuyện này, trong lòng dì Trần vô cùng chờ mong.
Cậu chủ đối xử với cô Cố rất tốt, từ trước tới nay cậu chủ chưa từng đối xử với người phụ nữ nào như vậy, xem ra lần này là yêu thật rồi!
Tuy Quý Chấn Thiên đã sớm nghe quản gia Tư Mã và dì Trần báo cáo, nhưng nghe được chuyện này vẫn thấy bất ngờ: "Sao? Thật sao? Kỳ Sâm thật sự đã thay đổi rồi.”
Bình thường còn không thèm phản ứng lại ông, thế mà bây giờ lại ân cần như vậy, xem ra đã thay đổi rồi!
Quý Chấn Thiên rất hài lòng, vui vẻ bật cười. Mà Camille ngồi bên cạnh Quý Chấn Thiên lại có chút hụt hẫng, cô ta phải mất rất nhiều tâm huyết mới câu dẫn được Quý Chấn Thiên.
Cô biết từ trước tới giờ Quý Chấn Thiên đã thay đổi không biết bao nhiêu phụ nữ, nhưng cô thì khác, cô muốn làm người phụ nữ cuối cùng của ông, phải gả vào hào môn và trở thành bà Quý!
Hiện giờ cô ta đã nắm tay Quý Chấn Thiên đi tới nhà họ Quý rồi mà con trai của Quý Chấn Thiên còn không thèm ra nhìn mình một cái? Còn ngồi chơi với bạn gái?
Camille cũng ý thức được địa vị của mình, cô cũng biết mình vừa tới nhà họ Quý, vẫn chưa đến lúc mình tranh giành. Cô lập tức mỉm cười quyến rũ, khuyên Quý Chấn Thiên: "Chấn Thiên, không sao đâu, Kỳ Sâm cũng không biết em sẽ tới.”
Quý Chấn Thiên đang uống cà phê, nghe thấy lời này thì suýt nữa liền phun ra, nhưng ông vẫn nhịn lại, nghiêm túc nhìn thoáng qua Camille: "Đúng vậy, quả thật Kỳ Sâm không biết em sẽ tới đây.”
Đúng là ông không đề cập Camille với con trai.
Bình thường hai ba con chủ yếu tập trung nói chuyện về công việc của tập đoàn AK. Còn chuyện riêng tư trong nhà, giao tiếp của hai người đại khái sẽ là:
"Ngày mai ba sẽ trở về."
"Vâng."
"Khoảng thời gian này ba sẽ không trở về."
"Vâng."
"Năm nay con ăn tết một mình nhé."
"Vâng."
Cho nên lần này Quý Chấn Thiên trở về cũng không trông mong con trai có thể nhiệt tình với mình. Dù sao cũng là ba con hai mươi năm, còn lạ lẫm gì nhau nữa!
Ông uống cà phê, cười vui vẻ ánh mắt âu yếm nhìn thoáng qua Camille. Không nghĩ tới cô lại chờ mong điều này? Nhân lúc còn sớm thì nên từ bỏ suy nghĩ này đi
Nhưng ông cũng không nói gì, bạn gái mới quen, không nên nói mấy lời mất hứng này!
Ông nhàn nhã bắt chéo chân, từ tốn hỏi dì Trần: "Cô Cố kia tên gì?”
So với bạn gái mình, ông vẫn quan tâm đến bạn gái của con trai hơn, dù sao người kia rất có thể là con dâu tương lai của mình.
Dì Trần suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Tôi không biết tên chính xác, nhưng nghe cậu chủ gọi cô ấy là Ma Ma (ma ma trong tiếng Trung là mẹ) hay Mã Mã gì đó, đây chắc là biệt danh của cô ấy.”
Bà ấy còn bí mật thảo luận với người giúp việc trong nhà, mọi người đều nhất trí cho rằng là Mã Mã.
Người trẻ tuổi bây giờ đặt tên thôi cũng rất lạ lùng, ai không biết còn tưởng cậu chủ đang gọi mẹ đấy!
Ma Ma?
Camille ngồi bên cạnh bỗng phụt cười thành tiếng, Quý Chấn Thiên cũng lắc đầu thở dài: "Cái tên gì thế này! Không được, chờ con trai xuống nói chuyện mới được, phải đổi tên lại, gọi như vậy rất dễ khiến người khác hiểu lầm.”
Con trai ông có thể gọi là Ma Ma, nhưng người ba chồng như ông đâu thể gọi con dâu là Ma Ma được? Nếu bị người ngoài nghe thấy sẽ cười chết mất!
Camille cũng đồng ý: "Cái này nhất định phải đổi, sao có thể gọi như vậy được!”
Không biết tại sao, Camille cảm thấy tâm trạng mình tốt hơn hẳn.
Đang nói chuyện, chợt nghe dì Trần nói: "Cậu chủ và cô Cố xuống.”
Quý Chấn Thiên nghe xong lập tức ngừng cười, ngồi nghiêm chỉnh, toát ra dáng vẻ của tổng giám đốc tài phiệt top 10 thế giới tỏa ra khắp phòng khách sang trọng, nhìn qua người phụ nữ được con trai mình đối xử đặc biệt.
Ánh mắt đầu tiên là nhìn qua con trai lâu ngày không gặp. Rất tốt, con trai càng ngày càng cao, càng ngày càng đẹp trai giống mình, lập tức dâng lên sự kiêu ngạo của người làm cha.
Sau đó, ánh mắt ông nhìn qua người phụ nữ bên cạnh con trai.
Khí chất thanh thuần, làn da trắng như tuyết, dáng vẻ…
Quý Chấn Thiên chấn động.
Quý Chấn Thiên, một người đã trải qua biết bao sóng to gió lớn, dù núi có sụp đổ ngay trước mắt thì vẫn có thể đứng vững. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của cô gái này bị sốc tới mức không nói được câu nào!
Vừa nhắc tới chuyện này, trong lòng dì Trần vô cùng chờ mong.
Cậu chủ đối xử với cô Cố rất tốt, từ trước tới nay cậu chủ chưa từng đối xử với người phụ nữ nào như vậy, xem ra lần này là yêu thật rồi!
Tuy Quý Chấn Thiên đã sớm nghe quản gia Tư Mã và dì Trần báo cáo, nhưng nghe được chuyện này vẫn thấy bất ngờ: "Sao? Thật sao? Kỳ Sâm thật sự đã thay đổi rồi.”
Bình thường còn không thèm phản ứng lại ông, thế mà bây giờ lại ân cần như vậy, xem ra đã thay đổi rồi!
Quý Chấn Thiên rất hài lòng, vui vẻ bật cười. Mà Camille ngồi bên cạnh Quý Chấn Thiên lại có chút hụt hẫng, cô ta phải mất rất nhiều tâm huyết mới câu dẫn được Quý Chấn Thiên.
Cô biết từ trước tới giờ Quý Chấn Thiên đã thay đổi không biết bao nhiêu phụ nữ, nhưng cô thì khác, cô muốn làm người phụ nữ cuối cùng của ông, phải gả vào hào môn và trở thành bà Quý!
Hiện giờ cô ta đã nắm tay Quý Chấn Thiên đi tới nhà họ Quý rồi mà con trai của Quý Chấn Thiên còn không thèm ra nhìn mình một cái? Còn ngồi chơi với bạn gái?
Camille cũng ý thức được địa vị của mình, cô cũng biết mình vừa tới nhà họ Quý, vẫn chưa đến lúc mình tranh giành. Cô lập tức mỉm cười quyến rũ, khuyên Quý Chấn Thiên: "Chấn Thiên, không sao đâu, Kỳ Sâm cũng không biết em sẽ tới.”
Quý Chấn Thiên đang uống cà phê, nghe thấy lời này thì suýt nữa liền phun ra, nhưng ông vẫn nhịn lại, nghiêm túc nhìn thoáng qua Camille: "Đúng vậy, quả thật Kỳ Sâm không biết em sẽ tới đây.”
Đúng là ông không đề cập Camille với con trai.
Bình thường hai ba con chủ yếu tập trung nói chuyện về công việc của tập đoàn AK. Còn chuyện riêng tư trong nhà, giao tiếp của hai người đại khái sẽ là:
"Ngày mai ba sẽ trở về."
"Vâng."
"Khoảng thời gian này ba sẽ không trở về."
"Vâng."
"Năm nay con ăn tết một mình nhé."
"Vâng."
Cho nên lần này Quý Chấn Thiên trở về cũng không trông mong con trai có thể nhiệt tình với mình. Dù sao cũng là ba con hai mươi năm, còn lạ lẫm gì nhau nữa!
Ông uống cà phê, cười vui vẻ ánh mắt âu yếm nhìn thoáng qua Camille. Không nghĩ tới cô lại chờ mong điều này? Nhân lúc còn sớm thì nên từ bỏ suy nghĩ này đi
Nhưng ông cũng không nói gì, bạn gái mới quen, không nên nói mấy lời mất hứng này!
Ông nhàn nhã bắt chéo chân, từ tốn hỏi dì Trần: "Cô Cố kia tên gì?”
So với bạn gái mình, ông vẫn quan tâm đến bạn gái của con trai hơn, dù sao người kia rất có thể là con dâu tương lai của mình.
Dì Trần suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Tôi không biết tên chính xác, nhưng nghe cậu chủ gọi cô ấy là Ma Ma (ma ma trong tiếng Trung là mẹ) hay Mã Mã gì đó, đây chắc là biệt danh của cô ấy.”
Bà ấy còn bí mật thảo luận với người giúp việc trong nhà, mọi người đều nhất trí cho rằng là Mã Mã.
Người trẻ tuổi bây giờ đặt tên thôi cũng rất lạ lùng, ai không biết còn tưởng cậu chủ đang gọi mẹ đấy!
Ma Ma?
Camille ngồi bên cạnh bỗng phụt cười thành tiếng, Quý Chấn Thiên cũng lắc đầu thở dài: "Cái tên gì thế này! Không được, chờ con trai xuống nói chuyện mới được, phải đổi tên lại, gọi như vậy rất dễ khiến người khác hiểu lầm.”
Con trai ông có thể gọi là Ma Ma, nhưng người ba chồng như ông đâu thể gọi con dâu là Ma Ma được? Nếu bị người ngoài nghe thấy sẽ cười chết mất!
Camille cũng đồng ý: "Cái này nhất định phải đổi, sao có thể gọi như vậy được!”
Không biết tại sao, Camille cảm thấy tâm trạng mình tốt hơn hẳn.
Đang nói chuyện, chợt nghe dì Trần nói: "Cậu chủ và cô Cố xuống.”
Quý Chấn Thiên nghe xong lập tức ngừng cười, ngồi nghiêm chỉnh, toát ra dáng vẻ của tổng giám đốc tài phiệt top 10 thế giới tỏa ra khắp phòng khách sang trọng, nhìn qua người phụ nữ được con trai mình đối xử đặc biệt.
Ánh mắt đầu tiên là nhìn qua con trai lâu ngày không gặp. Rất tốt, con trai càng ngày càng cao, càng ngày càng đẹp trai giống mình, lập tức dâng lên sự kiêu ngạo của người làm cha.
Sau đó, ánh mắt ông nhìn qua người phụ nữ bên cạnh con trai.
Khí chất thanh thuần, làn da trắng như tuyết, dáng vẻ…
Quý Chấn Thiên chấn động.
Quý Chấn Thiên, một người đã trải qua biết bao sóng to gió lớn, dù núi có sụp đổ ngay trước mắt thì vẫn có thể đứng vững. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của cô gái này bị sốc tới mức không nói được câu nào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.