Nam Phụ Độc Ác Online Nuôi Con
Chương 101
Dữu Tử Miêu
08/06/2021
Cái gì vậy?
Cho tới bây giờ Đàm Khanh chưa từng nghe nói qua loại chuyện này, bỗng nhiên sửng sốt một chút, nói thẳng: “Nhóc con chạy sao?”
Liêu Nhàn có vẻ đã sắp điên, nắm chặt lấy ống tay áo Hạ Minh Ngọc, nhìn Đàm Khanh một chút: “Khanh Khanh, đó là con trai con! Cái gì mà nhóc con chứ, nó mới bảy tháng, có thể tự mình chạy đi đâu được?!”
Hạ Minh Ngọc nghiêng người chặn trước mặt Đàm Khanh, lại vỗ vỗ Liêu Nhàn vai, trên mặt không nhìn ra biểu cảm dư thừa: “Mẹ, đừng vội. Trước hết con sẽ bảo Lâm Vũ tiễn khách, mẹ chờ con một lát.”
Liêu Nhàn đỏ cả vành mắt, tay chân luống cuống đứng tại chỗ mấy giây, mới chết lặng gật đầu: “Cha con, đúng, cha con đã đi xem camera… Minh Ngọc, Kỷ Kỷ còn nhỏ như vậy…”
“Mẹ, mẹ đừng như vậy, lát nữa chúng ta sẽ nói tiếp.”
Hạ Minh Ngọc đưa mắt cho Lâm Vũ đang đứng một góc, Lâm Vũ lập tức vội vàng chạy tới đỡ lấy Liêu Nhàn.
Đợi Lâm Vũ dìu Liêu Nhàn đi xuống.
Hạ Minh Ngọc mới kéo micro qua một lần nữa, sắc mặt nặng nề dùng tay thử âm trên micro: “Các vị, vô cùng xin lỗi. Bởi vì trong nhà có chút tình huống đột nhiên cần xử lý gấp. Bữa tiệc hôm nay đến đây là kết thúc, tôi sẽ sắp xếp trợ lý và tài xế đưa các vị về. Chờ xử lý xong chuyện trong nhà, hôm khác sẽ tự mình xin lỗi mọi người.”
Sắc mặt lúc Liêu Nhàn lên bục thực sự quá mức kinh hoàng, người ở đây đương nhiên đều không phải là đồ đần.
Mặc dù micro bị kéo xa không nghe thấy Liêu Nhàn nói cái gì với Hạ Minh Ngọc, nhưng lại có thể để cho Hạ phu nhân ngồi ở vị trí cán bộ đoàn văn công lâu như vậy quá sợ hãi, chắc hẳn không phải chuyện gì tốt.
Lại thêm Hạ Minh Ngọc gần như lập tức quyết định kết thúc bữa tiệc, càng xác định phỏng đoán của khách khứa.
Mặc dù không biết nhà họ Hạ xảy ra chuyện gì, nhưng nhà họ Hạ nghiệp lớn thế lớn, ai cũng không muốn gặp rủi ro trong chuyện này.
Bởi vậy đám khách khứa tạm biết hết sức nhanh chóng.
Chưa đến mấy phút, sảnh tiệc vốn đang vô cùng náo nhiệt đã yên tĩnh lại một lần nữa.
Chỉ còn lại bàn tiệc kiểu châu Âu bày biện vô cùng đẹp mắt chưa được động vào.
Suy nghĩ đầu tiên của Đàm Khanh căn bản cũng không phải là Đàm Kỷ Kỷ bị người ta bắt trộm, mà là nhóc con đang ở tuổi lớn, lúc này lại nhiều người, nói không chừng sợ hãi, tự chạy đi.
Cho đến khi đi theo Hạ Minh Ngọc đến phòng quan sát trên tầng, nhìn thấy Liêu Nhàn đã khóc đến mức lớp trang điểm trên mặt nhoè nhoẹt đi.
Mới biết được Đàm Kỷ Kỷ không phải tự mình biến thành tiểu hồ ly chạy đi chơi.
Mà là bị người ta mang đi.
Sườn sám vàng nhạt trên người Liêu Nhàn đã bị nước mắt nhuộm thành từng mảnh nhỏ màu đậm.
Cả người bà cũng không đủ sức ngã ngồi trên ghế mềm trong phòng nghỉ, nắm khăn tay lặng lẽ rơi nước mắt.
Năm mươi máy tính trong phòng quan sát có thể xem được toàn bộ không gian nhà cũ Hạ thị.
Nhưng mà lật khắp tất cả camera giám sát.
Bóng người Đàm Kỷ Kỷ vẫn chưa từng xuất hiện.
Hôm nay Hạ Tề cố ý mặc quân trang, còn đeo đầy một loạt huy chương công lao.
Lúc này đang đứng phim trước máy tính, đeo kính lão lần lượt nhìn từng máy một với bảo an trong phòng quan sát.
Không có.
Sắc mặt Hạ Tề càng ngày càng đen, cuối cùng đập mạnh lên trên bàn, nghiêm nghị nói với bảo an: “Nhiều camera như vậy, không có một cái nào quay được thứ có ích sao?!”
Người từ chiến trường trở về luôn có một loại huyết khí rất khó khống chế, nhất là lúc Hạ Tề nổi giận.
Mấy bảo an nhỏ ban đầu cũng nghĩ vụng trộm chuồn đi xem yến hội, kết quả không chỉ xảy ra chuyện, còn xảy ra loại chuyện lớn này.
Lúc này bị Hạ Tề quát thì giật mình, cũng đã sắp khóc lên, lắp bắp nói: “Hạ lão tướng quân! Lão tướng quân ngài nói chuyện cũng phải có lí chứ, camera trong nhà cũ đều được nắp từ sáu năm trước, nhà lại lớn như vậy, chắc chắn sẽ có nơi mà camera không đến được…”
Sắc mặt Hạ Tề biến đổi, quát lên: “Mấy người thử nói thêm câu nữa?!”
Mấy bảo an nhỏ lui lại một bước, run lẩy bẩy giống chim cút.
“Được rồi, cha.”
Hạ Minh Ngọc ngăn Hạ Tề lại, lại gọi mấy bảo an trở về vị trí của mình, “Bây giờ đừng nói những thứ vô dụng này, cha qua đây với mẹ đi. Mẹ, có chuyện gì xảy ra? Mẹ nói rõ chi tiết một lần cho con nghe.”
Bên trong phòng quan sát ngoại trừ Hạ Tề và Liêu Nhàn, còn có Lâm Vũ và Hạ Nghiêu vẫn luôn ở cùng với Liêu Nhàn.
Hạ Minh Ngọc vừa nói được một nửa.
Hạ Huy cũng đẩy cửa từ bên ngoài đi đến, nói chen: “Đúng thế, chị dâu. Chị nói tỉ mỉ từ đầu tới đuôi một chút, đứa bé đang yên đang lành ở chỗ ấy, làm sao lại biến mất được chứ! Có chuyện gì chị nói một chút đi!”
Hạ Tề vốn cũng không thích Hạ Huy, lúc này lại đang nổi nóng, trong giọng nói càng không có ý tốt: “Chú tới làm gì?”
Hạ Huy không chút khách khí chép miệng, dửng dưng ngồi xuống ghế: “Cháu trai xảy ra chuyện lớn như vậy, người làm chú ba như em đương nhiên phải đến xem. Cũng giúp tìm đứa bé mất tích luôn, anh hai, anh nói em nói có lý hay không?”
Hạ Tề lạnh lùng nói: “Chú còn có ý tốt này?”
Đỉnh đầu sáng loáng của Hạ Huy lắc qua lắc lại: “Đương nhiên rồi, chúng ta đều là người một nhà…”
“Chú ba không cần cố gắng làm thân.”
Hạ Minh Ngọc đánh gãy Hạ Huy, lạnh lùng vô cùng nhìn ông ta một cái, “Có phải người một nhà hay không, chắc hẳn chú biết rõ hơn mọi người.”
“Được được được, dù sao mấy người đều chê tôi dư thừa.”
Hạ Huy người ngại chó ghét dạo qua một vòng trong phòng, chậm rãi duỗi lưng một cái, “Vậy thì em đi đây, chị dâu, anh hai, em đi nhé?”
“Cút ngay cho tôi!”
Cả người Hạ Tề đều phát run, cầm lấy bình hoa thuỷ tinh trên bàn ném tới chỗ Hạ Huy.
Không ném trúng, đập vào trên cửa đóng lại trước một giây.
“Choang!” một tiếng vỡ vụn.
Hạ Minh Ngọc cũng không thèm nháy mắt, giống như căn bản chưa từng nhìn thấy Hạ Huy, đi đến trước mặt Liêu Nhàn, nửa ngồi xuống: “Mẹ, có chuyện gì xảy ra?”
Sắc mặt không có lớp trang điểm của Liêu Nhàn trắng bệch, nước mắt rơi xuống ào ào.
Không biết có phải khóc quá lâu hay không, phản ứng có vẻ hơi chậm, hơn nửa ngày mới tỉnh táo lại.
Vừa muốn mở miệng, lại kẹt ở cổ họng, khóc không thành tiếng, cúi đầu xuống dưới: “Trách mẹ, đều tại mẹ…”
Trong phút chốc bị đả kích quá lớn, tinh thần của Liêu Nhàn không theo kịp.
Hạ Minh Ngọc lại đợi một hồi lâu cũng không đợi được Liêu Nhàn mở miệng lần nữa.
Đang muốn hỏi lại, liền nghe Hạ Nghiêu ở một bên nói: “Để cháu nói thay bác Liêu đi, vừa vặn lúc đó cháu cũng ở.”
Hạ Minh Ngọc nhíu mày: “Cậu ở?”
Hạ Nghiêu bị Hạ Minh Ngọc dọa đến mức khoát tay, lui về sau một bước: “Chú nhỏ đừng nhìn cháu như vậy! Lúc ấy cháu chỉ đến nói chuyện với bác Liêu thôi.”
“Lúc ấy bác Liêu ôm cậu nhóc, phòng nghỉ trên tầng ngoại trừ cháu và bác Liêu thì không có người khác.”
Ánh mắt Hạ Minh Ngọc lạnh lẽo: “Sau đó?”
Hạ Nghiêu nuốt nước miếng một cái: “Sau đó thím Chung đi lên đưa cháo cho Kỷ Kỷ, bác Liêu đúng lúc còn có việc muốn bảo thím Chung đi làm, liền đặt Kỷ Kỷ đặt ở trên ghế sô pha, tự mình đi mở cửa. Nhưng lúc lấy cháo về…”
“Lúc lấy cháo về, Kỷ Kỷ đã không thấy tăm hơi!”
Liêu Nhàn đột nhiên nói tiếp lời Hạ Nghiêu, lặp lại một lần, “Minh Ngọc, mẹ chỉ nói mấy câu với Tiểu Chung thôi, lúc trở về Kỷ Kỷ đã không thấy tăm hơi!”
Bầu không khí trong phòng quan sát bỗng nhiên lạnh đi mấy phần.
Bảo an vốn dĩ đã bị dọa đến gần chết đột nhiên nghe nói đến loại chuyện gần như là bí mật hào môn, mặt đã sắp không còn chút máu.
Vẻ mặt Hạ Minh Ngọc càng thêm lạnh lẽo, ánh mắt quét một vòng, rơi trên người Hạ Nghiêu, lạnh như băng nói: “Lúc bà ấy đi mở cửa, cậu đang làm gì?”
Hạ Nghiêu tức đến bật cười: “Chú nhỏ, không phải là chú nghi ngờ cháu đấy chứ! Trước khi bác Liêu mở cửa cháu đã đi vệ sinh rồi, điểm ấy bác Liêu có thể làm chứng cho cháu. Cháu nghe được bác ấy hét lên mới từ nhà vệ sinh lao ra.”
Hạ Minh Ngọc dừng một chút: “Mẹ?”
Vẻ mặt Liêu Nhàn thê lương, sau một lúc lâu mới hơi hoảng hốt gật đầu, lại ngẩng đầu lên nhìn về phía Hạ Minh Ngọc và Hạ Tề như xin sự giúp đỡ: “A Tề, Minh Ngọc, chúng ta báo cảnh sát đi, nhé?”
Hạ Minh Ngọc còn chưa lên tiếng.
Đàm Khanh từ lúc nãy đã đứng ở một bên duỗi cổ, xoay người lại hỏi: “Anh bảo an, màn hình phía trên nhất, cái thứ ba ở bên phải, người vừa mới đi qua, có thể phóng đại một chút cho tui không?”
Bảo an kề cận cái chết nào dám chịu một tiếng anh này của ông chủ Hạ thị, vội vàng vọt tới: “Không có vấn đề gì Đàm tiên sinh, ngài muốn nhìn người nào?”
Đàm Khanh rất ngoan ngoãn chỉ chỉ một người dẫm lên bãi cỏ đi qua: “Chính là cô ta.”
Bảo an kéo dài video, lại cường điệu phóng đại vị trí kia, có chút hổ thẹn nói: “Đàm tiên sinh, toàn bộ căn nhà đều dùng hệ thống cũ, chỉ có thể phóng lớn như vậy… Ngài xem được không?”
Đàm Khanh là một con hồ ly không làm khó dễ người tốt, nghe vậy mấp máy môi: “Ừm, đúng.”
Hạ Minh Ngọc đi tới bên cạnh Đàm Khanh, nhìn hình người mơ hồ đến mức không thể mơ hồ kia: “Em cảm thấy người này khả nghi? “
Đàm Khanh lắc đầu, lại quay đầu, rút mấy tờ giấy trong hộp giấy ra, cẩn thận đưa cho Liêu Nhàn: “Dì ơi, đừng khổ sở nha. Con có thể hỏi một chuyện không? Chỉ hỏi một câu.”
Một tiếng dì này làm cho Hạ Minh Ngọc nhíu mày, nhưng lúc này lại không tiện nói cái gì, đành phải nhịn xuống.
Có lẽ là Đàm Khanh vừa mới hỏi thăm camera cho bà mấy phần lòng tin, trạng thái của Liêu Nhàn đã tốt hơn trước một chút.
Liêu Nhàn nhận lấy giấy của Đàm Khanh: “Xin lỗi… Khanh Khanh, vừa rồi ở trên bục không phải mẹ cố cố ý mắng con… Con muốn hỏi cái gì?”
Đàm Khanh căn bản không để ý đến Liêu Nhàn đã mắng mình, ngơ ngác mấy giây mới thè lưỡi.
Sau đó đưa tay, chỉ chỉ cửa sổ, “Lúc dì ra ngoài, cửa sổ mở sao?”
Liêu Nhàn sửng sốt mấy giây: “Đúng… Đúng thế.”
Trên mặt Hạ Nghiêu tràn đầy vẻ không dám tin: “Mợ nhỏ, không phải cậu cảm thấy là có người chui qua cửa sổ ôm Kỷ Kỷ đi nhanh như vậy chứ? Cho dù có, chắc chắn camera bên ngoài cũng có thể quay được mà!”
Đàm Khanh hơi nghiêng đầu, lộ ra một nụ cười mặt mày cong cong: “Tui đâu có nói như vậy, nhưng mà thời tiết này, mở cửa sổ ra rất dễ bị cảm nha.”
Liêu Nhàn: “…”
Hạ Nghiêu: “…”
Liêu Nhàn bị Đàm Khanh làm cho choáng váng, muốn nổi giận với Đàm Khanh cũng không được, chỉ có thể im lặng thở dài: “Khanh Khanh, mẹ biết con cũng là tốt bụng, nhưng lúc này sao mẹ còn để ý đến việc bị cảm được nữa…”
“Đương nhiên không thể bị cảm nha.”
Đàm Khanh cười tủm tỉm, “Dì mà bị cảm, Hạ Minh Ngọc sẽ rất lo lắng.”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Đàm Khanh tỏ ra đáng yêu không đúng lúc xong, liền chuẩn bị kéo cửa phòng đi ra ngoài.
Hạ Minh Ngọc đưa tay kéo Đàm Khanh lại, chậm rãi nói: “Sao thế?”
Đàm Khanh nháy nháy mắt: “Đi tiểu. Anh đi với tui hơm?”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Không được.
Loại trường hợp này đúng là không thích hợp để tỏ vẻ ân ái, cũng không thích hợp tay nắm tay đi vào nhà vệ sinh.
Hạ Minh Ngọc đưa tay giúp Đàm Khanh sửa sang lại nơ bướm màu tím nhạt đã nhăn nhúm: “Anh và cha mẹ báo cảnh sát trước, lát nữa gặp nhau dưới tầng.”
Đàm Khanh gật đầu như gà con mổ gạo: “Ừm ừm.”
Hạ Minh Ngọc luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, lại cúi đầu hôn một cái lên trán Đàm Khanh: “Ngoan, nghe lời một chút, đừng tự chạy loạn.”
Đàm Khanh: “Được rồi.”
Hạ Minh Ngọc: “Đi nhanh về nhanh.”
Đàm Khanh vẫn luôn nhớ kỹ yêu cầu đi nhanh về nhanh của Hạ Minh Ngọc.
Một giây sau khi kéo cửa nhà vệ sinh ra, cả người bỗng chốc biến đổi.
Gần như là trong nháy mắt.
Một con hồ trắng xinh đẹp nhảy ra khỏi cửa sổ tầng ba nhà cũ nhà họ Hạ.
Lấy tốc độ mà camera căn bản không có cách nào bắt được.
Phút chốc đã biến mất ở trong tầm mắt có thể nhìn thấy.
Mà ở bên khác.
Hạ Huy vừa ngồi xe về tới biệt thự xa hoa vùng ngoại thành.
Đây là một căn nhà riêng của ông ta, là do cụ ông đã từng mua lúc kinh tế còn dư dả.
Nuôi rất nhiều tình nhân, về sau lớn tuổi ít tình nhân đi, nơi này liền bị bỏ hoang.
Đã lâu chưa có người ở, khó tránh khỏi có chút tro bụi.
Hạ Huy dùng khăn ướt che mũi, vừa đẩy cửa ra lên tầng, vừa có chút không nỡ nghĩ đến có phải chờ sau khi chuyện thành công, đưa cả tòa nhà này và quà tạ lễ cho Nhan đại sư hay không.
Mặc dù mắc tiền một tí, nhưng đúng là Nhan đại sư có vẻ có chút thực lực, hẳn nên tạo mối quan hệ…
Hạ Huy đi đến.
Mở cánh cửa tầng cao nhất mà trước đó đã hẹn sẵn.
Bây giờ đang là bóng đêm âm u.
Mặt trăng yên tĩnh toả sáng từ trên bầu trời màu đen nhánh, nhẹ nhàng rơi lên trên mái nhà.
Người ngồi trên cửa vừa đẹp vừa chói mắt.
Một đôi chân thon dài lắc lắc, giống như đã đợi đến mức không còn kiên nhẫn.
Người kia chậm rãi ngẩng đầu.
Ánh trăng chiếu ra một khuôn mặt diễm lệ mà vô tình.
“Cuối cùng cũng về rồi, chờ ông siêu lâu đó!”
Cho tới bây giờ Đàm Khanh chưa từng nghe nói qua loại chuyện này, bỗng nhiên sửng sốt một chút, nói thẳng: “Nhóc con chạy sao?”
Liêu Nhàn có vẻ đã sắp điên, nắm chặt lấy ống tay áo Hạ Minh Ngọc, nhìn Đàm Khanh một chút: “Khanh Khanh, đó là con trai con! Cái gì mà nhóc con chứ, nó mới bảy tháng, có thể tự mình chạy đi đâu được?!”
Hạ Minh Ngọc nghiêng người chặn trước mặt Đàm Khanh, lại vỗ vỗ Liêu Nhàn vai, trên mặt không nhìn ra biểu cảm dư thừa: “Mẹ, đừng vội. Trước hết con sẽ bảo Lâm Vũ tiễn khách, mẹ chờ con một lát.”
Liêu Nhàn đỏ cả vành mắt, tay chân luống cuống đứng tại chỗ mấy giây, mới chết lặng gật đầu: “Cha con, đúng, cha con đã đi xem camera… Minh Ngọc, Kỷ Kỷ còn nhỏ như vậy…”
“Mẹ, mẹ đừng như vậy, lát nữa chúng ta sẽ nói tiếp.”
Hạ Minh Ngọc đưa mắt cho Lâm Vũ đang đứng một góc, Lâm Vũ lập tức vội vàng chạy tới đỡ lấy Liêu Nhàn.
Đợi Lâm Vũ dìu Liêu Nhàn đi xuống.
Hạ Minh Ngọc mới kéo micro qua một lần nữa, sắc mặt nặng nề dùng tay thử âm trên micro: “Các vị, vô cùng xin lỗi. Bởi vì trong nhà có chút tình huống đột nhiên cần xử lý gấp. Bữa tiệc hôm nay đến đây là kết thúc, tôi sẽ sắp xếp trợ lý và tài xế đưa các vị về. Chờ xử lý xong chuyện trong nhà, hôm khác sẽ tự mình xin lỗi mọi người.”
Sắc mặt lúc Liêu Nhàn lên bục thực sự quá mức kinh hoàng, người ở đây đương nhiên đều không phải là đồ đần.
Mặc dù micro bị kéo xa không nghe thấy Liêu Nhàn nói cái gì với Hạ Minh Ngọc, nhưng lại có thể để cho Hạ phu nhân ngồi ở vị trí cán bộ đoàn văn công lâu như vậy quá sợ hãi, chắc hẳn không phải chuyện gì tốt.
Lại thêm Hạ Minh Ngọc gần như lập tức quyết định kết thúc bữa tiệc, càng xác định phỏng đoán của khách khứa.
Mặc dù không biết nhà họ Hạ xảy ra chuyện gì, nhưng nhà họ Hạ nghiệp lớn thế lớn, ai cũng không muốn gặp rủi ro trong chuyện này.
Bởi vậy đám khách khứa tạm biết hết sức nhanh chóng.
Chưa đến mấy phút, sảnh tiệc vốn đang vô cùng náo nhiệt đã yên tĩnh lại một lần nữa.
Chỉ còn lại bàn tiệc kiểu châu Âu bày biện vô cùng đẹp mắt chưa được động vào.
Suy nghĩ đầu tiên của Đàm Khanh căn bản cũng không phải là Đàm Kỷ Kỷ bị người ta bắt trộm, mà là nhóc con đang ở tuổi lớn, lúc này lại nhiều người, nói không chừng sợ hãi, tự chạy đi.
Cho đến khi đi theo Hạ Minh Ngọc đến phòng quan sát trên tầng, nhìn thấy Liêu Nhàn đã khóc đến mức lớp trang điểm trên mặt nhoè nhoẹt đi.
Mới biết được Đàm Kỷ Kỷ không phải tự mình biến thành tiểu hồ ly chạy đi chơi.
Mà là bị người ta mang đi.
Sườn sám vàng nhạt trên người Liêu Nhàn đã bị nước mắt nhuộm thành từng mảnh nhỏ màu đậm.
Cả người bà cũng không đủ sức ngã ngồi trên ghế mềm trong phòng nghỉ, nắm khăn tay lặng lẽ rơi nước mắt.
Năm mươi máy tính trong phòng quan sát có thể xem được toàn bộ không gian nhà cũ Hạ thị.
Nhưng mà lật khắp tất cả camera giám sát.
Bóng người Đàm Kỷ Kỷ vẫn chưa từng xuất hiện.
Hôm nay Hạ Tề cố ý mặc quân trang, còn đeo đầy một loạt huy chương công lao.
Lúc này đang đứng phim trước máy tính, đeo kính lão lần lượt nhìn từng máy một với bảo an trong phòng quan sát.
Không có.
Sắc mặt Hạ Tề càng ngày càng đen, cuối cùng đập mạnh lên trên bàn, nghiêm nghị nói với bảo an: “Nhiều camera như vậy, không có một cái nào quay được thứ có ích sao?!”
Người từ chiến trường trở về luôn có một loại huyết khí rất khó khống chế, nhất là lúc Hạ Tề nổi giận.
Mấy bảo an nhỏ ban đầu cũng nghĩ vụng trộm chuồn đi xem yến hội, kết quả không chỉ xảy ra chuyện, còn xảy ra loại chuyện lớn này.
Lúc này bị Hạ Tề quát thì giật mình, cũng đã sắp khóc lên, lắp bắp nói: “Hạ lão tướng quân! Lão tướng quân ngài nói chuyện cũng phải có lí chứ, camera trong nhà cũ đều được nắp từ sáu năm trước, nhà lại lớn như vậy, chắc chắn sẽ có nơi mà camera không đến được…”
Sắc mặt Hạ Tề biến đổi, quát lên: “Mấy người thử nói thêm câu nữa?!”
Mấy bảo an nhỏ lui lại một bước, run lẩy bẩy giống chim cút.
“Được rồi, cha.”
Hạ Minh Ngọc ngăn Hạ Tề lại, lại gọi mấy bảo an trở về vị trí của mình, “Bây giờ đừng nói những thứ vô dụng này, cha qua đây với mẹ đi. Mẹ, có chuyện gì xảy ra? Mẹ nói rõ chi tiết một lần cho con nghe.”
Bên trong phòng quan sát ngoại trừ Hạ Tề và Liêu Nhàn, còn có Lâm Vũ và Hạ Nghiêu vẫn luôn ở cùng với Liêu Nhàn.
Hạ Minh Ngọc vừa nói được một nửa.
Hạ Huy cũng đẩy cửa từ bên ngoài đi đến, nói chen: “Đúng thế, chị dâu. Chị nói tỉ mỉ từ đầu tới đuôi một chút, đứa bé đang yên đang lành ở chỗ ấy, làm sao lại biến mất được chứ! Có chuyện gì chị nói một chút đi!”
Hạ Tề vốn cũng không thích Hạ Huy, lúc này lại đang nổi nóng, trong giọng nói càng không có ý tốt: “Chú tới làm gì?”
Hạ Huy không chút khách khí chép miệng, dửng dưng ngồi xuống ghế: “Cháu trai xảy ra chuyện lớn như vậy, người làm chú ba như em đương nhiên phải đến xem. Cũng giúp tìm đứa bé mất tích luôn, anh hai, anh nói em nói có lý hay không?”
Hạ Tề lạnh lùng nói: “Chú còn có ý tốt này?”
Đỉnh đầu sáng loáng của Hạ Huy lắc qua lắc lại: “Đương nhiên rồi, chúng ta đều là người một nhà…”
“Chú ba không cần cố gắng làm thân.”
Hạ Minh Ngọc đánh gãy Hạ Huy, lạnh lùng vô cùng nhìn ông ta một cái, “Có phải người một nhà hay không, chắc hẳn chú biết rõ hơn mọi người.”
“Được được được, dù sao mấy người đều chê tôi dư thừa.”
Hạ Huy người ngại chó ghét dạo qua một vòng trong phòng, chậm rãi duỗi lưng một cái, “Vậy thì em đi đây, chị dâu, anh hai, em đi nhé?”
“Cút ngay cho tôi!”
Cả người Hạ Tề đều phát run, cầm lấy bình hoa thuỷ tinh trên bàn ném tới chỗ Hạ Huy.
Không ném trúng, đập vào trên cửa đóng lại trước một giây.
“Choang!” một tiếng vỡ vụn.
Hạ Minh Ngọc cũng không thèm nháy mắt, giống như căn bản chưa từng nhìn thấy Hạ Huy, đi đến trước mặt Liêu Nhàn, nửa ngồi xuống: “Mẹ, có chuyện gì xảy ra?”
Sắc mặt không có lớp trang điểm của Liêu Nhàn trắng bệch, nước mắt rơi xuống ào ào.
Không biết có phải khóc quá lâu hay không, phản ứng có vẻ hơi chậm, hơn nửa ngày mới tỉnh táo lại.
Vừa muốn mở miệng, lại kẹt ở cổ họng, khóc không thành tiếng, cúi đầu xuống dưới: “Trách mẹ, đều tại mẹ…”
Trong phút chốc bị đả kích quá lớn, tinh thần của Liêu Nhàn không theo kịp.
Hạ Minh Ngọc lại đợi một hồi lâu cũng không đợi được Liêu Nhàn mở miệng lần nữa.
Đang muốn hỏi lại, liền nghe Hạ Nghiêu ở một bên nói: “Để cháu nói thay bác Liêu đi, vừa vặn lúc đó cháu cũng ở.”
Hạ Minh Ngọc nhíu mày: “Cậu ở?”
Hạ Nghiêu bị Hạ Minh Ngọc dọa đến mức khoát tay, lui về sau một bước: “Chú nhỏ đừng nhìn cháu như vậy! Lúc ấy cháu chỉ đến nói chuyện với bác Liêu thôi.”
“Lúc ấy bác Liêu ôm cậu nhóc, phòng nghỉ trên tầng ngoại trừ cháu và bác Liêu thì không có người khác.”
Ánh mắt Hạ Minh Ngọc lạnh lẽo: “Sau đó?”
Hạ Nghiêu nuốt nước miếng một cái: “Sau đó thím Chung đi lên đưa cháo cho Kỷ Kỷ, bác Liêu đúng lúc còn có việc muốn bảo thím Chung đi làm, liền đặt Kỷ Kỷ đặt ở trên ghế sô pha, tự mình đi mở cửa. Nhưng lúc lấy cháo về…”
“Lúc lấy cháo về, Kỷ Kỷ đã không thấy tăm hơi!”
Liêu Nhàn đột nhiên nói tiếp lời Hạ Nghiêu, lặp lại một lần, “Minh Ngọc, mẹ chỉ nói mấy câu với Tiểu Chung thôi, lúc trở về Kỷ Kỷ đã không thấy tăm hơi!”
Bầu không khí trong phòng quan sát bỗng nhiên lạnh đi mấy phần.
Bảo an vốn dĩ đã bị dọa đến gần chết đột nhiên nghe nói đến loại chuyện gần như là bí mật hào môn, mặt đã sắp không còn chút máu.
Vẻ mặt Hạ Minh Ngọc càng thêm lạnh lẽo, ánh mắt quét một vòng, rơi trên người Hạ Nghiêu, lạnh như băng nói: “Lúc bà ấy đi mở cửa, cậu đang làm gì?”
Hạ Nghiêu tức đến bật cười: “Chú nhỏ, không phải là chú nghi ngờ cháu đấy chứ! Trước khi bác Liêu mở cửa cháu đã đi vệ sinh rồi, điểm ấy bác Liêu có thể làm chứng cho cháu. Cháu nghe được bác ấy hét lên mới từ nhà vệ sinh lao ra.”
Hạ Minh Ngọc dừng một chút: “Mẹ?”
Vẻ mặt Liêu Nhàn thê lương, sau một lúc lâu mới hơi hoảng hốt gật đầu, lại ngẩng đầu lên nhìn về phía Hạ Minh Ngọc và Hạ Tề như xin sự giúp đỡ: “A Tề, Minh Ngọc, chúng ta báo cảnh sát đi, nhé?”
Hạ Minh Ngọc còn chưa lên tiếng.
Đàm Khanh từ lúc nãy đã đứng ở một bên duỗi cổ, xoay người lại hỏi: “Anh bảo an, màn hình phía trên nhất, cái thứ ba ở bên phải, người vừa mới đi qua, có thể phóng đại một chút cho tui không?”
Bảo an kề cận cái chết nào dám chịu một tiếng anh này của ông chủ Hạ thị, vội vàng vọt tới: “Không có vấn đề gì Đàm tiên sinh, ngài muốn nhìn người nào?”
Đàm Khanh rất ngoan ngoãn chỉ chỉ một người dẫm lên bãi cỏ đi qua: “Chính là cô ta.”
Bảo an kéo dài video, lại cường điệu phóng đại vị trí kia, có chút hổ thẹn nói: “Đàm tiên sinh, toàn bộ căn nhà đều dùng hệ thống cũ, chỉ có thể phóng lớn như vậy… Ngài xem được không?”
Đàm Khanh là một con hồ ly không làm khó dễ người tốt, nghe vậy mấp máy môi: “Ừm, đúng.”
Hạ Minh Ngọc đi tới bên cạnh Đàm Khanh, nhìn hình người mơ hồ đến mức không thể mơ hồ kia: “Em cảm thấy người này khả nghi? “
Đàm Khanh lắc đầu, lại quay đầu, rút mấy tờ giấy trong hộp giấy ra, cẩn thận đưa cho Liêu Nhàn: “Dì ơi, đừng khổ sở nha. Con có thể hỏi một chuyện không? Chỉ hỏi một câu.”
Một tiếng dì này làm cho Hạ Minh Ngọc nhíu mày, nhưng lúc này lại không tiện nói cái gì, đành phải nhịn xuống.
Có lẽ là Đàm Khanh vừa mới hỏi thăm camera cho bà mấy phần lòng tin, trạng thái của Liêu Nhàn đã tốt hơn trước một chút.
Liêu Nhàn nhận lấy giấy của Đàm Khanh: “Xin lỗi… Khanh Khanh, vừa rồi ở trên bục không phải mẹ cố cố ý mắng con… Con muốn hỏi cái gì?”
Đàm Khanh căn bản không để ý đến Liêu Nhàn đã mắng mình, ngơ ngác mấy giây mới thè lưỡi.
Sau đó đưa tay, chỉ chỉ cửa sổ, “Lúc dì ra ngoài, cửa sổ mở sao?”
Liêu Nhàn sửng sốt mấy giây: “Đúng… Đúng thế.”
Trên mặt Hạ Nghiêu tràn đầy vẻ không dám tin: “Mợ nhỏ, không phải cậu cảm thấy là có người chui qua cửa sổ ôm Kỷ Kỷ đi nhanh như vậy chứ? Cho dù có, chắc chắn camera bên ngoài cũng có thể quay được mà!”
Đàm Khanh hơi nghiêng đầu, lộ ra một nụ cười mặt mày cong cong: “Tui đâu có nói như vậy, nhưng mà thời tiết này, mở cửa sổ ra rất dễ bị cảm nha.”
Liêu Nhàn: “…”
Hạ Nghiêu: “…”
Liêu Nhàn bị Đàm Khanh làm cho choáng váng, muốn nổi giận với Đàm Khanh cũng không được, chỉ có thể im lặng thở dài: “Khanh Khanh, mẹ biết con cũng là tốt bụng, nhưng lúc này sao mẹ còn để ý đến việc bị cảm được nữa…”
“Đương nhiên không thể bị cảm nha.”
Đàm Khanh cười tủm tỉm, “Dì mà bị cảm, Hạ Minh Ngọc sẽ rất lo lắng.”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Đàm Khanh tỏ ra đáng yêu không đúng lúc xong, liền chuẩn bị kéo cửa phòng đi ra ngoài.
Hạ Minh Ngọc đưa tay kéo Đàm Khanh lại, chậm rãi nói: “Sao thế?”
Đàm Khanh nháy nháy mắt: “Đi tiểu. Anh đi với tui hơm?”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Không được.
Loại trường hợp này đúng là không thích hợp để tỏ vẻ ân ái, cũng không thích hợp tay nắm tay đi vào nhà vệ sinh.
Hạ Minh Ngọc đưa tay giúp Đàm Khanh sửa sang lại nơ bướm màu tím nhạt đã nhăn nhúm: “Anh và cha mẹ báo cảnh sát trước, lát nữa gặp nhau dưới tầng.”
Đàm Khanh gật đầu như gà con mổ gạo: “Ừm ừm.”
Hạ Minh Ngọc luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, lại cúi đầu hôn một cái lên trán Đàm Khanh: “Ngoan, nghe lời một chút, đừng tự chạy loạn.”
Đàm Khanh: “Được rồi.”
Hạ Minh Ngọc: “Đi nhanh về nhanh.”
Đàm Khanh vẫn luôn nhớ kỹ yêu cầu đi nhanh về nhanh của Hạ Minh Ngọc.
Một giây sau khi kéo cửa nhà vệ sinh ra, cả người bỗng chốc biến đổi.
Gần như là trong nháy mắt.
Một con hồ trắng xinh đẹp nhảy ra khỏi cửa sổ tầng ba nhà cũ nhà họ Hạ.
Lấy tốc độ mà camera căn bản không có cách nào bắt được.
Phút chốc đã biến mất ở trong tầm mắt có thể nhìn thấy.
Mà ở bên khác.
Hạ Huy vừa ngồi xe về tới biệt thự xa hoa vùng ngoại thành.
Đây là một căn nhà riêng của ông ta, là do cụ ông đã từng mua lúc kinh tế còn dư dả.
Nuôi rất nhiều tình nhân, về sau lớn tuổi ít tình nhân đi, nơi này liền bị bỏ hoang.
Đã lâu chưa có người ở, khó tránh khỏi có chút tro bụi.
Hạ Huy dùng khăn ướt che mũi, vừa đẩy cửa ra lên tầng, vừa có chút không nỡ nghĩ đến có phải chờ sau khi chuyện thành công, đưa cả tòa nhà này và quà tạ lễ cho Nhan đại sư hay không.
Mặc dù mắc tiền một tí, nhưng đúng là Nhan đại sư có vẻ có chút thực lực, hẳn nên tạo mối quan hệ…
Hạ Huy đi đến.
Mở cánh cửa tầng cao nhất mà trước đó đã hẹn sẵn.
Bây giờ đang là bóng đêm âm u.
Mặt trăng yên tĩnh toả sáng từ trên bầu trời màu đen nhánh, nhẹ nhàng rơi lên trên mái nhà.
Người ngồi trên cửa vừa đẹp vừa chói mắt.
Một đôi chân thon dài lắc lắc, giống như đã đợi đến mức không còn kiên nhẫn.
Người kia chậm rãi ngẩng đầu.
Ánh trăng chiếu ra một khuôn mặt diễm lệ mà vô tình.
“Cuối cùng cũng về rồi, chờ ông siêu lâu đó!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.