Nam Phụ Pháo Hôi Xé Kịch Bản Thiếu Gia Giả
Chương 26: (3): Bạn nhỏ mới thích làm nũng
Chiết Chi
14/04/2024
Tôn Khỉ đeo kính mát, ngồi trên ghế ngoài boong tàu, chân dài duỗi thẳng, gió biển thổi qua
Bên cạnh hắn đặt rượu, điểm tâm, trái cây, cá hồi và thịt nguội đầy đủ mọi thứ.
Vinh Tranh và Vinh Nhung trước sau ra khoang thuyền.
Ném một quả nho vào miệng, răng cắn khiến thịt quả vỡ ra, nước quả trào ra rất ngọt!
Nếu như không nhìn thấy gương mặt của người nào đó thì càng tốt hơn.
Ăn cũng không thể lấp kín cái miệng chọc người của Tôn Khỉ “Còn tưởng hai anh em các người ở cùng nhau trong cabin mà”
Giọng điệu mỉa mai không quá rõ ràng.
Vinh Nhung cười đi lên boong thuyền, “Vậy thật đáng tiếc.”
Trên đầu cậu đội mỹ che nắng, là Vinh Tranh bắt cậu đội.
Hai anh em đều tìm ghế tắm nắng nằm xuống.
Trên ghế đều có ô che nắng, không lo sẽ lại bị phơi nắng cháy da.
Ngẩng đầu lên, bầu trời trong xanh, mây trắng xốp, thỉnh thoảng có những chú hải âu trắng bay lượn trên bầu trời.
Vinh Nhung nhắm mắt, gió biển mang hơi nước ướt át lướt qua chóp mũi của cậu.
Đã rất lâu rồi Vinh Nhung mới có loại cảm giác buông lỏng thoải mái này.
Rất lâu trước khi tái sinh, cậu bận rộn cố gắng sống sót.
Thật kỳ lạ.
Cậu từng cảm thấy cuộc sống thật nhàm chán, cho dù có đột ngột chết vì uống quá nhiều, hoặc chết trên đường đua trong một vụ tai nạn khi đua xe, cũng không đáng tiếc.
Sống một cuộc sống sôi nổi oanh oanh liệt liệt có thể coi là một cuộc hành trình đáng giá trên thế gian này.
Sau đó, chính là mệt mỏi không muốn sống.
Sợ gây phiền phức cho bố mẹ và anh trai, cậu nghiến răng chịu đựng.
Hiện tại lại phát hiện.
Còn sống thật tốt biết bao.
Nắng, gió biển, cha mẹ, anh trai... không có ở những thiên đường này.
Vinh Nhung kéo vành nón xuống, ngăn trở ánh mặt trời chói mắt.
Tôn Khỉ buồn bực.
Chuyện gì đã xảy ra với em trai của Đại Vinh?
Lúc trước nhìn thấy vị thiếu gia này, hắn luôn là vẻ mặt u ám, giống như từ trong quan tài đứng dậy, tại sao lần này dù có hắn có châm chọc thế nào cũng không tức giận?
Tôn Khỉ dịch lại gần Vinh Tranh: “Em trai cậu lúc trước nằm viện một trận đầu óc cũng được chữa rồi à?”
Vinh Tranh lạnh mặt, thuận tay cầm trái cây trên khay ném đến hướng Tôn Khỉ.
Ném trúng đũng quần của hắn.
Tôn Kỳ tức giận đến mức hét lên: “Đại Vinh! Cậu cố ý!”
Ánh mắt Vinh Tranh nghiêm túc: “Vinh Nhung là em trai tôi.”
Anh không thể để bất cứ ai nói bất cứ điều gì xấu về Nhung Nhung.
Tôn Khỉ vừa nghe lại nổi giận, cắn răng nói, “Hắn là em trai cậu, vậy thì tôi không phải là huynh đệ của cậu à?”
Tôn Khỉ tức giận chỉ về Vinh Nhung.
Lại phát hiện ra người vừa nằm trên ghế tắm nắng đã biến mất mà không hề hay biết.
“Tên nhóc khốn nạn kia đâu?”
Vinh Tranh vừa nhìn thấy Vinh Nhung đi vào cabin.
Anh trịnh trọng nói với Tôn Khỉ: “Tôn Khỉ. Tôi không có quyền ép buộc cậu thích Nhung Nhung, nhưng tôi hy vọng cậu hiểu rằng em ấy là em trai tôi. Tôi hy vọng ít nhất cậu có thể trước mặt cho em ấy đủ tôn trọng”
Nói xong, cũng xoay người vào khoang thuyền.
Tôn Khỉ giận đến hung hãn đạp cái ghế.
Hắn đang đi dép tông, vừa đá xong ngón chân lại kẹt trên ghế.
Vì vậy càng tức giận hơn!
Vinh Nhung tìm kiếm hương trái cây thoang thoảng trong không khí, đi một vòng quanh phòng khách của du thuyền, bước vào một căn phòng tràn ngập hương trái cây, bao gồm cả vị ngọt của quả mâm xôi, mùi thơm của quả lê và vị hơi chua của ô mai, còn có mùi thơm của sữa, vị xanh của rau diếp, vị giòn của đá trộn lẫn với mùi cá hồi và trứng cá muối thoang thoảng trong không khí.
Bởi vì mùi thơm của trái cây quá nồng, mùi tanh của trứng cá muối và cá hồi gần như bị bao phủ hoàn toàn, còn rau diếp và các loại rau xanh khác cũng không có cảm giác tồn tại.
Vinh Nhung bước tới khu nấu ăn.
Cậu cầm trái cây lên, ngửi từng cái từng cái.
Ngay cả cùng một loại trái cây, mùi thơm mà chúng tỏa ra cũng thường khác nhau.
Chúng đều là ô mai, một số ô mai có mùi hơi chua và sữa, một số có mùi chua hơn nhưng mùi sữa không nồng.
Đó là bởi vì mỗi quả ô mai phát triển với điều kiện ánh sáng, nước và đất khác nhau.
Đầu bếp nhận ra Vinh Nhung chính là người cùng lên thuyền với Tôn Khỉ nên không ngăn cản hành động của Vinh Nhung, thấy cậu chuẩn bị món salad, y nhìn Vinh Nhung với ánh mắt kỳ lạ.
Khi Vinh Tranh vào bếp, Vinh Nhung đang cầm dao gọt một quả lê.
Mái tóc quá dài của cậu được buộc bằng một sợi dây chun, khi cậu cúi đầu gọt quả lê, lọn tóc nhỏ trên đầu cậu đung đưa.
Khóe mắt liếc thấy Vinh Tranh tiến vào, Vinh Nhung cười lên tiếng chào hỏi: “Anh hai”
“Cẩn thận.”
Kể từ khi còn nhỏ, Vinh Tranh chưa bao giờ nhìn thấy Vinh Nhung tự mình gọt vỏ trái cây, kể cả dao gọt cũng chưa từng nhìn thấy cậu cầm..
Nhìn thấy Vinh Nhung cầm trong tay con dao gọt hoa quả còn dám ngẩng đầu lên chào, Vinh Tranh trầm giọng, vẻ mặt nghiêm túc nhắc nhở.
“Không sao đâu.”
Vinh Nhung cong cong môi.
Cậu cúi đầu tập trung gọt cái vỏ cuối cùng trong tay, lại thuần thục cắt ô mai.
Mùi thơm của trái cây có vỏ khác với mùi thơm sau khi gọt vỏ hoặc thậm chí sau khi cắt ra.
Quả được cắt ra để ăn nên Vinh Nhung cũng không tiện đến gần để ngửi.
Tuy nhiên, khoảnh khắc cậu cắt nó ra cũng đủ để cậu nắm bắt được hương thơm trái cây tràn ngập lúc đó.
Thanh long và chuối đã được chuẩn bị sẵn. Thêm một ít quả mâm xôi và quả việt quất, đổ sữa chua vào, thêm nước sốt salad trái cây là món salad sữa chua trái cây đã hoàn thành.
Vinh Tranh không có kinh nghiệm nấu nướng nhưng anh vẫn có thể dễ dàng nhận ra đây chắc chắn không phải lần đầu Vinh Nhung thử làm salad trái cây.
Tác phẩm của cậu rất khéo léo, cách trình bày và kết hợp màu sắc của đều hoàn hảo.
Vinh Tranh nhìn hai đĩa salad trái cây có màu sắc đẹp mắt, “Những thứ này em học được khi tham gia câu lạc bộ đại học?”
Vinh Nhung tháo găng tay dùng một lần trong tay ra, nói: “Vâng.”
Cậu tiện tay cầm một quả mâm xôi đưa lên miệng anh trai mình: “Anh hai, sao anh không thử xem? Ngọt.”
Vinh Tranh không thích ăn đồ quá ngọt, bao gồm cả trái cây.
Chần chờ một chút vẫn há miệng ra.
“Như thế nào, có phải rất ngọt hay không?”
Đối diện với ánh mắt đầy mong đợi của Vinh Nhung, gật đầu một cái, “Ừ.”
“Thật sao? Đề nghị này hoàn toàn chính xác.”
Vinh Nhung nghiêng đầu, bím tóc nhỏ trên đầu cũng rung chuyển.
Vinh Nhung đắm chìm trong công việc làm nước hoa mấy ngày liền, không có thời gian chăm sóc tóc.
Phần tóc mái quá dài sẽ cản trở cậu phối hương.
May mắn thay, anh trai đã mua cho cậu một sợi dây buộc tóc. Mặc dù nó có vẻ là kiểu dành cho trẻ em nhưng thực ra nó khá thực dụng.
Quả dưa hấu nhỏ màu đỏ trên dây buộc tóc quả thực quá trẻ con, Vinh Nhung ở nhà sẽ buộc tóc lại.
Vừa rồi cắt trái cây không tiện, nên cậu buộc tóc lên.
Vinh Tranh cầm món salad trái cây trên bàn nấu lên.
Đầu bếp đứng ở một bên vội vàng nói: “Vinh thiếu, Nhị thiếu, hay là để cho tôi đem lên đi.”
Đầu bếp giúp mang ra món salad trái cây do Vinh Nhung làm.
Đặt trước mặt Vinh Nhung, Vinh Nhung nói: “Để ở bàn của anh hai đi, tôi làm cho anh hai”
Đầu bếp vì vậy phối hợp đặt salad trước mặt Vinh Tranh
Ánh mắt Vinh Tranh lộ vẻ bất ngờ, “Làm cho anh?”
Anh còn tưởng Nhung Nhung làm cho chính mình.
Vinh Nhung lấy tay chống cằm cười nói: “Anh hai, trước khi vào anh ăn rất nhiều hoa quả, bây giờ bụng đã no rồi, anh ăn thử đi, salad trái cây ngon không?”
Tôn Khỉ từ bên ngoài đi vào, tình cờ nhìn thấy hình ảnh Vinh Nhung đang đối mặt với Vinh Tranh cong môi cười.
Hắn cảm thấy mình có thể bị chóng mặt vì tiếp xúc với ánh nắng mặt trời.
Nếu không sao hắn lại cảm thấy nhóc khốn nạn này có chút đáng yêu!
“Khỉ ca? Ăn salad không?”
Vinh Nhung chủ động chào hỏi.
Vinh Tranh nghĩ đối với mức độ chán ghét Nhung Nhung của bạn mình thì hẳn hắn sẽ từ chối, nhất là khi hai người vừa mới xảy ra mâu thuẫn vì Nhung Nhung. Không ngờ, Tôn Khỉ lại ngồi xuống cạnh anh, bắt chéo chân. Một bộ dáng vẻ đại thiếu gia: “Sao lại không có muỗng?”
“Để em đi lấy.”
Đi ngang qua bên người Vinh Tranh, bị anh nắm lấy cổ tay
“Để cho hắn tự đi.”
Giọng điệu không cho phép cự tuyệt.
Vinh Nhung dĩ nhiên không thể vì lấy cho Tôn Khỉ cái muỗng liền khiến anh trai mất hứng, vì vậy ngoan ngoãn ngồi xuống lại.
Tôn Khỉ từng cho rằng mũi của Vinh Nhung không phải là mũi, mắt cũng không phải mắt, ngoài việc Vinh Nhung suýt chút nữa đánh nhau trong bữa tiệc sinh nhật của Vinh Tranh, còn có một nguyên nhân rất quan trọng khác: Trước mâu thuẫn, hắn đã khó chịu với Vinh Nhung từ lâu.
Hắn luôn cảm thấy em trai của Vinh Tranh có tính cách u ám và không đáng yêu chút nào.
Hôm nay sao tiếp xúc một chút...
Cảm giác, đối phương thật giống như không có đáng ghét như vậy?
“Tự đi thì tự đi.”
Tôn Khỉ khịt mũi rồi đi lấy thìa.
“Anh hai, anh có nghĩ bây giờ anh Khỉ đã có phần chấp nhận em không?”
Vinh Tranh nhìn chằm chằm salad trong dĩa, thấy chỗ đó không có nhiều nước sốt salad như vậy cũng sẽ không ngọt như thế, “Không cần để ý tới hắn.”
Vinh Nhung vuốt cằm, cong môi, “Vâng, quan tâm anh hai và ba mẹ là được.”
Tôn Khỉ vào bếp lấy thìa, còn lòng tiểu nhân hỏi đầu bếp rằng món salad trái cây bên ngoài có thực sự là do Vinh Nhung làm không và đầu bếp có giúp không.
Sau khi nhận được câu trả lời phủ định và xác nhận đầu bếp trong phòng không hề giúp đỡ gì, món salad trái cây thực sự là do chính Vinh Nhung làm, Tôn Khỉ cầm muỗng đi ra ngoài.
Trở lại, đĩa salad đã vơi đi phân nửa.
Tôn Khỉ sửng sốt, nghi hoặc nhìn chằm chằm Vinh Tranh: “Không phải cậu không thích đồ ngọt à?”
Vinh Nhung kinh ngạc nói: “Anh hai, anh không thích ăn ngọt sao?”
Trong ấn tượng của cậu, anh trai cái gì cũng ăn được, từ nhỏ anh chưa bao giờ kén chọn đồ ăn.
Vinh Tranh tránh xa nước sốt salad trên đĩa trái cây, ăn một miếng thanh long cũng không ngọt lắm, nhẹ giọng nói: “Không, hắn nhớ nhầm?”
Tôn Khỉ: “!!”
Có bản lĩnh thì cậu ăn hết cái dĩa salad đó đi, đừng có chừa lại mấy thứ ngọt nhất!!!
- -----------------------------
Seeding đểu xin ít like để hiện thực ước mơ làm blogger ạ: https://www.facebook.com/onlynianshang
Ngoài ra thì dạo này cuộc sống cảm xúc của mình không ổn định lắm nên chắc tiến độ sẽ tụt lại xíu, mình có mở chuyên mục rec đam mỹ niên thượng trên wordpress, các bồ có thể ghé qua trong lúc chờ mình ổn định lại mọi thứ nha, mãi iuu
Bên cạnh hắn đặt rượu, điểm tâm, trái cây, cá hồi và thịt nguội đầy đủ mọi thứ.
Vinh Tranh và Vinh Nhung trước sau ra khoang thuyền.
Ném một quả nho vào miệng, răng cắn khiến thịt quả vỡ ra, nước quả trào ra rất ngọt!
Nếu như không nhìn thấy gương mặt của người nào đó thì càng tốt hơn.
Ăn cũng không thể lấp kín cái miệng chọc người của Tôn Khỉ “Còn tưởng hai anh em các người ở cùng nhau trong cabin mà”
Giọng điệu mỉa mai không quá rõ ràng.
Vinh Nhung cười đi lên boong thuyền, “Vậy thật đáng tiếc.”
Trên đầu cậu đội mỹ che nắng, là Vinh Tranh bắt cậu đội.
Hai anh em đều tìm ghế tắm nắng nằm xuống.
Trên ghế đều có ô che nắng, không lo sẽ lại bị phơi nắng cháy da.
Ngẩng đầu lên, bầu trời trong xanh, mây trắng xốp, thỉnh thoảng có những chú hải âu trắng bay lượn trên bầu trời.
Vinh Nhung nhắm mắt, gió biển mang hơi nước ướt át lướt qua chóp mũi của cậu.
Đã rất lâu rồi Vinh Nhung mới có loại cảm giác buông lỏng thoải mái này.
Rất lâu trước khi tái sinh, cậu bận rộn cố gắng sống sót.
Thật kỳ lạ.
Cậu từng cảm thấy cuộc sống thật nhàm chán, cho dù có đột ngột chết vì uống quá nhiều, hoặc chết trên đường đua trong một vụ tai nạn khi đua xe, cũng không đáng tiếc.
Sống một cuộc sống sôi nổi oanh oanh liệt liệt có thể coi là một cuộc hành trình đáng giá trên thế gian này.
Sau đó, chính là mệt mỏi không muốn sống.
Sợ gây phiền phức cho bố mẹ và anh trai, cậu nghiến răng chịu đựng.
Hiện tại lại phát hiện.
Còn sống thật tốt biết bao.
Nắng, gió biển, cha mẹ, anh trai... không có ở những thiên đường này.
Vinh Nhung kéo vành nón xuống, ngăn trở ánh mặt trời chói mắt.
Tôn Khỉ buồn bực.
Chuyện gì đã xảy ra với em trai của Đại Vinh?
Lúc trước nhìn thấy vị thiếu gia này, hắn luôn là vẻ mặt u ám, giống như từ trong quan tài đứng dậy, tại sao lần này dù có hắn có châm chọc thế nào cũng không tức giận?
Tôn Khỉ dịch lại gần Vinh Tranh: “Em trai cậu lúc trước nằm viện một trận đầu óc cũng được chữa rồi à?”
Vinh Tranh lạnh mặt, thuận tay cầm trái cây trên khay ném đến hướng Tôn Khỉ.
Ném trúng đũng quần của hắn.
Tôn Kỳ tức giận đến mức hét lên: “Đại Vinh! Cậu cố ý!”
Ánh mắt Vinh Tranh nghiêm túc: “Vinh Nhung là em trai tôi.”
Anh không thể để bất cứ ai nói bất cứ điều gì xấu về Nhung Nhung.
Tôn Khỉ vừa nghe lại nổi giận, cắn răng nói, “Hắn là em trai cậu, vậy thì tôi không phải là huynh đệ của cậu à?”
Tôn Khỉ tức giận chỉ về Vinh Nhung.
Lại phát hiện ra người vừa nằm trên ghế tắm nắng đã biến mất mà không hề hay biết.
“Tên nhóc khốn nạn kia đâu?”
Vinh Tranh vừa nhìn thấy Vinh Nhung đi vào cabin.
Anh trịnh trọng nói với Tôn Khỉ: “Tôn Khỉ. Tôi không có quyền ép buộc cậu thích Nhung Nhung, nhưng tôi hy vọng cậu hiểu rằng em ấy là em trai tôi. Tôi hy vọng ít nhất cậu có thể trước mặt cho em ấy đủ tôn trọng”
Nói xong, cũng xoay người vào khoang thuyền.
Tôn Khỉ giận đến hung hãn đạp cái ghế.
Hắn đang đi dép tông, vừa đá xong ngón chân lại kẹt trên ghế.
Vì vậy càng tức giận hơn!
Vinh Nhung tìm kiếm hương trái cây thoang thoảng trong không khí, đi một vòng quanh phòng khách của du thuyền, bước vào một căn phòng tràn ngập hương trái cây, bao gồm cả vị ngọt của quả mâm xôi, mùi thơm của quả lê và vị hơi chua của ô mai, còn có mùi thơm của sữa, vị xanh của rau diếp, vị giòn của đá trộn lẫn với mùi cá hồi và trứng cá muối thoang thoảng trong không khí.
Bởi vì mùi thơm của trái cây quá nồng, mùi tanh của trứng cá muối và cá hồi gần như bị bao phủ hoàn toàn, còn rau diếp và các loại rau xanh khác cũng không có cảm giác tồn tại.
Vinh Nhung bước tới khu nấu ăn.
Cậu cầm trái cây lên, ngửi từng cái từng cái.
Ngay cả cùng một loại trái cây, mùi thơm mà chúng tỏa ra cũng thường khác nhau.
Chúng đều là ô mai, một số ô mai có mùi hơi chua và sữa, một số có mùi chua hơn nhưng mùi sữa không nồng.
Đó là bởi vì mỗi quả ô mai phát triển với điều kiện ánh sáng, nước và đất khác nhau.
Đầu bếp nhận ra Vinh Nhung chính là người cùng lên thuyền với Tôn Khỉ nên không ngăn cản hành động của Vinh Nhung, thấy cậu chuẩn bị món salad, y nhìn Vinh Nhung với ánh mắt kỳ lạ.
Khi Vinh Tranh vào bếp, Vinh Nhung đang cầm dao gọt một quả lê.
Mái tóc quá dài của cậu được buộc bằng một sợi dây chun, khi cậu cúi đầu gọt quả lê, lọn tóc nhỏ trên đầu cậu đung đưa.
Khóe mắt liếc thấy Vinh Tranh tiến vào, Vinh Nhung cười lên tiếng chào hỏi: “Anh hai”
“Cẩn thận.”
Kể từ khi còn nhỏ, Vinh Tranh chưa bao giờ nhìn thấy Vinh Nhung tự mình gọt vỏ trái cây, kể cả dao gọt cũng chưa từng nhìn thấy cậu cầm..
Nhìn thấy Vinh Nhung cầm trong tay con dao gọt hoa quả còn dám ngẩng đầu lên chào, Vinh Tranh trầm giọng, vẻ mặt nghiêm túc nhắc nhở.
“Không sao đâu.”
Vinh Nhung cong cong môi.
Cậu cúi đầu tập trung gọt cái vỏ cuối cùng trong tay, lại thuần thục cắt ô mai.
Mùi thơm của trái cây có vỏ khác với mùi thơm sau khi gọt vỏ hoặc thậm chí sau khi cắt ra.
Quả được cắt ra để ăn nên Vinh Nhung cũng không tiện đến gần để ngửi.
Tuy nhiên, khoảnh khắc cậu cắt nó ra cũng đủ để cậu nắm bắt được hương thơm trái cây tràn ngập lúc đó.
Thanh long và chuối đã được chuẩn bị sẵn. Thêm một ít quả mâm xôi và quả việt quất, đổ sữa chua vào, thêm nước sốt salad trái cây là món salad sữa chua trái cây đã hoàn thành.
Vinh Tranh không có kinh nghiệm nấu nướng nhưng anh vẫn có thể dễ dàng nhận ra đây chắc chắn không phải lần đầu Vinh Nhung thử làm salad trái cây.
Tác phẩm của cậu rất khéo léo, cách trình bày và kết hợp màu sắc của đều hoàn hảo.
Vinh Tranh nhìn hai đĩa salad trái cây có màu sắc đẹp mắt, “Những thứ này em học được khi tham gia câu lạc bộ đại học?”
Vinh Nhung tháo găng tay dùng một lần trong tay ra, nói: “Vâng.”
Cậu tiện tay cầm một quả mâm xôi đưa lên miệng anh trai mình: “Anh hai, sao anh không thử xem? Ngọt.”
Vinh Tranh không thích ăn đồ quá ngọt, bao gồm cả trái cây.
Chần chờ một chút vẫn há miệng ra.
“Như thế nào, có phải rất ngọt hay không?”
Đối diện với ánh mắt đầy mong đợi của Vinh Nhung, gật đầu một cái, “Ừ.”
“Thật sao? Đề nghị này hoàn toàn chính xác.”
Vinh Nhung nghiêng đầu, bím tóc nhỏ trên đầu cũng rung chuyển.
Vinh Nhung đắm chìm trong công việc làm nước hoa mấy ngày liền, không có thời gian chăm sóc tóc.
Phần tóc mái quá dài sẽ cản trở cậu phối hương.
May mắn thay, anh trai đã mua cho cậu một sợi dây buộc tóc. Mặc dù nó có vẻ là kiểu dành cho trẻ em nhưng thực ra nó khá thực dụng.
Quả dưa hấu nhỏ màu đỏ trên dây buộc tóc quả thực quá trẻ con, Vinh Nhung ở nhà sẽ buộc tóc lại.
Vừa rồi cắt trái cây không tiện, nên cậu buộc tóc lên.
Vinh Tranh cầm món salad trái cây trên bàn nấu lên.
Đầu bếp đứng ở một bên vội vàng nói: “Vinh thiếu, Nhị thiếu, hay là để cho tôi đem lên đi.”
Đầu bếp giúp mang ra món salad trái cây do Vinh Nhung làm.
Đặt trước mặt Vinh Nhung, Vinh Nhung nói: “Để ở bàn của anh hai đi, tôi làm cho anh hai”
Đầu bếp vì vậy phối hợp đặt salad trước mặt Vinh Tranh
Ánh mắt Vinh Tranh lộ vẻ bất ngờ, “Làm cho anh?”
Anh còn tưởng Nhung Nhung làm cho chính mình.
Vinh Nhung lấy tay chống cằm cười nói: “Anh hai, trước khi vào anh ăn rất nhiều hoa quả, bây giờ bụng đã no rồi, anh ăn thử đi, salad trái cây ngon không?”
Tôn Khỉ từ bên ngoài đi vào, tình cờ nhìn thấy hình ảnh Vinh Nhung đang đối mặt với Vinh Tranh cong môi cười.
Hắn cảm thấy mình có thể bị chóng mặt vì tiếp xúc với ánh nắng mặt trời.
Nếu không sao hắn lại cảm thấy nhóc khốn nạn này có chút đáng yêu!
“Khỉ ca? Ăn salad không?”
Vinh Nhung chủ động chào hỏi.
Vinh Tranh nghĩ đối với mức độ chán ghét Nhung Nhung của bạn mình thì hẳn hắn sẽ từ chối, nhất là khi hai người vừa mới xảy ra mâu thuẫn vì Nhung Nhung. Không ngờ, Tôn Khỉ lại ngồi xuống cạnh anh, bắt chéo chân. Một bộ dáng vẻ đại thiếu gia: “Sao lại không có muỗng?”
“Để em đi lấy.”
Đi ngang qua bên người Vinh Tranh, bị anh nắm lấy cổ tay
“Để cho hắn tự đi.”
Giọng điệu không cho phép cự tuyệt.
Vinh Nhung dĩ nhiên không thể vì lấy cho Tôn Khỉ cái muỗng liền khiến anh trai mất hứng, vì vậy ngoan ngoãn ngồi xuống lại.
Tôn Khỉ từng cho rằng mũi của Vinh Nhung không phải là mũi, mắt cũng không phải mắt, ngoài việc Vinh Nhung suýt chút nữa đánh nhau trong bữa tiệc sinh nhật của Vinh Tranh, còn có một nguyên nhân rất quan trọng khác: Trước mâu thuẫn, hắn đã khó chịu với Vinh Nhung từ lâu.
Hắn luôn cảm thấy em trai của Vinh Tranh có tính cách u ám và không đáng yêu chút nào.
Hôm nay sao tiếp xúc một chút...
Cảm giác, đối phương thật giống như không có đáng ghét như vậy?
“Tự đi thì tự đi.”
Tôn Khỉ khịt mũi rồi đi lấy thìa.
“Anh hai, anh có nghĩ bây giờ anh Khỉ đã có phần chấp nhận em không?”
Vinh Tranh nhìn chằm chằm salad trong dĩa, thấy chỗ đó không có nhiều nước sốt salad như vậy cũng sẽ không ngọt như thế, “Không cần để ý tới hắn.”
Vinh Nhung vuốt cằm, cong môi, “Vâng, quan tâm anh hai và ba mẹ là được.”
Tôn Khỉ vào bếp lấy thìa, còn lòng tiểu nhân hỏi đầu bếp rằng món salad trái cây bên ngoài có thực sự là do Vinh Nhung làm không và đầu bếp có giúp không.
Sau khi nhận được câu trả lời phủ định và xác nhận đầu bếp trong phòng không hề giúp đỡ gì, món salad trái cây thực sự là do chính Vinh Nhung làm, Tôn Khỉ cầm muỗng đi ra ngoài.
Trở lại, đĩa salad đã vơi đi phân nửa.
Tôn Khỉ sửng sốt, nghi hoặc nhìn chằm chằm Vinh Tranh: “Không phải cậu không thích đồ ngọt à?”
Vinh Nhung kinh ngạc nói: “Anh hai, anh không thích ăn ngọt sao?”
Trong ấn tượng của cậu, anh trai cái gì cũng ăn được, từ nhỏ anh chưa bao giờ kén chọn đồ ăn.
Vinh Tranh tránh xa nước sốt salad trên đĩa trái cây, ăn một miếng thanh long cũng không ngọt lắm, nhẹ giọng nói: “Không, hắn nhớ nhầm?”
Tôn Khỉ: “!!”
Có bản lĩnh thì cậu ăn hết cái dĩa salad đó đi, đừng có chừa lại mấy thứ ngọt nhất!!!
- -----------------------------
Seeding đểu xin ít like để hiện thực ước mơ làm blogger ạ: https://www.facebook.com/onlynianshang
Ngoài ra thì dạo này cuộc sống cảm xúc của mình không ổn định lắm nên chắc tiến độ sẽ tụt lại xíu, mình có mở chuyên mục rec đam mỹ niên thượng trên wordpress, các bồ có thể ghé qua trong lúc chờ mình ổn định lại mọi thứ nha, mãi iuu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.