Nam Phụ Pháo Hôi Xé Kịch Bản Thiếu Gia Giả

Chương 35: Anh hai, cho em mượn đùi của anh nhé

Chiết Chi

10/05/2024

Rất lâu sau, Vinh Tranh cũng không mở miệng nói chuyện

Bàn tay Vinh Nhung dùng sức nắm lấy vạt áo Vinh Tranh đến tái nhợt từng chút từng chút buông lỏng

Vinh Tranh đi đóng cửa lại

Anh quay người trở về phòng, nói với Vinh Nhung, “Uống thuốc trước đã.”

Lòng bàn tay Vinh Nhung đổ mồ hôi

Vừa rồi cậu còn tưởng...

“Vâng.”

Mũi của Vinh Nhung lúc này có hơi chảy nước, Vinh Nhung đi lấy khăn giấy xì mũi

Vinh Tranh đi rót một ly nước, cầm thuốc đưa cho Vinh Nhung đang ngồi trên salon

Đầu óc Vinh Nhung mơ màng, cậu há miệng ra

Động tác của hai người cùng lúc dừng lại, ánh mắt nhìn nhau

Lỗ tai Vinh Nhung đỏ muốn rỉ máu, trên mặt cố tỏ ra bình tĩnh nhận lấy thuốc

Vinh Nhung bỏ thuốc vào lòng bàn tay, đổ vào miệng, uống mấy ngụm nước.

Trong miệng dâng lên vị đắng

“Anh hai, anh có kẹo không?”

Uống thuốc xong ăn một viên kẹo là thói quen lúc nhỏ của Vinh Nhung

Vinh Nhung cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút.

Cậu đã mất thói quen này từ rất lâu rồi.

Có một lần bác lớn và chú đến nhà làm khách, vừa vặn lần đó cậu bị bệnh.

Bệnh gì cậu đã quên.

Cậu chỉ nhớ người lớn ở trong phòng khách nói chuyện, còn hai anh em họ và một cô em gái họ chạy chạy nhảy tung tăng trong nhà.

Cậu bởi vì bị bệnh nên ở trong phòng nghỉ ngơi

Anh trai giống như mọi khi, cho cậu uống thuốc rồi lại lấy kẹo dỗ cậu.

Trùng hợp bị anh họ đẩy cửa phòng vào nhìn thấy

Ôm bụng, ha ha cười to.

Cười nhạo cậu giống như đứa con nít, uống thuốc còn phải phối hợp với kẹo.

Em họ nhỏ của cậu ở một bên, làm mặt quỷ ồn ào hét to “Xấu hổ, Xấu hổ, xấu hổ“.

Em gái cũng bắt chước

Cậu thẹn quá hóa giận, chẳng những hất viên kẹo trong tay anh đi còn tức giận đuổi anh ra ngoài.

Sau đó cho dù thuốc có đắng đến đâu cậu cũng không bao giờ xin đường nữa.

Vinh Nhung không nghĩ tới, Vinh Tranh thật sự móc ra một viên kẹo bạc hà từ trong túi.

Là một viên kẹo nhỏ riêng biệt.

Khi mở ra, bên trong là viên kẹo hình tròn, còn có lỗ có thể huýt sáo.

Khi còn bé Vinh Nhung thích nhất là loại kẹo này, nhất là vị bạc hà.

Viên kẹo mà cậu hất trong tay anh năm đó chính là loại kẹo này.

Vinh Nhung nhìn chằm chằm viên kẹo trong tay Vinh Tranh, đôi mắt chậm rãi đỏ lên.

Vinh Nhung không xác định chuyện năm đó anh trai có còn nhớ hay không.

Khẳng định là anh nhớ đi.

Đã nhiều năm như vậy rồi.

Thói quen uống thuốc xong muốn ăn kẹo của cậu, ngay cả vị kẹo anh cũng còn nhớ.

Làm sao có thể quên được lần cậu hất viên kẹo khỏi tay mình chỉ vì anh họ chế giễu?

Vinh Nhung quả thực đã ngừng thói quen ăn đồ ngọt sau khi uống thuốc nhiều năm.

Nhưng anh trai vẫn đã chuẩn bị sẵn.

Có phải hay không dưới tình huống cậu hoàn toàn không hay biết, anh cậu cũng từng không chỉ một lần chuẩn bị kẹo cho cậu?

...

Vinh Nhung nhận lấy viên kẹo trong tay Vinh Tranh, lột vỏ bỏ vào miệng.

Giống như trong ký ức, chưa bao lâu sau khi cho vào miệng, cậu cảm nhận được vị mát lạnh của bạc hà nơi cổ họng.

Vừa ngọt vừa lạnh.

Vinh Nhung không hỏi kẹo bạc hà là từ đâu đến.

Có vài vấn đề, không cần hỏi.

Cũng không cần câu trả lời.

“Anh hai, em có thể mượn đùi anh làm gối được không?”

Hỏi thì thật khách sáo, nhưng hành động thì chẳng khách sáo chút nào.

Không cần chủ nhân là Vinh Tranh đồng ý, Vinh Nhung liền tìm một tư thế thoải mái nằm xuống bắp đùi của anh.

Hai anh em hai người đã rất nhiều năm cũng không thân cận như vậy.

Thân thể Vinh Tranh hơi cứng đờ, bắp thịt trên đùi căng thẳng.

Đáy mắt Vinh Nhung thoáng qua vẻ kinh ngạc.

Anh trai cũng sẽ căng thẳng sao?

Khóe môi cậu nhếch lên. Phát hiện này khiến Vinh Nhung nhận ra cậu không phải là người duy nhất thỉnh thoảng cảm thấy lo lắng không biết làm sao khi ở cạnh anh trai.

Vinh Nhung mím môi, kẹo còi phát ra tiếng huýt sáo cao thấp rõ ràng.

Vinh Tranh cũng không ngại cậu ồn ào.

Vinh Nhung nằm ngửa trên ghế sôpha, nằm được một lúc thì lưng bắt đầu ngứa ngáy.

Cậu đổi một tư thế.

Nằm nghiêng.

Nhịn được, không đưa tay đi gãi.

Nhưng vẫn bị Vinh Tranh nhìn ra.

“Xoay qua chỗ khác.”

Vinh Nhung vừa nghe cũng biết đã bị Vinh Tranh nhận ra.

Vì để không chọc anh tức giận, cậu nghe lời xoay người.

Vinh Tranh vén quần áo cậu lên.

Sau khi ngâm mình trong nước biển, vết cháy nắng trên lưng Vinh Nhung càng kinh khủng hơn.

Vinh Tranh lạnh lùng nói: “Thuốc lúc nãy cũng vô dụng.”

Vinh Nhung lập tức nhận lỗi, “ Anh hai, em thật sự sai rồi.”

Vinh Tranh lạnh lùng liếc cậu một cái, “Nằm xuống.”

Vinh Tranh vẫn còn giữ loại thuốc mỡ mà Tôn Khỉ mượn của nhân viên trên du thuyền, anh vẫn luôn mang theo bên mình.

Vinh Nhung cuối cùng cũng có được một số nhận định riêng về cách khiến anh trai mủi lòng.

Vinh Tranh bôi thuốc cho cậu, cậu cũng không chịu đựng như trước

Đau liền rít lên.

Nếu bôi thuốc mát dễ chịu thì phát ra âm thanh thoải mái.

Quả nhiên, Vinh Tranh cũng không nói gì nữa.

Cho nên dù là đàn ông thành thục ổn trọng hay bạn nhỏ đều ăn cái kiểu em trai làm nũng này sao?

Vinh Nhung nằm trên đùi Vinh Tranh, khóe môi cong lên.

Lúc này có phải cậu đã GET được cái kỹ năng tuyệt vời này hay không?

Vinh Tranh cúi đầu, liếc thấy nụ cười vui vẻ của cậu, “Bôi thuốc vui đến vậy à?”

Vinh Nhung cụp mắt xuống, cười nói: “Không phải.”

“Chỉ là em cảm thấy có thể ở cạnh anh thế này thật tốt.

Vinh Tranh nhàn nhạt liếc nhìn một cái, “Đạn bọc đường”

Vinh Nhung nhướng mày: “Thế này đã là đạn bọc đường rồi?”

“Em có một người anh tốt, anh trai, anh, anh, anh...”

Ban đầu Vinh Tranh không nghe ra Vinh Nhung ngâm nga cái gì

Sau đó khi Vinh Nhung hát mới có thể nghe ra được cậu sửa lại lời nhạc thiếu nhi “Em có một người cha tốt” thành “Em có một người anh tốt”

Đầu ngón tay Vinh Tranh hơi ngứa.

Cầm điện thoại gửi tin nhắn thoại cho cha Vinh Duy Thiện.

Vinh Duy Thiện bên kia không có động tĩnh.

Giờ này có lẽ Vinh chủ tịch đang nghỉ trưa.

Vinh tổng hơi thất vọng

Lại gửi tin nhắn thoại cho Vinh phu nhân

Mẹ Vinh cũng không đáp.

Vinh tổng không có người để khoe khoang, tâm tình hơi khó chịu.

Vinh Nhung vẫn còn đang ngâm nga không có nhìn anh.

Vinh Tranh chụp hình.

Trong ảnh chụp nghiêng gò má của Vinh Nhung, chàng trai nhắm mắt lại, khóe môi hơi nhếch lên trông như đang cười.

Đăng vòng bạn bè ——

Lớn như vậy còn thích làm nũng.

Tôn Khỉ:!!!! Mẹ nó cái tên cuồng em trai!!!!

Cô lớn của Vinh Tranh: Nhung Nhung đây là...Đang nằm trên chân con? Vinh Nhung năm nay vào đại học phải không? Con và bố mẹ con quá cưng chiều nó. Con có thấy mình chiều chuộng nó thành cái dạng gì rồi không? Cô nghe chú và bác của con nói Nhung Nhung đã cãi nhau với họ cách đây không lâu? Không thể tiếp tục như thế này được! Một hậu bối sao có thể nói chuyện lại với người lớn của mình như thế? Thế thì quá không có phép tắc rồi. Tiểu Tranh, con là anh trai, con phải dạy dỗ nó một chút biết không?

Cô nhỏ: Cô lớn của con nói đúng đó. Cô nhỏ nói với con, Nhung Nhung không còn nhỏ, con không thể quá cưng chiều nó. Mặc dù là anh em ruột thịt nhưng ba con bây giờ cũng tương đối coi trọng con, sau này có thể nói không chừng... Cô thấy mẹ con vẫn luôn quá chiều chuộng Nhung Nhung, thổi gió bên gối lợi hại thế nào chẳng lẽ con không biết. Nghe cô đi, lưu tâm một chút. Cho dù không vì chính con thì cũng là vì lo nghĩ cho đứa trẻ của con sau này.

Vinh Tranh lạnh mặt thủ tiêu luôn hai cái bình luận của trưởng bối.

Đồng thời thiết lập quyền vòng bạn bè, chỉ cần là “Vinh đại gia tộc “ đều không cách nào truy cập được trang cá nhân của anh.

Hai bình luận khó chịu đó đã bị xóa, khu vực bình luận ngay lập tức sạch sẽ.

Ngoài người thân trong gia đình, phần lớn bạn bè của Vinh Tranh đều là bạn học cũ, đối tác kinh doanh nhiều năm hoặc bạn bè thân thiết.

Hầu hết họ đều đã nhìn thấy Vinh Nhung tại bữa tiệc sinh nhật của Vinh Tranh.

Lăng Tử Siêu: Cậu đang ở Lục Đảo?

Vinh Tranh trả lời: Ừ.

Lăng Tử Siêu: Tìm thời gian ăn bữa cơm?

Đáy mắt Vinh Tranh thoáng qua vẻ ngoài ý muốn.

Lăng Tử Siêu cũng đang ở trên đảo?

Vinh Tranh trả lời: Xem tình hình

Lăng Tử Siêu: Đừng xem. Khi nào cậu có thời gian? Tôi đến tìm cậu. Tôi sắp bị nhóc thần kinh kia hành hạ phát điên rồi. Mang theo em trai cậu đi. Để cho nó nhìn một chút em trai người khác làm sao sống chung với anh trai, cho nó học tập một chút.

Lăng Tử Siêu có hai người em trai.

Một người là em cùng mẹ khác cha, còn một người là em trai cùng cha khác mẹ.

Lăng Tử Siêu ít tiếp xúc với em trai cùng cha khác mẹ của mình. Vinh Tranh đoán người mà hắn đang nói đến chính là em trai cùng mẹ khác cha của mình.

Vinh Tranh trả lời: Tôi hỏi đã.

Lăng Tử Siêu trả lời: Hỏi cái gì? Cậu đưa em trai đi ăn bữa cơm còn phải hỏi ý nó? Cậu thế này có phải làm anh không có chút tôn nghiêm không?

Vinh Tranh: Phẩm giá của anh trai không thể hiện ở sự vâng phục của em trai. Nếu cậu có thể hiểu được đạo lý này thì có lẽ mối quan hệ của cậu với em trai mình sẽ không tệ đến thế.

Lăng Tử Siêu:...

Loại bạn này tại sao hắn còn muốn giữ lại ăn tết?

Hạng Thiên: Chủ động khiếp sợ.jpg quan hệ của cậu với em trai từ khi nào trở nên tốt đến vậy? Xin nói cho tôi biết, đây có phải là ma lực của đá quý bảy con số kia không? Nếu tôi mua một chiếc vòng tay bảy chữ số cho anh trai tôi, liệu từ nay anh trai tôi có coi tôi như một viên ngọc quý không?

Vinh Tranh: Có thể thử một lần.

Hạng Thiên: Cậu có thể gửi cho tôi WeChat của em trai cậu được không? Tôi hỏi xem cậu ấy mua ở đâu?

Năm phút trôi qua.

Mười phút trôi qua.

Hạng Thiên:???!!! Người đâu?!!!

...

Không biết tiếng hát của Vinh Nhung đã ngừng từ lúc nào.

Vinh Tranh cúi đầu nhìn một cái, phát hiện Vinh Nhung đã tựa vào đùi anh ngủ.

Lông mày của cậu không còn hơi nhíu lại như trước, mi mắt thả lỏng, có thể thấy cả người đang ở trạng thái cực kỳ thoải mái.

Nhưng mũi bị nghẹt nên hơi thở hơi nặng nề.

Dây cột tóc vốn để dùng buộc bím tóc nhỏ không biết đã bị gỡ ra từ lúc nào, tròng vào cổ tay.

Vinh Tranh vén phần tóc mái quá dài của cậu sang một bên.

Vừa định bế Vinh Nhung về giường nghỉ ngơi thì người đã trở mình tiếp tục tựa vào đùi anh

Vinh Tranh thoáng thấy lông mi của Vinh Nhung giật giật: “Không ngủ?”

Vinh Nhung nhắm hai mắt, giọng mũi đặc sệt, “Ngủ rồi.”

“Lưng em đau quá. Anh hai, để em ngủ trên người anh một lát nhé.”

“Gối lên chân anh thì hết đau?”

Đôi mắt Vinh Nhung vẫn nhắm nghiền, cậu ngáp một cái, nhếch môi, “Đúng vậy, em có một cảm giác rất yên tâm giống như trở lại lúc còn bé vậy. Anh hai, anh có nhớ không? Khi còn nhỏ em muốn đợi bố mẹ nên không chịu về phòng ngủ trước, thời gian lại quá muộn rồi, anh cũng không có cách nào nên để em gối lên chân anh ngủ. Anh nói chờ ba mẹ về sẽ gọi em dậy. Kết quả là mỗi lần em tỉnh lại đều đã nằm trên giường của mình. Thế nên em liền giận đùng đùng chạy tới phòng anh ầm ĩ khiến anh một đoạn thời gian đó thường xuyên đi học trễ. Thầy còn đặc biệt gọi điện hỏi ba mẹ nhà chúng ta có phải có biến cố gì hay không, khéo léo ám chỉ ba mẹ quan tâm anh hơn một chút.”

Vinh Tranh nhàn nhạt liếc mắt nhìn Vinh Nhung, “Hóa ra em đều biết”

Biết đoạn thời gian đó bởi vì luôn đi trễ nên anh trở thành khách quen trong phòng làm việc của thầy giáo



“Em nghe lén ba mẹ nói chuyện điện thoại. Có lúc em cũng nghĩ, nếu như em trai của anh không phải là em, người kia sẽ thông minh, khôn khéo, ngoan ngoãn lại nghe lời...”

“Không chỉ mình em muốn đợi ba mẹ”

Hả?

Vinh Nhung mở mắt ra.

“Anh là anh trai. Bất kể chuyện gì anh đều phải làm gương.”

Vinh Tranh nghiêm túc nhìn Vinh Nhung chăm chú, “Cho nên chuyện đó thật ra là vừa vặn ngược lại. Đoạn thời gian đó bởi vì có em anh mới cố ý đợi ba me. Cũng rất vui vì có em bên cạnh cùng nhau chờ ba mẹ trở về, khiến anh khi ấy không cảm thấy quá cô đơn.”

Ánh mắt Vinh Nhung lộ ra vẻ kinh ngạc.

Những lời này, Vinh Tranh trước kia chưa từng nói qua với Vinh Nhung

Nghĩ kỹ thì lúc đó cậu bởi vì còn nhỏ nên nhớ cha mẹ, nhưng Vinh Tranh khi ấy cũng chỉ mới mười tuổi, cũng chỉ là một đứa trẻ phải không?

Chỉ là Vinh Tranh hành động quá trầm ổn bình tĩnh nên không chỉ cậu, mà cả ba mẹ cũng nên dễ dàng bỏ qua việc anh trai cũng cần ba mẹ bầu bạn đúng không?

Vừa nghĩ như thế...

Vinh Tranh, anh trai của cậu so với cậu còn thảm hơn.

Vinh Nhung bỗng nhiên muốn quay về khi còn nhỏ, nếu như quay về lúc nhỏ chờ bố mẹ về vào buổi tối, chắc chắn cậu sẽ không để bản thân mình ngủ quên.

Cậu sẽ làm bạn với anh, cùng anh chờ ba mẹ trở lại.

Ôi.

Đôi mắt vì sao bỗng nóng lên một chút.

Vinh Nhung nói đùa: “Vậy có phải anh hai còn phải cảm ơn em đàng hoàng không?”

Trên mặt Vinh Tranh không có chút trêu chọc nào, anh nghiêm túc nói: “Ừ. Cảm ơn em. Cảm ơn em đã cùng anh lớn lên.”

Vinh Nhung suýt chút nữa không kiềm được.

Cậu quay mặt về hướng ghế salon, gò má tựa vào đùi Vinh Tranh.

Hồi lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Người phải nói cảm ơn phải là em mới đúng.”

Anh vĩnh viễn sẽ không biết có thể trở thành em trai của anh là chuyện khiến em kiêu ngạo đến nhường nào.

Vinh Nhung tựa vào đùi Vinh Tranh ngủ.

Lần này là thật sự ngủ say.

Vinh Tranh bế cậu lên cậu cũng không tỉnh lại, chỉ tựa đầu vào ngực anh tìm một chỗ thoải mái tiếp tục ngủ.

Vinh Tranh đặt Vinh Nhung nằm nghiêng trên giường để tránh chạm vào vùng dị ứng trên lưng sẽ gây đau.

“Cộc cộc cộc —— “

Có người gõ cửa.

Vinh Tranh liếc nhìn Vinh Nhung đang ngủ say trên giường.

Vừa vặn anh cũng phải trở về phòng nghỉ ngơi.

Anh đi mở cửa.

Là nhân viên của khách sạn.

“Thưa ngài Vinh, có một người tự xưng là sinh viên Giản Dật để chai tinh dầu này ở quầy lễ tân và nhờ chúng tôi đưa cho Tiểu Vinh tiên sinh, đồng thời yêu cầu chúng tôi nói với Tiểu Vinh tiên sinh lời cảm ơn vì đã cứu mạng anh ấy. Đối phương để lại phương thức liên lạc hỏi ngài ấy liệu có tiện hay không, cậu ấy muốn tự mình đáp ơn cứu mạng.”

Nhân viên kính cẩn đưa một chai thủy tinh nhỏ bằng cả hai tay.

...

Vinh Nhung nằm mơ.

Cậu mơ thấy mình đang ngồi trên bậc thềm của công trường, trên tay cầm hộp cơm trưa do công trường phát.

Đùi gà vừa to vừa dày được rưới một lớp sốt vàng óng.

Bỗng nhiên một trận gió cát nổi lên.

Gạo màu trắng, đùi gà vàng toàn bộ đều dính một lớp cát.

Vinh Nhung cầm đũa gạt cát qua một bên.

Chỉ cần bỏ lớp cơm trên cùng và bỏ hết da gà thì vẫn có thể ăn được.

Cậu đã có kinh nghiệm trong chuyện này, sẽ không như lúc đầu đợi đến khi thức ăn cũng đã nguội cũng không tìm được một chỗ nào có thể hạ miệng.

Khéo léo loại bỏ da những chiếc đùi gà phủ đầy cát, Vinh Nhung gắp nó lên, lại gần cắn một miếng đùi gà vàng mềm.

Nhung còn chưa cắn được thì những hát mưa lộp bộp rơi xuống.

Vinh Nhung đành phải ôm hộp cơm chạy đến tòa nhà đang xây dở để trú mưa.

Cậu chạy dưới mưa, cứ chạy mãi. Tòa nhà đang xây dở rõ ràng đang ở ngay trước mặt nhưng lại giống như ma dẫn đường vậy chạy thế nào cũng không tới.

Vinh Nhung mệt mỏi tỉnh lại

Mơ quá chân thật.

Cậu ngồi dậy, phát hiện mình đang nằm ở trên giường.

Cậu nhìn chằm chằm vào cách trang trí đồ đạc trong phòng trong vài giây mới nhận ra rằng mình không phải đang ở một công trường đầy cát.

Vinh Nhung nhìn chung quanh phát hiện mình đang nằm trên giường.

Cậu nhớ mình vốn đang ngủ trên đùi Vinh Tranh.

Là anh ôm cậu đến trên giường?

“Ọt ọt”

Bụng kêu lên.

Vinh Nhung: “...”

Chẳng trách anh lại mơ thấy cơm đùi gà.

Vinh Nhung vén chăn lên, xuống giường.

Cậu từ khóe mắt nhìn thấy một chai thủy tinh nhỏ đơn giản có nút đậy bằng gỗ sồi bên cạnh giường.

Là của anh trai cho cậu?

Vinh Nhung cầm chai thủy tinh lên, còn chưa mở nút đậy đã có thể ngửi được mùi hoa oải hương rất dễ chịu.

Là tinh dầu hoa oải hương.

Tinh dầu hoa oải hương có thể chữa lành da bị cháy nắng, công thức của cây thông, nhựa thông và hương thảo cũng có thể làm giảm ngứa và đau.

Vinh Nhung mở nút chai.

Sau một giấc ngủ, triệu chứng cảm lạnh của Vinh Nhung đã đỡ hơn rất nhiều.

Lúc đầu có hơi nghẹt mũi nhưng bây giờ cả hai mũi đều thông thoáng, không còn choáng váng như trước khi đi ngủ nữa.

Trong loại tinh dầu này, cậu có thể ngửi thấy mùi hương thảo, cam ngọt, cam bergamot, cây xô thơm và các thành phần hương thơm khác thường được sử dụng trong tinh dầu oải hương.

Tỷ lệ thích hợp của cam ngọt, cam bergamot và cây xô thơm không những không lấn át các loại khác mà còn khiến mùi thơm của loại tinh dầu này trở nên đậm đà hơn.

Hạn chế duy nhất là tỷ lệ hoắc hương trong loại tinh dầu này tương đối cao.

Phải biết rằng tinh dầu có tác dụng chữa bệnh ngoài tác dụng của bản thân tinh dầu thì mùi thơm của tinh dầu cũng là cơ sở để quyết định người ta có mua tinh dầu hay không.

Nếu tỷ lệ hoắc hương quá cao, toàn bộ tinh dầu sẽ có vị đắng, không phù hợp với thói quen mua tinh dầu của người dân.

Vinh Nhung đổ một ít tinh dầu rồi bôi lên cổ tay.

Ừm......

Mùi hương của hoa oải hương gần như bị lấn át bởi hoắc hương.

Vinh Nhung có thể đoán được mục đích của tác giả tinh dầu, trong đó có lẽ tập trung vào tác dụng của nó hơn là mùi thơm. Xét cho cùng, hoắc hương có tác dụng sát trùng và chống viêm.

Nhưng xét cho cùng thì đây vẫn là tinh dầu và việc mùi thơm của nó có dễ chịu hay không mới là mấu chốt để người ta mua nó

Nếu cậu điều chế lại loại tinh dầu này tăng tỷ lệ hoắc hương, cậu cũng sẽ tăng đồng thời tỷ lệ các hương liệu gỗ như gỗ tuyết tùng và nhựa thơm.

Bằng cách này, mùi thơm của toàn bộ tinh chất oải hương sẽ ấm hơn và hương thơm dễ chịu hơn.

Đáng tiếc.

Cậu hiện không có ở nhà, cũng không có dụng cụ thí nghiệm trong tay, nếu không cậu có thể trực tiếp chuẩn bị tinh dầu để hương thơm của loại tinh dầu này trở nên ấm áp và dịu dàng hơn.

Vinh Nhung đậy nút lại, trả tinh dầu lại chỗ cũ.

Cậu thản nhiên buộc lại tóc mái bằng dây chun trên tay, rời khỏi phòng và gõ cửa phòng của Vinh Tranh bên cạnh.

Bên trong không có bất cứ động tĩnh gì.

Vinh Tranh không ở bên trong?

Điện thoại rơi xuống biển rồi nên cậu không có cách nào gọi cho Vinh Tranh.

Vinh Nhung quay người trở về phòng, định dùng điện thoại riêng của khách sạn gọi.

“Cộc cộc” ——

Khóa cửa phòng không khóa, một người mặc đồng phục cung kính đến gần, “Xin chào, xin hỏi ngài có phải là Vinh nhị thiếu không?”

Vinh Nhung xoay người, phòng bị nhìn đối phương, “Là tôi, anh là ai?”

Đối phương sửng sốt một chút, tựa hồ như không ngờ tới lòng phòng bị của vị tiểu thiếu gia này mạnh như vậy

Anh ta kính cẩn trả lời: “Xin chào. Tôi là quản lý tiền sảnh của khách sạn Lục Đảo. Vinh tổng và ông chủ của chúng tôi đang dùng bữa ở nhà hàng ngoài trời. Vinh tổng nhờ tôi chuyển lời với ngài khi ngài thức dậy, hỏi ngài muốn đến nhà hàng ngoài trời dùng bữa cùng họ hay thích dùng bữa ở trong phòng riêng của mình hơn.”

Vinh Nhung liếc mắt nhìn thẻ nhân viên của đối phương, bên trên quả thật đề quản lý khách sạn.

Vinh Nhung suy đoán, vừa rồi khi cậu bước ra khỏi phòng, có lẽ nhân viên trực ở hành lang đã nhận ra cậu và báo cho quản lý sảnh.

Nếu đã đến đảo để nghỉ dưỡng, tất nhiên phải đi dạo một vòng xem một chút., một mình ở trong phòng có ý nghĩa gì?

Vinh Nhung hỏi: “Phòng ăn lộ thiên ở đâu?”

Vị quản lý kia đi ở phía trước dẫn đường, “Mời nhị thiếu đi theo tôi.”

Vinh Nhung nói tiếng cảm ơn, đóng cửa, đi theo đối phương đến thang máy ngắm cảnh xuống lầu.

...

Đến nhà hàng ngoài trời

Vinh Nhung vốn cho rằng trời nóng như vậy hẳn sẽ không có người nào dùng bữa ở ngoài, không ngờ người cũng không ít.

Phục vụ bưng mâm qua lại, cũng không thiếu nhưng cô gái trẻ ăn mặc sexy

Vinh Nhung nhìn thấy Tôn Khỉ đầu tiên

Tôn Khỉ không còn mặc chiếc áo sơ mi sặc sỡ mà gã đã mặc khi đón họ vào buổi sáng, nhưng theo đánh giá của Vinh Nhung quần áo hiện giờ cũng không đẹp bằng chiếc áo kia

Bây giờ gã mặc một chiếc áo sơ mi màu đỏ rượu và quần lướt sóng màu xanh lá cây bên dưới.

Sự kết hợp giữa màu đỏ và màu xanh lá cây này nhìn rất bắt mắt, trong nhà hàng ngoài trời này không có ai bắt mắt hơn gã, đang nhọt nhìn trúng gã còn đau hơn..

Đơn giản là bị cách phối màu của hắn dọa sợ.

Tôn Khỉ đang nói chuyện với người khác, chẳng qua người nói chuyện với hắn không phải Vinh Tranh mà là cô gái mặc bikini hai mảnh vóc người nóng bỏng.

Cậu nhìn thấy cô gái đang cầm ly cocktail trên tay.

Chắc chắn cô đã nhận được sự đồng ý của Tôn Khỉ. Một lúc sau liền kéo một cô em gái xinh đẹp dễ thương đến bên cạnh ngồi cùng.

Cô gái nóng bỏng gợi cảm ngồi cạnh Tôn Khỉ, còn cô gái có vẻ ngoài thanh tú hơn ngồi cạnh Vinh Tranh.

Tôn Khỉ và cô gái nóng bỏng kia rất nhanh liền vừa nói chuyện vừa cười đùa.

So với sự rôm rả của Tôn Khỉ, Vinh Tranh ở đối diện là một khung cảnh hoàn toàn khác.

Cô gái nhỏ khẽ cúi đầu, thỉnh thoảng thẹn thùng liếc nhìn Vinh Tranh một cái.

Toàn bộ quá trình Vinh Tranh không phản ứng gì, ngay cả khóe mắt cũng không cho đối phương.

Cô gái xinh đẹp kia hẳn là chú ý đến sự lúng túng ở chỗ Vinh Tranh lúc này, bắt đầu chủ động bắt chuyện với anh.

“Nhị thiếu, Vinh tổng và ông chủ ngồi ở bàn phía trước. Để tôi đưa ngài qua...”

“Không cần. Tôi tự mình đi là được rồi. Anh đi làm việc của mình đi.”

Là người mù cũng nhìn ra được cô gái có tướng mạo thanh tú kia có hứng thú với anh cậu, nếu lúc này cậu đi qua hẳn là có phần không hiểu chuyện.

Quản lý bất ngờ nhìn Vinh Nhung một cái nhưng vẫn là nghe lời cậu, “Vâng, nhị thiếu.”

Vinh Nhung vốn muốn trước tiên tùy tiện tìm một bàn gọi ly đồ uống.

Cũng không biết là cậu quá đen đủi, hay là Lục đảo quá nhỏ, không tìm được bàn trống lại đụng phải người cậu không muốn gặp nhất.

...

Vinh Nhung nhìn thấy Chu Chỉ ở nhà hàng lộ thiên, phản ứng đầu tiên là hóa ra Tôn Khỉ không lừa cậu.

Chu Chỉ thật sự cũng đến Lục đảo.

Cũng đúng.

Giản Dật là CP chính thức của Chu Chỉ (1)

Nếu Giản Dật ở trên đảo vậy thì Chu Chỉ xuất hiện cũng không có gì lạ.

“Đây không phải là Vinh nhị thiếu sao? Cậu đang tìm chỗ trống sao? Bây giờ đang là mùa cao điểm, khó tìm được bàn này. Sao cậu không tìm, thật xin lỗi, thật xin lỗi.” bạn, ngồi chung bàn với chúng tôi à? Nếu không thì oan ức cậu ngồi cùng chúng tôi thì sao?”

Một tên con nhà giàu ngồi cùng Chu Chỉ nhận ra Vinh Nhung, nhiệt tình đứng lên chào hỏi cậu.

Cao Dương trước kia tận mắt nhìn thấy Vinh Nhung làm sao khiến Chu Chỉ khó chịu, liều mạng đá chân bạn dưới bàn.

Nhưng vị bằng hữu này giống như chột mắt vậy, đã không nhìn thấy thì chớ lại còn giúp Vinh Nhung kéo ghế nhiệt tình mời cậu ngồi xuống.

Tỏ rõ đúng là vì xem kịch vui.

Nhị thiếu Vinh gia theo đuổi Chu Chỉ, trong giới nhiều người nghe qua nhưng thấy tận mắt thì lại ít. Hiếm thấy có thể chính mắt nhìn thấy một lần ai mà không muốn tận mắt nhìn thử xem.

Toàn bộ quá trình Chu Chỉ đều uống rượu không lên tiếng.

Không đồng ý cũng không phản đối.

Cao Dương bối rối.

Hắn không rõ.

Rốt cuộc là ghét hay không ghét vị Vinh nhị thiếu này đây?

Nếu là trước đây Chu Chỉ không nói gì, có lẽ Vinh Nhung sẽ ngồi xuống bên cạnh, coi sự im lặng của Chu Chỉ là một loại ngầm cho phép.

Bây giờ suy nghĩ một chút trước kia rốt cuộc là cậu có bao nhiêu ngu xuẩn vậy?

Thật ra muốn biết một người có quan tâm đến bạn hay không, chỉ cần nhìn vào thái độ của những người xung quanh đối với bạn là được.

Nếu Chu Chỉ đủ để ý tới cậu, bạn bè của y sẽ không nói chuyện với cậu bằng giọng điệu tùy tiện như vậy.

Y hẳn sẽ nhắc nhở bạn của mình.

Giống như anh hai, Tôn Khỉ lộ ra chút không tôn trọng cậu cũng sẽ bị Vinh Tranh nghiêm nghị cảnh cáo.

Giống như có cảm ứng, Vinh Tranh nhìn về hướng bên này.

Vinh Nhung suy đoán, anh cậu hẳn là đã hiểu lầm.

Bởi vì sắc mặt của anh lúc này lạnh lắm.

Vinh Nhung cười, cự tuyệt đề nghị của người này “Không cần.”



Bắt gặp ánh mắt khó hiểu của đối phương, Vinh Nhung nhếch môi nói: “Đặt bàn ngoài trời ở Lục Đảo đúng là thực sự rất khó. Nhưng khách sạn này là do anh trai tôi và bạn bè anh ấy đầu tư. Tôi cần tìm một chỗ ngồi, không khó lắm.”

Trong nháy mắt ngay cả cổ của đối phương cũng đỏ rực.

Cũng không dám đắc tội vị tiểu thiếu gia Vinh gia này, đợi sau khi cậu đi người nọ mới dám chửi nhỏ lên tiếng, “Đệt.”

Lần này thật sự xấu hổ.

Anh ta trừng mắt nhìn Chu Chỉ và Cao Dương đang ngồi trên bàn: “Sao hai người không sớm nói cho tôi biết Vinh Tranh cũng đang đầu tư vào khách sạn này?”

Cao Dương cũng tỏ ra không vui: “Tôi không biết! Tôi không phải thư ký của Vinh Tranh làm sao tôi biết Vinh Tranh đầu tư vào khách sạn này? Hơn nữa, tôi đã điên cuồng đá cậu dưới gầm bàn để nhắc cậu. Muốn nói cho cậu biết thiếu gia kia đã khác trước kia để cậu đừng có chọc đến cậu ta, vì cái gì cậu cưỡi ngựa còn không kiềm dây cương một chút?”

“Cậu nhắc nhở tôi khi nào?! Nếu như cậu thật sự nhắc nhở tôi đã không lên tìm phiền toái!”

Chu Chỉ mặt không cảm xúc nói: “Chân cậu đá là chân tôi.”

Cao Dương: “...”

“Ai, các cậu không cảm thấy vị tiểu thiếu gia kia cả người bỗng nhiên sống động hơn sao? Nói thế nào nhỉ? Giống như là một loại trái cây xinh đẹp. Ban đầu chính là cảm thấy đẹp mắt nhưng tựa như vừa lấy ra từ hầm băng, lộ ra lạnh lùng khiến người ta vừa nhìn một chút thèm ăn cũng không có. Bây giờ tan đá rồi, dù là bề ngoài hay màu sắc đều đẹp đến khiến người ta muốn cắn một...”

“Đm! Cao Dương, cậu đá tôi làm gì!”

“Tôi đá cậu lúc nàoi? Cậu có bị bệnh không?”

Chu Chỉ: “Tôi đá.”

Trên bàn hai người đồng loạt nhìn sang Chu Chỉ.

“Cậu làm gì vậy, Tôi nói cậu ta ngon miệng thì sao? Không phải cậu không thích cậu ta à? Hay là nói... Cậu thích người ta? Ghen?”

Chu Chỉ cùng tên con nhà giàu này thật ra cũng không quá quen, chỉ gặp mấy lần.

Đối phương là bạn của Cao Dương, lại còn là cháu trai của người sáng lập bất động sản Hằng Phát, cậu cảm thấy làm quen cũng không xấu.

Bây giờ lại cảm thấy, đối phương đã hơn ba tuổi còn chưa vào được tầng quản lý của Hằng Phát, bị đày tới đảo này không phải không có nguyên do.

Xét tư chất chính là đầu thai sinh ở vào con cháu gia tộc không hề hưng vượng.

Nếu là sinh ở Chu gia, đã sớm là phế vật trở thành một kẻ bị vứt đi.

Chu Chỉ đặt ly rượu lên bàn, “Tôi đi vệ sinh.”

...

Nếu đã bị Vinh Tranh nhìn thấy thì né đi cũng chẳng có nghĩa gì.

Vinh Nhung chỉ có thể đi tới, cười chào hỏi với Vinh Tranh và Tôn Khỉ: “Anh hai, Khỉ ca”

Bàn ăn hình vuông nên một bàn tổng cộng cũng chỉ có thể ngồi bốn người.

Vinh Nhung đến, vậy khẳng định phải có chỗ để cho cậu ngồi.

Tôn Khỉ ý xấu cố tình giữ im lặng, chờ xem cậu sẽ phản ứng thế nào trước tình hình hiện tại.

Ngược lại, cô gái đang trò chuyện với Tôn Khỉ lại yêu cầu người phục vụ tạm thêm chỗ ngồi, quay người nói với em gái mình: “Tiểu Vũ, em dịch sang bên cạnh một chút nhường chỗ cho anh chàng đẹp trai này nhé.”

Ban đầu, cô gái ngồi cạnh Vinh Tranh.

Nếu lại dịch vị trí, cơ thể của họ nhất định sẽ đụng chạm nhau

Mặt cô gái xinh đẹp lập tức đỏ bừng.

Người phục vụ mang ghế đến, cô gái xinh đẹp chuyển ghế cách Vinh Tranh một chút.

Cô dời ghế, còn chưa ngồi xuống, Vinh Tranh đã đứng lên.

Cô gái sững người.

Ba bốn giờ chiều, mặt trời vẫn còn hơi chói chang.

Dù phía trên có dù che, nắng vẫn chiếu vào.

“Sao lại không đội nón đã ra ngoài?””

Vinh Tranh không hỏi chuyện của Chu Chỉ

Anh tin tưởng Nhung Nhung

Nếu Nhung Nhung đã nói cậu và Chu Chỉ đã kết thúc, đó chính là kết thúc.

Tính tình Nhung Nhung không phải kiểu người thích giông dài.

Vinh Nhung thành thật trả lời: “Em không nhớ.”

Vinh Tranh liếc cậu một cái, đội cái mũ ngư dân anh đang đội cho Vinh Nhung

“Tỉnh dậy lúc nào?”

“Mới vừa.”

Chiếc mũ của Vinh Tranh hơi lớn so với đầu Vinh Nhung, vành mũ rộng lập tức che khuất tầm nhìn của cậu.

Vinh Nhung vừa lật vành mũ lên, Vinh Tranh lại đè vành mũ xuống, nói: “Đội vào.”

Vinh Nhung không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn đội mũ

“Có đói bụng hay không?”

“Vâng.”

“Muốn ăn cái gì?”

“Tùy tiện đi. Em không kén chọn. Nhưng mà vừa tỉnh ngủ nên hơi khát.”

Vinh Nhung ngồi xuống chiếc ghế phụ tạm thời.

Nhìn thấy ly chanh đá trên bàn Vinh Tranh, cậu cầm lấy uống một ngụm.

Quả nhiên thoải mái hơn.

Đối diện tôi, cô gái ăn mặc khiêu khích nhìn hai người một lúc: “Xin lỗi. Tôi lỗ mãng muốn hỏi, hai người... là một cặp à?”

“Phụtt —— “

Vinh Nhung phun nước chanh trong miệng ra ngoài.

“Khụ khụ khụ!”

Đặt chanh đá trên tay xuống bàn, Vinh Nhung sờ sờ trên bàn tìm khăn giấy, nhưng vì vành mũ che khuất tầm nhìn nên rất lâu sau cậu vẫn không tìm thấy.

“Ngẩng đầu.”

Nghe tiếng Vinh Tranh, Vinh Nhung phối hợp ngẩng mặt lên.

Vinh Tranh nâng cằm cậu lên, lấy khăn tay trong túi lau mặt và khóe miệng cho Vinh Nhung.

Cái khăn bị Vinh Nhung mượn đi cũng chưa trả lại, Vinh Tranh cũng không mở miệng đòi.

Chẳng qua chỉ là một cái khăn mà thôi.

Còn cái này là anh vừa mua từ cửa hàng chuyên về.

Hình ảnh này của hai anh em rất dễ khiến người khác hiểu lầm.

Hai cô gái ngồi cùng bàn hiển nhiên cũng hiểu lầm.

Cô gái xinh đẹp sửng sốt, không biết nên phản ứng thế nào.

Người phản ứng đầu tiên là cô gái ăn mặc khiêu khích.

“Xin lỗi a. Quấy rầy rồi.”

Dắt tay cô em gái nhỏ đi.

...

“Đại Vinh. Xem ra sau này cậu đi nghỉ mát cũng không cần đưa em trai theo đâu. Hoa đào đều bị đuổi chạy.”

Tôn Khỉ lắc những viên đá trong ly rượu, chế nhạo.

Vinh Tranh nhường vị trí của mình lúc nãy cho Vinh Nhung.

Vị trí của anh ấy tương đối xa ánh nắng mặt trời.

Bản thân anh vừa ngồi vào ghế của cô gái, nhưng chiếc ghế anh ngồi không phải là chiếc ghế mà cô gái đã dùng mà là chiếc ghế mà người phục vụ sau đó đã thêm vào, là cái mà Vinh Nhung đã ngồi qua kia.

Vinh Tranh không thể uống ly nước chanh khi nãy.

Anh hỏi Vinh Nhung muốn uống gì, cậu nói muốn nước bưởi.

Vinh Tranh bảo người phục vụ mang cho mình một ly nước bưởi và nước chanh, gọi món lasagna, bít tết và một số món ăn kèm.

Làm xong, nghe Tôn Khỉ nhạo báng, nhàn nhạt nói: “Không có gì không tốt.”

“Không có gì không tốt? Vừa rồi cậu ngẩng đầu lên lại cúi đầu lau khóe miệng thân mật như vậy, nếu không biết hai người là anh em, tôi cũng đã hiểu lầm rồi.. Cậu cũng không phải là muốn sau này có nữ tới bắt chuyện, thấy em trai cậu cũng cho là hai ngươi là một đôi chứ? Không phải tôi nói gở cậu đâu, nhưng tiếp tục như vậy thì có lẽ cậu sẽ cô độc cả đời.”

Vinh Tranh không nhanh không chậm nói: “Nhất định sẽ gặp được người thích hợp thôi.”

“Cậu thật cởi mở.”

Tôn Khỉ chịu phục.

“Lại nói, Đại Vinh, chẳng lẽ đến bây giờ cậu vẫn là xử nam?”

Vinh Nhung đang hút nước bưởi lập tức ngừng hút, dỏng tai lắng nghe.

Vinh Tranh phát giác động tác nhỏ của cậu, vỗ vành nón của Vinh Nhung “Lo uống nước của em đi.”

Quay đầu, lạnh lùng liếc Tôn Khỉ, “Cậu quản cái rắm”

Không thể gọi là không cọc cằn.

Vinh Nhung có chút mới lạ, cười nói: “Đây là lần đầu tiên em nghe anh hai nói lời thô tục.”

Ở trong ấn tượng của cậu từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ chưa từng nghe qua Vinh Tranh nói tục.

Hóa ra trước mặt bạn tốt, anh trai cậu cũng chửi thề như bao chàng trai khác?

Tôn Khỉ nhịn không được trợn mắt: “Cái gì? Anh trai của cậu không phải là người? Nếu không ị hay đánh rắm, sáng sớm thức dậy sẽ không cương cứng? Ồ, vâng, tôi chưa bao giờ ngủ với anh trai của cậu. Tôi thực sự không biết điều này. Tiểu Nhung Nhung, cậu đã bao giờ ngủ với anh trai mình chưa? Thành thật mà nói, tôi luôn nghi ngờ anh cậu... có lẽ là không được.”

Tôn Khỉ vươn nửa người qua.

Gã thì thầm, nhưng giọng không hề nhỏ xuống.

Mắt thấy Tôn Khỉ càng nói càng đi xa, Vinh Tranh không thể không lên tiếng ngăn cản gã, “Tôn Khỉ, đủ rồi.”

Tôn Khỉ sẽ nghe mới lạ.

Gã kéo vành mũ của Vinh Nhung, nói: “Tiểu Nhung Nhung, anh Khỉ ở đây có 20G tài nguyên, đều do anh thu thập cả nửa đời người. Nếu có hứng thú, lát nữa anh sẽ nhắn tin riêng cho chú nhé?”

Vinh Nhung đội lại mũ của mình, cười nói: “Tâm ý của Khỉ ca em xin ghi nhớ.”

“Sao? Không xem trọng bộ sưu tập độc quyền của anh Khỉ?”

“Không phải. Là khẩu vị không đúng.”

Tôn Khỉ lập tức không phản ứng kịp, cười lạnh nói: “Nhóc con khẩu khí thật lớn! 20G của anh cậu cái dạng mỹ nhân gì không có? Anh không tin cậu không vừa mắt người nào.”

Vinh Nhung: “Anh Khỉ, em thích nam.”

Tôn Khỉ thiếu chút nữa té khỏi ghế

Cũng may, ổn định.

“Ách. Thiếu chút nữa quên cậu thích nam.”

“Lắm mồm hỏi một câu. Cậu là trời sinh thích nam, hay đồ khốn nào khi cậu còn bé bẻ cong cậu?”

Vẻ mặt của Vinh Tranh đột nhiên trở nên lạnh lùng và nghiêm nghị.

Liên quan tới vấn đề tính hướng của Vinh Nhung cũng từng quấy nhiễu anh một đoạn thời gian rất dài.

Nếu như là trời sinh, anh không có gì không thể tiếp nhận.

Bất kể Nhung Nhung thích nam sinh hay nữ sinh cũng sẽ không thay đổi được sự thật cậu là em trai của anh.

Nhưng nếu như là vế sau, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người kia!

Vinh Nhung chưa bao giờ nghĩ tới câu hỏi mà Tôn Khỉ hỏi.

Đời trước, cậu căn bản không suy nghĩ nhiều như vậy.

Chu Chỉ là người cùng giới duy nhất mà Vinh Nhung phải lòng.

Trước Chu Chỉ, quả thật cậu chưa từng có chút tình cảm nào với người cùng giới.

Có lẽ là vì từ nhỏ cậu chưa từng có hứng thú với bất kỳ cô gái nào.

Nên khi phát hiện ra mình thích Chu Chỉ, cho dù là người cùng giới tính, cậu cũng nhanh chóng chấp nhận sự thật mình thích con trai.

Dù có chuyện gì xảy ra vẫn theo đuổi y bằng tất cả sức lực của mình.

Chu Chỉ chưa bao giờ từ chối cậu một cách rõ ràng.

Hiện tại cậu đương nhiên biết, chính là bởi vì xuất thân là thiếu gia nhà họ Vinh, Chu Chỉ không dám dễ dàng đắc tội cậu.

Chu Chỉ là một đứa con riêng.

Người đứng đầu Chu gia Chu Viễn Uy bệnh nặng, Chu gia cho tới bây giờ luôn tin tưởng, không có cái gì già trẻ, cái gì xuất thân, chỉ cần có năng lực là có thể ngồi lên vị trí gia chủ Chu gia

Cha của Chu Chỉ biết năng lực của mình rất tầm thường nên vì tư lợi đã đưa Chu Chỉ có năng lực xuất chúng từ khu ổ chuột bẩn thỉu trở về, từ đó trở thành thiếu gia nhà Chu.

Từ cái gì cũng không có đến bước lên nhà giàu có, trải qua những việc như vậy dĩ nhiên tạo cho Chu Chỉ khả năng nhận định tình hình.

Y so với những công tử nhà giàu kia, bao gồm cả cậu, càng biết cách sinh tồn hơn.

Nhưng cậu thật sự không biết chuyện này ở kiếp trước.

Chu Chỉ nói với cậu, y là thẳng nam, đối với nam không có hứng thú.

Cậu hứng thú không giảm, không thử một chút làm sao không biết không có hứng thú?

Giống như một cái đuôi theo mông người ta đi loanh quanh.

Điều buồn cười là trong bối cảnh của tiểu thuyết, bản chất Chu Chỉ vốn trời sinh cong.

Cậu bị lừa gạt.

Chu Chỉ chỉ là không muốn tiếp nhận cậu, lại muốn lợi dụng cậu để có chỗ đứng trong giới này.

Cậu chính là một cái thang.

Cái thang để Chu Chỉ leo lên.

Cũng thua thiệt gã đầu năm nay tiểu thuyết nam chủ cũng phải thủ phu đức, Chu Chỉ là cp chính của Giản Dật tự nhiên không thể cùng cậu tên bia đỡ đạn này có chút gì, bằng không, lấy tính gã mà nói, thật sự có khả năng hoàn toàn lợi dụng rồi bỏ rơi rồi quay đầu lại khanh khanh ta ta với Giản Dật

Vinh Nhung thậm chí còn băn khoăn liệu Chu Chỉ chọn Giản Dật trong tiểu thuyết vì gã thích Giản Dật như một con người hay vì lúc đó Giản Dật đã được nhận trở lại Vinh gia.

“Không phải chứ. Cái vấn đề này có khó trả lời như vậy? Hay là... Cậu chẳng lẽ giống như diễn phim TV, chỉ đối với Chu Chỉ có hứng thú chứ?”

Coi như đã từng là như thế cũng không sai.

Nhưng đó cũng là chuyện của đời trước.

Đời này thời gian sống lại của cậu quá ngắn, trước mắt vẫn chưa động tâm đối với người nào

Phục vụ bưng bò bít tết lên.

Kiếp trước xảy ra chuyện gì, Vinh Nhung gấp khăn ăn làm đôi, đặt lên đùi để ngăn dầu nóng bắn ra từ miếng bít tết: “Sao có thể? Hiện tại em không có bất kỳ hứng thú gì với Chu Chỉ.”

Thanh âm dầu bắn nhỏ xuống

Vinh Nhung buông khăn ăn.

Chỉ thấy Chu Chỉ không biết đã đứng trước mặt cậu từ lúc nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nam Phụ Pháo Hôi Xé Kịch Bản Thiếu Gia Giả

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook