Nam Phụ Pháo Hôi Xé Kịch Bản Thiếu Gia Giả
Chương 36: (1): Hôn lên trán Vinh Nhung
Chiết Chi
14/05/2024
Sự xuất hiện của Chu Chỉ là trùng hợp
Lời cậu vừa nói kia cũng là trùng hợp.
Tựa như những lời cậu vừa nói là cố ý nói với y để chọc giận.
Chẳng qua Vinh Nhung không thèm để ý Chu Chỉ nghĩ như thế nào.
Thích nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ như thế đó.
Quản cậu cái rắm?
“Bộp bộp bộp! Nói hay!”
Tôn Khỉ xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, “Bộp bộp” vỗ tay.
Sắc mặt Chu Chỉ khó coi.
Dù y có cảm thấy không vui đến thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể gây rắc rối ở một nơi đông đúc như vậy được.
Y chỉ liếc nhìn Vinh Nhung với đôi mắt sắc bén rồi bước đi.
Vinh Nhung thản nhiên cầm dao nĩa trên bàn lên, thoải mái cắt miếng bít tết trên đĩa.
Cứ như thể từ đầu đến cuối cậu chưa từng nhìn thấy Chu Chỉ.
Tôn Khỉ thở dài nói: “Bây giờ tôi tin thật rồi.”
Vinh Nhung ăn một miếng thịt bò bít tết, “A?”
“”Chuyện cậu thật sự không có bất cứ hứng thú gì đối với Chu Chỉ. Cậu không nhìn thấy ánh mắt vừa rồi nhìn Chu Chỉ sao? Trên đó chỉ viết mỗi chữ “ghê tởm” thôi. Hahahaha. Tôi rất tò mò, tên đó rốt cuộc đã làm gì chọc giận cậu, làm sao bỗng nhiên khiến cậu ghét y đến thế này?”
Dẫu sao thì mấy tuần lễ trước, vị tiểu thiếu gia này rõ ràng vẫn là một bộ dáng vẻ si mê không dứt với Chu Chỉ.
Vinh Nhung nhai kỹ trong miệng thịt bò bít tết, một bên quai hàm gồ lên, “Không có gì. Không thích, chính là không thích.”
“Yêu được, buông được, tôi thích. Tới, chúng ta cạn ly!”
Tôn Khỉ cầm ly cocktail trên bàn lên.
Gã còn cưỡng bức nắm lấy tay Vinh Tranh bưng ly nước chanh lên cụng ly nhưng lại bị anh đẩy tay ra.
“Cuối cùng Tiểu Nhung Nhung cũng tìm được đường trở về. Chuyện vui lớn như vậy không đáng cạn ly?”
Vinh Tranh trầm mặc bưng ly nước chanh trên bàn lên.
Tôn Khỉ cắn răng, “Biết ngay mà! Cậu là đồ cuồng em trai!”
Vinh Nhung cười.
Cậu bưng ly nước trái cây của mình lên, cùng Tôn Khỉ và anh trai chạm ly một cái, “Cám ơn anh hai, cám ơn Khỉ ca.”
Chúc em một cuộc sống mới vui vẻ.
Từ nay về sau đều là cuộc đời mới.
...
Tôn Khỉ và Vinh Tranh đều đã ăn xong.
Gã không phải kiểu người có thể ngồi yên.
Gã cầm chiếc ván lướt sóng bên cạnh lên và hỏi Dung Chính: “Đi lướt sóng nhé, đi không?”
Vinh Tranh lắc đầu một cái, “Không được, cậu tự đi đi.”
Tôn Khỉ nhìn Vinh Nhung vẫn còn đang ăn bò bít tết, nghi ngờ nhìn chằm chằm Vinh Tranh: “Đừng có nói với tôi là cậu phải ở lại chỗ này trông trẻ nhé”
Bác sĩ Quách từng nói, chuyện của Vinh Nhung cần có người nhà bầu bạn.
Mục đich chủ yếu Vinh Tranh đến đảo xanh lần này là vì để ở bên Vinh Nhung.
Nhưng dĩ nhiên anh sẽ không mang chuyện Vinh Nhung bị bệnh ra đi nói khắp nơi, “Không phải”
Anh là đang ở bên cạnh nhóc con, không phải đang trông chừng nó.
“Đại Vinh, không phải chứ cậu quả thực là một người nhàm chán, sau này nếu có người thực sự yêu cậu thì thật là xui xẻo.”
Sau khi cảm khái xong, Tôn Khỉ một tay ôm ván, một tay khác giơ lên: “Đi đây”
Vinh Nhung trong miệng đều là bò bít tết, gò má gồ lên không tiện nói chuyện, hướng gã vẫy tay chào
Đừng nói.
Đứa nhỏ này từ sau khi không còn âm dương quái khí nữa thật đúng là khiến người ta yêu thích
Nhất là dáng vẻ đang ăn lúc này, hai quai hàm đều căng lên thật thú vị
Tôn Khỉ cầm kính bơi trên bàn lên, trước khi đi nhéo má Vinh Nhung một cái, dưới ánh mắt đột nhiên chuyển lạnh lẽo của Vinh Tranh ôm ván lướt trong ngực cười hì hì rời đi.
Vinh Tranh lấy khăn tay giúp Vinh Nhung lau mặt, còn lau luôn cả gò má mới vừa bị Tôn Khỉ chạm qua.
Giống như là tay gã có vi khuẩn gì đó.
Cũng may Tôn Khỉ không có ở đây, nếu không sẽ không yên với gã.
Vinh Nhung: “A. Anh, cái khăn này của anh có phải vừa mới lau nước miếng của em không?”
Chính là lúc nãy cậu vô tình phun nước chanh trong miệng, cậu nhớ anh cậu đã dùng cái khăn này giúp cậu lau mặt.
Vinh Tranh cúi đầu nhìn Vinh Nhung: “Đây là mặt sạch sẽ.”
Vinh Nhung cười, “Ồ.”
Vinh Nhung là thật đói.
Một phần bít tết lớn nhanh chóng bị cậu tiêu diệt sạch sẽ.
Vinh Nhung bưng một đĩa mì lasagna tiếp tục ăn: “Anh hai, sao anh không đi cùng anh Khỉ?”
Cậu thấy anh trai mình cũng có một chiếc ván lướt sóng đặt bên cạnh.
Nghĩa là anh trai cũng giỏi lướt sóng, rất có thể anh ấy đã hẹn nhau đi lướt sóng với anh Khỉ, nếu không anh đã không mang theo bên người.
“Đừng chỉ ăn đồ ăn chủ yếu.”
Vinh Tranh đẩy thức ăn kèm đến trước mặt Vinh Nhung một chút.
Đáy mắt thoáng qua vẻ nghi hoặc.
Cũng không biết lúc nào đã thành thói quen.
Rõ ràng trước kia ăn cơm cũng chỉ ăn mấy món ăn kèm, bây giờ ngược lại mỗi lần đều ăn sạch thức ăn chính, không đụng đến món ăn kèm chút nào.
Chỉ ăn đồ ăn thiết yếu là thói quen mà Vinh Nhung hình thành khi làm việc bán thời gian.
Nếu lao động chân tay, thể lực của sẽ nhanh chóng cạn kiệt, tất nhiên nên cố gắng hết sức để chọn thứ gì đó có thể lấp đầy dạ dày của mình.
Nếu như hồi đó ở Vinh gia, cậu ăn uống để thỏa mãn vị giác thì sau này ăn thuần túy để lấp đầy dạ dày.
Những món ăn kèm có hương vị thơm ngon nhưng lại không gây no này chắc chắn sẽ không phải là lựa chọn đầu tiên của cậu.
Dù đã tái sinh được một thời gian tạm thời sẽ không thấy đói nhưng vẫn không thể thay đổi thói quen chỉ ăn đồ ăn chủ yếu trong hầu hết các bữa ăn.
“Cám ơn anh.”
Vinh Nhung cũng không từ chối lòng tốt của Vinh Tranh, cậu đem mấy món ăn kèm mà Vinh Tranh đặt trước mặt, ăn mấy miếng: “Anh, em chưa thấy anh lướt sóng bao giờ.”
“Muốn nhìn?”
Ừ?
Nhìn anh cậu lướt sóng sao?
Thật giống như, không xấu?
Vinh Nhung nhấp một ngụm nước bưởi, cong khóe môi: “Vâng! Em muốn xem.”
Vinh Tranh vỗ lên vành nón của cậu một cái, “Chờ em ăn xong trước.”
A?
Đây ý là, thật muốn lướt cho cậu xem?
Tôn Khỉ lướt mấy vòng trên biển, trở lại bên bờ tạm thời nghỉ ngơi một chút.
Ở trên bờ cát thấy Vinh Tranh ôm ván, bất ngờ: “Không phải nói không đến?”
“Vinh Nhung muốn xem.”
“Muốn xem cái gì?”
Vinh Tranh không trả lời.
Anh làm vận động nóng người xong, đi tới dặn dò Vinh Nhung đang ở dù che nắng mấy câu, ôm ván đi về phía biển.
Tôn Khỉ vẻ mặt có chút bối rối, ôm ván lướt sóng đuổi theo: “Cùng nhau đi.”
Lục Đảo luôn được biết đến là thiên đường cho những người đam mê lướt sóng.
Trên mặt biển xanh, đâu đâu cũng có người lướt sóng.
Trong số đó có rất nhiều vận động viên lướt sóng thực hiện những pha quay người ngầu hoặc đuổi theo sóng thật nhanh, giống như một con rồng lao xuống nước, khiến đám đông trên bãi biển phải dừng lại xem.
Vinh Tranh nằm sấp trên ván lướt sóng và chèo về phía biển.
Giống như một vị Long Vương tuần tra vùng biển của chính mình.
Khi một cơn sóng ập đến, Vinh Tranh cũng không vội cưỡi sóng mà đang quan sát con sóng thích hợp.
Quả nhiên, mặc dù con sóng vừa rồi có vẻ lớn nhưng nó bùng phát rất nhanh, nhiều người lướt sóng chưa đủ kinh nghiệm đã bị sóng hất xuống nước và chỉ một số ít trong số họ có thể cưỡi được con sóng trước khi nó vỡ ra.
Lại một đợt sóng xoắn tới.
Những người lướt sóng có kinh nghiệm ngay lập tức đánh giá đây là một làn sóng cực kỳ hoàn hảo nhưng cũng rất khó để lướt.
Người lướt sóng giàu tính khiêu chiến không bao giờ sợ bất kỳ thử thách nào.
Ngược lại, càng khó khăn lại càng khơi dậy trong họ khát vọng chinh phục.
Tôn Khỉ là một vận động viên lướt sóng như vậy.
Tôn Khỉ hết sức tập trung nhìn ra biển, tìm thời điểm thích hợp để cất cánh.
Trong tầm mắt của gã, một bóng người màu xanh đậm bắn từ phía sau gã như một mũi tên, xuyên qua sóng nước, cưỡi trên thủy triều dâng cao, thực hiện một cú nhảy đẹp mắt trên không trung và vững vàng đáp xuống làn sóng.
Trên bờ cát, du khách đang vây xem phát ra trận trận tiếng kinh hô.
Mẹ nó!
Đại Vinh hôm nay là chuyện gì xảy ra?
Làm sao bỗng nhiên thích nổi tiếng rồi?
Tôn Khỉ dĩ nhiên không cam lòng yếu thế.
Gã chuyển từ tư thế nằm sấp sang tư thế nửa cúi người, nhanh chóng đứng dậy và cưỡi sóng đuổi kịp.
Vinh Tranh liếc thấy Tôn Khỉ đang đuổi theo mình, nhưng anh không hề hoảng mà luôn duy trì nhịp điệu của riêng mình.
Họ giống như những chú cá voi sinh ra để thuộc về biển, dễ dàng cưỡi từng đợt sóng.
Cuộc rượt đuổi giữa hai người nhanh chóng thu hút sự chú ý của du khách trên bờ.
Một làn sóng khác tràn vào giống như một tấm màn pha lê màu xanh lam.
“Đại Vinh, tôi phải đi trước đây!”
Tôn Khỉ tăng tốc độ, vượt qua Vinh Tranh chèo qua đáy sóng.
Sóng cuộn lên từng đợt sóng lớn, bóng dáng Tôn Khỉ biến mất.
Đám đông người xem nín thở.
Đột nhiên, bóng dáng gã nổi lên từ làn sóng trắng.
Đám đông vỡ òa trong tiếng reo hò vang dội.
Tôn Khỉ đứng trên ván lướt sóng, giống như một hoàng tử nhận được lời chúc mừng của người dân, thỉnh thoảng rẽ vào một góc sóng, đón nhận ánh mắt ngưỡng mộ và những tràng pháo tay nồng nhiệt của người dân trên bờ.
Đám người vây xem bên bờ ngày càng nhiều.
Tôn Khỉ đắc ý nhìn về hướng Vinh Tranh.
Ở mặt biển tìm một vòng lại không phát hiện bóng dáng của anh.
?
Đại Vinh đâu?
Vinh Tranh nằm trên biển, lại bị một đợt sóng khác chặn lại.
Một làn sóng lớn chưa từng có đang đến gần những người lướt sóng.
Lần này, ngay cả những người lướt sóng có kinh nghiệm cũng chọn cách nằm sấp trên ván quan sát.
Một người dũng cảm thực sự sẽ không bao giờ hành động liều lĩnh
Là kẻ liều lĩnh, dựa vào nhất thời dũng khí, còn dũng sĩ lại chọn chờ thời cơ.
Tuy nhiên, giữa kẻ liều lĩnh và kẻ dũng cảm, còn có một loại người khác.
Loại người này bọn họ tựa hồ trời sinh cũng không biết thế nào là sợ hãi.
Tôn Khỉ nghe mọi người tiếng kinh hô, gã theo bản năng xoay người.
Chỉ nhìn thấy Vinh Tranh tựa lưng vào bức tường sóng, từ giữa không trung lao nhanh vào dải sóng.
Những đợt sóng xanh lần lượt ập đến, giống như những con thú giận dữ xua đuổi Vinh Tranh vị khách không mời mà đến.
Các du khách trên bờ đều đổ mồ hôi vì anh.
Điều khiến người ta phấn khích là dù tốc độ tăng vọt có nhanh đến đâu cũng không bao giờ có thể đuổi kịp Vinh Tranh ở rất gần trong tầm tay.
Vinh Tranh cưỡi sóng mà đi, giống như một bậc thầy huấn luyện rồng, điều khiển rồng nước một cách dễ dàng.
Dưới chân anh là biển cả bí ẩn và nguy hiểm.
Lúc này không ai nghi ngờ anh chính là vua biển cả.
Sóng trắng ập xuống tạo thành những đợt sóng tung bọt trắng xóa.
Rất giống cảnh tượng Tôn Khỉ vừa đi qua con sóng, bóng dáng của Vinh Tranh cũng biến mất trong làn sóng lớn.
Mọi người không chớp mắt nhìn chằm chằm mặt biển.
Tưởng chừng như mười nghìn năm đã trôi qua nhưng cũng tựa như chỉ trong chốc lát.
Ván lướt sóng của Vinh Tranh lướt qua những con sóng, giống như một con rồng xuyên qua mặt nước, nhảy ra khỏi mặt nước và rẽ sóng với tốc độ cao, vẽ nên một vòng cung đẹp đến mức gần như rực rỡ.
Cưỡi gió rẽ sóng, bầu trời xanh vạn dặm!
Một màn này quá rung động!
Cái gọi là chinh phục tinh thần biển khơi chẳng qua cũng chỉ như vậy.
Bên bờ, tiếng hoan hô cùng tiếng huýt gió liên miên không dứt.
Đám người phát ra tiếng hoan hô to lớn, giống như muốn đem toàn bộ biển khơi cũng lật đổ.
Lời cậu vừa nói kia cũng là trùng hợp.
Tựa như những lời cậu vừa nói là cố ý nói với y để chọc giận.
Chẳng qua Vinh Nhung không thèm để ý Chu Chỉ nghĩ như thế nào.
Thích nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ như thế đó.
Quản cậu cái rắm?
“Bộp bộp bộp! Nói hay!”
Tôn Khỉ xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, “Bộp bộp” vỗ tay.
Sắc mặt Chu Chỉ khó coi.
Dù y có cảm thấy không vui đến thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể gây rắc rối ở một nơi đông đúc như vậy được.
Y chỉ liếc nhìn Vinh Nhung với đôi mắt sắc bén rồi bước đi.
Vinh Nhung thản nhiên cầm dao nĩa trên bàn lên, thoải mái cắt miếng bít tết trên đĩa.
Cứ như thể từ đầu đến cuối cậu chưa từng nhìn thấy Chu Chỉ.
Tôn Khỉ thở dài nói: “Bây giờ tôi tin thật rồi.”
Vinh Nhung ăn một miếng thịt bò bít tết, “A?”
“”Chuyện cậu thật sự không có bất cứ hứng thú gì đối với Chu Chỉ. Cậu không nhìn thấy ánh mắt vừa rồi nhìn Chu Chỉ sao? Trên đó chỉ viết mỗi chữ “ghê tởm” thôi. Hahahaha. Tôi rất tò mò, tên đó rốt cuộc đã làm gì chọc giận cậu, làm sao bỗng nhiên khiến cậu ghét y đến thế này?”
Dẫu sao thì mấy tuần lễ trước, vị tiểu thiếu gia này rõ ràng vẫn là một bộ dáng vẻ si mê không dứt với Chu Chỉ.
Vinh Nhung nhai kỹ trong miệng thịt bò bít tết, một bên quai hàm gồ lên, “Không có gì. Không thích, chính là không thích.”
“Yêu được, buông được, tôi thích. Tới, chúng ta cạn ly!”
Tôn Khỉ cầm ly cocktail trên bàn lên.
Gã còn cưỡng bức nắm lấy tay Vinh Tranh bưng ly nước chanh lên cụng ly nhưng lại bị anh đẩy tay ra.
“Cuối cùng Tiểu Nhung Nhung cũng tìm được đường trở về. Chuyện vui lớn như vậy không đáng cạn ly?”
Vinh Tranh trầm mặc bưng ly nước chanh trên bàn lên.
Tôn Khỉ cắn răng, “Biết ngay mà! Cậu là đồ cuồng em trai!”
Vinh Nhung cười.
Cậu bưng ly nước trái cây của mình lên, cùng Tôn Khỉ và anh trai chạm ly một cái, “Cám ơn anh hai, cám ơn Khỉ ca.”
Chúc em một cuộc sống mới vui vẻ.
Từ nay về sau đều là cuộc đời mới.
...
Tôn Khỉ và Vinh Tranh đều đã ăn xong.
Gã không phải kiểu người có thể ngồi yên.
Gã cầm chiếc ván lướt sóng bên cạnh lên và hỏi Dung Chính: “Đi lướt sóng nhé, đi không?”
Vinh Tranh lắc đầu một cái, “Không được, cậu tự đi đi.”
Tôn Khỉ nhìn Vinh Nhung vẫn còn đang ăn bò bít tết, nghi ngờ nhìn chằm chằm Vinh Tranh: “Đừng có nói với tôi là cậu phải ở lại chỗ này trông trẻ nhé”
Bác sĩ Quách từng nói, chuyện của Vinh Nhung cần có người nhà bầu bạn.
Mục đich chủ yếu Vinh Tranh đến đảo xanh lần này là vì để ở bên Vinh Nhung.
Nhưng dĩ nhiên anh sẽ không mang chuyện Vinh Nhung bị bệnh ra đi nói khắp nơi, “Không phải”
Anh là đang ở bên cạnh nhóc con, không phải đang trông chừng nó.
“Đại Vinh, không phải chứ cậu quả thực là một người nhàm chán, sau này nếu có người thực sự yêu cậu thì thật là xui xẻo.”
Sau khi cảm khái xong, Tôn Khỉ một tay ôm ván, một tay khác giơ lên: “Đi đây”
Vinh Nhung trong miệng đều là bò bít tết, gò má gồ lên không tiện nói chuyện, hướng gã vẫy tay chào
Đừng nói.
Đứa nhỏ này từ sau khi không còn âm dương quái khí nữa thật đúng là khiến người ta yêu thích
Nhất là dáng vẻ đang ăn lúc này, hai quai hàm đều căng lên thật thú vị
Tôn Khỉ cầm kính bơi trên bàn lên, trước khi đi nhéo má Vinh Nhung một cái, dưới ánh mắt đột nhiên chuyển lạnh lẽo của Vinh Tranh ôm ván lướt trong ngực cười hì hì rời đi.
Vinh Tranh lấy khăn tay giúp Vinh Nhung lau mặt, còn lau luôn cả gò má mới vừa bị Tôn Khỉ chạm qua.
Giống như là tay gã có vi khuẩn gì đó.
Cũng may Tôn Khỉ không có ở đây, nếu không sẽ không yên với gã.
Vinh Nhung: “A. Anh, cái khăn này của anh có phải vừa mới lau nước miếng của em không?”
Chính là lúc nãy cậu vô tình phun nước chanh trong miệng, cậu nhớ anh cậu đã dùng cái khăn này giúp cậu lau mặt.
Vinh Tranh cúi đầu nhìn Vinh Nhung: “Đây là mặt sạch sẽ.”
Vinh Nhung cười, “Ồ.”
Vinh Nhung là thật đói.
Một phần bít tết lớn nhanh chóng bị cậu tiêu diệt sạch sẽ.
Vinh Nhung bưng một đĩa mì lasagna tiếp tục ăn: “Anh hai, sao anh không đi cùng anh Khỉ?”
Cậu thấy anh trai mình cũng có một chiếc ván lướt sóng đặt bên cạnh.
Nghĩa là anh trai cũng giỏi lướt sóng, rất có thể anh ấy đã hẹn nhau đi lướt sóng với anh Khỉ, nếu không anh đã không mang theo bên người.
“Đừng chỉ ăn đồ ăn chủ yếu.”
Vinh Tranh đẩy thức ăn kèm đến trước mặt Vinh Nhung một chút.
Đáy mắt thoáng qua vẻ nghi hoặc.
Cũng không biết lúc nào đã thành thói quen.
Rõ ràng trước kia ăn cơm cũng chỉ ăn mấy món ăn kèm, bây giờ ngược lại mỗi lần đều ăn sạch thức ăn chính, không đụng đến món ăn kèm chút nào.
Chỉ ăn đồ ăn thiết yếu là thói quen mà Vinh Nhung hình thành khi làm việc bán thời gian.
Nếu lao động chân tay, thể lực của sẽ nhanh chóng cạn kiệt, tất nhiên nên cố gắng hết sức để chọn thứ gì đó có thể lấp đầy dạ dày của mình.
Nếu như hồi đó ở Vinh gia, cậu ăn uống để thỏa mãn vị giác thì sau này ăn thuần túy để lấp đầy dạ dày.
Những món ăn kèm có hương vị thơm ngon nhưng lại không gây no này chắc chắn sẽ không phải là lựa chọn đầu tiên của cậu.
Dù đã tái sinh được một thời gian tạm thời sẽ không thấy đói nhưng vẫn không thể thay đổi thói quen chỉ ăn đồ ăn chủ yếu trong hầu hết các bữa ăn.
“Cám ơn anh.”
Vinh Nhung cũng không từ chối lòng tốt của Vinh Tranh, cậu đem mấy món ăn kèm mà Vinh Tranh đặt trước mặt, ăn mấy miếng: “Anh, em chưa thấy anh lướt sóng bao giờ.”
“Muốn nhìn?”
Ừ?
Nhìn anh cậu lướt sóng sao?
Thật giống như, không xấu?
Vinh Nhung nhấp một ngụm nước bưởi, cong khóe môi: “Vâng! Em muốn xem.”
Vinh Tranh vỗ lên vành nón của cậu một cái, “Chờ em ăn xong trước.”
A?
Đây ý là, thật muốn lướt cho cậu xem?
Tôn Khỉ lướt mấy vòng trên biển, trở lại bên bờ tạm thời nghỉ ngơi một chút.
Ở trên bờ cát thấy Vinh Tranh ôm ván, bất ngờ: “Không phải nói không đến?”
“Vinh Nhung muốn xem.”
“Muốn xem cái gì?”
Vinh Tranh không trả lời.
Anh làm vận động nóng người xong, đi tới dặn dò Vinh Nhung đang ở dù che nắng mấy câu, ôm ván đi về phía biển.
Tôn Khỉ vẻ mặt có chút bối rối, ôm ván lướt sóng đuổi theo: “Cùng nhau đi.”
Lục Đảo luôn được biết đến là thiên đường cho những người đam mê lướt sóng.
Trên mặt biển xanh, đâu đâu cũng có người lướt sóng.
Trong số đó có rất nhiều vận động viên lướt sóng thực hiện những pha quay người ngầu hoặc đuổi theo sóng thật nhanh, giống như một con rồng lao xuống nước, khiến đám đông trên bãi biển phải dừng lại xem.
Vinh Tranh nằm sấp trên ván lướt sóng và chèo về phía biển.
Giống như một vị Long Vương tuần tra vùng biển của chính mình.
Khi một cơn sóng ập đến, Vinh Tranh cũng không vội cưỡi sóng mà đang quan sát con sóng thích hợp.
Quả nhiên, mặc dù con sóng vừa rồi có vẻ lớn nhưng nó bùng phát rất nhanh, nhiều người lướt sóng chưa đủ kinh nghiệm đã bị sóng hất xuống nước và chỉ một số ít trong số họ có thể cưỡi được con sóng trước khi nó vỡ ra.
Lại một đợt sóng xoắn tới.
Những người lướt sóng có kinh nghiệm ngay lập tức đánh giá đây là một làn sóng cực kỳ hoàn hảo nhưng cũng rất khó để lướt.
Người lướt sóng giàu tính khiêu chiến không bao giờ sợ bất kỳ thử thách nào.
Ngược lại, càng khó khăn lại càng khơi dậy trong họ khát vọng chinh phục.
Tôn Khỉ là một vận động viên lướt sóng như vậy.
Tôn Khỉ hết sức tập trung nhìn ra biển, tìm thời điểm thích hợp để cất cánh.
Trong tầm mắt của gã, một bóng người màu xanh đậm bắn từ phía sau gã như một mũi tên, xuyên qua sóng nước, cưỡi trên thủy triều dâng cao, thực hiện một cú nhảy đẹp mắt trên không trung và vững vàng đáp xuống làn sóng.
Trên bờ cát, du khách đang vây xem phát ra trận trận tiếng kinh hô.
Mẹ nó!
Đại Vinh hôm nay là chuyện gì xảy ra?
Làm sao bỗng nhiên thích nổi tiếng rồi?
Tôn Khỉ dĩ nhiên không cam lòng yếu thế.
Gã chuyển từ tư thế nằm sấp sang tư thế nửa cúi người, nhanh chóng đứng dậy và cưỡi sóng đuổi kịp.
Vinh Tranh liếc thấy Tôn Khỉ đang đuổi theo mình, nhưng anh không hề hoảng mà luôn duy trì nhịp điệu của riêng mình.
Họ giống như những chú cá voi sinh ra để thuộc về biển, dễ dàng cưỡi từng đợt sóng.
Cuộc rượt đuổi giữa hai người nhanh chóng thu hút sự chú ý của du khách trên bờ.
Một làn sóng khác tràn vào giống như một tấm màn pha lê màu xanh lam.
“Đại Vinh, tôi phải đi trước đây!”
Tôn Khỉ tăng tốc độ, vượt qua Vinh Tranh chèo qua đáy sóng.
Sóng cuộn lên từng đợt sóng lớn, bóng dáng Tôn Khỉ biến mất.
Đám đông người xem nín thở.
Đột nhiên, bóng dáng gã nổi lên từ làn sóng trắng.
Đám đông vỡ òa trong tiếng reo hò vang dội.
Tôn Khỉ đứng trên ván lướt sóng, giống như một hoàng tử nhận được lời chúc mừng của người dân, thỉnh thoảng rẽ vào một góc sóng, đón nhận ánh mắt ngưỡng mộ và những tràng pháo tay nồng nhiệt của người dân trên bờ.
Đám người vây xem bên bờ ngày càng nhiều.
Tôn Khỉ đắc ý nhìn về hướng Vinh Tranh.
Ở mặt biển tìm một vòng lại không phát hiện bóng dáng của anh.
?
Đại Vinh đâu?
Vinh Tranh nằm trên biển, lại bị một đợt sóng khác chặn lại.
Một làn sóng lớn chưa từng có đang đến gần những người lướt sóng.
Lần này, ngay cả những người lướt sóng có kinh nghiệm cũng chọn cách nằm sấp trên ván quan sát.
Một người dũng cảm thực sự sẽ không bao giờ hành động liều lĩnh
Là kẻ liều lĩnh, dựa vào nhất thời dũng khí, còn dũng sĩ lại chọn chờ thời cơ.
Tuy nhiên, giữa kẻ liều lĩnh và kẻ dũng cảm, còn có một loại người khác.
Loại người này bọn họ tựa hồ trời sinh cũng không biết thế nào là sợ hãi.
Tôn Khỉ nghe mọi người tiếng kinh hô, gã theo bản năng xoay người.
Chỉ nhìn thấy Vinh Tranh tựa lưng vào bức tường sóng, từ giữa không trung lao nhanh vào dải sóng.
Những đợt sóng xanh lần lượt ập đến, giống như những con thú giận dữ xua đuổi Vinh Tranh vị khách không mời mà đến.
Các du khách trên bờ đều đổ mồ hôi vì anh.
Điều khiến người ta phấn khích là dù tốc độ tăng vọt có nhanh đến đâu cũng không bao giờ có thể đuổi kịp Vinh Tranh ở rất gần trong tầm tay.
Vinh Tranh cưỡi sóng mà đi, giống như một bậc thầy huấn luyện rồng, điều khiển rồng nước một cách dễ dàng.
Dưới chân anh là biển cả bí ẩn và nguy hiểm.
Lúc này không ai nghi ngờ anh chính là vua biển cả.
Sóng trắng ập xuống tạo thành những đợt sóng tung bọt trắng xóa.
Rất giống cảnh tượng Tôn Khỉ vừa đi qua con sóng, bóng dáng của Vinh Tranh cũng biến mất trong làn sóng lớn.
Mọi người không chớp mắt nhìn chằm chằm mặt biển.
Tưởng chừng như mười nghìn năm đã trôi qua nhưng cũng tựa như chỉ trong chốc lát.
Ván lướt sóng của Vinh Tranh lướt qua những con sóng, giống như một con rồng xuyên qua mặt nước, nhảy ra khỏi mặt nước và rẽ sóng với tốc độ cao, vẽ nên một vòng cung đẹp đến mức gần như rực rỡ.
Cưỡi gió rẽ sóng, bầu trời xanh vạn dặm!
Một màn này quá rung động!
Cái gọi là chinh phục tinh thần biển khơi chẳng qua cũng chỉ như vậy.
Bên bờ, tiếng hoan hô cùng tiếng huýt gió liên miên không dứt.
Đám người phát ra tiếng hoan hô to lớn, giống như muốn đem toàn bộ biển khơi cũng lật đổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.