Nam Phụ Độc Ác Online Nuôi Con
Chương 100
Dữu Tử Miêu
08/06/2021
Đàm Kỷ Kỷ giống như bánh gạo nếp chững chạc đàng hoàng ngồi trong lòng Hạ Minh Ngọc, khuôn mặt nhỏ nhìn qua khá là nghiêm túc.
Chăm chú đánh giá các cô dì chú bác xa lạ dưới bục một lát, sau đó hít mũi, vươn tay ra, có chút khẩn trương bắt lấy ống tay áo Hạ Minh Ngọc, non nớt nói: “Ba ba… Muốn ba.”
Hạ Minh Ngọc sờ lên mái tóc mềm của con, rất dịu dàng nói: “Ừm, ba nhỏ sắp tới.”
Ba ba đang rất được nhóc con nhớ nhung đang lén lút vòng qua cây cột đi về phía Hạ Minh Ngọc, thuận tiện nhanh chóng xử lí sạch sẽ đống cherry vừa mới lấy được trong tay.
Lúc ăn một quả cuối cùng không để ý, nuốt “ực” cả thịt lẫn hạt xuống.
Đàm Khanh ngây ra, sờ lên bụng, có chút không thể tin nguyên dừng lại hai giây, lo lắng chạy tới chỗ Hạ Minh Ngọc.
Nhóc con vui vẻ lại thấy được ba ba nhỏ, lập tức thật vui vẻ vươn tay ra với Đàm Khanh: “Ôm một cái, nhóc con!”
Đàm Khanh vừa xoa bụng mình, vừa đưa tay ôm lấy nhóc con ở trong lòng Hạ Minh Ngọc, cực kì ưu sầu đứng ở bên cạnh Hạ Minh Ngọc.
Thật ra vừa rồi Hạ Minh Ngọc giới thiệu Đàm Kỷ Kỷ thật sự là vô cùng đơn giản, từ đầu tới đuôi không vượt qua ba phút.
Bên trong mấy câu rải rác chỉ có thể khái quát ra tư tưởng, đó chính là Đàm Kỷ Kỷ sẽ là người thừa kế tương lai của Hạ thị, tất cả tài sản của Hạ thị về sau cũng sẽ giao toàn bộ cho nó.
Người cai quản Hạ thị mấy chục năm sau — tất nhiên không có khả năng vẫn luôn tên là Kỷ Kỷ.
Nhóc con ngoan ngoãn ghé vào vai Đàm Khanh không hề quan tâm đến cái tên sắp có của mình, ngược lại cực kì yêu thích cái nơ bướm trên cổ áo của ba nhỏ, vụng trộm dùng ngón tay nhỏ giật mấy lần.
Mỗi lần giật, đều ngọ nguậy trong lòng Đàm Khanh.
Ngọ nguậy đến mức Đàm Khanh phát sầu, đang muốn cố gắng nhấc Đàm Kỷ Kỷ lên.
Một cánh tay cơ bắp rõ ràng thò qua từ bên cạnh, đệm ở dưới cánh tay của Đàm Khanh.
Đỡ trọng lượng của nhóc con.
Cũng đỡ cả trọng lượng của Đàm Khanh.
Đàm Khanh ơ lên, hiếu kì nhìn sang bên cạnh, lại bị Hạ Minh Ngọc nắm tay, kéo khoảng cách giữa hai người lại gần chút.
Hạ Minh Ngọc dùng một cái tay khác điều chỉnh góc độ micro, “Chào mừng mọi người đã dành thời gian đến đây lần nữa, chắc hẳn mọi người cũng đều biết — trước lúc này, tên của bé con vẫn luôn chưa được xác định.”
“Hôm nay ở chỗ này, tôi và Đàm Khanh cũng muốn đồng thời tuyên bố tin tức này với mọi người.”
Sau khi dừng lại một chút, Hạ Minh Ngọc vô cùng hiếm khi nở nụ cười: “Cũng không tính là bây giờ mới quyết định, thật ra tên của bé con đã được đăng ký rồi. Cùng họ với người yêu tôi, tên là một chữ Mặc, Đàm Mặc.”
Theo họ Đàm Khanh?
Nhà họ Hạ nghiệp lớn, đương nhiên khách khứa được mời đến tiệc nhà cũng có địa vị không thấp ở xã hội thượng lưu, loại quan hệ con riêng vào nhà chính, chủ nhà lại cưới người khác mặc dù không phổ biến, nhưng cũng không cực kì hiếm thấy.
Nhưng hành động giống của Hạ Minh Ngọc…
Trực tiếp để con riêng theo họ của… chồng chưa cưới, thật sự là hiếm thấy trong đời.
Cũng không biết là muốn chọc giận chết mẹ ruột của đứa nhỏ này, hay là đã yêu tiểu minh tinh này đến chết mê chết mệt rồi.
Toàn bộ phòng tiếp khách hoàn toàn yên tĩnh.
Không biết qua bao lâu.
Vẫn là Kỷ Yến Tu vỗ tay đầu tiên.
Lúc này những người khác mới kịp phản ứng, vội vàng vỗ tay theo.
Coi như hành động này của Hạ Minh Ngọc thực sự không hiểu được, nhưng nếu Hạ Tề và Liêu Nhàn đã không nói gì, bọn họ càng không thể không nể mặt nhà họ Hạ.
Tiếng vỗ tay từ thưa thớt bắt đầu đầy sự nhiệt tình, sắc mặt của mọi người cũng lần lượt chuyển từ vi diệu sang khen ngợi.
Cũng không biết là Hạ Minh Ngọc không thèm nhìn thẳng xuống dưới bục, hay là căn bản không thèm để ý đến suy nghĩ của người khác, trong giọng nói có một vẻ lạnh lùng: “Đàm Mặc lần đầu tiên gặp mặt mọi người, sau này mong được quan tâm nhiều hơn.”
Đàm Khanh nhìn phải nhìn trái, có vẻ học thức cười tủm tỉm nói: “Mọi người quan tâm nhiều hơn quan tâm nhiều hơn nha!”
“Hạ đổng và Đàm tiên sinh khách khí rồi!”
“Đúng đúng, con trai của Hạ tiên sinh, đương nhiên chúng tôi sẽ giúp đỡ hết khả năng. “
“Có gì cần cứ việc mở miệng.”
Đàm Khanh hoàn toàn không hiểu được cảnh tượng có tính chất đối phó này, nghiêng đầu nhìn người bên dưới một vòng, không hứng thú lắm thu hồi ánh mắt, vụng trộm sờ lên túi quần của nhóc con.
Không có kẹo.
Đàm Khanh không mấy vui vẻ nhếch miệng, đổi hướng Đàm Kỷ Kỷ trong lòng.
Đối mặt với khách khứa, nhóc con chững chạc đàng hoàng chuyển đến trước mặt ba nhỏ, lập tức hé cái miệng nhỏ, lộ ra mấy chiếc răng sữa nhỏ non nớt.
Có thể là ăn uống khoa học, mặc dù nhóc con tròn vo, nhưng cũng coi như khác cân xứng, ngay cả răng sữa cũng mọc rất chỉnh tề, không hề có cái răng sún nào cả.
Đàm Khanh tương đối hài lòng, hiếm khi không có ghét bỏ Đàm Kỷ Kỷ là một đứa nhóc xấu xí.
Mà cong khóe miệng, nhéo mũi nhóc con một cái: “Cha con đặt tên cho con là Đàm Mặc, con biết không?”
Nhóc con không biết, đôi mắt ngập nước không hề chớp nhìn Đàm Khanh, ngốc hết chỗ chê dùng mũi cọ đầu ngón tay của ba nhỏ.
Mấy ngày trước sau khi đi ngủ, Hạ Minh Ngọc bị Đàm Khanh mè nheo, kiên nhẫn phân tích ba trăm sáu mươi độ chữ Mặc cho hắn, Đàm Khanh cực kì đắc ý, nói với Đàm Kỷ Kỷ: “Mặc (mực) chính là thứ nước màu đen dùng để viết chữ, chính là có ý bảo con học tập cho giỏi sau này mỗi ngày đều vươn lên, hiểu chưa nhóc con?”
Mỗi ngày bạn nhỏ Đàm Kỷ Kỷ đã quen với tiếng “học tập” trong quá trình nhận số, tội nghiệp mím môi một cái: “Kỷ Kỷ, tính toán…”
Mỗi một phụ huynh học tập kém cỏi đều có một trái tim hy vọng con mình học giỏi.
Ngoại trừ Đàm Khanh.
Cũng như lúc này, Đàm Khanh xoa xoa đầu nhóc con, tràn ngập lòng đồng tình an ủi con mình: “Không sao, chờ đến khi ba ba lớn của con không ở nhà, chúng ta sẽ vụng trộm chạy đến phòng game chơi!”
Đàm Kỷ Kỷ chỉ có thể nghe cái cái hiểu cái không, nhưng vẫn cực kì phối hợp gật đầu: “Chơi!”
Hạ Minh Ngọc: “…”
May mắn vừa mới để micro ra xa chút, sự chú ý của khách khứa dưới bục đa số đều tập trung trên người Hạ Minh Ngọc, trong phút chốc cũng không có ai phát hiện ra tính toán nhỏ của Đàm Khanh và Đàm Kỷ Kỷ.
Hạ Tề và Liêu Nhàn vừa vặn tìm đúng thời gian đi tới, ôm lấy cháu trai mềm nhũn mặc âu phục nhi đồng trong lòng Đàm Khanh, lại khách khí vài câu với khách khứa, nói muốn giao phần quan trọng cho Hạ Minh Ngọc và Đàm Khanh.
Nhất là Liêu Nhàn, trước khi xuống bục còn cực kì chăm chú nhìn Đàm Khanh một chút.
Đàm Khanh bị nhìn mà phía sau lưng mát lạnh, run run hai lần xích đến bên cạnh Hạ Minh Ngọc: “Là, là đến lượt tui ra sân solo sao?”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Hạ Minh Ngọc nắm cả eo Đàm Khanh, kéo vào trong lòng, dán lên tai hắn, trầm thấp nói: “Anh vẫn còn đứng ở đây, em muốn theo ai solo?”
Đàm Khanh: “…”
Vậy tui solo một mình chứ sao.
Từ trời tối đến hoàng hôn.
Đàm Khanh sờ lên mũi, lại nhìn thoáng qua khu khách khứa: “Hạ Minh Ngọc, nhà anh thật là lợi hại, có rất nhiều người tới nha.”
Hạ Minh Ngọc theo Đàm Khanh ánh mắt nhìn một vòng.
Thật ra ở đây chỉ có người mà nhà họ Hạ tự mình đưa thiệp mời, còn có người trong giới kinh tế, giải trí nghe được tin nhưng không nhận được thiệp mời, cùng với truyền thông bị cản ở ngoài sân.
Chỉ là những điều này đều không cần để Đàm Khanh biết.
Hạ Minh Ngọc hơi cúi đầu, hôn lên vòng xoáy nho nhỏ trên đỉnh đầu Đàm Khanh: “Ngoan một chút, đừng lộn xộn.”
Đàm Khanh đành rụt cổ về: “Ờ…”
Đàm Khanh rất nghe lời trở về trong lòng Hạ Minh Ngọc, được anh ôm.
Từ vị trí khách khứa nhìn về hướng ánh đèn, giữa hai người có một loại thân mật không nói ra được.
Lúc này giọng nói của Hạ Minh Ngọc đã dịu dàng hơn lúc giới thiệu Đàm Kỷ Kỷ, cũng càng chậm hơn một chút: “Đây là Đàm Khanh. Trước đó chắc hẳn mọi người ở đây đã nghe được tin tức giải trí của tôi và em ấy. Đương nhiên, ý tôi không phải là tin tức kết hôn mấy ngày trước.”
Nếu đã không phải tin tức kết hôn.
Vậy chỉ có thể là tin tức Đàm Khanh bò giường Hạ Minh Ngọc từ trước nữa.
Lúc ấy cách Hạ Minh Ngọc từ nước ngoài trở về tiếp nhận nhà họ Hạ chưa được bao lâu.
Lại thêm bản thân Hạ Minh Ngọc không thích lộ diện, rất ít tiếp nhận phỏng vấn, càng thêm thần bí, suy đoán bên ngoài đối với anh càng ngày càng tăng.
Chuyện xấu với Đàm Khanh ở gần như là tin tức giải trí đầu tiên của người cháu út nhà họ Hạ này.
Chỉ là không ngờ vậy mà tin tức giải trí đó đã thành thật.
Đàm Khanh cảm giác được Hạ Minh Ngọc nắm thật chặt tay mình, tiếp đó liền nghe được người bên cạnh mở miệng.
“Chỉ là tôi muốn nói rõ một điểm.”
Giọng nói của Hạ Minh Ngọc không nhanh không chậm, dần dần truyền ra trong phòng tiệc lớn như vậy, “Tôi đã dọn dẹp rất sạch sẽ dấu vết trên mạng. Mặc dù khó lấp miệng đời, nhưng từ hôm nay trở đi, tôi không hy vọng bất kì người nào sử dụng cách nói này để đánh giá người yêu của tôi, càng không hy vọng em ấy là đề tài của bất kì câu chuyện phiếm nào, mong rằng các vị có thể hiểu được.”
Dưới bục lại yên lặng lần nữa.
Khách khứa thi nhau trao đổi một ánh mắt “có lẽ Hạ Minh Ngọc đã trúng tà, chúng ta không nên so đo với anh ta, coi chừng bị trả thù”, cực kì phối hợp hứa hẹn: “Đương nhiên đương nhiên, Hạ đổng yên tâm!”
Lúc này Hạ Minh Ngọc mới khẽ gật đầu, lấy một ly rượu từ trong khay người phục vụ bưng: “Tôi kính mọi người.”
Ly rượu vừa chạm vào môi.
Đàm Khanh liền kéo góc áo Hạ Minh Ngọc, ngửa mặt lên chép miệng: “Tui cũng muốn uống.”
Hạ Minh Ngọc còn chưa chạm vào rượu, đã bị Đàm Khanh lại gần quấy rối cướp đi ly rượu, đành phải bất đắc dĩ đỡ lấy tay hắn: “Uống ít một chút, số độ cao, sẽ say.”
Đàm Khanh uống hai hớp hết rượu trong ly, kéo tay Hạ Minh Ngọc làm khăn lau lau miệng, cau mày nói: “Thật sao? Thế nhưng mùi rượu này thật kỳ quái nha…”
Nhất là lúc uống, luôn cảm thấy có một mùi hạnh nhân đăng đắng…
Chẳng lẽ là rượu hạnh nhân?
Đàm Khanh chép miệng, tiện tay đặt ly rượu lên bàn, cuối cùng lắc đầu phán đoán: “Cái này không ngon không ngon.”
Hạ Minh Ngọc luôn luôn nuông chiều Đàm Khanh, lại giúp hắn lấy khăn ướt lau ngón tay: “Ừm, nếu em không thích, về sau mở tiệc đều không dùng loại rượu này.”
Đàm Khanh lập tức gật đầu, lên án với Hạ Minh Ngọc: “Quá khó uống, ợ hơi đều là mùi đắng của hạnh nhân!”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Hạ Minh Ngọc hôn lên thái dương Đàm Khanh một chút, lại ôm người vào trong lòng lần nữa, cùng nhau đứng ở trước micro.
Đám khách khứa bên dưới đã ăn đủ cẩu lương, trên mặt không có chút rung động nào.
Hiển nhiên tâm trạng của Hạ Minh Ngọc vô cùng tốt: “Một chuyện cuối cùng, cũng là một chuyện quan trọng nhất hôm nay — mặc dù tôi và Khanh Khanh đã đăng ký kết hôn, nhưng tôi còn thiếu em ấy một chiếc nhẫn.”
Hai cái hộp lục giác bằng nhung được Hạ Minh Ngọc lấy ra từ trong túi âu phục.
Mở nắp hộp.
Một đôi nhẫn nam saphire xanh độ tinh khiết cao nằm cạnh nhau.
Trong đó một chiếc hơi nhỏ, một chiếc khác hơi rộng.
Chính là kích thước của hai người.
Hạ Minh Ngọc lấy nhẫn khảm kim cương từ trong hộp ra, dừng lại trên ngón tay Đàm Khanh: “Khanh Khanh, đồng ý chứ?”
Trên mặt Đàm Khanh viết đầy vẻ đồ nhà quê, nhìn chằm chằm nhẫn kim cương nuốt từng ngụm từng ngụm nước bọt: “Đồng ý cái gì nha?”
Hạ Minh Ngọc đứng ở một bên khác cái hố chờ đợi Đàm Khanh rơi vào: “Đồng ý tất cả thời gian về sau đều vĩnh viễn làm bạn với một mình anh, sẽ không rời đi, cũng tuyệt đối không nuốt lời.”
Đàm Khanh đáp ứng cực nhanh: “Đồng ý đồng ý đồng ý!”
Hạ Minh Ngọc cong khóe miệng: “Được.”
Lúc chiếc nhẫn sáng chói kia sắp được đeo vào ngón tay mảnh khảnh của Đàm Khanh.
Cố tình vào đúng lúc này…
Liêu Nhàn gần như vội vàng chạy lên bục, trên khuôn mặt bình thường vẫn luôn ung dung đã viết đầy vẻ tái nhợt và bối rối, thậm chí ngay cả sườn xám bị lệch cũng không kịp chỉnh lại.
Bà trực tiếp ngăn cản động tác của Hạ Minh Ngọc, đẩy micro ra xa.
Giống như là đã cố gắng hạ thấp giọng, nhưng vẫn có thể nghe được sự run rẩy trong giọng nói.
“Minh Ngọc, Đàm Khanh, Kỷ Kỷ biến mất rồi!”
Chăm chú đánh giá các cô dì chú bác xa lạ dưới bục một lát, sau đó hít mũi, vươn tay ra, có chút khẩn trương bắt lấy ống tay áo Hạ Minh Ngọc, non nớt nói: “Ba ba… Muốn ba.”
Hạ Minh Ngọc sờ lên mái tóc mềm của con, rất dịu dàng nói: “Ừm, ba nhỏ sắp tới.”
Ba ba đang rất được nhóc con nhớ nhung đang lén lút vòng qua cây cột đi về phía Hạ Minh Ngọc, thuận tiện nhanh chóng xử lí sạch sẽ đống cherry vừa mới lấy được trong tay.
Lúc ăn một quả cuối cùng không để ý, nuốt “ực” cả thịt lẫn hạt xuống.
Đàm Khanh ngây ra, sờ lên bụng, có chút không thể tin nguyên dừng lại hai giây, lo lắng chạy tới chỗ Hạ Minh Ngọc.
Nhóc con vui vẻ lại thấy được ba ba nhỏ, lập tức thật vui vẻ vươn tay ra với Đàm Khanh: “Ôm một cái, nhóc con!”
Đàm Khanh vừa xoa bụng mình, vừa đưa tay ôm lấy nhóc con ở trong lòng Hạ Minh Ngọc, cực kì ưu sầu đứng ở bên cạnh Hạ Minh Ngọc.
Thật ra vừa rồi Hạ Minh Ngọc giới thiệu Đàm Kỷ Kỷ thật sự là vô cùng đơn giản, từ đầu tới đuôi không vượt qua ba phút.
Bên trong mấy câu rải rác chỉ có thể khái quát ra tư tưởng, đó chính là Đàm Kỷ Kỷ sẽ là người thừa kế tương lai của Hạ thị, tất cả tài sản của Hạ thị về sau cũng sẽ giao toàn bộ cho nó.
Người cai quản Hạ thị mấy chục năm sau — tất nhiên không có khả năng vẫn luôn tên là Kỷ Kỷ.
Nhóc con ngoan ngoãn ghé vào vai Đàm Khanh không hề quan tâm đến cái tên sắp có của mình, ngược lại cực kì yêu thích cái nơ bướm trên cổ áo của ba nhỏ, vụng trộm dùng ngón tay nhỏ giật mấy lần.
Mỗi lần giật, đều ngọ nguậy trong lòng Đàm Khanh.
Ngọ nguậy đến mức Đàm Khanh phát sầu, đang muốn cố gắng nhấc Đàm Kỷ Kỷ lên.
Một cánh tay cơ bắp rõ ràng thò qua từ bên cạnh, đệm ở dưới cánh tay của Đàm Khanh.
Đỡ trọng lượng của nhóc con.
Cũng đỡ cả trọng lượng của Đàm Khanh.
Đàm Khanh ơ lên, hiếu kì nhìn sang bên cạnh, lại bị Hạ Minh Ngọc nắm tay, kéo khoảng cách giữa hai người lại gần chút.
Hạ Minh Ngọc dùng một cái tay khác điều chỉnh góc độ micro, “Chào mừng mọi người đã dành thời gian đến đây lần nữa, chắc hẳn mọi người cũng đều biết — trước lúc này, tên của bé con vẫn luôn chưa được xác định.”
“Hôm nay ở chỗ này, tôi và Đàm Khanh cũng muốn đồng thời tuyên bố tin tức này với mọi người.”
Sau khi dừng lại một chút, Hạ Minh Ngọc vô cùng hiếm khi nở nụ cười: “Cũng không tính là bây giờ mới quyết định, thật ra tên của bé con đã được đăng ký rồi. Cùng họ với người yêu tôi, tên là một chữ Mặc, Đàm Mặc.”
Theo họ Đàm Khanh?
Nhà họ Hạ nghiệp lớn, đương nhiên khách khứa được mời đến tiệc nhà cũng có địa vị không thấp ở xã hội thượng lưu, loại quan hệ con riêng vào nhà chính, chủ nhà lại cưới người khác mặc dù không phổ biến, nhưng cũng không cực kì hiếm thấy.
Nhưng hành động giống của Hạ Minh Ngọc…
Trực tiếp để con riêng theo họ của… chồng chưa cưới, thật sự là hiếm thấy trong đời.
Cũng không biết là muốn chọc giận chết mẹ ruột của đứa nhỏ này, hay là đã yêu tiểu minh tinh này đến chết mê chết mệt rồi.
Toàn bộ phòng tiếp khách hoàn toàn yên tĩnh.
Không biết qua bao lâu.
Vẫn là Kỷ Yến Tu vỗ tay đầu tiên.
Lúc này những người khác mới kịp phản ứng, vội vàng vỗ tay theo.
Coi như hành động này của Hạ Minh Ngọc thực sự không hiểu được, nhưng nếu Hạ Tề và Liêu Nhàn đã không nói gì, bọn họ càng không thể không nể mặt nhà họ Hạ.
Tiếng vỗ tay từ thưa thớt bắt đầu đầy sự nhiệt tình, sắc mặt của mọi người cũng lần lượt chuyển từ vi diệu sang khen ngợi.
Cũng không biết là Hạ Minh Ngọc không thèm nhìn thẳng xuống dưới bục, hay là căn bản không thèm để ý đến suy nghĩ của người khác, trong giọng nói có một vẻ lạnh lùng: “Đàm Mặc lần đầu tiên gặp mặt mọi người, sau này mong được quan tâm nhiều hơn.”
Đàm Khanh nhìn phải nhìn trái, có vẻ học thức cười tủm tỉm nói: “Mọi người quan tâm nhiều hơn quan tâm nhiều hơn nha!”
“Hạ đổng và Đàm tiên sinh khách khí rồi!”
“Đúng đúng, con trai của Hạ tiên sinh, đương nhiên chúng tôi sẽ giúp đỡ hết khả năng. “
“Có gì cần cứ việc mở miệng.”
Đàm Khanh hoàn toàn không hiểu được cảnh tượng có tính chất đối phó này, nghiêng đầu nhìn người bên dưới một vòng, không hứng thú lắm thu hồi ánh mắt, vụng trộm sờ lên túi quần của nhóc con.
Không có kẹo.
Đàm Khanh không mấy vui vẻ nhếch miệng, đổi hướng Đàm Kỷ Kỷ trong lòng.
Đối mặt với khách khứa, nhóc con chững chạc đàng hoàng chuyển đến trước mặt ba nhỏ, lập tức hé cái miệng nhỏ, lộ ra mấy chiếc răng sữa nhỏ non nớt.
Có thể là ăn uống khoa học, mặc dù nhóc con tròn vo, nhưng cũng coi như khác cân xứng, ngay cả răng sữa cũng mọc rất chỉnh tề, không hề có cái răng sún nào cả.
Đàm Khanh tương đối hài lòng, hiếm khi không có ghét bỏ Đàm Kỷ Kỷ là một đứa nhóc xấu xí.
Mà cong khóe miệng, nhéo mũi nhóc con một cái: “Cha con đặt tên cho con là Đàm Mặc, con biết không?”
Nhóc con không biết, đôi mắt ngập nước không hề chớp nhìn Đàm Khanh, ngốc hết chỗ chê dùng mũi cọ đầu ngón tay của ba nhỏ.
Mấy ngày trước sau khi đi ngủ, Hạ Minh Ngọc bị Đàm Khanh mè nheo, kiên nhẫn phân tích ba trăm sáu mươi độ chữ Mặc cho hắn, Đàm Khanh cực kì đắc ý, nói với Đàm Kỷ Kỷ: “Mặc (mực) chính là thứ nước màu đen dùng để viết chữ, chính là có ý bảo con học tập cho giỏi sau này mỗi ngày đều vươn lên, hiểu chưa nhóc con?”
Mỗi ngày bạn nhỏ Đàm Kỷ Kỷ đã quen với tiếng “học tập” trong quá trình nhận số, tội nghiệp mím môi một cái: “Kỷ Kỷ, tính toán…”
Mỗi một phụ huynh học tập kém cỏi đều có một trái tim hy vọng con mình học giỏi.
Ngoại trừ Đàm Khanh.
Cũng như lúc này, Đàm Khanh xoa xoa đầu nhóc con, tràn ngập lòng đồng tình an ủi con mình: “Không sao, chờ đến khi ba ba lớn của con không ở nhà, chúng ta sẽ vụng trộm chạy đến phòng game chơi!”
Đàm Kỷ Kỷ chỉ có thể nghe cái cái hiểu cái không, nhưng vẫn cực kì phối hợp gật đầu: “Chơi!”
Hạ Minh Ngọc: “…”
May mắn vừa mới để micro ra xa chút, sự chú ý của khách khứa dưới bục đa số đều tập trung trên người Hạ Minh Ngọc, trong phút chốc cũng không có ai phát hiện ra tính toán nhỏ của Đàm Khanh và Đàm Kỷ Kỷ.
Hạ Tề và Liêu Nhàn vừa vặn tìm đúng thời gian đi tới, ôm lấy cháu trai mềm nhũn mặc âu phục nhi đồng trong lòng Đàm Khanh, lại khách khí vài câu với khách khứa, nói muốn giao phần quan trọng cho Hạ Minh Ngọc và Đàm Khanh.
Nhất là Liêu Nhàn, trước khi xuống bục còn cực kì chăm chú nhìn Đàm Khanh một chút.
Đàm Khanh bị nhìn mà phía sau lưng mát lạnh, run run hai lần xích đến bên cạnh Hạ Minh Ngọc: “Là, là đến lượt tui ra sân solo sao?”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Hạ Minh Ngọc nắm cả eo Đàm Khanh, kéo vào trong lòng, dán lên tai hắn, trầm thấp nói: “Anh vẫn còn đứng ở đây, em muốn theo ai solo?”
Đàm Khanh: “…”
Vậy tui solo một mình chứ sao.
Từ trời tối đến hoàng hôn.
Đàm Khanh sờ lên mũi, lại nhìn thoáng qua khu khách khứa: “Hạ Minh Ngọc, nhà anh thật là lợi hại, có rất nhiều người tới nha.”
Hạ Minh Ngọc theo Đàm Khanh ánh mắt nhìn một vòng.
Thật ra ở đây chỉ có người mà nhà họ Hạ tự mình đưa thiệp mời, còn có người trong giới kinh tế, giải trí nghe được tin nhưng không nhận được thiệp mời, cùng với truyền thông bị cản ở ngoài sân.
Chỉ là những điều này đều không cần để Đàm Khanh biết.
Hạ Minh Ngọc hơi cúi đầu, hôn lên vòng xoáy nho nhỏ trên đỉnh đầu Đàm Khanh: “Ngoan một chút, đừng lộn xộn.”
Đàm Khanh đành rụt cổ về: “Ờ…”
Đàm Khanh rất nghe lời trở về trong lòng Hạ Minh Ngọc, được anh ôm.
Từ vị trí khách khứa nhìn về hướng ánh đèn, giữa hai người có một loại thân mật không nói ra được.
Lúc này giọng nói của Hạ Minh Ngọc đã dịu dàng hơn lúc giới thiệu Đàm Kỷ Kỷ, cũng càng chậm hơn một chút: “Đây là Đàm Khanh. Trước đó chắc hẳn mọi người ở đây đã nghe được tin tức giải trí của tôi và em ấy. Đương nhiên, ý tôi không phải là tin tức kết hôn mấy ngày trước.”
Nếu đã không phải tin tức kết hôn.
Vậy chỉ có thể là tin tức Đàm Khanh bò giường Hạ Minh Ngọc từ trước nữa.
Lúc ấy cách Hạ Minh Ngọc từ nước ngoài trở về tiếp nhận nhà họ Hạ chưa được bao lâu.
Lại thêm bản thân Hạ Minh Ngọc không thích lộ diện, rất ít tiếp nhận phỏng vấn, càng thêm thần bí, suy đoán bên ngoài đối với anh càng ngày càng tăng.
Chuyện xấu với Đàm Khanh ở gần như là tin tức giải trí đầu tiên của người cháu út nhà họ Hạ này.
Chỉ là không ngờ vậy mà tin tức giải trí đó đã thành thật.
Đàm Khanh cảm giác được Hạ Minh Ngọc nắm thật chặt tay mình, tiếp đó liền nghe được người bên cạnh mở miệng.
“Chỉ là tôi muốn nói rõ một điểm.”
Giọng nói của Hạ Minh Ngọc không nhanh không chậm, dần dần truyền ra trong phòng tiệc lớn như vậy, “Tôi đã dọn dẹp rất sạch sẽ dấu vết trên mạng. Mặc dù khó lấp miệng đời, nhưng từ hôm nay trở đi, tôi không hy vọng bất kì người nào sử dụng cách nói này để đánh giá người yêu của tôi, càng không hy vọng em ấy là đề tài của bất kì câu chuyện phiếm nào, mong rằng các vị có thể hiểu được.”
Dưới bục lại yên lặng lần nữa.
Khách khứa thi nhau trao đổi một ánh mắt “có lẽ Hạ Minh Ngọc đã trúng tà, chúng ta không nên so đo với anh ta, coi chừng bị trả thù”, cực kì phối hợp hứa hẹn: “Đương nhiên đương nhiên, Hạ đổng yên tâm!”
Lúc này Hạ Minh Ngọc mới khẽ gật đầu, lấy một ly rượu từ trong khay người phục vụ bưng: “Tôi kính mọi người.”
Ly rượu vừa chạm vào môi.
Đàm Khanh liền kéo góc áo Hạ Minh Ngọc, ngửa mặt lên chép miệng: “Tui cũng muốn uống.”
Hạ Minh Ngọc còn chưa chạm vào rượu, đã bị Đàm Khanh lại gần quấy rối cướp đi ly rượu, đành phải bất đắc dĩ đỡ lấy tay hắn: “Uống ít một chút, số độ cao, sẽ say.”
Đàm Khanh uống hai hớp hết rượu trong ly, kéo tay Hạ Minh Ngọc làm khăn lau lau miệng, cau mày nói: “Thật sao? Thế nhưng mùi rượu này thật kỳ quái nha…”
Nhất là lúc uống, luôn cảm thấy có một mùi hạnh nhân đăng đắng…
Chẳng lẽ là rượu hạnh nhân?
Đàm Khanh chép miệng, tiện tay đặt ly rượu lên bàn, cuối cùng lắc đầu phán đoán: “Cái này không ngon không ngon.”
Hạ Minh Ngọc luôn luôn nuông chiều Đàm Khanh, lại giúp hắn lấy khăn ướt lau ngón tay: “Ừm, nếu em không thích, về sau mở tiệc đều không dùng loại rượu này.”
Đàm Khanh lập tức gật đầu, lên án với Hạ Minh Ngọc: “Quá khó uống, ợ hơi đều là mùi đắng của hạnh nhân!”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Hạ Minh Ngọc hôn lên thái dương Đàm Khanh một chút, lại ôm người vào trong lòng lần nữa, cùng nhau đứng ở trước micro.
Đám khách khứa bên dưới đã ăn đủ cẩu lương, trên mặt không có chút rung động nào.
Hiển nhiên tâm trạng của Hạ Minh Ngọc vô cùng tốt: “Một chuyện cuối cùng, cũng là một chuyện quan trọng nhất hôm nay — mặc dù tôi và Khanh Khanh đã đăng ký kết hôn, nhưng tôi còn thiếu em ấy một chiếc nhẫn.”
Hai cái hộp lục giác bằng nhung được Hạ Minh Ngọc lấy ra từ trong túi âu phục.
Mở nắp hộp.
Một đôi nhẫn nam saphire xanh độ tinh khiết cao nằm cạnh nhau.
Trong đó một chiếc hơi nhỏ, một chiếc khác hơi rộng.
Chính là kích thước của hai người.
Hạ Minh Ngọc lấy nhẫn khảm kim cương từ trong hộp ra, dừng lại trên ngón tay Đàm Khanh: “Khanh Khanh, đồng ý chứ?”
Trên mặt Đàm Khanh viết đầy vẻ đồ nhà quê, nhìn chằm chằm nhẫn kim cương nuốt từng ngụm từng ngụm nước bọt: “Đồng ý cái gì nha?”
Hạ Minh Ngọc đứng ở một bên khác cái hố chờ đợi Đàm Khanh rơi vào: “Đồng ý tất cả thời gian về sau đều vĩnh viễn làm bạn với một mình anh, sẽ không rời đi, cũng tuyệt đối không nuốt lời.”
Đàm Khanh đáp ứng cực nhanh: “Đồng ý đồng ý đồng ý!”
Hạ Minh Ngọc cong khóe miệng: “Được.”
Lúc chiếc nhẫn sáng chói kia sắp được đeo vào ngón tay mảnh khảnh của Đàm Khanh.
Cố tình vào đúng lúc này…
Liêu Nhàn gần như vội vàng chạy lên bục, trên khuôn mặt bình thường vẫn luôn ung dung đã viết đầy vẻ tái nhợt và bối rối, thậm chí ngay cả sườn xám bị lệch cũng không kịp chỉnh lại.
Bà trực tiếp ngăn cản động tác của Hạ Minh Ngọc, đẩy micro ra xa.
Giống như là đã cố gắng hạ thấp giọng, nhưng vẫn có thể nghe được sự run rẩy trong giọng nói.
“Minh Ngọc, Đàm Khanh, Kỷ Kỷ biến mất rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.